Huyền Thiên

Chương 148: Quyển Quyền Thần Công (thượng)

Ô Sơn

17/03/2013

Từ khi tiến nhập thế giới băng tuyết này, hắn liền nghĩ mau chóng tìm được Trương Tử Hàm, miễn cho phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn. Thế nhưng liên tục vài ngày điên cuồng tìm kiếm, tựa hồ căn bản không có bất luận tiến triển gì. Tâm linh cảm ứng thần kỳ kia tuy rằng vô cùng rõ ràng, phảng phất như Trương Tử Hàm cách đó không xa. Thế nhưng vô luận hắn nỗ lực thế nào cũng không thể tiếp cận dù chỉ một chút.

Đây chính là bi kịch, khiến Dương Thiên Lôi phiền muộn không gì sánh được.

- Ô ô ô…

Tiểu linh thú một lần nữa hấp tấp chạy tới trước mặt Dương Thiên Lôi, vươn một ngón tay chỉ vào tòa băng sơn nguy nga cao ngấy ở phía xa xa kia.

- Kháo! Rõ ràng cảm ứng được Tử Hàm muội muội ở bên cạnh, ngươi đưa ca tới tòa băng sơn đó làm cái gì?

Dương Thiên Lôi “Ba” một phát, không chút lưu tình mà vỗ mạnh lên đầu tiểu linh thú, tàn bạo nói. Chỉ là vừa mới nói xong, hắn liền ý thức được cái gì, thần sắc hơi đổi.

- Ta cảm ứng được phương hướng của Tử Hàm, nhưng truy đuổi mấy ngày lại không có được chút thu hoạch gì. Lẽ nào tiểu gia hỏa này nói đúng?

Ánh mắt Dương Thiên Lôi chậm rãi nhìn về phía tòa băng sơn nguy nga kia, hơi nhíu mày. Sau một lát, hắn quay nhìn tiểu linh thú, nói:

- Ca sẽ tin ngươi một lần.

- Ô ô…

Trên mặt tiểu linh thú nhất thời lộ ra một tia kinh hỉ, thoáng một cái liền một lần nữa nhảy lên vai Dương Thiên Lôi, đưa tay chỉ vào băng sơn, hưng phấn mà tru lên, rõ ràng là muốn Dương Thiên Lôi tranh thủ thời gian mau chóng xuất phát.

Điên cuồng chạy hơn hai canh giờ, Dương Thiên Lôi bay qua hai tòa núi băng nhỏ, tràng cảnh trước mặt xảy ra biến hóa thật lớn.

Thế giới băng tuyết nguyên bản mênh mông vô bờ, ngoại trừ băng tuyết cũng không có bất luận cái gì tồn tại, vậy mà lộ ra một tia sinh cơ.

Nguyên một đám đồ vật hình thù quái dị, ẩn chứa khí tức sinh mệnh gì đó vậy mà lại xuất hiện trước mắt hắn. Từ hình dạng mà thấy, hiển nhiên là một loại thực vật nào đó. Chỉ là chúng cũng không có một chút màu xanh nào. Trên mặt lốm đốm hình sao tản mát ra hào quang băng tinh nhu hòa, khiến cho trời đất vốn toàn tuyết trắng bỗng dưng xuất hiện một tia sinh cơ như mộng ảo.

Theo Dương Thiên Lôi dần dần tiếp cận, nhiệt độ xung quanh cũng đột ngột giảm xuống. Không khí vốn đã lạnh vô cùng càng trở nên băng lãnh đến thấu xương, giống như từng mũi băng châm đâm vào mỗi một lỗ chân lông, tiến nhập vào thân thể Dương Thiên Lôi.

Nếu như Dương Thiên Lôi không hấp thu được khối băng hàn trong sào huyệt của Kim Tuyền Xà Vương mà nói, e rằng căn bản không thể nào chịu đựng được loại băng lãnh đến mức độ này.

- Thực vật hàn băng vạn năm Băng Chi, Băng Diệp, Băng Can, Băng quả…Đây không phải là thiên tài địa bảo hiếm thấy sao? Mỗi một thứ đều có thể luyện chế vũ khí, pháp khí, thậm chí là linh khí cao cấp chuyên dùng cho Tinh Giả thuộc tính Băng. Trong đó ẩn chứa năng lượng thuộc tính Băng, đối với Tinh Giả hệ Thủy cảm ngộ thuộc tính Băng có chỗ tốt thật lớn. E rằng so với Huyền Băng Kiếm của Tử Hàm còn tốt hơn nhiều.

Dương Thiên Lôi dựa vào tư liệu ghi chép trong sách, nhất nhất xác minh thực vật hệ băng trước mắt, thầm nghĩ trong lòng.

Khi Dương Thiên Lôi sắp tiếp cận thực vật hệ băng đó, tiểu linh thú đứng trên vai hắn bỗng nhiên thoáng cái nhảy tới phía trước Dương Thiên Lôi, quay sang hắn ô ô kêu vài tiếng, đồng thời dùng móng vuốt chỉ chỉ về phía sau, thân hình nhoáng lên nhanh như thiểm điện chui vào trong rừng thực vật hệ băng, chỉ trong chốc lát liền biến mất vô tung vô ảnh.

- Kháo, ở bên trong chờ ta?

Dương Thiên Lôi hiểu rõ ý tứ của tiểu linh thú, hận không thể bắt nó trở lại, cuồng bạo mà hành hạ một hồi. Uổng công mình đối đãi với nó không tồi, tới thời khắc mấu chốt, tiểu linh thú vậy mà một mình bỏ đi. Tiểu gia hỏa này hiển nhiên rất quen thuộc nơi đây, vậy mà một chút cũng không giúp, thật sự là không có nghĩa khí.

Bất quá, điều này cũng khiến Dương Thiên Lôi minh bạch, đại vận khí, đại cơ duyên cũng không phải đơn giản như mình vẫn tưởng tượng. Muốn thu được, chỉ có thể dựa vào chính mình.

Vẻ mặt Dương Thiên Lôi dần dần trở nên thận trọng lúc này cũng yên ắng lại, con ngươi xa xăm thoáng hiện hai đạo tinh quang, nhìn vào đám thực vật kỳ dị trước mặt, kiên định từng bước tiền về phía trước.



Một bước, hai bước…

Trong nháy mắt khi Dương Thiên Lôi bước vào giữa đám thực vật, mặc dù hắn đã sớm chuẩn bị sẵn trong lòng, lại vẫn thất kinh. Cảnh tượng trước mắt vậy mà một lần nữa xảy ra biến đổi thật lớn.

Từng nhóm thực vật hình thù kỳ quái, tản mát ra quang mang băng tinh phảng phất như sống lại, di động rất nhanh trước mắt hắn. Ngay cả mặt đất Dương Thiên Lôi đang đặt chân cũng đều là một hồi trời đất quay cuồng, mạnh mẽ quăng Dương Thiên Lôi lên, khiến hắn ngã đến thất điên bát đảo. Chờ khi hắn đứng lên một lần nữa, bốn phương tám hướng lại trở nên hết sức bình thường, không có chút mảy may khác biệt.

Dương Thiên Lôi ngạc nhiên mở to hai mắt nhìn, trong đầu kìm không được nghĩ tới Đảo Đào Hoa trong tiểu thuyết của Kim Dung. Hiển nhiên mình đã rơi vào bên trong trận pháp, căn bản không phân rõ phương hướng. Hơn nữa khí tức băng hàn xung quanh trong nháy mắt liền nồng đậm hơn gấp mấy lần. Vô số thực vật tản ra quang mang băng tinh rất nhanh xoay tròn xung quanh hắn, tốc độ càng lúc càng kinh người.

Cảm thụ được một tia khí tức nguy hiểm, Dương Thiên Lôi không dám có chút chần chờ, lực lượng đan điền cuồn cuồn nhất thời điên cuồng vận chuyển.

- Tê tê…

Trong nháy mắt từng đợt tiếng xé gió truyền đến. Những thực vật thuộc tính băng đang rất nhanh xoay tròn, bỗng nhiên điên cuồng bay lượn, phát ra từng đạo roi quất, nhanh như thiểm điện tấn công về phía Dương Thiên Lôi.

- Kháo!

Dương Thiên Lôi gầm lên một tiếng, thân thể nhất thời điên cuồng vặn vẹo, thi triển Lăng Ba Vi Bộ đến cực hạn.

Trong khoảng thời gian này, Dương Thiên Lôi đã luyện Lăng Ba Vi Bộ tới mức lô hỏa thuần thanh. Hơn nữa còn dung nhập những điều tâm đắc mà hắn lĩnh ngộ từ trong chiến đấu vào trong đó. Nhất là khi chiến đấu trong nước cùng Kim Tuyền Xà Vương, lại khiến hắn thu được thật nhiều lợi ích. Lăng Ba Vi Bộ vốn hư vô mờ mịt, biến hóa thất thường, lại được dung nhập một tia linh động như cá trong nước, khiến cho năng lượng xung quanh trở nên cường bạo. Mà Dương Thiên Lôi cũng giống như người cá, theo gió vượt sóng, dựa thế mà làm.

- Rầm rầm…

Từng đạo tiếng nổ kinh thiên không ngừng truyền ra. Kim Cương Pháp Kiếm trong tay Dương Thiên Lôi cuồng bạo sắc bén mà công kích tới, hóa thành từng đạo ánh sáng, chặt đứt một cành cây, đồng thời hai chân bỗng nhiên đạp xuống mặt đất cứng rắn. Lập tức bông tuyết bay khắp nơi, cả người bay lên tận trời cao.

Trong nháy mắt khi bay lên, ánh mắt Dương Thiên Lôi rất nhanh quét một vòng. Nhất thời trong lòng cả kinh. Đập vào mắt hắn vậy mà là rừng cây vô biên vô tận, vô luận hắn rơi xuống chỗ nào, cũng gặp phải vô số công kích.

- Không có khả năng. Đây tuyệt đối là thủ thuật che mắt,

Đại não Dương Thiên Lôi cấp tốc tính toán, hai mắt bắn ra tinh quang, tựa như tìm kiếm khe hở trong trận pháp hoa đào của Kim Dung. Chỉ là, hắn đối với trận pháp cũng không có bất luận nghiên cứu gì, muốn từ đó nhìn ra một tia manh mối, cũng là hết sức khó khăn.

- Vèo vèo vèo…

Khi thân thể Dương Thiên Lôi bay đến vị trí tối cao, dưới thân bỗng nhiên truyền đến vô số tiếng xé gió, từng đạo lá cây tản ra quang mang băng lam sắc bén, giống như mũi tên mang theo khí tức băng hàn kinh khủng bắn về phía Dương Thiên Lôi.

- Thái Cực xoay tròn như ý! Quyển Quyển Thần Công!

Dương Thiên Lôi gầm lên một tiếng, cơ bắp, gân mạch toàn thân nhất thời trở nên run rẩy. Cả người hắn đang ở không trung vậy mà xoay tròn như con vụ, năng lượng trong đan điền hoàn toàn chuyển hóa thành năng lượng hệ thủy, ngoại phóng ra khỏi cơ thể, hóa thành từng gợn nước nhu hòa, khi hắn xoay tròn hóa thành từng vòng sóng cuồn cuộn, mãnh liệt trào ra mang theo lực thôn phệ kinh nhân.

Nếu có cao thủ ở đây mà nói, tất sẽ kinh ngạc tột đỉnh.

Hiển nhiên, chiêu tinh kỹ này của Dương Thiên Lôi căn bản không thuộc về đại lục Huyền Thiên, hoàn toàn là do hắn tự nghĩ ra.

Từ lần trước chiến đấu cùng Kim Tuyến Xà, Dương Thiên Lôi liền nghĩ cách làm sao tránh né được công kích số đông. Vậy là rất tự nhiên liền nghĩ tới một màn Thủy tổ Trương Tam Phong của Võ Đang lĩnh ngộ Thái Cực Quyền.



Lấy như thắng cương, tá lực đả lực, bốn lạng bạt ngàn cân.

Mà Dương Thiên Lôi lúc này chính là bằng vào rèn luyện cơ bắp, gân mạch một trăm phần trăm, mạnh mẽ thay đổi trọng tâm cơ thể, khiến thân thể trong không trung xoay tròn mà không có bất kỳ chỗ mượn lực nào. Đồng thời đem năng lượng kỳ dị trong đan điền chuyển hóa thành tinh thần lực ngoại phóng hệ thủy nhu hòa phóng ra xung quanh, nương theo vòng tròn hình thành một vòng xoáy cực lớn quanh thân, xoay tròn như ý, tá lực đả lực.

Bất luận công kích gì trong nháy mắt tiếp cận thân thể hắn sẽ gặp phải vòng xoáy cường đại kia, bị thay đổi phương hướng, hấp thu hoàn toàn vào trong dòng xoáy. Nhưng một khi có công kích vượt qua lực thôn phệ của vòng xoáy, Dương Thiên Lôi hiển nhiên sẽ không tránh được.

Phốc phốc phốc…

Một vài lá cây giống như thiêu thân mà lao vào trong vòng xoáy. Bản thân Dương Thiên Lôi xoay tròn tại trung tâm không bị tổn thương gì, ngược lại, những lá cây chứa năng lượng thuộc tính Băng cuồn cuộn này mỗi khi gia nhập vào vòng xoáy lại càng khiến vòng xoáy trở nên khổng lồ, lực thôn phệ cũng càng lúc càng gia tăng kinh người.

Đường kính vòng xoáy vốn chỉ có hai thước, đến khi Dương Thiên Lôi rơi xuống mặt đất, vậy mà đã lớn tới phạm vi hai trượng. Lực thôn phệ cuồn cuộn. Thực vật trên mặt đất chưa kịp công kích trước đã bị vòng xoáy mạnh mẽ nhổ tận gốc, lại gia nhập vào trong vòng tròn đó, khiến vòng xoáy càng trở nên lớn mạnh.

- Ầm ầm…

Những tiếng nổ kinh khủng đến cực điểm liên tiếp vang lên không ngừng. Trong rừng cây xuất hiện một hình ảnh kinh khủng. Một quả cầu điên cuồng xoay tròn, giống như quả cầu tuyết, càng lúc càng lớn. Những nơi nó đi qua đều trở nên hoang tàn, bất luận thứ gì đều trực tiếp bị thôn phệ vào trong đó, gia nhập đại quân xoay tròn. Lực lượng của quả cầu mỗi lúc đều không ngừng mạnh lên.

Ngay cả Dương Thiên Lôi cũng không nghĩ tới Quyển Quyển thần công do mình nghĩ ra lại có được tuy lực kinh khủng như vậy.

Theo tốc độ phát triển của quả cầu, gần như ngay lập tức đã biến thành một viên cầu khổng lồ đường kính lên tới mười trượng. Dưới năng lượng chống đỡ cuồn cuộn, Dương Thiên Lôi giống như đằng vân giá vũ, ở trung tâm của năng lượng, căn bản không rơi xuống nổi, hơn nữa điều khiển cùng bắt đầu càng lúc càng quá sức, vậy mà có một loại cảm giác “thân bất do kỷ”.

Dương Thiên Lôi lúc này mới chỉ là Tinh Giả cấp chín, còn chưa đạt tới cảnh giới Tiên Thiên, căn bản không thể nắm trong tay niệm lực ảo diệu, càng không thể đạt tới cảnh giới niệm lực ngự vật. Hắn có thể phát ra tinh kỹ quyển quyển xoay tròn lợi hại như vậy hoàn toàn là bằng vào thể chất biến thái của bản thân, và ý nghĩ hão huyền về Thái Cực tinh yếu.

Trong phạm vi nhỏ hắn còn có thể thông qua xoay tròn thân thể và khả năng không chế tinh thần lực ngoại phóng, khống chế được hoàn toàn vòng tròn quanh người. Thế nhưng một khi vòng tròn lớn lên, tinh thần lực hắn phóng xuất ra căn bản không để đến được vòng ngoài cùng. Hơn nữa, thân thể xoay tròn cũng càng lúc càng trở nên không thể khống chế được.

Kết quả cuối cùng chắc chắn là rơi vào trạng thái hoàn toàn không thể khống chế được. Một khi xảy ra như vậy, hắn thân ở trung tâm năng lượng, e rằng trực tiếp sẽ bị xé rách.



Tiểu linh thú trốn ở một góc nhìn chằm chằm vào Dương Thiên Lôi, lúc này trong ánh mắt linh động khả ái của nó tràn ngập khoảng sợ cùng kinh ngạc. Chủ nhân của nó năm đó khi thọ nguyên sắp hết đã dùng toàn bộ thần thông mà cô đọng ra thế giới băng tuyết này, cũng bày ra trùng trùng điệp điệp cấm chế, đợi người đại vận khí, đại cơ duyên thu được truyền thừa của lão. Có thể nói, mỗi một tầng cấm chế đều có tâm ý của hắn, còn có cả tinh thần và ý chí của hắn.

Vậy mà Dương Thiên Lôi khi đối mặt với tầng cấm chế thức nhất, bị khảo nghiệm chính là trí tuệ và sự dẻo dai.

Tinh Giả cấp chín chỉ bằng vào lực lượng đơn thuần, vô luận như thế nào cũng không thể đột phá được cấm chế đó.

Chỉ có liên tục thất bại lại liên tục đứng lên, tổng kết kinh nghiệm giáo huấn, dùng trí tuệ của mình tìm được cửa sinh trong cấm chế này mà nói, mới có thể thuận lợi vượt qua.

Tiểu linh thú đương nhiên hiểu rõ thâm ý của chủ nhân, cũng hiểu rõ sự cường đại của cấm chế này, gặp mạnh càng mạnh, thấy yếu càng yếu.

Mục đích thực sự chính là khảo nghiệm trí tuệ và sự dẻo dai của tu luyện giả.

Nó gánh vác sứ mệnh của chủ nhân, chờ đợi mấy nghìn năm. Mấy nghìn năm qua, cũng gặp được không ít đại vận khí, đại cơ duyên phù hợp với điều kiện của chủ nhân, nhưng khi tiến nhập thế giới băng tuyết, lại không vượt qua được khảo nghiệm của chủ nhân.

Mà hiện tại, lại một lần nữa đợi được Trương Tử Hàm đại vận khí, đại cơ duyên.

Trong thần thông của nó, nó rõ ràng có thể cảm ứng được, Trương Tử Hàm băng thanh ngọc khiết cùng với thân thể Thuần Thủy Chi Thể, cực kỳ giống với chủ nhân của nó, chính là một trong những người được chọn có thể kế thừa truyền thừa của chủ nhân. Cho nên trong nháy mắt khi Trương Tử Hàm tiến nhập huyệt động, nó liền không do dự mà đưa tới thế giới băng tuyết.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Huyền Thiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook