Huyền Thiên

Chương 433: Không ngờ lại "yêu" như vậy

Ô Sơn

17/03/2013

Nam nhân ba mươi tuổi vậy mà vẫn là trai tân đáng thương, có thể không đồng tình được hay sao?

Phải biết rằng, nam nhân tu luyện giới, có tên nào mà không phải đi tới đâu thì phong lưu tới đó? Bọn người Kỷ Tiêu Lam cũng không có tên nào là ngoại lệ. Cho nên, nam nhân ‘thuần khiết’ như Dương Thiên Lôi, đương nhiên đáng để đồng tình.

Chứng kiến bộ dạng sững sờ của Dương Thiên Lôi, Trần Thiến liền cười phì một cái.

- Mẹ ơi, sao cô nàng này lại khác thường dữ vậy? Chẳng lẽ đêm qua nằm mộng vài lần, vai nam chính lại là ca sao? Dương Thiên Lôi hèn mọn nghĩ bậy.

Bộ dạng ‘liếc mắt đưa tình’ của Trần Thiến và Dương Thiên Lôi khiến cho rất nhiều tu luyện giả cũng bắt đầu duy đoán thân phận của Dương Thiên Lôi.

- Trọng tài, có thể bắt đầu rồi! Sau hai phút ngắn ngủi, Trần Thiến khôi phục lại thần sắc đạm mạc, nói với trọng tài đứng bên cạnh.

- Được! Trọng tài lên tiếng, xoay người nhìn về lôi đài bên dưới, lớn tiếng nói: - Vô Cực tinh vực Trần Thiến, chiến tích, hai! Các tiên sinh, nữ sĩ muốn khiếu chiến… bắt đầu!

Hai chữ bắt đầu của vị trọng tài kia vừa dứt thì trong nháy mắt liền có vô số thẻ chứng minh bay ra ngoài, cuối cùng, một thanh niên tu luyện giả thần sắc lãnh khốc, thân hình bưu hãn xuất hiện trên lôi đài, ở mi tâm của hắn có một chữ ‘Vương’ màu vàng, Thú thần tinh vực, hổ tộc, Vương Phách Thuyên!

Sau khi Vương Phách Thuyên leo lên lôi đài, quanh thân lập tức tràn ngập chiến ý cường đại, lại đầy dẫy một cỗ khí tức chí cương chí dương!

Cho dù là Trần Thiến đi nữa thì lúc nhìn thấy Vương Phách Thuyên cũng hơi nhíu mày. Nàng có thể cảm ứng ra được trong cơ thể Vương Phách Thuyên ẩn chứa chí cương chi lực!

Hổ tộc, từ trước tới nay nổi tiếng uy mãnh bưu hãn, thể chất của cơ thể hắn cùng cới Thần thông pháp thuật sở tu lại vô cùng hòa hợp, chí cương chí dương, có chiến lực khủng bố!

Tất cả tu luyện giả dưới đài đều trở nên yên tĩnh, bởi vì mỗi người đều biết, trận chiến tiếp theo sẽ là một hồi chiến đấu rất đặc sắc, cuối cùng là nhu khắc cương hay là cương chế nhu? Không ai có thể dự liệu được kết cục.

- TRận đấu bắt đầu!

Theo tiếng hét của trọn tài, Vương Phách Thuyên đột nhiên ngẩng đầu gầm lên một tiếng, thân thể phát ra thanh âm răng rắc, quanh thân lại không tiết ra chút pháp lực nào, pháp lực hùng hồn hoàn toàn hòa làm một thể với thân thể, hóa thân thành khí, cuồng bạo, hung mãnh, lao về phía Trần Thiến nhanh như chớp.

Thần sắc của Trần Thiến khẽ biến, bất quá rất nhanh liền khôi phục vẻ đạm mạc, tâm thần trong nháy mắt liền tiến nhập trạng thái một mảnh không minh, dung nhập tới bên trong tâm cảnh Càn khôn như ý quyền, rất có ý vị hắn cường thì kệ hắn.

Cùng lúc đó, hai con ngươi của Dương Thiên Lôi lại phát ra thất thải quang mang nhàn nhạt, Huyền thiên chân kinh biến thái cư nhiên chậm rãi vận chuyển trong người hắn, tâm thần cả người hoàn toàn dung nhập đến trên người Trần Thiến và Vương Phách Thuyên!

Một cái mạnh mẽ bá đạo, đại khai đại hợp, quyền ra như sơn băng địa liệt!

Một cái mây trôi nước chảy, xoay chuyển như ý, thân động yếu ớt như liễu phất phơ trong gió!

Một cái cường công, một cái trong thủ có công, trong khoảng thời gian ngắn, ngược lại khó mà hòa giải, ai cũng không rơi vào thế hạ phong!

Chí cương chí nhu của hai người đều phát huy tới cực hạn, đối lập vô cùng rõ ràng, mỗi một chiêu phát ra đều khiến cho tu luyện giả phát ra một trận ủng hộ!

Còn Dương Thiên Lôi thì nhìn như si như say, không thể không nói, tuyệt học mà hai người thể hiện ra đều là thứ mà Dương Thiên Lôi thích nhất. Trần Thiến mây trôi nước chảy, chính là điển hình che giấu rất tốt, Vương Phách Thuyên mạnh mẽ bá đạo thì có thể bày ra sự uy mãnh và thiết huyết của nam nhân!



Mười lăm phút, đúng mười lăm phút, hai người vẫn cứ như trước, nhưng, vô luận là khí tức của Trần Thiến hay là Vương Phách Thuyên, đều đã không còn thong dong như lúc đầu nữa, rõ ràng là dưới sự đối kháng kịch liệt, thần niệm và pháp lực của hai người đã tiêu hao rất nhanh.

Loại tình cảnh lực lượng ngang nhau thế này dường như khiến cho người có ý niệm phải thắng ngay từ đầu như Trần Thiến mất đi vẻ thong dong như lúc đầu, vô luận là phòng thủ hay công kích dường như cũng nóng vội hơn, những người khác còn đang nhìn thì kẻ đã sớm lĩnh ngộ được tinh túy của Càn khôn như ý quyền như Dương Thiên Lôi cư nhiên nhìn ra một tia bất ổn, hơi nhíu mày!

- Nếu như không xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì sợ là Trần Thiến sẽ thua trận này… Dương Thiên Lôi thầm nghĩ trong lòng.

Quả nhiên, lúc thân hình hai người lần đầu tiên cường hãn đối công, sau khi đột nhiên tách ra khoảng hai trăm trượng, Trần Thiến sắc mặt tái nhợt, thân hình Vương Phách Thuyên khẽ run, đúng lúc này, trong mắt Vương Phách Thuyên hiện lên một tia hung ác, đột nhiên gầm lên một tiếng nữa, quanh thân đột nhiên phát ra vạn đạo kim quang lóng lánh, trong nháy mắt liền biến thành bản thể, một con hổ vằn cao hai trượng, dài ba trượng cực lớn, chỉ thấy thân thể của nó đột nhiên cung lại, ‘Ngào——’ một tiếng kinh thiên động địa, xuất ra công kích cường đại nhất của mình.

Hổ uy sơn hà phá!

Trong nháy mắt, một đạo, hai đạo… chín đạo, chín đạo thân ảnh mãnh hổ hợp thành một đường, súc địa thành thốn, lao về phía Trần Thiến nhanh như chớp!

Mãnh hổ vồ mồi thực sự!

Dương Thiên Lôi lập tức trừng lớn hai mắt nhìn, Trần Thiến dù sao cũng là người của tam đại gia tộc, hơn nữa cũng đã kết bạn với mình, mặc kệ là đứng trên phương diện nào, Dương Thiên Lôi đương nhiên hy vọng Trần Thiến đạt được thắng lợi cuối cùng!

Nhưng một kích toàn lực này của Vương Phách Thuyên, rõ ràng không phải thứ Trần Thiến có thể chống lại!

Bất quá, làm cho Dương Thiên Lôi không nghĩ tới chính là, ngay lúc đó, Trần Thiến nghiêng người đối diện Vương Phách Thuyên, lòng hai bàn tay hướng lên, như chậm nhưng lại cực nhanh, trong nháy mắt ở đỉnh đầu và hai tay của nàng liền phát ra quang mang lấp lánh, như nắm nhật nguyệt, như quản càn khôn, hình thành một quả cầu ánh sáng cực lớn, trong nháy mắt khi quả cầu ánh sáng được tạo thành, vòng eo uyển chuyển nhỏ nhắn của Trần Thiến nhẹ nhàng xoay chuyển, lòng bàn tay đồng thời cuốn ra, kêu lên một tiếng, đột nhiên đẩy về phía Vương Phách Thuyên!

- Oanh…

Thân hình của Trần Thiến lập tức bị năng lượng nổ tung oanh kích, bay trược ra, trực tiếp đập vào trên kết giới của lôi đài, sau khi rớt xuống cũng không hề nhúc nhích. Khiến cho Dương Thiên Lôi thấy mà kinh hãi lạnh cả người. còn Vương Phách Thuyên bị va chạm với quả cầu, đá vụn văng ra, khói bụi cuồn cuộn, mấy phút sau, lúc khói bụi đã tan hết, mọi người lại khiếp sợ phát hiện, Vương Phách Thuyên dường như còn thê thảm hơn Trần Thiến nhiều, toàn thân máu chảy đầm đìa, nằm trên mặt đất, không rõ sống chết!

- Trần Thiến!

