Huyền Thiên

Chương 133: Khúc Rong chơi biển hoa (thượng,ha)

Ô Sơn

16/03/2013

Sáng sớm hôm sau, khi Dương Thiên Lôi mở mắt, hai nàng đã tỉnh lại từ lâu. Hơn nữa, bên trong bộ pháp y rách rưới, hai người đều mặc thêm quần áo bó chặt, che chắn đi thân thể xích lõa mềm mại, phong tình vô hạn. Lục Thanh Âm cũng một lần nữa đeo lên cái khăn che mặt, che khuất đi khuôn mặt thanh thuần tuyệt mỹ.

Sau một hồi đại chiến sinh tử khiến cho quan hệ của ba người trở nên vi diệu. Nhất là khi thấy Dương Thiên Lôi mang về mấy trăm khỏa “Băng xà lan” còn có ma hạch và mật rắn của Kim Tuyền Xà Vương cùng với hơn mười đầu Kim Tuyến Xà cấp bảy, Sở Hương Hương biết, thực lực của Dương Thiên Lôi vô luận ở góc độ nào cũng đều hơn xa mình. Thể chất biến thái của Dương Thiên Lôi trong cảm nhận của nàng cũng trở nên càng thêm thần bí.

- Sư muội, cẩn thận!

Một thiếu niên tay cầm Kim Cương Pháp Kiếm, mình mặc pháp y kim tằm, hét lớn một tiếng, nhảy vào giữa Trương Tử Hàm và một đầu ma thú cấp tám Xích Viêm Hổ, một kiếm đã phá vỡ công kích “Liệt Diễm Trảm” cường hãn của Xích Viêm Hổ.

Ma thú cấp tám cũng có thể có tinh thần lực ngoại phóng. Hơn nữa, ma thú bởi vì trí tuệ hạn chế, thường thường tu luyện đều là truyền thừa đơn giản xuống dưới, nhưng lực công kích lại vô cùng cường hãn. Bởi vì chỉ có một mình quanh năm không ngừng khổ tu, cho nên uy lực tu luyện ra mạnh mẽ không gì sánh được, thường thường có thể hình thành tuyệt sát.

Lúc này Trương Tử Hàm đã tu luyện đến cảnh giới cấp bảy đỉnh phong, đồng thời đối với thuộc tính Băng cũng lĩnh ngộ thêm một tầng nữa, thế nhưng đối mặt với ma thú cấp tám Xích Viêm Hổ, nàng vẫn không thể chống lại.Cho nên, một kích vừa rồi của Xích Viêm Hổ đối với Trương Tử Hàm mà nói, đích xác mang tới uy hiếp thật lớn.

Thế nhưng, khi vừa thấy thiếu niên kia ngăn trở công kích của Xích Viêm Hổ, hơn nữa còn nhanh chóng chiến đấu với Xích Viêm Hổ, trên khuôn mặt tuyệt mỹ của Trương Tử Hàm không có chút ý cảm tạ nào, ngược lại còn hơi nhíu mày.

Thiếu niên này tên là Tiêu Cần, sinh trưởng trong dòng chính của Trảm Không Kiếm Phái, năm nay mười tám tuổi, cùng tuổi với Trương Tử Hàm. Vốn đã sớm có đủ tư cách trở thành đệ tử của Trảm Không Kiếm Phái, nhưng chỉ vì mong muốn được làm môn hạ của Thái Thượng trưởng lão, cho nên vẫn ẩn nhẫn, cho đến khi đột phá đến cảnh giới Tinh Giả cấp tám đỉnh phong mới gia nhập vào năm nay. Cuối cùng cũng được như ý nguyện, trở thành môn hạ của Thái Thượng trưởng lão Vân Bạc Thiên. Đồng thời trong thời gian ba ngày tại Huyền Hoàng Kỳ đã đột phá tới Tinh Giả cấp chín, thực lực vô cùng cường hãn.

Tại Trảm Không Kiếm Phái, thiếu niên giống như Tiêu Cần rất nhiều. Trong đó tuyệt đại đa số đều là những người nổi bật trong hàng đệ tử mới tiến nhập. Đệ tử Trảm Không Kiếm Phái đến từ các đại đế quốc so với bọn họ có chênh lệch rất lớn.

Tên Tiêu Cần này là một trong số những người dẫn đội của đệ tử Thiên Vân Phong tu luyện lần này, đối với Trương Tử Hàm có chút chiếu cố, đạt tới mức độ khá tỉ mỉ, ý đồ lại như con rận trên đầu hòa thượng, nhìn thấy quá rõ ràng.

Tiếp xúc mấy ngày này, Trương Tử Hàm cũng hiểu rõ, người này cũng không có ý xấu gì, tại Thiên Vân Phong cũng được coi như một mối nhân duyên tốt. Nhưng ý đồ của hắn Trương Tử Hàm sao lại không hiểu? Mà đây chính là nguyên nhân khiến nàng vô cùng phiền muộn.

Thật buồn bực chính là, không chỉ riêng có Tiêu Cần. Trong vài ngày ngắn ngủi, Trương Tử Hàm thuần khiết như đóa hoa trắng muốt, lại là nữ tử có thiên phú cực cao, tại Thiên Vân Phong đã hấp dẫn sự chú ý của vô số thiếu niên tài tuấn. Người cố ý tiếp cận, cố ý đến gần thực sự là vô số kể, khiến Trương Tử Hàm phiền muộn không thôi. Thế nhưng lại không thể nổi giận, chỉ có thể lạnh lùng xử lý.

Loại tình huống này nếu xảy ra ở Thiên Vân Phong thì còn đỡ, nhưng khi ở Hồng Hoang Sơn Mạch, lại khiến Trương Tử Hàm thực sự phiền muộn. Nàng tới đây là để tu luyện, để tôi luyện chính mình, thế nhưng mỗi khi nàng gặp phải một chút nguy hiểm, chung quy luôn luôn có một cao thủ, hoặc là người ngay cả mình cũng không bằng thình lình nhảy ra, vì nàng mà che gió chắn mưa.

Một lần thì cũng thôi đi, nhưng trong bay ngày ngắn ngủi, nàng lại gặp phải vô số lần. Thế này thì còn tôi luyện cái gì? Còn tu luyện cái gì nữa?

- Hừ!

Thấy một màn như vậy, một thiếu nữ trẻ tuổi nhìn vào thân ảnh tuyệt mỹ của Trương Tử Hàm, ánh mắt lạnh lùng, phát ra một tiếng hừ lạnh. Nguyên bản nàng mới là đối tượng theo đuổi của đông đảo thiếu niên. Từ nhỏ đến lớn tại Trảm Không Kiếm Phái, nàng một mực giống như trăng sáng giữa muôn sao. Nhưng bây giờ, từ sau khi tiến nhập Thiên Vân Phong, nữ tử Trương Tử Hàm tới từ một đế quốc nhỏ bé vậy mà hoàn toàn vượt qua danh tiếng của nàng, làm lu mờ đi hào quang vốn sáng chói trên người nàng.

Điều này làm cho nàng rất đố kỵ, rất không công bằng, ngược lại khiến nàng mang địch ý thật sâu với Trương Tử Hàm.

Thiếu nữ này tên là Lý Bình Nhi, là Tinh Giả cấp tám đỉnh phong, chính là người cưỡi chung Lôi Cưu với Trương Tử Hàm.

Khi ánh mắt thâm độc chợt lóe lên rồi vụt tắt, khuôn mặt Lý Bình Nhi bỗng lộ ra vẻ tươi cười xán lạn, đi tới bên cạnh Trương Tử Hàm, quay sang Tiêu Cần đã chém giết xong Xích Viêm Hổ nói:



- Tiêu Cần sư huynh, huynh thật lợi hại. Nhưng huynh luôn luôn che chở Tử Hàm sư muội như vậy, nàng ta còn tu luyện thế nào đây? Chúng ta tu luyện chính là muốn trong chém giết không ngừng mà khiêu chiến cực hạn của chính mình, kích phát tiềm năng của chính mình, từ đó tôi luyện mình, đề thăng tu vi của mình. Cho nên, huynh tốt nhất không cần lo lắng. Cứ để muội và Tử Hàm ở cùng một chỗ là tốt rồi.

Nghe thấy Lý Bình Nhi nói như vậy, Tiêu Cần nhìn biểu tình có chút phiền muộn của Trương Tử Hàm, xấu hổ cười cười nói:

- Bình Nhi sư muội nói đúng. Là ta quá lo lắng cho Tử Hàm muội muội rồi. Vậy hai người cứ cùng nhau tu luyện ở phụ cận đi nhé. Khi nghỉ ngơi, chúng ta cùng về nơi cắm trại. Nếu có gì nguy hiểm, nhớ châm pháo hoa cầu cứu kịp thời, ta sẽ chạy tới đầu tiên.

Tiêu Cần trầm giọng nói, ánh mắt nhìn Trương Tử Hàm trở nên cực kỳ nóng bỏng, dặn thêm lần nữa:

- Tử Hàm muội muội, mọi chuyện phải cận thận.

Trương Tử Hàm lãnh đạm quay sang Tiêu Cần gật đầu, ánh mắt nhìn Lý Bình Nhi mang theo một tia cảm kích, nói:

- Bình Nhi sư tỷ, chúng ta đi thôi. Ba ngày qua ta còn chưa được chiến đấu tận hứng trận nào đây.

- Ừ, Tiêu Cần sư huynh, tái kiến!

Trong mắt Lý Bình Nhi hiện lên một tia đắc ý kín đáo, trực tiếp kéo tay Trương Tử Hàm. Hai người nhanh như thiểm điện đi về phía xa xa. Trong nháy mắt đã biến mất trước mặt Tiêu Cần.

Tiêu Cần lắc đầu, trên mặt lộ ra một tia mỉm cười khổ sở, thì thào lẩm bẩm:

- Ài, nàng tựa hồ rất mất hứng đối với việc ngươi sợ nàng xảy ra chuyện gì. Lý Bình Nhi nói đúng, như vậy đích xác sẽ ảnh hưởng tới tu luyện của nàng. Lý Bình Nhi là Tinh Giả cấp tám đỉnh phong. Có Lý Bình Nhi ở bên cạnh nàng, gặp phải tình huống gì hẳn là cũng không có vấn đề gì lớn. Chí ít tới lúc nguy cấp cũng có thể kịp phát ra tín hiệu cầu cứu.



Trong ba ngày, Dương Thiên Lôi, Sở Hương Hương và Lục Thanh Âm bởi vì gặp phải đàn Kim Tuyền Xà Vương cũng đã hiểu rõ Hồng Hoang Sơn Mạch này đích xác hung hiểm dị thường, tồn tại rất nhiều rủi ro. Cho nên, vì nghĩ cho hai nàng, Dương Thiên Lôi cũng không có yêu cầu trực tiếp thâm nhập, mà một mặt vừa săn giết ma thú, ngắt lấy linh dược, mặt khác dần dần đi vào sâu bên trong.

Tuyệt đại đa số thời gian của Dương Thiên Lôi đều dùng để tự tu luyện.

Khối hàn băng chí âm trong sào huyệt của Kim Tuyền Xà Vương kia mặc dù đã bị đan điền thần bí và Lăng Hi hấp thu hoàn toàn, khiến Dương Thiên Lôi đối với năng lượng thuộc tính Băng càng có thêm tầng nhận thức sâu hơn. Nhưng cũng chỉ là hấp thu mà thôi, nếu muốn chân chính lĩnh ngộ chân lý của năng lượng thuộc tính băng cũng không phải là chuyện một sớm một chiều, nhất là năng lượng thuộc tính Băng thi triển ra trong chiến đấu.

Mà ma thú trong khu vực này tuy rằng đối với Dương Thiên Lôi mà nói, thực sự không tạo ra bất cứ uy hiếp gì, nhưng vừa vặn laị thích hợp với việc tu luyện năng lượng thuộc tính Băng cuả hắn.

Đương nhiên, khi Dương Thiên Lôi tu luyện thuộc tính Băng thông thường đều là tách xa khỏi Sở Hương Hương và Lục Thanh Âm, chỉ đảo qua xung quanh hai nàng mà thôi. Cũng không phải hắn cố ý giấu giếm hai nàng. Dù sao lúc này hắn cũng đã rất biến thái rồi, nếu như để cho hai nàng biết thực lực chân chính của hắn, chỉ e Sở Hương Hương sẽ đuổi hắn đi trước tiên, càng không nói tới chuyện hắn có thể chất thuộc tính Băng, sợ rằng Sở Hương Hương tuyệt đối sẽ không vì mình và Lục Thanh Âm mà liên lụy đến tu luyện của Dương Thiên Lôi.

Tuy rằng Dương Thiên Lôi cũng rất muốn tiến vào sâu hơn một phen, nhưng lại lo lắng hai nàng gặp phải chuyện gì nguy hiểm. May mắn là hắn ngoại trừ nắm giữ thuộc tính băng, cũng vừa mới tấn cấp Tinh Giả cấp chín, việc rèn luyện huyệt khiếu cũng cần thời gian khá lớn, cho nên thời gian trôi qua ngược lại cũng rất dồi dào.

Muốn đột phá Tinh Giả cấp chín, tấn cấp đến cảnh tới Tiên Thiên, không hề nghi ngờ chính là bình cảnh gian nan nhất của cảnh giới Tinh Giả. Huyệt khiếu, không giống với cơ bắp, gân mạch trong cơ thể đều là thực sự tồn tại, mà là một loại tồn tại hư vô mờ mịt. Hơn nữa, bởi vì mỗi người khác nhau, lại có muôn vàn biến hóa, vạn loại khác biệt. Vô luận là ai cũng không thể xác định vị trí chính xác của ba trăm sáu mươi lăm khiếu huyệt trên mình người khác, chỉ có bản thân tu luyện giả chậm rãi cảm ngộ, theo tu vi đề thăng mới có thể từ từ hiểu rõ, dần dần tiến hành rèn luyện.

Ba ngày này, tuyệt đại đa số thời gian Dương Thiên Lôi đều dùng để cảm ứng vị trí khiếu huyệt và lĩnh ngộ năng lượng thuộc tính băng.



Lúc này hắn đã có tiến bộ kinh người. Ba trăm sáu mươi lăm khiếu huyệt, trong vài ngày ngắn ngủi hắn đã rõ ràng cảm ứng được mười tám cái. Tuy rằng so với con số ba trăm sáu mươi lăm khoảng cách còn khá lớn, nhưng tốc độ này so với các tu luyện giả khác mà nói, đã là biến thái vô cùng.

Bình cảnh của cảnh giới Tinh Giả đối với Dương Thiên Lôi tựa hồ căn bản không tồn tại. Từ khi hắn phá vỡ bình cảnh Võ Đồ trở thành Tinh Giả tới nay, liền một đường thẳng tiến, không có bất luận bình cảnh gì đáng nói.

Hơn nữa, năng lượng thuộc tính Băng cũng có dấu hiệu đột phá.

- Phù…

Dương Thiên Lôi ngồi xếp bằng dưới một gốc đại thụ che trời, bỗng nhiên thở ra một ngụm trọc khí thật dài, mở bừng hai mắt.

Xa xa tiếng tiêu du dương êm tai bỗng nhiên truyền tới tai Dương Thiên Lôi, khiến hắn nhất thời cả kinh:

- Khúc “Biển hoa rong chơi”? Lẽ nào Thanh Âm muội muội có quan hệ với mẫu thân ta?

Dương Thiên Lôi đã sớm cảm giác được khí chất của Lục Thanh Âm và mẫu thân mình có điểm tương đồng. Tuy rằng giống nhau chỗ nào hắn không nói rõ được, nhưng lúc này bỗng nhiên nghe thấy Lục Thanh Âm thổi lên bài “Biến Hoa rong chơi” mà lúc bình thường mẫu thân hay tấu đàn, lại khiến Dương Thiên Lôi thất kinh. Nhất là nghĩ tới những điểm đáng ngờ trên người mẫu thân căn bản không giống phần lớn các nữ tử bình thường, còn có thân thể thần bí của Lục Thanh Âm, càng khiến Dương Thiên Lôi hoài nghi.

Tuy rằng mẫu thân dùng đàn cổ, còn Lục Thanh Âm lại dùng tiêu, nhưng ý cảnh lại giống nhau đến kinh người. Duy nhất có một điều khác nhau chính là, trong tiếng đàn của mẫu thân không chứa bất luận tinh thần lực gì, càng không có công kích sóng âm, còn Lục Thanh Âm ứng dụng tinh thần lực rót vào trong tiếng tiêu, chuyển hóa thành công kích sóng âm mà thôi.

- Kỳ quái! Kỳ quái! Lẽ nào chỉ là trùng hợp sao?

Dương Thiên Lôi thầm nghĩ trong lòng, thân hình nhoáng lên, vô thanh vô tức như u linh mau chóng đi về phía tiếng tiêu.



Tuy rằng Lục Thanh Âm chỉ là Tinh Giả cấp sáu đỉnh phong, nhưng công kích sóng âm kỳ dị của nàng lại phối hợp với Sở Hương Hương tương đối ăn ý. Hai người một tổ, một người cận chiến, một người đứng xa dùng công kích sóng âm, mặc dù đối mặt với ma thú cấp tám đỉnh phong đều có thể đối phó. Rất nhiều khi hai người đối mặt với vô số ma thú vậy công, nhưng lực lượng ngang nhau, đối với hai người có tác dụng tôi luyện rất lớn.

Khi gặp phải ma thú cấp thấp, Lục Thanh Âm cũng sẽ tới gần tác chiến, rèn đúc chính mình.

Qua ba ngày, hai người thu hoạch tương đối nhiều. Dương Thiên Lôi thật ra lại biến thành cận vệ của hai nàng. Khi hai nàng nghỉ ngơi, hắn liền bảo vệ xung quanh, khi hai nàng chiến đấu, hắn tự tìm một chỗ tu luyện, hoặc là tự mình chạy đến một nơi xa xa săn giết một phen.

Lúc này đang có hai ma thú cấp tám và vài ma thú cấp bảy vây Sở Hương Hương và Lục Thanh Âm ở giữa, khí thế ngút trời.

Lục Thanh Âm đạp trên mặt nước, thân pháp nhẹ nhàng phiêu dật, ngọc tiêu đặt hờ trên môi, nhẹ nhàng, uyển chuyển, hàm súc mà phát ra từng đạo sóng âm, cùng tinh kỹ thiên biến vạn hóa của Sở Hương Hương, phối hợp chặt chẽ, khăng khít.

Khi Dương Thiên Lôi chạy tới liền lẳng lặng đứng ở xa nhìn, tâm thầm ngưng tụ trong tiếng tiêu, bộ pháp và công kích sóng âm của Lục Thanh Âm.

Mỗi một âm phù từ trong ngọc tiêu phát ra phảng phất đều mang theo một tia ánh sáng màu lam, hóa thành từng đạo công kích sóng âm, biến ảo phi thường. Đây là lần đầu tiên Dương Thiên Lôi tập trung tinh thần cảm thụ được uy lực của công kích sóng âm.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Huyền Thiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook