Chương 122: Thế nào mới là nam nhân chân chính (thượng)?
Ô Sơn
16/03/2013
Khác với Đan Thanh Dương, lão chỉ có hai đệ tử. Tuy rằng cũng đều là cảnh giới Hậu Thiên, nhưng không có bất luận người nào phản đối. Hơn nữa, thân thể ngũ hành của Sở Hương Hương là cực kỳ hiếm thấy, lại cũng là người có được Đại vận khí.
Mà Tiêu Như Mộng không chỉ chịu áp lực từ phía các Thái Thượng trưởng lão, đồng thời còn phải chịu áp lực của đông đảo đệ tử Tiên Thiên dưới trướng tại Thiên Mông Phong. Đương nhiên, đây là hành động bí mật. Ngoại trừ tám vị trưởng lão và tám đệ tử được lựa chọn, tuyệt đối sẽ không có bất kỳ ai tiết lộ ra một chút tin tức nào. Nhưng cuối cùng có một ngày sẽ truyền bá rõ ràng khắp thiên hạ.
Cho nên, để bịt miệng đông đảo đệ tử, Tiêu Như Mộng phải khiến Lôi Hoành bỗng nhiên nổi tiếng. Chỉ cần thực lực của Lôi Hoành trong tương lai đủ để chấn nhiếp quần hùng, bất luận kẻ nào cũng không dám có một câu oán hận.
Tiêu Như Mộng lẳng lặng chờ đợi, khí tức toàn thân đã điều chỉnh tới trạng thái đỉnh phong. Nàng không tiếc hao phí hàng trăm năm tu vi của bản thân mà tẩy kinh phạt tủy cho Lôi Hoành, đồng thời truyền lĩnh ngộ thiên đạo của mình vào cơ thể Lôi Hoành.
Chỉ có như vậy, Lôi Hoành mới có thể tấn chức Tiên Thiên trong thời gian ngắn nhất, từ đó thu được thành tựu kinh người trong Huyền Hoàng Kỳ, có một ngày đạt tới Tiên Thiên cấp năm “Thiên Nhân hợp nhất”, chân chính nắm trong tay tinh thần lực thuộc tính Lôi.
- Báo!
Đúng lúc này, từ bên ngoài Mộng Huyễn Cung của Tiêu Như Mộng truyền đến tiếng hô to gấp gáp.
- Hử? Chuyện gì xảy ra?
Thần niệm của Tiêu Như Mộng khẽ động, liền phát hiện tình trạng khác thường của Lôi Hoành, vậy mà được một tên đệ tử ôm trở về, hơn nữa, dường như còn ở trạng thái hôn mê. Xương cốt toàn thân không ngờ đều có chỗ vỡ vụn, hiển nhiên là bị người ta mạnh mẽ bẻ gãy. Hơn nữa, vẻ mặt đầy máu đen, không còn rõ hình hài. Tiêu Như Mộng nhất thời tức giận quát hỏi.
- Bẩm Thái Thượng trưởng lão, theo môn hạ đệ tử nói lại, Lôi Hoành là…
Tên đệ tử đưa Lôi Hoành tới thấy vẻ mặt tức giận của Tiêu Như Mộng, tựa hồ không biết mở miệng thế nào.
- Nói đúng sự thật!
Tiêu Như Mộng trầm giọng nói, hai tay khẽ vung lên. Thân thể Lôi Hoành liền được một cỗ năng lượng nhu hòa dồi dào vây lấy, bay đến trước mặt nàng.
- Là Lôi Hoành cùng với mấy người Đế Quốc Cát Ương phát sinh xung đột, bị một đệ tử tên là Dương Thiên Lôi đả thương.
- Cái gì? Dương Thiên Lôi?
Tiêu Như Mộng nhất thời thất kinh.
Nếu như là những người khác, Tiêu Như Mộng có thể còn không biết, dù sao Trảm Không Kiếm Phái có hơn mười vạn đệ tử, ngoại trừ một ít người kinh tài tuyệt diễm, những người khác căn bản không lọt vào mắt nàng. Nhưng Dương Thiên Lôi lại khác. Vừa rồi khi các vị Thái Thượng trưởng lão tụ họp một chỗ có thảo luận qua. Đó không phải là đệ tử của Đan Thanh Dương, Tinh Giả cấp bốn, thân thể đơn thuộc tính sao? Lôi Hoành sao lại có thể bị hắn đánh đến trọng thương?
- Không có khả năng. Là ai xuất thủ tương trợ? Lẽ nào bọn chúng hợp nhau tấn công?
Trong nháy mắt Tiêu Như Mộng liền đoán ra ẩn tình trong đó.
- Việc này…
- Nói!
Sau khi tên đệ tử nói rõ tình huống thật sự phát sinh trên Thiên Minh Phong, sắc mặt Tiêu Như Mộng trở nên hết sức âm trầm. Hơn một nghìn người vây xem, đệ tử thân truyền của nàng, với ưu thế tuyệt đối, vậy mà bị đánh cho không còn sức đánh trả. Không những thế, đan dược, Kim Cương Pháp Kiếm cũng bị cướp sạch không còn.
Đây không chỉ là nhục nhã đối với Lôi Hoành, không hề nghi ngờ gì, chính là hung hăng tát vào măt Tiêu Như Mộng nàng một cái thật kêu.
Lôi Hoành đã tấn cấp Tinh Giả cấp tám, hơn nữa cũng lĩnh ngộ một tia thuộc tính Lôi, nhưng Dương Thiên Lôi, nguyên là một tên Tinh Giả cấp bốn, không ngờ cường hãn như vậy. Không lẽ trong thời gian ba ngày ngắn ngủi tại Huyền Hoàng Kỳ, hắn lại có thể đột phá đến Tinh Giả cấp chín đỉnh phong?
Bằng không lấy thuộc tính của Lôi Hoành, gặp phải đối thủ đồng cấp trên cơ bản là vô địch. Há lại có thể thất bại? Cho dù là Sở Hương Hương thân thể ngũ hành, tấn cấp đến Tinh Giả cấp tám, Lôi Hoành cũng có phần thắng. Trừ phi Sở Hương Hương đạt tới cảnh giới ngũ hành cấp tám đại viên mãn.
Nhưng Dương Thiên Lôi dựa vào thực lực bản thân lại có thể đánh bại mọi người, hơn nữa, đánh bại với ưu thế tuyệt đối.
- Truyền lệnh ta, phàm là đệ tử Thiên Mộng Phong, bất luận kẻ nào cũng không được trả thù Dương Thiên Lôi.
Tiêu Như Mộng bỗng nhiên trầm giọng nói.
- Việc này…
Tên đệ tử đưa Lôi Hoành về vốn tưởng rằng Tiêu Như Mộng đang rất giận dữ, tất nhiên sẽ để môn hạ đệ tử vì Lôi Hoành mà xả giận, không nghĩ tới Tiêu Như Mộng lại nói như thế, còn tưởng mình nghe nhầm.
- Hừ! Té ngã ở đâu sẽ tự đứng lên ở đó. Làm đệ tử thân truyền của ta, nếu như không thể bằng vào lực lượng của chính mình mà lấy lại tôn nghiêm, lần thất bại và khuất nhục này chính sẽ trở thành ma chướng trên con đường tu đạo về sau của hắn.
Tiêu Như Mộng phất phất tay, sau khi tên đệ tử kia lui xuống, liền trực tiếp ôm Lôi Hoành đang hôn mê đi vào trong mật thất.
…
“Bình!”
Kim Tàm bảo y trên người Lôi Hoành ầm ầm nát vụn, biến hắn thành toàn thân xích lõa.
Tiêu Như Mộng từ trên người Lôi Hoành, mỗi một phát đánh xuống đều truyền đến từng đợt tiếng “răng rắc”. Những xương cốt đã bị Dương Thiên Lôi bẻ gãy vậy mà từng đoạn, từng đoạn vỡ vụn, biến thành bột mịn.
Không chỉ có như vậy, ngay cả gân mạch, cốt tủy, máu cũng đều bị triệt để đánh tan.
Mặc dù Lôi Hoành bị niệm lực của Tiêu Như Mộng khống chế, từ lâu đã tiến nhập trạng thái hôn mê sâu nhưng vẫn điên cuồng vặn vẹo. Có thể thấy được loại thống khổ này kinh khủng như thế nào.
- Tẩy kinh phạt tủy, gây dựng lại huyết nhục, khiếu cô đọng, trăm mặt thông suốt.
Một tia niệm lực vô hình dường như hóa thành thực chất, từ hai tay của Tiêu Như Mộng đánh ra. Mỗi lần đánh ra một chưởng liền có một tia dung nhập vào trong thân thể Lôi Hoành, cùng với đó là một vật đen nhánh, tanh hôi, sền sệt từ trong người Lôi Hoành bật ra ngoài.
- Bình cảnh trùng trùng điệp điệp, tâm ma bên ngoài, ngàn vạn đại đạo, thiên địa tức thì, phá!
Phụt!
Một ngụm máu tươi từ trong miệng Tiêu Như Mộng phun ra, hóa thành một mảng huyết vụ vây quanh thân thể Lôi Hoành. Chỉ trong chốc lát sau đó, sắc mặt Tiêu Như Mộng đã trở nên tái nhợt, thân thể run rẩy kịch liệt, hai mắt tỏa ra quang mang rực lửa, chậm rãi dung nhập từng tia máu huyết vào trong cơ thể Lôi Hoành.
Xương cốt, cốt tủy, kinh mạch, cơ nhục vốn đã nát bấy bắt đầu chậm rãi gây dựng lại.
Sau hai canh giờ, khi máu huyết đã hoàn toàn dung nhập vào trong cơ thể Lôi Hoành, Tiêu Như Mộng mới thở phào nhẹ nhõm. Trong nháy mắt, nàng nuốt vào hơn một nghìn viên đan dược, ngồi xếp bằng trước mặt Lôi Hoành. Nhìn thân thể xích lõa của Lôi Hoành, trong mắt Tiêu Như Mộng hiện lên hai đạo tinh quang sáng rực.
- Tu vi trăm năm có là gì? Chỉ cần Lôi Hoành có thể tấn cấp Tiên Thiên cấp năm “Thiên nhân hợp nhất”, chân chính nắm lực lượng thuộc tính Lôi trong tay, chính là ngày ta thu lại cả vốn lẫn lời. Thời điểm thu hồi lại hết thảy, cũng là lúc ta dễ dàng tiến nhập cảnh giới Tiên Thiên cấp chín “Phá đan thành anh”. Cửu trọng thiên kiếp cũng không hề phong hiểm nữa, chính thức bước chân vào Thần Đạo, trở thành Thiên Cổ Cự Đầu. Ngày đó sắp tới rồi. Ha ha ha…
Tiêu Như Mộng điên cuồng cười lớn.
- Thiên phú kinh người thì sao? Đại vận khí thì thế nào? Ta từ hai bàn tay trắng, có thể đi được tới ngày hôm nay là bởi vì ta có thái bổ vô thượng “Huyền Tẫn” này.
- Đáng tiếc, ta thật vất vả mới bồi dưỡng được mấy đệ tử thiên tài, lại bị tên tiểu tử ngày đó chém giết. Bằng không, lúc này ta đã đạt tới cảnh giới “Phá đan thành anh” từ lâu rồi.
- Tên Dương Thiên Lôi kia có lẽ cũng có chỗ hơn người, ngược lại không để Lôi Hoành chém giết hắn quá sớm. Nếu như… Hắc hắc…
Một tia khí tức âm tàn độc ác từ trên mặt Tiêu Như Mộng phát ra. Bất luận kẻ nào cũng không ngờ rằng, thân là Thái Thượng trưởng lão của một đại phái chính đạo, lúc này vậy mà so với người trong ma đạo lại càng âm trầm kinh khủng hơn, khắp nơi lộ ra âm mưu quỷ kế và ma khí ngập trời.
…
- Hắt xì!
Dương Thiên Lôi nhịn không được, giật nảy mình, khẽ rùng mình một cái.
- Mẹ kiếp! Tên nào dám nguyền rủa lão tử? Chẳng lẽ là tên Lôi Hoành ngu ngốc kia? Ừ! Nghĩ cũng đúng. Chỉ là xương cốt bị lão tử cắt đứt mà thôi, với thực lực của Trảm Không Kiếm Phái, không đầy một phút đồng hồ liền có thể chữa khỏi. Bất quá, tên ngốc này ở trước mặt ca sớm đã định trước là gặp bi kịch rồi.
- Ngươi lầm bầm cái gì vậy?
Sở Hương Hương hai tay chống nạnh, mắt hạnh trừng trừng, hai chân khẽ mở ra, kiên quyết chỉ vào Dương Thiên Lôi, tức giận mắng:
- Bảo ngươi xuất ra thực lực chân chính, khó như vậy sao? Hay là ngươi không dám?
- Khụ khụ…
Dương Thiên Lôi nhìn hai vật đang rung rẩy của Sở Hương Hương, nhịn không được nuốt nước miếng một cái, nói:
- Hương Hương tỷ, đệ thật sự hết sức rồi, thực lực chỉ có vậy thôi a.
- Nói bậy! Lôi Hoành tu vi cấp tám đỉnh phong, còn có pháp khí thượng phẩm, đều bị ngươi dễ dàng đánh bại, ngươi lại chỉ có chút thực lực ấy?
Sở Hương Hương vô cùng phẫn nộ. Nàng vừa mới tấn cấp đến cảnh giới cấp bảy đỉnh phong, ngũ hành đại viên mãn, lúc này rất hi vọng có thể thống thống khoái khoái mà đánh một trận để củng cố, kiểm nghiệm tu vi của mình.
Cho nên, ngay khi đám người Trương Tử Hàm rời khỏi, Sở Hương Hương liền không thể chờ được mà yêu cầu Dương Thiên Lôi đánh một trận. Nhưng không nghĩ tới tên này lại cứ trơn tuột như lươn, khiến mình có lực mà không có chỗ dùng, trong lòng vô cùng uất ức.
- Cái này… Kỳ thực, lúc đó đan điền của đệ bạo phát, tức sùi bọt mép, cho nên mới phát huy ra hai trăm phần trăm thực lực. Đệ thật sự đã hết sức a…
Dương Thiên Lôi cũng vô cùng phiền muộn nói.
Đích xác, khi đối mặt với Lôi Hoành, Dương Thiên Lôi biểu hiện ra mạnh mẽ đến cực điểm, sức chiến đấu cũng phát huy đến cực hạn. Thế nhưng khi đối mặt với Sở Hương Hương, hắn lại có cảm giác giống hệt Sở Hương Hương, có lực mà không có chỗ dùng.
Sở Hương Hương đạt tới Ngũ hành đại viên mãn, lực ngũ hành lưu chuyển không ngừng, kim-mộc-thủy-hỏa-thổ, tùy thời hợp nhất, lực lượng bộc phát ra tuyệt đối là kinh khủng.
Hơn nữa, Sở Hương Hương nắm giữ tinh kỹ cực kỳ phức tạp, thường xuyên biến đổi, chung quy có thể ở thời khắc then chốt, đưa ra tinh kỹ thỏa đáng nhất, so với nhà giàu mới nổi, tấn thăng mấy cấp như Lôi Hoành hay Dương Thiên Lôi mà nói, kinh nghiệm chiến đấu lão luyện hơn rất nhiều.
Trừ phi Dương Thiên Lôi dốc sức liều mạng, bằng không căn bản không thể nào thắng được Sở Hương Hương.
- Không có khả năng. Ngươi rõ ràng không có tận lực, không nóng không lạnh, như một tên ẻo lả, như ngọn nến đầu thương. Ngươi có phải là nam nhân không vậy?
Sở Hương Hương nâng cao bộ ngực, tràn đầy khinh thường nói.
- Ta… Kháo!
Dương Thiên Lôi thiếu chút nữa thổ huyết.
Bình sinh hắn ghét nhất bị nói là ẻo lả, cực lực không muốn làm nhất chính là ngọn nến đầu thương, cảm thấy nhục nhã, uất ức nhất là khi có người hỏi hắn có phải là nam nhân hay không.
Sở Hương Hương nói ra một mạch những thứ Dương Thiên Lôi tuyệt đối không chịu được. Tuy rằng hắn biết rõ cô nàng này đang chơi trò khích tướng, nhưng lại không thể nào nhịn được.
- Đã như vậy, ca khiến cho nàng biết, cái gì là kim thương không ngã, cái gì là nam nhân chân chính.
Dương Thiên Lôi rống giận trong lòng, tinh thần lực hệ thổ cuồn cuộn, nhất thời như núi như biển tàn bạo phát ra.
Trong mắt Sở Hương Hương hiện lên một tia giảo hoạt. Tên này quả nhiên rất quan tâm điều này. Hắc hắc.
Gian kế thực hiện được, Sở Hương Hương cũng không dám hàm hồ, lực ngũ hành nhất thời lưu chuyển trong cơ thể, thân hình nhoáng lên, trực tiếp nghênh hướng về phía Dương Thiên Lôi.
Dương Thiên Lôi ra quyền như núi, cuồn cuộn nặng nề, lực lượng trầm mạnh, phát huy tinh túy của tinh thần lực hệ thổ vô cùng nhuần nhuyễn. Mỗi một bước bước ra, nham thạch cứng rắn trên mặt đất đều có thể biến thành đá vụn bay tán loạn. Mỗi một quyền đánh ra, đều như thái sơn áp đỉnh, mang theo uy áp cuồn cuộn khủng khiếp.
Mà Sở Hương Hương khi thì ôn nhu như nước, khi lại nặng nề như núi, khi thì lợi hại như kim, khi lại cuồng bạo như lửa, khi thì quấn quít như cây leo… Lực ngũ hành liên miên không dứt, chuyển động không ngừng. Càng kinh khủng hơn chính là, lực ngũ hành đại luân hồi, trong sát na khi ngũ hành hợp nhất, uy lực bộc phát ra có thể tương đương gấp năm lần Tinh Giả cấp bảy đỉnh phong đơn thuộc tính.
Thế nhưng, tuy rằng Sở Hương Hương kinh khủng, Dương Thiên Lôi lại càng biến thái hơn.
Lực chống trả cường đại, bất chấp khí tràng, thuộc tính uy áp biến thái khiến Sở Hương Hương theo không kịp.
Càng làm cho Sở Hương Hương nổi trận lôi đình chính là, sau một lúc Dương Thiên Lôi lợi dụng tinh kỹ chiến đấu, phát hiện không có bất luận ưu thế gì, liền trực tiếp bỏ qua, không thèm quan tâm công kích của Sở Hương Hương, tàn bạo tới gần, điên cuồng tấn công. Mỗi một chiêu, một thức đều đơn giản đến cực điểm, cũng trực tiếp đến cực điểm, chiêu chiêu thức thức đều nhằm vào ngực nàng.
Buộc Sở Hương Hương phải tránh trái, tránh phải, lúc nào cũng phải chú ý bảo vệ bộ ngực.
“Nàng dám nói ca là cây nến đầu thương? Nàng dám nghi ngờ ca có phải là nam nhân hay không? Ca nếu không bắt được tiểu mimi của nàng, sẽ trực tiếp xin lỗi nhân dân toàn quốc.”
Dương Thiên Lôi điên cuồng gào thét trong lòng, nhưng cũng không thể không thừa nhận, thân thể ngũ hành thực sự là bưu hãn, khiến Dương Thiên Lôi có chút nhịn không được muốn thi triển ra khả năng biến ảo ngũ hành, con bài chưa lật của mình.
Mà Tiêu Như Mộng không chỉ chịu áp lực từ phía các Thái Thượng trưởng lão, đồng thời còn phải chịu áp lực của đông đảo đệ tử Tiên Thiên dưới trướng tại Thiên Mông Phong. Đương nhiên, đây là hành động bí mật. Ngoại trừ tám vị trưởng lão và tám đệ tử được lựa chọn, tuyệt đối sẽ không có bất kỳ ai tiết lộ ra một chút tin tức nào. Nhưng cuối cùng có một ngày sẽ truyền bá rõ ràng khắp thiên hạ.
Cho nên, để bịt miệng đông đảo đệ tử, Tiêu Như Mộng phải khiến Lôi Hoành bỗng nhiên nổi tiếng. Chỉ cần thực lực của Lôi Hoành trong tương lai đủ để chấn nhiếp quần hùng, bất luận kẻ nào cũng không dám có một câu oán hận.
Tiêu Như Mộng lẳng lặng chờ đợi, khí tức toàn thân đã điều chỉnh tới trạng thái đỉnh phong. Nàng không tiếc hao phí hàng trăm năm tu vi của bản thân mà tẩy kinh phạt tủy cho Lôi Hoành, đồng thời truyền lĩnh ngộ thiên đạo của mình vào cơ thể Lôi Hoành.
Chỉ có như vậy, Lôi Hoành mới có thể tấn chức Tiên Thiên trong thời gian ngắn nhất, từ đó thu được thành tựu kinh người trong Huyền Hoàng Kỳ, có một ngày đạt tới Tiên Thiên cấp năm “Thiên Nhân hợp nhất”, chân chính nắm trong tay tinh thần lực thuộc tính Lôi.
- Báo!
Đúng lúc này, từ bên ngoài Mộng Huyễn Cung của Tiêu Như Mộng truyền đến tiếng hô to gấp gáp.
- Hử? Chuyện gì xảy ra?
Thần niệm của Tiêu Như Mộng khẽ động, liền phát hiện tình trạng khác thường của Lôi Hoành, vậy mà được một tên đệ tử ôm trở về, hơn nữa, dường như còn ở trạng thái hôn mê. Xương cốt toàn thân không ngờ đều có chỗ vỡ vụn, hiển nhiên là bị người ta mạnh mẽ bẻ gãy. Hơn nữa, vẻ mặt đầy máu đen, không còn rõ hình hài. Tiêu Như Mộng nhất thời tức giận quát hỏi.
- Bẩm Thái Thượng trưởng lão, theo môn hạ đệ tử nói lại, Lôi Hoành là…
Tên đệ tử đưa Lôi Hoành tới thấy vẻ mặt tức giận của Tiêu Như Mộng, tựa hồ không biết mở miệng thế nào.
- Nói đúng sự thật!
Tiêu Như Mộng trầm giọng nói, hai tay khẽ vung lên. Thân thể Lôi Hoành liền được một cỗ năng lượng nhu hòa dồi dào vây lấy, bay đến trước mặt nàng.
- Là Lôi Hoành cùng với mấy người Đế Quốc Cát Ương phát sinh xung đột, bị một đệ tử tên là Dương Thiên Lôi đả thương.
- Cái gì? Dương Thiên Lôi?
Tiêu Như Mộng nhất thời thất kinh.
Nếu như là những người khác, Tiêu Như Mộng có thể còn không biết, dù sao Trảm Không Kiếm Phái có hơn mười vạn đệ tử, ngoại trừ một ít người kinh tài tuyệt diễm, những người khác căn bản không lọt vào mắt nàng. Nhưng Dương Thiên Lôi lại khác. Vừa rồi khi các vị Thái Thượng trưởng lão tụ họp một chỗ có thảo luận qua. Đó không phải là đệ tử của Đan Thanh Dương, Tinh Giả cấp bốn, thân thể đơn thuộc tính sao? Lôi Hoành sao lại có thể bị hắn đánh đến trọng thương?
- Không có khả năng. Là ai xuất thủ tương trợ? Lẽ nào bọn chúng hợp nhau tấn công?
Trong nháy mắt Tiêu Như Mộng liền đoán ra ẩn tình trong đó.
- Việc này…
- Nói!
Sau khi tên đệ tử nói rõ tình huống thật sự phát sinh trên Thiên Minh Phong, sắc mặt Tiêu Như Mộng trở nên hết sức âm trầm. Hơn một nghìn người vây xem, đệ tử thân truyền của nàng, với ưu thế tuyệt đối, vậy mà bị đánh cho không còn sức đánh trả. Không những thế, đan dược, Kim Cương Pháp Kiếm cũng bị cướp sạch không còn.
Đây không chỉ là nhục nhã đối với Lôi Hoành, không hề nghi ngờ gì, chính là hung hăng tát vào măt Tiêu Như Mộng nàng một cái thật kêu.
Lôi Hoành đã tấn cấp Tinh Giả cấp tám, hơn nữa cũng lĩnh ngộ một tia thuộc tính Lôi, nhưng Dương Thiên Lôi, nguyên là một tên Tinh Giả cấp bốn, không ngờ cường hãn như vậy. Không lẽ trong thời gian ba ngày ngắn ngủi tại Huyền Hoàng Kỳ, hắn lại có thể đột phá đến Tinh Giả cấp chín đỉnh phong?
Bằng không lấy thuộc tính của Lôi Hoành, gặp phải đối thủ đồng cấp trên cơ bản là vô địch. Há lại có thể thất bại? Cho dù là Sở Hương Hương thân thể ngũ hành, tấn cấp đến Tinh Giả cấp tám, Lôi Hoành cũng có phần thắng. Trừ phi Sở Hương Hương đạt tới cảnh giới ngũ hành cấp tám đại viên mãn.
Nhưng Dương Thiên Lôi dựa vào thực lực bản thân lại có thể đánh bại mọi người, hơn nữa, đánh bại với ưu thế tuyệt đối.
- Truyền lệnh ta, phàm là đệ tử Thiên Mộng Phong, bất luận kẻ nào cũng không được trả thù Dương Thiên Lôi.
Tiêu Như Mộng bỗng nhiên trầm giọng nói.
- Việc này…
Tên đệ tử đưa Lôi Hoành về vốn tưởng rằng Tiêu Như Mộng đang rất giận dữ, tất nhiên sẽ để môn hạ đệ tử vì Lôi Hoành mà xả giận, không nghĩ tới Tiêu Như Mộng lại nói như thế, còn tưởng mình nghe nhầm.
- Hừ! Té ngã ở đâu sẽ tự đứng lên ở đó. Làm đệ tử thân truyền của ta, nếu như không thể bằng vào lực lượng của chính mình mà lấy lại tôn nghiêm, lần thất bại và khuất nhục này chính sẽ trở thành ma chướng trên con đường tu đạo về sau của hắn.
Tiêu Như Mộng phất phất tay, sau khi tên đệ tử kia lui xuống, liền trực tiếp ôm Lôi Hoành đang hôn mê đi vào trong mật thất.
…
“Bình!”
Kim Tàm bảo y trên người Lôi Hoành ầm ầm nát vụn, biến hắn thành toàn thân xích lõa.
Tiêu Như Mộng từ trên người Lôi Hoành, mỗi một phát đánh xuống đều truyền đến từng đợt tiếng “răng rắc”. Những xương cốt đã bị Dương Thiên Lôi bẻ gãy vậy mà từng đoạn, từng đoạn vỡ vụn, biến thành bột mịn.
Không chỉ có như vậy, ngay cả gân mạch, cốt tủy, máu cũng đều bị triệt để đánh tan.
Mặc dù Lôi Hoành bị niệm lực của Tiêu Như Mộng khống chế, từ lâu đã tiến nhập trạng thái hôn mê sâu nhưng vẫn điên cuồng vặn vẹo. Có thể thấy được loại thống khổ này kinh khủng như thế nào.
- Tẩy kinh phạt tủy, gây dựng lại huyết nhục, khiếu cô đọng, trăm mặt thông suốt.
Một tia niệm lực vô hình dường như hóa thành thực chất, từ hai tay của Tiêu Như Mộng đánh ra. Mỗi lần đánh ra một chưởng liền có một tia dung nhập vào trong thân thể Lôi Hoành, cùng với đó là một vật đen nhánh, tanh hôi, sền sệt từ trong người Lôi Hoành bật ra ngoài.
- Bình cảnh trùng trùng điệp điệp, tâm ma bên ngoài, ngàn vạn đại đạo, thiên địa tức thì, phá!
Phụt!
Một ngụm máu tươi từ trong miệng Tiêu Như Mộng phun ra, hóa thành một mảng huyết vụ vây quanh thân thể Lôi Hoành. Chỉ trong chốc lát sau đó, sắc mặt Tiêu Như Mộng đã trở nên tái nhợt, thân thể run rẩy kịch liệt, hai mắt tỏa ra quang mang rực lửa, chậm rãi dung nhập từng tia máu huyết vào trong cơ thể Lôi Hoành.
Xương cốt, cốt tủy, kinh mạch, cơ nhục vốn đã nát bấy bắt đầu chậm rãi gây dựng lại.
Sau hai canh giờ, khi máu huyết đã hoàn toàn dung nhập vào trong cơ thể Lôi Hoành, Tiêu Như Mộng mới thở phào nhẹ nhõm. Trong nháy mắt, nàng nuốt vào hơn một nghìn viên đan dược, ngồi xếp bằng trước mặt Lôi Hoành. Nhìn thân thể xích lõa của Lôi Hoành, trong mắt Tiêu Như Mộng hiện lên hai đạo tinh quang sáng rực.
- Tu vi trăm năm có là gì? Chỉ cần Lôi Hoành có thể tấn cấp Tiên Thiên cấp năm “Thiên nhân hợp nhất”, chân chính nắm lực lượng thuộc tính Lôi trong tay, chính là ngày ta thu lại cả vốn lẫn lời. Thời điểm thu hồi lại hết thảy, cũng là lúc ta dễ dàng tiến nhập cảnh giới Tiên Thiên cấp chín “Phá đan thành anh”. Cửu trọng thiên kiếp cũng không hề phong hiểm nữa, chính thức bước chân vào Thần Đạo, trở thành Thiên Cổ Cự Đầu. Ngày đó sắp tới rồi. Ha ha ha…
Tiêu Như Mộng điên cuồng cười lớn.
- Thiên phú kinh người thì sao? Đại vận khí thì thế nào? Ta từ hai bàn tay trắng, có thể đi được tới ngày hôm nay là bởi vì ta có thái bổ vô thượng “Huyền Tẫn” này.
- Đáng tiếc, ta thật vất vả mới bồi dưỡng được mấy đệ tử thiên tài, lại bị tên tiểu tử ngày đó chém giết. Bằng không, lúc này ta đã đạt tới cảnh giới “Phá đan thành anh” từ lâu rồi.
- Tên Dương Thiên Lôi kia có lẽ cũng có chỗ hơn người, ngược lại không để Lôi Hoành chém giết hắn quá sớm. Nếu như… Hắc hắc…
Một tia khí tức âm tàn độc ác từ trên mặt Tiêu Như Mộng phát ra. Bất luận kẻ nào cũng không ngờ rằng, thân là Thái Thượng trưởng lão của một đại phái chính đạo, lúc này vậy mà so với người trong ma đạo lại càng âm trầm kinh khủng hơn, khắp nơi lộ ra âm mưu quỷ kế và ma khí ngập trời.
…
- Hắt xì!
Dương Thiên Lôi nhịn không được, giật nảy mình, khẽ rùng mình một cái.
- Mẹ kiếp! Tên nào dám nguyền rủa lão tử? Chẳng lẽ là tên Lôi Hoành ngu ngốc kia? Ừ! Nghĩ cũng đúng. Chỉ là xương cốt bị lão tử cắt đứt mà thôi, với thực lực của Trảm Không Kiếm Phái, không đầy một phút đồng hồ liền có thể chữa khỏi. Bất quá, tên ngốc này ở trước mặt ca sớm đã định trước là gặp bi kịch rồi.
- Ngươi lầm bầm cái gì vậy?
Sở Hương Hương hai tay chống nạnh, mắt hạnh trừng trừng, hai chân khẽ mở ra, kiên quyết chỉ vào Dương Thiên Lôi, tức giận mắng:
- Bảo ngươi xuất ra thực lực chân chính, khó như vậy sao? Hay là ngươi không dám?
- Khụ khụ…
Dương Thiên Lôi nhìn hai vật đang rung rẩy của Sở Hương Hương, nhịn không được nuốt nước miếng một cái, nói:
- Hương Hương tỷ, đệ thật sự hết sức rồi, thực lực chỉ có vậy thôi a.
- Nói bậy! Lôi Hoành tu vi cấp tám đỉnh phong, còn có pháp khí thượng phẩm, đều bị ngươi dễ dàng đánh bại, ngươi lại chỉ có chút thực lực ấy?
Sở Hương Hương vô cùng phẫn nộ. Nàng vừa mới tấn cấp đến cảnh giới cấp bảy đỉnh phong, ngũ hành đại viên mãn, lúc này rất hi vọng có thể thống thống khoái khoái mà đánh một trận để củng cố, kiểm nghiệm tu vi của mình.
Cho nên, ngay khi đám người Trương Tử Hàm rời khỏi, Sở Hương Hương liền không thể chờ được mà yêu cầu Dương Thiên Lôi đánh một trận. Nhưng không nghĩ tới tên này lại cứ trơn tuột như lươn, khiến mình có lực mà không có chỗ dùng, trong lòng vô cùng uất ức.
- Cái này… Kỳ thực, lúc đó đan điền của đệ bạo phát, tức sùi bọt mép, cho nên mới phát huy ra hai trăm phần trăm thực lực. Đệ thật sự đã hết sức a…
Dương Thiên Lôi cũng vô cùng phiền muộn nói.
Đích xác, khi đối mặt với Lôi Hoành, Dương Thiên Lôi biểu hiện ra mạnh mẽ đến cực điểm, sức chiến đấu cũng phát huy đến cực hạn. Thế nhưng khi đối mặt với Sở Hương Hương, hắn lại có cảm giác giống hệt Sở Hương Hương, có lực mà không có chỗ dùng.
Sở Hương Hương đạt tới Ngũ hành đại viên mãn, lực ngũ hành lưu chuyển không ngừng, kim-mộc-thủy-hỏa-thổ, tùy thời hợp nhất, lực lượng bộc phát ra tuyệt đối là kinh khủng.
Hơn nữa, Sở Hương Hương nắm giữ tinh kỹ cực kỳ phức tạp, thường xuyên biến đổi, chung quy có thể ở thời khắc then chốt, đưa ra tinh kỹ thỏa đáng nhất, so với nhà giàu mới nổi, tấn thăng mấy cấp như Lôi Hoành hay Dương Thiên Lôi mà nói, kinh nghiệm chiến đấu lão luyện hơn rất nhiều.
Trừ phi Dương Thiên Lôi dốc sức liều mạng, bằng không căn bản không thể nào thắng được Sở Hương Hương.
- Không có khả năng. Ngươi rõ ràng không có tận lực, không nóng không lạnh, như một tên ẻo lả, như ngọn nến đầu thương. Ngươi có phải là nam nhân không vậy?
Sở Hương Hương nâng cao bộ ngực, tràn đầy khinh thường nói.
- Ta… Kháo!
Dương Thiên Lôi thiếu chút nữa thổ huyết.
Bình sinh hắn ghét nhất bị nói là ẻo lả, cực lực không muốn làm nhất chính là ngọn nến đầu thương, cảm thấy nhục nhã, uất ức nhất là khi có người hỏi hắn có phải là nam nhân hay không.
Sở Hương Hương nói ra một mạch những thứ Dương Thiên Lôi tuyệt đối không chịu được. Tuy rằng hắn biết rõ cô nàng này đang chơi trò khích tướng, nhưng lại không thể nào nhịn được.
- Đã như vậy, ca khiến cho nàng biết, cái gì là kim thương không ngã, cái gì là nam nhân chân chính.
Dương Thiên Lôi rống giận trong lòng, tinh thần lực hệ thổ cuồn cuộn, nhất thời như núi như biển tàn bạo phát ra.
Trong mắt Sở Hương Hương hiện lên một tia giảo hoạt. Tên này quả nhiên rất quan tâm điều này. Hắc hắc.
Gian kế thực hiện được, Sở Hương Hương cũng không dám hàm hồ, lực ngũ hành nhất thời lưu chuyển trong cơ thể, thân hình nhoáng lên, trực tiếp nghênh hướng về phía Dương Thiên Lôi.
Dương Thiên Lôi ra quyền như núi, cuồn cuộn nặng nề, lực lượng trầm mạnh, phát huy tinh túy của tinh thần lực hệ thổ vô cùng nhuần nhuyễn. Mỗi một bước bước ra, nham thạch cứng rắn trên mặt đất đều có thể biến thành đá vụn bay tán loạn. Mỗi một quyền đánh ra, đều như thái sơn áp đỉnh, mang theo uy áp cuồn cuộn khủng khiếp.
Mà Sở Hương Hương khi thì ôn nhu như nước, khi lại nặng nề như núi, khi thì lợi hại như kim, khi lại cuồng bạo như lửa, khi thì quấn quít như cây leo… Lực ngũ hành liên miên không dứt, chuyển động không ngừng. Càng kinh khủng hơn chính là, lực ngũ hành đại luân hồi, trong sát na khi ngũ hành hợp nhất, uy lực bộc phát ra có thể tương đương gấp năm lần Tinh Giả cấp bảy đỉnh phong đơn thuộc tính.
Thế nhưng, tuy rằng Sở Hương Hương kinh khủng, Dương Thiên Lôi lại càng biến thái hơn.
Lực chống trả cường đại, bất chấp khí tràng, thuộc tính uy áp biến thái khiến Sở Hương Hương theo không kịp.
Càng làm cho Sở Hương Hương nổi trận lôi đình chính là, sau một lúc Dương Thiên Lôi lợi dụng tinh kỹ chiến đấu, phát hiện không có bất luận ưu thế gì, liền trực tiếp bỏ qua, không thèm quan tâm công kích của Sở Hương Hương, tàn bạo tới gần, điên cuồng tấn công. Mỗi một chiêu, một thức đều đơn giản đến cực điểm, cũng trực tiếp đến cực điểm, chiêu chiêu thức thức đều nhằm vào ngực nàng.
Buộc Sở Hương Hương phải tránh trái, tránh phải, lúc nào cũng phải chú ý bảo vệ bộ ngực.
“Nàng dám nói ca là cây nến đầu thương? Nàng dám nghi ngờ ca có phải là nam nhân hay không? Ca nếu không bắt được tiểu mimi của nàng, sẽ trực tiếp xin lỗi nhân dân toàn quốc.”
Dương Thiên Lôi điên cuồng gào thét trong lòng, nhưng cũng không thể không thừa nhận, thân thể ngũ hành thực sự là bưu hãn, khiến Dương Thiên Lôi có chút nhịn không được muốn thi triển ra khả năng biến ảo ngũ hành, con bài chưa lật của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.