Chương 782: Mệnh trung chú định!
Ô Sơn
17/03/2013
Hết thảy những chuyện này, tựa hồ đều đang xác minh "lời tiên đoán" của vị thầy bói thần bí kia.
Lý Tuyết từng không tin loại bói toán mê tín này, chỉ có điều sự thay đổi thần kỳ của Dương Thiên Lôi, cộng với quá khứ giữanàng và Dương Thiên Lôi, hiện tại, đến cả của Dương Thiên Lôi, đều không gì không biết, lại khiến cho Lý Tuyết bắt đầu có một chút tin tưởng.
Cho nên, nàng lựa chọn rời đi, không có bi thương, chỉ có sự không đành lòng cùng chờ mong đối với tương lại.
…
Cuộc ác chiến ở quán bar Lam Mị, tuy rằng vô cùng thê thảm, thi thể đầy đất, nhưng không hề ảnh hưởng chút nào đến kinh doanh ngày hôm sau. Đây cũng là quy luật của hắc đạo, mạng người như cỏ rác. Buổi tối ngày hôm sau, quán bar đã rực rỡ hẳn lên, đồ vật bể vỡ tất cả đều được thay mới, sàn nhà không nhiễm một hạt bụi.
Trận phong bạo kia như là căn bản chưa từng phát sinh. Người thường không hề biết được.
Chỉ có người nhà, bằng hữu của người chết, sau một thời gian bọn họ biến mất sẽ biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng kết cục như vậy, cơ bản đều sớm đã nằm trong dự liệu của bọn họ, không phải giết người thì là bị người giết.
Đây chính là hắc đạo!
Hai ngày không có tới quán bar Lam Mị, nhưng hết thảy mọi chuyện của quán bar Lam Mị, Dương Thiên Lôi đều nắm rõ trong lòng bàn tay.
Nghi thức thượng vị của tân bang chủ Nghĩa Đao bang, được cử hành rầm rộ ở quán bar Lam Mị vào ngày hôm sau, lão nhị Triệu Hải, lão tam Tạ Cường, lão tứ Dương Vĩ Sinh, mời đến các đại lão của một số thế lực hắc đạo ở Ma Đô, kể cả đại lão của ba đại bang phái ở Ma Đô, cùng với một số lão giả có uy tín cực cao trong hắc đạo Ma Đô. Những lão giả này mỗi một người đều từng là nhân vật làm mưa làm giới một thời ở Ma Đô. Mà hiện tại còn là "trọng tài giả" giữ gìn trật tự cả hắc đạo, cho dù là đại lão của ba đại bang phái cũng phải kính nể ba phần.
Ma Đô tam đại bang phái, Thanh Long Hội xếp thứ nhất. Thứ hai, thứ ba lần lượt là Hoa Nghị hội, và An Bảo hội. Hai thế lực lớn này cùng tiến cùng thoái, chung một chiến tuyến, miễn cưỡng cùng với Thanh Long hội hình thành thế kiềng ba chân. Có thể khẳng định, nếu như không có sự tồn tại của Hoa Nghị hội và An Bảo hội, cả thế lực hắc đạo ở Ma Đô e rằng sớm đã bị Thanh Long hội thống nhất, giống như Nghĩa Đao bang nhỏ bé, muốn sinh tồn trong khe hẹp, căn bản không có khả năng.
Ba người Triệu Hải, Tạ Cường cùng Dương Vĩ Sinh rất thông minh, nguyên bản chỉ là bội phục, sùng bái đối với chiến lực của Trần Hồng Binh, thế nhưng vào tối cùng ngày, sau khi Trần Hồng Binh được đề cử làm bang chủ Nghĩa Đao bang, Trần Hồng Binh làm bộ như chưa bao giờ dính dáng đến hắc đạo hỏi rất nhiều vấn đề có liên quan đến hắc đạo mà hắn đã sớm biết từ trước. Trần Hồng Binh bằng giọng điệu thương lượng, giống như là suy luận ra từ trong các vấn đề mới hỏi, truyền đạt một loạt mệnh lệnh. Một loạt mệnh lệnh này, làm cho ba người Triệu Hải vốn đã chuẩn bị nghênh đón sự trả thù điên cuồng của Thanh Long hội, đối với Trần Hồng Binh hoàn toàn bái phục.
