Chương 158: Gặp nạn
Ô Sơn
17/03/2013
Trương Tử Hàm sửng người, bị lời nói của Dương Thiên Lôi làm cho ngơ ngác, nàng không phải không hiểu tiểu linh thú nói cái gì. Chỉ là lời của Dương Thiên Lôi thì nàng hiểu được, nhất thời gương mặt đỏ ửng lên.
Ngày hôm đó, sau khi điên cuồng chạy suốt mấy ngày, Dương Thiên Lôi và Trương Tử Hàm cuối cùng cũng đi tới sát biên giới Hồng Hoang Sơn Mạch, nhưng có điều khiến hai người thấy kỳ quái chính là không nhìn thấy ngọn núi Tịch Diệt Phong cao nhất của Trảm Không Kiếm Phái.
Trương Tử Hàm nhìn khung cảnh hoàn cảnh lạ lẫm xung quanh, lo lắng hỏi:
- Thiên Lôi, chẳng lẽ chúng ta đi sai hướng rồi?
Khi tiến vào Hồng Hoang Sơn Mạch, bọn họ cưỡi lôi cưu, chỉ biết phương hướng đại khái của Trảm Không Kiếm Phái mà thôi. Hoàn toàn không biết nhiều về hoàn cảnh trên mặt đất.
Ban đầu bọn họ cũng lơ đểnh, thế nhưng hoàn cảnh cung quanh bây giờ, rõ ràng hai người đã đi tới sát biên giới Hồng Hoang Sơn Mạch, nhưng vẫn cảm thấy vô cùng xa lạ, đến ngay cả Thiên Tịch Phong cũng không nhìn thấy.
Dương Thiên Lôi khẽ nhíu mày nói:
- Phương hướng hẳn là không sai. Chúng ta xác định phương vị theo hướng của mặt trời, hẳn là không sai. Rất có thể đã đi lệch một chút, khó trách những tu luyện mà chúng ta nhìn thấy trên đường không phải người của Trảm Không Kiếm Phái.
Dương Thiên Lôi không ngờ lại gặp phải tình huống thế này:
“Xui xẻo, thực là càng vội thì càng loạn, sớm biết thế...”
Dương Thiên Lôi vô cùng phiền muộn, cần phải biết rằng con đường này khó khăn lắm mới có thể cùng Tử Hàm muội muội cô nam quả nữ bôn ba cả vạn dặm, đây là cơ hội ngàn năm có một, mặc dù chưa đến mức kia nhưng ít ra hôn một cái lên đôi môi nàng thì Dương Thiên Lôi tự tin hoàn toàn có thể làm được. Nhưng để mau chóng chạy về Trảm Không Kiếm Phái, Dương Thiên Lôi đàng nhẫn nhịn, ngoại trừ tu luyện để khôi phục thể lực thì chỉ có điên cuồng rong ruổi, nhưng đến bây giờ lại đi lệch hướng.
Đây là chuyện hết sức bi thảm.
- Sớm biết cái gì?
Dương Thiên Lôi nói:
- Ặc... Không có gì, chúng ta tiếp tục đi thôi, chờ khi gặp người tu luyện thì chúng ta hỏi đường rồi tính sau.
Trương Tử Hàm nhẹ giọng đáp:
- Ừ, chỉ có thể như vậy.
Hai người lại lần nữa triển khai thân hình chạy đi, không bao lâu sau, khí tức ma thú xung quanh biến mất, đã hoàn toàn ra khỏi Hồng Hoang Sơn Mạch, tiến vào rừng già sâu thẳm liên miên không dứt, đến cả một bóng người cũng không thấy.
Cứ chạy mãi thế này khiến tâm tình của hai người đều trở nên sốt ruột, khi hai người lên đến một đỉnh núi, Dương Thiên Lôi bỗng nhiên nhìn thấy một điểm đen trên không trung, tinh thần nhất thời bị chấn động một cái.
Dương Thiên Lôi vội vàng vận chuyển tinh thần lực, kêu lớn lên bầu trời:
- Tiền bối, tiền bối.
Trương Tử Hàm nhất thời cũng mừng rỡ nhìn lên không trung, kêu gào lên.
- Hả?
Trên bầu trời, một lão giả toàn thân tỏa ra tà khí, nghe hai người hô hoán, thoáng kinh ngạc một chút, trong ánh mắt hiện lên quang mang tà quái nhìn xuống phía dưới, liền nhìn thấy Dương Thiên Lôi và Trương Tử Hàm đang đứng trên đỉnh núi vẫy tay hô to với mình.
Tâm thần của lão giả phóng ra cẩn thận tra xét, sau khi xác định xung quanh không có cao thủ, trên mặt lộ ra vẻ mừng rỡ, nhãn thần nóng bỏng nhìn về phía Dương Thiên Lôi và Trương Tử Hàm đang ra sức vẫy tay về phía mình:
- Lại có dê béo dâng lên tận cửa, ha ha ha... Một cô bé thật xinh đẹp, sao bọn chúng lại xuất hiện ở đây nhỉ?
Hơn mười năm qua đã nuôi dưỡng thành sự thận trọng và cảnh giác, khiến cho lão giả không lập tức đáp lại Dương Thiên Lôi và Trương Tử Hàm, mà là cưỡi lôi cưu, bay lượn một vòng xung quanh, sau khi xác định không có mai phục mới chậm rãi đáp xuống ngọn núi chỗ hai người đang đứng.
Khi hạ xuống, tà khí trên người lão giả đã hoàn toàn ẩn dấu đi, gương mặt vốn dĩ mũi nhọn má khỉ, vừa nhìn liền biết không phải thứ tốt lành gì, nhưng lúc này hắn lại biến thành một lão giả nghi biểu đường đường, toàn thân chính khí, thanh liêm chính trực, pha lẫn vài phần tiên phong đạo cốt.
- Người thanh niên, không biết gọi lão phu có việc gì?
Dương Thiên Lôi vội vàng chắp tay nói, ngữ khí vô cùng tôn kính:
- Tiền bối, lúc trước chúng tôi tiến vào Hồng Hoang Sơn Mạch tu luyện, lúc trở về lại đi lạc hướng. Không biết tiền bối có biết Trảm Không Kiếm Phái đi đường nào không?
Từ khí tức của lão giả này, Dương Thiên Lôi đã đoán ra được đây là cao thủ Tiên Thiên. Hơn nữa bảo y đang mặc trên người và thanh bảo kiếm đeo sau lưng, vừa nhìn đã biết là vật phi phàm. Cường đại hơn không biết bao nhiêu lần so với Thiên Sư Đạo Bào và Kim Cương Pháp Kiếm của hắn bao nhiêu lần. Tuyệt đối đã vượt qua cấp bậc linh khí của pháp khí.
Lão giả dường như hơi kinh ngạc, ánh mắt vô tình cố tình đánh giá hai người một phen, trên mặt có chút ngưỡng một nói:
- Trảm Không Kiếm Phái? Chẳng trách hai vị tuổi còn trẻ lại có tu vi như vậy, thì ra là đệ tử của Trảm Không Kiếm Phái, thất kính thất kính... Đệ tử Trảm Không Kiếm Phái từ trước đến nay đều tụ thành đội và cưỡi lôi cưu để tiến vào Hồng Hoang Sơn Mạch, hai vị sao lại...
Dương Thiên Lôi nói:
- Chúng tôi nhất thời sơ ý, rời khỏi đội ngũ, gặp một số phiền toái, mất đi liên lạc với các sư huynh đệ ngồi chung lôi cưu, cho nên mới phải tự mình quay về.
- Hử? Thì ra là thế, thật là... Thật là tốt quá.
Lão giả nghe Dương Thiên Lôi nói, nhất thời mừng rỡ trong lòng, đây hoàn toàn là dê béo dâng lên tận cửa đây mà, hơn nữa làm thịt xong cũng không có hậu quả gì.
Tuy Trảm Không Kiếm Phái là một trong bát đại môn phái, nhưng mấy mươi năm gần đây đã từ từ xuống dốc, đồng thời, giới tu luyện gần đây có lời đồn rằng trong môn phái này dường như xảy ra tranh đấu nội bộ rất kịch liệt, tuy tu vi của hai đệ tử trẻ tuổi này không tệ, vừa nhìn là biết đó là thiên tài, nhất là cô nàng xinh đẹp kia, nhưng lúc này e rằng không ai có thể chiếu cố cho bọn họ được.
Biết không có nguy hiểm gì, khí tức trên người lão giả này bỗng nhiên biến đổi, ánh mắt cũng trở nên không kiêng kỵ gì mà cứ thoải mái lướt trên người Trương Tử Hàm, lộ ra bộ dáng háo sắc của hắn.
Trong lòng lão giả đắc ý nghĩ rằng:
- Thuần khiết quá, cô bé này thật sự là quá thuần khiết. Hơn nữa lại còn là thân thể xử tử nguyên âm, tuyệt đối là đồ đại bổ, có nàng thì cũng đủ để lão phu thăng cấp lên Tiên Thiên cấp ba, còn tiểu tử này cũng không tệ, nếu luyện thành khôi lỗi thì tuyệt đối cũng là nhất đẳng.
Dương Thiên Lôi và Trương Tử Hàm nhất thời liền cảm ứng được sự thay đổi đột ngột này, hai người đều cả kinh trong lòng.
