Chương 70: Mộc gia (thượng_ha)
Ô Sơn
16/03/2013
Bất quá, như vậy đã là đủ rồi. Thân thiết, nịnh bợ, lạnh lùng, khinh thương, chế giễu, miệt thị… dạng ánh mắt gì hắn cùng đều thấy qua, duy chỉ có ánh mắt bình thản, chân thành, coi hắn như huynh đệ là hắn mới thấy lần đầu. Đám người hoa si, ngực lớn tuy rằng cũng là huynh đệ, nhưng bọn họ so với hắn thân thế cũng không tốt hơn bao nhiêu, rốt cuộc vẫn là đồng mệnh tương liên. Dương Thiên Lôi lại khác. Hắn là dòng chính Dương gia, hắn có được thiên phú không thể tưởng tượng. Một người như vậy đủ để coi rẻ bất luận kẻ nào, nhưng lại có thể chân chính coi mình như huynh đệ. Chỉ bằng điểm ấy thôi cũng là đủ rồi.
Cho nên, trên lôi đài, Phong Mã Ngưu thoải mái mà nói ra lời tuyên bố khiến tất cả khán giả muốn té xỉu kia. Có lẽ người khác không rõ ràng lắm câu nói đó mang ý nghĩ gì, nhưng hắn lại rất rõ ràng. Từ thời khắc đó, Dương Thiên Lôi chính thức trở thành huynh đệ của hắn, lão đại của hắn, huynh đệ chân chính, lão đại chân chính.
- Ồ? Nhị ca, lão đại hình như thấy chúng ta rồi.
Đúng lúc này, Hoa Si có chút hưng phấn nói.
Biểu tình của Phong Mã Ngưu liền thay đổi, nhất thời khôi phục lại thần thái nhẹ nhõm bất cần đời, ôm lấy thắt lưng, chậm rãi tiến về phía Dương Thiên Lôi.
- Lão đại!
Phong Mã Ngưu mang theo vẻ nịnh nọt cười cười, la lớn.
- Kháo! Ngươi còn biết ta là lão đại sao? Ngươi có biết vì muốn chiến đấu với ngươi, ca có thể nói là vắt hết óc, tiêu hao hết vô số tế bào não mới có thể nghĩ được một biện pháp đối phó. Nhưng tiểu tử ngươi không ngờ vỗ mông lâm trận bỏ chạy, còn nói cái gì không phải đối thủ của ca. Ngươi không biết ca rất bực mình sao?
Dương Thiên Lôi tung cước đá tới mông Phong Mã Ngưu, nổi giận đùng đùng nói.
- Khụ khụ… Lão đại, huynh đã nói huynh nghĩ biện pháp đối phó đệ, điều này đệ không thể tự hiểu lấy sao? Lão đại anh minh thần võ, huynh hẳn là biết đệ làm vậy cũng là bất đắc dĩ mà. Hơn nữa, huynh là lão đại của đệ, đệ nào dám so đo với lão đại a?
Phong Mã Ngưu đỏ mặt nói.
- Vì sao không dám? Ngươi thắng ta, ngươi chính là lão đại!
Dương Thiên Lôi phất phất tay, không để ý nói:
- Được rồi! Không nói những lời này nữa. Người nhà của ta đến đón rồi. Cầm thú, người nhà của ngươi sao còn chưa tới? Các ngươi ở đây làm gì vậy?
Từ khi Phong Mã Ngưu và Dương Thiên Lôi quen biết, hắn liền được ban thưởng một biệt hiệu khiến hắn vô cùng phiền muộn – Cầm thú. Theo như Dương Thiên Lôi nói, vừa Ngưu vừa Mã, không phải cầm thú thì là gì? Đương nhiên đám người Hoa Si, Ngực Lớn không dám gọi. Thực ra Phong Mã Ngưu nghĩa là nhanh nhẹn, nhưng Dương Thiên Lôi lại gọi như vậy. Tuy nhiên, hắn cũng không có biện pháp. Ai bảo Dương Thiên Lôi là lão đại có hắn chứ.
- Lão đại, nhị ca hắn…
- Tiểu Hoa!
Hoa Si vừa muốn nói liền bị Phong Mã Ngưu ngăn lại:
- Lão đại, huynh mau đi đi, chúng ta là tùy tiện dạo chơi thôi. Ngày mai gặp tại yến hội!
Trong mắt Phong Mã Ngưu chợt lóe qua tia buồn bã, làm sao có thể tránh được ánh mắt của Dương Thiên Lôi? Hầu như trong nháy mắt, Dương Thiên Lôi liền ý thức được mình nói sai. Hắn nhớ rằng Tử Hàm muội muội thân yêu đã từng nói qua với hắn hoàn cảnh của Phong Mã Ngưu. Phong Mã Ngưu vốn là cô nhi, giống với đời trước của hắn, từ nhỏ chưa từng được cảm nhận qua tình cảm gia đình.
- Tùy tiện đi dao? Rất nhàn rỗi nha! Nếu là như vậy, vậy đi cùng ca đi. Sao hả? Buổi tối ca và ngươi cùng luận bàn. Ta nghĩ được biện pháp đối phó với ngươi nhưng cũng chưa chắc lắm. Nếu không thể nghiệm thực tế, thực tiện nghi cho tiểu tử ngươi rồi! Đi! Tiện thể ngươi cũng biết qua nhà của ta luôn.
Dương Thiên Lôi căn bản không cho Phong Mã Ngưu cơ hội cự tuyệt, liền trực tiếp kéo tay Phong Mã Ngưu, quay sang bốn gã tiểu đệ phất tay, sau đó đi về phía Trang Thập Tam đang chờ.
- Lão đại!
Vẻ nhẹ nhõm giả bộ của Phong Mã Ngưu nhất thời hoàn toàn bị đánh tan, một giọt nước mắt long lanh xuất hiện trong mắt hắn, thanh âm của hắn đã có chút nghẹn ngào.
- Ngươi ý kiến cái gì? Ta không phải là lão đại của ngươi sao? Là thân lão đại, chính là người nhà của ngươi, cũng là gia đình của ngươi, có phải vậy không? Hay là ngươi sợ lúc luận bàn quá thảm? Yên tâm! Cùng lắm thì đến lúc đó ta hạ thủ lưu tình, không đánh lên mặt ngươi là được. Đi thôi!
Nhìn bóng lưng hai người đi xa, trong mắt Hoa Si, nước mắt cũng đã lã chã rơi xuống, nhìn ba huynh đệ cũng đang có bộ dáng như vậy, hỏi:
- Nhị ca…Sao lại khóc?
Eo Thon Hầu Diệu Võ trước giờ vốn không hay nói chuyện, thanh âm run run nói:
- Chúng ta đã tìm được một lão đại tốt. Đi thôi! Chúng ta cũng phải nỗ lực lên. Bằng không, chúng ta và lão đại, nhị ca, chênh lệch càng ngày càng lớn đó!
…
Sau một lát, hai người theo Trang Thập Tam đi tới trước cửa Học viện Cực Dương. Ba người Dương Hồng Toàn, Dương Huyền Phong, Lộ Miểu Ân đã đứng ở trước xe ngựa, trên mặt mang theo tia mỉm cười vui vẻ, nhìn Dương Thiên Lôi từ xa đi tới. Khi thấy Phong Mã Ngưu bên cạnh hắn, tuy rằng mọi người hơi nghi hoặc nhưng cũng không để trong lòng.
Dương Huyền Phong và Lộ Miểu Ân cũng không nhận ra Phong Mã Ngưu, nhưng Dương Hồng Toàn lại biết rõ. Dương Thiên Lôi có thể kết giao bằng hữu với người như vậy, khiến Dương Hồng Toàn rất vui mừng. Cháu trai của mình đã trưởng thành rồi, không còn là tên thiếu niên quái gở chỉ biết cắm đầu tu luyện như trước kia nữa.
- Gia gia!
Khi đi tới trước mặt ba người, Dương Thiên Lôi trực tiếp nhìn sang Dương Hồng Toàn, vừa cười vừa nói:
- Sau này người sẽ có thêm nhiều tôn tử. Người có ngại không?
- Nhiều tôn tử?
Dương Hồng Toàn là nhân vật thế nào, hầu như trong nháy mắt liền hiểu rõ ý tứ của Dương Thiên Lôi:
- Đương nhiên không ngại! Gia gia cầu còn không được!
- Ha ha! Vậy là tốt rồi. Đây là phụ thân ta, đây là mẫu thân ta!
Dương Thiên Lôi vỗ vỗ Phong Mã Ngưu còn đang choáng váng nói:
- Còn ngần ngại cái gì? Gọi đi!
- A…Gia gia… Phụ thân… Mẫu thân…
Phong Mã Ngưu hoảng hốt, lo sợ gọi, chỉ là, chưa gọi xong, trong mắt hắn, nước mắt đã không thể khống chế mà trào ra từ bao giờ.
- Khóc cái gì? Nam tử hán đại trượng phu, đừng như đàn bà thế!
Dương Thiên Lôi không chút nể tình nói.
- Lão đại… Ta… Ta không phải vì vui quá sao?
- Được rồi! Tiểu Phong, con và Tiểu Lôi là huynh đệ, sau này đừng xem như người xa lạ nữa. Đi thôi, về nhà trước rồi nói!
Dương Hồng Toàn nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu Phong Mã Ngưu, hòa ái nói.
Dương Thiên Lôi, Phong Mã Ngưu và Dương Hồng Toàn cùng lên một xe, chậm rãi chạy về Dương gia.
…
- Gia gia, chúng ta đi đâu đây?
Trương Tử Hàm ngồi cùng một lão giả trong một chiếc xe ngựa xa hoa, nhẹ giọng hỏi. Lão giả này chính là gia chủ Trương gia, thân gia gia của Trương Tử Hàm, Trương Vân Sơn.
-o0o-
Trương gia tại Đế Quốc Cát Ương tuy rằng không thể so với một trong năm đại gia tộc, nhưng cũng được coi như là danh môn vọng tộc, nhất là trên phương diện làm ăn buôn bán, càng là số một. Bởi vậy, bản thân Trương Vân Sơn cũng được mời tham dự yến hội. Tuy nhiên, đại bản doanh của Trương gia cũng không phải ở trong thành Cực Dương, mà ở một thành thị cách thành Cực Dương bốn trăm dặm, thành Thanh Dương.
Thành Cực Dương là trung tâm hành chính của Đế Quốc Cát Ương, mà thành Thanh Dương chính là trung tâm thương nghiệp của Quốc gia này. Là một gia tộc đệ nhất trong lĩnh vực thương nghiệp, Trương gia xây dựng tại Thành Thanh Dương là đương nhiên.
- Đi Lôi gia!
Trương Vân Sơn mỉm cười nhẹ giọng nói. Khi nói đến Lôi gia, ánh mắt mang theo một tia vui mừng.
- Lôi gia? Vì sao phải tới đó?
Trương Tử Hàm nhất thời khẽ nhíu mày hỏi.
- Ừ! Tiểu Hàm, đi Lôi gia không tốt sao?
Trương Vân Sơn cảm giác hơi kỳ quái, nhưng nghĩ đến quan hệ giữa Trương Tử Hàm và Lôi Hoành, nhất thời như hiểu rõ mọi việc, còn tưởng rằng Trương Tử Hàm xấu hổ, vừa cười vừa nói:
- Trương gia chúng ta cùng Lôi gia qua lại rất nhiều. Gia chủ Lôi gia, Lôi Văn Vũ cùng gia gia giao tình không ít. Yến hội lần này đối với chúng ta mà nói đương nhiên rất trọng yếu, bây giờ trở lại Thanh Dương đã không kịp rồi. Ha ha! Sao nào? Lẽ nào Tiểu Hàm nhà chúng ta xấu hổ? Ha ha…
- Xấu hổ? Gia gia… Người nói gì vậy? Con có cái gì phải xấu hổ? Con chỉ là không muốn đi Lôi gia thôi.
Trương Tử Hàm nghiêm túc nói.
- Ủa? Không đúng a! Lần trước huynh trưởng của Lôi Hoành, Lôi Chấn còn tự mình đến Trương gia chúng ta, nói chuyện của con và Lôi Hoành mà.
- Con và Lôi Hoành? Nói cái gì?
- Nói các con… Ha ha…Tiểu Hàm! Đừng xấu hổ. Trai lớn lấy vợ, gái lớn gả chồng, gia gia cũng không gạt con, lần trước Lôi Chấn được phụ thân hắn Lôi Văn Vũ ủy thác, tự mình đến nói chuyện giữa con là Lôi Hoành mà.
- Gia gia, người nói cái gì?
Khuôn mặt tuyệt mỹ của Trương Tử Hàm nhất thời mang theo một tia lửa giận.
Trương Vân Sơn một đời là nhân tài kiệt xuất trên thương trường, có thể nào không nhận ra biểu tình bất thường của Trương Tử Hàm. Bất quá, lão thân là người đứng đầu một gia tộc, suy nghĩ vấn đề phức tạp hơn nhiều. Đương nhiên cũng không phải gia tộc sẽ hi sinh Trương Tử Hàm, chí ít lão xem ra tiểu tử Lôi Hoành này cũng được coi là kỳ tài ngút trời, dáng vẻ ngày thường cũng đường đường chính chính, tương lai lại vô hạn lượng a…Cháu gái của mình có thể cùng hắn một chỗ, cũng coi như là có phúc. Quan trọng nhất là, một khi Trương gia và Lôi gia có đám hỏi, sẽ mang đến cho Trương gia lợi ích tuyệt đối không thể tưởng tượng được. Biểu hiện kỳ lạ của Trương Tử Hàm ở trong mắt lão xem ra, chẳng qua là biểu hiện bình thường của tiểu nhi nữ khi đối mặt với chuyện hôn nhân mà thôi.
Lôi gia, Vân Châu Lôi gia, trước khi Lôi Văn Vũ chưa trở thành tể tướng đã đưa gia tộc lọt vào một trong năm đại gia tộc, mà hiện tại đã có thể sánh vài cùng Dương gia và Mộc gia. Đương nhiên, đây chỉ là biểu hiện bề ngoài mà thôi. Thực lực chân chính của Lôi gia không chỉ đơn giản như vậy. Tại Vân Châu, Lôi gia nghiễm nhiên trở thành hoàng đế một phương, sở hữu tài phú không thể đo lường được. Tuy rằng Trương gia trên thực tế là gia tộc đệ nhất thương nghiệp Đế Quốc Cát Ương, nhưng Trương Vân Sơn rất rõ ràng, lực lượng tiềm tàng của Lôi gia một khi bộc lộ ra, Trương gia là không đáng kể chút nào.
- Gia gia cũng không gạt con, là về chuyện đính hôn của con và Lôi Hoành.
Khuôn mặt tuyệt mỹ của Trương Tử Hàm nhất thời trở nên tái nhợt, thanh âm run run hỏi:
- Người… Đồng ý rồi?
- Ừ! Gia gia đương nhiên đồng ý. Lôi gia là một trong năm đại gia tộc của Đế Quốc Cát Ương, thừa sức tương xứng với chúng ta. Quan trọng hơn là, Lôi Hoành là người đường hoàng, hơn nữa cũng là kỳ tài ngút trời, hiện tại lại được Trảm Không Kiếm Phái lựa chọn, tương lai tuyệt đối là không thể hạn lượng. Con theo hắn cũng coi như là phúc phần của con. Ta và Lôi gia thương nghị, sau khi kết thúc yến hội, sẽ cho các con cử hành nghi thức đính hôn.
- Con không đồng ý!
Trương Tử Hàm căn bản không có bất luận do dự gì lên tiếng, nước mắt cũng chảy xuống trên khuôn mặt tuyệt mỹ tái nhợt của nàng.
- Tiểu Hàm, con…
Trương Vân Sơn cho rằng mình nghe lầm. Trương Tử Hàm trong cảm nhận của lão từ nhỏ đã là một đứa trẻ ngoan ngoãn, đối với quyết định của mình chưa bao giờ dám làm trái. Nhưng nhìn nước mắt trên mặt Trương Tử Hàm, trong lòng Trương Vân Sơn không khỏi đau xót. Không thể không nói, Trương Tử Hàm từ nhỏ đã là đứa cháu gái lão thương yêu nhất. Nếu như có thể được, lão không muốn Trương Tử Hàm phải chịu bất kỳ ủy khuất gì.
- Gia gia, con ghét Lôi Hoành! Người không biết hắn, những gì người thấy chỉ là vẻ bề ngoài. Hắn kỳ thực là tên tiểu nhân đê tiện, vô sỉ. Con dù chết cũng không cùng hắn một chỗ.
Thanh âm Trương Tử Hàm vô cùng quyết liệt nói.
- Tiểu nhân đệ tiện, vô sỉ? Tiểu Hàm, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Lần trước Lôi Chấn còn nói, hai người các con yêu mến lẫn nhau, là bạn bè tốt mà. Hơn nữa, Lôi Hoành đối với con đã sớm sinh lòng ái mộ. Lẽ nào đều là giả dối?
- Đương nhiên là giả dối. Gia gia, dù thế nào đi nữa, con cũng sẽ không đồng ý. Chúng ta hay là đừng đến Lôi gia nữa.
Trương Tử Hàm nói.
- Vậy…
Trương Vân Sơn bất đắc dĩ thở dài một tiếng, nói:
- Hiện tại sợ rằng không kịp rồi… Gia gia đã đáp ứng Lôi gia, hiện tại đổi ý… Tiểu Hàm, rốt cuộc gia gia xin con. Lôi gia, chúng ta hiện tại đắc tội không nổi, chỉ có thể đi một bước tính một bước. Chỉ cần con có thể được Trảm Không Kiếm Phái lựa chọn, khiến Lôi gia có điều cố kỵ, Trương gia chúng ta không đến mức bị diệt tộc, gia gia sẽ đều nghe lời con!
….
- Ha ha ha… Thông gia, ngài cuối cùng cũng đã trở về!
Khi đám người Dương Hồng Toàn và Dương Thiên Lôi vừa trở lại Dương gia liền được tin gia chủ Mộc gia Mộc Thành Sâm đích thân đến bái phỏng. Điều này khiến cho Dương Hồng Toàn có chút buồn bực. Lão thất phu này mấy năm qua ngoại trừ qua lại vì chuyện công việc, thực tế cũng không có bất cứ quan hệ gì với mình, hiện tại lại đến Dương gia làm cái gì? Dương Hồng Toàn vốn đang nghi nghi hoặc hoặc, thấy vẻ mặt của Mộc Thành Sâm, lại nghe những lời lão nói, rốt cục cũng hiểu chuyện gì xảy ra.
- Thông gia? Mộc Thành Sâm, chúng ta thành thông gia từ khi nào vậy? Không phải lão già rồi nên hồ đồ chứ hả?
Sắc mặt Dương Hồng Toàn trầm xuống, không chút khách khí nói.
- Khụ khụ… Lão Dương, không phải lão quên mất cháu gái bảo bối của ta cùng với Tiểu Lôi đã có chỉ phúc vi hôn rồi chứ? Đây chính là ước định lúc trước của chúng ta a.
-o0o-
Cho nên, trên lôi đài, Phong Mã Ngưu thoải mái mà nói ra lời tuyên bố khiến tất cả khán giả muốn té xỉu kia. Có lẽ người khác không rõ ràng lắm câu nói đó mang ý nghĩ gì, nhưng hắn lại rất rõ ràng. Từ thời khắc đó, Dương Thiên Lôi chính thức trở thành huynh đệ của hắn, lão đại của hắn, huynh đệ chân chính, lão đại chân chính.
- Ồ? Nhị ca, lão đại hình như thấy chúng ta rồi.
Đúng lúc này, Hoa Si có chút hưng phấn nói.
Biểu tình của Phong Mã Ngưu liền thay đổi, nhất thời khôi phục lại thần thái nhẹ nhõm bất cần đời, ôm lấy thắt lưng, chậm rãi tiến về phía Dương Thiên Lôi.
- Lão đại!
Phong Mã Ngưu mang theo vẻ nịnh nọt cười cười, la lớn.
- Kháo! Ngươi còn biết ta là lão đại sao? Ngươi có biết vì muốn chiến đấu với ngươi, ca có thể nói là vắt hết óc, tiêu hao hết vô số tế bào não mới có thể nghĩ được một biện pháp đối phó. Nhưng tiểu tử ngươi không ngờ vỗ mông lâm trận bỏ chạy, còn nói cái gì không phải đối thủ của ca. Ngươi không biết ca rất bực mình sao?
Dương Thiên Lôi tung cước đá tới mông Phong Mã Ngưu, nổi giận đùng đùng nói.
- Khụ khụ… Lão đại, huynh đã nói huynh nghĩ biện pháp đối phó đệ, điều này đệ không thể tự hiểu lấy sao? Lão đại anh minh thần võ, huynh hẳn là biết đệ làm vậy cũng là bất đắc dĩ mà. Hơn nữa, huynh là lão đại của đệ, đệ nào dám so đo với lão đại a?
Phong Mã Ngưu đỏ mặt nói.
- Vì sao không dám? Ngươi thắng ta, ngươi chính là lão đại!
Dương Thiên Lôi phất phất tay, không để ý nói:
- Được rồi! Không nói những lời này nữa. Người nhà của ta đến đón rồi. Cầm thú, người nhà của ngươi sao còn chưa tới? Các ngươi ở đây làm gì vậy?
Từ khi Phong Mã Ngưu và Dương Thiên Lôi quen biết, hắn liền được ban thưởng một biệt hiệu khiến hắn vô cùng phiền muộn – Cầm thú. Theo như Dương Thiên Lôi nói, vừa Ngưu vừa Mã, không phải cầm thú thì là gì? Đương nhiên đám người Hoa Si, Ngực Lớn không dám gọi. Thực ra Phong Mã Ngưu nghĩa là nhanh nhẹn, nhưng Dương Thiên Lôi lại gọi như vậy. Tuy nhiên, hắn cũng không có biện pháp. Ai bảo Dương Thiên Lôi là lão đại có hắn chứ.
- Lão đại, nhị ca hắn…
- Tiểu Hoa!
Hoa Si vừa muốn nói liền bị Phong Mã Ngưu ngăn lại:
- Lão đại, huynh mau đi đi, chúng ta là tùy tiện dạo chơi thôi. Ngày mai gặp tại yến hội!
Trong mắt Phong Mã Ngưu chợt lóe qua tia buồn bã, làm sao có thể tránh được ánh mắt của Dương Thiên Lôi? Hầu như trong nháy mắt, Dương Thiên Lôi liền ý thức được mình nói sai. Hắn nhớ rằng Tử Hàm muội muội thân yêu đã từng nói qua với hắn hoàn cảnh của Phong Mã Ngưu. Phong Mã Ngưu vốn là cô nhi, giống với đời trước của hắn, từ nhỏ chưa từng được cảm nhận qua tình cảm gia đình.
- Tùy tiện đi dao? Rất nhàn rỗi nha! Nếu là như vậy, vậy đi cùng ca đi. Sao hả? Buổi tối ca và ngươi cùng luận bàn. Ta nghĩ được biện pháp đối phó với ngươi nhưng cũng chưa chắc lắm. Nếu không thể nghiệm thực tế, thực tiện nghi cho tiểu tử ngươi rồi! Đi! Tiện thể ngươi cũng biết qua nhà của ta luôn.
Dương Thiên Lôi căn bản không cho Phong Mã Ngưu cơ hội cự tuyệt, liền trực tiếp kéo tay Phong Mã Ngưu, quay sang bốn gã tiểu đệ phất tay, sau đó đi về phía Trang Thập Tam đang chờ.
- Lão đại!
Vẻ nhẹ nhõm giả bộ của Phong Mã Ngưu nhất thời hoàn toàn bị đánh tan, một giọt nước mắt long lanh xuất hiện trong mắt hắn, thanh âm của hắn đã có chút nghẹn ngào.
- Ngươi ý kiến cái gì? Ta không phải là lão đại của ngươi sao? Là thân lão đại, chính là người nhà của ngươi, cũng là gia đình của ngươi, có phải vậy không? Hay là ngươi sợ lúc luận bàn quá thảm? Yên tâm! Cùng lắm thì đến lúc đó ta hạ thủ lưu tình, không đánh lên mặt ngươi là được. Đi thôi!
Nhìn bóng lưng hai người đi xa, trong mắt Hoa Si, nước mắt cũng đã lã chã rơi xuống, nhìn ba huynh đệ cũng đang có bộ dáng như vậy, hỏi:
- Nhị ca…Sao lại khóc?
Eo Thon Hầu Diệu Võ trước giờ vốn không hay nói chuyện, thanh âm run run nói:
- Chúng ta đã tìm được một lão đại tốt. Đi thôi! Chúng ta cũng phải nỗ lực lên. Bằng không, chúng ta và lão đại, nhị ca, chênh lệch càng ngày càng lớn đó!
…
Sau một lát, hai người theo Trang Thập Tam đi tới trước cửa Học viện Cực Dương. Ba người Dương Hồng Toàn, Dương Huyền Phong, Lộ Miểu Ân đã đứng ở trước xe ngựa, trên mặt mang theo tia mỉm cười vui vẻ, nhìn Dương Thiên Lôi từ xa đi tới. Khi thấy Phong Mã Ngưu bên cạnh hắn, tuy rằng mọi người hơi nghi hoặc nhưng cũng không để trong lòng.
Dương Huyền Phong và Lộ Miểu Ân cũng không nhận ra Phong Mã Ngưu, nhưng Dương Hồng Toàn lại biết rõ. Dương Thiên Lôi có thể kết giao bằng hữu với người như vậy, khiến Dương Hồng Toàn rất vui mừng. Cháu trai của mình đã trưởng thành rồi, không còn là tên thiếu niên quái gở chỉ biết cắm đầu tu luyện như trước kia nữa.
- Gia gia!
Khi đi tới trước mặt ba người, Dương Thiên Lôi trực tiếp nhìn sang Dương Hồng Toàn, vừa cười vừa nói:
- Sau này người sẽ có thêm nhiều tôn tử. Người có ngại không?
- Nhiều tôn tử?
Dương Hồng Toàn là nhân vật thế nào, hầu như trong nháy mắt liền hiểu rõ ý tứ của Dương Thiên Lôi:
- Đương nhiên không ngại! Gia gia cầu còn không được!
- Ha ha! Vậy là tốt rồi. Đây là phụ thân ta, đây là mẫu thân ta!
Dương Thiên Lôi vỗ vỗ Phong Mã Ngưu còn đang choáng váng nói:
- Còn ngần ngại cái gì? Gọi đi!
- A…Gia gia… Phụ thân… Mẫu thân…
Phong Mã Ngưu hoảng hốt, lo sợ gọi, chỉ là, chưa gọi xong, trong mắt hắn, nước mắt đã không thể khống chế mà trào ra từ bao giờ.
- Khóc cái gì? Nam tử hán đại trượng phu, đừng như đàn bà thế!
Dương Thiên Lôi không chút nể tình nói.
- Lão đại… Ta… Ta không phải vì vui quá sao?
- Được rồi! Tiểu Phong, con và Tiểu Lôi là huynh đệ, sau này đừng xem như người xa lạ nữa. Đi thôi, về nhà trước rồi nói!
Dương Hồng Toàn nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu Phong Mã Ngưu, hòa ái nói.
Dương Thiên Lôi, Phong Mã Ngưu và Dương Hồng Toàn cùng lên một xe, chậm rãi chạy về Dương gia.
…
- Gia gia, chúng ta đi đâu đây?
Trương Tử Hàm ngồi cùng một lão giả trong một chiếc xe ngựa xa hoa, nhẹ giọng hỏi. Lão giả này chính là gia chủ Trương gia, thân gia gia của Trương Tử Hàm, Trương Vân Sơn.
-o0o-
Trương gia tại Đế Quốc Cát Ương tuy rằng không thể so với một trong năm đại gia tộc, nhưng cũng được coi như là danh môn vọng tộc, nhất là trên phương diện làm ăn buôn bán, càng là số một. Bởi vậy, bản thân Trương Vân Sơn cũng được mời tham dự yến hội. Tuy nhiên, đại bản doanh của Trương gia cũng không phải ở trong thành Cực Dương, mà ở một thành thị cách thành Cực Dương bốn trăm dặm, thành Thanh Dương.
Thành Cực Dương là trung tâm hành chính của Đế Quốc Cát Ương, mà thành Thanh Dương chính là trung tâm thương nghiệp của Quốc gia này. Là một gia tộc đệ nhất trong lĩnh vực thương nghiệp, Trương gia xây dựng tại Thành Thanh Dương là đương nhiên.
- Đi Lôi gia!
Trương Vân Sơn mỉm cười nhẹ giọng nói. Khi nói đến Lôi gia, ánh mắt mang theo một tia vui mừng.
- Lôi gia? Vì sao phải tới đó?
Trương Tử Hàm nhất thời khẽ nhíu mày hỏi.
- Ừ! Tiểu Hàm, đi Lôi gia không tốt sao?
Trương Vân Sơn cảm giác hơi kỳ quái, nhưng nghĩ đến quan hệ giữa Trương Tử Hàm và Lôi Hoành, nhất thời như hiểu rõ mọi việc, còn tưởng rằng Trương Tử Hàm xấu hổ, vừa cười vừa nói:
- Trương gia chúng ta cùng Lôi gia qua lại rất nhiều. Gia chủ Lôi gia, Lôi Văn Vũ cùng gia gia giao tình không ít. Yến hội lần này đối với chúng ta mà nói đương nhiên rất trọng yếu, bây giờ trở lại Thanh Dương đã không kịp rồi. Ha ha! Sao nào? Lẽ nào Tiểu Hàm nhà chúng ta xấu hổ? Ha ha…
- Xấu hổ? Gia gia… Người nói gì vậy? Con có cái gì phải xấu hổ? Con chỉ là không muốn đi Lôi gia thôi.
Trương Tử Hàm nghiêm túc nói.
- Ủa? Không đúng a! Lần trước huynh trưởng của Lôi Hoành, Lôi Chấn còn tự mình đến Trương gia chúng ta, nói chuyện của con và Lôi Hoành mà.
- Con và Lôi Hoành? Nói cái gì?
- Nói các con… Ha ha…Tiểu Hàm! Đừng xấu hổ. Trai lớn lấy vợ, gái lớn gả chồng, gia gia cũng không gạt con, lần trước Lôi Chấn được phụ thân hắn Lôi Văn Vũ ủy thác, tự mình đến nói chuyện giữa con là Lôi Hoành mà.
- Gia gia, người nói cái gì?
Khuôn mặt tuyệt mỹ của Trương Tử Hàm nhất thời mang theo một tia lửa giận.
Trương Vân Sơn một đời là nhân tài kiệt xuất trên thương trường, có thể nào không nhận ra biểu tình bất thường của Trương Tử Hàm. Bất quá, lão thân là người đứng đầu một gia tộc, suy nghĩ vấn đề phức tạp hơn nhiều. Đương nhiên cũng không phải gia tộc sẽ hi sinh Trương Tử Hàm, chí ít lão xem ra tiểu tử Lôi Hoành này cũng được coi là kỳ tài ngút trời, dáng vẻ ngày thường cũng đường đường chính chính, tương lai lại vô hạn lượng a…Cháu gái của mình có thể cùng hắn một chỗ, cũng coi như là có phúc. Quan trọng nhất là, một khi Trương gia và Lôi gia có đám hỏi, sẽ mang đến cho Trương gia lợi ích tuyệt đối không thể tưởng tượng được. Biểu hiện kỳ lạ của Trương Tử Hàm ở trong mắt lão xem ra, chẳng qua là biểu hiện bình thường của tiểu nhi nữ khi đối mặt với chuyện hôn nhân mà thôi.
Lôi gia, Vân Châu Lôi gia, trước khi Lôi Văn Vũ chưa trở thành tể tướng đã đưa gia tộc lọt vào một trong năm đại gia tộc, mà hiện tại đã có thể sánh vài cùng Dương gia và Mộc gia. Đương nhiên, đây chỉ là biểu hiện bề ngoài mà thôi. Thực lực chân chính của Lôi gia không chỉ đơn giản như vậy. Tại Vân Châu, Lôi gia nghiễm nhiên trở thành hoàng đế một phương, sở hữu tài phú không thể đo lường được. Tuy rằng Trương gia trên thực tế là gia tộc đệ nhất thương nghiệp Đế Quốc Cát Ương, nhưng Trương Vân Sơn rất rõ ràng, lực lượng tiềm tàng của Lôi gia một khi bộc lộ ra, Trương gia là không đáng kể chút nào.
- Gia gia cũng không gạt con, là về chuyện đính hôn của con và Lôi Hoành.
Khuôn mặt tuyệt mỹ của Trương Tử Hàm nhất thời trở nên tái nhợt, thanh âm run run hỏi:
- Người… Đồng ý rồi?
- Ừ! Gia gia đương nhiên đồng ý. Lôi gia là một trong năm đại gia tộc của Đế Quốc Cát Ương, thừa sức tương xứng với chúng ta. Quan trọng hơn là, Lôi Hoành là người đường hoàng, hơn nữa cũng là kỳ tài ngút trời, hiện tại lại được Trảm Không Kiếm Phái lựa chọn, tương lai tuyệt đối là không thể hạn lượng. Con theo hắn cũng coi như là phúc phần của con. Ta và Lôi gia thương nghị, sau khi kết thúc yến hội, sẽ cho các con cử hành nghi thức đính hôn.
- Con không đồng ý!
Trương Tử Hàm căn bản không có bất luận do dự gì lên tiếng, nước mắt cũng chảy xuống trên khuôn mặt tuyệt mỹ tái nhợt của nàng.
- Tiểu Hàm, con…
Trương Vân Sơn cho rằng mình nghe lầm. Trương Tử Hàm trong cảm nhận của lão từ nhỏ đã là một đứa trẻ ngoan ngoãn, đối với quyết định của mình chưa bao giờ dám làm trái. Nhưng nhìn nước mắt trên mặt Trương Tử Hàm, trong lòng Trương Vân Sơn không khỏi đau xót. Không thể không nói, Trương Tử Hàm từ nhỏ đã là đứa cháu gái lão thương yêu nhất. Nếu như có thể được, lão không muốn Trương Tử Hàm phải chịu bất kỳ ủy khuất gì.
- Gia gia, con ghét Lôi Hoành! Người không biết hắn, những gì người thấy chỉ là vẻ bề ngoài. Hắn kỳ thực là tên tiểu nhân đê tiện, vô sỉ. Con dù chết cũng không cùng hắn một chỗ.
Thanh âm Trương Tử Hàm vô cùng quyết liệt nói.
- Tiểu nhân đệ tiện, vô sỉ? Tiểu Hàm, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Lần trước Lôi Chấn còn nói, hai người các con yêu mến lẫn nhau, là bạn bè tốt mà. Hơn nữa, Lôi Hoành đối với con đã sớm sinh lòng ái mộ. Lẽ nào đều là giả dối?
- Đương nhiên là giả dối. Gia gia, dù thế nào đi nữa, con cũng sẽ không đồng ý. Chúng ta hay là đừng đến Lôi gia nữa.
Trương Tử Hàm nói.
- Vậy…
Trương Vân Sơn bất đắc dĩ thở dài một tiếng, nói:
- Hiện tại sợ rằng không kịp rồi… Gia gia đã đáp ứng Lôi gia, hiện tại đổi ý… Tiểu Hàm, rốt cuộc gia gia xin con. Lôi gia, chúng ta hiện tại đắc tội không nổi, chỉ có thể đi một bước tính một bước. Chỉ cần con có thể được Trảm Không Kiếm Phái lựa chọn, khiến Lôi gia có điều cố kỵ, Trương gia chúng ta không đến mức bị diệt tộc, gia gia sẽ đều nghe lời con!
….
- Ha ha ha… Thông gia, ngài cuối cùng cũng đã trở về!
Khi đám người Dương Hồng Toàn và Dương Thiên Lôi vừa trở lại Dương gia liền được tin gia chủ Mộc gia Mộc Thành Sâm đích thân đến bái phỏng. Điều này khiến cho Dương Hồng Toàn có chút buồn bực. Lão thất phu này mấy năm qua ngoại trừ qua lại vì chuyện công việc, thực tế cũng không có bất cứ quan hệ gì với mình, hiện tại lại đến Dương gia làm cái gì? Dương Hồng Toàn vốn đang nghi nghi hoặc hoặc, thấy vẻ mặt của Mộc Thành Sâm, lại nghe những lời lão nói, rốt cục cũng hiểu chuyện gì xảy ra.
- Thông gia? Mộc Thành Sâm, chúng ta thành thông gia từ khi nào vậy? Không phải lão già rồi nên hồ đồ chứ hả?
Sắc mặt Dương Hồng Toàn trầm xuống, không chút khách khí nói.
- Khụ khụ… Lão Dương, không phải lão quên mất cháu gái bảo bối của ta cùng với Tiểu Lôi đã có chỉ phúc vi hôn rồi chứ? Đây chính là ước định lúc trước của chúng ta a.
-o0o-
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.