Huyền Thiên

Chương 198: Thôn phệ

Ô Sơn

17/03/2013

Nhưng ánh mắt của Dương Thiên Lôi lại lần theo khuôn mặt Lăng Hi chậm rãi di chuyển sang chiếc cổ trắng như tuyết của nàng, sau đó chuyển xuống đôi gò bồng đảo nhô cao, toát lên phong tình vô hạn, lúc này, trong đầu hắn lại đang dùng hết sức nhớ lại lúc đầu nhìn thân thể lõa lồ của Lăng Hi, hai nụ hoa mơn mỡn mê người toát lên “phong quang” vô hạn, nhìn vào là muốn sờ vài cái, ngoạm vài cái, cảm giác đó sảng khoái biết bao? Nhớ lại thân hình mảnh khảnh, không có chút dư thừa nào của nàng liền chỉ muốn ôm lấy vòng eo thon, nhớ lại đôi mông tròn đầy mơn mỡn nổi cao dưới vòng eo thon, vô cùng dụ hoặc...

Bốp!

Dương Thiên Lôi còn đang muốn tiếp tục nghĩ sâu hơn, cánh tay nhỏ bé của Lăng Hi không chút lưu tình vỗ mạnh vào đầu hắn, gương mặt ngọc có chút ngượng ngùng, đôi mắt đẹp tức giận nói:

- Ngươi đang nghĩ cái gì đó?

- Ách... Không phải nàng không cảm ứng được ý nghĩ của ta sao?

- Cảm ứng không được?

- Vừa rồi ta rõ ràng đã nói cho nàng biết về Phật môn, nhưng nàng lại không cảm ứng được, cho nên ta mới thử xem... Không ngờ nàng lại cảm ứng được, kỳ quái, thực là kỳ quái...

Lăng Hi hết cách nói:

- Vừa rồi rõ ràng ngươi không nghĩ đến, bằng sao ta lại không cảm ứng được?

- Vậy nàng thử lại xem!

Dương Thiên Lôi nói xong liền lần nãy chìm đắm tâm thần vào trong hồi ức ở địa cầu, thế nhưng Lăng Hi vẫn nhìn mình nhưng đang chờ đợi.

Dương Thiên Lôi hỏi:

- Không cảm ứng được?

- Không!

- Mẹ ôi, thật là kỳ quái!

Dương Thiên Lôi cũng không nghĩ ra được vì sao lại quỷ dị như vậy, chỉ đành giải thích đơn giản:

- Vừa rồi ta tiến vào trạng thái tu luyện, liền thấy được một hình ảnh, từ hình ảnh đó mà ta biết được! Tên của bình ngọc này hẳn là Thanh Tĩnh Lưu Ly Bình, pháp bảo vô thượng của Phật môn!

Lăng Hi nói:

- Pháp bảo vô thượng của Phật môn? Xem ra... ngươi và bình ngọc này quả là có duyên, nói không chừng chờ tu vi ngươi tăng lên đến cảnh giới nhất định thì liền có thể điều khiển được nó! Ta và Tiểu Bạch cũng không thấy hình ảnh gì, chỉ là tu luyện dưới ánh sáng của nó thì hiệu quả gấp đôi mà thôi. Được rồi, ngươi mau tu luyện đi!

Thiên Lôi đáp một tiếng, mê đắm nhìn Lăng Hi một cái, sau đó mới tiếp tục tiến vào trạng thái tu luyện.

Không lâu sau, Phạn âm, Phật quang, nhân ảnh... Lại lần lượt xuất hiện trong đầu Dương Thiên Lôi, bất quá Dương Thiên Lôi chỉ đành tạm thời bỏ qua những nghi ngờ trong lòng, tĩnh tâm tu luyện. Những sự việc quen thuộc trên địa cầu xuất hiện, tuy tạm thời hắn không thể lý giải, nhưng hắn vẫn đang trên con đường truy tìm chân tướng, chạm đến bổn nguyên, nhóm lên một ngọn hải đăng, giúp lòng tin của hắn càng vững chắc hơn, chỉ cần tu vi của mình được nâng cao, cuối cùng cũng sẽ có một ngày hiểu rõ hết tất cả, vì sao mình có thể xuyên qua đến thế giới này? Vì sao ở đây lại có thể xuất hiện Quan Âm đại sĩ, một nhân vật trong truyền thuyết? Bên trong đan điền của hắn cuối cùng là cái gì? Vì sao mình lại trở thành người hữu duyên của Lăng Hi cảm ngộ thiên đạo vào lúc thọ nguyên sắp hết vào ngàn năm trước?

Tất cả những bí mật sẽ dần lộ diện theo sự tăng cao tu vi của mình!

Đêm, Thiên Mộng Phong.

Một thân ảnh khó có thể phát hiện ra được đang ngự kiếm phi hành trên trời đêm, được một làn khói đen bao phủ tất cả khí tức, trong nháy liền bay tới đỉnh núi Thiên Mộng Phong, sau đó lặng yên không một tiếng động đáp xuống phía trước Mộng Huyễn Cung tiền, chợt lóe lên rồi biến mất.

Khi bóng đen vô thanh vô tức nhanh chóng tiềm nhập vào tận cùng trong Mộng Huyễn Cung như vào chỗ không người, khi đến trước mặt Tiêu Như Mộng đang ngồi xếp bằng, bỗng nhiên Tiêu Như Mộng mở mắt ra, trong hai mắt lấp loé tinh quang, hỏi:

- Làm ổn thỏa rồi chưa?



- May mắn không làm nhục mệnh!

Bóng đen nói xong, từ Càn Khôn giới lấy ra một cái hộp màu đen đưa cho Tiêu Như Mộng.

Tiêu Như Mộng tiếp nhận cái hộp, sau đó vội vàng mở ra, liền có một mùi thơm lạ lùng tràn ngập toàn bộ mật thất, trong hộp là một viên đan dược to bằng quả táo, tỏa ra mùi hương nồng đậm và ánh sáng đen lấp lánh.

Tiêu Như Mộng trầm giọng nói:

- Hộ pháp cho ta! Không cho bất kỳ kẻ nào đến đây quấy rối!

- Vâng!

Bóng đen nói xong, thân hình nhoáng lên liền ra tới bên ngoài mật thất, nhẹ nhàng đóng cửa mật thất lại.

Tiêu Như Mộng chậm rãi cởi bỏ quần áo quanh thân, không chừa mảnh vải, hoàn toàn loã lồ, ngồi xếp bằng ngồi trên bồ đoàn. Nàng đã mấy trăm tuổi, nhưng làn vẫn mịn màn lán mướt như ngọc,vòng eo thon nhỏ, mông to ngực đầy, sau khi xả tóc xuống thì không còn nhìn thấy bất kỳ vẻ già nua nào của nàng, cứ như là một mỹ phụ trung niên thành thục vậy, phong vận càng mê người hơn so với thiếu nữ mười tám đôi mươi.

Chậm rãi nắm viên đan dược màu đen trong tay, trong đôi mắt của Tiêu Như Mộng loé lên vẻ hưng phấn, thấp giọng nói:

- Cửu Chuyển Âm Nguyên Đan, ha ha ha... Huyền Tẫn Đại Pháp của ta rốt cục sắp đạt đến tầng mười tám rồi, bấy kỳ kẻ nào dưới Thần Đạo mặc ta thôn phệ, không bao lâu nữa ta liền có thể bước vào Thần Đạo, Nhan Uyên, hừ, chờ ta bước vào Thần Đạo, người thứ nhất ta thôn phệ chính là ngươi! Ngày ta khống chế Trảm Không Kiếm Phái sắp tới rồi!

Nói đến đây, Tiêu Như Mộng ngửa đầu nuốt viên đan dược vào, chậm rãi nhắm hai mắt lại, từng tia sáng màu đen liền toả ra từ trên người bà ta, một lúc sau, thân thể của nàng liền bắt đầu phát sinh biến hóa kinh người.

Cửu Chuyển Âm Nguyên Đan là đan dược đỉnh cấp của ma đạo, thu thập tinh phách nguyên âm của một ngàn xử nữ, hoà vào một ngàn loại linh dược thuộc tính thuần âm, trải qua bảy bảy bốn mươi chín ngày luyện chế mà thành, giá trị liên thành, không nơi nào bán. Tiêu Như Mộng phải tốn trên trăm năm mới tập hợp đủ nguyên âm của một ngàn xử nữ và một ngàn loại linh dược thuộc tính thuần âm, tốn hết hàng chục triệu viên thuần dương đan mới mời được một cao thủ luyện đan của ma đạo, luyện chế thành công.

Từng làn hương thơm xử nữ lạ lùng toát ra từ thân thể của nàng, Cửu Chuyển Âm Nguyên Đan bị nàng luyện hóa từng chút một, da thịt hình thể của nàng, dưới tác dụng của tinh phách xử nữ, bỗng nhiên trở nên ngày càng lán mịn trơn tru, nhưng dường như nàng cũng đang chịu đựng nỗi thống khổ thật lớn, mồ hôi ướt đẫm toàn thân, không ngừng rên rỉ chói tai...

Qua hai canh giờ, cuối cùng Tiêu Như Mộng cũng ngừng rên rỉ, chậm rãi mở mắt, trong hai mắt lấp loé quang mang trấn nhiếp tâm phách người khác, tràn ngập vẻ hưng phấn!

Nàng khoả thân chầm chậm đi đến cái bồn tắm đã chuẩn bị từ lâu, trong hàng ngàn mùi thơm linh dược kỳ lạ, trong làn nước nổi đầy cánh hoa, nàng bắt đầu vuết ve làn da mịn màn trắng trong như ngọc của mình.

Đúng lúc này, Tiêu Như Mộng bỗng nhiên trầm giọng nói:

- Ảnh Tử, ngươi vào đây!

Bóng đen lóe lên, hắc y nhân được gọi là Ảnh Tử giống như một làn gió nhẹ, bay vào trong mật thất. Chỉ là, khi hắn nhìn thấy hình dáng của Tiêu Như Mộng, nhất thời mở to hai mắt nhìn, hô hấp cũng trở nên nặng nề dị thường!

- Đẹp không?

- Đẹp.

Tiêu Như Mộng liếc mắt nhìn biểu tình của Ảnh Tử, thoả mãn nhắm mắt lại, tràn ngập vẻ trêu chọc nói:

- Giúp ta tắm rửa.

- Tuân, mệnh!

Âm thanh của Ảnh Tử run run, chậm rãi đi tới trước bồn tắm, hô hấp cũng trở nên hổn hển như trâu, run rẩy vươn hai tay ra, khi hắn chạm đến làn da trắng mịn như mỡ dê kia liền nhịn không được rên rỉ lên một tiếng.

Tiêu Như Mộng nhắm mắt lại, nhẹ giọng nói:



- Có muốn ta không?

Ảnh Tử cố nén dục vọng trong lòng, kiên nghị nói:

- Muốn!

- Muốn ta thì hậu quả thế nào ngươi biết rõ, ngươi không sợ?

Ánh mắt của Ảnh Tử đã trở nên nóng rực như hỏa:

- Có thể chết trong tay của nàng, ta có chết cũng không tiếc!

- Ngươi đi theo ta bốn trăm năm, mai danh ẩn tích, nếu như không phải ta, ở bất kỳ môn phái nào ngươi cũng có thể đạt được tư cách trưởng lão, được vạn người kính ngưỡng, ngươi không hối hận?

Ảnh Tử trầm giọng nói:

- Không hối hận! Chỉ cần có thể có được nàng, tất cả đều đáng giá!

- Không ai có thể có được ta, người có thể có được ta đã chết rồi, ngươi cũng không ngoại lệ! Sở dĩ ta không muốn ngươi, là bởi vì ngươi còn phải làm rất nhiều việc cho ta, không có ngươi, Cửu Chuyển Âm Nguyên Đan đã không thể hoàn thành trong vòng trăm năm, hiện tại Cửu Chuyển Âm Nguyên Đan đã thành, ngươi đối với ta mà nói đã không còn giá trị lợi dụng, ngoại trừ tinh nguyên và tu vi của ngươi!

Thân thể Ảnh Tử bỗng nhiên cứng đờ, trong ánh mắt dần hiện lên nét kiên định, trầm giọng nói:

- Vậy thì ta cho nàng tinh nguyên và tu vi của ta!

Thanh âm chưa dứt, “rẹt” một tiếng, quần áo trên người hắn liền hóa thành bột phấn, hai tay hắn ôm chầm lấy thân thể loã lồ của Tiêu Như Mộng trong bồn tắm, sau đó như hổ đói đặt Tiêu Như Mộng lên mặt đất, hắn liền bổ nhào lên thân thể nàng!

Trong mắt Tiêu Như Mộng có chút không đành lòng, nhưng trong chớp mắt liền chìm đắm dưới sự tấn công cuồng nhiệt của Ảnh Tử.

Điên loan đảo phượng, kiều diễm khắp phòng.

Một kẻ cuồn cuộn sức lực, chỉ vì nữ nhân mình yêu thương mà vứt bỏ hết vinh quang, địa vị, mai danh ẩn tích, đi theo người suốt bốn trăm năm, không rời không bỏ, thậm chí đánh đổi bằng sinh mệnh, tất cả đều không tiếc!

Một người dâm đãng phóng túng, chỉ là vì vinh quang, địa vị và truy cầu võ đạo đỉnh phong, không từ thủ đoạn, thưởng thức qua nam nhân khắp thiên hạ, luyện vô thượng tà công, muôn màu muôn vẻ, chiêu thức đánh mãi không hết!

Một người kim thương bất nhập, thế như giao long xuất hải!

Một kẻ nằm trên đất hít thở, như trăm sông đổ về biển, mặc cho ngươi cương mãnh bách luyện, cũng sẽ bị ma sát mềm nhũn!

Trong khoảng thời gian này, khi thì cao trào, khi thì tựa như thống khổ, giống như dãy núi nhấp nhô, từng tiếng rên mê hoặc, từng tiếng thở dốc gấp gáp mạnh mẽ như, vang lên khắp mật thất!

Không biết qua bao lâu, cuối cùng Ảnh Tử gầm lên một tiếng trầm thấp, thân thể run lên kịch liệt!

Đồng thời, Tiêu Như Mộng cũng rên lên một tiếng chói tai, ngưỡng mặt ưỡn ngực cong người lên!

- Sinh mệnh của ta, linh hồn của ta, tất cả của ta đều là của nàng! Như Mộng, trong lòng ta, nàng vĩnh viễn là nữ tử thuần khiết thiện lương lúc mười tám tuổi! Tất cả đều là lỗi của ta, nếu ngày đó ta không rời khỏi, nàng sẽ không như ngày hôm nay! Nếu có kiếp sau, ta sẽ lại tiếp tục đi theo bên cạnh nàng, không để nàng bị bất kỳ thương tổn nào nữa!

Ngay lúc Tiêu Như Mộng thi triển Huyền Tẫn Đại Pháp, âm thanh của Ảnh Tử bỗng nhiên vang vọng trong đầu Tiêu Như Mộng, hắn không chống cự, cũng không thể chống cự, hắn dồn hết sức lực, điên cuồng ngưng tụ tinh nguyên và tu vi cả đời của mình xuống dưới hạ thể, dùng hết sức truyền sang thân thể Tiêu Như Mộng.

Nước mắt hầu như tại trong nháy mắt liền đầy liễu Tiêu Như Mộng đích con mắt. Tâm tư của nàng tựa hồ trở về năm mười tám tuổi, nghĩ lại chuyện từng kinh lịch qua, nàng thậm chí quên liễu vận chuyển Huyền Tẫn Đại Pháp, nhưng chỉ là trong nháy mắt sau, liền bị tinh nguyên và năng lượng giật bàng bạc mình tỉnh giấc, một tia lương tâm vừa mới dâng lên đã biến mất sạch sẽ.

Thôn phệ, điên cuồng thôn phệ, mãi đến khi trên người Ảnh Tử không còn khí tức của sự sống, biến thành một cái xác khô dần dần lạnh lẽo, nàng đẩy thi thể Ảnh Tử ra, một luồng năng lượng thuộc tính hỏa biến thi thể thành tro bụi, sau đó chậm rãi chìm đắm vào trong tu luyện.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Huyền Thiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook