Chương 19: Quỷ dị (thượng)!
Ô Sơn
16/03/2013
Người này chính là Lôi Ngạo. Lấy năng lực của hắn, muốn tìm đến nơi ở của một tân học viên quả thực quá đơn giản. Huống chi nơi ở của Dương Thiên Lôi vốn đặc biệt dễ tìm. Ai chẳng biết Tiểu Bạch si này cho tới bây giờ cũng không bước chân ra khỏi phòng ký túc xá cùng sân trước ký túc xá của hắn nửa bước? Lúc này mới khoảng chín giờ tối, toàn bộ vườn trường thỉnh thoảng truyền đến tiếng hò hét, tiếng đánh nhau, chính là thời gian tu luyện tốt nhất vào buổi tối.
Tính cách Lôi Ngạo lãnh tĩnh mà cẩn thận, lựa chọn xuất hiện lúc này, một khi có âm thanh gì phát ra, cũng căn bản sẽ không khiến bất luận kẻ nào chú ý. Hơn nữa, Dương Thiên Lôi lại không biết vì sao hôn mê trên mặt đất, chính là thời cơ phóng hoả giết người tốt nhất.
- Tiểu tử, ta và ngươi không oán không cừu, bất quá, nếu ngươi đắc tội thiếu gia ta, cũng đừng trách ta thủ đoạn độc ác vô tình.
Nói xong những lời này, Lôi Ngạo chậm rãi đến gần Dương Thiên Lôi.
“Vèo! Vèo!”
Tuy rằng lúc này Dương Thiên Lôi nhìn qua không hề có năng lực chống cự, nhưng tính cách cẩn thận vẫn khiến Lôi Ngạo trước tiên phóng ra vài đạo năng lượng màu xanh, bắn tới trên người Dương Thiên Lôi, thử xem phản ứng của Dương Thiên Lôi.
Thủ đoạn này tất nhiên cũng không phải tinh thần lực ngoại phóng thực sự. Lôi Ngạo lúc này bất quá cũng chỉ là tu vi Tinh Giả Cấp năm đỉnh phong, tinh thần lực Hệ mộc, lại thuộc về loại người có tài nhưng trưởng thành muộn, không có khả năng vượt cấp phóng xuất tinh thần lực. Đây là dị năng đặc thù thuộc về Hệ mộc của Lôi Ngạo, tia lục sắc phóng ra chỉ là năng lượng dị năng, cũng không phải tinh thần lực, lực sát thương không lớn, cũng không thể mở rộng.Nhưng chính loại dị năng này đã giúp hắn vô thanh vô tức phế bỏ đi thể chất của người mới, khiến người đó trở thành phế căn.
Ngũ hành có quan hệ tương sinh – tương khắc, cho nên khi dùng dị năng hệ mộc của Lôi Ngạo đánh một kích vào trên người Dương Thiên Lôi, liền áp chế được khí tức Hệ mộc nồng đậm trên người hắn. Nhìn qua, tinh thần lực Hệ thổ của Dương Thiên Lôi tựa hồ bị dị năng Hệ mộc của Lôi Ngạo hoàn toàn bó buộc, ngăn chặn.
Lôi Ngạo gật đầu, lần thứ hai giơ hai tay lên. Lúc này hắn chuẩn bị trực tiếp vận dụng dị năng thể chất có thể phế nhân của mình. Loại dị năng này cần phải tiếp xúc gần đối phương mới làm được.
- Ủa?
Nhưng vào lúc này, trong lòng Lôi Ngạo đột nhiên hiện lên một tia cảnh giác. Bởi vì hắn phát hiện, năng lượng Hệ thổ trên người Dương Thiên Lôi chỉ bị năng lượng Hệ mộc của hắn bao vây, dồn ép thành một đoàn nhỏ, cũng không thực sự bị áp chế. Mà đoàn năng lượng nhỏ bị dồn ép này, nhìn qua vô cùng dữ dằn, tựa hồ nếu bị dồn ép liền rất có thể bạo phát. Đã nhận ra năng lượng Hệ mộc, coi như vừa lúc kích hoạt quá trình này.
Tính cảnh giác đã cứu Lôi Ngạo một lần, nhận thấy không thích hợp, hắn lập tức nhanh chóng thối lui về phía sau.
Cùng lúc đó, “Ầm, ầm”, thanh âm trầm thấp vang lên, năng lượng Hệ thổ trên người Dương Thiên Lôi bạo phát mạnh mẽ như núi lửa phun trào, khiến vô số hòn đá bên cạnh Dương Thiên Lôi bay tung lên cao, phân ra tứ tán.
“Ahh!’
Lôi Ngạo không tự chủ được hít sâu một ngụm lãnh khí. Đây là thủ đoạn gì? Ngoại lực phá hoại không ngờ cường đại như vậy! Nếu như mình không kịp thối lui, hiện giờ không chết cũng trong thương rồi.
Lúc này, năng lượng Hệ thổ nồng đậm quanh thân Dương Thiên Lôi đang chậm rãi từ trên mặt đất bay lên.
- Đây là chuyện gì?
Trong mắt Lôi Ngạo hiện lên tia nghi hoặc mờ mịt. Hai hàng lông mày nhíu thật chặt.
Tình huống trước mắt đích xác có chút quỷ dị. Khí tức Hệ thổ nồng đậm toàn thân Dương Thiên Lôi đã đủ khiến Lôi Ngạo kinh ngạc. Từ khi nào Tiểu Bạch si có được thực lực như vậy? Nhưng càng khiến cho Lôi Ngạo cảm thấy kỳ quái chính là, vẻ mặt lúc này của Dương Thiên Lôi…
Đó là vẻ mặt hoàn toàn không có tình cảm, phảng phất giống như khuôn mặt của một người không có sinh mệnh. Các cơ trên mặt hắn giống hệt một bức thạch điêu, hoàn toàn không có vẻ sinh động của người sống. Mà đôi mắt hắn như bị chìm đi trong màu vàng nâu của Hệ thổ, hoàn toàn không nhìn thấy đâu.
Nhưng chính khuôn mặt không chút biểu tình này lại khiến Lôi Ngạo cảm giác được một loại uy hiếp cực lớn.
Trong nháy mắt, hắn liền đưa ra phán đoán của bản thân, thần trí của Tiểu Bạch si lúc này không thanh tỉnh, chỉ là bị công pháp đặc biệt nào đó tác động, thân thể mới phản ứng theo bản năng. Công pháp như vậy dành cho Tinh Giả cũng không phải không có, nhưng thông thường đều là công pháp dành cho Tinh Giả Hệ mộc tu luyện, hơn nữa là Tinh Giả cao giai Hệ mộc, vô luận như thế nào tựa hồ cũng không nên xuất hiện trên người một Tinh giả Hệ thổ, lại mới chỉ là cấp thấp.
Trọng yếu hơn là, loại công pháp này khiến Lôi Ngạo cảm nhận được uy hiếp. Tuy rằng đây vốn tưởng là một nhiệm vụ dễ dàng lại đột nhiên biến thành như vậy khiến Lôi Ngạo có chút không thể tiếp thu, nhưng trực giác nói cho hắn biết, Tiểu Bạch si này lúc này không thể xem thường.
“Soạt! Soạt!”
Lúc này, Dương Thiên Lôi chợt động. Hắn chậm rãi đi về phía Lôi Ngạo. Quỷ dị chính là, theo mỗi bước di chuyển của hắn, các khớp xương trên tứ chi đều phát ra âm hưởng như tiếng nham thạch ma sát, đồng thời, những hạt năng lượng Hệ thổ màu vàng đất cũng theo bước đi của hắn, không ngừng từ trên người hắn tràn ra.
Trong nháy mắt, Lôi Ngạo hầu như sản sinh ra ảo giác. Hắn nghĩ, Tiểu Bạch si trước mắt này căn bản không phải một người đang sống, mà là một khối tượng đá bị một Tinh Giả cao giai nào đó triệu hồi tới. Theo từng bước đi của hắn, không ngừng có bùn đất từ trên người hắn lả tả rơi xuống.
- Đến đây đi.
Việc đã đến nước này, Lôi Ngạo cũng không có khả năng lùi bước. Mặc kệ Tiểu Bạch si này thi triển yêu thuật gì, hắn cũng chỉ có thể tiếp chiêu.
Hét lớn một tiếng, song quyền Lôi Ngạo như sấm đánh về phía ngực Dương Thiên Lôi.
Tinh giả cấp năm, tinh thần lực đã rèn luyện tới nội tạng, lực có thể so với hổ báo, tốc độ có thể so với tuấn mã, sức lực dẻo dai, chỉ riêng thân thể bản thân đã là hung khí đáng sợ. Mà một kích này của Lôi Ngạo, không chỉ mạnh mẽ mà còn hết sức thần tốc.
Cùng với Lôi Ngạo phát lực, một cỗ tinh thần lực Hệ mộc quán chú về phía song quyền của hắn như nước chảy, sản sinh ra khí trường như có như không, vô cùng huyền ảo, biến hoá hàng nghìn, hàng vạn lần.
Khi tinh thần lực Hệ mộc bạo phát, cảm giác đặc biệt khoan khoái được Lôi Ngạo phát huy vô cùng nhuần nhuyễn. Lúc này, nếu thần trí Dương Thiên Lôi tỉnh táo mà nói, nhất định sẽ thấy bên trong một quyền này của Lôi Ngạo ẩn chứa khí trường ổn trọng mà mềm mại không gì sánh được, dường như thoáng cái phong kín toàn bộ góc độ tấn công, phảng phất như một cây cổ thụ xanh tốt sum xuê, đột nhiên vung ra vô số cành lá mạnh mẽ phóng tới chính mình.
Tính cách Lôi Ngạo lãnh tĩnh mà cẩn thận, lựa chọn xuất hiện lúc này, một khi có âm thanh gì phát ra, cũng căn bản sẽ không khiến bất luận kẻ nào chú ý. Hơn nữa, Dương Thiên Lôi lại không biết vì sao hôn mê trên mặt đất, chính là thời cơ phóng hoả giết người tốt nhất.
- Tiểu tử, ta và ngươi không oán không cừu, bất quá, nếu ngươi đắc tội thiếu gia ta, cũng đừng trách ta thủ đoạn độc ác vô tình.
Nói xong những lời này, Lôi Ngạo chậm rãi đến gần Dương Thiên Lôi.
“Vèo! Vèo!”
Tuy rằng lúc này Dương Thiên Lôi nhìn qua không hề có năng lực chống cự, nhưng tính cách cẩn thận vẫn khiến Lôi Ngạo trước tiên phóng ra vài đạo năng lượng màu xanh, bắn tới trên người Dương Thiên Lôi, thử xem phản ứng của Dương Thiên Lôi.
Thủ đoạn này tất nhiên cũng không phải tinh thần lực ngoại phóng thực sự. Lôi Ngạo lúc này bất quá cũng chỉ là tu vi Tinh Giả Cấp năm đỉnh phong, tinh thần lực Hệ mộc, lại thuộc về loại người có tài nhưng trưởng thành muộn, không có khả năng vượt cấp phóng xuất tinh thần lực. Đây là dị năng đặc thù thuộc về Hệ mộc của Lôi Ngạo, tia lục sắc phóng ra chỉ là năng lượng dị năng, cũng không phải tinh thần lực, lực sát thương không lớn, cũng không thể mở rộng.Nhưng chính loại dị năng này đã giúp hắn vô thanh vô tức phế bỏ đi thể chất của người mới, khiến người đó trở thành phế căn.
Ngũ hành có quan hệ tương sinh – tương khắc, cho nên khi dùng dị năng hệ mộc của Lôi Ngạo đánh một kích vào trên người Dương Thiên Lôi, liền áp chế được khí tức Hệ mộc nồng đậm trên người hắn. Nhìn qua, tinh thần lực Hệ thổ của Dương Thiên Lôi tựa hồ bị dị năng Hệ mộc của Lôi Ngạo hoàn toàn bó buộc, ngăn chặn.
Lôi Ngạo gật đầu, lần thứ hai giơ hai tay lên. Lúc này hắn chuẩn bị trực tiếp vận dụng dị năng thể chất có thể phế nhân của mình. Loại dị năng này cần phải tiếp xúc gần đối phương mới làm được.
- Ủa?
Nhưng vào lúc này, trong lòng Lôi Ngạo đột nhiên hiện lên một tia cảnh giác. Bởi vì hắn phát hiện, năng lượng Hệ thổ trên người Dương Thiên Lôi chỉ bị năng lượng Hệ mộc của hắn bao vây, dồn ép thành một đoàn nhỏ, cũng không thực sự bị áp chế. Mà đoàn năng lượng nhỏ bị dồn ép này, nhìn qua vô cùng dữ dằn, tựa hồ nếu bị dồn ép liền rất có thể bạo phát. Đã nhận ra năng lượng Hệ mộc, coi như vừa lúc kích hoạt quá trình này.
Tính cảnh giác đã cứu Lôi Ngạo một lần, nhận thấy không thích hợp, hắn lập tức nhanh chóng thối lui về phía sau.
Cùng lúc đó, “Ầm, ầm”, thanh âm trầm thấp vang lên, năng lượng Hệ thổ trên người Dương Thiên Lôi bạo phát mạnh mẽ như núi lửa phun trào, khiến vô số hòn đá bên cạnh Dương Thiên Lôi bay tung lên cao, phân ra tứ tán.
“Ahh!’
Lôi Ngạo không tự chủ được hít sâu một ngụm lãnh khí. Đây là thủ đoạn gì? Ngoại lực phá hoại không ngờ cường đại như vậy! Nếu như mình không kịp thối lui, hiện giờ không chết cũng trong thương rồi.
Lúc này, năng lượng Hệ thổ nồng đậm quanh thân Dương Thiên Lôi đang chậm rãi từ trên mặt đất bay lên.
- Đây là chuyện gì?
Trong mắt Lôi Ngạo hiện lên tia nghi hoặc mờ mịt. Hai hàng lông mày nhíu thật chặt.
Tình huống trước mắt đích xác có chút quỷ dị. Khí tức Hệ thổ nồng đậm toàn thân Dương Thiên Lôi đã đủ khiến Lôi Ngạo kinh ngạc. Từ khi nào Tiểu Bạch si có được thực lực như vậy? Nhưng càng khiến cho Lôi Ngạo cảm thấy kỳ quái chính là, vẻ mặt lúc này của Dương Thiên Lôi…
Đó là vẻ mặt hoàn toàn không có tình cảm, phảng phất giống như khuôn mặt của một người không có sinh mệnh. Các cơ trên mặt hắn giống hệt một bức thạch điêu, hoàn toàn không có vẻ sinh động của người sống. Mà đôi mắt hắn như bị chìm đi trong màu vàng nâu của Hệ thổ, hoàn toàn không nhìn thấy đâu.
Nhưng chính khuôn mặt không chút biểu tình này lại khiến Lôi Ngạo cảm giác được một loại uy hiếp cực lớn.
Trong nháy mắt, hắn liền đưa ra phán đoán của bản thân, thần trí của Tiểu Bạch si lúc này không thanh tỉnh, chỉ là bị công pháp đặc biệt nào đó tác động, thân thể mới phản ứng theo bản năng. Công pháp như vậy dành cho Tinh Giả cũng không phải không có, nhưng thông thường đều là công pháp dành cho Tinh Giả Hệ mộc tu luyện, hơn nữa là Tinh Giả cao giai Hệ mộc, vô luận như thế nào tựa hồ cũng không nên xuất hiện trên người một Tinh giả Hệ thổ, lại mới chỉ là cấp thấp.
Trọng yếu hơn là, loại công pháp này khiến Lôi Ngạo cảm nhận được uy hiếp. Tuy rằng đây vốn tưởng là một nhiệm vụ dễ dàng lại đột nhiên biến thành như vậy khiến Lôi Ngạo có chút không thể tiếp thu, nhưng trực giác nói cho hắn biết, Tiểu Bạch si này lúc này không thể xem thường.
“Soạt! Soạt!”
Lúc này, Dương Thiên Lôi chợt động. Hắn chậm rãi đi về phía Lôi Ngạo. Quỷ dị chính là, theo mỗi bước di chuyển của hắn, các khớp xương trên tứ chi đều phát ra âm hưởng như tiếng nham thạch ma sát, đồng thời, những hạt năng lượng Hệ thổ màu vàng đất cũng theo bước đi của hắn, không ngừng từ trên người hắn tràn ra.
Trong nháy mắt, Lôi Ngạo hầu như sản sinh ra ảo giác. Hắn nghĩ, Tiểu Bạch si trước mắt này căn bản không phải một người đang sống, mà là một khối tượng đá bị một Tinh Giả cao giai nào đó triệu hồi tới. Theo từng bước đi của hắn, không ngừng có bùn đất từ trên người hắn lả tả rơi xuống.
- Đến đây đi.
Việc đã đến nước này, Lôi Ngạo cũng không có khả năng lùi bước. Mặc kệ Tiểu Bạch si này thi triển yêu thuật gì, hắn cũng chỉ có thể tiếp chiêu.
Hét lớn một tiếng, song quyền Lôi Ngạo như sấm đánh về phía ngực Dương Thiên Lôi.
Tinh giả cấp năm, tinh thần lực đã rèn luyện tới nội tạng, lực có thể so với hổ báo, tốc độ có thể so với tuấn mã, sức lực dẻo dai, chỉ riêng thân thể bản thân đã là hung khí đáng sợ. Mà một kích này của Lôi Ngạo, không chỉ mạnh mẽ mà còn hết sức thần tốc.
Cùng với Lôi Ngạo phát lực, một cỗ tinh thần lực Hệ mộc quán chú về phía song quyền của hắn như nước chảy, sản sinh ra khí trường như có như không, vô cùng huyền ảo, biến hoá hàng nghìn, hàng vạn lần.
Khi tinh thần lực Hệ mộc bạo phát, cảm giác đặc biệt khoan khoái được Lôi Ngạo phát huy vô cùng nhuần nhuyễn. Lúc này, nếu thần trí Dương Thiên Lôi tỉnh táo mà nói, nhất định sẽ thấy bên trong một quyền này của Lôi Ngạo ẩn chứa khí trường ổn trọng mà mềm mại không gì sánh được, dường như thoáng cái phong kín toàn bộ góc độ tấn công, phảng phất như một cây cổ thụ xanh tốt sum xuê, đột nhiên vung ra vô số cành lá mạnh mẽ phóng tới chính mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.