Huyền Thiên

Chương 553: Thần cách, địa cầu!

Ô Sơn

17/03/2013

Ánh mắt phẫn nộ của những người khác lúc này biến thành ngốc trệ. Bọn họ không nghĩ tới Kỷ Nhạ Yên lại làm như vậy!

- Mẫu thân rất vui, các ngươi vẫn còn gọi ta là mẫu thân, đáng tiếc, tình mẫu tử của chúng ta đã hết...

Hai mắt đang đổ máu tươi của Kỷ Nhạ Yên, vào lúc này, ánh lên một tia vui vẻ.

Cùng lúc đó, bỗng nhiên mi tâm của nàng phát ra ánh sáng chói mắt, tính mạng tinh nguyên khổng lồ, thiên địa pháp tắc và thần niệm vô cùng vô tận, phân thành mười đạo bao phủ bọn người Kỷ Tiêu Dao, trực tiếp tiến vào mi tâm của bọn họ, nhanh chóng dung nhập vào trong.

- Không!

Tất cả mọi người hoảng sợ, trong lòng bọn người Kỷ Tiêu Dao hò hét điên cuồng, kể cả Dương Thiên Lôi cũng vậy, không có bất kỳ tác dụng gì. Mẫu thân vẫn là mẫu thân, bọn họ lựa chọn phụ thân nhưng không có nghĩa là bọn họ bỏ mẫu thân, mắt thấy Kỷ Nhạ Yên tự hủy diệt mình, dùng tu vi cả đời của mình thành toàn cho bọn họ, bọn họ hối hận, đáng tiếc là đã muộn.

Mất đúng mười phút đồng hồ, "Bành" một tiếng thật lớn, thân thể Kỷ Nhạ Yên phân thành mười mảnh huyêt v và một tánh mạng lạc ấn và một đám thần niệm, chui vào đan điền của Dương Thiên Lôi.

Hơn nữa lập tức thúc dục năng lượng của Dương Thiên Lôi, xé rách hư không, biến mất trước mặt mọi người!

Hủy diệt thân thể, tê liệt nguyên thần, đem tu vi năng lượng vô cùng vô tận của Chân Thần Cảnh Thiên giai, thần niệm và thiên địa pháp tắc cưỡng ép dung nhập vào thể nội bọn người Kỷ Tiêu Dao, nàng đã hoàn trả mọi thứ của Kỷ gia cho Kỷ gia. Nàng chỉ lấy đi linh hồn lạc ấn thuộc về mình!

Yêu càng sâu, hận càng sâu, nhưng nàng không hận Kỷ gia. Nhưng mà, không bao giờ có khả năng yêu nữa.

Yêu nhau hai mươi ba vạn năm, yêu sâu thế nào? Ngay cả tín nhiệm cũng không có, thế có yêu không? Kỷ Thiên Xuyên không cho nàng cơ hội giải thích, nàng đã cố gắng nhưng cuối cùng vẫn vô ích, tới thời điểm nàng tự hủy diệt mình vẫn không giải thích. Bởi vì nàng biết rõ, bọn họ đã không tín nhiệm thì giải thích cũng không có tác dụng gì.

Ai sẽ tin tưởng, Dương Thiên Lôi không có phụ thân, là một mình mình sinh hạ thôi sao?

Ai sẽ tin tưởng?

Lựa chọn quyết tuyệt hủy diệt mình, trong đầu Kỷ Nhạ Yên không xuất hiện thời gian hai mươi ba vạn năm sống chung với Kỷ Thiên Xuyên, mà là Dương Thiên Lôi yên lặng trả giá của nửa đời người, xóa đi trí nhớ huyết hồng thân ảnh của nàng.

Thế gian này, có lẽ chỉ có hắn là người vớ vẩn duy nhất tin tưởng mình.

- Mẫu thân!

- Rầm rầm rầm...

Kỷ Nhạ Yên dùng một tia thần niệm cuối cùng khống chế thân thể Dương Thiên Lôi, phi hành trong không gian hỗn loạn suốt ba ngày ba đêm, xé rách hàng rào không gian, đi vào một khỏa tinh cầu hoang vu. Dù đang thanh tỉnh, nhưng Dương Thiên Lôi không cách nào phá vỡ cấm chế trên người mình, lúc trói buộc thân thể tiêu tán, hắn hét lên một tiếng tê tâm liệt phế, tiếng hét thống khổ đến cực điểm, Dương Thiên Lôi hét đến mức khàn cả giọng.

Thê lương, vô tận phẫn nộ, vô tận không cam lòng, vô tận cô độc, vô tận bàng hoàng, vang vọng cả tinh cầu!

Một tiếng "Mẫu thân" tê tâm liệt phế, oanh tạc từng ngọn núi lớn xung quanh.

Dãy núi gào thét, thiên địa run rẩy!

Năng lượng cuồng bạo tàn sát bừa bãi, trong chốc lát hủy diệt cả ngàn vạn dặm.

Một giờ, hai giờ, Dương Thiên Lôi giống như con dã thú bị tổn thương, điên cuồng hủy diệt tinh cầu hoang vu này!

Cô nhi, hắn từng là cô nhi, vô cùng mong mỏi thân tình. Hắn đi tới thế giới này, chỉ có một thân nhân duy nhất, mẫu thân!

Nhưng mà, hắn không có thời gian ở chung với mẫu thân được bao lâu, vốn tưởng lần này gặp lại, sẽ được làm bạn bên cạnh mẫu thân, làm cho mình được ở bên cạnh thân nhân duy nhất, để cho mẫu thân nhìn thấy mình huy hoàng, nhìn thấy mình phát triển, nhưng khi hắn mang tâm tình kích động và ước mơ đến, chỉ nhìn thấy mẫu thân một lần, thậm chí chưa kịp nói câu thứ hai, đã trơ mắt nhìn mẫu thân hủy diệt!

- Thiên Lôi, đừng khóc, mẫu thân đã nói, vĩnh viễn ở cùng ngươi...

Ngay lúc Dương Thiên Lôi quỳ trên mặt đất, nước mắt rơi như mưa, thời điểm thống khổ nghẹn ngào, một âm thanh quen thuộc, tuy rất yếu ớt, nhưng rất rõ ràng xuất hiện trong óc Dương Thiên Lôi.

Dương Thiên Lôi đang điên cuồng, dù Kỷ Nhạ Yên kêu thế nào, Dương Thiên Lôi cũng không cảm ứng được, bởi vì Kỷ Nhạ Yên đã quá suy yếu, tu vi hơn hai mươi hai vạn năm, Chân Thần Cảnh Thiên giai cường đại, đã hoàn trả lại cho Kỷ gia, lúc này còn sót lại chỉ là một tia linh hồn suy yếu mà thôi.

Lạc ấn, lúc này, Dương Thiên Lôi đã ngừng phát tiết, thời điểm quỳ trên mặt đất khóc rống, âm thanh yếu ớt của Kỷ Nhạ Yên mới truyền vào trong óc của hắn.

- Mẫu thân... Người...

Dương Thiên Lôi mở to mắt. Lúc này, hắn cảm nhận được một tia linh hồn lạc ấn của Kỷ Nhạ Yên, đang ở trong đan điền của hắn.

- Mẫu thân đã nói sẽ ở cùng ngươi, mẫu thân không có gì cho ngươi, chỉ có thể đem linh hồn lạc ấn và trí nhớ cho ngươi, ngươi là kiêu ngạo của mẫu thân, mẫu thân tin tưởng, cuối cùng sẽ có một ngày ngươi có thể siêu việt Cửu Thiên...

- Không, không! Mẫu thân, ta không muốn, cái gì ta cũng không muốn, ta chỉ muốn người còn sống, chỉ cần người ở trong thân thể của con...

- Đứa nhỏ ngốc, mẫu thân chỉ là linh hồn lạc ấn, chỉ cần dung nhập hoàn toàn vào nguyên thần của ngươi, mẫu thân sẽ vĩnh viễn ở cùng ngươi...

- Ta không muốn! Ah! Đi ra, các ngươi đi ra cho ta.

Dương Thiên Lôi cắt đứt tia liên hệ yếu ớt của Kỷ Nhạ Yên, đột nhiên ngửa mặt lên trời kêu to một tiếng, điên cuồng thúc dục thần niệm và pháp lực, hào quang bảy màu và ngũ sắc quang hoa bàng bạc, lập tức từ mi tâm của hắn phát ra, Lăng Hi, Trương Tử Hàm, Nguyễn Hi Vũ và Trần Thiến từ trong Thanh Tĩnh Lưu Ly Bình hiện ra.



- Thiên Lôi...

Lăng Hi, Trương Tử Hàm, Nguyễn Hi Vũ, Trần Thiến, tứ nữ khóc lớn, quỳ rạp bên người Dương Thiên Lôi, trong Thanh Tĩnh Lưu Ly Bình, chúng nữ cũng đang khóc lớn. Những gì đã xảy ra, các nàng cũng nhìn thấy rõ, tuy không có bất kỳ năng lực nào để hỗ trợ, thời điểm nhìn thấy Dương Thiên Lôi điên cuồng phát tiết, lần đầu tiên các nàng nhìn thấy hắn rơi nước mắt, các nàng chỉ có thể khóc cùng Dương Thiên Lôi mà thôi.

- Làm thế nào để cứu mẫu thân? Làm thế nào để cứu? Lăng Hi, ngươi nói đi... Chúng ta đã là Chân Thần Cảnh, Thanh Tĩnh Lưu Ly Bình còn thần thông nào chưa phát hiện không? Ngươi nói đi...

- Tử Hàm, ngươi có truyền thừa của Chí Cao Thần, ngươi biết đúng không? Nói đi, biện pháp nào? Linh hồn mẫu thân đang ở trong đang điền của ta, có biện pháp, nhất định có biện pháp đúng không?

Dương Thiên Lôi hoàn toàn mất đi lý trí, hắn ôm lấy bả vai của chúng nữ, các nàng khóc nhưng không thể hỗ trợ được gì, hắn giống như một hài tử đang mê mang, lên tiếng hỏi.

Nhưng mà, tứ nữ trừ thút thít nỉ non ra, có thể làm gì?

Linh hồn lạc ấn, nếu tu luyện giả chỉ còn lại linh hồn lạc ấn, sẽ tử vong. Linh hồn lạc ấn sẽ trực tiếp dung nhập vào trong luân hồi. Tuy chúng nữ không biết, tại sao Kỷ Nhạ Yên lại đem linh hồn lạc ấn dung nhập vào trong đan điền của Dương Thiên Lôi, nhưng lại biết, linh hồn lạc ấn không phải nguyên thần, chỉ có luân hồi, nếu không không thể sống lại.

Bởi vì linh hồn lạc ấn quay về luân hồi, sẽ mất đi tất cả trí nhớ, không cùng một khái niệm với Bách Thế Luân Hồi của Chân Thần Cảnh, đó là một tinh tánh mạng mới, không thể là mẫu thân của Dương Thiên Lôi.

- Tiểu Thiến, gia gia của ngươi có biện pháp, đúng không?

- Ta tìm gia gia!

Trần Thiến khóc, nói ra.

- Tìm hắn cũng vô dụng!

Đúng vào lúc này, một đạo kiếm quang từ trong mi tâm Dương Thiên Lôi bật ra, hào quang chói mắt, trong chốc lát bao phủ Dương Thiên Lôi và chúng nữ vào trong.

- Mẫu thân của ngươi không phải nguyên thần, chỉ là linh hồn lạc ấn, không có tinh, khí, thần cho nên không thể đoạt phách, không thể tu luyện, trừ tiến vào luân hồi.

Âm thanh già nua từ trong thần kiếm phát ra.

- Biện pháp! Ta cần biện pháp!

Dương Thiên Lôi nhìn thần kiếm, gầm gú.

- Biện pháp thì có một, nhưng cái giá rất lớn, ngươi chịu không?

- Dù là chết, ta cũng chịu!

Dương Thiên Lôi trả lời không chút do dự.

- Được!

Tứ nữ không nghĩ tới, thanh thần kiếm lơ lửng trên hư không, phát ra kiếm quang huy hoàng, bỗng nhiên "Phốc" một tiếng, đâm vào đỉnh đầu của Dương Thiên Lôi.

- Thiên Lôi!

Bốn tiếng gào to từ trong miệng chúng nữ truyền ra.

- Chớ khẩn trương, tiểu tử này không chết dễ dàng như vậy đâu! Tiểu Quan Âm, đem tu vi Thần Đạo Bát cấp phóng ra đi, hộ pháp cho ta! Thủ hộ ở tinh cầu này!

Âm thanh già nua tràn ngập uy nghiêm nói ra.

- Tiểu Quan Âm?

Nghe thần kiếm nói thế, Lăng Hi và Trương Tử Hàm có chút bình tĩnh, nhưng không biết thần kiếm nói là ai.

- Ách, Lăng Hi, nói ngươi đấy!

Lại một đạo ngũ sắc quang hoa từ trong mi tâm phát ra, hiển nhiên nàng và Dương Thiên Lôi liên hệ không gián đoạn, một lát sau, chúng nữ, Long Cửu Tinh, Long Cao Thiên và bọn người Khương Thiển Khâu từ trong Thanh Tĩnh Lưu Ly Bình hiện ra.

- Trong vòng bảy bảy bốn mươi chín ngày, không được cho kẻ nào quấy rầy ta!

Thần kiếm nói xong, thân thể Dương Thiên Lôi phát ra hào quang chói mắt, cả người như biến thành một thanh kiếm khổng lồ, phá vỡ mặt đất, chui vào trong mặt đất.

Tinh cầu hoang vu này, rất nhỏ, không bằng một phần vạn Thủy Nguyên tinh. Hơn nữa, không có chút khí tức sinh mệnh nào, thiên địa linh khí cũng mỏng manh đến cực điểm.

Thần kiếm và thân thể Dương Thiên Lôi hai hợp làm một, không ngừng tiến vào hạch tâm của tinh cầu.

- Vạn nhất thất bại thì làm sao bây giờ?



Hiên Viên Kiếm Hồn nói ra.

- Có lựa chọn sao?

Lão giả nói, đây là lần đầu tiên hắn không lên tiếng thóa mạ Hiên Viên Kiếm Hồn, hỏi ngược lại.

Chỉ bốn chữ, đã làm Hiên Viên Kiếm Hồn ngậm miệng lại.

Đúng, không có lựa chọn. Nếu Kỷ Nhạ Yên khống sống lại, hắn biết kết quả sẽ là gì. Nếu không phải Dương Thiên Lôi chết, thì tất cả những người bức tử Kỷ Nhạ Yên, tất cả sẽ chết! Trừ kết quả này ra, không có bất cứ khả năng nào khác, mà thực lực của Dương Thiên Lôi chỉ là Chân Thần Cảnh Địa giai mà thôi.

Tuy chiến lực siêu việt Địa giai, nhưng đối mặt với Kỷ gia, đừng nói tất cả mọi người, chỉ một mình Kỷ Thiên Xuyên thôi, cũng đủ để hủy diệt bọn người Dương Thiên Lôi.

Nhẫn? Bọn họ nghĩ Dương Thiên Lôi sẽ nhẫn sao, nếu bọn họ không xuất hiện, Dương Thiên Lôi sẽ lâm vào trong tâm ma giết chóc, còn hiểu được chữ nhẫn sao?

- Nhưng mà, chỉ sợ hai chúng ta...

- Nên hiểu, số trời là thế...

Khi thanh thần kiếm cắm vào trong óc của Dương Thiên Lôi, Dương Thiên Lôi đã mất đi ý thức.

Không biết qua bao lâu, Dương Thiên Lôi cảm giác mình xuất hiện ở một nơi trắng xóa, một phiến không gian hư vô. Không có có thân thể, chỉ có một cổ ý niệm phiêu phù trong không gian kỳ dị này.

- Ta chết rồi sao?

Dương Thiên Lôi đánh giá không gian hư vô này, trong lòng nói ra.

- Mẹ thì sao?

Dương Thiên Lôi không biết, muốn ngưng tụ lực lượng và thần thông của mình, nhưng không ngưng tụ ra cái gì, hắn không biết trạng thái của mình hiện tại là gì.

- Bắt đầu đi!

Đúng lúc này, Dương Thiên Lôi nghe được âm thanh của lão già.

Một tiếng ứng quen thuộc.

- Các ngươi làm gì với Thiên Lôi? Các ngươi làm gì với ta?

Lúc này âm thanh của Kỷ Nhạ Yên truyền vào trong óc của Dương Thiên Lôi.

- Mẫu thân!

Dương Thiên Lôi la lớn, tuy không phát ra bất kỳ âm thanh nào, lúc này hắn chỉ là một cổ ý niệm mà thôi!

- Ngươi yên tâm, Thiên Lôi không có việc gì, chỉ tạm thời hút ý thức của hắn vào thân thể, phong ấn trong cơ thể. Hắn không muốn ngươi chết, nếu linh hồn lạc ấn của ngươi cũng biến mất, hắn sẽ rơi vào tâm ma, không cách thể nào tự kiềm chế, cho nên, ngươi đừng nên phản kháng, cũng không cần đưa ý thức dung nhập vào nguyên thần của hắn, chúng ta sẽ ngưng tụ ba hồn bảy vía của ngươi, đúc thành nguyên thần cải tạo thân thể!

- Làm sao có thể?

Kỷ Nhạ Yên hoảng sợ nói ra.

- Tất cả đều có khả năng! Đợi Thiên Lôi tỉnh lại, nói cho hắn biết, hai lão già chúng ta không thể đi cùng hắn, thần cách của chúng ta ở trên địa cầu, nếu như... Mà thôi, nói chuyện này cho ngươi cũng không hiều...

Lão già nói đến đây, liền nói tiếp:

- Bắt đầu đi!

- Bọn họ đang làm cái gì? Mẫu thân có thể phục sinh sao? Thần cách, địa cầu...

Dương Thiên Lôi mang theo một tia kinh hỉ và nghi hoặc nói ra. Nhưng vẫn không có âm thanh nào như trước, nhưng cổ niệm lực của hắn lúc này chấn động mãnh liệt, năng lượng thần bí trong đan điền lúc trước, lúc này lại xuất hiện, xoay tròn một cách điên cuồng.

- Luyến!

Dương Thiên Lôi cảm giác tâm thần của mình như muốn nổ tung, lập tức bành trướng gấp trăm vạn lần, trong chốc lát hắn nhìn thấy không gian hư vô vô biên vô tận.

Hắn nhìn thấy mình, mẫu thân và hai người khác.

Hai người này và mẫu thân, chẳng qua là ba cổ năng lượng tinh khiết, mà mình thì ngồi xếp bằng giữa ba người, là thật thể chân chính.

Mẫu thân là một đoàn ánh sáng yếu ớt, hai người còn lại là hai đoàn ánh sáng màu vàng. Trong đó là tiểu bất điểm không chịu thua, chính là Hiên Viên Kiếm Hồn, mà đoàn ánh sáng còn lại, chính là lão già mà đến tận bây giờ Dương Thiên Lôi không biết tên.

Đúng lúc này, bỗng nhiên hai điểm màu vàng xoay tròn quanh điểm trắng và thân thể của Dương Thiên Lôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Huyền Thiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook