Chương 249: Rung động
Ô Sơn
17/03/2013
Trương Tử Hàm là đệ tử mà nàng ưng ý nhất, cũng là đệ tử mà nàng thương yêu nhất, cũng là đệ tử có tiền đồ nhất. Bất luận như thế nào, nàng không thể để Trương Tử Hàm phát sinh ra bất kỳ chuyện gì ngoài ý muốn. Cũng bởi vì quan tâm quá mức, tâm thần Vân Dao đại loạn, căn bản không có bất kỳ do dự gì liền điên cuồng mà thôi động năng lượng bản thân, nghĩ phải nhanh chóng đem niệm lực đánh vào trong cơ thể của Trương Tử Hàm, để kéo Trương Tử Hàm từ trong ảo giác đi ra!
Thế nhưng nàng lại không biết, nàng càng giúp càng loạn!
Trương Tử Hàm thu được truyền thừa Thần Đạo, trong thời gian rèn luyện âm sát khí, tự nhiên mà mở ra ký ức của truyền thừa Thần Đạo, nàng giống với lần đầu tiên khi Dương Thiên Lôi rèn luyện âm sát khí, lấy thân nhập ma, chân chân chính chính bước vào trong ảo cảnh!
Mặc dù có nguy hiểm nhất định, nhưng dưới sự che chở của Thủy Nguyên Châu, Trương Tử Hàm hoàn toàn có thể tự mình phá ảo cảnh, ra ngoài!
Nhưng, Vân Dao lại không biết, cho rằng khi Trương Tử Hàm rèn luyện âm sát khí xảy ra vấn đề, mê man lạc trong ảo cảnh, rất có thể bị ma hóa! Vân Dao quá kinh hoàng, liền nghĩ phải ngăn cản Trương Tử Hàm tiếp tục rèn luyện, cứu nàng từ trong ảo cảnh ra!
Không biết, hành động của nàng, lại khởi động khả năng tự động bảo vệ chủ của Thủy Nguyên Châu, dẫn đến sự đối kháng giữa nàng và Thủy Nguyên Châu!
Ngược lại khiến tình cảnh của Trương Tử Hàm càng thêm nguy hiểm!
- Sư phụ!
Bỗng nhiên, Dương Thiên Lôi quát nhẹ một tiếng.
Đang ở điên cuồng thôi động năng lượng, bỗng nhiên Vân Dao cả kinh, mở mắt, liền thấy được vẻ mặt nghiêm trọng của Dương Thiên Lôi, kinh ngạc nói:
- Thiên Lôi?
- Sư phụ, để cho ta tới đi! Người dừng lại trước!
Dương Thiên Lôi nhìn Vân Dao, trong giọng nói tản ra sự tự tin, kiên định đến cực điểm. Cùng lúc đó, trên người hắn bắt đầu tản mát ra một năng lượng băng tuyết bàng bạc.
Giờ phút này, mặc dù Vân Dao hoàn toàn không mặc gì ở trước mặt hắn, nhưng ánh mắt hắn lại trong suốt một cách khác thường. Thậm chí hắn căn bản không có bất kỳ sự dao động nào, gần như nhìn thẳng vào mắt Vân Dao. Đồng dạng, Vân Dao cũng căn bản quên là nàng đang trần truồng. Nàng hoàn toàn bị năng lượng trên người Dương Thiên Lôi làm cho khiếp sợ. Hơn nữa trong lòng tự nhiên phát sinh một cảm giác hoàn toàn tin tưởng vào Dương Thiên Lôi. Căn bản không có bất kỳ do dự gì, nàng liền chậm rãi thu hồi năng lượng của chính mình.
Dương Thiên Lôi quay người khẽ gật đầu với Vân Dao, bỗng nhiên xoay người nhìn về phía Trương Tử Hàm. Trong nháy mắt năng lượng đồng nguyên bàng bạc liền phát ra. Hắn chậm rãi áp sát tới gần Trương Tử Hàm. Nhưng khiến hắn không ngờ chính là, khi thân thể hắn tiếp xúc với năng lượng của Trương Tử Hàm, lại lập tức bị bắn ngược trở về!
May mắn thế nào lại đúng lúc đụng trúng vào Vân Dao đang chăm chú nhìn Dương Thiên Lôi.
Bộ ngực mềm mại no tròn đã đạt tới cảnh giới hoàn toàn phát triển của Vân Dao tiếp xúc thân mật với phía sau lưng Dương Thiên Lôi.
- Chuyện gì xảy ra vậy?
Trong lòng Dương Thiên Lôi cả kinh. Không ý thức được hắn lại một lần nữa đụng phải bộ ngực của người khác.
Thế nhưng mặt Vân Dao lại lập tức đỏ bừng lên, mãi đến lúc này, bản thân nàng mới ý thức được hoàn toàn. Không hề nghi ngờ thân thể của mình đã bị Dương Thiên Lôi nhìn thấy hết. Tấm thân xử nữ đã giữ gìn hơn hai trăm năm nay, lần đầu tiên lại bị một nam nhân nhìn thấy, đồng thời cũng là lần đầu tiên bị thân thể của một nam nhân tiếp xúc tới vị trí mềm mại của nàng. Hơn nữa nam nhân này lại là một đôi với đệ tử thân truyền của nàng!
Vân Dao không có bất kỳ do dự gì liền dùng tốc độ nhanh nhất để mặc y phục vào. Nhưng trong thâm tâm nàng lại đập thình thịch một cách nhanh chóng. Nhưng giờ phút này, bất luận như thế nào, nàng cũng không thể có chút biểu hiện nào. Tình huống của Trương Tử Hàm mới là trọng yếu nhất.
Trong lòng Dương Thiên Lôi vô cùng kinh ngạc. Từ lâu, năng lượng của hắn cùng với năng lượng của Trương Tử Hàm tuy hai mà một, nhất là lúc giao hòa về linh hồn và thể xác, chỉ cần thân thể hai người tiếp xúc, liền có thể hoàn toàn đạt được cảnh giới cùng chung năng lượng đồng nguyên ở mức cao nhất, căn bản không có chút trở ngại nào. Nhưng giờ phút này, hắn lại bị năng lượng của Trương Tử Hàm bắn ngược trở về. Điều này sao có thể lại không làm cho Dương Thiên Lôi thấy kinh ngạc được?
Dương Thiên Lôi biết không thể trì hoãn thêm được nữa. Bằng không, nếu Trương Tử Hàm có điều gì bất trắc, căn bản hắn cũng không thể tiếp nhận được. Không có bất kỳ do dự nào, Dương Thiên Lôi tiến lại gần thêm một lần nữa.
Lúc này đây, niệm lực và năng lượng của hắn càng trở nên dồi dào hơn, càng thêm cô đọng hơn. Người chưa đến, đã thử đưa niệm lực và năng lượng đồng nguyên tới thử thăm dò, khi tới sát biên giới năng lượng của Trương Tử Hàm điều khiến Dương Thiên Lôi cảm thấy vui mừng chính là, lần này hắn lại không gặp chút trở ngại nào, năng lượng của hắn liền dễ dàng dung nhập vào trong năng lượng của Trương Tử Hàm!
Thế nhưng, khi thân thể hắn lại tiếp cận tới Trương Tử Hàm, Thủy Nguyên Châu liền tản mát ra năng lượng phòng ngự, hắn lại bắn ra ngoài, vẫn theo hướng Vân Dao mà lao tới.
Vân Dao đã có chuẩn bị sẵn, liền phát ra năng lượng ngăn Dương Thiên Lôi lại.
- Ta hiểu rồi!
Dương Thiên Lôi vẫn không hề có cảm giác gì, tâm thần đều hoàn toàn tập trung trên người Trương Tử Hàm. Sau lần bị bắn ra này, Dương Thiên Lôi nhất thời hiểu rõ được điểm then chốt trong đó.
Dương Thiên Lôi chưa dứt lời, Vân Dao liền thấy Dương Thiên Lôi không hề giữ ý, tự nhiên ở ngay trước mặt nàng cách chưa đầy nửa thước liền dùng tốc độ nhanh nhất, trực tiếp cởi nhuyễn giáp và nội y trên người, hầu như trong nháy mắt, đã hoàn toàn trần như nhộng.
Cơ thể rắn chắc vào hoàn mỹ của hắn liền hoàn toàn được phơi bày. Vân Dao nhất thời mở to hai mắt nhìn, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy thân thể đã phát triển hoàn toàn của một nam nhân. Mặc dù toàn bộ tâm tư của nàng đều đặt trên người Trương Tử Hàm, nhưng giờ phút này, Dương Thiên Lôi gây kích thích mãnh mẽ hơn nữa cho thị giác của nàng. Mạnh mẽ đến mức khiến nàng cảm thấy khó thở.
Mà đây mới chỉ là một bóng lưng, nếu như Dương Thiên Lôi đứng đối diện với nàng, thì sẽ còn thế nào nữa?
Thân hình Dương Thiên Lôi không hề dừng lại, lần này sau khi tản mát ra năng lượng, trực tiếp tiến tới gần Trương Tử Hàm. Quả nhiên, khi hắn cởi toàn bộ y phục trên người, liền không gặp phải bất kỳ sự ngăn trở nào, trực tiếp bước vào trong phạm vi năng lượng của Thủy Nguyên Châu, đi tới trước mặt Trương Tử Hàm.
Kỳ thực Dương Thiên Lôi không cần cởi hết toàn bộ, chỉ cần cởi quang minh nhuyễn giáp, thân thể không hề chứa đựng năng lượng nào ngoài năng lượng đồng nguyên của thế giới băng tuyết, thân thể sẽ không bị Thủy Nguyên Châu xa lánh. Chỉ bất quá, trong lúc khẩn trương như vậy, Dương Thiên Lôi không suy nghĩ quá nhiều tới chi tiết. Hơn nữa bản thân hắn cũng quen cởi hết quần áo, đương nhiên một khi đã cởi thì cởi tới cùng.
Sau khi Dương Thiên Lôi đi tới bên cạnh Trương Tử Hàm, Dương Thiên Lôi nhẹ nhàng vươn hai tay, trực tiếp cầm lấy cánh tay non mềm nhỏ bé của Trương Tử Hàm.
Khi thân thể hai người vừa tiếp, Dương Thiên Lôi chậm rãi nhắm hai mắt lại, tâm thần và năng lượng toàn thân liền hợp lại làm một với Trương Tử Hàm.
Tất nhiên cũng trực tiếp tiến vào trong ảo cảnh của Trương Tử Hàm!
Bất quá Dương Thiên Lôi lại lặng yên không một tiếng động chạm vào kinh mạch đang rối loạn của Trương Tử Hàm, nhưng không quấy rầy tâm thần của Trương Tử Hàm, mà là dường như chỉ nhìn vào bên trong ảo cảnh của Trương Tử Hàm trong sự giãy dụa, đột phá, mà cảm thụ được sự thay đổi của tâm tình Trương Tử Hàm, cảm thụ được vui buồn, yêu, giận của nàng
Sau một lát, Vân Dao vẫn đang đỏ mặt, đã thấy được biểu tình của Trương Tử Hàm dần dần nhu hòa, thân thể đang run rẩy cũng dần dần biến mất. Trong lòng rốt cục cũng thở phào một cái. Nàng biết, Dương Thiên Lôi đã giải cứu Trương Tử Hàm thành công. Tâm tình khẩn trương đến cực độ rốt cục cũng thả lỏng xuống. Nhưng lúc này nàng lại thấy xấu hổ và một cảm giác quá khích mà nàng chưa từng thể nghiệm qua. Nhất là nhìn thấy hai thân thể trần truồng của Dương Thiên Lôi và Trương Tử Hàm, càng khiến trong lòng nàng truyền đến từng trận rung động.
Nàng vốn tưởng rằng cả đời này cũng sẽ không có bất kỳ cảm giác nào như vậy.
Nhưng hiện tại nàng đã biết, tâm trạng bình tĩnh như mặt hồ mà nàng đã duy trì hơn hai trăm năm qua, lại bị một viên đá là Dương Thiên Lôi ném vào tạo nên từng đợt rung động. Mà hình ảnh Dương Thiên Lôi thân mật tiếp xúc đối mặt với Trương Tử Hàm lại càng biến sự rung động này hóa thành những cơn sóng, từng đợt từng đợt truyền lại, khiến nàng cũng không còn có thể bình tĩnh được nữa.
Bất tri bất giác, khuôn mặt kiều diễm của nàng đã lại ửng hồng. Tuy rằng biết rõ nàng không nên tiếp tục nhìn, nhưng con mắt của nàng, vẫn không nhúc nhích cứ nhìn chằm chằm vào Dương Thiên Lôi và Trương Tử Hàm, ngay cả hô hấp cũng trở nên gấp gáp.
Không biết đã qua bao lâu, nàng mới mạnh mẽ nhắm hai mắt lại, tiến nhập vào trạng thái tu luyện, chậm rãi, bài trừ từng tạp niệm trong đầu.
Trong nháy mắt, cả ba đều ở lại trong phòng tu luyện dành cho khách quý tròn ba tháng.
Trong thời gian ba tháng này, Vân Dao đã phải điều chỉnh tâm tình của chính mình trở về trạng thái không hề bận tâm. Nàng đã rèn luyện xong âm sát khí trong thân thể từ lâu, nhưng nàng cũng không dám mở mắt, rất sợ lại một lần nữa nhìn thấy bộ dạng của Dương Thiên Lôi và Trương Tử Hàm.
Nàng vốn định rời đi, trước, miễn cho đến lúc đó lại xấu hổ, nhưng không thể. Bởi vì Dương Thiên Lôi và Trương Tử Hàm đều khỏa thân. Nếu nàng rời đi, vậy kết giới sương mù mà nàng bày ra tự nhiên sẽ tiêu tan.
Mà nơi này là phòng tu luyện dành cho khách quý của thương hội Tinh Diệu. Nàng biết rất rõ, chỉ cần người của thương hội Tinh Diệu muốn, có thể dễ dàng kiểm tra được tình hình trong phòng tu luyện. Nếu không có kết giới sương mù do mình tạo ra, không nói tới Dương Thiên Lô, bị nhìn thì cũng không sao. Nhưng Trương Tử Hàm lại kiên quyết không thể.
Cho nên, nàng chỉ có thể nhắm mắt lại, chậm rãi điều tức, đợi Trương Tử Hàm rèn luyện xong. Nhưng nàng lại đảo lộn phương hướng. Hiện tại biến thành đưa lưng về phía Dương Thiên Lôi và Trương Tử Hàm.
Tròn ba tháng, dưới sự trợ giúp của Dương Thiên Lôi, cuối cùng Trương Tử Hàm đã rèn luyện xong, phá được ảo cảnh, mà ra ngoài. Khi nàng chậm rãi mở mắt, Dương Thiên Lôi cũng khẽ mỉm cười, mở mắt.
- Thiên Lôi? Ngươi... A!
Nhất thời, Trương Tử Hàm sợ hãi kêu lên. Khi thấy mặt Dương Thiên Lôi, phản ứng đầu tiên của nàng là hưng phấn, thế nhưng thấy thân thể của Dương Thiên Lôi và của chính mình, phản ứng thứ hai là e thẹn. Nhưng thấy sư phụ Vân Dao đang ngồi xếp bằng phía sau Dương Thiên Lôi, phản ứng thứ ba là thét chói tai. Khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời trở nên đỏ bừng.
- Ngươi... Sao ngươi vào được?
Trương Tử Hàm hoảng loạn nói. Đồng thời dùng tốc độ nhanh nhất để ăn mặc y phục. Nhưng Dương Thiên Lôi lại mê đắm nhìn chằm chằm vào thân thể mềm mại của Trương Tử Hàm, càng vô sỉ chính là, còn muốn vươn bàn tay hèn mọn, sờ soạng lên kiều đồn và meo meo của Trương Tử Hàm. Làm hại Trương Tử Hàm gọi lại không dám gọi, chỉ có thể trừng con mắt hung hăng nhìn Dương Thiên Lôi, cũng không dám kinh động tới sự phụ đang ngồi ở phía sau hắn.
Nhưng Dương Thiên Lôi vô sỉ lại truyền âm nói:
- Không có việc gì không có việc gì, cái gì sư phụ nên nhìn đều nhìn được, hiện tại sư phụ cũng không nhìn. Ha ha ha.
Tuy rằng Dương Thiên Lôi ngoài miệng thì cứng rắn như vậy, nhưng sau khi sờ soạng hai thanh xong, dù không vui cũng mặc y phục và nhuyễn giáp vào.
- Khụ khụ...
Vân Dao ho nhẹ hai tiếng.
- Sư phụ, chúng ta đã tốt rồi. Tử Hàm bình an hoàn thành rèn luyện.
Dương Thiên Lôi vội vàng nói.
- Sư phụ.
Trương Tử Hàm xấu hổ kêu một tiếng khiếp sợ. Khuôn mặt nhỏ nhắn con mắt, mũi, miệng đều có vệt máu như vậy, thoạt nhìn muốn nhiều khả ái thì có bao nhiêu khả ái. Căn bản nàng không rõ vì sao Dương Thiên Lôi lại chạy tiến đến. Nàng càng không rõ, tên vô sỉ này, vì sao lại trần truồng ngồi ở trước mặt mình, mà trọng yếu hơn nữa là, còn làm trò trước mặt Vân Dao.
Nàng sao có thể kham nổi điều này?
- Sư phụ, không có việc gì, chúng ta mặc y phục rồi.
Dương Thiên Lôi thấy Vân Dao vẫn không dám xoay người, liền không có chút xấu hổ nói. Đồng thời, trực tiếp kéo Trương Tử Hàm lại, lấy khăn ướt từ trong bình ngọc lưu ly thanh tĩnh, nhẹ nhàng lau vết máu trên mặt Trương Tử Hàm.
Thế nhưng nàng lại không biết, nàng càng giúp càng loạn!
Trương Tử Hàm thu được truyền thừa Thần Đạo, trong thời gian rèn luyện âm sát khí, tự nhiên mà mở ra ký ức của truyền thừa Thần Đạo, nàng giống với lần đầu tiên khi Dương Thiên Lôi rèn luyện âm sát khí, lấy thân nhập ma, chân chân chính chính bước vào trong ảo cảnh!
Mặc dù có nguy hiểm nhất định, nhưng dưới sự che chở của Thủy Nguyên Châu, Trương Tử Hàm hoàn toàn có thể tự mình phá ảo cảnh, ra ngoài!
Nhưng, Vân Dao lại không biết, cho rằng khi Trương Tử Hàm rèn luyện âm sát khí xảy ra vấn đề, mê man lạc trong ảo cảnh, rất có thể bị ma hóa! Vân Dao quá kinh hoàng, liền nghĩ phải ngăn cản Trương Tử Hàm tiếp tục rèn luyện, cứu nàng từ trong ảo cảnh ra!
Không biết, hành động của nàng, lại khởi động khả năng tự động bảo vệ chủ của Thủy Nguyên Châu, dẫn đến sự đối kháng giữa nàng và Thủy Nguyên Châu!
Ngược lại khiến tình cảnh của Trương Tử Hàm càng thêm nguy hiểm!
- Sư phụ!
Bỗng nhiên, Dương Thiên Lôi quát nhẹ một tiếng.
Đang ở điên cuồng thôi động năng lượng, bỗng nhiên Vân Dao cả kinh, mở mắt, liền thấy được vẻ mặt nghiêm trọng của Dương Thiên Lôi, kinh ngạc nói:
- Thiên Lôi?
- Sư phụ, để cho ta tới đi! Người dừng lại trước!
Dương Thiên Lôi nhìn Vân Dao, trong giọng nói tản ra sự tự tin, kiên định đến cực điểm. Cùng lúc đó, trên người hắn bắt đầu tản mát ra một năng lượng băng tuyết bàng bạc.
Giờ phút này, mặc dù Vân Dao hoàn toàn không mặc gì ở trước mặt hắn, nhưng ánh mắt hắn lại trong suốt một cách khác thường. Thậm chí hắn căn bản không có bất kỳ sự dao động nào, gần như nhìn thẳng vào mắt Vân Dao. Đồng dạng, Vân Dao cũng căn bản quên là nàng đang trần truồng. Nàng hoàn toàn bị năng lượng trên người Dương Thiên Lôi làm cho khiếp sợ. Hơn nữa trong lòng tự nhiên phát sinh một cảm giác hoàn toàn tin tưởng vào Dương Thiên Lôi. Căn bản không có bất kỳ do dự gì, nàng liền chậm rãi thu hồi năng lượng của chính mình.
Dương Thiên Lôi quay người khẽ gật đầu với Vân Dao, bỗng nhiên xoay người nhìn về phía Trương Tử Hàm. Trong nháy mắt năng lượng đồng nguyên bàng bạc liền phát ra. Hắn chậm rãi áp sát tới gần Trương Tử Hàm. Nhưng khiến hắn không ngờ chính là, khi thân thể hắn tiếp xúc với năng lượng của Trương Tử Hàm, lại lập tức bị bắn ngược trở về!
May mắn thế nào lại đúng lúc đụng trúng vào Vân Dao đang chăm chú nhìn Dương Thiên Lôi.
Bộ ngực mềm mại no tròn đã đạt tới cảnh giới hoàn toàn phát triển của Vân Dao tiếp xúc thân mật với phía sau lưng Dương Thiên Lôi.
- Chuyện gì xảy ra vậy?
Trong lòng Dương Thiên Lôi cả kinh. Không ý thức được hắn lại một lần nữa đụng phải bộ ngực của người khác.
Thế nhưng mặt Vân Dao lại lập tức đỏ bừng lên, mãi đến lúc này, bản thân nàng mới ý thức được hoàn toàn. Không hề nghi ngờ thân thể của mình đã bị Dương Thiên Lôi nhìn thấy hết. Tấm thân xử nữ đã giữ gìn hơn hai trăm năm nay, lần đầu tiên lại bị một nam nhân nhìn thấy, đồng thời cũng là lần đầu tiên bị thân thể của một nam nhân tiếp xúc tới vị trí mềm mại của nàng. Hơn nữa nam nhân này lại là một đôi với đệ tử thân truyền của nàng!
Vân Dao không có bất kỳ do dự gì liền dùng tốc độ nhanh nhất để mặc y phục vào. Nhưng trong thâm tâm nàng lại đập thình thịch một cách nhanh chóng. Nhưng giờ phút này, bất luận như thế nào, nàng cũng không thể có chút biểu hiện nào. Tình huống của Trương Tử Hàm mới là trọng yếu nhất.
Trong lòng Dương Thiên Lôi vô cùng kinh ngạc. Từ lâu, năng lượng của hắn cùng với năng lượng của Trương Tử Hàm tuy hai mà một, nhất là lúc giao hòa về linh hồn và thể xác, chỉ cần thân thể hai người tiếp xúc, liền có thể hoàn toàn đạt được cảnh giới cùng chung năng lượng đồng nguyên ở mức cao nhất, căn bản không có chút trở ngại nào. Nhưng giờ phút này, hắn lại bị năng lượng của Trương Tử Hàm bắn ngược trở về. Điều này sao có thể lại không làm cho Dương Thiên Lôi thấy kinh ngạc được?
Dương Thiên Lôi biết không thể trì hoãn thêm được nữa. Bằng không, nếu Trương Tử Hàm có điều gì bất trắc, căn bản hắn cũng không thể tiếp nhận được. Không có bất kỳ do dự nào, Dương Thiên Lôi tiến lại gần thêm một lần nữa.
Lúc này đây, niệm lực và năng lượng của hắn càng trở nên dồi dào hơn, càng thêm cô đọng hơn. Người chưa đến, đã thử đưa niệm lực và năng lượng đồng nguyên tới thử thăm dò, khi tới sát biên giới năng lượng của Trương Tử Hàm điều khiến Dương Thiên Lôi cảm thấy vui mừng chính là, lần này hắn lại không gặp chút trở ngại nào, năng lượng của hắn liền dễ dàng dung nhập vào trong năng lượng của Trương Tử Hàm!
Thế nhưng, khi thân thể hắn lại tiếp cận tới Trương Tử Hàm, Thủy Nguyên Châu liền tản mát ra năng lượng phòng ngự, hắn lại bắn ra ngoài, vẫn theo hướng Vân Dao mà lao tới.
Vân Dao đã có chuẩn bị sẵn, liền phát ra năng lượng ngăn Dương Thiên Lôi lại.
- Ta hiểu rồi!
Dương Thiên Lôi vẫn không hề có cảm giác gì, tâm thần đều hoàn toàn tập trung trên người Trương Tử Hàm. Sau lần bị bắn ra này, Dương Thiên Lôi nhất thời hiểu rõ được điểm then chốt trong đó.
Dương Thiên Lôi chưa dứt lời, Vân Dao liền thấy Dương Thiên Lôi không hề giữ ý, tự nhiên ở ngay trước mặt nàng cách chưa đầy nửa thước liền dùng tốc độ nhanh nhất, trực tiếp cởi nhuyễn giáp và nội y trên người, hầu như trong nháy mắt, đã hoàn toàn trần như nhộng.
Cơ thể rắn chắc vào hoàn mỹ của hắn liền hoàn toàn được phơi bày. Vân Dao nhất thời mở to hai mắt nhìn, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy thân thể đã phát triển hoàn toàn của một nam nhân. Mặc dù toàn bộ tâm tư của nàng đều đặt trên người Trương Tử Hàm, nhưng giờ phút này, Dương Thiên Lôi gây kích thích mãnh mẽ hơn nữa cho thị giác của nàng. Mạnh mẽ đến mức khiến nàng cảm thấy khó thở.
Mà đây mới chỉ là một bóng lưng, nếu như Dương Thiên Lôi đứng đối diện với nàng, thì sẽ còn thế nào nữa?
Thân hình Dương Thiên Lôi không hề dừng lại, lần này sau khi tản mát ra năng lượng, trực tiếp tiến tới gần Trương Tử Hàm. Quả nhiên, khi hắn cởi toàn bộ y phục trên người, liền không gặp phải bất kỳ sự ngăn trở nào, trực tiếp bước vào trong phạm vi năng lượng của Thủy Nguyên Châu, đi tới trước mặt Trương Tử Hàm.
Kỳ thực Dương Thiên Lôi không cần cởi hết toàn bộ, chỉ cần cởi quang minh nhuyễn giáp, thân thể không hề chứa đựng năng lượng nào ngoài năng lượng đồng nguyên của thế giới băng tuyết, thân thể sẽ không bị Thủy Nguyên Châu xa lánh. Chỉ bất quá, trong lúc khẩn trương như vậy, Dương Thiên Lôi không suy nghĩ quá nhiều tới chi tiết. Hơn nữa bản thân hắn cũng quen cởi hết quần áo, đương nhiên một khi đã cởi thì cởi tới cùng.
Sau khi Dương Thiên Lôi đi tới bên cạnh Trương Tử Hàm, Dương Thiên Lôi nhẹ nhàng vươn hai tay, trực tiếp cầm lấy cánh tay non mềm nhỏ bé của Trương Tử Hàm.
Khi thân thể hai người vừa tiếp, Dương Thiên Lôi chậm rãi nhắm hai mắt lại, tâm thần và năng lượng toàn thân liền hợp lại làm một với Trương Tử Hàm.
Tất nhiên cũng trực tiếp tiến vào trong ảo cảnh của Trương Tử Hàm!
Bất quá Dương Thiên Lôi lại lặng yên không một tiếng động chạm vào kinh mạch đang rối loạn của Trương Tử Hàm, nhưng không quấy rầy tâm thần của Trương Tử Hàm, mà là dường như chỉ nhìn vào bên trong ảo cảnh của Trương Tử Hàm trong sự giãy dụa, đột phá, mà cảm thụ được sự thay đổi của tâm tình Trương Tử Hàm, cảm thụ được vui buồn, yêu, giận của nàng
Sau một lát, Vân Dao vẫn đang đỏ mặt, đã thấy được biểu tình của Trương Tử Hàm dần dần nhu hòa, thân thể đang run rẩy cũng dần dần biến mất. Trong lòng rốt cục cũng thở phào một cái. Nàng biết, Dương Thiên Lôi đã giải cứu Trương Tử Hàm thành công. Tâm tình khẩn trương đến cực độ rốt cục cũng thả lỏng xuống. Nhưng lúc này nàng lại thấy xấu hổ và một cảm giác quá khích mà nàng chưa từng thể nghiệm qua. Nhất là nhìn thấy hai thân thể trần truồng của Dương Thiên Lôi và Trương Tử Hàm, càng khiến trong lòng nàng truyền đến từng trận rung động.
Nàng vốn tưởng rằng cả đời này cũng sẽ không có bất kỳ cảm giác nào như vậy.
Nhưng hiện tại nàng đã biết, tâm trạng bình tĩnh như mặt hồ mà nàng đã duy trì hơn hai trăm năm qua, lại bị một viên đá là Dương Thiên Lôi ném vào tạo nên từng đợt rung động. Mà hình ảnh Dương Thiên Lôi thân mật tiếp xúc đối mặt với Trương Tử Hàm lại càng biến sự rung động này hóa thành những cơn sóng, từng đợt từng đợt truyền lại, khiến nàng cũng không còn có thể bình tĩnh được nữa.
Bất tri bất giác, khuôn mặt kiều diễm của nàng đã lại ửng hồng. Tuy rằng biết rõ nàng không nên tiếp tục nhìn, nhưng con mắt của nàng, vẫn không nhúc nhích cứ nhìn chằm chằm vào Dương Thiên Lôi và Trương Tử Hàm, ngay cả hô hấp cũng trở nên gấp gáp.
Không biết đã qua bao lâu, nàng mới mạnh mẽ nhắm hai mắt lại, tiến nhập vào trạng thái tu luyện, chậm rãi, bài trừ từng tạp niệm trong đầu.
Trong nháy mắt, cả ba đều ở lại trong phòng tu luyện dành cho khách quý tròn ba tháng.
Trong thời gian ba tháng này, Vân Dao đã phải điều chỉnh tâm tình của chính mình trở về trạng thái không hề bận tâm. Nàng đã rèn luyện xong âm sát khí trong thân thể từ lâu, nhưng nàng cũng không dám mở mắt, rất sợ lại một lần nữa nhìn thấy bộ dạng của Dương Thiên Lôi và Trương Tử Hàm.
Nàng vốn định rời đi, trước, miễn cho đến lúc đó lại xấu hổ, nhưng không thể. Bởi vì Dương Thiên Lôi và Trương Tử Hàm đều khỏa thân. Nếu nàng rời đi, vậy kết giới sương mù mà nàng bày ra tự nhiên sẽ tiêu tan.
Mà nơi này là phòng tu luyện dành cho khách quý của thương hội Tinh Diệu. Nàng biết rất rõ, chỉ cần người của thương hội Tinh Diệu muốn, có thể dễ dàng kiểm tra được tình hình trong phòng tu luyện. Nếu không có kết giới sương mù do mình tạo ra, không nói tới Dương Thiên Lô, bị nhìn thì cũng không sao. Nhưng Trương Tử Hàm lại kiên quyết không thể.
Cho nên, nàng chỉ có thể nhắm mắt lại, chậm rãi điều tức, đợi Trương Tử Hàm rèn luyện xong. Nhưng nàng lại đảo lộn phương hướng. Hiện tại biến thành đưa lưng về phía Dương Thiên Lôi và Trương Tử Hàm.
Tròn ba tháng, dưới sự trợ giúp của Dương Thiên Lôi, cuối cùng Trương Tử Hàm đã rèn luyện xong, phá được ảo cảnh, mà ra ngoài. Khi nàng chậm rãi mở mắt, Dương Thiên Lôi cũng khẽ mỉm cười, mở mắt.
- Thiên Lôi? Ngươi... A!
Nhất thời, Trương Tử Hàm sợ hãi kêu lên. Khi thấy mặt Dương Thiên Lôi, phản ứng đầu tiên của nàng là hưng phấn, thế nhưng thấy thân thể của Dương Thiên Lôi và của chính mình, phản ứng thứ hai là e thẹn. Nhưng thấy sư phụ Vân Dao đang ngồi xếp bằng phía sau Dương Thiên Lôi, phản ứng thứ ba là thét chói tai. Khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời trở nên đỏ bừng.
- Ngươi... Sao ngươi vào được?
Trương Tử Hàm hoảng loạn nói. Đồng thời dùng tốc độ nhanh nhất để ăn mặc y phục. Nhưng Dương Thiên Lôi lại mê đắm nhìn chằm chằm vào thân thể mềm mại của Trương Tử Hàm, càng vô sỉ chính là, còn muốn vươn bàn tay hèn mọn, sờ soạng lên kiều đồn và meo meo của Trương Tử Hàm. Làm hại Trương Tử Hàm gọi lại không dám gọi, chỉ có thể trừng con mắt hung hăng nhìn Dương Thiên Lôi, cũng không dám kinh động tới sự phụ đang ngồi ở phía sau hắn.
Nhưng Dương Thiên Lôi vô sỉ lại truyền âm nói:
- Không có việc gì không có việc gì, cái gì sư phụ nên nhìn đều nhìn được, hiện tại sư phụ cũng không nhìn. Ha ha ha.
Tuy rằng Dương Thiên Lôi ngoài miệng thì cứng rắn như vậy, nhưng sau khi sờ soạng hai thanh xong, dù không vui cũng mặc y phục và nhuyễn giáp vào.
- Khụ khụ...
Vân Dao ho nhẹ hai tiếng.
- Sư phụ, chúng ta đã tốt rồi. Tử Hàm bình an hoàn thành rèn luyện.
Dương Thiên Lôi vội vàng nói.
- Sư phụ.
Trương Tử Hàm xấu hổ kêu một tiếng khiếp sợ. Khuôn mặt nhỏ nhắn con mắt, mũi, miệng đều có vệt máu như vậy, thoạt nhìn muốn nhiều khả ái thì có bao nhiêu khả ái. Căn bản nàng không rõ vì sao Dương Thiên Lôi lại chạy tiến đến. Nàng càng không rõ, tên vô sỉ này, vì sao lại trần truồng ngồi ở trước mặt mình, mà trọng yếu hơn nữa là, còn làm trò trước mặt Vân Dao.
Nàng sao có thể kham nổi điều này?
- Sư phụ, không có việc gì, chúng ta mặc y phục rồi.
Dương Thiên Lôi thấy Vân Dao vẫn không dám xoay người, liền không có chút xấu hổ nói. Đồng thời, trực tiếp kéo Trương Tử Hàm lại, lấy khăn ướt từ trong bình ngọc lưu ly thanh tĩnh, nhẹ nhàng lau vết máu trên mặt Trương Tử Hàm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.