Ngay lúc hai người trọng tài hạ kết giới xuống, chia ra đi về phía Vương Phách Thuyên và Trần Thiến, Dương Thiên Lôi quát lên một tiếng, cả người lập tức lăng không đi tới, chạy vội tới bên người Trần Thiến.

- Nàng sao rồi? Dương Thiên Lôi hỏi với vẻ lo lắng. Nếu như hắn không nhìn thấy thì thôi. Nhưng đã thấy được thì tự nhiên phải quan tâm.

- Không sao, nàng chỉ là mệt mỏi nên hôn mê thôi! Thật không nghĩ tới Trần tiểu thư lại luyện thành một chiêu cuối cùng của Càn khôn như ý quyền là ‘Như Ý Càn Khôn’!

- Chết rồi! Đúng lúc này, vị trọng tài còn lại xem xét Vương Phách Thuyên xong thì lên tiếng nói.

- Tiên sinh, ngươi là bằng hữu của Trần tiểu thư sao? Nghe vị trọng tài kia nói vậy, vị trọng tài ở bên cạnh Trần Thiến lập tức nhìn về phía Dương Thiên Lôi, hỏi.

- Ừ.

- Tình trạng hiện tại của nàng rõ ràng là không thể khởi động Thời Không pháp tắc để chữa thương được, trận đấu này nàng đã giành phần thắng, nhưng trận kế tiếp sẽ bắt đầu sau mười lăm phút nữa, nếu như có thể thì ngươi giúp nàng khởi động Thời không pháp tắc đi! Đương nhiên, nếu ngươi không có đạo khí khởi động Thời không pháp tắc thì cũng có thể thuê của chúng ta, năm trăm vạn Thuần dương đan, mười phút! Trọng tài này nói.



- Tốt, vậy thì thuê của các ngươi! Dương Thiên Lôi sảng khoái nói, tuy rằng biết rõ giá tiền này đúng là cắt cổ, nhưng cũng chỉ có thể làm như vậy, quan hệ giữa hắn và Trần Thiến còn chưa tới mức có thể để nàng biết rõ Thanh Tĩnh Lưu Ly bình được.

- Trả phí dụng, ngươi có thể mang nàng đi! Trọng tài nói.

Dương Thiên Lôi lập tức đưa cho trọng tài năm trăm viên Cửu dương đan, sau đó liền khom người bế ngang Trần Thiến đang hôn mê lên, bước nhanh tới cái phòng ở bên cạnh lôi đài, bất quá mới đi được một nửa thì tên này liền xoay người lại, nhìn vị trọng tài kia nói: - Cái kia… tám mươi phần trăm di sản của Vương Phách Thuyên, để ta nhận giúp Trần Thiến!

- Không thành vấn đề!



Ôm Trần Thiến nhẹ nhàng mềm mại đi vào phòng, Dương Thiên Lôi động thần niệm, trực tiếp chuyển đổi pháp lực trong cơ thể thành năng lượng mộc hệ tinh thuần, hai tay nắm lấy đôi bàn tay nhỏ bé mềm mại của Trần Thiến, chậm rãi rót vào trong cơ thể của Trần Thiến, Dương Thiên Lôi tốn tới năm trăm vạn máu, có chút đau lòng, đương nhiên muốn dùng con mắt để thu hồi chút tiền lãi, cho nên lúc rót năng lượng vào, một đôi mắt gian hà xầu như dán hẳn lên người của Trần Thiến, nhìn chằm chằm vào bờ ngực trắng như tuyết của nàng ta.

Lúc năng lượng của Dương Thiên Lôi tiến vào cơ thể của Trần Thiến, phát hiện nha đầu kia căn bản không hề bị thương, chỉ là thần niệm và pháp lực đã hoàn toàn tiêu hao hết cho nên mới hôn mê, cho nên, chỉ lát sau, Trần Thiến ‘ưm’ một tiếng, cái miệng anh đào hơi hé ra, để lộ hàm răng, chậm rãi mở mắt. Mà ngay lúc nghe được tiếng rên nhẹ của Trần Thiến thì Dương Thiên Lôi liền ‘thặng’ một tiếng, buông bàn tay của Trần Thiến ra, trực tiếp lui ra xa khoảng hai thước, nói: - Trần thiểu thư, rốt cuộc cô cũng tỉnh lại, tranh thủ thời gian chữa thương đi, trận đấu tiếp theo sắp bắt đầu rồi! Đây là phòng của Hỗn loạn thương hội.

Trần Thiến nhìn thấy vẻ mặt nghiêm trang của Dương Thiên Lôi thì sửng sốt một lát, nhưng khiến cho Dương Thiên Lôi không ngờ được chính là nha đầu này cư nhiên lại cười phì một tiếng, nói: - Dương huynh đệ, ngươi trốn xa như vậy là vì có tật giật mình sao? Ha ha…

- Ách… Trần tiểu thư, vừa rồi là ta giúp ngươi chữa thương thôi! Dương Thiên Lôi lập tức không biết nên nói gì.

- Là vậy sao? Vậy tại sao ta có cảm giác là đầu của ngươi giống như muốn dán hẳn lên chỗ này của người ta vậy? Bàn tay của Trần Thiến nhẹ nhàng đặt ở bộ ngực ngạo nhân của mình.

- Ách… là ngươi bị ảo giác thôi! Được rồi, ngươi mau chữa thương đi! Thời gian không còn nhiều đâu! Dương Thiên Lôi như thế nào cũng không nghĩ tới, vị đại tiểu thư Trần gia này lại ‘yêu’ như vậy, dù nhìn thế nào đi nữa thì so với ngày hôm qua cũng hoàn toàn như hai người khác nhau vậy!

- Ừ, cám ơn. Bất quá, ngươi hôm nay cần phải để mắt tới ta, vạn nhất xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì còn phiền ngươi chiếu cố ta! Những người khác, ta vẫn không yên tâm, nếu là ngươi thì ta yên tâm hơn! Trần Thiến nói.

- Là ta thì yên tâm hơn? Trần tiểu thư, ngươi có lộn không? Đối với mỹ nữ thì ta không có khả năng kháng cự đâu!

- Không sợ, tỷ đây biết rõ bí mật của ngươi, cũng có chút đồng tình với ngươi. Cho ngươi nhìn một chút cũng không có gì. Nhìn thấy nụ cười ám muội của Trần Thiến, lúc này, Dương Thiên Lôi rốt cuộc cũng hiểu ra cái gì, da mặt dày lập tức có chút ửng đỏ. Mẹ nó, nhất định là cái tên Kỷ Tiêu Lam kia bán đứng ca. Bất quá, nghĩ lại thì đây chẳng phải là cho phép mình ăn đậu hũ sao?

Kết quả là, thần sắc của người anh em này lập tức trở nên vô cùng bối rối, điềm đạm đáng yêu, bộ dạng lã chã như sắp rơi lệ, xoay người sang chỗ khác, để lại bóng lưng cô đơn hiu quạnh lại cho Trần Thiến. Vua màn ảnh như ca lại lần nữa làm một hành động kinh người, bước ra khỏi phòng. Còn Trần Thiến thì có điểm kinh ngạc nhìn chằm chằm bóng lưng của Dương Thiên Lôi, mãi cho tới lúc Dương Thiên Lôi đã ra khỏi phòng, mới chậm rãi nhắm mắt lại, tiến nhập trạng thái tu luyện.

……

- Tổng cộng một bộ nhuyễn giáp cực phẩm đạo khí, ba trăm ức Thuần dương đan, một kiện bảo kiếm thượng phẩm đạo khí bảo kiếm, trải qua giám định của vị giám định sư cấp tong sư của bọn ta tính thì tổng giá trị là một vạn ức Thuần dương đan. Bộ nhuyễn giáp đạo khí này vừa đúng tám mươi phần trăm. Ngươi có thể chọn lấy bộ trang bị này, hoặc là thương hội của bọ ta trực tiếp đưa đan dược cho ngươi. Sau khi Dương Thiên Lôi ra khỏi phòng, liền hớn hở chạy tới bên cạnh vịt rọng tài kia, thu hoạch chiến lợi phẩm của Trần Thiến.

Bất quá, mặc dù biết rõ là vậy, chính là sau khi nghe trọng tài nói vậy vẫn khiến cho Dương Thiên Lôi chấn động. Mẹ nó, đúng là dễ làm giàu thật.

- Đổi thành đan dược hết đi! Dương Thiên Lôi nói xong. Nhuyễn giáp gì đó của con cọp kia mặc cũng chả giúp được gì cho Dương Thiên Lôi, còn không bằng lấy đan dược cho lành.

- Tốt, đây là tám trăm ngàn cửu dương đan. Vị trọng tài đó lập tức đưa tám cái Càn khôn giới cho Dương Thiên Lôi.

Sau khi nhận lấy xong thì Dương Thiên Lôi liền nhảy xuống khỏi lôi đài. TRong lòng sướng muốn chết, đợi Trần Thiến đấu xong rồi tìm mình hỏi cũng được, nếu nàng không lấy thì cũng không sao cả, nếu không thu hồi thì coi như đây là tiền công của mình, cũng không tệ. Hơn nữa Dương Thiên Lôi hầu như có thể kết luận, cái cô đại tiểu thư này có lẽ là cũng không có ý muốn lấy lại đâu nhỉ? Hơn nữa, hẳn là cũng không để ý chút tiền nho nhỏ đó, dù sao thì nếu nàng tham tiền thì mấy tên tu luyện giả lên đài trước đó cũng không còn sống mà rời đi được.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Huyền Thiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook