Chương 760: Thiếu phụ, a di?
Ô Sơn
17/03/2013
Cùng ngày, các lão đại đầu não của Thanh Long Hội tổ chức cuộc họp, nhanh chóng đưa ra đối sách, chia nhau ra hành động, đơn giản hạn chế phạm vi rung động tại Cảnh Sơn khu, ngay cả thương cân động cốt cũng không nói tới, đồng thời thông qua con đường của chính mình, lý giải nguyên nhân căn bản đối với lần rung động này, chuyển mục tiêu sang người Dương Thiên Lôi, công tử của trùm hắc bạch lưỡng đạo E quốc Dương Quang, Dương Thiên lôi.
Dương Quan, nếu như tại E quốc, hoặc là ba tỉnh miền đông bắc mà nói, đương nhiên không phải là Thanh Long Hội có thể chống lại, nhưng nơi này là Ma Đô, là căn cứ địa của Thanh Long Hội, động thổ trên đầu thái tuế gia, làm sao có thể ngậm bò hòn này.
Chí tại trong suy nghĩ của Thanh Long Hội, Dương Thiên Lôi làm như vậy là quá mức rồi. Nếu như ngay từ đầu Dương Thiên Lôi thông báo một tiếng cho Thanh Long Hội, Thanh Long Hội không hề ăn thiệt thòi gì đáng nói, tự nhiên sẽ cho hắn mặt mũi, sẽ không để Dương Thiên Lôi phải thiệt thòi, thế nhưng trực tiếp chọc lên trên tự xử lý chuyện này thì quá mức kiêu ngạo, quá mức không coi Thanh Long Hội ra gì rồi!
Đang trong lúc đầu sóng ngọn gió, tự nhiên Thanh Long Hội sẽ không có động tác gì, thế nhưng một khi cơn sóng gió trôi đi chính là lúc bọn họ tìm lại mặt mũi.
Chỉ bất quá, Thanh Long Hội căn bản không ngờ tới, điều này hoàn toàn là trò hay bản thân Dương Thiên Lôi đạo diễn mà thôi. Nếu như thực sự là nhi tử Dương Quang, Dương Thiên Lôi sao có khả năng làm như vậy? Trừ phi không muốn để Dương Thiên Lôi tiếp tục ở lại Ma Đô.
Nguyên bản dự định đêm đó hành động, nhưng bởi vì Dương Thiên Lôi đã quyết định tham gia đặc huấn, cuối cùng lựa chọn tạm thời ẩn nhẫn, tránh bức đối phương quá mức nặng nề.
Bảy ngày nghỉ trôi qua rất nhanh.
Trong lúc này, Trương Nhã Tĩnh đã liên tục gọi điện hỏi Dương Thiên Lôi có thời gian hay không, thế nhưng hoàn toàn bị Dương Thiên Lôi nói dối tới địa phương khác du ngoạn tránh thoát. Trên thực tế, mấy ngày tiếp theo, Dương Thiên Lôi, Lý Tuyết và Tống Hiểu Phân vẫn du ngoạn tại Ma Đô như cũ, chỉ bất quá ba người đều mang theo kính râm, hơi chút thay đổi hình tượng.
Hơn nữa, Dương Thiên Lôi cũng len lén vận dụng lực lượng một lần nữa, đồng thời tiêu hao rất nhiều năng lượng bản nguyên, dùng trên người Lý Tuyết.
Dựa vào người khác không bằng dựa vào mình.
Dương Thiên Lôi không có khả năng lúc nào cũng bảo hộ bên người Lý Tuyết, mà hiện tại đã đắc tội với Thanh Long Hội, cộng thêm phải rời khỏi một thời gian tham gia đặc huấn, cũng chỉ có thể dựa vào bản thân Lý Tuyết. Mặc dù Lý Hàn Mai đã đáp ứng bảo hộ Lý Tuyết, thế nhưng vạn nhất xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì sao?
Chỉ bất quá, chuyện này chỉ có Dương Thiên Lôi tự mình biết, ngay cả Lý Tuyết cũng không biết biến hóa của bản thân, nàng không hề cảm giác được chính mình có bất cứ sự khác nhau nào.
Ngày 1 tháng 10, trong các tân sinh tiến hành một loại hoạt động, trong lớp tranh cử cán bộ ban, lần đầu tiên đến đại học đón nhận người mới, tiệc tối văn nghệ đón nhận người mới các loại, ngoại trừ đại hội đón nhận người mới, Dương Thiên Lôi hứa hẹn lấy thân phận đại biểu cho các sinh viên mới lên đài phát biểu, còn lại hoàn toàn yên lặng, hoạt động nào cũng không tham gia. Cũng tại thời điểm ngày 18 tháng 10 rời khỏi Ma Đô.
Chỉ nói với Lý Tuyết và Tống Hiểu Phân là tổ chức yêu cầu phải tham gia một đợt huấn luyện, về phía các đồng học căn bản không cần phải để ý, để Lý Hàn Mai tới đối phó là được.
Sân bay.
Dương Thiên Lôi ngồi trên chiếc máy bay bay tới Cáp Nhĩ Tân. Đây là lần đầu tiên Dương Thiên Lôi ngồi máy may, đối với hiện tại mà nói chính là phương diện giao thông nhanh nhất. Tiếp viên hàng không không đẹp như trong truyền thuyết, xa xa không bằng được nữ nhân bên cạnh Dương Thiên Lôi, chỉ có thể nói là đẹp hơn một bậc so với nữ tử bình thường mà thôi, nhưng đẹp hay không đối với Dương Thiên Lôi không quan trọng, hắn không quan tâm, hắn chỉ muốn xác định về “truyền thuyết” trong trí nhớ mà thôi.
Đồng thời, là phương tiện giao thông nhanh nhất, nhưng ngay cả tốc độ của lôi cưu cũng còn xa mới sánh bằng, càng không cần nói tới ngự kiếm phi hành.
Hành khách ngồi bên cạnh Dương Thiên Lôi lại một lần nữa khiến hắn cảm thụ được sức mạnh cường hãn của đào hoa đại vận, dĩ nhiên là một mỹ nữ hàng thật giá thật. Hơn nữa tựa hồ cảm giác của mỹ nữ đối với Dương Thiên Lôi siêu tốt, sau khi ngồi xuống không bao lâu liền bắt đầu nói chuyện phiếm với Dương Thiên Lôi, chỉ trong thời gian hơn hai giờ bay, mỹ nữ này ngay cả nghỉ ngơi một chút cũng không, tựa hồ hăng hái bừng bừng theo sát Dương Thiên Lôi nói chuyện liên tục, cho dù Dương Thiên Lôi đã thiếu lời tới mức không biết phải nói như thế nào cũng không thể ngăn cản được.
Thời điểm xuống máy bay, mỹ nữ dĩ nhiên chủ động đưa phương thức liên hệ của chính mình cho Dương Thiên Lôi, cũng yêu cầu Dương Thiên Lôi cho nàng số điện thoại.
Dương Thiên Lôi tùy tiện lấy một số điện thoại bất kỳ đối phó cho qua chuyện.
Đẹp trai, không phải là lỗi của hắn, mà là sai tại bản thân đẹp trai, còn có con mẹ nó đào hoa đại vận quấn thân.
Rời khỏi sân bay, hai tay bắt sau đầu, Dương Thiên Lôi căn bản không hề mang theo bất cứ hành lý gì, sau khi nhìn thấy cái tên của chính mình, trực tiếp tiến về phía người đón.
Để Dương Thiên Lôi phi thường cảm thấy phiền muộn chính là, dĩ nhiên là mỹ nữ, duy nhất đáng ăn mừng chính là tuổi tác của mỹ nữ này có điểm lớn, nhìn qua là một thiếu phụ phong tình vạn chủng. Dương Thiên Lôi kêu một tiếng a di còn miễn cưỡng có thể, dù sao Dương Thiên Lôi cũng mới chỉ có mười tám tuổi mà thôi, mà thiếu phụ này, nhìn thế nào cũng thấy đã hơn ba mươi tuổi.
- A di, xin chào! Cháu là Dương Thiên Lôi!
Dương Thiên Lôi bước tới thiếu phụ giơ cao tấm biển ghi tên hắn, vừa cười vừa nói.
- Cậu?
Đối với xưng hô của Dương Thiên Lôi, rõ ràng để lại trên mặt thiếu phụ này một tia không hài lòng:
- Là thủ hạ của Tiểu Mai ?
- Đúng vậy!
- Tôi có già như vậy sao? Tôi là Đỗ Lâm San, gọi là Đỗ lão sư, hoặc là Đỗ tỷ, ok?
- Ách… Không phải là cô già, mà là cháu quá nhỏ. Cháu mới mười tám…
Dương Thiên Lôi có điểm xấu hổ nói.
- Tôi mới hơn ba mươi mà thôi! Lớn lên giống mười tám! Đi thôi!
Đỗ Lâm San trừng mắt liếc nhìn Dương Thiên Lôi nói.
Dương Thiên Lôi có điểm không nói gì, nhún nhún vai, đi theo phía sau Đỗ Lâm San, rời khỏi sân bay.
Cũng là một chiếc xe Hummer màu đen, bất quá trên xe lại tràn đầy bụi bặm, hiển nhiên là trải qua đường xa lặn lội tới sân bay.
- Biết lái xe sao?
Khi hai người bước tới trước xe, Đỗ Lâm San nhìn Dương Thiên Lôi hỏi.
- Hẳn là biết!
Dương Quan, nếu như tại E quốc, hoặc là ba tỉnh miền đông bắc mà nói, đương nhiên không phải là Thanh Long Hội có thể chống lại, nhưng nơi này là Ma Đô, là căn cứ địa của Thanh Long Hội, động thổ trên đầu thái tuế gia, làm sao có thể ngậm bò hòn này.
Chí tại trong suy nghĩ của Thanh Long Hội, Dương Thiên Lôi làm như vậy là quá mức rồi. Nếu như ngay từ đầu Dương Thiên Lôi thông báo một tiếng cho Thanh Long Hội, Thanh Long Hội không hề ăn thiệt thòi gì đáng nói, tự nhiên sẽ cho hắn mặt mũi, sẽ không để Dương Thiên Lôi phải thiệt thòi, thế nhưng trực tiếp chọc lên trên tự xử lý chuyện này thì quá mức kiêu ngạo, quá mức không coi Thanh Long Hội ra gì rồi!
Đang trong lúc đầu sóng ngọn gió, tự nhiên Thanh Long Hội sẽ không có động tác gì, thế nhưng một khi cơn sóng gió trôi đi chính là lúc bọn họ tìm lại mặt mũi.
Chỉ bất quá, Thanh Long Hội căn bản không ngờ tới, điều này hoàn toàn là trò hay bản thân Dương Thiên Lôi đạo diễn mà thôi. Nếu như thực sự là nhi tử Dương Quang, Dương Thiên Lôi sao có khả năng làm như vậy? Trừ phi không muốn để Dương Thiên Lôi tiếp tục ở lại Ma Đô.
Nguyên bản dự định đêm đó hành động, nhưng bởi vì Dương Thiên Lôi đã quyết định tham gia đặc huấn, cuối cùng lựa chọn tạm thời ẩn nhẫn, tránh bức đối phương quá mức nặng nề.
Bảy ngày nghỉ trôi qua rất nhanh.
Trong lúc này, Trương Nhã Tĩnh đã liên tục gọi điện hỏi Dương Thiên Lôi có thời gian hay không, thế nhưng hoàn toàn bị Dương Thiên Lôi nói dối tới địa phương khác du ngoạn tránh thoát. Trên thực tế, mấy ngày tiếp theo, Dương Thiên Lôi, Lý Tuyết và Tống Hiểu Phân vẫn du ngoạn tại Ma Đô như cũ, chỉ bất quá ba người đều mang theo kính râm, hơi chút thay đổi hình tượng.
Hơn nữa, Dương Thiên Lôi cũng len lén vận dụng lực lượng một lần nữa, đồng thời tiêu hao rất nhiều năng lượng bản nguyên, dùng trên người Lý Tuyết.
Dựa vào người khác không bằng dựa vào mình.
Dương Thiên Lôi không có khả năng lúc nào cũng bảo hộ bên người Lý Tuyết, mà hiện tại đã đắc tội với Thanh Long Hội, cộng thêm phải rời khỏi một thời gian tham gia đặc huấn, cũng chỉ có thể dựa vào bản thân Lý Tuyết. Mặc dù Lý Hàn Mai đã đáp ứng bảo hộ Lý Tuyết, thế nhưng vạn nhất xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì sao?
Chỉ bất quá, chuyện này chỉ có Dương Thiên Lôi tự mình biết, ngay cả Lý Tuyết cũng không biết biến hóa của bản thân, nàng không hề cảm giác được chính mình có bất cứ sự khác nhau nào.
Ngày 1 tháng 10, trong các tân sinh tiến hành một loại hoạt động, trong lớp tranh cử cán bộ ban, lần đầu tiên đến đại học đón nhận người mới, tiệc tối văn nghệ đón nhận người mới các loại, ngoại trừ đại hội đón nhận người mới, Dương Thiên Lôi hứa hẹn lấy thân phận đại biểu cho các sinh viên mới lên đài phát biểu, còn lại hoàn toàn yên lặng, hoạt động nào cũng không tham gia. Cũng tại thời điểm ngày 18 tháng 10 rời khỏi Ma Đô.
Chỉ nói với Lý Tuyết và Tống Hiểu Phân là tổ chức yêu cầu phải tham gia một đợt huấn luyện, về phía các đồng học căn bản không cần phải để ý, để Lý Hàn Mai tới đối phó là được.
Sân bay.
Dương Thiên Lôi ngồi trên chiếc máy bay bay tới Cáp Nhĩ Tân. Đây là lần đầu tiên Dương Thiên Lôi ngồi máy may, đối với hiện tại mà nói chính là phương diện giao thông nhanh nhất. Tiếp viên hàng không không đẹp như trong truyền thuyết, xa xa không bằng được nữ nhân bên cạnh Dương Thiên Lôi, chỉ có thể nói là đẹp hơn một bậc so với nữ tử bình thường mà thôi, nhưng đẹp hay không đối với Dương Thiên Lôi không quan trọng, hắn không quan tâm, hắn chỉ muốn xác định về “truyền thuyết” trong trí nhớ mà thôi.
Đồng thời, là phương tiện giao thông nhanh nhất, nhưng ngay cả tốc độ của lôi cưu cũng còn xa mới sánh bằng, càng không cần nói tới ngự kiếm phi hành.
Hành khách ngồi bên cạnh Dương Thiên Lôi lại một lần nữa khiến hắn cảm thụ được sức mạnh cường hãn của đào hoa đại vận, dĩ nhiên là một mỹ nữ hàng thật giá thật. Hơn nữa tựa hồ cảm giác của mỹ nữ đối với Dương Thiên Lôi siêu tốt, sau khi ngồi xuống không bao lâu liền bắt đầu nói chuyện phiếm với Dương Thiên Lôi, chỉ trong thời gian hơn hai giờ bay, mỹ nữ này ngay cả nghỉ ngơi một chút cũng không, tựa hồ hăng hái bừng bừng theo sát Dương Thiên Lôi nói chuyện liên tục, cho dù Dương Thiên Lôi đã thiếu lời tới mức không biết phải nói như thế nào cũng không thể ngăn cản được.
Thời điểm xuống máy bay, mỹ nữ dĩ nhiên chủ động đưa phương thức liên hệ của chính mình cho Dương Thiên Lôi, cũng yêu cầu Dương Thiên Lôi cho nàng số điện thoại.
Dương Thiên Lôi tùy tiện lấy một số điện thoại bất kỳ đối phó cho qua chuyện.
Đẹp trai, không phải là lỗi của hắn, mà là sai tại bản thân đẹp trai, còn có con mẹ nó đào hoa đại vận quấn thân.
Rời khỏi sân bay, hai tay bắt sau đầu, Dương Thiên Lôi căn bản không hề mang theo bất cứ hành lý gì, sau khi nhìn thấy cái tên của chính mình, trực tiếp tiến về phía người đón.
Để Dương Thiên Lôi phi thường cảm thấy phiền muộn chính là, dĩ nhiên là mỹ nữ, duy nhất đáng ăn mừng chính là tuổi tác của mỹ nữ này có điểm lớn, nhìn qua là một thiếu phụ phong tình vạn chủng. Dương Thiên Lôi kêu một tiếng a di còn miễn cưỡng có thể, dù sao Dương Thiên Lôi cũng mới chỉ có mười tám tuổi mà thôi, mà thiếu phụ này, nhìn thế nào cũng thấy đã hơn ba mươi tuổi.
- A di, xin chào! Cháu là Dương Thiên Lôi!
Dương Thiên Lôi bước tới thiếu phụ giơ cao tấm biển ghi tên hắn, vừa cười vừa nói.
- Cậu?
Đối với xưng hô của Dương Thiên Lôi, rõ ràng để lại trên mặt thiếu phụ này một tia không hài lòng:
- Là thủ hạ của Tiểu Mai ?
- Đúng vậy!
- Tôi có già như vậy sao? Tôi là Đỗ Lâm San, gọi là Đỗ lão sư, hoặc là Đỗ tỷ, ok?
- Ách… Không phải là cô già, mà là cháu quá nhỏ. Cháu mới mười tám…
Dương Thiên Lôi có điểm xấu hổ nói.
- Tôi mới hơn ba mươi mà thôi! Lớn lên giống mười tám! Đi thôi!
Đỗ Lâm San trừng mắt liếc nhìn Dương Thiên Lôi nói.
Dương Thiên Lôi có điểm không nói gì, nhún nhún vai, đi theo phía sau Đỗ Lâm San, rời khỏi sân bay.
Cũng là một chiếc xe Hummer màu đen, bất quá trên xe lại tràn đầy bụi bặm, hiển nhiên là trải qua đường xa lặn lội tới sân bay.
- Biết lái xe sao?
Khi hai người bước tới trước xe, Đỗ Lâm San nhìn Dương Thiên Lôi hỏi.
- Hẳn là biết!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.