Huyền Thiên

Chương 415: Phiêu Miểu Cung

Ô Sơn

17/03/2013

Đoàn người Phong Vô Kỵ trở về Trảm Không Kiếm Phái, toàn phái chúc mừng suốt ba ngày, môn hạ đệ tử, đều được môn phái ban phưởng đan dược và trang bị, cả môn phái rực rỡ hẳn lên, chúc mừng bọn người Dương Thiên Lôi tại Tân nhân giao lưu đạt được thành tích kinh người. Đồng thời ăn mừng thêm một việc, đó chính là Dương Thiên Lôi và Phong Linh Nhi đồng thời tấn thăng thành đại chưởng giáo của Trảm Không Kiếm Phái!



Trảm Không Kiếm Phái, Thiên Tịch Phong, Ngự Kiếm Tiên cung.

Phong Vô Kỵ, Đan Thanh Dương, Nhan Uyên, Phong Linh Nhi, tất cả thái thượng trưởng lão và trưởng lão của Trảm Không Kiếm Phái và tất cả đệ tử Thiên Đan Phong, đều ngẩng đầu nhìn lên, nhìn đạo thân ảnh đang bay trên trời.

- Lão đại…

Thân hình cao gầy của Phong Mã Ngưu, run rẩy rất nhỏ, con mắt hồng hồng, vậy mà khóc bù lu bù loa. Vũ Đại Lãng cũng không khá hơn chút nào, ngay cả Nhược Thủy vốn lạnh nhạt, Dương Thiên Ngạo vô cùng tỉnh táo, trong mắt đều ẩn chứa thủy quang.

- Ta chỉ đi du lịch, cũng không phải không trở về? Khóc cái gì mà khóc, không có tiền đồ!

Dương Thiên Lôi truyền âm cho Phong Mã Ngưu và Vũ Đại Lãng.

- Sư đệ, cám ơn!

Phong Linh Nhi truyền âm cho Dương Thiên Lôi đang ở trên không trung.

- Sư tỷ, không cần khách khí! Cần muốn giúp đỡ lời nói, tựu dùng môn phái Triệu Tập Lệnh cho ta biết!

Dương Thiên Lôi nhìn thân ảnh của Phong Linh Nhi, truyền âm nói:

- Còn có… Sư tỷ, Tiểu Phong, Đại Lãng và Thiên Ngạo, xin nhờ người chiếu cố, bọn họ đều là huynh đệ của ta, dù có chuyện gì, dù sai cái gì, chỉ cần sư tỷ có khả năng giúp đở, hi vọng ngươi giúp bọn họ, nếu không thể giúp, nhớ rõ báo cho ta biết! Còn có tiểu Ức nữa, bảo với hắn Cửu Cung Tháp luôn mở rộng với hắn.

- Ân. Sư đệ, ngươi yên tâm đi, Cửu Cung Tháp là của ngươi mà, sư tỷ chỉ tạm thời bảo quản giúp ngươi. Chỉ cần người nào ngươi chỉ định, có thể sử dụng vĩnh viễn!

Âm thanh của Phong Linh Nhi mang theo một tia cảm kích.

Đại chưởng giáo, tuy hiện tại nàng và Dương Thiên Lôi đều là đại chưởng giáo, nhưng Phong Linh Nhi hiểu, nếu Dương Thiên Lôi không rời đi, mà ở lại cạnh tranh với nàng, nàng sẽ không có bất kỳ hi vọng nào. Nhưng mà, trở thành chưởng giáo chính là hi vọng duy nhất của nàng, bởi vì, chỉ có trở thành chưởng giáo, khống chế tất cả truyền thừa đạo khí của Trảm Không Kiếm Phái, nhất là "Tiểu Thiên Tịch Kiếm", có thể tu luyện tuyệt học cao nhất của Trảm Không Kiếm Phái là Ngự Kiếm Phi Tiên, nàng phải nhanh chóng tu luyện, hơn nữa có thể trợ giúp nàng không gặp trở ngại gì tiến vào Thần Đạo Lục cấp, thậm chí Thất cấp!

Cũng chỉ có khi đó, nàng mới có thực lực tiến Thương Viêm Tinh khủng bố, bởi vì, chỗ đó là nơi nàng phải đi!

Thời điểm hai người cùng đạt được chức vị đại chưởng giáo, tuy Phong Linh Nhi cảm thấy không có ý tứ, trong lời nói với Dương Thiên Lôi có ngụ ý bảo nàng muốn làm chưởng giáo, làm cho Phong Linh Nhi không nghĩ tới, Dương Thiên Lôi lại thành toàn cho nàng. Càng làm cho nàng cảm kích chính là, Dương Thiên Lôi lại khỏi động thời không pháp tắc, cung cấp cho Phong Linh Nhi một số lượng Thiên Tinh Thạch khổng lồ, hơn nữa phối hợp với nàng, luyện chế ra một Cực phẩm Đạo khí Cửu Cung Tháp!

Cực phẩm Đạo khí biến thái có tác dụng thời không pháp tắc giống như Minh Huyền Bảo Khố.

Vốn Phong Linh Nhi tưởng rằng Dương Thiên Lôi sẽ luyện chế cho mình. Nhưng không tới, sau khi luyện chế thành công, Dương Thiên Lôi lại đưa cho nàng. Chỉ với một điều kiện duy nhất, đó là cho tất cả mọi người trong Thiên Đan phong, cùng với những người được Dương Thiên Lôi Đan Thanh Dương chỉ định, đều có thể sử dụng nó để tu luyện.

Đây không phải là chuyện gì khó khăn, sau khi tấn thăng lên Thần Đạo Ngũ cấp đỉnh phong, hơn nữa sức chiến đấu có được, dù là Phong Vô Kỵ cũng không dám nói là có thể chiến thắng hắn, cho nên, Trảm Không Kiếm Phái đã không cần hắn ở lại. Muốn tăng cảnh giới lên, muốn truy cầu võ đạo đỉnh phong, hắn muốn hoàn thành mong ước của mình, hắn phải đi ra ngoài du lịch, tìm kiếm cơ duyên lớn hơn để phát triển.

Trương Tử Hàm và chúng nữ, không có lý do gì mà Dương Thiên Lôi không mang theo, cũng không có khả năng bỏ các nàng ở lại được. Bởi vì, chúng nữ chỉ có ở bên cạnh hắn, tốc độ tu luyện mới nhanh nhất, cũng an toàn nhất. Nhưng Phong Mã Ngưu, Vũ Đại Lãng cùng Dương Thiên Ngạo thì lại không giống như vậy, Dương Thiên Lôi không có biện pháp giúp bọn họ tăng cảnh giới lên, bọn hắn muốn tấn cấp, chỉ có không ngừng chiến đấu và lịch lãm rèn luyện, lĩnh ngộ thiên địa pháp tắc, cảm ngộ bích chướng ảo diệu, tìm kiếm thuộc đại cơ duyên đại khí vận thuộc về mình. Dương Thiên Lôi có thể chiếu cố bọn họ trong nhất thời, nhưng không thể chiếu cố bọn họ cả đời, đây chính là điểm khác nhau giữa huynh đệ và nữ nhân.

Cho nên, Dương Thiên Lôi chỉ có thể tạo ra một con đường sáng cho bọn họ đi.

Mà bây giờ, hắn đã làm tốt, Phong Mã Ngưu, Vũ Đại Lãng cùng với Dương Thiên Ngạo, đã không cần mình lo lắng về trang bị và vũ khí. Dương Thiên Lôi đã lưu lại cho bọn họ tài phú cực lớn, con đường tu luyện sau này, chỉ có thể dựa vào chính bọn họ.

Sau khi xác định những gì nên bàn giao đã bàn giao rồi, Dương Thiên Lôi lại liếc nhìn mọi người một lần nữa, đột nhiên xé rách hư không, sau đó đi tới Vu gia bảo.

Ở lại Vu gia bảo ba ngày, mang theo Vu Thanh Nhã, chào tạm biệt mọi người, từ biệt Vu Tiểu Ức đang khóc như mưa, lại xé rách hư không, đi vào Bồng Lai Tiên Đảo đón tiểu nha đầu đáng yêu Lâm Tâm Di.



Nam Hải.

Biển cả mênh mông bát ngát, rộng lớn khôn cùng.

Trên mặt biển, bỗng nhiên không gian xuất hiện một chấn động, thân hình Dương Thiên Lôi xuất hiện trên mặt biển. Sau khi Dương Thiên Lôi xuất hiện, bỗng nhiên trên mi tâm Dương Thiên Lôi xuất hiện một đạo ngũ sắc quang hoa, một thân hình tuyệt mỹ xuất hiện bên cạnh hắn.

- Thiên Lôi… Chúng ta đi đâu?

Thân hình tuyệt mỹ kia, âm thanh mang theo một tia run rẩy, hỏi.

- Đi! Đương nhiên phải đi! Mộng Mộng, trước khi chúng ta du lịch tinh không, ta không muốn lưu lại bất cứ tiếc nuối nào! Tuy sẽ trở về đây thường xuyên, nhưng phải đi bao nhiêu năm, ai biết? Đừng nói bao nhiêu năm… Dù có một ngày, ca cũng không thể nhẫn…

Dương Thiên Lôi nói xong, bàn tay lớn hèn mọn bỉ ổi ôm lấy vòng eo nhỏ bé của Nguyễn Hi Vũ. Tuy Nguyễn Hi Vũ đã biết thân phận lúc tiền thế, nhưng thời điểm chỉ có hai người, Dương Thiên Lôi vẫn có thói quen gọi nàng là "Mộng Mộng", bởi vì cảm giác các gọi này rất thoải mái, thân thiết hơn.

Sắc mặt Nguyễn Hi Vũ hồng lên, nhẹ nhàng gật đầu.

Cái loại chỉ có thể xem, có thể sờ, có thể hôn, nhưng lại không thể quan hệ thì rất đau khổ, dù là Dương Thiên Lôi hay Nguyễn Hi Vũ, bề ngoài đều chịu đủ.

Tuy Nguyễn Hi Vũ vừa nghĩ tới là hoảng sợ, là hoảng sợ và khó chịu phát ra từ nội tâm, nhưng nàng biết rõ, nàng không thể không đối mặt.

Nhìn vùng biển đã hơn bốn trăm năm không tới, tâm tình của Nguyễn Hi Vũ khó có thể che dấu được một tia khẩn trương và sợ hãi.

- Nam Hải, Phiêu Miểu Tiên Cung… Mộng Mộng, cảnh giới của hắn thế nào?

Dương Thiên Lôi nhìn biển cả vô tận, đột nhiên hỏi.

Thần tình Nguyễn Hi Vũ hơi đổi, hình như mang theo chút sợ hãi, trầm ngâm lát sau, trong âm thanh mang theo một chút run rẩy, nói:



- Bốn trăm năm trước, Thần Đạo Bát cấp Trụ Quang Cảnh!

Thần Đạo Bát cấp Trụ Quang Cảnh, hơn nữa đó là cảnh giới của bốn trăm năm trước, vậy cảnh giới bây giờ của hắn là gì? Thần Đạo Cửu cấp "Hỗn Độn Cảnh", hay là Chân Thần Cảnh?

Tuy pháp bảo của Dương Thiên Lôi vô số, tu vi cũng đạt tới Thần Đạo Ngũ cấp đỉnh phong, còn không tự đại đến mức cho rằng mình có thể đối kháng với cường giả Thần Đạo Bát cấp Trụ Quang Cảnh. Chớ đừng nói chi là Thần Đạo Cửu cấp Hỗn Độn Cảnh và Chân Thần Cảnh!

Cao thủ Thần Đạo Bát cấp, cho tới bây giờ, Dương Thiên Lôi chưa từng thấy qua.

Ngay cả Cổ Đức Nhân là đệ nhất nhân trong tu luyện Thiên Huyền đại lục, cảnh giới cũng chỉ ngang bằng với Phong Vô Kỵ mà thôi. Chỉ là Tạo Hóa Môn có truyền thừa đạo khí, cho nên cường đại hơn.

- Nam Hải Phiêu Miểu Tiên Cung, chính là tồn tại cường đại nhất Thủy Nguyên Tinh, cả Nam Hải, có vô số hòn đảo, đều chịu sự quản hạt của nó! Nhưng mà, đệ tử chính thức của Phiêu Miểu Tiên Cung không nhiều. Cứ cách mấy chục năm, đệ tử Phiêu Miểu Tiên Cung sẽ tiến vào trong Thiên Huyền đại lục và Tây Phương đại lục lịch lãm rèn luyện, mục đích chủ yếu nhất chính là phá thất tình lục dục, tu luyện tuyệt học cao nhất của bổn môn, Thái Thượng Vô Tình! Nhưng từ khi ta mai danh ẩn tích bốn trăm năm, đệ tử Phiêu Miểu Tiên Cung, không xuất hiện ở tu luyện giới Thiên Huyền đại lục nữa…

Nguyễn Hi Vũ nói.