Dương Thiên Lôi liền bước đến trước mặt Trương Tử Hàm, lạnh giọng hỏi:
- Ngươi muốn làm gì?
Lão giả chẳng để hai người vào mắt, đắc ý nói:
- Ha ha ha... Làm gì? Một tiểu cô nương xinh đẹp như vậy, tự động dâng đến cửa của “Thiên Âm Tán Nhân” ta, ngươi nói xem, lão phu còn có thể làm cái gì? Ngoan ngoãn theo lão phu.
- Chạy.
Dương Thiên Lôi nắm tay của Trương Tử Hàm, ngay khi năng lượng của lão giả phát sinh biến hóa thì đã nối thành một thể. Lúc này, Dương Thiên Lôi hét lớn một tiếng, tốc độ của hai người bỗng nhiên tăng lên đến cực hạn, xoay người chạy đi.
Lão giả này là cao thủ Tiên Thiên, Dương Thiên Lôi tuy tự tin, nhưng giữa cảnh giới Hậu Thiên và Tiên Thiên luôn tồn tại sự chênh lệch, Dương Thiên Lôi cũng không tự tin đến mức có thể chống lại được cao thủ Tiên Thiên, càng huống chi lão giả này tựa hồ cũng không đơn giản, nhất là thuật ẩn tàng, điều càng khiến cho Dương Thiên Lôi kinh ngạc hơn là ngay lúc đầu lại còn cảm thấy được tiên phong đạo cốt của lão giả này, quả thực không thể tưởng tượng.
- Ha ha ha... Muốn chạy? Tuy tu vi của hai người các ngươi không tầm thường, nhưng chỉ là Hậu Thiên Tinh Giả mà thôi, trước mặt bổn tản nhân... Hả? Tốc độ nhanh thật.
Lão giả vốn còn đang đắc ý, nhưng tốc độ của Dương Thiên Lôi và Trương Tử Hàm lại khiến hắn phải thu hồi lại sự khinh thường của mình.
Trực tiếp nhảy lên lôi cưu, đuổi theo nhanh như tia chớp.
Tốc độ của Dương Thiên Lôi và Trương Tử Hàm khhiến cho lão giả này muốn đuổi theo cũng phải phí không ít công sức, cho nên hắn không chút do dự liền điều khiển lôi cưu đuổi theo.
Cho dù hai người có nhanh hơn nữa thì cũng không nhanh bằng lôi cưu có sở trường về tốc độ, chỉ trong chốc lát, lão giả đã đuổi tới phiá trước hai người.
- Hừ, muốn chạy ư?
Lão giả lạnh giọng nói trong không trung, đồng thời, trong tay hắn bỗng nhiên xuất hiện một linh phù, pháp lực cuồng bạo rót vào trong đó, chỉ nghe lão giả hét lớn một tiếng:
- Nổ.
Lập tức, trong hư không đột nhiên ào ạt tuôn ra một lượng lớn pháp lực màu bạc, mang theo khí thế khủng bố hợp thành rất nhiều phù lục, hình thành một pháp trận thật lớn, trực tiếp hoàn toàn đông cứng lại không gian xung quanh Dương Thiên Lôi và Trương Tử Hàm.
Sự dao động kịch liệt của pháp lực làm bừng tỉnh Lăng Hi đang trong trạng thái tu luyện:
- Ngưng Thân Phù, cẩn thận.
Dương Thiên Lôi khẽ nhíu mày:
- Ngưng Thân Phù?
Ngưng Thân Phù là do cao thủ là Tiên Thiên ngưng tụ pháp lực vào trong trận pháp, một khi kích nổ nó thì sẽ phát sinh đích pháp lực cuồn cuộn trong nháy mắt, hình thành trận pháp, tạo nên uy áp cực lớn đối với tâm thần của người tu luyện, từ đó trói buộc thân thể của người tu luyện.
Hơn nữa niệm lực của người luyện Ngưng Thần Phù càng mạnh thì uy lực của nó càng lớn.
Nó chủ yếu dùng niệm lực lực ẩn chứa trong pháp lực để trói buộc tâm thần của người tu luyện, từ đó phát huy tác dụng trói buộc thân thể.
Ngưng Thân Phù của lão giả này hiển nhiên chỉ là loại cấp thấp mà thôi. Nhưng pháp lực ngưng tụ trong đó, thông thường cũng đủ để đối phó với bất kỳ Tinh Giả Hậu Thiên nào.
Dương Thiên Lôi và Trương Tử Hàm nhất thời cảm giác trong tâm thần mình dường như có một ngọn núi lớn từ trên trời giáng xuống, mang theo ưu lực cuồn cuộn, dường như sắp đè mình thành bột mịn, tất cả tâm thần của hắn nbây giờ đều đã bị hạn chế tối đa, ngay cả năng lượng trong cơ thể cũng không thể điều khiển được.
Cùng lúc đó, vòng đại tuần hoàn do năng lượng trong cơ thể hai người cấu thành bỗng nhiên bị gián đoạn, thân hình đồng thời ngừng lại, dường như bị định thân vậy, đứng yên không nhúc nhích được.
Nhưng ngay khi niệm lực cường đại kia rót vào đầu của Dương Thiên Lôi, một tia tinh mang bỗng nhiên vọt ra từ mi tâm của Dương Thiên Lôi, một niệm lực càng khổng lồ hơn, càng tinh thuần hơn, giống như sông lớn phá vỡ đê, bùng phát ra từ trong đầu của Dương Thiên Lôi.
- Gào.
Dương Thiên Lôi bỗng nhiên gầm lên một tiếng giận dữ, rồi ôm lấy Trương Tử Hàm đang đứng yên không nhúc nhích, hắn bỗng nhiên có thể đột phá cấm chế của ngưng thân phù, một lần nữa phóng chạy đi như tia chớp.
- Sao có thể vậy được?
Không chỉ lão giả ngồi trên lôi cưu, mà ngay cả Lăng Hi cũng phải thất kinh.
Tinh Giả Hậu Thiên, dưới uy lực khổng lồ của Ngưng Thân Phù, cho dù Tâm Thần Lực mạnh hơn nữa cũng không thể chống đỡ được, một khi bị trói buộc, trong nháy mắt, tâm thần sẽ bị mất hết tất cả ý thức, hoàn toàn mất đi năng lực phản kháng.
Thế nhưng, Dương Thiên Lôi lại có thể đột phá.
- Tử Hàm, nàng thế nào rồi?
Dương Thiên Lôi vận chuyển năng lượng quanh thân lên tới cực hạn, điên cuồng chạy lao đi, vừa chạy vừa lắc lắc Trương Tử Hàm đang ôm trong lòng.
Lăng Hi nói trong đầu Dương Thiên Lôi:
- Nàng ta không sao, chỉ là tâm thần tạm thời bị áp chế, sau một lát sẽ khôi phục. Mau thay đổi phương hướng, chạy ngược trở lại.
Biết Trương Tử Hàm không sao, tâm tình Dương Thiên Lôi mới thả lỏng một chút, nhưng cảm thấy không hiểu hỏi lại:
- Chạy ngược trở lại?
Lăng Hi nói:
- Ừ, ngươi chạy như vậy thì sao chạy trốn được lôi cưu? Ta đã dùng thần niệm để ẩn dấu rồi khí tức của các ngươi rồi.
Dương Thiên Lôi liền không nhiều lời nữa, bỗng nhiên xoay người chạy ngược trở lại.
- Sao có thể đột phá Ngưng Thân Phù của ta, điều này sao có thể được? Một tên Hậu Thiên Tinh Giả nho nhỏ lại có thể đột phá Ngưng Thân Phù?
Ngay khi Dương Thiên Lôi thoát ra khỏi Ngưng Không Phù, trong lòng lão giả vô cùng kinh ngạc, Ngưng Thân Phù đối với bất kỳ Hậu Thiên Tinh Giả nào cũng đều bách phát bách trúng, đây là khoảnh cách to lớn khó mà vượt qua giữa Tiên Thiên và Hậu Thiên.
Thế nhưng, gã thiếu niên kia lại không bị ảnh hưởng trong phạm vi trói buộc mạnh mẽ của Ngưng Không Phù, chuyện gì đang xảy ra chứ?
- Hừ, đột phá Ngưng Thân Phù thì sao? Chẳng lẽ các ngươi có thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay của lão phu sao?
Sau khi thoáng kinh ngạc, lão giả cũng không chút hoảng hốt, tiếp tục điều khiển lôi cưu đuổi theo Dương Thiên Lôi.
Chỉ là, đúng lúc này, hắn bỗng nhiên nhìn thấy một cảnh tượng không thể tưởng tượng được.
Dương Thiên Lôi và Trương Tử Hàm bỗng nhiên biến mất trong hư không.
Đến ngay cả khí tức của hai người cũng hoàn toàn biến mất.
Tình huống này đối với hắn mà nói thì thật sự là quá quỷ dị, không thể tưởng tượng được.
Một Tinh Giả Hậu Thiên sao có thể hoàn toàn ẩn dấu khí tức của mình trước mặt một cao thủ Tiên Thiên?
- Không thể nào, Thiên La Địa Võng!
Lão giả gầm lên giận dữ, không chút do dự, pháp lực toàn thân bắt đầu cuồn cuộn tuôn ra.
Cùng lúc đó, tay của hắn trong bỗng nhiên toả ra từng tia hàn quang màu bạc.
Trong thoáng chốc liền hình thành một tấm lưới cực lớn trên không trung, đủ để bao trùm phương viên trăm trượng.
Ngày hôm đó, sau khi điên cuồng chạy suốt mấy ngày, Dương Thiên Lôi và Trương Tử Hàm cuối cùng cũng đi tới sát biên giới Hồng Hoang Sơn Mạch, nhưng có điều khiến hai người thấy kỳ quái chính là không nhìn thấy ngọn núi Tịch Diệt Phong cao nhất của Trảm Không Kiếm Phái.
Trương Tử Hàm nhìn khung cảnh hoàn cảnh lạ lẫm xung quanh, lo lắng hỏi:
- Thiên Lôi, chẳng lẽ chúng ta đi sai hướng rồi?
Khi tiến vào Hồng Hoang Sơn Mạch, bọn họ cưỡi lôi cưu, chỉ biết phương hướng đại khái của Trảm Không Kiếm Phái mà thôi. Hoàn toàn không biết nhiều về hoàn cảnh trên mặt đất.
Ban đầu bọn họ cũng lơ đểnh, thế nhưng hoàn cảnh cung quanh bây giờ, rõ ràng hai người đã đi tới sát biên giới Hồng Hoang Sơn Mạch, nhưng vẫn cảm thấy vô cùng xa lạ, đến ngay cả Thiên Tịch Phong cũng không nhìn thấy.
Dương Thiên Lôi khẽ nhíu mày nói:
- Phương hướng hẳn là không sai. Chúng ta xác định phương vị theo hướng của mặt trời, hẳn là không sai. Rất có thể đã đi lệch một chút, khó trách những tu luyện mà chúng ta nhìn thấy trên đường không phải người của Trảm Không Kiếm Phái.
Dương Thiên Lôi không ngờ lại gặp phải tình huống thế này:
“Xui xẻo, thực là càng vội thì càng loạn, sớm biết thế...”
Dương Thiên Lôi vô cùng phiền muộn, cần phải biết rằng con đường này khó khăn lắm mới có thể cùng Tử Hàm muội muội cô nam quả nữ bôn ba cả vạn dặm, đây là cơ hội ngàn năm có một, mặc dù chưa đến mức kia nhưng ít ra hôn một cái lên đôi môi nàng thì Dương Thiên Lôi tự tin hoàn toàn có thể làm được. Nhưng để mau chóng chạy về Trảm Không Kiếm Phái, Dương Thiên Lôi đàng nhẫn nhịn, ngoại trừ tu luyện để khôi phục thể lực thì chỉ có điên cuồng rong ruổi, nhưng đến bây giờ lại đi lệch hướng.
Đây là chuyện hết sức bi thảm.
- Sớm biết cái gì?
Dương Thiên Lôi nói:
- Ặc... Không có gì, chúng ta tiếp tục đi thôi, chờ khi gặp người tu luyện thì chúng ta hỏi đường rồi tính sau.
Trương Tử Hàm nhẹ giọng đáp:
- Ừ, chỉ có thể như vậy.
Hai người lại lần nữa triển khai thân hình chạy đi, không bao lâu sau, khí tức ma thú xung quanh biến mất, đã hoàn toàn ra khỏi Hồng Hoang Sơn Mạch, tiến vào rừng già sâu thẳm liên miên không dứt, đến cả một bóng người cũng không thấy.
Cứ chạy mãi thế này khiến tâm tình của hai người đều trở nên sốt ruột, khi hai người lên đến một đỉnh núi, Dương Thiên Lôi bỗng nhiên nhìn thấy một điểm đen trên không trung, tinh thần nhất thời bị chấn động một cái.
Dương Thiên Lôi vội vàng vận chuyển tinh thần lực, kêu lớn lên bầu trời:
- Tiền bối, tiền bối.
Trương Tử Hàm nhất thời cũng mừng rỡ nhìn lên không trung, kêu gào lên.
- Hả?
Trên bầu trời, một lão giả toàn thân tỏa ra tà khí, nghe hai người hô hoán, thoáng kinh ngạc một chút, trong ánh mắt hiện lên quang mang tà quái nhìn xuống phía dưới, liền nhìn thấy Dương Thiên Lôi và Trương Tử Hàm đang đứng trên đỉnh núi vẫy tay hô to với mình.
Tâm thần của lão giả phóng ra cẩn thận tra xét, sau khi xác định xung quanh không có cao thủ, trên mặt lộ ra vẻ mừng rỡ, nhãn thần nóng bỏng nhìn về phía Dương Thiên Lôi và Trương Tử Hàm đang ra sức vẫy tay về phía mình:
- Lại có dê béo dâng lên tận cửa, ha ha ha... Một cô bé thật xinh đẹp, sao bọn chúng lại xuất hiện ở đây nhỉ?
Hơn mười năm qua đã nuôi dưỡng thành sự thận trọng và cảnh giác, khiến cho lão giả không lập tức đáp lại Dương Thiên Lôi và Trương Tử Hàm, mà là cưỡi lôi cưu, bay lượn một vòng xung quanh, sau khi xác định không có mai phục mới chậm rãi đáp xuống ngọn núi chỗ hai người đang đứng.
Khi hạ xuống, tà khí trên người lão giả đã hoàn toàn ẩn dấu đi, gương mặt vốn dĩ mũi nhọn má khỉ, vừa nhìn liền biết không phải thứ tốt lành gì, nhưng lúc này hắn lại biến thành một lão giả nghi biểu đường đường, toàn thân chính khí, thanh liêm chính trực, pha lẫn vài phần tiên phong đạo cốt.
- Người thanh niên, không biết gọi lão phu có việc gì?
Dương Thiên Lôi vội vàng chắp tay nói, ngữ khí vô cùng tôn kính:
- Tiền bối, lúc trước chúng tôi tiến vào Hồng Hoang Sơn Mạch tu luyện, lúc trở về lại đi lạc hướng. Không biết tiền bối có biết Trảm Không Kiếm Phái đi đường nào không?
Từ khí tức của lão giả này, Dương Thiên Lôi đã đoán ra được đây là cao thủ Tiên Thiên. Hơn nữa bảo y đang mặc trên người và thanh bảo kiếm đeo sau lưng, vừa nhìn đã biết là vật phi phàm. Cường đại hơn không biết bao nhiêu lần so với Thiên Sư Đạo Bào và Kim Cương Pháp Kiếm của hắn bao nhiêu lần. Tuyệt đối đã vượt qua cấp bậc linh khí của pháp khí.
Lão giả dường như hơi kinh ngạc, ánh mắt vô tình cố tình đánh giá hai người một phen, trên mặt có chút ngưỡng một nói:
- Trảm Không Kiếm Phái? Chẳng trách hai vị tuổi còn trẻ lại có tu vi như vậy, thì ra là đệ tử của Trảm Không Kiếm Phái, thất kính thất kính... Đệ tử Trảm Không Kiếm Phái từ trước đến nay đều tụ thành đội và cưỡi lôi cưu để tiến vào Hồng Hoang Sơn Mạch, hai vị sao lại...
Dương Thiên Lôi nói:
- Chúng tôi nhất thời sơ ý, rời khỏi đội ngũ, gặp một số phiền toái, mất đi liên lạc với các sư huynh đệ ngồi chung lôi cưu, cho nên mới phải tự mình quay về.
- Hử? Thì ra là thế, thật là... Thật là tốt quá.
Lão giả nghe Dương Thiên Lôi nói, nhất thời mừng rỡ trong lòng, đây hoàn toàn là dê béo dâng lên tận cửa đây mà, hơn nữa làm thịt xong cũng không có hậu quả gì.
Tuy Trảm Không Kiếm Phái là một trong bát đại môn phái, nhưng mấy mươi năm gần đây đã từ từ xuống dốc, đồng thời, giới tu luyện gần đây có lời đồn rằng trong môn phái này dường như xảy ra tranh đấu nội bộ rất kịch liệt, tuy tu vi của hai đệ tử trẻ tuổi này không tệ, vừa nhìn là biết đó là thiên tài, nhất là cô nàng xinh đẹp kia, nhưng lúc này e rằng không ai có thể chiếu cố cho bọn họ được.
Biết không có nguy hiểm gì, khí tức trên người lão giả này bỗng nhiên biến đổi, ánh mắt cũng trở nên không kiêng kỵ gì mà cứ thoải mái lướt trên người Trương Tử Hàm, lộ ra bộ dáng háo sắc của hắn.
Trong lòng lão giả đắc ý nghĩ rằng:
- Thuần khiết quá, cô bé này thật sự là quá thuần khiết. Hơn nữa lại còn là thân thể xử tử nguyên âm, tuyệt đối là đồ đại bổ, có nàng thì cũng đủ để lão phu thăng cấp lên Tiên Thiên cấp ba, còn tiểu tử này cũng không tệ, nếu luyện thành khôi lỗi thì tuyệt đối cũng là nhất đẳng.
Dương Thiên Lôi và Trương Tử Hàm nhất thời liền cảm ứng được sự thay đổi đột ngột này, hai người đều cả kinh trong lòng.
Dương Thiên Lôi liền bước đến trước mặt Trương Tử Hàm, lạnh giọng hỏi:
- Ngươi muốn làm gì?
Lão giả chẳng để hai người vào mắt, đắc ý nói:
- Ha ha ha... Làm gì? Một tiểu cô nương xinh đẹp như vậy, tự động dâng đến cửa của “Thiên Âm Tán Nhân” ta, ngươi nói xem, lão phu còn có thể làm cái gì? Ngoan ngoãn theo lão phu.
- Chạy.
Dương Thiên Lôi nắm tay của Trương Tử Hàm, ngay khi năng lượng của lão giả phát sinh biến hóa thì đã nối thành một thể. Lúc này, Dương Thiên Lôi hét lớn một tiếng, tốc độ của hai người bỗng nhiên tăng lên đến cực hạn, xoay người chạy đi.
Lão giả này là cao thủ Tiên Thiên, Dương Thiên Lôi tuy tự tin, nhưng giữa cảnh giới Hậu Thiên và Tiên Thiên luôn tồn tại sự chênh lệch, Dương Thiên Lôi cũng không tự tin đến mức có thể chống lại được cao thủ Tiên Thiên, càng huống chi lão giả này tựa hồ cũng không đơn giản, nhất là thuật ẩn tàng, điều càng khiến cho Dương Thiên Lôi kinh ngạc hơn là ngay lúc đầu lại còn cảm thấy được tiên phong đạo cốt của lão giả này, quả thực không thể tưởng tượng.
- Ha ha ha... Muốn chạy? Tuy tu vi của hai người các ngươi không tầm thường, nhưng chỉ là Hậu Thiên Tinh Giả mà thôi, trước mặt bổn tản nhân... Hả? Tốc độ nhanh thật.
Lão giả vốn còn đang đắc ý, nhưng tốc độ của Dương Thiên Lôi và Trương Tử Hàm lại khiến hắn phải thu hồi lại sự khinh thường của mình.
Trực tiếp nhảy lên lôi cưu, đuổi theo nhanh như tia chớp.
Tốc độ của Dương Thiên Lôi và Trương Tử Hàm khhiến cho lão giả này muốn đuổi theo cũng phải phí không ít công sức, cho nên hắn không chút do dự liền điều khiển lôi cưu đuổi theo.
Cho dù hai người có nhanh hơn nữa thì cũng không nhanh bằng lôi cưu có sở trường về tốc độ, chỉ trong chốc lát, lão giả đã đuổi tới phiá trước hai người.
- Hừ, muốn chạy ư?
Lão giả lạnh giọng nói trong không trung, đồng thời, trong tay hắn bỗng nhiên xuất hiện một linh phù, pháp lực cuồng bạo rót vào trong đó, chỉ nghe lão giả hét lớn một tiếng:
- Nổ.
Lập tức, trong hư không đột nhiên ào ạt tuôn ra một lượng lớn pháp lực màu bạc, mang theo khí thế khủng bố hợp thành rất nhiều phù lục, hình thành một pháp trận thật lớn, trực tiếp hoàn toàn đông cứng lại không gian xung quanh Dương Thiên Lôi và Trương Tử Hàm.
Sự dao động kịch liệt của pháp lực làm bừng tỉnh Lăng Hi đang trong trạng thái tu luyện:
- Ngưng Thân Phù, cẩn thận.
Dương Thiên Lôi khẽ nhíu mày:
- Ngưng Thân Phù?
Ngưng Thân Phù là do cao thủ là Tiên Thiên ngưng tụ pháp lực vào trong trận pháp, một khi kích nổ nó thì sẽ phát sinh đích pháp lực cuồn cuộn trong nháy mắt, hình thành trận pháp, tạo nên uy áp cực lớn đối với tâm thần của người tu luyện, từ đó trói buộc thân thể của người tu luyện.
Hơn nữa niệm lực của người luyện Ngưng Thần Phù càng mạnh thì uy lực của nó càng lớn.
Nó chủ yếu dùng niệm lực lực ẩn chứa trong pháp lực để trói buộc tâm thần của người tu luyện, từ đó phát huy tác dụng trói buộc thân thể.
Ngưng Thân Phù của lão giả này hiển nhiên chỉ là loại cấp thấp mà thôi. Nhưng pháp lực ngưng tụ trong đó, thông thường cũng đủ để đối phó với bất kỳ Tinh Giả Hậu Thiên nào.
Dương Thiên Lôi và Trương Tử Hàm nhất thời cảm giác trong tâm thần mình dường như có một ngọn núi lớn từ trên trời giáng xuống, mang theo ưu lực cuồn cuộn, dường như sắp đè mình thành bột mịn, tất cả tâm thần của hắn nbây giờ đều đã bị hạn chế tối đa, ngay cả năng lượng trong cơ thể cũng không thể điều khiển được.
Cùng lúc đó, vòng đại tuần hoàn do năng lượng trong cơ thể hai người cấu thành bỗng nhiên bị gián đoạn, thân hình đồng thời ngừng lại, dường như bị định thân vậy, đứng yên không nhúc nhích được.
Nhưng ngay khi niệm lực cường đại kia rót vào đầu của Dương Thiên Lôi, một tia tinh mang bỗng nhiên vọt ra từ mi tâm của Dương Thiên Lôi, một niệm lực càng khổng lồ hơn, càng tinh thuần hơn, giống như sông lớn phá vỡ đê, bùng phát ra từ trong đầu của Dương Thiên Lôi.
- Gào.
Dương Thiên Lôi bỗng nhiên gầm lên một tiếng giận dữ, rồi ôm lấy Trương Tử Hàm đang đứng yên không nhúc nhích, hắn bỗng nhiên có thể đột phá cấm chế của ngưng thân phù, một lần nữa phóng chạy đi như tia chớp.
- Sao có thể vậy được?
Không chỉ lão giả ngồi trên lôi cưu, mà ngay cả Lăng Hi cũng phải thất kinh.
Tinh Giả Hậu Thiên, dưới uy lực khổng lồ của Ngưng Thân Phù, cho dù Tâm Thần Lực mạnh hơn nữa cũng không thể chống đỡ được, một khi bị trói buộc, trong nháy mắt, tâm thần sẽ bị mất hết tất cả ý thức, hoàn toàn mất đi năng lực phản kháng.
Thế nhưng, Dương Thiên Lôi lại có thể đột phá.
- Tử Hàm, nàng thế nào rồi?
Dương Thiên Lôi vận chuyển năng lượng quanh thân lên tới cực hạn, điên cuồng chạy lao đi, vừa chạy vừa lắc lắc Trương Tử Hàm đang ôm trong lòng.
Lăng Hi nói trong đầu Dương Thiên Lôi:
- Nàng ta không sao, chỉ là tâm thần tạm thời bị áp chế, sau một lát sẽ khôi phục. Mau thay đổi phương hướng, chạy ngược trở lại.
Biết Trương Tử Hàm không sao, tâm tình Dương Thiên Lôi mới thả lỏng một chút, nhưng cảm thấy không hiểu hỏi lại:
- Chạy ngược trở lại?
Lăng Hi nói:
- Ừ, ngươi chạy như vậy thì sao chạy trốn được lôi cưu? Ta đã dùng thần niệm để ẩn dấu rồi khí tức của các ngươi rồi.
Dương Thiên Lôi liền không nhiều lời nữa, bỗng nhiên xoay người chạy ngược trở lại.
- Sao có thể đột phá Ngưng Thân Phù của ta, điều này sao có thể được? Một tên Hậu Thiên Tinh Giả nho nhỏ lại có thể đột phá Ngưng Thân Phù?
Ngay khi Dương Thiên Lôi thoát ra khỏi Ngưng Không Phù, trong lòng lão giả vô cùng kinh ngạc, Ngưng Thân Phù đối với bất kỳ Hậu Thiên Tinh Giả nào cũng đều bách phát bách trúng, đây là khoảnh cách to lớn khó mà vượt qua giữa Tiên Thiên và Hậu Thiên.
Thế nhưng, gã thiếu niên kia lại không bị ảnh hưởng trong phạm vi trói buộc mạnh mẽ của Ngưng Không Phù, chuyện gì đang xảy ra chứ?
- Hừ, đột phá Ngưng Thân Phù thì sao? Chẳng lẽ các ngươi có thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay của lão phu sao?
Sau khi thoáng kinh ngạc, lão giả cũng không chút hoảng hốt, tiếp tục điều khiển lôi cưu đuổi theo Dương Thiên Lôi.
Chỉ là, đúng lúc này, hắn bỗng nhiên nhìn thấy một cảnh tượng không thể tưởng tượng được.
Dương Thiên Lôi và Trương Tử Hàm bỗng nhiên biến mất trong hư không.
Đến ngay cả khí tức của hai người cũng hoàn toàn biến mất.
Tình huống này đối với hắn mà nói thì thật sự là quá quỷ dị, không thể tưởng tượng được.
Một Tinh Giả Hậu Thiên sao có thể hoàn toàn ẩn dấu khí tức của mình trước mặt một cao thủ Tiên Thiên?
- Không thể nào, Thiên La Địa Võng!
Lão giả gầm lên giận dữ, không chút do dự, pháp lực toàn thân bắt đầu cuồn cuộn tuôn ra.
Cùng lúc đó, tay của hắn trong bỗng nhiên toả ra từng tia hàn quang màu bạc.
Trong thoáng chốc liền hình thành một tấm lưới cực lớn trên không trung, đủ để bao trùm phương viên trăm trượng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.