Chương 297: Nịnh bợ
Ô Sơn
17/03/2013
Trong phút chốc, từng Tu Luyện Giả một ngự Kiếm quang bay lên, hướng bốn phương tám hướng mà bay đi như chớp.
- Các ngươi cũng nên ra thôi, cẩn thận một chút, có nguy hiểm gì nhớ truyền tin gấp về cho ta!
Dương Thiên Lôi nói với Tiêu Như Mộng và Lâm Tâm Di.
- Ừm.
Tiêu Như Mộng khẽ đáp, nói với Lâm Tâm Di:
- Tâm Di, chúng ta đi thôi.
- Ân.
Lâm Tâm Di đáp một tiếng, lại xoay người giương đôi mắt tròn xoe, nhìn Dương Thiên Lôi mà nói:
- Thúc thúc, nếu nhân gia có nguy hiểm gì, ngươi nhất định phải tới đó… Hẹn gặp lại, thúc thúc!
Lâm Tâm Di nói xong, liền cùng với Tiêu Như Mộng vận khởi Kiếm quang, chọn một hướng mà bay đi.
Dương Thiên Lôi cũng không để ý tới, trong khoảnh khắc Lâm Tâm Di xoay người đi, khóe miệng cong lên một nét thật mê người.
Phong tục của Bồng Lai tiên đảo cũng với trong lục địa có khác biệt rất lớn.
Khuynh hướng lấy Nam làm chủ là chủ yếu.
Cũng chính vì như vậy, làm thế nào để khiến nam nhân vui lòng, chính là khóa trình tối cơ bản của nữ tử Bồng Lai.
Dĩ nhiên, thứ khóa trình này cũng không phải là công khai, mà là tương truyền đời đời từ mẹ sang con, giữ kín không hề tiết lộ. Cho nên, thứ công phu “Ngự Nam” này cũng phân chia cao thấp cùng cảnh giới, chỉ nhìn mẫu thân có mạnh mẽ hay không, liền có thể biết ngộ tính của con gái nàng ra sao rồi. Dĩ nhiên, điểm quan trọng nhất vẫn chính là tư sắc của bản thân.
Gà mái lớn lên, vô luận có làm như thế nào cũng không thể trở thành Phượng hoàng.
Đưa mắt nhìn Tiêu Như Mộng và Lâm Tâm Di dần khuất khỏi tầm mắt, Dương Thiên Lôi sờ sờ cánh tay mình, vẻ mặt đau thương gấp gáp, không thể không nói, hắn bây giờ đã trở thành một quả bom có thể tùy thời phát nổ, quả thực không thể chịu nổi một chút dụ hoặc nào. Nhất là khi cảm thụ bộ ngực tròn trĩnh của Lâm Tâm Di dán chặt vào tay mình, khiến cho tiểu đệ đệ của hắn hàng nghìn hàng vạn lần rung động, lại không nhịn được mà cọ cọ mấy cái.
Dương Thiên Lôi có thể khẳng định, tiểu đệ đệ rung động vẫn chủ yếu là do Tiêu Như Mộng.
- Nghịch lửa tất có ngày bị bỏng… Ca phải đẩy nhanh tiến độ thôi…
Dương Thiên Lôi thầm nghĩ trong lòng, hít sâu hai ba hơi, đem tất cả khí tức kiều diễm trong đầu thở ra hết, trấn an tiểu đệ đệ đang xao động xong, lại xoay người rời khỏi boong thuyền, trở lại trong phòng Tiêu Như Mộng.
Từ sau khi đạt Lục cấp Tiên Thiên, Dương Thiên Lôi còn chưa kịp tu luyện Huyền Thiên Chân Kinh – Ngưng Đan Thiên qua lấy một lần.
Trong lòng Dương Thiên Lôi hiểu rõ, Huyền Thiên Chân Kinh chỉ có tu luyện trong lúc vừa mới tấn cấp mới đem lại hiệu quả tốt nhất. Hơn nữa, tùy theo số lần tu luyện gia tăng mà công hiệu từ từ giảm bớt.
Cho nên, trong lòng Dương Thiên Lôi tràn đầy mong đợi, vừa lúc này có thể nhân dịp Tiêu Như Mộng đang trong thời gian lịch luyện mà tự mình tu luyện một phen.
Sau khi tiến vào trong Tu Luyện thất, Dương thiên Lôi khoanh chân ngồi xuống, chỉ chốc lát sau, trong não hải một mảnh không minh, tiến vào cảnh giới vật ngã lưỡng vong, đạm nhiên nhược thủy, tâm vô bàng dục chân chính, sau đó, Dương Thiên Lôi lại đem tinh thần hóa thành muôn vàn sợi nhỏ, bắt đầu dung nhập vào trong cơ thể, cảm ứng biến hóa của thể nội.
Lại nói, sau khi tiến nhập Lục cấp Tiên Thiên, Dương Thiên Lôi còn chưa có tra xét rõ ràng thân thể của mình, cho nên trước khi tu luyện Huyền Thiên Chân Kinh – Ngưng Thiên Đan, hắn muốn chân chính quen thuộc với thân thể sau khi đã tấn cấp này, nắm rõ mọi biến hóa thân thể trong tay.
Tới khi tinh thần hắn dung nhập vào trong mỗi một tế bào rồi, lần nữa cảm ứng được hình dạng ban đầu của Đại Thế Giới, giờ này phút này, so với khi hắn vừa mới tấn cấp Tiên Thiên Chi Cảnh đã nảy sinh ra biến hóa cực kỳ lớn, vốn ba loại năng lượng Thủy, Băng, Vụ chiếm ưu thế tuyệt đối, bây giờ đã đạt tới mức thăng bằng vi diệu, tự thành thể hệ ở bên trong tế bào, không ngừng lưu chuyển.
Chẳng qua, khiến Dương Thiên Lôi kinh ngạc là trong đó còn có nhiều hơn một tia năng lượng sung mãn màu phấn hồng, thứ năng lượng này không có bất kỳ một thuộc tính nào cả, cùng với năng lượng Ngũ Hành diễn sinh năng lượng, không có chút tương sinh tương khắc, phảng phất như có thể cùng tồn tại với bất kỳ năng lượng nào, ngược lại còn biến thành một loại năng lượng trung gian tràn trề ở bên trong tế bào. Tựa hồ giống hệt như không khí ẩn chứa các loại năng lượng trong Thiên Địa vậy, vừa tồn tại vừa là vật dẫn với năng lượng.
- Chẳng lẽ là do Âm Dương Niết Bàn kinh?
Dương Thiên Lôi thầm nghĩ trong lòng, trực giác nói cho hắn biết, nhục thân của hắn lúc này so ra thì càng thêm mạnh mẽ, phảng phất như đã trải qua dục hỏa trùng sinh.
Từ trước tới nay, cho dù chiến đấu tới cỡ nào, cho dù chịu tổn thương nghiêm trọng tới mức nào, trong trí nhớ của Dương Thiên Lôi, hình như chưa có lần nào hắn phải chịu đau khổ.
Huyền Hoàng Kỳ, Định Hồ Châu mấy trăm năm tu luyện, Đan Thanh Dương, Tiêu Như Mộng, Vu Thanh Nhã, ba người này vô số lần chà đạp, nhưng Dương Thiên Lôi khi ấy cũng chỉ thống khổ một chút mà thôi, cho dù hắn bị đả thương nhiều hơn nữa, tựa hồ chỉ trong một thời gian ngắn đã liền bình phục lại không còn một chút nào.
- Âm Dương Niết Bàn… Niết Bàn… Khó trách nhục thân ca lại như vậy… là do năng lực Niết Bàn Trọng Sinh?
Dương Thiên Lôi thật muốn tự làm mình bị thương để thử qua một chút.
Cố nén kích động trong lòng, Dương Thiên Lôi vội vã gạt bỏ cái ý nghĩ thiếu não này, đem ngàn ngàn vạn vạn đạo tinh thần rút ra khỏi tế bào, dung nhập vào trong đan điền, tinh thần vừa động, sau khi cắn nuốt vô số đan dược liền bắt đầu tu luyện Huyền Thiên Chân Kinh – Ngưng Thiên Đan.
Trong nháy mắt, thời gian năm ngày đã qua.
Tiêu Như Mộng và Lâm Tâm Di mỗi ngày đều quay lại Phá Lãng Hào đều khôi phục pháp lực và thể lực, không giống như trạm dừng chân lịch luyện thứ nhất nhẹ nhàng thoải mái, lần này, căn bản mỗi Tu Luyện Giả đều quay trở lại, mang theo không ít thì nhiều thương tích, hiển nhiên là trong phiến hải vực này có vô số Yêu thú phổ biến có cấp bậc cao hơn rất nhiều.
Mỗi lần Tiêu Như Mộng trở lại, Dương Thiên Lôi vẫn còn đắm chìm trong tầng thứ tu luyện, cũng không có tỉnh lại.
Mà bình thường nàng chữa thương, khôi phục lại hết chỉ cần khoảng ba canh giờ.
Đêm dài đằng đẵng, còn tới hai ba canh giờ nhàn nhã, trước nay cùng tu luyện, cùng cười đùa với Dương Thiên Lôi đã thành thói quen, Tiêu Như Mộng lúc này bỗng có cảm giác là lạ, không thích ứng được.
Lâu sau, Tiêu Như Mộng tu luyện xong, liền ở trong Tu Luyện thất ngơ ngác nhìn Dương Thiên Lôi.
Giờ này phút này, nàng chính là như thế.
- Các ngươi cũng nên ra thôi, cẩn thận một chút, có nguy hiểm gì nhớ truyền tin gấp về cho ta!
Dương Thiên Lôi nói với Tiêu Như Mộng và Lâm Tâm Di.
- Ừm.
Tiêu Như Mộng khẽ đáp, nói với Lâm Tâm Di:
- Tâm Di, chúng ta đi thôi.
- Ân.
Lâm Tâm Di đáp một tiếng, lại xoay người giương đôi mắt tròn xoe, nhìn Dương Thiên Lôi mà nói:
- Thúc thúc, nếu nhân gia có nguy hiểm gì, ngươi nhất định phải tới đó… Hẹn gặp lại, thúc thúc!
Lâm Tâm Di nói xong, liền cùng với Tiêu Như Mộng vận khởi Kiếm quang, chọn một hướng mà bay đi.
Dương Thiên Lôi cũng không để ý tới, trong khoảnh khắc Lâm Tâm Di xoay người đi, khóe miệng cong lên một nét thật mê người.
Phong tục của Bồng Lai tiên đảo cũng với trong lục địa có khác biệt rất lớn.
Khuynh hướng lấy Nam làm chủ là chủ yếu.
Cũng chính vì như vậy, làm thế nào để khiến nam nhân vui lòng, chính là khóa trình tối cơ bản của nữ tử Bồng Lai.
Dĩ nhiên, thứ khóa trình này cũng không phải là công khai, mà là tương truyền đời đời từ mẹ sang con, giữ kín không hề tiết lộ. Cho nên, thứ công phu “Ngự Nam” này cũng phân chia cao thấp cùng cảnh giới, chỉ nhìn mẫu thân có mạnh mẽ hay không, liền có thể biết ngộ tính của con gái nàng ra sao rồi. Dĩ nhiên, điểm quan trọng nhất vẫn chính là tư sắc của bản thân.
Gà mái lớn lên, vô luận có làm như thế nào cũng không thể trở thành Phượng hoàng.
Đưa mắt nhìn Tiêu Như Mộng và Lâm Tâm Di dần khuất khỏi tầm mắt, Dương Thiên Lôi sờ sờ cánh tay mình, vẻ mặt đau thương gấp gáp, không thể không nói, hắn bây giờ đã trở thành một quả bom có thể tùy thời phát nổ, quả thực không thể chịu nổi một chút dụ hoặc nào. Nhất là khi cảm thụ bộ ngực tròn trĩnh của Lâm Tâm Di dán chặt vào tay mình, khiến cho tiểu đệ đệ của hắn hàng nghìn hàng vạn lần rung động, lại không nhịn được mà cọ cọ mấy cái.
Dương Thiên Lôi có thể khẳng định, tiểu đệ đệ rung động vẫn chủ yếu là do Tiêu Như Mộng.
- Nghịch lửa tất có ngày bị bỏng… Ca phải đẩy nhanh tiến độ thôi…
Dương Thiên Lôi thầm nghĩ trong lòng, hít sâu hai ba hơi, đem tất cả khí tức kiều diễm trong đầu thở ra hết, trấn an tiểu đệ đệ đang xao động xong, lại xoay người rời khỏi boong thuyền, trở lại trong phòng Tiêu Như Mộng.
Từ sau khi đạt Lục cấp Tiên Thiên, Dương Thiên Lôi còn chưa kịp tu luyện Huyền Thiên Chân Kinh – Ngưng Đan Thiên qua lấy một lần.
Trong lòng Dương Thiên Lôi hiểu rõ, Huyền Thiên Chân Kinh chỉ có tu luyện trong lúc vừa mới tấn cấp mới đem lại hiệu quả tốt nhất. Hơn nữa, tùy theo số lần tu luyện gia tăng mà công hiệu từ từ giảm bớt.
Cho nên, trong lòng Dương Thiên Lôi tràn đầy mong đợi, vừa lúc này có thể nhân dịp Tiêu Như Mộng đang trong thời gian lịch luyện mà tự mình tu luyện một phen.
Sau khi tiến vào trong Tu Luyện thất, Dương thiên Lôi khoanh chân ngồi xuống, chỉ chốc lát sau, trong não hải một mảnh không minh, tiến vào cảnh giới vật ngã lưỡng vong, đạm nhiên nhược thủy, tâm vô bàng dục chân chính, sau đó, Dương Thiên Lôi lại đem tinh thần hóa thành muôn vàn sợi nhỏ, bắt đầu dung nhập vào trong cơ thể, cảm ứng biến hóa của thể nội.
Lại nói, sau khi tiến nhập Lục cấp Tiên Thiên, Dương Thiên Lôi còn chưa có tra xét rõ ràng thân thể của mình, cho nên trước khi tu luyện Huyền Thiên Chân Kinh – Ngưng Thiên Đan, hắn muốn chân chính quen thuộc với thân thể sau khi đã tấn cấp này, nắm rõ mọi biến hóa thân thể trong tay.
Tới khi tinh thần hắn dung nhập vào trong mỗi một tế bào rồi, lần nữa cảm ứng được hình dạng ban đầu của Đại Thế Giới, giờ này phút này, so với khi hắn vừa mới tấn cấp Tiên Thiên Chi Cảnh đã nảy sinh ra biến hóa cực kỳ lớn, vốn ba loại năng lượng Thủy, Băng, Vụ chiếm ưu thế tuyệt đối, bây giờ đã đạt tới mức thăng bằng vi diệu, tự thành thể hệ ở bên trong tế bào, không ngừng lưu chuyển.
Chẳng qua, khiến Dương Thiên Lôi kinh ngạc là trong đó còn có nhiều hơn một tia năng lượng sung mãn màu phấn hồng, thứ năng lượng này không có bất kỳ một thuộc tính nào cả, cùng với năng lượng Ngũ Hành diễn sinh năng lượng, không có chút tương sinh tương khắc, phảng phất như có thể cùng tồn tại với bất kỳ năng lượng nào, ngược lại còn biến thành một loại năng lượng trung gian tràn trề ở bên trong tế bào. Tựa hồ giống hệt như không khí ẩn chứa các loại năng lượng trong Thiên Địa vậy, vừa tồn tại vừa là vật dẫn với năng lượng.
- Chẳng lẽ là do Âm Dương Niết Bàn kinh?
Dương Thiên Lôi thầm nghĩ trong lòng, trực giác nói cho hắn biết, nhục thân của hắn lúc này so ra thì càng thêm mạnh mẽ, phảng phất như đã trải qua dục hỏa trùng sinh.
Từ trước tới nay, cho dù chiến đấu tới cỡ nào, cho dù chịu tổn thương nghiêm trọng tới mức nào, trong trí nhớ của Dương Thiên Lôi, hình như chưa có lần nào hắn phải chịu đau khổ.
Huyền Hoàng Kỳ, Định Hồ Châu mấy trăm năm tu luyện, Đan Thanh Dương, Tiêu Như Mộng, Vu Thanh Nhã, ba người này vô số lần chà đạp, nhưng Dương Thiên Lôi khi ấy cũng chỉ thống khổ một chút mà thôi, cho dù hắn bị đả thương nhiều hơn nữa, tựa hồ chỉ trong một thời gian ngắn đã liền bình phục lại không còn một chút nào.
- Âm Dương Niết Bàn… Niết Bàn… Khó trách nhục thân ca lại như vậy… là do năng lực Niết Bàn Trọng Sinh?
Dương Thiên Lôi thật muốn tự làm mình bị thương để thử qua một chút.
Cố nén kích động trong lòng, Dương Thiên Lôi vội vã gạt bỏ cái ý nghĩ thiếu não này, đem ngàn ngàn vạn vạn đạo tinh thần rút ra khỏi tế bào, dung nhập vào trong đan điền, tinh thần vừa động, sau khi cắn nuốt vô số đan dược liền bắt đầu tu luyện Huyền Thiên Chân Kinh – Ngưng Thiên Đan.
Trong nháy mắt, thời gian năm ngày đã qua.
Tiêu Như Mộng và Lâm Tâm Di mỗi ngày đều quay lại Phá Lãng Hào đều khôi phục pháp lực và thể lực, không giống như trạm dừng chân lịch luyện thứ nhất nhẹ nhàng thoải mái, lần này, căn bản mỗi Tu Luyện Giả đều quay trở lại, mang theo không ít thì nhiều thương tích, hiển nhiên là trong phiến hải vực này có vô số Yêu thú phổ biến có cấp bậc cao hơn rất nhiều.
Mỗi lần Tiêu Như Mộng trở lại, Dương Thiên Lôi vẫn còn đắm chìm trong tầng thứ tu luyện, cũng không có tỉnh lại.
Mà bình thường nàng chữa thương, khôi phục lại hết chỉ cần khoảng ba canh giờ.
Đêm dài đằng đẵng, còn tới hai ba canh giờ nhàn nhã, trước nay cùng tu luyện, cùng cười đùa với Dương Thiên Lôi đã thành thói quen, Tiêu Như Mộng lúc này bỗng có cảm giác là lạ, không thích ứng được.
Lâu sau, Tiêu Như Mộng tu luyện xong, liền ở trong Tu Luyện thất ngơ ngác nhìn Dương Thiên Lôi.
Giờ này phút này, nàng chính là như thế.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.