Chương 430: Sâu không thể dò
Ô Sơn
17/03/2013
Khi hai nàng hầu hạ cái thứ gì đó của Dương Thiên Lôi ở dưới hồ với gương mặt đỏ bừng, chỉ còn có cái đầu là lộ ra khỏi mặt nước mà thôi, bốn đôi xảo thủ non mềm liền bắt đầu chà khắp từng tấc da thịt của Dương Thiên Lôi, hai nàng xoa nắn mạnh yếu vừa phải, vị trí cũng vừa đúng, hầu như chỉ trong một lát liền khiến Dương Thiên Lôi rên lên một tiếng. Mặc dù dục hỏa của Dương Thiên Lôi dâng cao, nhưng cũng không nóng lòng, dù sao thì người an hem này cũng không phải trai tân nóng vội, đương nhiên biết rõ chỗ tốt của những khúc dạo đầu thế này, hơn nữa, ở trước mặt hai nàng cũng không hề có chút áp lực nào, chỉ có mỗi hưởng thụ mà thôi thì cần quái gì gấp?
Đương nhiên, ngay trước khi bắt đầu tràng cảnh cấm trẻ em nhìn trộm này, tuy rằng nghĩ mình là một tên vô sỉ biết thương người, nhưng hắn vẫn cứ lén lút phong bế toàn bộ khí tức với Thanh Tĩnh Lưu Ly bình, cũng hoàn toàn tách thần niệm của mình và Lăng Hi ra. Lúc này, nếu như bị Lăng Hi muội muội đã bắt đầu biết ghen phát hiện thì Dương Thiên Lôi có thể tưởng tượng ra được mình sắp sửa nhận được đãi ngộ cỡ nào rồi. Đã là Thần đạo cấp sáu, đồng thời cũng sở hữu thực lực cường hãn hơn Lăng Hi như hắn lúc này đã có thể chân chính nắm Lăng Hi trong tay, dù sao đi nữa thì Lăng Hi cũng là khí linh của hắn. Nếu như chút bản lĩnh ấy cũng không có thì hắn cũng quá thê thảm rồi.
Thế nên, hiện tại người anh em này rất yên tâm. Mặc dù cũng có một chút cảm giác tội lỗi, nhưng việc ca làm thì ai mà biết được? Huống hồ gì, ca thật sự vì cứu người mà…
Không thể không nói, cái tên vô sỉ này vô luận là thế nào đi nữa thì cũng sẽ tìm được lý do cho phép mình có thể vô lại.
Lúc bàn tay mềm mại của Bạch Tố Tố chạm tới bộ vị quan trọng nhất của hắn thì Dương Thiên Lôi nhịn không được mà phát ra một tiếng rên thoải mái, móng vuốt bỉ ổi của không để nguyên nữa, đột nhiên vươn về phía Bạch Trinh Trinh đang nhẹ nhàng giúp hắn lau vai, nhanh như chớp đã bắt được cặp song phong ngạo nghễ nhô lên dưới lớp lụa mỏng, thân thẻ của Bạch Trinh Trinh đột nhiên hơi run rẩy, cái miệng nhỏ nhắn hơi hé ra, phát ra một tiếng rên rỉ!
- Cảm giác thật không sai… Cặp song phong mềm mại tràn đầy tính đàn hồi kia, cungv ới nụ hoa vừa bị Dương Thiên Lôi nhéo hai cái đã hơi sung huyết cứng lên, đúng thật là quá dụ hoặc rồi. Hơn nữa, tuy rằng hai nàng cũng không phải là nhân loại thật sự, nhưng cũng không khác gì nhân loại cả, chỉ là sau lưng có thêm cặp cánh trắng mà thôi, nhưng cũng không ảnh hưởng tới mỹ cảm chút nào, ngược lại còn có một chút thánh khiết giống như thiên sứ.
- Đừng… Bạch Trinh Trinh dưới sự vuốt ve của Dương Thiên Lôi, tuy rằng đã cực lực khống chế chính ình, nhưng vẫn truyền tới từng trận cảm giác như điện xẹt qua trên người mình, khiến nàng rên rỉ ngày càng nhiều. Hai tay cũng ngừng lại, hơn nữa Bạch Trinh Trinh còn trực tiếp áp sát vào chỗ nào đó, khiến cho Dương Thiên Lôi vô cùng sảng khoái cả về mặt thể xác và tinh thần.
Rốt cuộc, khi thân thể của Dương Thiên Lôi đã được tẩy rửa sạch sẽ, Bạch Tố Tố và Bạch Trinh Trinh bỗng nhiên nhẹ nhàng ghé vào hai bên của Dương Thiên Lôi, cái miệng nhỏ nhắn đỏ thắm mê người nhẹ nhàng thở hổn hển, bắt đầu hôn nhẹ lên lỗ tai của Dương Thiên Lôi, cũng nhẹ nhàng phát ra mùi hương thơm như hoa lan, khiến cho toàn thân Dương Thiên Lôi nhẹ nhàng run rẩy. Lúc cái lưỡi mềm mại thơm tho kia vói vào trong lỗ tai của hắn nhẹ nhàng quấy động, thì lại càng thêm sảng khoái hơn nữa.
Mà hai người cũng không dừng lại quá lâu, chỉ trong một lát, cái lưỡi thơm tho mềm mại liền chậm rãi di chuyển xuống, một trái một phải, dọc theo cổ của Dương Thiên Lôi, tới cánh tay, trược ngực… sau khi hôn ngực xong… Bạch Tố Tố bỗng nhiên vỗ cánh, nhẹ nhàng bay lên trời.
Ánh mắt của Dương Thiên Lôi cũng nhìn về phía nàng.
Bạch Tố Tố lơ lửng trên không trung mặt mũi đỏ bừng, đầy vẻ xấu hổ, nhẹ nhàng cởi lớp lụa mỏng trên người mình ra, trong nháy mắt, nàng đã hoàn toàn xích lõa, thân thể mềm mại uyển chuyển kia nháy mắt liền hiện ra hoàn toàn, phát ra vẻ sáng bóng trong suốt, trên người còn dính vô số bọt nước trong suốt, càng gia tăng vẻ quyến rũ của nàng.
Đúng lcus này, Bạch Tố Tố chậm rãi hạ xuống, toàn thân nhất thời liền chìm xuống phía dưới, sau đó, Dương Thiên Lôi cảm nhận được cái lưỡi mềm mại thơm tho của Bạch Tố Tố đã hôn tới trên đùi của hắn, đồng thời cũng chậm rãi tiến về chỗ đó…
Cùng lúc đó, Bạch Trinh Trinh đứng bên cạnh Dương Thiên Lôi cũng vô cùng xấu hổ mà trút bỏ lụa mỏng trên người mình, hàm răng khẽ cắn, gương mặt phong tình vạn chủng tiến gần tới trước mặt của Dương Thiên Lôi, nhje nhàng hôn lên miệng của Dương Thiên Lôi, cái lưỡi linh hoạt, ngọt ngào và thơm tho kia thế nhưng… Vừa mới bắt đầu, Dương Thiên Lôi bỗng nhiên nghĩ tới chuyện gì đó, đột nhiên ngậm miệng lại, nhẹ nhàng đẩy Bạch Trinh Trinh ra một chút, nói: - Chờ một chút… những thứ này, làm sao các ngươi học được?
Không thể không nói, tuy nhưng gì xảy ra giữa Dương Thiên Lôi và hai nàng lúc này đã không còn là giao dịch nữa, nhưng cũng không có tình yêu, trước đây đối với Tiêu Như Mộng, hắn có thể bất chấp tất cả, bởi vì hắn đã thích Tiêu Như Mộng. thích nàng, thì sẽ không để tâm tới quá khứ của nàng. Nhưng đối với hai nàng trước mặt thì hắn không thể không nghĩ được. Cho nên mới có thể đột nhiên ngừng lại giữa chừng như vậy.
Động tác của Bạch Tố Tố ở dưới mặt nước cũng dừng lại.
Bạch Trinh Trinh không rõ đã xảy ra chuyện gì, mặt mũi bỗng nhiên trắng bệch, thân thể mềm mại xích lõa liền run rẩy, nói: - Ta … ta và tỷ tỷ cùng nhau… cùng nhau tập… chủ nhân,… chúng ta thật sự là sạch sẽ đó… chưa từng bị bất kỳ nam nhân nào chạm qua…
- Ách… đừng sợ, đừng sợ, ngoan ngoan, là ca đa tâm rồi, tiếp tục, tiếp tục đi! Dương Thiên Lôi thấy vẻ mặt sợ hãi của hai nàng thì nhịn không được có chút áy náy, vội nói.
- Ân, Bạch Trinh Trinh rên nhẹ một tiếng, cố gắng nén nước mắt xuống, lần thứ hai nhẹ nhàng hôn lên môi của Dương Thiên Lôi, vẻ mặt của Bạch Trinh Trinh lọt vào trong mắt Dương Thiên Lôi, hắn bỗng nhiên hoài nghi chính mình làm vậy rốt cuộc là đúng hay sai? Hai nàng chỉ là hai cô nương đáng thương, từ nhỏ đã là nô lệ mà thôi, không có tự do, chưa từng được hưởng một ngày êm ấm, không có ai thương yêu mà thôi. Có tình cảm với mình sao? Không có! Có chăng chỉ là sợ hãi, tuy rằng đã biết nếu làm thì đúng thật là đã cứu vớt các nàng, các nàng cũng sẽ cảm kích mình, thế nhưng, các nàng bất quá chỉ là vì muốn sống, không muốn mình trở thành công cụ mua vui cho người khác. Các nàng dùng trinh tiết và thân thể tinh thuần của chính mình, chỉ để đổi lấy một sự tự do mà theo như trong mắt Dương Thiên Lôi thì căn bản chẳng có chút tự do nào mà thôi.
Người đáng thương tất có chỗ đáng trách. Thế nhưng các nàng có chỗ nào đáng trách?
Không có.
Dương Thiên Lôi tuy rằng bỉ ổi, háo sắc, thế nhưng hắn chung quy vẫn là một người hiện đại đã từng nếm trải những ấm lạnh tình ngươi. Khổ sao? Hắn đã từng khổ sở. Đáng thương sao? Hắn đã từng rất đáng thương. Thế nhưng so với hai nàng thì hắn biết, hắn vẫn còn kém xa! Các người mới thật sự là những người mạng khổ và đáng thương!
Lương tri trong lòng đã khiến dục vọng của Dương Thiên Lôi đều hoàn toàn biến mất, hắn nhẹ nhàng ôm Bạch Trinh Trinh đang hôn mình vào lòng, tay kia lại xuất ra một đạo năng lượng kéo Bạch Tố Tố đang hôn chỗ nào đó của hắn ở dưới nước dậy rồi ôm vào lòng, nói: - Làm thế nào để giúp các ngươi chuộc thân?
- Chuộc thân? Bạch Tố Tố và Bạch Trinh Trinh nhất thời mở to hai mắt, quả thực không dám tin vào những gì mình vừa nghe.
- Ừ, nói cho ta biết, làm sao để chuộc thân! Ta hiện tại liền giúp các ngươi chuộc thân! Dương Thiên Lôi dịu dàng nói.
Nghe được lời khẳng định của Dương Thiên Lôi, nước mắt của hai nàng không kềm được mà tuôn như mưa, là những giọt nước mắt vui mừng…
…
Hơn mười phút sau, tổng quản của Hỗn loạn khách sạn liền xuất hiên trong phòng của Dương Thiên Lôi. Lúc nghe tin Dương Thiên Lôi muốn chuộc thân thì trong mắt tên tổng quản kia hiện lên một tia kinh ngạc. Bởi vì không khéo không gì sánh được như hắn đã sớm nhìn ra, tuy rằng Dương Thiên Lôi thiên phú kinh người, nhưng bối cảnh thân thế cũng không có gì. Phí dụng cần có để chuộc thân, nhất là đối với thiên nhiên vưu vật cao cấp được bồi dưỡng từ nhỏ như Bạch Tố Tố và Bạch Trinh Trinh thì lại càng cao hơn nữa. Nếu như Dương Thiên Lôi tìm Kim Chính Thái hoặc Kỷ Tiêu Lam giúp hắn chuộc thân cho hai nữ tử này thì tổng quản cũng không lấy làm lạ, nhưng Dương Thiên Lôi cư nhiên lại âm thầm gọi hắn tới. Khiến hắn vô cùng kinh ngạc.
Bất quá, lão lõi đời như tổng quản thì cũng không hề dám có ý khinh thường Dương Thiên Lôi, mà khai ra cái giá cực kỳ công đạo, dù sao đi nữa thì Dương Thiên Lôi cũng là nhân vật mà Kỷ Tiêu Lam muốn lôi kéo, hắn cũng không dám hét giá trên trời.
Nhưng dù vậy, đây cũng là một cái giá cực kỳ cao, một ức Cửu dương đan! Cũng chính là một vạn ức Thuần dương đan!
- Đây là một ức một ngàn Cửu dương đan! Chuyện của hai người bọn họ, ta không hy vọng bất kỳ kẻ nào biết! Bao gồm cả mấy người Kỷ Tiêu Lam và Kim Chính Thái. Đã rõ ý của ta chưa? Dương Thiên Lôi trực tiếp ném ra hơn mười cái Càn KHôn giới. Hắn vừa nói, khí tức quanh thân hắn bỗng nhiên trở nên cực kỳ kinh khủng, mặc dù là Thần đạo cấp tám đỉnh phong như tổng quản đi nữa, trong lòng đều vô cùng khiếp sợ. giờ khắc này, hắn rốt cuộc đã rõ, người thoạt nhìn như chẳng có bối cảnh như Dương Thiên Lôi, nói không chừng ngược lại còn là kẻ trâu bò nhất ở giữa mọi người. Đương nhiên, đây cũng chỉ là suy đoán của hắn.
- Không… không thành vấn đề! Dương tiên sinh cứ yên tâm.
- Ân, nếu như Kỷ Tiêu Lam có hỏi thì cứ nói với hắn là tat u luyện một loại công pháp không thể gần nữ săc. Nhưng vẫn rất cảm kích sự hào phóng và thịnh tình của hắn. Ta rất hài lòng với sự phục vụ bình thường của hai người đo! Được rồi, ngươi có thể đi rồi! Dương Thiên Lôi lạnh lùng nói.
- Được rồi! Dương tiên sinh, đây là thẻ khách quý của Hỗn loạn thương hội, được chuẩn bị riêng cho ngài. Nguyên bản dự định ngày mai sẽ trao cho ngài!
- Ân. Đa tạ!
- Đều là chuyện nên làm, không cần khách khí, không quấy rầy Dương tiên sinh nghỉ ngơi nữa. Hẹn gặp lại!
……
Khi tổng quản rời đi thì Bạch Tố Tố và Bạch Trinh Trinh nhất thời quỳ rạp xuống trước mặt Dương Thiên Lôi, mang theo giọng mũi nồng đậm, cảm động dập đầu nói: - Đa tạ chủ nhân!
- Đứng lên đi, sau này không nên gọi là chủ nhân nữa. Hiện tại các ngươi đã là người bình thường, đã có được tự do rồi, không phải nô lệ nữa! Gọi Thiên Lôi là được. Dương Thiên Lôi nói.
- Không… chủ nhân, người là ân nhân của tỷ muội chúng ta, người vĩnh viễn là chủ nhân của chúng ta!
- Đừng như vậy mà, ta nói thật đó. Các ngươi có thể chọn làm gì mình muốn, muốn đi nơi nào thì cứ đi!
- Đừng mà… chủ nhân, từ nay về sau tỷ muội chúng ta sống là người của ngài, chết là ma của ngài! Hơn nữa… tỷ muội chúng ta ngoại trừ theo chủ nhân ra thì chỗ nào cũng không muốn đi!
Nhìn vẻ kiên quyết của hai nàng, Dương Thiên Lôi liền cảm thấy rối rắm, tuy rằng đúng là mình đã giúp hai nàng chuộc thân, nhưng chỉ là vì tội nghiệp các nàng mà thôi, cũng không có ý muốn nhận các nàng làm nô tỳ. Dù sao thì bây giờ hắn cũng đã có không ít hồng nhan tri kỷ rồi, hơn nữa cũng không có cách nào đại diện cho mấy người Tử Hàm muội muội được.
- Chủ nhân… chúng ta, chúng ta vĩnh viễn chỉ là nô tỳ của ngài, vĩnh viễn… Xin ngài đừng đuổi chúng ta đi!
- Các ngươi thật sự không muốn ly khai sao?
- Không muốn!
- Các ngươi có thích ta không?
- Thích!
- Các ngươi có yêu ta không?
- Yêu!
- Các ngươi có biết thế nào gọi là yêu không? Dương Thiên Lôi liên tục hỏi, hai nàng đều trả lời không chút do dự, thế nhưng lúc Dương Thiên Lôi hỏi tới chuyện này, hai nàng liền ngẩn ra, hiển nhiên là không biết nên trả lời thế nào, - Kỳ thực, các ngươi cũng chỉ là cảm kích mà thôi. Bất quá, nếu các ngươi đã hạ quyết tâm muốn theo ta thì cứ vậy đi. Tạm thời cũng chỉ có thể như vậy thôi…
- Cảm tạ chủ nhân! Hai nàng nhất thời kinh hỉ hô lên. Trên hai khuông mặt xinh đẹp giống hệt nhau nhất thời hiện ra nụ cười sáng lạng, vô cùng đẹp, tràn ngập vẻ đẹp khiến người yêu mến.
- Còn không mau đứng dậy?
- Ân. Cặp cánh trắng muốt của hai nàng nhất thời vỗ nhẹ, liền bay tới trước mặt của Dương Thiên Lôi, tuy rằng rất muốn ôm lấy Dương Thiên Lôi để thể hiện sự vui mừng và cảm kích của hai nàng, thế nhưng các nàng cũng không dám, chỉ dám cung kính nhất mực đứng trước mặt Dương Thiên Lôi, thấp giọng nói: - Chủ nhân, chúng ta tiếp tục phục vụ người có được không?
- Ách… các ngươi thật sự nguyện ý sao?
- Nguyện ý!
- Vậy thì được rồi, chỉ cần không phá hư thần thể thuần âm của các ngươi thì sẽ không to chuyện, bằng không thì tới lúc đó ca nhất định sẽ bị người ta cắn chết! Không vào dục trì nữa, chúng ta trực tiếp rới giường nằm.
- Ân, tất cả đều nghe theo sự căn dặn của chủ nhân!
…
Kết quả là, tên vô sỉ này rất nhanh liền được hưởng thụ những đãi ngộ chưa bao giờ được có, hai địa mỹ nữ có cánh, xích lõa vì người nào đó mà trình diễn một màn phục vụ vô cùng sảng khoái, hai cái miệng nhỏ linh hoạt, hai cặp song phong mê ngươi…
Đương nhiên, ngay trước khi bắt đầu tràng cảnh cấm trẻ em nhìn trộm này, tuy rằng nghĩ mình là một tên vô sỉ biết thương người, nhưng hắn vẫn cứ lén lút phong bế toàn bộ khí tức với Thanh Tĩnh Lưu Ly bình, cũng hoàn toàn tách thần niệm của mình và Lăng Hi ra. Lúc này, nếu như bị Lăng Hi muội muội đã bắt đầu biết ghen phát hiện thì Dương Thiên Lôi có thể tưởng tượng ra được mình sắp sửa nhận được đãi ngộ cỡ nào rồi. Đã là Thần đạo cấp sáu, đồng thời cũng sở hữu thực lực cường hãn hơn Lăng Hi như hắn lúc này đã có thể chân chính nắm Lăng Hi trong tay, dù sao đi nữa thì Lăng Hi cũng là khí linh của hắn. Nếu như chút bản lĩnh ấy cũng không có thì hắn cũng quá thê thảm rồi.
Thế nên, hiện tại người anh em này rất yên tâm. Mặc dù cũng có một chút cảm giác tội lỗi, nhưng việc ca làm thì ai mà biết được? Huống hồ gì, ca thật sự vì cứu người mà…
Không thể không nói, cái tên vô sỉ này vô luận là thế nào đi nữa thì cũng sẽ tìm được lý do cho phép mình có thể vô lại.
Lúc bàn tay mềm mại của Bạch Tố Tố chạm tới bộ vị quan trọng nhất của hắn thì Dương Thiên Lôi nhịn không được mà phát ra một tiếng rên thoải mái, móng vuốt bỉ ổi của không để nguyên nữa, đột nhiên vươn về phía Bạch Trinh Trinh đang nhẹ nhàng giúp hắn lau vai, nhanh như chớp đã bắt được cặp song phong ngạo nghễ nhô lên dưới lớp lụa mỏng, thân thẻ của Bạch Trinh Trinh đột nhiên hơi run rẩy, cái miệng nhỏ nhắn hơi hé ra, phát ra một tiếng rên rỉ!
- Cảm giác thật không sai… Cặp song phong mềm mại tràn đầy tính đàn hồi kia, cungv ới nụ hoa vừa bị Dương Thiên Lôi nhéo hai cái đã hơi sung huyết cứng lên, đúng thật là quá dụ hoặc rồi. Hơn nữa, tuy rằng hai nàng cũng không phải là nhân loại thật sự, nhưng cũng không khác gì nhân loại cả, chỉ là sau lưng có thêm cặp cánh trắng mà thôi, nhưng cũng không ảnh hưởng tới mỹ cảm chút nào, ngược lại còn có một chút thánh khiết giống như thiên sứ.
- Đừng… Bạch Trinh Trinh dưới sự vuốt ve của Dương Thiên Lôi, tuy rằng đã cực lực khống chế chính ình, nhưng vẫn truyền tới từng trận cảm giác như điện xẹt qua trên người mình, khiến nàng rên rỉ ngày càng nhiều. Hai tay cũng ngừng lại, hơn nữa Bạch Trinh Trinh còn trực tiếp áp sát vào chỗ nào đó, khiến cho Dương Thiên Lôi vô cùng sảng khoái cả về mặt thể xác và tinh thần.
Rốt cuộc, khi thân thể của Dương Thiên Lôi đã được tẩy rửa sạch sẽ, Bạch Tố Tố và Bạch Trinh Trinh bỗng nhiên nhẹ nhàng ghé vào hai bên của Dương Thiên Lôi, cái miệng nhỏ nhắn đỏ thắm mê người nhẹ nhàng thở hổn hển, bắt đầu hôn nhẹ lên lỗ tai của Dương Thiên Lôi, cũng nhẹ nhàng phát ra mùi hương thơm như hoa lan, khiến cho toàn thân Dương Thiên Lôi nhẹ nhàng run rẩy. Lúc cái lưỡi mềm mại thơm tho kia vói vào trong lỗ tai của hắn nhẹ nhàng quấy động, thì lại càng thêm sảng khoái hơn nữa.
Mà hai người cũng không dừng lại quá lâu, chỉ trong một lát, cái lưỡi thơm tho mềm mại liền chậm rãi di chuyển xuống, một trái một phải, dọc theo cổ của Dương Thiên Lôi, tới cánh tay, trược ngực… sau khi hôn ngực xong… Bạch Tố Tố bỗng nhiên vỗ cánh, nhẹ nhàng bay lên trời.
Ánh mắt của Dương Thiên Lôi cũng nhìn về phía nàng.
Bạch Tố Tố lơ lửng trên không trung mặt mũi đỏ bừng, đầy vẻ xấu hổ, nhẹ nhàng cởi lớp lụa mỏng trên người mình ra, trong nháy mắt, nàng đã hoàn toàn xích lõa, thân thể mềm mại uyển chuyển kia nháy mắt liền hiện ra hoàn toàn, phát ra vẻ sáng bóng trong suốt, trên người còn dính vô số bọt nước trong suốt, càng gia tăng vẻ quyến rũ của nàng.
Đúng lcus này, Bạch Tố Tố chậm rãi hạ xuống, toàn thân nhất thời liền chìm xuống phía dưới, sau đó, Dương Thiên Lôi cảm nhận được cái lưỡi mềm mại thơm tho của Bạch Tố Tố đã hôn tới trên đùi của hắn, đồng thời cũng chậm rãi tiến về chỗ đó…
Cùng lúc đó, Bạch Trinh Trinh đứng bên cạnh Dương Thiên Lôi cũng vô cùng xấu hổ mà trút bỏ lụa mỏng trên người mình, hàm răng khẽ cắn, gương mặt phong tình vạn chủng tiến gần tới trước mặt của Dương Thiên Lôi, nhje nhàng hôn lên miệng của Dương Thiên Lôi, cái lưỡi linh hoạt, ngọt ngào và thơm tho kia thế nhưng… Vừa mới bắt đầu, Dương Thiên Lôi bỗng nhiên nghĩ tới chuyện gì đó, đột nhiên ngậm miệng lại, nhẹ nhàng đẩy Bạch Trinh Trinh ra một chút, nói: - Chờ một chút… những thứ này, làm sao các ngươi học được?
Không thể không nói, tuy nhưng gì xảy ra giữa Dương Thiên Lôi và hai nàng lúc này đã không còn là giao dịch nữa, nhưng cũng không có tình yêu, trước đây đối với Tiêu Như Mộng, hắn có thể bất chấp tất cả, bởi vì hắn đã thích Tiêu Như Mộng. thích nàng, thì sẽ không để tâm tới quá khứ của nàng. Nhưng đối với hai nàng trước mặt thì hắn không thể không nghĩ được. Cho nên mới có thể đột nhiên ngừng lại giữa chừng như vậy.
Động tác của Bạch Tố Tố ở dưới mặt nước cũng dừng lại.
Bạch Trinh Trinh không rõ đã xảy ra chuyện gì, mặt mũi bỗng nhiên trắng bệch, thân thể mềm mại xích lõa liền run rẩy, nói: - Ta … ta và tỷ tỷ cùng nhau… cùng nhau tập… chủ nhân,… chúng ta thật sự là sạch sẽ đó… chưa từng bị bất kỳ nam nhân nào chạm qua…
- Ách… đừng sợ, đừng sợ, ngoan ngoan, là ca đa tâm rồi, tiếp tục, tiếp tục đi! Dương Thiên Lôi thấy vẻ mặt sợ hãi của hai nàng thì nhịn không được có chút áy náy, vội nói.
- Ân, Bạch Trinh Trinh rên nhẹ một tiếng, cố gắng nén nước mắt xuống, lần thứ hai nhẹ nhàng hôn lên môi của Dương Thiên Lôi, vẻ mặt của Bạch Trinh Trinh lọt vào trong mắt Dương Thiên Lôi, hắn bỗng nhiên hoài nghi chính mình làm vậy rốt cuộc là đúng hay sai? Hai nàng chỉ là hai cô nương đáng thương, từ nhỏ đã là nô lệ mà thôi, không có tự do, chưa từng được hưởng một ngày êm ấm, không có ai thương yêu mà thôi. Có tình cảm với mình sao? Không có! Có chăng chỉ là sợ hãi, tuy rằng đã biết nếu làm thì đúng thật là đã cứu vớt các nàng, các nàng cũng sẽ cảm kích mình, thế nhưng, các nàng bất quá chỉ là vì muốn sống, không muốn mình trở thành công cụ mua vui cho người khác. Các nàng dùng trinh tiết và thân thể tinh thuần của chính mình, chỉ để đổi lấy một sự tự do mà theo như trong mắt Dương Thiên Lôi thì căn bản chẳng có chút tự do nào mà thôi.
Người đáng thương tất có chỗ đáng trách. Thế nhưng các nàng có chỗ nào đáng trách?
Không có.
Dương Thiên Lôi tuy rằng bỉ ổi, háo sắc, thế nhưng hắn chung quy vẫn là một người hiện đại đã từng nếm trải những ấm lạnh tình ngươi. Khổ sao? Hắn đã từng khổ sở. Đáng thương sao? Hắn đã từng rất đáng thương. Thế nhưng so với hai nàng thì hắn biết, hắn vẫn còn kém xa! Các người mới thật sự là những người mạng khổ và đáng thương!
Lương tri trong lòng đã khiến dục vọng của Dương Thiên Lôi đều hoàn toàn biến mất, hắn nhẹ nhàng ôm Bạch Trinh Trinh đang hôn mình vào lòng, tay kia lại xuất ra một đạo năng lượng kéo Bạch Tố Tố đang hôn chỗ nào đó của hắn ở dưới nước dậy rồi ôm vào lòng, nói: - Làm thế nào để giúp các ngươi chuộc thân?
- Chuộc thân? Bạch Tố Tố và Bạch Trinh Trinh nhất thời mở to hai mắt, quả thực không dám tin vào những gì mình vừa nghe.
- Ừ, nói cho ta biết, làm sao để chuộc thân! Ta hiện tại liền giúp các ngươi chuộc thân! Dương Thiên Lôi dịu dàng nói.
Nghe được lời khẳng định của Dương Thiên Lôi, nước mắt của hai nàng không kềm được mà tuôn như mưa, là những giọt nước mắt vui mừng…
…
Hơn mười phút sau, tổng quản của Hỗn loạn khách sạn liền xuất hiên trong phòng của Dương Thiên Lôi. Lúc nghe tin Dương Thiên Lôi muốn chuộc thân thì trong mắt tên tổng quản kia hiện lên một tia kinh ngạc. Bởi vì không khéo không gì sánh được như hắn đã sớm nhìn ra, tuy rằng Dương Thiên Lôi thiên phú kinh người, nhưng bối cảnh thân thế cũng không có gì. Phí dụng cần có để chuộc thân, nhất là đối với thiên nhiên vưu vật cao cấp được bồi dưỡng từ nhỏ như Bạch Tố Tố và Bạch Trinh Trinh thì lại càng cao hơn nữa. Nếu như Dương Thiên Lôi tìm Kim Chính Thái hoặc Kỷ Tiêu Lam giúp hắn chuộc thân cho hai nữ tử này thì tổng quản cũng không lấy làm lạ, nhưng Dương Thiên Lôi cư nhiên lại âm thầm gọi hắn tới. Khiến hắn vô cùng kinh ngạc.
Bất quá, lão lõi đời như tổng quản thì cũng không hề dám có ý khinh thường Dương Thiên Lôi, mà khai ra cái giá cực kỳ công đạo, dù sao đi nữa thì Dương Thiên Lôi cũng là nhân vật mà Kỷ Tiêu Lam muốn lôi kéo, hắn cũng không dám hét giá trên trời.
Nhưng dù vậy, đây cũng là một cái giá cực kỳ cao, một ức Cửu dương đan! Cũng chính là một vạn ức Thuần dương đan!
- Đây là một ức một ngàn Cửu dương đan! Chuyện của hai người bọn họ, ta không hy vọng bất kỳ kẻ nào biết! Bao gồm cả mấy người Kỷ Tiêu Lam và Kim Chính Thái. Đã rõ ý của ta chưa? Dương Thiên Lôi trực tiếp ném ra hơn mười cái Càn KHôn giới. Hắn vừa nói, khí tức quanh thân hắn bỗng nhiên trở nên cực kỳ kinh khủng, mặc dù là Thần đạo cấp tám đỉnh phong như tổng quản đi nữa, trong lòng đều vô cùng khiếp sợ. giờ khắc này, hắn rốt cuộc đã rõ, người thoạt nhìn như chẳng có bối cảnh như Dương Thiên Lôi, nói không chừng ngược lại còn là kẻ trâu bò nhất ở giữa mọi người. Đương nhiên, đây cũng chỉ là suy đoán của hắn.
- Không… không thành vấn đề! Dương tiên sinh cứ yên tâm.
- Ân, nếu như Kỷ Tiêu Lam có hỏi thì cứ nói với hắn là tat u luyện một loại công pháp không thể gần nữ săc. Nhưng vẫn rất cảm kích sự hào phóng và thịnh tình của hắn. Ta rất hài lòng với sự phục vụ bình thường của hai người đo! Được rồi, ngươi có thể đi rồi! Dương Thiên Lôi lạnh lùng nói.
- Được rồi! Dương tiên sinh, đây là thẻ khách quý của Hỗn loạn thương hội, được chuẩn bị riêng cho ngài. Nguyên bản dự định ngày mai sẽ trao cho ngài!
- Ân. Đa tạ!
- Đều là chuyện nên làm, không cần khách khí, không quấy rầy Dương tiên sinh nghỉ ngơi nữa. Hẹn gặp lại!
……
Khi tổng quản rời đi thì Bạch Tố Tố và Bạch Trinh Trinh nhất thời quỳ rạp xuống trước mặt Dương Thiên Lôi, mang theo giọng mũi nồng đậm, cảm động dập đầu nói: - Đa tạ chủ nhân!
- Đứng lên đi, sau này không nên gọi là chủ nhân nữa. Hiện tại các ngươi đã là người bình thường, đã có được tự do rồi, không phải nô lệ nữa! Gọi Thiên Lôi là được. Dương Thiên Lôi nói.
- Không… chủ nhân, người là ân nhân của tỷ muội chúng ta, người vĩnh viễn là chủ nhân của chúng ta!
- Đừng như vậy mà, ta nói thật đó. Các ngươi có thể chọn làm gì mình muốn, muốn đi nơi nào thì cứ đi!
- Đừng mà… chủ nhân, từ nay về sau tỷ muội chúng ta sống là người của ngài, chết là ma của ngài! Hơn nữa… tỷ muội chúng ta ngoại trừ theo chủ nhân ra thì chỗ nào cũng không muốn đi!
Nhìn vẻ kiên quyết của hai nàng, Dương Thiên Lôi liền cảm thấy rối rắm, tuy rằng đúng là mình đã giúp hai nàng chuộc thân, nhưng chỉ là vì tội nghiệp các nàng mà thôi, cũng không có ý muốn nhận các nàng làm nô tỳ. Dù sao thì bây giờ hắn cũng đã có không ít hồng nhan tri kỷ rồi, hơn nữa cũng không có cách nào đại diện cho mấy người Tử Hàm muội muội được.
- Chủ nhân… chúng ta, chúng ta vĩnh viễn chỉ là nô tỳ của ngài, vĩnh viễn… Xin ngài đừng đuổi chúng ta đi!
- Các ngươi thật sự không muốn ly khai sao?
- Không muốn!
- Các ngươi có thích ta không?
- Thích!
- Các ngươi có yêu ta không?
- Yêu!
- Các ngươi có biết thế nào gọi là yêu không? Dương Thiên Lôi liên tục hỏi, hai nàng đều trả lời không chút do dự, thế nhưng lúc Dương Thiên Lôi hỏi tới chuyện này, hai nàng liền ngẩn ra, hiển nhiên là không biết nên trả lời thế nào, - Kỳ thực, các ngươi cũng chỉ là cảm kích mà thôi. Bất quá, nếu các ngươi đã hạ quyết tâm muốn theo ta thì cứ vậy đi. Tạm thời cũng chỉ có thể như vậy thôi…
- Cảm tạ chủ nhân! Hai nàng nhất thời kinh hỉ hô lên. Trên hai khuông mặt xinh đẹp giống hệt nhau nhất thời hiện ra nụ cười sáng lạng, vô cùng đẹp, tràn ngập vẻ đẹp khiến người yêu mến.
- Còn không mau đứng dậy?
- Ân. Cặp cánh trắng muốt của hai nàng nhất thời vỗ nhẹ, liền bay tới trước mặt của Dương Thiên Lôi, tuy rằng rất muốn ôm lấy Dương Thiên Lôi để thể hiện sự vui mừng và cảm kích của hai nàng, thế nhưng các nàng cũng không dám, chỉ dám cung kính nhất mực đứng trước mặt Dương Thiên Lôi, thấp giọng nói: - Chủ nhân, chúng ta tiếp tục phục vụ người có được không?
- Ách… các ngươi thật sự nguyện ý sao?
- Nguyện ý!
- Vậy thì được rồi, chỉ cần không phá hư thần thể thuần âm của các ngươi thì sẽ không to chuyện, bằng không thì tới lúc đó ca nhất định sẽ bị người ta cắn chết! Không vào dục trì nữa, chúng ta trực tiếp rới giường nằm.
- Ân, tất cả đều nghe theo sự căn dặn của chủ nhân!
…
Kết quả là, tên vô sỉ này rất nhanh liền được hưởng thụ những đãi ngộ chưa bao giờ được có, hai địa mỹ nữ có cánh, xích lõa vì người nào đó mà trình diễn một màn phục vụ vô cùng sảng khoái, hai cái miệng nhỏ linh hoạt, hai cặp song phong mê ngươi…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.