Một người trí dũng song toàn!
Đêm đó, chiến quả giữa Nghĩa Đao bang cùng Bạch Vân, trước tiên để cho thủ hạ lan truyền ra ngoài, vũ lực của tân bang chủ Trần Hồng Binh không hề khoa trương chút nào cũng đã rất nổi tiếng, cho nên không cần quá tô vẽ thêm, đối với nguyên nhân xảy ra xung đột lần này, cùng với chuyện Bạch Vân đường Thanh Long hội muốn thâu tóm Nghĩa Đao bang, lại dụng tâm thổi phồng lên, đồng thời đặc biệt chú ý truyền cho một số nhân vật trọng yếu.
Ngày hôm sau, đúng như dự liệu của Trần Hồng Binh, vốn đại lão các bang phái không có khả năng cấp mặt mũi cho Nghĩa Đao bang cùng với các đại lão làm "trọng tài giả", đều đồng loạt chạy tới. Nhất là đại lão của hai đại bang phái Hoa Nghị hội cùng An Bảo hội cũng thân chinh đến tham dự.
Thắng làm vua thua làm giặc, là chuẩn tắc tối cao khi các thế lực hắc đạo sống mái với nhau.
Nghĩa Đao bang thành công vượt qua trận chiến lần này dẫn tới sự xem trọng của thế lực khắp nơi, đặc biệt là hai đại bang phái mang dã tâm lớn vốn phải hợp lực ngăn cản Thanh Long hội. Khiến cho Thanh Long hội e ngại sự liên hợp của hai đại thế lực lớn cùngnhiều bang phái khác cho nên không thể không che giấu dã tâm của mình, tuyên bố trận xung đột này là một hành vi lén lút của Bạch Vân đường, mà không phải là do bọn hắn ra lệnh.
Cuối cùng, dưới sự điều tiết của trọng tài giả, hóa giải trận ác chiến lần này mà trong đó Bạch Vân đường tổn thất hai trăm người,Nghĩa Đao bang chết đi bang chủ cùng một trăm bang chúng thành vô hình, đồng thời yêu cầu không được phép tiếp tục tiến hành các trận ác chiến có tính chất diệt bang nữa.
- Đi thôi!
Dương Thiên Lôi nhìn ánh mắt sưng đỏ của Tống Hiểu Phân, dẫn nàng đi ra ngoài phi trường.
Tuy rằng không muốn, quyến luyến, nhưng Dương Thiên Lôi cũng không ngăn cản Lý Tuyết rời đi.
Dương Thiên Lôi rất rõ ràng, Lý Tuyết tuyệt không phải bởi vì mình "trộm tình" mà giận dỗi rời đi, mà là muốn cho mình thêm không gian và thời gian. Sở dĩ Dương Thiên Lôi không có ngăn cản, một là bởi vì tính cách ngoài mềm trong cứng của Lý Tuyết, hai là không muốn làm cho Lý Tuyết đánh mất bản thân mình.
Vốn nữ nhân có thể ngẩng đầu lên trời, nhìn ngắm sao trời rực rỡ, nhưng cuối cùng lại lựa chọn phủ phục trước nam nhân. Từ xưa đến nay, cơ hồ nữ nhân đã quen với việc bị nam nhân chinh phục, nữ nhân có ưu tú cỡ nào, sau khi bị chinh phục, đều đánh mất bản thân mình, cũng như chúng nữ ở Tam Thập Tam Thiên.
Dương Thiên Lôi không thích cái loại cảm giác này, đặc biệt hắn là loại "hoa hoa công tử" không thể ở cùng với một nữ nhân cả đời, có lẽ ly khai nhất thời, cảm giác sẽ tốt hơn.
- Hử?
Khi Dương Thiên Lôi và Tống Hiểu Phân rời khỏi đại sảnh, một người trẻ tuổi vừa vặn bước tới cửa sân bay trước mặt Dương Thiên Lôi và Tống Hiểu Phân, bỗng nhiên ngẩn ra, bất thình lình dừng bước, ánh mắt thẳng tắp nhìn về phía Tống Hiểu Phân.
Thoạt nhìn người thanh niên này hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, được mười nữ nhân mặc áo khoác ngoài thuần một màu đen, đeo kính râm, tóc xỏa ngang vai, dáng người cao gầy, tản ra khí tức mãnh liệt tháp tùng phía sau. Sự phô trương như thế, khiến cho phi trường vốn đông người trở nên rất náo động, khi Dương Thiên Lôi và Tống Hiểu Phân đi ra, không hề nghi ngờ ánh mắt của họ cũng bị hấp dẫn.
Khí tức trên thân mười nữ nhân này, làm cho Dương Thiên Lôi cảm ứng được một sự quen thuộc, rất hiển nhiên các nàng đều là bảo tiêu, nữ bảo tiêu.
Tuy nhiên, hai người lại không nghĩ rằng người thanh niên phía trước lại quay đầu nhìn bọn họ, không, nói một cách chính xác là nhìn Tống Hiểu Phân.
Bởi vì ở trong mắt người thanh niên này, dường như Dương Thiên Lôi căn bản không tồn tại.
Khi nhìn thấy gương mặt người thanh niên này, Dương Thiên Lôi cảm thấy hơi kinh ngạc, sự kinh ngạc xuất phát từ bản tính nam nhân.
Tà mỹ!
Tựa hồ chỉ có thể sử dụng hai chữ này để hình dung về người trẻ tuổi trước mắt. Tóc dài rối tùy ý, khóe miệng nhếch lên, vẻ mặt cao ngạo, áo khoác ngoài màu trắng, cùng với mười nữ tử lãnh diễm mặc áo khoác màu đen kia, càng làm nổi bật lên vẻ kiệt ngạo bất tuần của hắn, cộng với nét phong lưu không chịu sự gò bó của khuôn phép.
Không hề nghi ngờ, bất luận người nào nhìn thấy người thanh niên này cùng các nữ thủ hạ của hắn, đều biết bối cảnh của hắn không đơn giản. Nam nhân tự nhiên tràn ngập ghen tị cùng cực kỳ hâm mộ, một là người thanh niên này rất đẹp trai, hai là mười nữ bảo tiêu bên cạnh người thanh niên kia, tuy rằng đều đeo kính râm, nhưng cũng không thể che đi tư sắc ngạo nhân.
Về phần nữ giới đi ngang qua, khi nhìn thấy gương mặt của người thanh niên này, ánh mắt liền sáng rực, biểu cảm lãnh khốc, lãnh đạm, cao ngạo, cơ thể cao ráocường tráng, cùng với khuôn mặt trập sự tà mỹ kia, cộng với trận thế chỉ có ở "đại nhân vật", không một nữ nhân nào nhìn thấy mà không cảm thấy muốn phát điên.
Chẳng qua ánh mắt của hắn không hề dừng lại trên người bất kỳ nữ nhân nào đang mê đắm ngắm nhìn hắn.
Nhưng giờ phút này, lại chăm chú nhìn về phía Tống Hiểu Phân, hai tròng mắt màu lam nhạt kia, không ngờ chói sáng mãnh liệt cùng kích động.
Dương Thiên Lôi cho dù không có thu liễm thần thức, cũng có thể cảm ứng được khí tức cường đại của người thanh niên này. Nhưng điều này cũng không có gì, khiến cho Dương Thiên Lôi khó hiểu chính là, Tống Hiểu Phân đang bị hắn kéo đi, không ngờ thân thể mềm mại run rẩy, ánh mắt cũng thẳng tắp nhìn về phía người thanh niên tà mỹ kia.
- Số phận đã chú định chúng ta gặp nhau, có phải không?
Người thanh niên nhìn Tống Hiểu Phân chăm chú, bộ pháp bước đi tao nhã, không nhanh không chậm đi tới trước mặt Tống Hiểu Phân, hoàn toàn coi thường sự tồn tại của mỗi người, bằng thanh âm cao quý, tràn ngập sức hút, nhàn nhạt nói.
Dương Thiên Lôi khẽ nhíu mày, nhìn chằm chằm khuôn mặt đỏ bừng của Tống Hiểu Phân, bất động thanh sắc.
- Anh có bệnh sao?
Tống Hiểu Phân đồng dạng nhìn chăm chăm người thanh niên nói. Những lời này làm cho Dương Thiên Lôi hơi sửng sờ, làm cho mười nữ bảo tiêu của người thanh niên này đồng loạt tản mát ra khí tức mãnh liệt, tuy nhiên người thanh niên nghe Tống Hiểu Phân nói xong, lại mỉm cười, gật gật đầu.
- Cô cũng có bệnh! Cô cũng cảm ứng được phải không? Cô vìHiên Viên Cửu Dương tôi mà sinh ra! Rời đi với tôi, làm nữ nhân của tôi...
Người thanh niên thản nhiên nói, thanh âm kia tràn ngập sự tự tin, giống như chắc chắn sẽ không ai cự tuyệt hắn, đồng thời lúc nói chuyện, tao nhã vươn tay về phía Tống Hiểu Phân.
Một màn này, như là sự tình cờ gặp gỡ giữa hoàng tử cao ngạo cùng công chúa đọa lạc trần gian.
Tống Hiểu Phân xinh đẹp như tiểu tinh linh chính là công chúa đọa lạc trần gian.
Mọi người chứng kiến một màn như vậy, đều nghĩ rằng Tống Hiểu Phân sẽ không chút do dự chìa bàn tay nhỏ bé của mình ra, sau đó để cho người thanh niên này dẫn đi.
Hơn nữa, mọi người cũng phát hiện, Dương Thiên Lôi đang nắm tay Tống Hiểu Phân, giống như là tự ti, vừa vặn, nhẹ nhàng buông lỏng bàn tay của Tống Hiểu Phân ra.
Không có ai biết Dương Thiên Lôi đang suy nghĩ gì, Tống Hiểu Phân cũng không biết, chỉ có điều, trong nháy mắt Dương Thiên Lôi buông tay nàng ra, Tống Hiểu Phân liền trở nên kinh hoảng, ngay tức khắc bắt lấy tay của Dương Thiên Lôi, tựa như rất sợ Dương Thiên Lôi bỏ đi.
Vốn dĩ Dương Thiên Lôi giả bộ bước chân rời đi, liền ngừng lại.
Người khác không rõ ràng lắm, nhưng mà Dương Thiên Lôi rõ ràng, vẻ mặt cùng đoạn đối thoại của hai người, khiến Dương Thiên Lôi hiểu được, người thanh niên tà mỹ này và Tống Hiểu Phân là cùng một loại người, một loại người có thể làm cho đối phương chân chính thoát khỏi "ma bệnh".
Mà Tống Hiểu Phân thẳng tắp nhìn về phía ánh mắt của đối phương, cùng với gương mặt đỏ bừng, làm cho Dương Thiên Lôi từ trước đến nay luôn được hàng ngàn hàng vạn nữ nhân mê mẩn bỗng nhiên trong lòng sinh ra một tia mất mát khó hiểu, cho nên hắn mới buông tay Tống Hiểu Phân ra.
Nếu đối phương là "mệnh trung chú định", hắn cần gì phải cản trở? Huống chi, ngay từ đầu quyết định tiếp nhận Tống Hiểu Phân, không phải là vì muốn trị bệnh cho Tống Hiểu Phân sao? Một khi đã như thế, vậy bản thân mình quyết đoán buông tay. Cho dù trong lòng ít nhiều cảm thấy một sự mất mát khó hiểu, nhưng Dương Thiên Lôi vẫn quyết định như thế.
Thế nhưng Tống Hiểu Phân kinh hoảng kéo hắn lại cuối cùng khiến cho Dương Thiên Lôi không nỡ bước đi.
Cảnh giới xông qua muôn trùng hoa lá không dính thân, chung quy đối với hắn mà nói là không thể nào.
Hắn do dự!
- Tiểu tử này là ai?
Tay của Hiên Viên Cửu Dương ngưng trệ giữa không trung, chậm rãi hạ xuống, ánh mắt khinh miệtliếc nhìn Dương Thiên Lôi một cái, giống như là nhìn rác rưởi, khinh thường hỏi.
Vốn Tống Hiểu Phân đang nhìn chăm chăm người thanh niên, cả khuôn mặt đỏ bừng, sau khi thấy một màn như vậy, tức thì ánh mắt trừng lên.
Lý Tuyết từng không tin loại bói toán mê tín này, chỉ có điều sự thay đổi thần kỳ của Dương Thiên Lôi, cộng với quá khứ giữanàng và Dương Thiên Lôi, hiện tại, đến cả của Dương Thiên Lôi, đều không gì không biết, lại khiến cho Lý Tuyết bắt đầu có một chút tin tưởng.
Cho nên, nàng lựa chọn rời đi, không có bi thương, chỉ có sự không đành lòng cùng chờ mong đối với tương lại.
…
Cuộc ác chiến ở quán bar Lam Mị, tuy rằng vô cùng thê thảm, thi thể đầy đất, nhưng không hề ảnh hưởng chút nào đến kinh doanh ngày hôm sau. Đây cũng là quy luật của hắc đạo, mạng người như cỏ rác. Buổi tối ngày hôm sau, quán bar đã rực rỡ hẳn lên, đồ vật bể vỡ tất cả đều được thay mới, sàn nhà không nhiễm một hạt bụi.
Trận phong bạo kia như là căn bản chưa từng phát sinh. Người thường không hề biết được.
Chỉ có người nhà, bằng hữu của người chết, sau một thời gian bọn họ biến mất sẽ biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng kết cục như vậy, cơ bản đều sớm đã nằm trong dự liệu của bọn họ, không phải giết người thì là bị người giết.
Đây chính là hắc đạo!
Hai ngày không có tới quán bar Lam Mị, nhưng hết thảy mọi chuyện của quán bar Lam Mị, Dương Thiên Lôi đều nắm rõ trong lòng bàn tay.
Nghi thức thượng vị của tân bang chủ Nghĩa Đao bang, được cử hành rầm rộ ở quán bar Lam Mị vào ngày hôm sau, lão nhị Triệu Hải, lão tam Tạ Cường, lão tứ Dương Vĩ Sinh, mời đến các đại lão của một số thế lực hắc đạo ở Ma Đô, kể cả đại lão của ba đại bang phái ở Ma Đô, cùng với một số lão giả có uy tín cực cao trong hắc đạo Ma Đô. Những lão giả này mỗi một người đều từng là nhân vật làm mưa làm giới một thời ở Ma Đô. Mà hiện tại còn là "trọng tài giả" giữ gìn trật tự cả hắc đạo, cho dù là đại lão của ba đại bang phái cũng phải kính nể ba phần.
Ma Đô tam đại bang phái, Thanh Long Hội xếp thứ nhất. Thứ hai, thứ ba lần lượt là Hoa Nghị hội, và An Bảo hội. Hai thế lực lớn này cùng tiến cùng thoái, chung một chiến tuyến, miễn cưỡng cùng với Thanh Long hội hình thành thế kiềng ba chân. Có thể khẳng định, nếu như không có sự tồn tại của Hoa Nghị hội và An Bảo hội, cả thế lực hắc đạo ở Ma Đô e rằng sớm đã bị Thanh Long hội thống nhất, giống như Nghĩa Đao bang nhỏ bé, muốn sinh tồn trong khe hẹp, căn bản không có khả năng.
Ba người Triệu Hải, Tạ Cường cùng Dương Vĩ Sinh rất thông minh, nguyên bản chỉ là bội phục, sùng bái đối với chiến lực của Trần Hồng Binh, thế nhưng vào tối cùng ngày, sau khi Trần Hồng Binh được đề cử làm bang chủ Nghĩa Đao bang, Trần Hồng Binh làm bộ như chưa bao giờ dính dáng đến hắc đạo hỏi rất nhiều vấn đề có liên quan đến hắc đạo mà hắn đã sớm biết từ trước. Trần Hồng Binh bằng giọng điệu thương lượng, giống như là suy luận ra từ trong các vấn đề mới hỏi, truyền đạt một loạt mệnh lệnh. Một loạt mệnh lệnh này, làm cho ba người Triệu Hải vốn đã chuẩn bị nghênh đón sự trả thù điên cuồng của Thanh Long hội, đối với Trần Hồng Binh hoàn toàn bái phục.
Một người trí dũng song toàn!
Đêm đó, chiến quả giữa Nghĩa Đao bang cùng Bạch Vân, trước tiên để cho thủ hạ lan truyền ra ngoài, vũ lực của tân bang chủ Trần Hồng Binh không hề khoa trương chút nào cũng đã rất nổi tiếng, cho nên không cần quá tô vẽ thêm, đối với nguyên nhân xảy ra xung đột lần này, cùng với chuyện Bạch Vân đường Thanh Long hội muốn thâu tóm Nghĩa Đao bang, lại dụng tâm thổi phồng lên, đồng thời đặc biệt chú ý truyền cho một số nhân vật trọng yếu.
Ngày hôm sau, đúng như dự liệu của Trần Hồng Binh, vốn đại lão các bang phái không có khả năng cấp mặt mũi cho Nghĩa Đao bang cùng với các đại lão làm "trọng tài giả", đều đồng loạt chạy tới. Nhất là đại lão của hai đại bang phái Hoa Nghị hội cùng An Bảo hội cũng thân chinh đến tham dự.
Thắng làm vua thua làm giặc, là chuẩn tắc tối cao khi các thế lực hắc đạo sống mái với nhau.
Nghĩa Đao bang thành công vượt qua trận chiến lần này dẫn tới sự xem trọng của thế lực khắp nơi, đặc biệt là hai đại bang phái mang dã tâm lớn vốn phải hợp lực ngăn cản Thanh Long hội. Khiến cho Thanh Long hội e ngại sự liên hợp của hai đại thế lực lớn cùngnhiều bang phái khác cho nên không thể không che giấu dã tâm của mình, tuyên bố trận xung đột này là một hành vi lén lút của Bạch Vân đường, mà không phải là do bọn hắn ra lệnh.
Cuối cùng, dưới sự điều tiết của trọng tài giả, hóa giải trận ác chiến lần này mà trong đó Bạch Vân đường tổn thất hai trăm người,Nghĩa Đao bang chết đi bang chủ cùng một trăm bang chúng thành vô hình, đồng thời yêu cầu không được phép tiếp tục tiến hành các trận ác chiến có tính chất diệt bang nữa.
- Đi thôi!
Dương Thiên Lôi nhìn ánh mắt sưng đỏ của Tống Hiểu Phân, dẫn nàng đi ra ngoài phi trường.
Tuy rằng không muốn, quyến luyến, nhưng Dương Thiên Lôi cũng không ngăn cản Lý Tuyết rời đi.
Dương Thiên Lôi rất rõ ràng, Lý Tuyết tuyệt không phải bởi vì mình "trộm tình" mà giận dỗi rời đi, mà là muốn cho mình thêm không gian và thời gian. Sở dĩ Dương Thiên Lôi không có ngăn cản, một là bởi vì tính cách ngoài mềm trong cứng của Lý Tuyết, hai là không muốn làm cho Lý Tuyết đánh mất bản thân mình.
Vốn nữ nhân có thể ngẩng đầu lên trời, nhìn ngắm sao trời rực rỡ, nhưng cuối cùng lại lựa chọn phủ phục trước nam nhân. Từ xưa đến nay, cơ hồ nữ nhân đã quen với việc bị nam nhân chinh phục, nữ nhân có ưu tú cỡ nào, sau khi bị chinh phục, đều đánh mất bản thân mình, cũng như chúng nữ ở Tam Thập Tam Thiên.
Dương Thiên Lôi không thích cái loại cảm giác này, đặc biệt hắn là loại "hoa hoa công tử" không thể ở cùng với một nữ nhân cả đời, có lẽ ly khai nhất thời, cảm giác sẽ tốt hơn.
- Hử?
Khi Dương Thiên Lôi và Tống Hiểu Phân rời khỏi đại sảnh, một người trẻ tuổi vừa vặn bước tới cửa sân bay trước mặt Dương Thiên Lôi và Tống Hiểu Phân, bỗng nhiên ngẩn ra, bất thình lình dừng bước, ánh mắt thẳng tắp nhìn về phía Tống Hiểu Phân.
Thoạt nhìn người thanh niên này hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, được mười nữ nhân mặc áo khoác ngoài thuần một màu đen, đeo kính râm, tóc xỏa ngang vai, dáng người cao gầy, tản ra khí tức mãnh liệt tháp tùng phía sau. Sự phô trương như thế, khiến cho phi trường vốn đông người trở nên rất náo động, khi Dương Thiên Lôi và Tống Hiểu Phân đi ra, không hề nghi ngờ ánh mắt của họ cũng bị hấp dẫn.
Khí tức trên thân mười nữ nhân này, làm cho Dương Thiên Lôi cảm ứng được một sự quen thuộc, rất hiển nhiên các nàng đều là bảo tiêu, nữ bảo tiêu.
Tuy nhiên, hai người lại không nghĩ rằng người thanh niên phía trước lại quay đầu nhìn bọn họ, không, nói một cách chính xác là nhìn Tống Hiểu Phân.
Bởi vì ở trong mắt người thanh niên này, dường như Dương Thiên Lôi căn bản không tồn tại.
Khi nhìn thấy gương mặt người thanh niên này, Dương Thiên Lôi cảm thấy hơi kinh ngạc, sự kinh ngạc xuất phát từ bản tính nam nhân.
Tà mỹ!
Tựa hồ chỉ có thể sử dụng hai chữ này để hình dung về người trẻ tuổi trước mắt. Tóc dài rối tùy ý, khóe miệng nhếch lên, vẻ mặt cao ngạo, áo khoác ngoài màu trắng, cùng với mười nữ tử lãnh diễm mặc áo khoác màu đen kia, càng làm nổi bật lên vẻ kiệt ngạo bất tuần của hắn, cộng với nét phong lưu không chịu sự gò bó của khuôn phép.
Không hề nghi ngờ, bất luận người nào nhìn thấy người thanh niên này cùng các nữ thủ hạ của hắn, đều biết bối cảnh của hắn không đơn giản. Nam nhân tự nhiên tràn ngập ghen tị cùng cực kỳ hâm mộ, một là người thanh niên này rất đẹp trai, hai là mười nữ bảo tiêu bên cạnh người thanh niên kia, tuy rằng đều đeo kính râm, nhưng cũng không thể che đi tư sắc ngạo nhân.
Về phần nữ giới đi ngang qua, khi nhìn thấy gương mặt của người thanh niên này, ánh mắt liền sáng rực, biểu cảm lãnh khốc, lãnh đạm, cao ngạo, cơ thể cao ráocường tráng, cùng với khuôn mặt trập sự tà mỹ kia, cộng với trận thế chỉ có ở "đại nhân vật", không một nữ nhân nào nhìn thấy mà không cảm thấy muốn phát điên.
Chẳng qua ánh mắt của hắn không hề dừng lại trên người bất kỳ nữ nhân nào đang mê đắm ngắm nhìn hắn.
Nhưng giờ phút này, lại chăm chú nhìn về phía Tống Hiểu Phân, hai tròng mắt màu lam nhạt kia, không ngờ chói sáng mãnh liệt cùng kích động.
Dương Thiên Lôi cho dù không có thu liễm thần thức, cũng có thể cảm ứng được khí tức cường đại của người thanh niên này. Nhưng điều này cũng không có gì, khiến cho Dương Thiên Lôi khó hiểu chính là, Tống Hiểu Phân đang bị hắn kéo đi, không ngờ thân thể mềm mại run rẩy, ánh mắt cũng thẳng tắp nhìn về phía người thanh niên tà mỹ kia.
- Số phận đã chú định chúng ta gặp nhau, có phải không?
Người thanh niên nhìn Tống Hiểu Phân chăm chú, bộ pháp bước đi tao nhã, không nhanh không chậm đi tới trước mặt Tống Hiểu Phân, hoàn toàn coi thường sự tồn tại của mỗi người, bằng thanh âm cao quý, tràn ngập sức hút, nhàn nhạt nói.
Dương Thiên Lôi khẽ nhíu mày, nhìn chằm chằm khuôn mặt đỏ bừng của Tống Hiểu Phân, bất động thanh sắc.
- Anh có bệnh sao?
Tống Hiểu Phân đồng dạng nhìn chăm chăm người thanh niên nói. Những lời này làm cho Dương Thiên Lôi hơi sửng sờ, làm cho mười nữ bảo tiêu của người thanh niên này đồng loạt tản mát ra khí tức mãnh liệt, tuy nhiên người thanh niên nghe Tống Hiểu Phân nói xong, lại mỉm cười, gật gật đầu.
- Cô cũng có bệnh! Cô cũng cảm ứng được phải không? Cô vìHiên Viên Cửu Dương tôi mà sinh ra! Rời đi với tôi, làm nữ nhân của tôi...
Người thanh niên thản nhiên nói, thanh âm kia tràn ngập sự tự tin, giống như chắc chắn sẽ không ai cự tuyệt hắn, đồng thời lúc nói chuyện, tao nhã vươn tay về phía Tống Hiểu Phân.
Một màn này, như là sự tình cờ gặp gỡ giữa hoàng tử cao ngạo cùng công chúa đọa lạc trần gian.
Tống Hiểu Phân xinh đẹp như tiểu tinh linh chính là công chúa đọa lạc trần gian.
Mọi người chứng kiến một màn như vậy, đều nghĩ rằng Tống Hiểu Phân sẽ không chút do dự chìa bàn tay nhỏ bé của mình ra, sau đó để cho người thanh niên này dẫn đi.
Hơn nữa, mọi người cũng phát hiện, Dương Thiên Lôi đang nắm tay Tống Hiểu Phân, giống như là tự ti, vừa vặn, nhẹ nhàng buông lỏng bàn tay của Tống Hiểu Phân ra.
Không có ai biết Dương Thiên Lôi đang suy nghĩ gì, Tống Hiểu Phân cũng không biết, chỉ có điều, trong nháy mắt Dương Thiên Lôi buông tay nàng ra, Tống Hiểu Phân liền trở nên kinh hoảng, ngay tức khắc bắt lấy tay của Dương Thiên Lôi, tựa như rất sợ Dương Thiên Lôi bỏ đi.
Vốn dĩ Dương Thiên Lôi giả bộ bước chân rời đi, liền ngừng lại.
Người khác không rõ ràng lắm, nhưng mà Dương Thiên Lôi rõ ràng, vẻ mặt cùng đoạn đối thoại của hai người, khiến Dương Thiên Lôi hiểu được, người thanh niên tà mỹ này và Tống Hiểu Phân là cùng một loại người, một loại người có thể làm cho đối phương chân chính thoát khỏi "ma bệnh".
Mà Tống Hiểu Phân thẳng tắp nhìn về phía ánh mắt của đối phương, cùng với gương mặt đỏ bừng, làm cho Dương Thiên Lôi từ trước đến nay luôn được hàng ngàn hàng vạn nữ nhân mê mẩn bỗng nhiên trong lòng sinh ra một tia mất mát khó hiểu, cho nên hắn mới buông tay Tống Hiểu Phân ra.
Nếu đối phương là "mệnh trung chú định", hắn cần gì phải cản trở? Huống chi, ngay từ đầu quyết định tiếp nhận Tống Hiểu Phân, không phải là vì muốn trị bệnh cho Tống Hiểu Phân sao? Một khi đã như thế, vậy bản thân mình quyết đoán buông tay. Cho dù trong lòng ít nhiều cảm thấy một sự mất mát khó hiểu, nhưng Dương Thiên Lôi vẫn quyết định như thế.
Thế nhưng Tống Hiểu Phân kinh hoảng kéo hắn lại cuối cùng khiến cho Dương Thiên Lôi không nỡ bước đi.
Cảnh giới xông qua muôn trùng hoa lá không dính thân, chung quy đối với hắn mà nói là không thể nào.
Hắn do dự!
- Tiểu tử này là ai?
Tay của Hiên Viên Cửu Dương ngưng trệ giữa không trung, chậm rãi hạ xuống, ánh mắt khinh miệtliếc nhìn Dương Thiên Lôi một cái, giống như là nhìn rác rưởi, khinh thường hỏi.
Vốn Tống Hiểu Phân đang nhìn chăm chăm người thanh niên, cả khuôn mặt đỏ bừng, sau khi thấy một màn như vậy, tức thì ánh mắt trừng lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.