Nếu đã quyết định muốn đi, dù nàng không muốn quay về sư môn trước đây của mình, nàng cũng phải đem những gì nàng biết nói cho Dương Thiên Lôi nghe.

Nói đến chỗ này, bỗng nhiên Nguyễn Hi Vũ có suy nghĩ, nàng cảm thấy suốt bốn trăm năm qua tu luyện giới Thiên Huyền đại lục không có tin tức của đệ tử Phiêu Miễu Tiên Cung, rất có thể có quan hệ với nàng. Nếu không cứ cách vài thập niên sẽ có đệ tử Phiêu Miễu Tiên Cung tiến vào Thiên Huyền Đại Lục lịch lãm rèn luyện, làm sao mà không có một chút tin tức nào chứ? Hơn nữa vốn cách hai chục năm, thanh niên tuấn tài của tu luyện giới, nhân vật thiên tài đều có cơ hội tiến vào Phiêu Miễu Tiên Cung một chuyến, nhưng từ khi nàng tiến vào trong Trảm Không Kiếm Phái, loại chuyện này không xảy ra, chẳng lẽ chỉ là trùng hợp?

Nhưng mà, Nguyễn Hi Vũ nghĩ mãi cũng không rõ. Năm đó tuy mình là thiếu nữ đệ nhất thiên tài của Phiêu Miễu Tiên Cung, cũng là đệ tử mà người nọ đắc ý, sủng ái nhất, nhưng cũng không đến mức ảnh hưởng đến cả Phiêu Miễu Tiên Cung a.

Cho nên, vào lúc này, nàng càng tin tưởng suy đoán của Dương Thiên Lôi, trên người nàng tuyệt đối ẩn chứa một bí mật lớn lao nào đó!

- Ân. Mộng Mộng, ngươi dẫn đường đi! Muốn vạch trần bí ẩn trên người của ngươi, chỉ có tìm được nữ nhân thần bí kia! Sư phụ ngươi, ta nghĩ chắc không phải là người như vậy, thân thể của ngươi, đó chính là chứng minh tốt nhất! Cho nên, chúng ta không cần lo lắng có gì hung hiểm! Tìm được hắn, có lẽ sẽ biết được nữ nhân thần bí kia là ai.

Dương Thiên Lôi phi thường khẳng định.

Vào lúc bắt đầu chính là nữ nhân thần bí kia ngưng tụ ra ảo cảnh vô cùng thê thảm và kinh nghiệm đau đớn cho Nguyễn Hi Vũ, Dương Thiên Lôi và Lăng Hi có ý đồ dùng Thanh Tĩnh Lưu Ly Bình giúp nàng bài trừ thần thông, tuy không có bất cứ hiệu quả gì, dù thời điểm hắn tấn cấp lên Thần Đạo Ngũ cấp đỉnh phong, cũng không có tác dụng, hơn nữa phong ấn cấm chế cường hãn trong thân thể Nguyễn Hi Vũ, vẫn tồn tại như cũ!

Càng kinh người hơn là, khi cảnh giới Dương Thiên Lôi tăng lên, càng phát ra được sự cường hãn của cấm chế kia.

Có thể tưởng tượng, thực lực của người bố trí cấm chế này khủng bố bao nhiêu.

Dưới thể chất biến thái của Dương Thiên Lôi, hai người không ngừng xé rách hư không, dù vậy. Phải mất nửa canh giờ, rốt cuộc mới đi mười mấy vạn dặm vẫn không tìm được hòn đảo nào trên vùng biến này.

Nguyễn Hi Vũ cúi người nhìn biển cả mênh mông dưới chân. Tâm thần không thể nào bình tĩnh lại được, tim đập nhanh hơn, ngay cả khuôn mặt tuyệt mỹ thánh khiết, đã trở nên vô cùng tái nhợt. Lúc này, nàng đã tấn cấp Thần Đạo Tam cấp, không ngờ toàn thân lại lạnh buốt như vậy.

- Mộng mộng, đừng sợ! Đều là giả! Đừng nghĩ nhiều như vậy!

Dương Thiên Lôi nhẹ nhàng ôm Tiêu Như Mộng vào lòng, ôn nhu nói, ánh mắt thâm thúy lóe lên từng đạo tinh quang, nhìn vùng biển dưới chân.

Tại đây, nhìn thì cứ như là biển cả, nhưng đây chính là Phiêu Miễu Tiên Cung trong truyền thuyết.

Dù Dương Thiên Lôi đã vận chuyển tâm thần đến cực hạn, nhưng dù hắn dò xét thế nào, cũng không nhìn ra nơi này có cái gì bất thường, chớ đừng nói nhìn thấy Phiêu Miểu Tiên Cung!

Tìm mất phút đồng hồ, sắc mặt Tiêu như mộng mới chuyển biến tốt đẹp, cuối cùng cũng từ lồng ngực Dương Thiên Lôi trong đi ra, thần niệm khẽ động, nàng lấy ra một cái lệnh bài màu đen đã bị nàng lãng quên suốt bôn trăm năm nay!

Một cái lệnh bài mở kết giới của Phiêu Miểu Tiên Cung, Phiêu Miểu lệnh!

Nguyễn Hi Vũ run rẩy nhìn đồ án được phủ kín trên lệnh bài màu đen này, quay đầu nhìn Dương Thiên Lôi thật sâu. Thời điểm nhìn thấy ánh mắt kiên định và tràn ngập cổ vũ của hắn nhìn nàng, nàng mời từ từ rót thần niệm vào trong đó!

Trong chốc lát, từ trong lệnh bài màu đen lóe ra một đạo hắc sắc quang mang, hình thành một đạo quang mang màu đen, bắn thẳng xuống bên dưới.

Thời điểm hắc sắc quang mang tiếp cận mặt biển, bỗng nhiên gặp được chướng ngại, đình chỉ tiến lên, cùng lúc đó, bỗng nhiên xuất hiện một đạo bạch quang mãnh liệt kết hợp với hắc sắc quang mang thành một lối vào.

Đúng lúc này, đột nhiên Nguyễn Hi Vũ nắm chặt tay Dương Thiên Lôi, thân hình nhoáng một cái, đi theo hắc sắc quang mang lao xuống.

- Ta kháo…

Sau một hồi chấn động không gian, Dương Thiên Lôi cảm ứng được. Hắn và Nguyễn Hi Vũ xuyên qua chín đạo kết giới, đạo sau mạnh hơn đạo trước rất nhiều.

Thời điểm Dương Thiên Lôi nhìn thấy tràng cảnh bên dưới, lập tức khiếp sợ mở to mắt.

Vùng biển trước đó đâu rồi? Ở đây làm gì có vùng biển nào?

Bọn họ đã bước vào một thế giới khác!

Không gian vô biên vô tận, những dãy núi liên miên bất tận, rừng rậm rậm rạp, kỳ hoa dị thảo, thiên địa linh khí nồng đậm đến cực điểm… Tất cả hoàn toàn khác xa với tưởng tượng của Dương Thiên Lôi.

- Mộng Mộng, đây chính là Phiêu Miểu Tiên Cung?

Dương Thiên Lôi cảm thấy khiếp sợ.

Nét mặt Nguyễn Hi Vũ mang theo nét nghi hoặc, sau đó ánh mắt nhanh chóng đảo quan không gian, nét nghi hoặc trên mặt của nàng nghi hoặc càng nhiều.

Không gian quen thuộc, sơn mạch quen thuộc, cảnh sắc quen thuộc. Nhưng vì sao trong phương viên trăm dặm quanh đây lại không có bất kỳ khí tức sinh mệnh nào? Vì sao không có bất kỳ đệ tử nào tiến ra nghênh đón?

- Thế nào?

Phát hiện vẻ khác thường trên mặt Nguyễn Hi Vũ, Dương Thiên Lôi hỏi.

- Sao lại không có người?

- Không có người?



- Đúng vậy a, mặc kệ lúc nào, chỉ cần có người tiến vào trong Phiêu Miểu Tiên Cung sẽ có đệ tử tiến ra nghênh đón, nhưng mà…

Nguyễn Hi Vũ tràn ngập nghi ngờ, nói:

- Thiên Lôi, chúng ta vào xem!

Nghe được lời nói của Tiêu Như Mộng, Dương Thiên Lôi quên khiếp sợ đi, thần niệm bàng bạc tản ra, sau một lát, vẻ kinh ngạc trên mặt của hắn càng ngày càng nhiều, dùng thần niệm cường hãn của hắn, đủ để xuyên qua không gian ngàn dặm, nhưng mà, trong vòng ngàn dặm này, hắn không cảm nhận được một chút khí tức sinh mệnh nào! Đừng nói người, cho dù một tiểu động vật cũng không có.

Dương Thiên Lôi và Nguyễn Hi Vũ nhanh chóng lướt qua không gian, theo sự giải thích của Nguyễn Hi Vũ, thời điểm Dương Thiên Lôi chính thức nhận thức Phiêu Miểu Tiên Cung. Phiêu Miểu Tiên Cung, vốn trong suy nghĩ của Dương Thiên Lôi, hẳn là một cung điện cực lớn nằm trên một hòn đảo, xung quanh là các loại tiên đảo.

Hắn không nghĩ tới Phiêu Miểu Tiên Cung lại là một khối, hình như nằm ở trung ương Nam Hải, là một tồn tại giống như Thiên Huyền đại lục. Nhưng mà, khách quan mà so sánh thì nhỏ hơn Thiên Huyền Đại Lục rất nhiều. Cả Phiêu Miểu Đại Lục, phương viên mười mấy vạn dặm. Không có bất kỳ đế quốc và người thế tục nào, trong không gian có phương viên mười mấy vạn dặm, chỉ có đệ tử Phiêu Miểu Tiên Cung chiếm cứ, nó chính là trung tâm của đại lục, đây mới là Phiêu Miểu Tiên Cung chân chính.

Dựa theo thuyết pháp của Nguyễn Hi Vũ, dù là đệ tử nào của Phiêu Miểu Tiên Cung, thời điểm thông qua Phiêu Miểu Lệnh trở về, đều bị truyền tống về nơi bọn họ xuất hiện. Dưới tình huống bình thường, ở chỗ cửa vào bất cứ lúc nào cũng có đệ tử nghênh đón. Thời điểm đệ tử nào trở về, đều được nghênh đón.

Nhưng lần này, Nguyễn Hi Vũ và Dương Thiên Lôi đến, đừng nói nghênh đón, trong phạm vi ngàn dặm không có bất kỳ khí tức sinh mệnh nào.

Sau khi hai người bay được mười phút, dù là Nguyễn Hi Vũ và Dương Thiên Lôi, thần sắc trên mặt càng ngày càng khiếp sợ. Hai người đã đi được khoảng cách mấy vạn dặm, nhưng không phát hiện ra bất cứ khí tức sinh mệnh nào.

Trong lòng hai người đều có một dự cảm không tốt!

Rốt cục, ngoài trăm dặm, có một tòa cung điện cực lớn rất khí thế chiếm cứ phương viên mấy trăm trượng xuất hiện trước mặt hai người.

Đây là Phiêu Miểu Tiên Cung chân chính!

Nơi này phải tràn ngập vô số đệ tử Phiêu Miểu Tiên Cung mới đúng!

Nhưng vào lúc này, tuy Nguyễn Hi Vũ không thấy rõ tràng cảnh cung điện, nhưng dưới thần niệm cường hãn cũng có thể cảm ứng được, vẫn không có bất cứ khí tức sinh mệnh nào!

Tĩnh lặng đến đáng sợ, dù cả cung điện vẫn phơi mình dưới ánh mặt trời chói chan, sương mù lượn lờ, giống như tiên cảnh, nhưng đây lại là một tòa tử thành!

Thần sắc Dương Thiên Lôi và Nguyễn Hi Vũ, càng ngày càng ngưng trọng.

- Không có khả năng… Không có khả năng! Ở đây có ai không?

Nguyễn Hi Vũ đình chỉ khiếp sợ, nói ra.

Vào lúc này, nàng đã quên đi ác mộng mà mỗi khi nghĩ đến sẽ làm nàng nhớ đến những hình ảnh làm nàng hoảng sợ, chỉ có kinh hãi!

Trước khi tiến vào đây, nàng nghĩ đến vô số loại khả năng. Nhưng lại không nghĩ tới, nàng không nhìn thấy một người.

Ở đây, ghi rất nhiều ký ức khi nàng còn nhỏ, từ khi bắt đầu biết chuyện, nàng đã lớn lên ở đây, nhưng mà, cảnh vật quen thuộc như trước, nhưng không có người nào mà nàng quen biết, không, là không có bất kỳ người nào, bất luận là tánh mạng nào!

- Ồ?

Đúng lúc này, bống nhiên Dương Thiên Lôi mở to mắt, hắn vừa nghĩ ra tuyệt kỹ vừa lĩnh ngộ, "Thiên Lý Nhãn", Dương Thiên Lôi nhìn thấy một màn không có ý tứ!

Không chút do dự, đột nhiên Dương Thiên Lôi nắm chặt tay Nguyên Hi Vũ, thân hình nhoáng một cái, trong chốc lát đã đi được trăm trượng, xuất hiện trong cung điện!

Thời điểm Tiêu Như Mộng nhìn thấy tràng cảnh trước mặt, lập tức khiếp sợ mở to mắt, thân thể mềm mại tuyệt mỹ, nhịn không được run rẩy kịch liệt!

Đây là đỉnh núi cao nhất trong trương ương Phiêu Miểu đại lục, trong cung điện này rất rộng lớn, là một tòa cung điện lớn nhất!

Dương Thiên Lôi và Nguyễn Hi Vũ xuất hiện ở chỗ này!

Nguyễn Hi Vũ đã từng lớn lên ở đây, cung chủ Phiêu Miểu Tiên Cung, chính là sư phụ của nàng, ở trong cung điện này!

Nguyễn Hi Vũ hận nơi đây, nàng hận sư phụ, thời điểm nhìn thấy một màn trước mặt này, nước mắt rơi xuống như mưa, dù thế nào cũng không thể tin được, tồn tại cường đại nhất Thủy Nguyên Tinh chính là Phiêu Miểu Tiên Cung, lại xuất hiện tràng cảnh này.

Đó là tràng cảnh như thế nào?

Cực lớn, diễn võ trường vài chục dặm, Nguyễn Hi Vũ vô cùng quen thuộc diễn võ trường này, vậy mà che kín người, rậm rạp chằng chịt, rất nhiều, nhưng không có bất kỳ khí tức sinh mệnh nào.

Người chết!

Người chết rất sống động!

Người chết trông như các pho tượng!

Vô số gương mặt Nguyễn Hi Vũ quen thuộc, rất nhiều trong đó, có những người mà Nguyễn Hi Vũ không thể nào khống chế được tình cảm của mình khi nhìn thấy…

Ngồi xếp bằng ở hàng đầu tiên, khuôn mặt hiền lành, dù không còn bất cứ khí tức sinh mệnh nào, đó là một lão già trông vẫn tiên phong đạo cốt, không phải là sư phụ của nàng, người mà Nguyễn Hi Vũ kính trọng mười tám năm, hận bốn trăm năm thì là ai chứ?

Tất cả mọi người, mọi người trong Phiêu Miểu Tiên Đảo, không ngờn đều chết cả.



Dương Thiên Lôi nắm thật chặc bàn tay nhỏ bé đang run rẩy lạnh buốt của Nguyễn Hi Vũ, thần sắc ngưng trọng nhìn những pho tượng không còn bất cứ khí tức sinh mệnh nào, tượng của con người.

Dương Thiên lôi vừa mới đến gần diễn võ trường, một đạo kết giới nhàn nhạt, giống như thời gian quá dài đã làm cho nó gần tiêu vong, lúc này lại vỡ ra như bọt bọt khí, tiêu tán, thời điểm này hắn vẫn chưa tiến vào trong diễn võ trường, bỗng nhiên cả diễn võ trường nổi lên từng con gió lạnh, giống như nó bị đọng lại, phong ấn vô số năm tháng, bỗng nhiên sụp đổ, mà những đạo thân ảnh kia, chỉ cần bị con gió nhẹ thổi qua, giống như cây bồ công anh phát tán trong gió, hóa thành từng đám tro bụi, bay lả tả lên không trung, tiêu tán theo gió…

Dương Thiên Lôi giơ tay lên, dừng lại trong không trung, khiếp sợ nhìn tất cả, một lát sau liền không còn bất cứ thân ảnh nào nữa cả…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Huyền Thiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook