Huyền Thiên

Chương 194: Thiên nhân hợp nhất

Ô Sơn

17/03/2013

Trong bộ Quang Minh Nhuyễn Giáp, các bộ phận khác, Dương Thiên Lôi vẫn mặc trong người, chỉ có mũ giáp là Dương Thiên Lôi không đội lên, bởi vì hắn cảm thấy đội mũ giáp lên sẽ che khuất gương mặt đẹp trai của hắn, hơn nữa cảm thấy nó quá nặng nề.

Đan Thanh Dương nghiêm túc nói:

- Tinh giả Hậu Thiên điều khiển được niệm lực, thật quá mức kinh người, hơn nữa khi ngươi phát động niệm lực, mi tâm tỏa ánh sáng bảy màu, quả thực là... biến thái. Cây vượt trội trong rừng, lợi và hại ngang nhau, một mặt có thể được môn phái coi trọng bồi dưỡng, mặt khác cũng sẽ là cây to đón gió lớn. Ngươi chỉ cần đủ xuất sắc về thực lực để nhận được coi trọng bồi dưỡng là được rồi, không cần biểu hiện biến thái quá, nên lặng lẽ một chút, để tránh dẫn đến những phiền phức không đáng có!

Dương Thiên Lôi nói:

- Ừm, được rồi, tất cả đều nghe sư phụ an bài.

Sau khi bàn chuyện chính xong, buổi tiệc phong phú chính thức bắt đầu, những món ăn được chế thành từ tiên thảo linh dược cao cấp nhất của Thiên Đan Phong, dưới sự sắp xếp của Ngụy tổng quản, lần lượt được mang ra, chỉ trong chốc lát liền bày đầy cả chiếc bàn dài. Bất quá, trong mỗi một đĩa chỉ có một chút ít, hiển nhiên, loại thực phẩm ẩn chứa linh khí thiên địa bàng bạc này cũng không thể đưa lên quá nhiều, bằng không mọi người căn bản không ăn nỗi, chỉ lãng phí mà thôi. Trước mặt mỗi người còn có một ly đựng đầy dung dịch đặc quánh như ngọc tương, màu sắc đỏ đậm, tỏa ra từng làn hương rượu thơm lừng. Đan Thanh Dương và thập đại cao thủ Tiên Thiên vào lúc bình thường cơ bản chỉ ăn đan dược, Dương Thiên Lôi cũng có mấy tháng trời đều dựa vào đan dược để sống. Nhưng không thể phủ nhận, đối mặt với mỹ thực này, mọi người vẫn thèm nhỏ dãi.

- Đây là rượu chu quả trăm năm, chọn dùng chu quả trăm năm và trăm loại linh dược, qua mười tám công đoạn phức tạp mới ngưng luyện thành, ẩn chứa linh khí thiên địa bàng bạc. Người thường uống vào, củng cố căn nguyên, bồi dưỡng nguyên khí, kéo dài tuổi thọ, người tu luyện uống vào, tư nhuận kinh mạch, làm chắt gân cốt, bổ sung tinh nguyên, ngưng thần an tâm. Dù không phải tiên đan, nhưng có thể sánh ngang tiên đan, vô cùng trân quý trong giới tu luyện. Bất quá, cũng không thích hợp uống nhiều, cần căn cứ vào tu vi của mình mà uống với số lượng vừa phải, ừm, bọn tiểu bối các ngươi, chỉ uống một ly này là đủ rồi. Bằng không, thân thể sẽ không chịu nổi. Thấy các ngươi nhanh chóng trưởng thành, mấy lão già chúng ta vô cùng hài lòng! Thật không ngờ, Thiên Đan Phong vốn dĩ trầm lặng tịch mịch, cuối cùng cũng được náo nhiệt. Ừm, biểu hiện của các ngươi rất tốt, đây là phần thưởng dành cho các ngươi! Nào, cạn ly!

Sau khi Đan Thanh Dương giới thiệu với mọi người xong liền nâng ly, ực một tiếng, ngửa cổ uống cạn.

Thập đại cao thủ Tiên Thiên cũng đồng thời một hơi uống cạn.

Khi bọn người Dương Thiên Lệ còn đang vô cùng thận trọng, Dương Thiên Lôi lại mỉm cười dung tục, lên tiếng hỏi:

- Sư phụ, đây là tư tàng của lão nhân gia người?

Đan Thanh Dương còn chưa kịp nói, Khương Kỳ liền tiếp lời nói rằng:

- Đương nhiên không phải, nếu là tư tàng của Đan huynh thì sao lão lại hào phóng như vậy? Bất quá, tiểu tử ngươi đừng hy vọng, tự tàng của Đan huynh, chỉ có cao thủ đạt được cảnh giới Tiên Thiên cấp năm Thiên Nhân Hợp Nhất trở lên, mới có tư cách hưởng dụng, bằng không uống vào là bùng nổ thân thể mà chết!

- Không phải chứ, khủng bố như vậy? Là thứ đồ chơi gì vậy?

Dương Thiên Lôi hiếu kỳ hỏi lại, đồng thời nâng ly rượu trước mặt lên.

- Rượu, loại rượu ẩn chứa lực lượng thiên địa, băng hỏa lưỡng trọng thiên!

- Ọc.

Nghe cái tên này, Dương Thiên Lôi trực tiếp phun ra, kinh ngạc đến tột đỉnh. Tên này thật sự là quá mức cường đại.

Khương Kỳ nhìn thấy dị dạng Dương Thiên Lôi, khẽ nhíu mày hỏi:

- Sao vậy? Ngươi đã nghe nói qua?

- Không... Không có. Kkhương sư phụ, người nói tiếp đi!

- Cái gọi là băng hỏa lưỡng trùng thiên, kỳ thực là nhật nguyệt giao thoa, càn khôn vận chuyển qua lại, âm dương hoà hợp vào nhau, tức là lực lượng thiên địa. Chỉ có người tu luyện đạt cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất trở lên thì mới có thể mượn tâm cảnh hoà hợp với thiên địa làm một, hấp thu lực lượng thiên địa băng hỏa lưỡng trùng thiên ẩn chứa trong đó, tôi luyện tinh thần, củng cố niệm lực! Bằng không sẽ rơi vào cảnh âm dương hỗn loạn, không thể chịu đựng nổi lực lượng thiên địa của nó, bùng nổ thân thể mà chết. Đương nhiên, loại rượu này, chỉ cần có thể chịu đựng được, cái cảm giác này... Chậc chậc, chỉ có một chữ sảng khoái!

Vẻ mặt Tô Bính hung phấn và say sưa nói:

- Đúng vậy, đúng vậy! Hắc hắc, Đan huynh, ngươi vừa mới nói qua, mỗi người một ly, cũng không thể thiếu!

Vẻ mặt Dương Thiên Lôi đen thui, nghe thế nào cũng thấy mùi vị có chút thay đổi, cảm giác thèm thuồng vô cùng. Bất quá, nghe Khương Kỳ nói nghiêm trọng như vậy, cũng đành từ bỏ dự định đòi hỏi Đan Thanh Dương. Dương Thiên Lôi dù tự tin đến đâu, cũng không cho rằng mình đã đạt đến cảnh giới Tiên Thiên cấp năm Thiên Nhân Hợp Nhất, cảnh giới và thực lực không phải hoàn toàn giống nhau, mặc dù hắn có thể giết chết cao thủ Tiên Thiên cấp ba, nhưng hắn cũng không thể lĩnh ngộ cảnh giới Tam Hoa Tụ Đỉnh của cao thủ Tiên Thiên cấp ba. Đây là sự thực, không thể thay đổi.



Đan Thanh Dương nói:

- Yên tâm, mau bắt đầu ăn đi, lát nữa không thiếu phần các ngươi đâu!

- Được, ăn thôi, ăn thôi!

Mọi người liền bắt đầu náo động, Dương Thiên Lôi cũng chỉ đành phiền muộn một ngụm uống hết ly rược chu quả, buồn bực ăn ngấu nghiến.

Mùi vị ngon vôn cùng, linh khí thiên địa cực kỳ nồng đậm, đáng tiếc bọn người Sở Hương Hương, Dương Thiên Lệ ăn rất chậm, rất văn nhã, nhưng khi ăn được một chút liền không thể ăn được nữa, bằng không thân thể căn bản không chịu đựng nổi, huống chi mỗi người còn có một chén rượu chu quả trăm năm. Chốc lát sau, chỉ còn lại thập đại cao thủ, Đan Thanh Dương và Dương Thiên Lôi còn đang ăn. Bất quá, mọi người đều trợn mắt há mồm, thập đại cao thủ và Đan Thanh Dương đều là chậm rãi thưởng thức mùi vị, còn tốc độ ăn của Dương Thiên Lôi thì e rằng tốc độ của một mình hắn cũng bằng với tốc độ của mười một người bn họ cộng lại, nhưng hắn lại chẳng có chút nào dừng lại.

Mặc dù mọi người đã sớm biết thể chất của Dương Thiên Lôi đặc thù, có thể ăn rất nhiều. Nhưng biểu hiện hôm nay lại quá mức khoa trương, chỉ trong chốc lát, những nơi mà cánh tay hắn có thể với tới đều bị càn quét sạch sẽ.

- Lão đại, vẫn tiếp tục?

Nhìn bộ dạng chưa muốn dừng của Dương Thiên Lôi, Phong Mã Ngưu trực tiếp đưa cái đĩa bên chỗ mình sang cho Dương Thiên Lôi, Dương Thiên Lôi cũng chẳng cự tuyệt, cho hết vào trong bụng.

Mộc Tử Vi nhìn một cái, cũng vươn cánh tay nhỏ bé, lặng lẽ đẩy cái đĩa ở chỗ của mình sang trước mặt Dương Thiên Lôi.

Nhìn thấy Dương Thiên Lôi quét sạch hết máy cái đĩa trên bàn, sắp sửa thò tay đến chỗ thập đại cao thủ và Đan Thanh Dương, cuối cùng Đan Thanh Dương cũng nhịn không được, ngăn cản nói:

- Tiểu tử thối, ngươi không sợ bùng nổ sao?

Dương Thiên Lôi thèm thuồng nói:

- Biết sao giờ, không uống được rượu tư tàng của sư phụ, chỉ đành phải ăn thôi, hình như vẫn chưa có cảm giác, sư phụ, rượu chu quả trăm năm kia có còn không? Cho đệ tử chút nữa!

Đan Thanh Dương tức giận nói:

- Không có, một năm chỉ có thể ủ được một chút thế thôi, ngươi cho là nước lã hả?

Dương Thiên Lệ trực tiếp cũng đưa nửa ly rượu còn lại của mình đến trước mặt Dương Thiên Lôi:

- Đệ đệ, tỷ uống không nổi nữa, ngươi uống đi!

- Ách... Thật tốt quá!

Dương Thiên Lôi liệc nhìn đôi môi đỏ mọng mềm mại của Dương Thiên Lệ một cái, trong đầu thoáng thấy tội lỗi, vội vàng lấy qua, một hơi uống cạn.

Sở Hương Hương cũng đưa phần còn lại của mình cho Dương Thiên Lôi.

- Ta cũng không uống hết, ngươi uống đi!

Lục Thanh Âm nói:

- Ta uống không quen...

Mộc Tử Vi nói:

- Khó uống muốn chết, cho ngươi!

Hiển nhiên, mặc dù rượu này ngon, nhưng nữ nhân lại không thích. Trong bốn nữ nhân, ngoại trừ Dương Thiên Lệ uống hết nửa ly, còn lại cơ bản đều là chỉ uống một chút ít. Dương Thiên Lôi đều không từ chối, hết thảy cho vào bụng.



Lần đầu tiên thập đại cao thủ nhìn thấy sức chịu đựng biến thái này của Dương Thiên Lôi, ai nấy đều trợn mắt há mồm.

Đan Thanh Dương nói:

- Các người đừng kinh ngạc, thể chất của tiểu tử thối này vô cùng biến thái, ban đầu ta chọn hắn làm đệ tử, cũng là vì nhìn ra thân thể hắn tương đối đặc thù. Tiểu tử thối, nếu như còn chưa no, đồ bên này ngươi cứ lấy hết đi! Mấy người lão già chúng ta uống chút Băng Hỏa Nhị Trọng Thiên, cũng nên giải tán rồi!

Vừa nói xong, một cổ niệm lực trực tiếp đẩy hết mấy cái đĩa trước mắt bọn họ sang cho Dương Thiên Lôi.

Bất quá, Dương Thiên Lôi lại không ăn, ngược lại ánh mắt yên lặng nhìn về phía Đan Thanh Dương.

Đầu tiên, Đan Thanh Dương lấy từ Càn Khôn giới ra mười một cái ly tinh xảo, nhỏ hơn cái ly rượu trước đó, đặt trước mặt mình. Sau đó lại lấy ra một cái bình ngọc vô cùng tinh xảo, trên bình ngọc vẽ chi chít phù văn cực kỳ phức tạp, khi Đan Thanh Dương vừa mở nắp bình ra, một mùi thơm ưu nhã nồng đậm liền lan toả tràn ngập phòng khách, lúc này Dương Thiên Lôi vô cùng kinh ngạc, đan điền của hắn bỗng nhiên có chút xao động, giống như lúc hắn gặp viên đá màu đen vậy, nó bỗng nhiên điên cuồng vận chuyển.

Thập đại cao thủ nhất thời say sưa hít thật sâu, ánh mắt cũng đều tập trung lên chiếc bình ngọc nho nhỏ, ai nấy cũng đều thèm thuồng liếm môi, nước bọt cứ như sắp chảy ra ngoài.

- Ài, năm đó, trong lúc vô tình đã cứu được vị Thần Đạo bị thương nặng kia, thu được thứ mỹ tưởu thần kỳ này, đáng tiếc không có lưu lại phương pháp pha chế và chưng cất, chỉ đành giương mắt nhìn nó càng dần càng ít đi, đáng tiếc, thật đáng tiếc...

Đan Thanh Dương vừa nói vừa bắt đầu hết sức cẩn thận rót rượu.

- Đan huynh, chậm một chút, chậm một chút, đừng để văng ra ngoài, không được, không được, phải rót đầy...

Đan Thanh Dương nói:

- Mấy lão già các ngươi, nếu ta không tư tàng thì chỉ e răng các ngươi đã không còn ở lại Thiên Đan Phong!

- Nói gì thế? Đan huynh, giao tình giữa chúng ta đâu chỉ mười năm tám tháng... Đừng ngừng lại, còn chưa đầy...

Đan Thanh Dương chỉ đành trừng mắt nhìn Khương Kỳ, thấy Dương Thiên Lôi nhìn chằm chằm vào mình, không tiếp tục ăn nữa, Đan Thanh Dương nói rằng:

- Ăn no rồi, các ngươi hãy đi trước đi! Chúng ta muốn chậm rãi thưởng thức!

- Sư phụ...

Đan Thanh Dương phát hiện Dương Thiên Lôi có chút dị dạng, thoáng ngẩn người hỏi:

- Cái gì? Ánh mắt ngươi là sao?

Dương Thiên Lôi nuốt nước bọt, nhìn chằm chằm chiếc bình ngọc trong tay Đan Thanh Dương nói:

- Cho... Cho đệ tử uống một chút, đệ tử rất... rất muốn uống!

- Hồ đồ! Ngươi không muốn sống ư? Sư phụ biết thể chất ngươi đặc thù, nhưng cảnh giới ngươi chưa đủ, căn bản không thể mượn tâm cảnh cùng với thiên địa hòa hợp làm một để hấp thu lực lượng thiên địa trong rượu này. Một khi âm dương hỗn loạn, chính là bùng nổ... Di?

Đan Thanh Dương còn chưa nói hết liền im bặt, bỗng nhiên trợn tròn hai mắt, không thể tưởng tượng được mà nhìn Dương Thiên Lôi.

Chỉ thấy, vào lúc này, trên người Dương Thiên Lôi bỗng nhiên tỏa ra một luồng khí tức kỳ dị, trong thoáng chốc liền bao phủ toàn bộ phòng khách, thời gian và không gian dường như đều dừng lại, thân thể hắn tựa hồ muốn phá không bay đi, theo sự dao động nhẹ nhàng của không khí, dường như hắn mất đi trọng lượng, hắn run lên nhè nhẹ, toàn thân hình như biến thành một phần của không khí!

Hoà hợp với thiên địa làm một thể!

Thiên nhân hợp nhất!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Huyền Thiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook