Huyền Thiên

Chương 200: Ta không làm Tiểu Long Nữ

Ô Sơn

17/03/2013

Thiếu niên nhìn vào bóng lưng anh tuấn thần võ của Dương Thiên Lôi, thì thào nói:

- Ngày mai năm sau chính là ngày giỗ của Lôi Hoành... Thiên Lôi sư huynh thật là có khí phách!

Một thiếu niên khác nghi hoặc hỏi:

- Ngươi nói cái gì, Băng Lam?

- Thiên Lôi sư huynh thực sự muốn khiêu chiến Lôi Hoành, hơn nữa hắn nói rõ ngày mai năm sau chính là ngày giỗ của Lôi Hoành!

- Không phải chứ? Lôi Hoành là Tiên Thiên... Hình như Thiên Lôi sư huynh cũng thăng cấp lên cảnh giới Tiên Thiên rồi!

- Ừm, ngày mai nói sao ta cũng phải đi xem!

Thiên Vân Phong.

Khói mây lượn lờ, một áng mây trắng phiêu bồng trên Thiên Vân Phong, dưới ánh dương quang, tỏa ra từng tia sáng bảy màu lấp lánh. Kỳ hoa dị thảo, đình đài lầu gác, suối chảy qua cầu, khung cảnh tuy không có khí thế bàng bạc như Thiên Minh Phong, cũng không chen đầy linh dược như Thiên Đan Phong, nhưng lại rất khác biệt và thanh nhã, đẹp không sao tả xiết.

Dương Thiên Lôi men theo bậc thang đi lên, đi ngang qua nơi nào cũng có người ghé mắt nhìn qua, nhất là một số cao thủ Tiên Thiên, nhìn về phía Dương Thiên Lôi với ánh mắt ngạc nhiên và giật mình.

Tuy Dương Thiên Lôi rất muốn coi như không thấy gì, nhưng dù sao cũng coi như là “thân gia”, cho nên, suốt chặn đường hắn liên tục mỉm cười gật đầu, hễ ai nhìn hắn có lễ độ là liền mỉm cười tao nhã đáp trả.

Đoạn đường vốn chỉ cần vài phút là tới, nhưng do phải lễ phép, Dương Thiên Lôi lại phải mất mười mấy phút mới đi tới Vân Thiên các trên đỉnh núi, xoay người đi về phía bên phải.

Sau khi đi khoảng trăm mét, một diễn võ trường thật lớn, phương viên chừng mấy nghìn mét, có hình chữ U xuất hiện trước mặt Dương Thiên Lôi. Chỉ thấy trong diễn võ trường có chừng hơn một nghìn đệ tử trẻ tuổi đang ngồi xếp bằng ngồi trên bồ đoàn, chia thành mấy phương trận, phía trước mỗi phương trận đều có một cao thủ Tiên Thiên ngồi xếp bằng truyền thụ võ đạo.

Phần lớn những cao thủ Tiên Thiên này đều là người già, chỉ có một phương trận khá gây sự chú ý của người khác, đó là một mỹ phụ trung niên. Trong phương trận của mỹ phụ phần lớn đều là nữ sinh.

Dương Thiên Lôi vừa mới đi tới gần biên giới của diễn võ trường, một thiếu nữ mười sáu mười bảy tuổi liền chạy tới trước mặt hắn, len lén quan sát Dương Thiên Lôi cực kỳ đẹp trai này, mặt phấn xấu hổ, có vẻ rục rè, nũng nịu nói:

- Ngươi là... Dương Thiên Lôi sư huynh phải không?

- Ừm, chính là ta!

Thiếu nữ nhẹ giọng nói:

- Ngươi theo ta, Vân Dao tiền bối ở bên kia.

- Được, đa tạ!

- Không, không cần khách sáo, đi theo ta!

Từ đằng xa, Dương Thiên Lôi đã thấy Vân Dao chăm chú nhìn chằm chằm vào hắn, mà các đệ tử trong phương trận trước mặt bà ta cũng đều vô cùng hiếu kỳ đánh giá Dương Thiên Lôi.

Đối mặt với ánh nhìn của một đám tiểu mỹ nữ và một đại mỹ nữ, biểu hiện Dương Thiên Lôi rất điềm đạm tự nhiên, không kiêu ngạo, không siểm nịnh, không quan tâm hơn thua.

Trông thì chậm như thực tế rất nhanh, chớp mắt đã đi tới trước mặt Vân Dao, hắn ôm quyền nói:

- Đệ tử Dương Thiên Lôi, tham kiến Vân Dao sư phụ! Bái kiến trễ nãi, xin sư phụ nhận ba lạy của Thiên Lôi!

Dương Thiên Lôi nói xong, không đợi Vân Dao phản ứng, liền phịch một tiếng, quỳ xuống đất!



Hắn làm đại lễ bái sư!

Cho dù là Vân Dao đã sống hơn ba trăm năm cũng bị đại lễ bất ngờ của Dương Thiên Lôi khiến cho ngơ ngác trợn tròn mắt, lúc muốn ngăn cản thì Dương Thiên Lôi đã lạy một cái, Vân Dao đâu còn dám do dự? Vội vàng phát ra một đạo pháp lực, ngăn cản Dương Thiên Lôi tiếp tục bái lạy.

Nàng cũng không muốn khi không có thêm một tên đồ đệ, mặc dù nàng biết một ít chuyện giữa Trương Tử Hàm và Dương Thiên Lôi, nhưng không có nghĩa là có thể thu nhận Dương Thiên Lôi làm đồ đệ. Đây hoàn toàn là hai chuyện khác nhau.

Bái lạy thứ hai của Dương Thiên Lôi đệ liền bị niệm lực của Vân Dao mạnh mẽ ngăn lại.

Bất quá, Dương Thiên Lôi lại không đợi Vân Dao lên tiếng, liền dõng dạc, thẳng thắn hào hùng nói:

- Sư phụ của Tử Hàm chính là sư phụ của Thiên Lôi, gặp thầy như gặp mẹ, có chỗ đường đột, xin sư phụ chớ trách!

Dương Thiên Lôi nói xong, không để cho Vân Dao có cơ hội gia tăng lực lượng, quanh thân bỗng nhiên toả ra một cổ niệm lực bàng bạc, sau đó nhanh như chớp cúi lạy “cộp cộp” hai lạy, rồi phủ phục sát đất không ngẩn lên.

- Ngươi...

Vân Dao không biết nên nói gì, đồng thời trong lòng cũng vô cùng kinh ngạc, bằng vào tu vi Tiên Thiên cấp bảy thì tất nhiên nhìn ra tu vi của Dương Thiên Lôi đã đạt được Tiên Thiên cấp một, cho nên, để ngăn cản Dương Thiên Lôi tiếp tục bái lạy, nàng đã phát ra pháp đủ để ngăn cản bất kỳ cao thủ Tiên Thiên cấp hai nào, nhưng lại không ngờ rằng Dương Thiên Lôi lại có thể tiếp tục bái lạy, hơn nữa trong nháy mắt dập đầu cũng không có thi triển bất kỳ pháp lực hộ thể nào, đầu đập vào nham thạch cứng rắn vang lên tiếng “cộp cộp”, thể hiện đầy đủ thành ý và cố chấp.

Vân Dao than nhẹ một tiếng, nói:

- Đứng lên...

- Đa tạ sư phụ!

Được Vân Dao ân chuẩn, Dương Thiên Lôi mới đứng dậy.

Vân Dao nhìn Dương Thiên Lôi, trong mắt có chút tán thưởng, nói:

- Mặc dù ngươi hành lễ bái sư với ta, nhưng ngươi và ta cũng không thực sự là thầy trò, bất quá... Ngươi tạm thời gọi ta là sư phụ đi. Ngươi đến tìm Tử Hàm phải không?

Dương Thiên Lôi nghiêm trang nói:

- Không hoàn toàn là thế, đệ tử biết Tử Hàm đang bế quan, một là muốn biết tình hình Tử Hàm bế quan, khi nào xuất quan, hai là tới bái kiến sư phụ người!

Nhuyễn giáp màu bạc, mặt anh tuấn, mặc dù hơi có vẻ non nớt, nhưng lại vô cùng anh dũng, trong đôi mắt trong suốt lộ ra vẻ kiên định, trí tuệ và cung kính, nhìn thẳng vào gương mặt hiền từ, ôn nhu và mang đầy phong vận của Vân Dao.

Nàng nào biết tên dung tục này giả bộ đến phát khổ, hình tượng chẳng chút kiêu căng như thế, không chút siểm nịnh như thế, chính khí nghiêm nghị như thế căn bản không thể có được trên người tên tiểu tử này, bất quá, vì muốn để lại ấn tượng tốt cho sư phụ của Tử Hàm muội muội, hắn không thể không làm như vậy.

- Tử Hàm đang bế tử quan, chỉ có đột phá Tiên Thiên cấp một mới có thể đi ra. Lúc nào có thể đi ra, thì phải xem nàng ta lúc nào có thể đột phá đến Tiên Thiên cấp hai.

Vân Dao nói đến chỗ này, bỗng nhiên trừng mắt nhìn Dương Thiên Lôi nói:

- Trước khi Tử Hàm bế quan, dường như tâm thần bất an, xem ra là có liên quan đến ngươi phải không?

Dương Thiên Lôi ngượng ngùng nói:

- Cái này... Là có liên quan đến đệ tử.

Vân Dao nói:

- Ừm, vậy mới được. Chẳng trách nàng ta có giao phó cho ta, nếu ngươi tự mình đến Thiên Vân Phong tìm nàng, nhờ ta chuyển một câu cho ngươi.



- Câu gì?

Mặc dù Dương Thiên Lôi đã đả thông khúc mắc, nhưng lúc này, nghe Vân Dao nói như thế thì bỗng nhiên trong lòng run lên, trong đôi mắt đen láy hiện lên hai tia sáng bảy màu thu nhiếp hồn phách người khác, hiển nhiên hắn đã kích động rồi.

Vân Dao thoáng giật mình, kinh ngạc nhìn vào ánh mắt của Dương Thiên Lôi, đánh giá trong lòng đối với Dương Thiên Lôi đã cao hơn một chút. Một lúc sau, Vân Dao dường như lâm vào trạng thái suy tư, nhẹ giọng nói:

- Một câu tất kỳ quái, cho đến nay ta vẫn không hiểu được. Nói cái gì, nàng ta thích Dương Quá...

Nghe câu đó, trái tim Dương Thiên Lôi bỗng nhiên đau nhói.

- Còn có cái gì... Quách Tương và những cô gái khác cũng rất đáng thương... Cho nên, hình như nói cái gì... Nàng ta không làm Tiểu Long Nữ? Ừm, hình như là như vậy. Bọn trẻ các ngươi thật không biết đang nói cái gì nữa, ngươi...

- Thật tốt quá! Ha ha ha...

Lúc Vân Dao nói xong, vừa định hỏi Dương Thiên Lôi có thể không nghe hiểu Trương Tử Hàm nói không thì đã bị sự hưng phấn của Dương Thiên Lôi cắt đứt. Dương Thiên Lôi vừa rồi còn đang hết sức bình thường, lúc này dĩ nhiên cười lên như điên cuồng, thiếu chút nữa là lăn lộn dưới đất.

Vân Dao không biết chuyện gì xảy ra, các đệ tử trước mặt bà ta cũng ngơ ngác.

Vân Dao phát ra một cổ pháp lực, nhè nhẹ vỗ vỗ Dương Thiên Lôi, nhịn không được hỏi:

- Này, tiểu tử kia, ngươi không sao chứ?

Dương Thiên Lôi phát hiện mình đang thất thố, vội ngưng cười, xấu hổ nói:

- Không... không có gì, sư phụ, rất đa tạ người! Đệ tử sẽ không quấy rầy người truyền đạo, các vị sư đệ sư muội, thật ngại đã làm lỡ thời gian học tập của các ngươi, mấy viên thuần dương đan này coi như bồi tội. Chút lòng thành của ta, xin hãy nhận lấy!

Dương Thiên Lôi vừa nói vừa lấy ra mấy trăm viên thuần dương đan, giống như thiên nữ rãi hoa, trong nháy mắt liền bay đến tay mỗi một đệ tử của hai phương trận.

...

- Sư phụ, đệ tử xin cáo lui. Ngày khác trở lại bái phỏng!

Dương Thiên Lôi nói xong, thân hình nhoáng lên, giống như làn gió nhẹ, trong thoáng chốc liền biến mất vô tung vô ảnh.

Vân Dao ngơ ngác nhìn tàn ảnh còn lưu lại của Dương Thiên Lôi, trong lòng cực kỳ kinh ngạc, đây là tu vi Tiên Thiên cấp một? Đừng nói là Tiên Thiên cấp một, cho dù cao thủ Tiên Thiên cấp bốn Ngũ Khí Triêu Nguyên cũng căn bản không thể làm được điểm này!

Trong nháy mắt đã xác định số người trong phương trận, trong nháy mắt liền xuất ra số lượng đan dược chuẩn xác, trong nháy mắt liền đồng thời phân chia mỗi nhóm mười viên chuẩn xác bay đến trước mặt mỗi người, đồng thời dùng niệm lực giữ chúng trong không trung, mãi đến lúc này, hắn đã rời đi, niệm lực vẫn còn tồn tại, kéo dài không thôi, còn tốc độ lúc rời đi của hắn, thật là kinh khủng!

Vốn tưởng rằng Trương Tử Hàm nhận được truyền thừa của di tích, lĩnh ngộ được ba loại năng lượng bổn nguyên là thủy, băng, vụ, bước vào cảnh giới Tiên Thiên, đồng thời tầng thứ niệm lực vượt xa cấp hai, thậm chí đạt được yâu cầu của cao thủ Tiên Thiên cấp ba, trong Trảm Không Kiếm Phái hẳn là nhân vật thiên tài số một. Nhưng hiện tại, thấy Dương Thiên Lôi, Vân Dao mới biết được, cái gì mới là thiên tài chân chính!

Ngày hôm sau, mới sáng sớm, Lôi Hoành liền dẫn theo đông đảo tuỳ tùng, mặt hếch lên trời, tự cao tự đại, đi tới lôi đài Tiên Thiên cấp một ở khu lôi đài trung tâm.

Mấy ngày nay, Lôi Hoành chờ đến lòng nóng như lửa đốt, vẫn luôn lưu ý động tĩnh trên Thiên Đan Phong. Mãi đến ngày hôm kia, biết được tin tức Dương Thiên Lôi trở lại Thiên Đan Phong, hắn mới cảm thấy an tâm. Bất quá, nhưng vẫn lo Dương Thiên Lôi không dám ra mặt nhận khiêu chiến, cho nên, ngày hôm qua hắn cố ý lệnh cho vài tên cùng chạy đến Thiên Đan Phong bái phỏng, khiêu khích cực hạn của Dương Thiên Lôi.

Kết quả khiến Lôi Hoành vô cùng vui mừng, mấy tên tuỳ tùng mang về tin tức xác thực cho hắn, cho dù là Dương Thiên Lôi hay Sở Hương Hương cũng đều khẳng định nói rằng, hôm nay, Dương Thiên Lôi sẽ quyết chiến cùng hắn!

Tin tức này, hầu như chỉ trong nháy mắt liền mọc cánh, lan truyền khắp toàn bộ Trảm Không Kiếm Phái.

Lôi Hoành nhìn đoàn người đông nghẹt, trong lòng hắn vô cùng đắc chí, vô cùng thoả mãn. Hắn cực kỳ thích cái cảm giác được vạn người chú mục, cao cao tại thượng. trên Thiên Mộng Phong, vô số thiếu nữ chủ động yêu thương nhung nhớ, thậm chí một ít thiếu nữ cảnh giới Tiên Thiên cũng đều liếc mắt đưa tình với hắn, đây chính là lợi ích trực tiếp nhất khi trở thành cường giả!

Trong khoảng thời gian này, không chỉ có Tiêu Như Mộng đưa hắn lên đủ cao, mà ngay cả phó chưởng môn của Trảm Không Kiếm Phái cũng đều tỏ ra ưu ái đối với hắn. Cho hắn được quyền thông hành không trở ngại, tự do xuất nhập Thiên Tịch Phong, tùy ý tiến vào tu luyện trong động thiên bình thường trên Thiên Tịch Phong. Trang bị vốn có cũng được nâng cấp thành một bộ trang bị linh khí hạ phẩm thuộc tính lôi!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Huyền Thiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook