Huyền Thiên

Chương 169: Lôi đài trung tâm

Ô Sơn

17/03/2013

- Dâng đan dược? Tiểu tử ngươi nghĩ thật đẹp? Tôn tử Hải Vô Lượng không hề đơn giản, tuy ngươi lĩnh ngộ được hai loại thuộc tính diễn sinh là băng, vụ, còn nắm giữ ba loại năng lượng ngũ hành cơ bản là thủy, thổ, hỏa, nhưng ngươi cũng chỉ là một Tinh Giả cấp tám đỉnh phong. Còn tôn tử của Hải Vô Lượng, Hải Đại Phú là Tinh Giả cấp chín với thân thể thuần kim, trong khoảng thời gian này hẳn là đã thăng cấp lên cấp chín đỉnh phong rồi.

- Đồng thời đã lĩnh ngộ được thuộc tính quang từ sớm, Hải Vô Lượng lại không tiếc vốn liếng để bồi dưỡng hắn, thu thập rất nhiều tuyệt học thuộc tính quang, thực lực của tiểu tử này tuyệt không đơn giản, ngươi đừng để trở thành kẻ dâng đan dược là tốt rồi.

Đan Thanh Dương chặc lưỡi nói với hắn, bất quá thấy gương mặt của Dương Thiên Lôi dường như rất kinh ngạc, Đan Thanh Dương lại thở dài một tiếng, nói tiếp:

- Bất quá ngươi cũng đừng lo lắng, ngươi đã đồng ý rồi, vậy đành phải toàn lực đánh một trận, coi như là một lần tôi luyện vậy. Thua một chút đan dược cũng không sao, sư phụ cho ngươi là được rồi.

Dương Thiên Lôi nhất thời trợn tròn hai mắt, tràn ngập kinh hỉ nhìn Đan Thanh Dương tựa hồ vô cùng hào phóng:

- Sư phụ... Người nói thật?

- Đương nhiên là thật.

Đan Thanh Dương rất hài lòng với biểu hiện này của Dương Thiên Lôi, một tay vuốt chòm râu dài, mỉm cười nói:

- Lần này ngươi có thể bình an trở về, hơn nữa lĩnh ngộ được ba loại năng lượng, sư phụ nói sao cũng phải thưởng một chút... Uh, cứ định như vậy đi, các ngươi cược bao nhiêu đan dược thì sư phụ thưởng cho ngươi bấy nhiêu đan dược là được, đừng chê ít, từ phó chưởng môn Nhan Uyên nắm quyền tới nay, đặc quyền của sư phụ đều bị tước đoạt hết.

Dương Thiên Lôi ra sức nịnh nọt và kích động nói:

- Sao lại thế, sao lại dám chê ít chứ? Sư phụ, lão nhân gia người rộng lượng quá... Con có thể có được một vị sư phụ như người, thực sự là phúc phận mười đời mới tu được. Sư phụ, đưa ngay cho đồ nhi đi, lập tức, ngay bây giờ.

Đan Thanh Dương nghe nịnh nọt mà cảm thấy hết sức an ủi, rộng lượng, cái từ này, trước giờ lão còn chưa có nghe qua, còn keo kiệt thì đã nghe riết chai hết lỗ tai luôn rồi, cho nên Đan Thanh Dương vì muốn thể hiện sự rộng lượng của mình, ngữ khí trong lời nói càng tỏ ra thờ ơ và nhẹ nhàng:

- Uh. Tiền đặt cược là bao nhiêu? Bây giờ sư phụ đưa cho ngươi.

Dương Thiên Lôi hưng phấn xoa xoa hai tay, đôi mắt mớ lớn hết cỡ nhìn Đan Thanh Dương bỗng chốc như cao lớn uy dũng hơn vạn phần trong mắt hắn, nhẹ giọng nói:

- Một trăm vạn viên thuần dương đan.

Đan Thanh Dương đang đắm chìm trong cảm giác tuyệt vời khi được khen là rộng lượng, khi nghe Dương Thiên Lôi nói ra con số xong, nhất thời giật mình trợn tròn mắt, cứ tưởng mình còn nghe lầm, lớn tiếng hỏi:

- Bao... Bao nhiêu?

- Một trăm vạn viên, tuy không nhiều lắm, nhưng cũng không ít lắm... Sư phụ, lão nhân gia người thực sự là rộng lượng... Hắc hắc... Hả? Sư phụ, người làm sao vậy?

Dương Thiên Lôi còn chưa nói hết thì Đan Thanh Dương “rộng lượng” đã “bịch” một tiếng, đặt mông ngồi thẳng xuống đất, môi mấp máy, hai mắt đăm đăm, run giọng nói:

- Ngươi... Ngươi cược một trăm vạn viên thuần dương đan với Hải Đại Phú?

Ngày hôm qua lão già này bế quan luyện đan, mới sáng sớm, được tổng quản Ngụy Nhạc bẩm báo tin Hải Đại Phú phái người đưa thư khiêu chiến và Dương Thiên Lôi đã điều chỉnh tâm trạng xong liền vội gọi Dương Thiên Lôi đến đây, hiển nhiên lão căn bản không biết rõ tình hình cụ thể. Trong suy nghĩ của lão, Dương Thiên Lôi cho dù đã đồng ý khiêu chiến, tiền đặt cược cũng sẽ không cao lắm, dù sao thì hắn hay Hải Đại Phú đều là Tinh Giả Hậu Thiên mà thôi. Hải Đại Phú tuy thân thế hùng hậu, nhưng tiền đặt cược là phải do song phương tán thành mới được, đồ đệ của mình nghèo xác xơ, tiền đặt cược của hai người có thể cao tới đâu chứ?

Nhưng lại là một trăm vạn viên.

Một trăm vạn là bao nhiêu vậy chứ? Đan Thanh Dương tuy là cao thủ Tiên Thiên cấp tám, hơn nữa lại là luyện đan sư cấp đại sư duy nhất trong Trảm Không Kiếm Phái, nhưng một trăm vạn viên thuần dương đan đối với sự keo kiệt trước giờ của lão mà nói, đây tuyệt đối là con số khiến lão phải ói máu.



Lúc này, Đan Thanh Dương cũng bất chấp có rộng lượng hay không, râu mép vểnh lên cao ngất, đôi mắt hung tợn trừng mắt nhìn Dương Thiên Lôi rồi nói:

- Tiểu tử ngươi... Nói bậy bạ gì đó? Ngươi trộm một trăm vạn viên thuần dương đan ở đâu ra để làm tiền đặt cược? Lại còn muốn hù doạ sư phụ, sư phụ đâu có dễ hù doạ như vậy? Nói, rốt cuộc là bao nhiêu viên? Nếu ngươi còn dám báo nhiều hơn, một viên đan dược sư phụ cũng không cho ngươi đâu.

Dương Thiên Lôi vô cùng vô cùng nghiêm túc nói:

- Ách... Sư phụ, thật sự là một trăm vạn viên thuần dương đan đấy, nếu không tin, người có thể hỏi Hương Hương tỷ, cũng có thể đến lôi đài trung tâm nhìn thử xem, đồ nhi làm sao dám lừa dối người?

Chỉ là nhìn thấy sắc mặt của Đan Thanh Dương, trong lòng hắn thấy lạnh ngắt, hiển nhiên lão không chịu thực hiện lời hứa rồi.

- Ngươi... Hay là ngươi nộp tiền bội ước đi, rèn luyện cũng không thể lãng phí như vậy chứ... Một trăm vạn viên, một trăm vạn viên lận đó... Ta cũng sẽ không cho ngươi đâu, nhiều nhất chỉ cho tiền bội ước thôi.

Đan Thanh Dương tức giận muốn thổ huyết, cho dù là tiền bội ước thì cũng phải nộp năm phần trăm, chính là năm vạn viên lận đó.

- Sư phụ, người phải có lòng tin với đồ nhi.

Đan Thanh Dương phiền muộn nói:

- Ta có lòng tin với ngươi, nhưng không có lòng tin với một trăm vạn viên thuần dương đan, tiểu tử ngươi... quả thực là phá gia chi tử mà... Trước khi ngươi đồng ý, chẳng lẽ ngươi không có suy nghĩ gì sao, ngươi có thể xuất ra một trăm vạn viên thuần dương đan không?

Nói thật, một trăm viên đan dược thì lão quả là có thể lấy ra được, nhưng cách làm này của Dương Thiên Lôi lại khiến lão hết sức phiền muộn. Lão có thể không tiếc giá nào, có thể bỏ ra số tiền gấp mấy lần người khác để cho Dương Thiên Lôi có thể được xếp vào danh sách tiến vào Huyền Hoàng Kỳ, nhưng không ý nghĩa, lão có thể để cho Dương Thiên Lôi lãng phí một trăm vạn viên thuần dương đan. Đối với một Tinh Giả Hậu Thiên mà nói, đây tuyệt đối là con số trên trời. Thể chất của Dương Thiên Lôi mặc dù đặc thù, lượng nhu cầu ối với đan dược vượt xa người thường, nhưng còn chưa đến mức một một trăm vạn viên thuần dương đan.

Một trăm vạn viên thuần dương đan, cũng đủ cho một trăm đệ tử Hậu Thiên sử dụng để thăng cấp lên Tiên Thiên rồi.

Dương Thiên Lôi nói với vẻ như cây ngay không sợ chết đứng:

- Đương nhiên phải có suy nghĩ chứ, không phải có sư phụ đây sao?

Đan Thanh Dương bất đắc dĩ nói:

- Ngươi ngươi ngươi... Ta đã sớm nói với ngươi rồi, muốn có đan dược thì phải dựa vào chính mình, cho dù là ngươi hay sư tỷ của ngươi thì cũng đều phải dựa vào chính mình. Thôi bỏ đi, chỉ một lần này thôi, lần sau không được như vậy. Đây là năm vạn viên thuần dương đan, ngươi đi nộp tiền bội ước đi, huỷ bỏ cuộc quyết đấu lần này đi.

- Hắc hắc...

Dương Thiên Lôi rất nhanh lẹ, vội vàng lấy ngay chiếc bình ngọc có khắc hoa văn tinh xảo trên tay của Đan Thanh Dương, sau khi cất vào trong người như bảo bối quý giá rồi mới nói tiếp:

- Không được, con không thể mở trừng mắt nhìn một trăm vạn viên thuần dương đan mà không lấy, cũng không có thể mở trừng mắt nhìn Hải Đại Phú tiếp tục dây dưa với Lục Thanh Âm.

- Ngươi... Vậy ngươi lấy cái gì làm tiền đặt cược? Chẳng lẽ ngươi có một trăm vạn viên thuần dương đan?

Đan Thanh Dương thực sự bị tức nghẹn họng, bất quá nhìn thấy ánh mắt đầy tự tin của Dương Thiên Lôi thì lại có chút dao động.

- Hắc hắc, được rồi, sư phụ, con chỉ là nói vui với người chút thôi, không ngờ lão nhân gia người... Thật đúng là keo kiệt như vậy... Không phải chỉ một trăm vạn viên thuần dương đan thôi sao? Hai món linh khí này của con đủ không nào?

Dương Thiên Lôi nói xong liền lấy ra Thiên La Địa Võng và Tử Linh Phiên.



Đan Thanh Dương nhất thời mở to hai mắt nhìn, nét mặt già nua không biết là do bị Dương Thiên Lôi chọc tức, hay bị hai món linh khí trung phẩm trước mắt đả kích mà trở nên đỏ bừng, ngẩn người nhìn hai món linh khí cả nửa phút, trong ánh mắt bỗng nhiên bắn ra hai tia tinh quang, một lát sau lại nhìn về phía Dương Thiên Lôi, nói rằng:

- Nói, tiểu tử ngươi lại dám giấu diếm sư phụ? Trong di tích còn lấy được cái gì nữa?

Hiển nhiên Đan Thanh Dương tưởng rằng đây là hai món linh khí mà Dương Thiên Lôi lấy được trong di tích.

- Ặc... Con đã nói rồi mà, trong di tích không thu được cái gì hết.

- Không thu được thì sao ngươi có thể có hai món linh khí này? Đừng nói với ta là ngươi nhặt được đấy.

- Cái này không phải...

Dương Thiên Lôi do dự một lúc, cuối cùng cũng kể ra chuyện của Thiên Âm Tán Nhân. Chỉ là, hắn cố ý nói nhẹ đi một chút, chủ lực giết chết Thiên Âm Tán Nhân biến thành Trương Tử Hàm.

Trương Tử Hàm nhận được truyền thừa của thế giới băng tuyết, hơn nữa đã thăng cấp lên Tiên Thiên. Có thể giết chết cao thủ Tiên Thiên cấp hai, tuy cũng có chút khiến Đan Thanh Dương kinh ngạc, nhưng cũng không cảm thấy bất ngờ lắm. Dù sao, người có thể nhận được truyền thừa của di tích, tất nhiên sẽ có rất nhiều thu hoạch và uy năng không tưởng được.

Còn Dương Thiên Lôi thì tuy đã tận lực làm mờ nhạt đi tác dụng của hắn, nhưng Đan Thanh Dương lại biết rõ, có thể không bị cuốn vào trong cuộc chiến đấu của cao thủ Tiên Thiên, ngược lại còn có thể xuất thủ tương trợ, chỉ bằng vào điểm ấy, Dương Thiên Lôi đã có tư cách đánh một trận với Hải Đại Phú.

Trầm tư một lúc, sau đó Đan Thanh Dương nói:

- Một trăm vạn viên thuần dương đan này, sư phụ tạm thời cho ngươi mượn, hai món linh khí trung phẩm này không nên lấy ra, không đến lúc vạn bất đắc dĩ, trước khi ngươi thăng cấp lên cảnh giới Tiên Thiên, tốt nhất đừng đê lộ trước mặt người khác. Cũng có thể làm đòn sát thủ của ngươi. Đương nhiên, nếu ngươi thất bại, ngươi phải thiếu sư phụ một trăm vạn viên thuần dương đan, sau này phải trả lại. Nếu như thắng trận... Uh, hai chúng ta chia năm năm, cả gốc lẫn lời, ngươi trả cho sư phụ một trăm năm mươi vạn ngàn viên.

- Không phải chứ?

Dương Thiên Lôi trợn mắt nhìn:

- Sư phụ, sao người có thể làm như vậy?

- Bớt nói nhảm đi, cứ quyết định như vậy đi, đừng có nhìn ta bằng ánh mắt như thế, vi sư không phải muốn tốt cho ngươi sao? Bằng vào thế gia của sư phụ, bộ thèm muốn chút đan dược này của ngươi sao? Chẳng qua là để ở chỗ vi sư, ta cất giùm ngươi mà thôi.

Bị ép đến nỗi không biết phải làm sao, Dương Thiên Lôi đành tạm thời mượn một trăm vạn viên thuần dương đan dưới ánh mắt đắc ý của Đan Thanh Dương, ủ rũ đi ra khỏi Vạn Đan Điện.

Lúc trở lại chỗ ở, bọn người Dương Thiên Lệ, Phong Mã Ngưu, Lục Thanh Âm đã đến đây hết rồi, sau khi trò chuyện với mọi người một lúc liền nhanh chóng đi tới khu vực lôi đài trung tâm.

Khu vực lôi đài trung tâm, từ Hậu Thiên cấp bảy đến Tiên Thiên cấp năm, mỗi một cấp bậc đều có một lôi đài tương ứng. Từ khi các lôi đài bắt đầu đưa vào hoạt động đến bây giờ, gần như mỗi ngày đều chật ních người. Mỗi một lôi đài liên tục có người lên khiêu chiến, ứng chiến, vô cùng náo nhiệt. Sự đối kháng kịch liệt, không chỉ có giúp hai bên chiến đấu có được thu hoạch thật lớn, nhanh chóng nâng cao tu vi, mà còn giúp những người đứng xem thu được lợi ích không nhỏ.

Lôi Hoành, từ sau khi dễ dàng thắng liên tiếp năm trận, trên lôi đài Tiên Thiên cấp một liền không còn ai dám khiêu chiến hắn nữa.

Phần lớn thời gian, ngoại trừ tu luyện ra, hắn liền đi đến trước lôi đài cấp cao hơn để xem người khác giao thủ.

Trong khoảng thời gian này, hắn rất đắc ý. Tất cả những người có liên quan đến Dương Thiên Lôi, hầu như đều đã bị hắn chèn ép đến không ngẩng đầu lên được.

Bọn người Phong Mã Ngưu, Vũ Đại Lãng, Dương Thiên Ngạo căn bản không cần hắn xuất thủ, hắn chỉ cần nói một câu thì bọn người nịnh nọt theo đuôi hắn sẽ dùng hết mọi biện pháp khiêu khích chèn ép, sỉ nhục họ trước mặt mọi người.

Có thể nói, phạm vi các lôi đài này, đã trở thành cấm địa đối với bọn người Phong Mã Ngưu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Huyền Thiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook