Huyền Thiên

Chương 684: Tỉnh lại

Ô Sơn

17/03/2013

Sâu trong khối mảnh vỡ tinh thần thật lớn, thân thể Dương Thiên Lôi và Đoạn Ngọc Nhan đã hóa thành bột mịn, nhưng được Huyền Thiên Chân Kinh huyền ảo hóa thành viên cầu thủ hộ cường hãn bao bọc lại, cả hai vẫn không có ý thức.

Vô luận là Dương Thiên Lôi hay Đoạn Ngọc Nhan, thân thể đều bị hủy diệt, kể cả nguyên thần cũng tan vỡ hoàn toàn.

Dưới tình huống này, dù là thân thể bất diệt của Đại La Kim Tiên coi như cũng phải xong đời, huống chi là những tu luyện giả như Dương Thiên Lôi và Đoạn Ngọc Nhan, còn sót lại sợ rằng chỉ có một tia lạc ấn linh hồn mà thôi.

Thế nhưng, dưới tình huống kinh khủng như vậy, sinh mệnh tinh nguyên và tinh khí huyết nhục của hai người lại được Huyền Thiên Chân Kinh thủ hộ, không chút tiêu tán, ngược lại tự động ngưng tụ thành lực thiên địa bản nguyên, chậm rãi bồi bổ. Càng quỷ dị chính là, cỗ năng lượng thần bí trong cơ thể Dương Thiên Lôi lúc này dĩ nhiên biến thành quang mang năm màu như của bình ngọc lưu ly, chỉ bất quá càng thêm huyền ảo, chiếu sáng cho mỗi tế bào của Dương Thiên Lôi và Đoạn Ngọc Nhan.

Hơn nữa, quang mang kia tựa hồ do vô số điểm sáng huyền ảo cấu thành.

Dù hiện tại Dương Thiên Lôi có thanh tỉnh, hắn cũng không biết quang mang này rốt cuộc là thứ gì. Thế nhưng, nếu Thái Thượng lão quân thấy được, tất nhiên sẽ khiếp sợ mở trừng mắt kinh ngạc.

Phật quang!

Không sai, quang mang này chính là Phật Tổ chi quang, chỉ có Phật Tổ Như Lai mới có thể thi triển được!

Thế nhưng, quái lạ là khối năng lượng thần bí trong cơ thể Dương Thiên Lôi sao có thể chuyển hóa thành phật quang cao thâm như vậy? Lẽ nào khối năng lượng thần bí kia là năng lượng siêu việt của Như Lai lão tổ sao?

Không ai biết.

Cũng không ai có thể nói được, đây rốt cuộc là chuyện gì.

Thế nhưng, phật quang của Như Lai lão tổ lại có thần uy vô thượng là trọng tố kim thân. Phật gia, chú ý ngộ tính và tâm cảnh, thân thể chỉ là một túi da dơ bẩn. Ngược lại không phải bọn họ không cần thân thể, mà chờ khi một ngày tỉnh ngộ thành phật, liền có thể trọng tố kim thân.

Thời gian chậm rãi trôi qua, khối huyết nhục không rõ trong viên cầu, dưới phật quang chiếu rọi đang từng chút trọng tổ, ngưng tụ về hai phần. Mỗi tế bào dần dần kết hợp lại thành Dương Thiên Lôi và Đoạn Ngọc Nhan, toàn bộ quá trình tựa như một sinh mệnh mới bắt đầu trong bụng mẹ, vô cùng thong thả, từng chút từng chút thành hình.

Dần dần, ngưng tụ thành lục phủ ngũ tạng, đại não tụ tành, chân tay tụ thành… Rốt cuộc, dần thành hình người hoàn chỉnh, mặt mũi dần rõ ràng, ngũ quan dần hiện nguyên hình…

Khi hai người hoàn toàn khôi phục lại bộ dáng vốn có, phật quang mới chậm rãi nhạt đi, tới khi biến mất lại một lần nữa trở thành cỗ năng lượng thần bị, ngưng tụ lại trong đan điền Dương Thiên Lôi.

Toàn bộ quá trình diễn ra trong nửa năm.

Nửa năm thời gian, bên ngoài Tam Thập Tam Thiên đã xảy ra chuyện gì? Trong Vô Thiên lại xảy ra chuyện gì?

Dương Thiên Lôi và Đoạn Ngọc Nhan đều chưa khôi phục ý thức, căn bản không hề biết gì.

Nhất là Đoạn Ngọc Nhan, càng lâm vào một trạng thái hỗn độn, toàn thân tựa như chuyển thế sống lại, kể cả mảnh ký ức nhỏ bé nhất cũng bị hủy diệt. Bởi vì, khi thân thể nàng biến thành bột mịn nguyên thần, lạc ấn linh hồn của nàng cũng bị phá hủy toàn bộ, hiện tại nghiêm khắc mà nói, nàng chính là một sinh mệnh hoàn toàn mới, chỉ bất quá lần chuyển thế sống lại này có phần tương đối đặc biệt. Tu vi nàng, tâm cảnh và tướng mạo đều không chút biến hóa, chỉ là càng thêm tinh thuần, không nhiễm chút bụi, thân thể và tinh thần đều không tỳ vết. Với tình huống này, khi nàng tỉnh táo trở lại, tuy rằng mất đi ký ức trước đây, nhưng sức chiến đấu sẽ đề thăng kinh người, tới độ không thể tưởng tượng nổi!

Dương Thiên Lôi lại khác hoàn toàn so với Đoạn Ngọc Nhan.

Tuy rằng Huyền Thiên Chân Kinh và năng lượng thần bí không thể bảo vệ thân thể hắn, cũng giống như Đoạn Ngọc Nhan đều biến thành bột mịn, nguyên thần phá hủy hoàn toàn, thế nhưng lạc ấn linh hồn hắn lại được năng lượng thần bí và Huyền Thiên Chân Kinh bảo hộ hoàn chỉnh.

Với hắn mà nói, đây chân chính là một lần trọng tố thân thể.



Chính Dương Thiên Lôi cũng không biết mình khôi phục ý thức từ khi nào, nhưng đó chỉ là một cỗ ý thức yếu ớt, không thể tự hỏi, chỉ có một tia nhận biết.

Phảng phất như đang ở trong một thế giới kỳ dị, không màu sắc, không ngũ quan thất khiếu, chỉ có một tia nhận biết yếu ớt, như lạc vào thiên địa sơ khai, một mảnh hỗn độn, hắn thậm chí không biết chính mình rốt cuộc là có tồn tại hay không, đang thanh tỉnh hay mê man, càng không biết thời gian trôi qua, tưởng như đã trăm nghìn năm rồi lại giống như qua chớp mắt.

Hắn cứ như vậy lạc trong trạng thái kỳ diệu, không chút ý thức tỉnh lại. Không nghĩ đến chúng nữ trong vòng Vô Thiên, không nghĩ đến đại chiến yêu nghiệt, không nghĩ đến chấp niệm và chí nguyện to lớn của mình, không nghĩ đến tất cả…

Không phải là quên, mà là không nghĩ đến.

- Ưm…

Nửa năm sau, cũng là tròn một năm thời gian, thân thể nằm cuộn tròn của Đoạn Ngọc Nhan bỗng nhiên khẽ nhúc nhích một chút, "ưm" lên một tiếng, chậm rãi mở hai tròng mắt. Giờ khắc này, ánh mắt của nàng trong suốt vô cùng, tinh thuần không chút vướng bận, phảng phất như ánh mắt trẻ con mới chào đời, chưa hề bị thế tục nhuộm xấu, dung mạo của nàng tuy rằng hoàn toàn tương đồng với trước kia, thế nhưng da thịt lúc này lại trơn mềm như da trẻ con, tản mát ra vẻ mỹ lệ kinh người. Khi thấy Dương Thiên Lôi vẫn đang hôn mê, toàn thân xích lõa như trước, nàng dĩ nhiên nở ra một tia cười, nhẹ nghiêng mình, trực tiếp chui vào trong lòng Dương Thiên Lôi.

Tuy cả hai đều đang xích lõa, nhưng nàng căn bản không hề có cảm giác nam nữ quấn quýt, thứ cảm giác duy nhất xuất hiện trong lòng nàng chỉ đơn thuần coi đó là người thân cận nhất, giống như đứa trẻ nhìn thấy mẫu thân, ỷ lại vô cùng.

Khi thân thể linh lung của Đoạn Ngọc Nhan hoàn toàn dán trên người Dương Thiên Lôi, loại cảm giác này càng thêm cường liệt, khiến Đoạn Ngọc Nhan chậm rãi nhắm mắt, say sưa ghé vào nồng ngực vẫn còn bất động của Dương Thiên Lôi, cặp đùi thon dài cũng đặt lại trên đùi Dương Thiên Lôi, khu rừng cây rậm rạp cũng rất tự nhiên đặt tới một nơi rất đặc biệt trên người Dương Thiên Lôi.

Nàng không hề thấy có điểm gì không thích hợp.

Phảng phất tất cả đều là tự nhiên, như được định sẵn.

Ngay trong nháy mắt khi Đoạn Ngọc Nhan áp lên người mình, Dương Thiên Lôi vẫn chìm dắm trong trạng thái kỳ diệu bỗng nhiên cảm thụ được một cỗ hấp lực thật lớn, cỗ hấp lực không thể kháng cự, kéo hắn thoát khỏi thế giới vô pháp vô niệm.

Giờ khắc này, Dương Thiên Lôi cảm giác chính mình như đã trải qua một thông đạo dài, như bước qua một cánh cửa không tồn tại, cũng cảm giác như qua truyền tống trận, nhưng đó chỉ là cảm giác chứ không phải thật. Sau một lát, trong đầu Dương Thiên Lôi ong ong, chủ thức ý chí của hắn, tinh thần, tư duy… Rốt cuộc đã quay trở về hoàn toàn.

- Hả?

Trong nháy mắt khi vừa khôi phục lại thần chí, Dương Thiên Lôi nhất thời cảm ứng được một cỗ ấm áp trên cơ thể mình, một thân thể mềm mại xinh đẹp, cỗ hơi thở như có như không phả lên trên da thịt hắn, hai khối cầu rất no đủ áp lên khuôn ngực hắn, mặc dù không nhúc nhích vẫn có được cảm giác mềm mại kinh người, càng khiến Dương Thiên Lôi kinh ngạc chính là, có vẻ như một thứ trên cơ thể mình đang khẽ bị kích động.

- Lẽ nào ca đã chết, đi vào thế giới cực lạc?

Trong nháy mắt này, Dương Thiên Lôi có điểm hoài nghi cảm giác này có đúng hay không chân thực, hắn nhớ rõ mình đã gặp chuyện gì, tại thời điểm Thiên Hỏa Tiên Lô bùng nổ, bạo phát ra cỗ lực lượng kinh khủng khiến hắn nghĩ tới, rất có thể mình đã xong đời. Mặc kệ làm sao, tại khi hắn tỉnh lại, ít nhất cũng phải cảm giác toàn thân đau nhức thấu xương, thân thể vô lực, xương cốt lục phủ ngũ tạng đều tổn thương nghiêm trọng mới đúng, vì sao lại có cảm giác ‘thân áp thân’, trong một tràng cảng kiều diễm thế này?

Thế nên, vốn là một tên hèn mọn, hắn bắt đầu mường tượng ra cảnh mình là một người có điểm cống hiến với nhân loại, được đặc cách tiến vào thế giới cực lạc trong truyền thuyết, để mình chân chính thoát khỏi những ngày tháng làm trâu ngựa.

Nhưng chỉ giữ được tâm tình cực mãn trong chốc lát, tuy rằng không muốn, Dương Thiên Lôi vẫn phải trở lại, chậm rãi mở mắt.

- A? Ngọc Nhan…

Khi Dương Thiên Lôi thấy dĩ nhiên là Đoạn Ngọc Nhan đang nằm áp trên người mình, hai mắt nhắm lại với vẻ mặt say sưa, rốt cục hắn biết mình không phải đã chết, mà là chạy thoát!

- Kỳ lạ… Đoạn Ngọc Nhan vì sao xích lõa cùng mình, cả hai còn ôm ấp nhau nằm đây? Nàng không phải nói sau khi đạt đến thuần dương Chân Tiên, mới quang minh chính đại ở cùng với mình?



- A… Ngọc Nhan? Ta là Ngọc Nhan sao?

Ánh mắt Đoạn Ngọc Nhan trong suốt vô cùng, thấy Dương Thiên Lôi tỉnh lại trong lòng liền vui lên, yếu ớt nhìn về phía Dương Thiên Lôi hỏi thăm, trong mắt thoáng hiện tia mê mang.

- Ách… Đương nhiên rồi, nàng làm sao vậy?

Dương Thiên Lôi nhìn vào ánh mắt Đoạn Ngọc Nhan, trong lòng hơi chút hồi hộp. Ánh mắt kia đúng là đẹp, quá đẹp, quá mỹ lệ… Nhưng không nên xuất hiện trên người Đoạn Ngọc Nhan, vì nói khó nghe một chút, nó gần như là ánh mắt ngây ngốc.

- Không sao cả, nguyên lai ta gọi là Ngọc Nhan…

Đoạn Ngọc Nhan dĩ nhiên mỉm cười, vẻ mặt hạnh phúc nói:

- Ngươi tên gì?

Tuy rằng lạc ấn linh hồn Đoạn Ngọc Nhan đã bị hủy, biến mất hoàn toàn, thế nhưng dù sao vẫn còn lại chút ký ức cơ bản, sẽ không giống như đứa trẻ mới sinh, cần một đoạn thời gian nhận thức thế giới. Thế nên, có thể nói rằng, nàng gần như một người bị mất đi toàn bộ ký ức.

- Trời… Không phải nàng bị mất đi toàn bộ ký ức?

Dương Thiên Lôi kinh ngạc nhìn Đoạn Ngọc Nhan, ngồi bật dậy, nói. Ánh mắt lại nhịn không được nhìn về phía đôi gò bồng đảo trắng muốt đang rung rinh trước mắt. Có lẽ là do vừa bị úp sấp trên ngực hắn nên vẫn nhìn thấy rõ mấy tia máu đỏ. Hai điểm đỏ hồng kia, thật quá mức hấp dẫn, khiến Dương Thiên Lôi nhịn không được những suy nghĩ xấu xa trong đầu.

- Mất ký ức? Không biết nữa, ta chỉ vừa tỉnh lại.

- Vậy ta là ai?

- Là người thân thiết nhất của ta! Ta biết!

Đoạn Ngọc Nhan không chút do dự nói.

- Tên ta là gì?

- Ngươi còn không nói cho ta biết đây! Ta sao biết được?

Đoạn Ngọc Nhan rất khẳng khái nói với Dương Thiên Lôi.

- Ta muốn chết…

Trong lòng Dương Thiên Lôi không biết phải thế nào. Mất đi ký ức, rõ ràng Đoạn Ngọc Nhan đã mất đi ký ức, nàng dĩ nhiên không biết mình đã mất ký ức, càng khó hiểu chính là, nàng dĩ nhiên có thể đối đáp trôi chảy, hơn nữa không hề phát hiện chính mình đang có vấn đề gì.

Sau một hồi liên tiếp hỏi thăm, Dương Thiên Lôi kết luận, Đoạn Ngọc Nhan hiện sở hữu khối tư duy giống như hài tử vừa ra đời, nhưng nhận thức lại không cùng giống như vậy.

Dương Thiên Lôi nghĩ nát óc cũng không biết chuyện gì xảy ra, bởi vì lúc này khí tức Đoạn ngọc Nhan vẫn như trước, là cao thủ cảnh giới cửu trọng thiên đại viên mãn, thân thể tựa hồ càng mạnh mẽ hơn trước rất nhiều lần.

Ủng hộ chỉ với 1 click và 5s ! (http://adf.ly/C4xmH)

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Huyền Thiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook