Chương 427: Mời rượu
Ô Sơn
17/03/2013
- Ách… Kim huynh đi là được rồi. Ta đi theo không hay lắm. Được Kim huynh để mắt, người khác chưa chắc gì đã muốn kết giao với loại tiểu nhân vật như ta!
- Ngươi nói bậy gì vậy hả? Lão đệ ngươi hiện tại tuy rằng không có địa vị gì, nhưng trăm ngàn năm sau, nhất định cũng là nhân vật hùng cứ một phương tại tu luyện giới! Ai dám kinh thường ngươi? Chỉ sợ bọn họ lôi kéo ngươi còn không kịp, thực không dám dấu gì, huynh đệ ta cũng muốn lôi kéo ngươi gia nhập Minh Vương tinh vực của bọn ta đây!
- Khụ… Kim huynh, ta thật không đi đâu. Huynh đi đi! Dương Thiên Lôi kiên quyết nói.
Nếu như không có quan hệ của mẫu thân thì hắn đương nhiên không ngại kết bạn một phen, chí ít nơi nào không có mấy mỹ nữ cũng được? Tuy rnagwf không dự định tán gái, nhưng quen biết với hai mỹ nữ cũng không sao cả, đám Tử Hàm muội muội không có ở đây, ăn no bụng nhìn no mắt cũng không phải không tốt.
Hơn nữa Dương Thiên Lôi cũng mơ hồ nghĩ, chính mính có thể tới được hỗn loạn tinh vực hoàn toàn đều là do mẫu thân của hắn bày mưu đặt kế, lúc đó cũng không rõ, nhưng hiện tại nghĩ lại, lúc mẫu thân muốn mang chúng nữ bên người mình đi, đồng thời để hắn bắt đầu du lịch tinh không, nhưng lại làm như vô tình nêu ra kiến nghị vài chỗ nên đi, quan trọng nhất là còn nói Hỗn loạn tinh vực là nơi rất tốt, không hề nghi ngờ, hi vọng ban đầu của mẫu thân chính là muốn mình tới Hỗn loạn tinh vực. đồng thời, mẫu thân cũng đã sớm nói, trước khi nàng không cho phép hắn để lộ thân phận thì tuyệt đối không thể nói ra bản thân có bất kỳ liên quan gì với Kỷ gia.
Đây chứng minh điều gì?
Nói rõ Kỷ Nhạ Yên dường như đã sớm đoán ra là Dương Thiên Lôi và người của Kỷ gia sẽ sớm gặp mặt, hơn nữa cũng không cho phép hắn để lộ thân phận.
Tuy rằng không biết mục đích của mẫu thân là gì, nhưng Dương Thiên Lôi tin là mẫu thân sẽ không làm hại mình.
Thế nên, không thể nào không nghe được. giờ khắc này, đương nhiên không thể đi kính rượu cùng Kim Chính Thái được.
- Được rồi, ta đi kính rượu một mình cũng được! Kim Chính Thái thấy Dương Thiên Lôi không muốn đi nên cũng không miễn cưỡng tiếp nữa. Bản thân mang theo một lọ Kim Ô Liệt Nhật đi qua đó.
Đúng lúc này, màn biểu diễn trên sân khấu cũng chính thức bắt đầu, ca múa mừng cảnh thái bình, nhưng thật ra không có gì khác với thế tục giới cả, bất quá là đẳng cấp của mấy người cao hơn mà thôi. Mẹ nó, tùy tiện một tiểu muội khiêu vũ cũng là Thần đạo cương giả, cấp bậc có thể không cao hơn được sao? Hơn nữa, cũng không hoàn toàn là nhân loại, mỹ nữ có cánh dài, mỹ nữ hồ tộc có đuôi, tinh linh mỹ nữ có tai dài nhọn, vân vân đều có cả. Những người như vậy, tùy tiện ném một người tới Thủy NGuyên tinh đều là cực kỳ quý hiếm, nhưng ở chỗ này cũng chỉ là một người ca múa mà thôi. Khác biệt quá lớn, quả thật không cách nào hình dung được. Hơn nữa Dương Thiên Lôi phát hiện, nhân viên phục vụ trong quán rượu này cũng không có ai thấp hơn cảnh giới Thần đạo cả.
Để Dương Thiên Lôi cảm thấy mình thật sự là một tên quê mùa, chẳng có chút phân lượng nào. Đặc sắc của thế giới này càng vượt xa những gì hắn tưởng tượng!
- Nhanh như vậy đã động sắc tâm rồi sao? Đừng quên ngươi đã hứa gì với đám người Tử Hàm! Đúng là một tên đại sắc lang!
Ngay lúc Dương Thiên Lôi đang nhìn chằm chằm vào một mỹ nữ có đôi cánh trắng muốt, dáng người thon gọn nóng bỏng, khuôn mặt tuyệt mỹ đang nhảy múa tới mức chảy cả nước miếng thì thanh âm của Lăng Hi bỗng nhiên vang lên trong đầu của hắn.
- Ách… nói gì vậy hả? Ca chỉ là thấy bọn họ múa đẹp quá mà thôi chứ nào có động sắc tâm? Bất quá… Lăng Hi, thiếu nữ có cánh này là yêu quái gì vậy? Dương Thiên Lôi nói với vẻ ngay thẳng, tìm cách áp chế mấy suy nghĩ xấu xa trong nội tâm của mình xuống, mẹ nó, vừa thấy thiếu nữ này thì người an hem này lập tức cảm thấy nhân thú cũng không tới nổi nào nha? Người ta cũng coi như là người mà, hơn nữa còn có trí tuệ của con người, sao có thể coi là thú được? Nhất là nữ hài có cặp cánh dài này, bộ dáng quả thật giống hệt thiên sứ! Cặp song phong như ẩn như hiện, eo thon mảnh khảnh, bờ mông đẫy đà, khiến cho bất kỳ nam nhân nào nhìn thấy cũng nhiệt huyết sôi trào.
- Yêu quái? Ta thấy ngươi giống như là cả yêu quái cũng muốn ăn chứ gì? Hừ! Lăng Hi bất mãn nói.
Được rồi, Lăng Hi, bản tính của ca mà ngươi còn không biết sao? Ca chỉ loạn tưởng một chút thôi, ngươi đừng tưởng thật! Chỉ cần buổi tối ngươi cho ca ôm ngủ một chút là ca bảo đảm là cái gì cũng không nghĩ!
- Phi, đừng có mơ! Ta mới sẽ không cho tên đại sắc lang như ngươi ôm! Phiền muốn chết, ta còn bế quan tu luyện nữa! Không có việc gì thì đừng làm phiền ta! Lăng Hi nói xong liền trực tiếp tiến vào chỗ sâu trong Minh Huyền bảo khố, tức giận đi bầu bạn với Tiểu Bạch.
- Ách… Lăng Hi muội muội đang ghen sao… hắc hắc… Cái tên Dương Thiên Lôi vô sỉ này, cảm giác được Lăng Hi hoàn toàn che giấu khí tức của mình thì không hề lo lắng chút nào, ngược lại còn thêm đắc ý nữa.
‘Phiền muốn chết’ đây không phải ghen thì là gì?
Thanh Tĩnh Lưu Ly bình là chỗ dựa lớn nhất của Dương Thiên Lôi hiện giờ, thế nên, tạm thời Dương Thiên Lôi không dám làm gì bậy bạ với Lăng Hi. Trừ việc đó ra thì còn có một nguyên nhân, đó chính là theo như lời Lăng Hi nói thì nếu như có ngày nàng ta cùng với người sống làm ra bất kì chuyện kiều diễm gì, rốt cuộc sẽ sinh ra chuyện gì ngay cả chính nàng ta cũng không biết. Thế nên Dương Thiên Lôi cũng không dám mạo hiểm phiêu lưu. Bằng không thì lấy tính cách bỉ ổi của hắn thì sao có thể giữ yên tay chân, không làm bất kỳ chuyện gì cho được?
Nếu như tới lúc tu vi của người này đủ để nắm tất cả Thanh Tĩnh Lưu Ly bình trong tay thì bảo đảm Lăng Hi muội muội sẽ không còn tiêu sái như vậy nữa rồi, sợ ràng mỗi ngày đều phải đối mặt với sự quấy rầy của cái tên vô sỉ này.
…
Người tới kính rượu rất nhiều, thế nhưng có thể ở lúc kính rượu được mời ngồi lại cũng chỉ có mỗi mình Kim Chính Thái.
Kim Chính Thái, thiếu chủ của Minh Vương tinh vực. Phụ thân của hắn là người nắm trong tay toàn bộ sự tồn tại của Minh Vương tinh vực, là một nhân vật thuộc cấp lão đại thật sự. Cũng giống như lời Kim Chính Thái đã nói, gia tộc của bọn họ tuyệt đối là gia độc đứng đầu trong những gia tộc hạng hai. Ở Minh Vương tinh vực thì dù là Kỷ gia, Triệu gia hay Trần gia, bọn họ đều không sợ chút nào. Thân phận của hắn cùng với thế lực phía sau như vậy, cho dù là tam đại gia tộc cũng không dám xem nhẹ.
- Kim huynh, lần này ngươi tới chỉ là tham quan thôi sao? Sau khi Kim Chính Thái và mười hai vị đệ tử của tam đại gia tộc giới thiệu xong thì Kỷ Tiêu Lam nhìn Kim Chính Thái hỏi.
- Kỷ huynh, thật ra ta cũng muốn đánh vài trận, nhưng chỉ sợ có kẻ thù nhân cơ hội giở trò, nếu vậy thì hỏng việc mất. Thế nên, ta chỉ muốn xem các người đánh mà thôi! Mấy đại gia tộc các ngươi tự nhiên không sợ có người âm thầm đánh lén! Kim Chính Thái mỉm cười nói.
- Ha hả, Kim mà không đánh thì chúng ta có thể tiết kiệm không ít khí lực, đa tạ huynh! Một thiếu niên có thân hình cao lớn trong đó quay sang Kim Chính Thái nói: - Tới, Kim huynh, ta kính ngươi một lọ! Cạn!
Thiếu niên này là Triệu Nguyên của Triệu gia, rõ ràng là người giỏi uống rượi.
Nếu như là lúc thường thì Kim Chính Thái đương nhiên là một hơi uống cạn, nhưng đã uống mấy lọ Kim Ô Liệt Nhật với Dương Thiên Lôi, sau khi tới đây lại kính rượu mười hai người, đã sớm uống sạch một lọ Kim Ô Liệt Nhật, Kỷ Tiêu Lam lại kêu thêm mười bình Kim Ô Liệt Nhật. Mặc dù là thể chất như hắn đi nữa thì lúc này đây cũng khó mà tiếp tục uống cạn được nữa.
Kim Chính Thái nhìn về Dương Thiên Lôi ở phía xa đang mãi mê coi ca múc, vẫn cứ nốc Kim Ô Liệt Nhật ừng ực như trước, trong lòng nhất thời có chút ngưỡng mộ và đố kị, nhịn không được liền nói: - Triệu huynh à, ta vừa mới uống tám lọ Kim Ô Liệt Nhật với một vị hảo huynh đệ, tới bây giờ đã uống hơn mười lọ rồi, thật sự là không uống nổi nữa. Chúng ta cứ tùy ý đi nhé?
Lời này vừa nói ra thì trong lòng Kim Chính Thái liền phiền muộn, từ xưa tới giờ hắn có bao giờ xấu hổ như vậy đâu?
- Không phải chứ? Kim huynh, ta nghe nói Kim huynh là huyết mạch vương giả của Độc giác tộc, còn có người có thể khiến Kim huynh uống thành như vậy sao?
- Ha hả, vị huynh đệ kia của ta cũng không phải người bình thường, ta chỉ có thể tự thẹn không bằng… các vị nhìn xem… Kim Chính Thái vừa nói vừa đưa tay chỉ về phía Dương Thiên Lôi đang nhàn nhã xem ca múa, uống Kim Ô Liệt Nhật, nói: - Người này sau khi cùng uống hết tám lọ với ta liền tự rót tự uống, bây giờ sợ là đã uống hơn hai mươi bình rồi… Còn có vẻ nhưu chẳng có chút phản ứng gì… huynh đệ ta có muốn không phục cũng không được!
- A?
Mười hai đệ tử của tam đại gia tộc nhìn sáng Dương Thiên Lôi, nhất thời kinh hãi. TRong lòng nhịn không được thầm tán thưởng. Chỉ cần khí tức từ trên người Dương Thiên Lôi cũng đủ để cho bọn họ cảm ứng được sức mạnh của Dương Thiên Lôi, mà vẻ ngoài và khí tức sinh mệnh nồng đậm vô cùng trên người Dương Thiên Lôi càng khiến họ thêm kinh ngạc hơn nữa, mặc kệ là nhìn từ phương diện nào đi nữa, tuổi tác của Dương Thiên Lôi chỉ sợ là còn nhỏ hơn cả bọn họ.
- Kim huynh, vị huynh đệ này không biết là thiên tài đệ tử của gia tộc nào? Không bằng… gọi hắn tới đây cho các huynh đệ cùng làm quen đi?
- Oa… Lúc mọi người ở bên này đang nhìn chằm chằm vào Dương Thiên Lôi thì người anh em này bỗng nhiên thấy mỹ nữ cánh trắng bay lên trời, cái váy vốn đã ngắn, nhất thời càng lộ rõ chỗ kia, khiến cho người anh em này nhất thời hưng phấn mở to mắt ra nhìn, vẻ mặt dâm loạn, nhịn không được mà vỗ tay liên hồi. Lăng Hi đi rồi, người anh em này cũng hoàn toàn chẳng cần cố kỵ gì nữa, khôi phục bản tính bỉ ổi của hắn.
- Khụ khụ… Kim Chính Thái thiếu chút nữa phun rượu trong miệng ra, vội vàng nói: - Vị huynh đệ này của ta lần đầu tiên du lịch tinh không, là một gã võ si điển hình, chưa từng tới những nơi thế này, nên… Xin các vị đừng chê cười!
- Sao lại chê? Thực sắc tính dã, không sao cả! Triệu Nguyên ta thích! Kim huynh, gọi vị huynh đệ đó tới đây đi, để huynh đệ làm quen với hắn, uống một bữa cho đã! Yên tâm, ta cũng đổi qua uống Kim Ô Liệt Nhật, nhất định không chiếm tiện nghi đâu!
Kỷ Tiêu Lam cũng muốn Kim Chính Thái mời Dương Thiên Lôi tới giống như Triệu Nguyên, Mà ánh mắt của bốn thiếu nữ cũng đã từ trên người Dương Thiên Lôi dời lại, khôi phục vẻ hờ hững như cũ. Các nàng từ nhỏ tới lớn đều lớn lên trong đại gia tộc, đương nhiên khinh thường loại nam nhân ngay cả nhìn thấy nữ tử trong quán rượu mà cũng động sắc tâm.
- Được rồi, ta sẽ thử xem sao! Bất quá… tính cách của vị huynh đệ này của ta hơi quái dị, khi hắn tới, mọi người không nên hỏi tới xuất thân của hắn.
- A? Xuất thân của hắn thần bí như vậy sao?
- Kia cũng không phải, chỉ là… Anh hùng không hỏi xuất thân, hẳn là mọi người đều rõ… Kim Chính Thái khéo léo nói.
- Ha ha ha… được rồi, Kim huynh cứ gọi đi!
…
- Cái gì?
- Đi đi mà, vi huynh đã mất hết cả mặt mũi rồi, ngươi cần phải giúp vi huynh giữ chút thể diện đi, ngươi xem… Bọn họ muốn bắt chuyện với ngươi đó! Kim Chính Thái mặt mũi đỏ bừng, phun ra toàn mùi rượu, liên tục nằn nì Dương Thiên Lôi. Giống như ngay cả cái sừng trên đầu của hắn cũng đã nhiễm hồng vậy, hiển nhiên là thật sự không thể uống nữa.
Nghe Kim Chính Thái nói vậy, ánh mắt của Dương Thiên Lôi cũng nhìn sang mấy đệ tử của tam đại gia tộc, phát hiện có một người cao to đã đứng lên, giơ cao chén rượu nhìn về phía mình, ánh mắt đầy vẻ thân thiện mà Kỷ Tiêu Lam cũng đã quay sang mỉm cười nhìn mình xác nhận. những người khác cũng đều nhìn hắn.
Lúc này, nếu Dương Thiên Lôi không đồng ý thì cũng không được, chỉ có thể quay sang hai người gật đầu, chậm rãi đứng lên, bị Kim Chính Thái nắm tay kéo tới chỗ của tam đại gia tộc.
- Lão đệ, ta giới thiệu cho ngươi biết, vị này là Kỷ huynh, ngươi đã biết rồi, vị này chính là Triệu Nguyên, Triệu huynh! Vị này là Trần Thiến, Trần tiểu thư! Vị này là Kỷ Tiêu Mặc, Kỷ huynh đệ… Rất nhanh, Kim Chính Thái liền giới thiệu qua một lượt tất cả mọi người cho Dương Thiên Lôi biết.
- Vị này chính là huynh đệ của ta, Dương Thiên Lôi!
- Dương huynh đệ, không nói hai lời, chúng ta cạn một chén trước đã! Triệu Nguyên dường như phi thường thích Dương Thiên Lôi, thần tình, lời nói đều mang theo một tia phi thường thân thiết, cũng mang theo một tia khí tức bưu hãn giống như thân hình của hắn, nhưng cũng rất hào sảng.
- Được! Triệu huynh, cạn!
Sau khi hai người uống cạn một lọ thì thông qua sự giới thiệu của Kim Chính Thái, Dương Thiên Lôi cũng biết rõ những người đang ngồi đây ai quan trọng hơn, rất sảng khoái mà mời Kỷ Tiêu Lam một lọ, sau đó lại tới Trần Thiến.
Bất quá Trần Thiến chỉ là nhấp môi một chút cho có mà thôi. Biểu hiện tương đối hờ hững, ra vẻ không quan tâm với Dương Thiên Lôi. Dương Thiên Lôi cũng không hề phật lòng, chỉ là ánh mắt bỉ ổi lại liếc qua thân người của Trần Thiến một cái, sau đó lại kính mỗi người một chén
- Ngươi nói bậy gì vậy hả? Lão đệ ngươi hiện tại tuy rằng không có địa vị gì, nhưng trăm ngàn năm sau, nhất định cũng là nhân vật hùng cứ một phương tại tu luyện giới! Ai dám kinh thường ngươi? Chỉ sợ bọn họ lôi kéo ngươi còn không kịp, thực không dám dấu gì, huynh đệ ta cũng muốn lôi kéo ngươi gia nhập Minh Vương tinh vực của bọn ta đây!
- Khụ… Kim huynh, ta thật không đi đâu. Huynh đi đi! Dương Thiên Lôi kiên quyết nói.
Nếu như không có quan hệ của mẫu thân thì hắn đương nhiên không ngại kết bạn một phen, chí ít nơi nào không có mấy mỹ nữ cũng được? Tuy rnagwf không dự định tán gái, nhưng quen biết với hai mỹ nữ cũng không sao cả, đám Tử Hàm muội muội không có ở đây, ăn no bụng nhìn no mắt cũng không phải không tốt.
Hơn nữa Dương Thiên Lôi cũng mơ hồ nghĩ, chính mính có thể tới được hỗn loạn tinh vực hoàn toàn đều là do mẫu thân của hắn bày mưu đặt kế, lúc đó cũng không rõ, nhưng hiện tại nghĩ lại, lúc mẫu thân muốn mang chúng nữ bên người mình đi, đồng thời để hắn bắt đầu du lịch tinh không, nhưng lại làm như vô tình nêu ra kiến nghị vài chỗ nên đi, quan trọng nhất là còn nói Hỗn loạn tinh vực là nơi rất tốt, không hề nghi ngờ, hi vọng ban đầu của mẫu thân chính là muốn mình tới Hỗn loạn tinh vực. đồng thời, mẫu thân cũng đã sớm nói, trước khi nàng không cho phép hắn để lộ thân phận thì tuyệt đối không thể nói ra bản thân có bất kỳ liên quan gì với Kỷ gia.
Đây chứng minh điều gì?
Nói rõ Kỷ Nhạ Yên dường như đã sớm đoán ra là Dương Thiên Lôi và người của Kỷ gia sẽ sớm gặp mặt, hơn nữa cũng không cho phép hắn để lộ thân phận.
Tuy rằng không biết mục đích của mẫu thân là gì, nhưng Dương Thiên Lôi tin là mẫu thân sẽ không làm hại mình.
Thế nên, không thể nào không nghe được. giờ khắc này, đương nhiên không thể đi kính rượu cùng Kim Chính Thái được.
- Được rồi, ta đi kính rượu một mình cũng được! Kim Chính Thái thấy Dương Thiên Lôi không muốn đi nên cũng không miễn cưỡng tiếp nữa. Bản thân mang theo một lọ Kim Ô Liệt Nhật đi qua đó.
Đúng lúc này, màn biểu diễn trên sân khấu cũng chính thức bắt đầu, ca múa mừng cảnh thái bình, nhưng thật ra không có gì khác với thế tục giới cả, bất quá là đẳng cấp của mấy người cao hơn mà thôi. Mẹ nó, tùy tiện một tiểu muội khiêu vũ cũng là Thần đạo cương giả, cấp bậc có thể không cao hơn được sao? Hơn nữa, cũng không hoàn toàn là nhân loại, mỹ nữ có cánh dài, mỹ nữ hồ tộc có đuôi, tinh linh mỹ nữ có tai dài nhọn, vân vân đều có cả. Những người như vậy, tùy tiện ném một người tới Thủy NGuyên tinh đều là cực kỳ quý hiếm, nhưng ở chỗ này cũng chỉ là một người ca múa mà thôi. Khác biệt quá lớn, quả thật không cách nào hình dung được. Hơn nữa Dương Thiên Lôi phát hiện, nhân viên phục vụ trong quán rượu này cũng không có ai thấp hơn cảnh giới Thần đạo cả.
Để Dương Thiên Lôi cảm thấy mình thật sự là một tên quê mùa, chẳng có chút phân lượng nào. Đặc sắc của thế giới này càng vượt xa những gì hắn tưởng tượng!
- Nhanh như vậy đã động sắc tâm rồi sao? Đừng quên ngươi đã hứa gì với đám người Tử Hàm! Đúng là một tên đại sắc lang!
Ngay lúc Dương Thiên Lôi đang nhìn chằm chằm vào một mỹ nữ có đôi cánh trắng muốt, dáng người thon gọn nóng bỏng, khuôn mặt tuyệt mỹ đang nhảy múa tới mức chảy cả nước miếng thì thanh âm của Lăng Hi bỗng nhiên vang lên trong đầu của hắn.
- Ách… nói gì vậy hả? Ca chỉ là thấy bọn họ múa đẹp quá mà thôi chứ nào có động sắc tâm? Bất quá… Lăng Hi, thiếu nữ có cánh này là yêu quái gì vậy? Dương Thiên Lôi nói với vẻ ngay thẳng, tìm cách áp chế mấy suy nghĩ xấu xa trong nội tâm của mình xuống, mẹ nó, vừa thấy thiếu nữ này thì người an hem này lập tức cảm thấy nhân thú cũng không tới nổi nào nha? Người ta cũng coi như là người mà, hơn nữa còn có trí tuệ của con người, sao có thể coi là thú được? Nhất là nữ hài có cặp cánh dài này, bộ dáng quả thật giống hệt thiên sứ! Cặp song phong như ẩn như hiện, eo thon mảnh khảnh, bờ mông đẫy đà, khiến cho bất kỳ nam nhân nào nhìn thấy cũng nhiệt huyết sôi trào.
- Yêu quái? Ta thấy ngươi giống như là cả yêu quái cũng muốn ăn chứ gì? Hừ! Lăng Hi bất mãn nói.
Được rồi, Lăng Hi, bản tính của ca mà ngươi còn không biết sao? Ca chỉ loạn tưởng một chút thôi, ngươi đừng tưởng thật! Chỉ cần buổi tối ngươi cho ca ôm ngủ một chút là ca bảo đảm là cái gì cũng không nghĩ!
- Phi, đừng có mơ! Ta mới sẽ không cho tên đại sắc lang như ngươi ôm! Phiền muốn chết, ta còn bế quan tu luyện nữa! Không có việc gì thì đừng làm phiền ta! Lăng Hi nói xong liền trực tiếp tiến vào chỗ sâu trong Minh Huyền bảo khố, tức giận đi bầu bạn với Tiểu Bạch.
- Ách… Lăng Hi muội muội đang ghen sao… hắc hắc… Cái tên Dương Thiên Lôi vô sỉ này, cảm giác được Lăng Hi hoàn toàn che giấu khí tức của mình thì không hề lo lắng chút nào, ngược lại còn thêm đắc ý nữa.
‘Phiền muốn chết’ đây không phải ghen thì là gì?
Thanh Tĩnh Lưu Ly bình là chỗ dựa lớn nhất của Dương Thiên Lôi hiện giờ, thế nên, tạm thời Dương Thiên Lôi không dám làm gì bậy bạ với Lăng Hi. Trừ việc đó ra thì còn có một nguyên nhân, đó chính là theo như lời Lăng Hi nói thì nếu như có ngày nàng ta cùng với người sống làm ra bất kì chuyện kiều diễm gì, rốt cuộc sẽ sinh ra chuyện gì ngay cả chính nàng ta cũng không biết. Thế nên Dương Thiên Lôi cũng không dám mạo hiểm phiêu lưu. Bằng không thì lấy tính cách bỉ ổi của hắn thì sao có thể giữ yên tay chân, không làm bất kỳ chuyện gì cho được?
Nếu như tới lúc tu vi của người này đủ để nắm tất cả Thanh Tĩnh Lưu Ly bình trong tay thì bảo đảm Lăng Hi muội muội sẽ không còn tiêu sái như vậy nữa rồi, sợ ràng mỗi ngày đều phải đối mặt với sự quấy rầy của cái tên vô sỉ này.
…
Người tới kính rượu rất nhiều, thế nhưng có thể ở lúc kính rượu được mời ngồi lại cũng chỉ có mỗi mình Kim Chính Thái.
Kim Chính Thái, thiếu chủ của Minh Vương tinh vực. Phụ thân của hắn là người nắm trong tay toàn bộ sự tồn tại của Minh Vương tinh vực, là một nhân vật thuộc cấp lão đại thật sự. Cũng giống như lời Kim Chính Thái đã nói, gia tộc của bọn họ tuyệt đối là gia độc đứng đầu trong những gia tộc hạng hai. Ở Minh Vương tinh vực thì dù là Kỷ gia, Triệu gia hay Trần gia, bọn họ đều không sợ chút nào. Thân phận của hắn cùng với thế lực phía sau như vậy, cho dù là tam đại gia tộc cũng không dám xem nhẹ.
- Kim huynh, lần này ngươi tới chỉ là tham quan thôi sao? Sau khi Kim Chính Thái và mười hai vị đệ tử của tam đại gia tộc giới thiệu xong thì Kỷ Tiêu Lam nhìn Kim Chính Thái hỏi.
- Kỷ huynh, thật ra ta cũng muốn đánh vài trận, nhưng chỉ sợ có kẻ thù nhân cơ hội giở trò, nếu vậy thì hỏng việc mất. Thế nên, ta chỉ muốn xem các người đánh mà thôi! Mấy đại gia tộc các ngươi tự nhiên không sợ có người âm thầm đánh lén! Kim Chính Thái mỉm cười nói.
- Ha hả, Kim mà không đánh thì chúng ta có thể tiết kiệm không ít khí lực, đa tạ huynh! Một thiếu niên có thân hình cao lớn trong đó quay sang Kim Chính Thái nói: - Tới, Kim huynh, ta kính ngươi một lọ! Cạn!
Thiếu niên này là Triệu Nguyên của Triệu gia, rõ ràng là người giỏi uống rượi.
Nếu như là lúc thường thì Kim Chính Thái đương nhiên là một hơi uống cạn, nhưng đã uống mấy lọ Kim Ô Liệt Nhật với Dương Thiên Lôi, sau khi tới đây lại kính rượu mười hai người, đã sớm uống sạch một lọ Kim Ô Liệt Nhật, Kỷ Tiêu Lam lại kêu thêm mười bình Kim Ô Liệt Nhật. Mặc dù là thể chất như hắn đi nữa thì lúc này đây cũng khó mà tiếp tục uống cạn được nữa.
Kim Chính Thái nhìn về Dương Thiên Lôi ở phía xa đang mãi mê coi ca múc, vẫn cứ nốc Kim Ô Liệt Nhật ừng ực như trước, trong lòng nhất thời có chút ngưỡng mộ và đố kị, nhịn không được liền nói: - Triệu huynh à, ta vừa mới uống tám lọ Kim Ô Liệt Nhật với một vị hảo huynh đệ, tới bây giờ đã uống hơn mười lọ rồi, thật sự là không uống nổi nữa. Chúng ta cứ tùy ý đi nhé?
Lời này vừa nói ra thì trong lòng Kim Chính Thái liền phiền muộn, từ xưa tới giờ hắn có bao giờ xấu hổ như vậy đâu?
- Không phải chứ? Kim huynh, ta nghe nói Kim huynh là huyết mạch vương giả của Độc giác tộc, còn có người có thể khiến Kim huynh uống thành như vậy sao?
- Ha hả, vị huynh đệ kia của ta cũng không phải người bình thường, ta chỉ có thể tự thẹn không bằng… các vị nhìn xem… Kim Chính Thái vừa nói vừa đưa tay chỉ về phía Dương Thiên Lôi đang nhàn nhã xem ca múa, uống Kim Ô Liệt Nhật, nói: - Người này sau khi cùng uống hết tám lọ với ta liền tự rót tự uống, bây giờ sợ là đã uống hơn hai mươi bình rồi… Còn có vẻ nhưu chẳng có chút phản ứng gì… huynh đệ ta có muốn không phục cũng không được!
- A?
Mười hai đệ tử của tam đại gia tộc nhìn sáng Dương Thiên Lôi, nhất thời kinh hãi. TRong lòng nhịn không được thầm tán thưởng. Chỉ cần khí tức từ trên người Dương Thiên Lôi cũng đủ để cho bọn họ cảm ứng được sức mạnh của Dương Thiên Lôi, mà vẻ ngoài và khí tức sinh mệnh nồng đậm vô cùng trên người Dương Thiên Lôi càng khiến họ thêm kinh ngạc hơn nữa, mặc kệ là nhìn từ phương diện nào đi nữa, tuổi tác của Dương Thiên Lôi chỉ sợ là còn nhỏ hơn cả bọn họ.
- Kim huynh, vị huynh đệ này không biết là thiên tài đệ tử của gia tộc nào? Không bằng… gọi hắn tới đây cho các huynh đệ cùng làm quen đi?
- Oa… Lúc mọi người ở bên này đang nhìn chằm chằm vào Dương Thiên Lôi thì người anh em này bỗng nhiên thấy mỹ nữ cánh trắng bay lên trời, cái váy vốn đã ngắn, nhất thời càng lộ rõ chỗ kia, khiến cho người anh em này nhất thời hưng phấn mở to mắt ra nhìn, vẻ mặt dâm loạn, nhịn không được mà vỗ tay liên hồi. Lăng Hi đi rồi, người anh em này cũng hoàn toàn chẳng cần cố kỵ gì nữa, khôi phục bản tính bỉ ổi của hắn.
- Khụ khụ… Kim Chính Thái thiếu chút nữa phun rượu trong miệng ra, vội vàng nói: - Vị huynh đệ này của ta lần đầu tiên du lịch tinh không, là một gã võ si điển hình, chưa từng tới những nơi thế này, nên… Xin các vị đừng chê cười!
- Sao lại chê? Thực sắc tính dã, không sao cả! Triệu Nguyên ta thích! Kim huynh, gọi vị huynh đệ đó tới đây đi, để huynh đệ làm quen với hắn, uống một bữa cho đã! Yên tâm, ta cũng đổi qua uống Kim Ô Liệt Nhật, nhất định không chiếm tiện nghi đâu!
Kỷ Tiêu Lam cũng muốn Kim Chính Thái mời Dương Thiên Lôi tới giống như Triệu Nguyên, Mà ánh mắt của bốn thiếu nữ cũng đã từ trên người Dương Thiên Lôi dời lại, khôi phục vẻ hờ hững như cũ. Các nàng từ nhỏ tới lớn đều lớn lên trong đại gia tộc, đương nhiên khinh thường loại nam nhân ngay cả nhìn thấy nữ tử trong quán rượu mà cũng động sắc tâm.
- Được rồi, ta sẽ thử xem sao! Bất quá… tính cách của vị huynh đệ này của ta hơi quái dị, khi hắn tới, mọi người không nên hỏi tới xuất thân của hắn.
- A? Xuất thân của hắn thần bí như vậy sao?
- Kia cũng không phải, chỉ là… Anh hùng không hỏi xuất thân, hẳn là mọi người đều rõ… Kim Chính Thái khéo léo nói.
- Ha ha ha… được rồi, Kim huynh cứ gọi đi!
…
- Cái gì?
- Đi đi mà, vi huynh đã mất hết cả mặt mũi rồi, ngươi cần phải giúp vi huynh giữ chút thể diện đi, ngươi xem… Bọn họ muốn bắt chuyện với ngươi đó! Kim Chính Thái mặt mũi đỏ bừng, phun ra toàn mùi rượu, liên tục nằn nì Dương Thiên Lôi. Giống như ngay cả cái sừng trên đầu của hắn cũng đã nhiễm hồng vậy, hiển nhiên là thật sự không thể uống nữa.
Nghe Kim Chính Thái nói vậy, ánh mắt của Dương Thiên Lôi cũng nhìn sang mấy đệ tử của tam đại gia tộc, phát hiện có một người cao to đã đứng lên, giơ cao chén rượu nhìn về phía mình, ánh mắt đầy vẻ thân thiện mà Kỷ Tiêu Lam cũng đã quay sang mỉm cười nhìn mình xác nhận. những người khác cũng đều nhìn hắn.
Lúc này, nếu Dương Thiên Lôi không đồng ý thì cũng không được, chỉ có thể quay sang hai người gật đầu, chậm rãi đứng lên, bị Kim Chính Thái nắm tay kéo tới chỗ của tam đại gia tộc.
- Lão đệ, ta giới thiệu cho ngươi biết, vị này là Kỷ huynh, ngươi đã biết rồi, vị này chính là Triệu Nguyên, Triệu huynh! Vị này là Trần Thiến, Trần tiểu thư! Vị này là Kỷ Tiêu Mặc, Kỷ huynh đệ… Rất nhanh, Kim Chính Thái liền giới thiệu qua một lượt tất cả mọi người cho Dương Thiên Lôi biết.
- Vị này chính là huynh đệ của ta, Dương Thiên Lôi!
- Dương huynh đệ, không nói hai lời, chúng ta cạn một chén trước đã! Triệu Nguyên dường như phi thường thích Dương Thiên Lôi, thần tình, lời nói đều mang theo một tia phi thường thân thiết, cũng mang theo một tia khí tức bưu hãn giống như thân hình của hắn, nhưng cũng rất hào sảng.
- Được! Triệu huynh, cạn!
Sau khi hai người uống cạn một lọ thì thông qua sự giới thiệu của Kim Chính Thái, Dương Thiên Lôi cũng biết rõ những người đang ngồi đây ai quan trọng hơn, rất sảng khoái mà mời Kỷ Tiêu Lam một lọ, sau đó lại tới Trần Thiến.
Bất quá Trần Thiến chỉ là nhấp môi một chút cho có mà thôi. Biểu hiện tương đối hờ hững, ra vẻ không quan tâm với Dương Thiên Lôi. Dương Thiên Lôi cũng không hề phật lòng, chỉ là ánh mắt bỉ ổi lại liếc qua thân người của Trần Thiến một cái, sau đó lại kính mỗi người một chén
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.