Huyền Thiên

Chương 848: Sự yên lặng trước cơn bão (thượng,hạ).

Ô Sơn

11/09/2013

Dường như buổi biểu diễn đã không có khách quý tới xem biểu diễn, không có màn nghỉ ngơi, không có tiếng vỗ tay, không có hoan hô...

Chỉ có một loại tiếng động, đó là tiếng hát trời ban của Liễu Diệc Nhi, tiếng hát không có chút tỳ vết nào!

Một tiếng rưỡi đồng hồ sau, khi Liễu Diệc Nhi cúi đầu chào, biểu thị buổi biểu diễn ngày hôm nay đến đó là kết thúc. Một lúc sau khán giả mới phục hồi lại tinh thần, mới bắt đầu điên cuồng hò hét và hoan hô!

Liễu Diệc Nhi!

Không hổ là nữ thần phương đông!

Nữ thần phương đông sở hữu một giọng hát tự nhiên độc nhất vô nhị trong thiên hạ!

Rất nhiều khán giả không đích thân tới hiện trường nghe qua tiếng ca Liễu Diệc Nhi, vẫn bị chinh phục hoàn toàn, bất kể là nam hay nữ!

Ngay cả những nhân vật lớn có liên quan đến tội ác đã được sắp xếp trước cũng không ngoại lệ, đều bị tiếng hát của cô chinh phục!

Lại một lần nữa, Tabitha thực sự được nghe tiếng hát của Liễu Diệc Nhi. Ở sâu trong nội tâm hắn cũng cảm thấy chút hổ thẹn, thậm chí còn định bỏ qua âm mưu đáng hổ thẹn nhằm vào Liễu Diệc Nhi. Chỉ có điều, khi nhìn Liễu Diệc Nhi cúi chào xong, trên mặt cô lộ ra một nụ cười với tình cảm nồng nàn đi về phía hậu trường, sự hổ thẹn nhất thời biến ham muốn sở hữu càng thêm cường liệt!

...

Hít vào một hơi thật, Tabitha đứng dậy, cũng bước rất nhanh về phía hậu trường!

Trong toàn bộ phòng âm nhạc, đám khán giả và phóng viên, ký giả đang cuộn trào mãnh liệt như nước thủy triều vây kín cửa ra vào. Lần này, Liễu Diệc Nhi không hề cố kỵ vẫn khoác tay Dương Thiên Lôi, Hắc Long cùng với Lý tỷ và đám thủ hạ, còn có nhân viên bảo vệ của Tabitha, cùng mở đường cho Liễu Diệc Nhi!

Tâm thần Dương Thiên Lôi đã sớm buông ra, dò xét tất cả động tĩnh trong phạm vi mấy trăm km. Nhưng hắn vô cùng kinh ngạc, cho tới bây giờ, Dương Thiên Lôi cũng không có phát hiện bất kỳ điều gì khác thường. Dường hồ Tabitha thực sự không có hành động tiến thêm một bước nữa.

Chẳng lẽ là sợ mình?

Không có khả năng. Khi Dương Thiên Lôi giả làm người mặc áo trắng trò chuyện với Kester, hắn đã biết, đối phương biết rõ mình chính là Dương Thiên Lôi người đã tiêu diệt Thần Hoàng Tông ở Nước R, nhưng còn làm như thế, thì sao có thể sợ hắn được?

Nhưng vì sao lại không có bất kỳ động tĩnh nào? Hoặc là nói, căn bản mình không phát hiện ra động tác của đối phương sao?

Dương Thiên Lôi không giải thích được, nhưng cũng không khẩn trương. Không phải là yên lặng trước cơn bão sao? Mình lo lắng cũng được gì! Chỉ cần người của mình vẫn ở bên cạnh mình, mặc kệ đối phương sử dụng thủ đoạn thế nào, Dương Thiên Lôi cũng có tuyệt đối nắm chặt, để người của mình sẽ không phải chịu bất kỳ thương tổn nào!

Từng sợi thần niệm, không chỉ bảo hộ cho Liễu Diệc Nhi, ngay cả chị em Hắc Long, Lý tỷ, cùng với thủ hạ của các nàng, toàn bộ đều được hắn bảo hộ!

Lát nữa, bất luận xảy ra tình huống gì, hắn cũng có phòng hộ trước!

Họ thuận lợi lên xe của Tabitha, trực tiếp chạy tới sân bay, cũng không có xuất hiện bất kỳ vấn đề gì. Loại tình huống này thật sự khiến Dương Thiên Lôi cảm thấy rất khó hiểu.

- Lẽ nào muốn động thủ trên máy bay?

Lúc này, Dương Thiên Lôi khẽ nhíu mày, thầm nghĩ trong lòng. Chỉ là hắn lại không rõ, nếu quả thật muốn động thủ trên máy bay, vậy Liễu Diệc Nhi thì làm sao bây giờ? Liễu Diệc Nhi ở cùng với đám người mình. Nếu như đối phương lấy máy bay làm mục tiêu, tất nhiên Liễu Diệc Nhi sẽ phải gặp nạn. Nhưng mục đích Tabitha là Liễu Diệc Nhi. Vì sao lại lựa chọn phương thức này?

Dương Thiên Lôi không nghĩ ra.

Bất quá, nếu muốn động thủ trên đường bay trở về Hoa Hạ, thì Dương Thiên Lôi lại cầu còn không được!

...

- Liễu tiểu thư, đây là phòng nghỉ được đặc biệt chuẩn bị cho cô! Mời!

Khi Dương Thiên Lôi và đám người Liễu Diệc Nhi đi vào, Lý tỷ đã sớm thông báo đã thu xếp tốt về máy bay chuyên dùng. Một người mặc bộ trang phục của tiếp viên hàng không mỉm cười nhìn Liễu Diệc Nhi nói.

Khí tức trên người tiếp viên hàng không này cũng không có điểm nào không thích hợp. Trong nháy mắt khi Dương Thiên Lôi vào máy bay, hắn đã tra xét Toàn bộ thành viên trong đội bay, cùng với tình huống hoạt động bên trong máy bay nhưng vẫn không phát hiện được sự khác thường nào. Tuy rằng thoạt nhìn máy bay này chỉ là máy bay hàng không dân dụng bình thường, nhưng cấu tạo bên trong lại là máy bay chiến đấu hết sức tiên tiến của Hoa Hạ, bất luận là tốc độ bay hay là sự an toàn đều có thể đều đạt được cấp cao nhất.

Rất rõ ràng, lần trước Liễu Diệc Nhi trải qua nguy hiểm trên không, đã làm nhà họ Liễu, thậm chí Hoa Hạ cảm thấy hoảng sợ.

- Chúng tôi cùng đi với nhau!

Mặc dù không có tìm ra điểm nào khác lạ, nhưng Dương Thiên Lôi vẫn phải cẩn thận. Trên mặt hắn mang theo nụ cười nhàn nhạt, không cho rằng đã biết. Dù có bất kỳ điều gì không thích hợp đi nữa, quan hệ giữa hai người hiện tại là "Người yêu", đã được Liễu Diệc Nhi phát ra toàn thế giới.

- Xin lỗi. Dương tiên sinh, phòng nghỉ chỉ có thể chứa được một mình Liễu tiểu thư!

Ngoài ý muốn của Dương Thiên Lôi, trên mặt tiếp viên hàng không tự nhiên lộ ra chút xấu hổ, nhẹ giọng nói.



- Em đi một mình cũng được, anh ở bên ngoài được rồi!

Càng làm cho Dương Thiên Lôi bất ngờ hơn chính là, Liễu Diệc Nhi tự nhiên cũng nói như thế.

- Em chắc chứ?

Dương Thiên Lôi kinh ngạc nhìn Liễu Diệc Nhi hỏi.

- Không có việc gì đâu. Chúng ta đều đã lên máy bay của mình. Chúng ta an toàn mà...

Liễu Diệc Nhi mỉm cười nhìn Dương Thiên Lôi nói.

Trong hai tròng mắt Dương Thiên Lôi lấp lánh phát ra một đạo tinh quang không thể phát hiện được. Sau khi hơi dừng lại một chút, trên mặt bỗng nhiên lộ ra một nụ cười mỉm, nói:

- Được! Vậy em nghỉ ngơi cho tốt!

Nói xong, Dương Thiên Lôi liền đi đến vị trí bình thường, trực tiếp ngồi ở chiếc ghế trống.

Mà Liễu Diệc Nhi lại gật đầu, dưới sự hướng dẫn của tiếp viên hàng không, đi vào phòng nghỉ đã được đặc biệt chuẩn bị riêng cho nàng.

...

Dương Thiên Lôi vẫn mang theo kính râm, chậm rãi nhắm hai mắt lại, nhìn hắn như tiến nhập vào trạng thái thả lỏng, thần niệm lại bắt đầu dò xét kỹ lưỡng trên người mọi thành viên có mặt trong cabin.

- Lăng muội, nàng thấy thế nào?

- Rất kỳ quái. Cái này căn bản không phải pháp thuật thần thông! Muốn thanh trừ cũng rất đơn giản...

Không ai biết, Lăng Hi, Lý Tuyết, Lý Hàn Mai, Tống Hiểu Phân, Trương Nhã Tĩnh, ngay cả Dany cũng dám đi theo, tự nhiên đã ẩn nấp ở trong máy bay từ lâu. Nhờ vào thuật ẩn nấp của Lăng Hi nên sẽ không bị bất kỳ kẻ nào phát hiện được.

- Tạm thời đừng hành động. Lúc này động thủ, sẽ không biết nói bọn họ chơi trò chơi thú vị gì! Xem thời cơ rồi hành động!

Dương Thiên Lôi nói trong thần niệm.

Chương 848: Sự yên lặng trước cơn bão (hạ).

- Được. Địa Cầu các ngươi thật là kỳ quái, không có người tu luyện chân chính, nhưng lại có lối đi tắt khác tự nhiên cũng có thể làm được chuyện thần kỳ như vậy.

Lăng Hi nói:

- Thiên Lôi. Thật ra Địa Cầu có rất nhiều thứ đó, chơi rất tốt, so với Tam Thập Tam Thiên chúng ta càng vui hơn. Dường như ta rất thích ở đây!

- Đó là vì ở đây có lão công của nàng, sao có thể không thích? Ha ha. Lăng muội muội, chờ khi chúng ta phá được phong ấn Địa Cầu xong, chúng ta liền trở về Tam Thập Tam Thiên. Có ta ở đây, vũ trụ hình thức ban đầu khẳng định không bao lâu sẽ lớn lên. Đến lúc đó, đám người Tử Hàm cũng sẽ hoàn toàn khôi phục! Chờ sau hoàn thành tất cả ‘sứ mệnh’, chúng ta liền tới Địa Cầu sinh sống, buồn chán thì có thể đi du lịch ở khắp nơi...

Lăng Hi đáp. Lúc này đây dĩ nhiên là phản bác lại sự không thành thật trong lời nói của Dương Thiên Lôi.

Không ai biết được, lúc này Dương Thiên Lôi và Lăng Hi còn có tâm tình nói chuyện vui. Cũng không có biện pháp, hai người thực sự trên nghĩ ra Địa Cầu trên còn có người nào có thể gây khó dễ cho bọn họ. Hiện tại, bọn họ chỉ là chờ đối phương lộ ra thủ đoạn sau cùng là cái gì mà thôi.

- Ta đi tới bên cạnh Liễu Diệc Nhi xem thế nào. Như vậy cũng an toàn hơn. Chúng ta chưa từng thấy qua những thủ đoạn này. Nói không chừng thật sự có chuyện gì đó mà chúng ta nghĩ không ra sẽ phát sinh. .

Lăng Hi nói tiếp.

- Cũng tốt. Cẩn thận một chút, đừng kinh động tới đối phương!

Dương Thiên Lôi quay về không gian hư vô, khẽ cười cười. Người khác nhìn không thấy Lý Tuyết các nàng, nhưng Dương Thiên Lôi lại thấy rất rõ.

Lăng Hi truyền âm tới mấy chị em một tiếng, liền trực tiếp biến mất, khi nàng lại xuất hiện thì đã tiến vào phòng nghỉ của Liễu Diệc Nhi. Liễu Diệc Nhi ngồi thoải mái trên đặc chế, tựa hồ đang suy nghĩ chuyện gì, không hề phát hiện đến sự xuất hiện của Lăng Hi.

Hai người Lăng Hi, Liễu Diệc Nhi, vốn có liên hệ với nhau bởi thiên ti vạn lộ trong Thanh Tĩnh Lưu Ly Bình. Chỉ có điều sau khi đi tới Địa Cầu, thiên địa lực hoàn toàn bị phong ấn, mất đi cảm ứng qua lại giữa hai người. Nhưng lúc này, khi đứng thật gần ở trước mặt Liễu Diệc Nhi, Lăng Hi vẫn có thể cảm ứng được rõ ràng khí tức quen thuộc ẩn chứa trong thần hồn của Liễu Diệc Nhi!

Lăng Hi cẩn thận tra xét, thần niệm biến thành tơ nhện, dung nhập một chút vào trong đầu Liễu Diệc Nhi. Nếu như tiên nhân tối cao nhìn trộm, những suy nghĩ trong đầu Liễu Diệc Nhi đang phát sinh sự biến hóa mầu nhiệm.

Lăng Hi cũng không đưa ra bất kỳ hành động trợ giúp nào, để tránh làm cho đối phương chú ý.



Chỉ là, khi cổ vô cùng nhỏ bé kia đi vào, nếu như không thể phát hiện được sự tồn tại của chúng, dần dần càng lúc càng tiến sâu vào trong đầu Liễu Diệc Nhi, dường như càng ngày càng trở nên chậm, cuối cùng, tới khi không thể đi tới được nữa vì "Một đám thần niệm" ẩn náu ở sâu trong đầu Liễu Diệc Nhi ngăn trở!

Cái này chính là lạc ấn linh hồn của Liễu Diệc Nhi!

Thần niệm Chân Tiên cảnh ngưng tụ thành lạc ấn linh hồn!

- Thiên Lôi...

Cũng đúng lúc này, ánh mắt Liễu Diệc Nhi liền sáng lên một chút, tự nhiên mở miệng gọi nhẹ một tiếng. Nhưng vừa mới gọi xong, ánh mắt lại biến hóa, khôi phục trạng thái ngơ ngác vừa rồi.

...

Dương Thiên Lôi và Lăng Hi cũng không biết, lúc này, hơn một nghìn vật tương tự như đĩa bay đang bay trong không trung, đã chuẩn bị hoàn tất, toàn bộ tín hiệu thiết bị đều hoàn toàn tập trung chỗ ngồi của Dương Thiên Lôi trên máy bay.

Đồng thời, trước sau vẫn duy trì tuyệt đối vị trí tương đối với máy bay.

Trong một đĩa bay rất khổng lồ, Giáo sư Jean đang nhìn vào màn hình theo dõi rất lớn, nhìn chằm chằm vào những điểm đang tản ra ánh sáng màu đỏ, trong miệng không ngừng nói về tình huống tiến triển của khôi lỗi cổ.

Mà cha con Kester và Tabitha, cùng với mười tên mặc áo màu vàng nhìn như không có bất kỳ khí tức cường đại nào, cũng đứng ở phía sau ba người, vẻ mặt không chút cảm xúc.

- Hả? Đây là chuyện gì?

Đúng lúc này, Giáo sư Jean nhìn chằm chằm một điểm đỏ, nói.

- Sao vậy?

Hầu như Kester và Tabitha cùng hỏi một lúc.

- Khôi lỗi cổ vào đầu Liễu Diệc Nhi, tiến triển đến phân nửa, liền dừng lại, dường như không thể tiếp tục đột phá...

- Hả?

- Không thể khống chế sao?

- Khống chế thì không thành vấn đề, chỉ là, loại tình huống này rất quái lạ, chưa từng phát sinh quá!

Giáo sư Jean nói.

- Vậy không đáng lo! Chỉ cần có thể khống chế, sẽ không sao! Nếu như bại lộ, cũng chỉ có cần diệt toàn bộ. Tabitha, con nghĩ sao?

Kester nhìn thoáng qua Tabitha nói!

Trên thực tế, nếu như không phải vì Tabitha, bọn họ căn bản không cần sử dụng đến khôi lỗi cổ. Hoàn toàn không cần lo lắng đối phương sẽ phát hiện ra động tác của bọn họ. Đến lúc đó, có thể trực tiếp hành động. Về phần, những vi sinh vật đã ẩn náu trên những người dùng để uy hiếp Dương Thiên Lôi, đến lúc đó dùng được thì tốt, cho dù không dùng cũng được, cùng lắm thì phá hủy toàn bộ.

Chỉ cần hủy diệt được Dương Thiên Lôi, Gia tộc Kennedy thực sự không cần lo lắng nữa!

Thế nhưng, bởi vì Tabitha muốn có Liễu Diệc Nhi, khiến Kester phải chiếu cố cảm nhận của đứa con trai duy nhất này.

Chỉ có điều, đến bây giờ Kester ũng không biết, uy hiếp đối với Dương Thiên Lôi đã sớm bị Dương Thiên Lôi loại bỏ, tin tức mà hắn thu được chỉ là sự ngụy trang mà thôi.

Mấy mấy giờ sau, khi máy bay bay đến một khu vực mà bốn bên đều là biển cả thì bỗng nhiên hạ thấp xuống!

Cùng lúc đó, hai tiếp viên hàng không đã chuẩn bị từ lâu đi rất nhanh vào phòng nghỉ của Liễu Diệc Nhi. Hai người một trái một phải bỗng nhiên nắm lấy cánh tay của Liễu Diệc Nhi. Mà dường như Liễu Diệc Nhi cũng không có bất luận phản kháng nào, càng không kêu sợ hãi. Dường như nàng đã biế trước tất cả, mặc cho hai người nắm!

Thình thịch!

Một "tiếp viên hàng không" đang nắm tay bỗng nhiên dường như phát ra một tầng lân giáp lóe sáng. Hắn đánh một quyền xuyên thủng cửa kính trong phòng nghỉ đánh "Rầm" một tiếng. Cửa kính liền hoàn toàn nứt ra. Khí lưu hung mãnh, liền tràn vào trong phòng nghỉ. Nhưng, rõ ràng phòng nghỉ này được bao kín. Toàn bộ máy bay chỉ bị xóc nảy một chút mà thôi, nhưng bên trong cũng không có bị bất kỳ ảnh hưởng nào của luồng khí lưu!

Tê tê...

Phá đi một mảng lớn, không hề dừng lại, hai người "Tiếp viên hàng không" trực tiếp cầm lấy cánh tay Liễu Diệc Nhi nhảy ra ngoài cửa sổ. Cùng lúc đó, trên vai hai người phát ra những tiếng tê tê, tự nhiên sinh ra hai cánh chim "vèo" một tiếng liền bay đi như một tia chớp!

- Thiên Lôi...

Từ lúc hai tên yêu nghiệt "Tiếp viên hàng không" kia bước vào, ánh mắt có chút dại ra của Liễu Diệc Nhi dường như lại khôi phục lại thần chí, gọi tên Dương Thiên Lôi. Chỉ là, ngay sau đó lại bị khống chế.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Huyền Thiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook