Huyền Thiên

Chương 126: Lục Thanh Âm (thượng)

Ô Sơn

16/03/2013

Hồng Hoang Sơn Mạch là một trong năm đại hiểm địa của đại lục Huyền Thiên. Kéo dài hàng nghìn vạn dặm, vô biên vô tận, trải qua vô số đế quốc, bên trong có vô số môn phái san sát nhau, là nơi tu luyện tuyệt bảo của đông đảo tu luyện giả ở các đế quốc và các môn phái.

Thiên địa linh khí trong Hồng Hoang Sơn Mạch vô cùng nồng đậm, sản sinh ra vô số linh vật thiên địa và ma thú cường đại. Thậm chí ngay cả yêu thú và thần thú cường đại cũng đều có.

Ma thú cũng giống như nhân loại, có phương thức tu luyện đặc biệt của riêng mình. Một khi tấn cấp yêu thú, cũng giống như nhân loại tiến nhập cảnh giới Tiên Thiên, mà thần thú thì tương đương với cường giả Thần Đạo của nhân loại, có thể biến thành hình người, có được uy lực của thể dời non lấp biển.

Hung hiểm trong đó không cần nghĩ cũng biết.

Càng kinh khủng hơn chính là, bên trong Hồng Hoang Sơn Mạch còn tồn tại vô số vương quốc ma thú, cũng giống như nhân loại, có thành thị, môn phái và lĩnh vực của chính mình.

Cuộc chiến giữa nhân loại và ma thú từ trước đến giờ, vẫn chưa hề ngưng nghỉ. Điều này cũng là một trong những nguyên nhân vì sao phần đông các môn phái đều đến Hồng Hoang Sơn Mạch tu luyện.

Tuy rằng tu luyện giới khinh thường quốc gia thế tục, nhưng vẫn đảm nhận chức trách bảo vệ sinh tử tồn vong cho nhân loại.

Da không còn lông biết mọc đâu? Tuy rằng nhân số tu luyện giới đông đảo, nhưng so với hậu thế của tục giới có đến hàng tỉ sinh linh, lại rốt cục chỉ có thể là một bộ phận nhỏ mà thôi, Hơn nữa, tu luyện giới chính là hậu thế của tục giới, có hàng vạn hàng ngàn mối liên hệ sâu xa, không phải chỉ đơn giản như vẻ mặt bên ngoài vậy.

Phiêu lưu và lợi ích cùng tồn tại, năng lực và trách nhiệm luôn gắn kết. Phiêu lưu càng lớn thì lợi ích càng lớn. Đồng thời, năng lực càng lớn, trách nhiệm cũng càng nặng.

Đương nhiên, đối với tu luyện giả mà nói, trách nhiệm cũng không có nghĩa là gánh vác, mà là một loại khảo nghiệm, một loại tôi luyện, một con đường ngắn nhất đề thăng thực lực của chính mình.

Đồng thời, bên trong Hồng Hoang Sơn Mạch vô biên vô hạn cũng tồn tại vô số cơ duyên, vô số bảo tàng, thần mộ, di chỉ, tiên đan linh dược, pháp bảo nghịch thiên, lĩnh vực thần bí. Đệ tử có đại vẫn khí rất dễ từ trong đó thu nhận được cơ duyên, kỳ ngộ của chính mình, từ đó bước lên con đường cường giả chân chính. Đương nhiên, cũng rất có thể táng thân trong đó.



Sáng sớm ngày thứ hai, Dương Thiên Lôi và Sở Hương Hương lưng đeo bọc hành lý, pháp kiếm, đi vào trong Vạn Đan Điện.

Đan Thanh Dương đã sớm chờ sẵn ở đó. Khiến Dương Thiên Lôi và Sở Hương Hương ngoài ý muốn chính là, mười cao thủ Tiên Thiên cũng ở trong đó. Hơn nữa, biểu tình so với lần đầu tiên gặp mặt khác nhau một trời một vực. Nhất là ánh mắt nhìn về phía Dương Thiên Lôi.

- Sư phụ, chúng con đã chuẩn bị tốt rồi!

Sau khi chào hỏi mọi người, Sở Hương Hương và Dương Thiên Lôi trầm giọng nói.

- Ừ! Các con là hai đồ đệ đầu tiên mà sư phụ thu nhận, cũng là đệ tử đầu tiên của Thiên Đan Phong chúng ta tham gia tu luyện tại Hồng Hoang Sơn Mạch. Thiên Đan Phong chúng ta khác với chủ phong và ba mươi sáu sơn phong khác. Bọn họ có số lượng đệ tử đông đảo, trong lúc tu luyện có thể hỗ trợ, ứng chiến lẫn nhau. Mà các con, lại chỉ có thể dựa vào chính mình.

Đan Thanh Dương nhíu mày, tựa hồ có chút lo lắng nói.

- Đúng vậy! Sư phụ! Chúng con thế đơn lực cô, đệ tử cùng sư tỷ nương tựa lẫn nhau, tiến nhập Hồng Hoang Sơn Mạch hung hiểm vạn phần, đích xác nguy hiểm trùng trùng, kiếp nạn đầy rẫy, nói không chừng… Rất có thể đây là lần cuối cùng thấy được sư phụ lão nhân gia người…

Đôi mắt Dương Thiên Lôi xoay động, nhất thời bày ra bộ dáng tội nghiệp nói. Ánh mắt nhìn về phía Đan Thanh Dương mang theo vài phần ngụ ý cáo biệt.

- Miệng quạ đen nói nhảm cái gì vậy?

Đan Thanh Dương còn chưa lên tiếng, Sở Hương Hương liền trừng mắt tức giận quát Dương Thiên Lôi.

- Ừ! Thiên Lôi nói không sai. Hồng Hoang Sơn Mạch đích xác nguy hiểm trùng trùng, hàng năm số đệ tử chết trong đó cũng vô số kể. Thế nhưng, Đan huynh và chúng ta cũng không thể cùng đi với các ngươi, bằng không việc các ngươi tiến nhập vào đó tu luyện sẽ mất đi ý nghĩa. Chỉ có chính mình đối diện với khảo nghiệm sinh tử, mới có thể kích phát ra tiềm năng lớn nhất của bản thân, tôi luyện tâm trí, cảm ngộ thiên đạo, thu được cơ duyên, mạnh mẽ tinh tiến.

Một trong mười vị cao thủ Tiên Thiên nói.



- Đúng vậy! Tuy rằng đệ tử và sư tỷ cũng không e ngại nguy hiểm, nhưng cũng không muốn sư phụ và các vị sư thúc người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh a. Đệ tử chết không quan trọng, nhưng sư tỷ kỳ tài ngút trời, đồ đệ như vậy đốt đèn lồng cũng tìm không được. Vạn nhất xảy ra chuyện xấu gì, cũng có thể nói là bi kịch đối với sư phụ người… Cho nên, đồ nhi nghĩ, sư phụ và các vị sư thúc nếu có lo lắng, có thể cho chúng đệ tử một ít pháp bảo, đan dược…

Dương Thiên Lôi nói tới nói lui, rốt cuộc làm ra vẻ vô tình mà nói ra ý đồ chân chính của mình.

Nguyên bản tên này chỉ muốn vơ vét trên người Đan Thanh Dương một ít chỗ tốt, nhưng tới khi nói ra, thấy ánh mắt của các vị cao thủ Tiên Thiên, Dương Thiên Lôi tựa hồ cảm nhận được tình cảm thân thiết khác thường. Tuy rằng không hiểu tại sao lại có loại tình cảm thân thiết này, nhưng hắn sao lại có thể bỏ qua? Cho nên, rất thẳng thắn mà thêm “các vị sư thúc” vào.

Vẻ mặt Sở Hương Hương đỏ bừng. Tuy rằng trong lòng nàng cũng vô cùng tán thành kiến nghị của Dương Thiên Lôi, nhưng Dương Thiên Lôi lại làm như “hiển nhiên”, “uyển chuyển” mà nói ra, cho dù là da mặt nàng dày gấp mười, gấp trăm lần, cũng nói không nên lời. Nhất là ngay cả mười vị cao thủ Tiên Thiên cũng đều bao hàm trong đó.

Mười vị cao thủ Tiên Thiên mắt to trừng mắt nhỏ nhìn nhau tựa hồ không biết nói gì. Cuối cùng, tất cả đều nhìn về phía Đan Thanh Dương.

Đan Thanh Dương cũng hoàn toàn á khẩu. Vốn mấy lão già này cùng Đan Thanh Dương đã thương lượng qua, để thu được hảo cảm của Dương Thiên Lôi, Đan Thanh Dương trước tiên sẽ nói quá những hung hiểm của Hồng Hoang Sơn Mạch một chút, sau đó mọi người đều hào phóng giúp tiền, đưa cho hai người một chút đan dược và pháp khí để ứng phó tình huống bộc phát. Từ đó có thể cùng Dương Thiên Lôi kết mối thiện duyên.

Sau đó, mọi người một lần nữa đồng tâm hiệp lực, trên con đường võ đạo tài bồi Dương Thiên Lôi, củng cố thêm phần thiện duyên này. Sau này, một khi Dương Thiên Lôi tu luyện thành công, mọi người nhất định có thể dựa thế tăng tiến thêm một bậc. Cảnh giới Hậu Thiên đã có thể đốn ngộ, thành tựu sau này tuyệt đối là vô hạn lượng. Đạo lý một người đắc đạo gà chó thăng thiên này, bọn họ sao lại không hiểu?

Nhưng không nghĩ tới, mọi người còn chưa nói đã bị tên Dương Thiên Lôi vô sỉ này nói ra hết rồi.

- Khụ khụ! Vi sư cùng các sư thúc của các con cũng là đang nghĩ như vậy.

Đan Thanh Dương tuy rằng rất khó xử, nhưng cũng chỉ có thể nói như vậy.

- Ah? Sao mọi người không nói sớm? Nếu mọi người sớm nói ra con cũng không cần phải vòng vèo rồi. Hắc hắc! Cảm ta sự phụ! Cảm tạ các vị sư thúc!

Dương Thiên Lôi nhất thời kinh hỉ nói, đồng thời vội vã vươn hai tay ra.



- Ha ha… Hương Hương tỷ, lần này chúng ta giàu to rồi!

Dương Thiên Lôi đếm qua một trăm viên Thuần dương đan, mặc một bộ Kim Tằm Pháp Y thuần màu trắng, so với pháp y của Lôi Hoành tốt hơn mấy lần, trên khảm dòng chữ màu vàng “Thiên sư đạo bào”, cả người hăng hái, vẻ mặt hưng phấn. Nếu như không phải nụ cười trên mặt hắn quá mức xấu xa hèn mọn, thực sự cũng có vài phần hương vị phong thần tuấn lãng.

Sở Hương Hương cũng mặc “Thiên sư đạo bào”, trên người cũng có khoảng một trăm viên Thuần dương đan, trong lòng tuy rằng vui vẻ, nhưng nhìn bộ dáng của Dương Thiên Lôi lại cảm thấy đỏ mặt thay hắn. Vốn mười vị cao thủ Tiên Thiên kia, mội người chỉ đưa cho bọn họ mỗi người hai viên Thuần dương đan, Đan Thanh Dương tặng hai người mỗi người một bộ “Thiên sư đạo bào” tương đối trân quý, nhưng tên Dương Thiên Lôi xấu xa này vậy mà lợi dụng điểm ấy khích đông bác tây không chút dấu vết, khiến mười vị cao thủ Tiên Thiên cũng tự cảm thấy đưa hai viên có chút khó coi. Cuối cùng mỗi vị móc ra đủ mười viên, Dương Thiên Lôi lúc này mới thu tay lại.

Cưỡi trên hai con lôi cưu cường đại nhất Thiên Đan Phong mà Đan Thanh Dương đích thân chuẩn bị cho hai người, rốt cục Dương Thiên Lôi và Sở Hương Hương chính thức bước trên hành trình tới Hồng Hoang Sơn Mạch.

Trong ba tháng tu luyện tại Huyền Hoàng Kỳ, các đệ tử hoặc nhiều hoặc ít đều có chút tiến bộ. Chỉ cần tiến vào Hồng Hoang Sơn Mạch tu luyện trong sinh tử, liền có thể chân chính củng cố tu vi của mình, nhằm tiến lên một tầng, đạp đổ cơ sở kiên cố.

Đương nhiên, loại tu luyện này lấy chém giết là chủ yếu, cho nên tỉ lệ tử vong đích xác rất cao. Nhất là với những đệ tử không có đại vận khí như Dương Thiên Lôi mà nói, càng dễ táng thân trong đó.

Hai người vừa bay lên cao liền thấy được vô số đệ tử cũng đang cưỡi Lôi Cưu bay tới Hồng Hoang Sơn Mạch nằm ở phía Tây Thiên Đan Phong. Từng nhóm lấy đỉnh núi làm đơn vị tập trung một chỗ, phân biệt rất rõ ràng.

Tuyệt đại đa số Lôi Cưu đều là hai người ngồi, hiển nhiên trên nhiều ngọn núi số lượng Lôi Cưu nuôi dưỡng là có hạn. Căn bản không thể thỏa mãn đồng thời chở nhiều đệ tử như vậy.

Trong số đệ tử mới tấn cấp lần này, từ các đại đế quốc chọn ra bất quá chỉ mấy trăm người, nhưng từ nội bộ Trảm Không Kiếm Phái lại có đến ba vạn người. Ngoại trừ Thiên Đan Phong, hầu như các ngọn núi khác bình quân đều có tới gần nghìn đệ tử.

Ngay khi Dương Thiên Lôi và Sở Hương Hương bay lên trên cao, một loạt đội ngũ chừng mấy trăm người gào thét bay qua bên người bọn họ.

Một khuôn mặt quen thuộc, không, phải nói là một cái khăn che mặt quen thuộc xuất hiện trong mắt Dương Thiên Lôi.



Nữ nhân che mặt thần bí, Lục Thanh Âm.

Tuy rằng Dương Thiên Lôi rất hiếu kỳ, không biết phía sau chiếc khăn kia là khuôn mặt như thế nào, nhưng cũng chỉ là hiếu kỳ mà thôi, cũng không có ý định vạch trần. Hơn nữa hai người không quen biết, có thể nói là rất xa lạ. Nếu như không có “thi đấu người mới”, hai người căn bản không có khả năng biết nhau.

Đồng thời, Sở Hương Hương và Lục Thanh Âm cũng chỉ có thể xem như là quen biết mà thôi, so với Dương Thiên Lôi có khi còn xa lạ hơn.

Bất quá, ba người chung quy cũng đến từ Đế Quốc Cát Ương, tuy rằng không có giao tình gì, thậm chí căn bản không nói qua với nhau một câu, nhưng tại Trảm Không Kiếm Phái lại có cơ hội gặp nhau lần thứ hai, chung quy còn có một chút tình cảm thân thiết “Tha hương ngộ bạn cố tri”.

Cho nên, hai người đang muốn tiến ra bắt chuyện, không nghĩ tới Lục Thanh Âm tựa hồ cũng phát hiện hai người Dương Thiên Lôi và Sở Hương Hương.

- Dương Thiên Lôi!

Lục Thanh Âm cho tới bây giờ vẫn một mực không lên tiếng, thần bí không gì sánh được, vậy mà lần này từ xa xa đã hô tên Dương Thiên Lôi. Thanh âm vô cùng êm tai, giống như tên của nàng vậy, khiến người ta mơ màng vô hạn. Thanh âm ấy lúc này mang theo một tia kinh hỉ.

- Chúng ta rất quen thuộc sao?

Dương Thiên Lôi vô cùng kinh ngạc nghĩ. Chỉ là không đợi hắn hiểu rõ chuyện gì xảy ra, Lục Thanh Âm đã đi tới bên cạnh hắn, săn đón nói ra một câu khiến Dương Thiên Lôi càng thêm kinh ngạc, lại căn bản không kịp phản bác:

- Ta… Ta đi cùng với ngươi được không?

Ngữ khí Lục Thanh Âm tuy rằng mang ý trưng cầu, thế nhưng thân hình nàng lại trực tiếp bắn lên, giữa không trung vạn trượng, từ trên người Lôi Cưu của nàng mà nhảy về phía Dương Thiên Lôi.

Đây tuyệt đối là một hành vi điên cuồng, chỉ cần hơi có sơ xuất, kết quả cuối cùng chỉ có thể là thịt nát xương tan.

Tuy rằng Dương Thiên Lôi kinh ngạc, cũng không dám chậm trễ, hạ lệnh cho Lôi Cưu bay nhanh về phía Lục Thanh Âm. Tinh thần lực cuồn cuộn như núi như sông bắt đầu từ trên người hắn bạo phát ra, trong sát na biến thành bàn tay vô hình khổng lồ, trực tiếp ôm Lục Thanh Âm vào lòng.

- Đa tạ!

Vẻ mặt Lục Thanh Âm đỏ bừng lên dưới khăn che mặt, thấp giọng nói.

- Lục Thanh Âm! Nàng làm gì vậy? Tiểu tử này là ai? Nàng điên rồi sao? Đi cùng bản công tử, nàng không có bất luận nguy hiểm gì. Nàng ở một chỗ cùng tiểu tử chưa đủ lông đủ cánh này, quả thực là muốn đi chịu chết. Mau trở lại đi!

Một thanh âm ngạc nhiên, phẫn nộ, ác độc, mất mát, đố kỵ bỗng nhiên như rít gào, như gầm rú nói.

- Dương Thiên Lôi, chúng ta đi!

Lục Thanh Âm không để ý chút đến tiếng rít gào của tên gia hỏa này, nói thẳng.

Lúc này, nếu Dương Thiên Lôi còn không rõ chuyện gì đang xảy ra vậy cũng không phải là Dương Thiên Lôi rồi. Tuy rằng nàng với mình không có bất cứ mối quan hệ nào, nhưng Lục Thanh Âm đã mở miệng, Dương Thiên Lôi không thể không trợ giúp. Dù sao bọn họ cũng đến từ cùng một đế quốc. Nhưng tên ngốc kia gọi nàng thì cứ gọi, mẹ kiếp, ngay cả mình cũng dám mắng.

- Thân ái!

Dương Thiên Lôi bỗng nhiên rất ám muội, cúi người nói bên tai Lục Thanh Âm một tiếng “Thân yêu!”. Thanh âm tuy nhỏ nhưng lại bị Dương Thiên Lôi ngưng tụ thành một đường, truyền vào trong tai tên gia hỏa kia vô cùng rõ ràng. Sau đó, vẻ mặt Dương Thiên Lôi vô cùng xem thường nhìn về phía hắn, hỏi:

- Tên ngốc kia là ai?

Một tiếng “Thân ái!” nhất thời khiến cái cổ tuyết trắng và hai bên tay Lục Thanh Âm trở nên đỏ bừng. Nàng băng tuyết thông minh, đương nhiên biết ý đồ của Dương Thiên Lôi, nhưng vẫn khiến tim nàng đập nhanh hơn, nhất là cự ly giữa mình và Dương Thiên Lôi lại gần như vậy. Thế cho nên khi nói chuyện, khí tức nam nhân đều truyền tới phía trên tai nàng, khiến nàng cảm thấy một trận tê dại.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Huyền Thiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook