Huyền Thiên

Chương 209: Tinh phách, thọ nguyên (thượng,ha)

Ô Sơn

17/03/2013

Không biết ràng, mỗi một cử động nhỏ nhất của Dương Thiên Lôi, hô hấp, tim đập, thậm chí là nhãn thần đều rơi vào cảm ứng của Tiêu Như Mộng rất rõ ràng. Khóe miệng nàng nhếch lên, lộ ra nụ cười nhàn nhạt, nụ cười tràn ngập ý mê hoặc. Hiển nhiên nàng chỉ tán mát ra một chút khí tức mị hoặc của Huyền Tẫn Đại Pháp, lập tức khơi dậy được dục niệm trong lòng Dương Thiên Lôi.

Chỉ là rất nhanh Dương Thiên Liền khôi phục bình thường, điều này khiến Tiêu Như Mộng hơi kinh ngạc.

Trong mắt Tiêu Như Mộng, Dương Thiên Lôi bất quá chỉ là một thiếu niên chưa đủ lông đủ cánh mà thôi, so với Lôi Hoành còn nhỏ hơn rất nhiều. Nhưng nếu hắn có thể kết thành hận thù với Lôi Hoành vì nữ nhân, tự nhiên hắn là loại thiếu niên trưởng thành sớm.

Hơn nữa biểu hiện và lời nói của Dương Thiên Lôi đủ chứng minh, vô luận là tâm tính, trí tuệ hay thực lực của hắn đều thành thục cường đại hơn Lôi Hoành rất nhiều, tuyệt đối là tồn tại gần như yêu nghiệt trong cấp bậc thiên tài.

Một khi hắn tiến vào Tiên Thiên cấp năm Thiên Nhân Hợp Nhất, hắn sẽ chân chính nắm giữ được năng lượng thuộc tính lôi trong tay, đồng thời dung nhập lực lượng thiên địa. Khi đó sẽ chân chính ngưng tụ thành pháp tắc, bị Tiêu Như Mộng thôn phệ.

Tiêu Như Mộng có thể khẳng định, thu hoạch từ trên người Dương Thiên Lôi sẽ vượt xa so với Lôi Hoành!

Sau khi tới Mộng Huyễn Cung, Tiêu Như Mộng trực tiếp thông báo cho tất cả các thành viên của Thiên Mộng Phong, để Dương Thiên Lối chính thức bái nhập môn hạ, trở thành đệ tử thân truyền.

Đêm đó, Tiêu Như Mộng đặc biệt tổ chức một bữa tiệc phong phú chiêu đãi Dương Thiên Lôi, phàm là những thành viên đạt tới cảnh giới Tiên Thiên đều tham gia vào yến hội này.

Yến hội vẫn liên tục duy trì tới tận đêm khuya mới kết thúc.

Dương Thiên Lôi tiếp nhận lễ mừng tới rút gân tay, ùn ùn thừa nhận vỗ mông ngựa, càng vỗ tới mới thần thanh khí sảng, trong lòng cảm khái hàng nghìn hàng vạn, không thể không nói, Thiên Đan Phong không thể đánh đồng với Thiên Mộng Phong.

Nếu không phải kéo theo đám người Dương Thiên Lệ tới Thiên Đan Phong, toàn bộ Thiên Đan Phong hiện tại ngoại trừ Sở Hương Hương ra, chỉ sợ phải đối mặt với một đống lão đầu.

Còn Thiên Mộng Phong thì sao? Chỉ là đệ tử cảnh giới Tiên Thiên trở lên đã mấy trăm người.

Suất ca không ít, nhưng Dương Thiên Lôi không ghen ghét, cũng không phải là ngoài miệng, cho tới bây giờ ca không thèm để ý. Hơn nữa vị ca môn này rất hiểu rõ, muốn tìm được loại người đẹp trai với thiên địa không tha thứ này thực sự rất không dễ dàng.

Vô luận đứng ở chỗ nào hắn đều là trung tâm của sự chú ý.

Mỹ nữ cũng không ít, thanh xuân tịnh lệ, gợi cảm xinh đẹp, khí chất siêu quần, phong tao quyết rũ các loại, rất nhiều loại khác nhau, tuy rằng so với đám người Trương Tử Hàm, Sở Hương Hương, Dương Thiên Lệ, Lục Thanh Âm kém hơn một chút, nhưng quy quy là hoa nhi a, nhìn đẹp mắt cũng coi như không tồi.

Càng khiến Dương Thiên Lôi vui vẻ chính là, còn có không ít muội muội liên tiếp đánh mắt đưa tình với chính mình, nhìn dáng dấp kia, Dương Thiên Lôi có thể khẳng định, chỉ cần hắn muốn tuyệt đối có thể đề thương lên ngựa.

Bất quá Dương Thiên Lôi còn chưa tới mức đói bụng ăn quàng như vậy.

Lúc tan cuộc yến hội, toàn bộ Mộng Huyễn Cung chỉ còn lại Tiêu Như Mộng và Dương Thiên Lôi, hiện tại đã tới đêm khuya, Dương Thiên Lôi tự nhiên không có khả năng trở về Thiên Đan Phong.

Nguyên bản Tiêu Như Mộng có thể an bài cho hắn một gian phòng khachs tại Thiên Mộng Phong, nhưng nàng đã có ý nhét Dương Thiên Lôi vào tẩm cung làm đệ tử thân truyền, vì vậy không cố kỵ cái gì. Cho dù để ý thì cũng có thể biểu thị ra được Tiêu Như Mộng đối với Dương Thiên Lôi rất coi trọng và sủng ái.

- Thiên Lôi, đêm nay ngươi tạm thời ở chỗ sư phụ đi, ngày mai ngươi tới chỗ ở trước kia của Lôi Hoành nhìn một chút, muốn thay đổi như thế nào chỉ cần nói với quản gia là được. Sau này ngươi tới chỗ vi sư có thể tùy tiện.

- Uhm, đa tạ sư phụ! Di, sư phụ, gian phòng này vì sao giống như của nữ nhân?

Khi Tiêu Như Mộng đẩy cửa ra, Dương Thiên Lôi thấy bố trí trong phòng, nhất thời có điểm kỳ quái hỏi thăm.

- Đây là phòng ngủ của sư phụ ta!

- Ách… Sư phụ… Cái này không tốt lăm đâu? Dù sao ta cũng đã trưởng thành nha…

Nhất thời trong đầu Dương Thiên Lôi tràn đầy kiều diễm, nhưng vẫn không thể không xấu hổ nói.

- Người không lớn, đen tối lại không ít! Sư phụ rất ít khi nghỉ ngơi, đêm nay sư phụ tu luyện bên trong mật thất!

Ngón tay ngọc của Tiêu Như Mộng nhẹ nhàng điểm vào chính giữa mi tâm của Dương Thiên Lôi, mỉm cười nói.

Trong sát na triển lộ phong tình thục phụ, để Dương Thiên Lôi nhìn thấy sửng sốt một chút.

- Như vậy… Lão nhân gia người nghỉ ngơi trước, không cần phải lo cho ta!

Dương Thiên Lôi vào một tiếng, liền chui vào trong phòng, đặt mông ngồi trên mặt đấy. Đồng thời khi nói, rất nhanh lấy từng kiện từng kiện lễ vật thu được ngày hôm nay thu được từ trong Càn Khôn Giới.

- Sư phụ rất già sao?

Tiêu Như Mộng bỗng nhiên nhẹ giọng nói.

Thanh âm kia khiến Dương Thiên Lôi mềm nhũn toàn thân.



- Ách… Nói sai nói sai, gọi lão đầu tử sư phụ thành quen rồi, sư phụ, ngài mỹ mạo như hoa, so vói thiếu nữ mười tám đều kiều diễm ướt át hơn, sao có thể già đây? Đệ tử hẳn phải gọi người là mỹ nữ sư phu!

Dương Thiên Lôi vội vội vàng vàng nói, sau khi nói lập tức chuyển dời lực chú ý, cúi đầu vào công việc trong tay, lần lượt xếp những kiện lễ vật thu được trên mặt đất, cũng mở ra để kiểm tra, lấy lễ nặng ca môn này lập tức nở hoa trong lòng, thấy chỉ là mấy viên thuần dương đan, ca môn liền thay vẻ mặt khinh thường.

Thấy Tiêu Như Mộng vẫn không có ý rời đi như trước, trừng mắt nhìn mình liên tục, Dương Thiên Lôi liền tùy ý nói:

- Sư phụ, Thiên Mộng Phong vẫn tốt nhất, hắc hắc, lần này kiếm lớn, trước kia tại thời điểm bái lão đầu làm sư phụ hoàn toàn không thu được bất cứ cái gì, khi đó thực nghèo a, một viên bách thảo đan cũng phải chia thành mấy lần ăn, hắc hắc…

Vẻ mặt Tiêu Như Mộng đen kịt, hình tượng của Dương Thiên Lôi hiện tại so với ngày hôm nay giết chết Lôi Hoành và bốn vị cao thủ Tiên Thiên cấp bốn vẫn giữ được vẻ bưu hãn uy mãnh, bình tĩnh lãnh lệ, hào khí can vân, trí tuệ phi phàm lúc đối mặt với uy áp cường đại của chính mình hoàn toàn là hai khái niệm khác nhau.

- Đó là bởi vì ngươi xưa đâu bằng nay. Trước kia lúc Lôi Hoành bái nhập làm môn hạ của vi sư cũng chỉ thu được mấy trăm viên thuần dương đan và một ít pháp khí cấp thấp mà thôi. Ngươi hiện tại đã là cao thủ Tiên Thiên, hơn nữa chiến lực không thua kém nhiều so với Tiên Thiên cấp năm, có thể thoải mái ngang dọc Tiên Thiên cấp bốn, tiềm chất như vậy, lễ vật quá nhẹ, bọn họ sao có thể đưa ra khỏi tay?

Tiêu Như Mộng giải thích nói.

- Điều này cũng đúng!

Dương Thiên Lôi gật đầu nói.

- Dược rồi, ngươi cũng đừng buồn, vài ngày nữa sư phụ sẽ đưa cho ngươi một phần đại lễ. Tu luyện một chút, sau đó sớm nghỉ ngơi đi!

Tiêu Như Mộng nói.

- Uhm, cảm tạ sư phụ!

Dương Thiên Lôi nghe thấy có đại lễ, nhất thời vui vẻ nói.

Lúc Tiêu Như Mộng đóng cửa rời đi, lỗ tai của Dương Thiên Lôi nhất thời dựng thẳng đứng, thẳng cho tới khi không nghe được bất cứ tiếng động gì ca môn này mới thở ra một hơi thật dài, vỗ vỗ ngực, thấp giọng nói:

- Tội lỗi tội lỗi, xem ra có sư phụ xinh đẹp không phải là chuyện tốt a, ca đã đánh giá định lực của chính mình quá cao rồi, quá yêu ị, thực sự quá mê hoặc…

Dương Thiên Lôi ngửi hương vị nhàn nhạt trong phòng lần lượt đi dạo xung quanh gian phòng, nhất là lúc thấy đủ loại kiểu dáng nội y trong tủ quần áo, hiện tại thần tình trên mặt ca môn này muốn có bao nhiêu hèn mọn thì có bấy nhiêu hèn mọn, ngay tại thời điểm hắn cầm lấy một kiện tỉ mỉ tham quan học tậm, thanh âm của Lăng Hi bỗng nhiên vang lên trong đầu hắn.

- Đại sắc lang!

- Ngạch… Lăng Hi, không phải nàng… Không phải đang tu luyện sao?

Dương Thiên Lôi nhanh chóng thu móng vuốt họ nhà lang, xấu hổ nói.

- Không!

- Còn đang làm gì vậy?

- Quan sát sư phụ xinh đẹp của ngươi…

Lăng Hi nhẹ giọng nói.

- Quan sát nàng? Lẽ nào có chuyện sao?

- Thực ra không phát hiện ra vấn đề gì, chỉ là cảm giác có điểm cổ quái. Tu vi của nàng đã đạt tới Tiên Thiên cấp tám đỉnh phong, tùy thời đều có thể đột phá Tiên Thiên cấp chín, lẽ ra tuổi tác của nàng so với Đan Thanh Dương không kém hơn bao nhiêu, nhưng tinh phách trên người nàng lại dư thừa no đủ, không hề có đấu hiệu thọ nguyên khô kiện!

- Ách, Lăng Hi, nàng nói cụ thể một chút, phương diện này ta không hiểu!

Dương Thiên Lôi nói.

- Tinh phách chính là tinh khí, cũng gọi là hồn phách. Tinh phách càng mạnh, thọ nguyên càng dài. Dưới tình huống thông thường, bước vào cảnh giới Tiên Thiên liền sở hữu thọ nguyên hai trăm năm, mỗi lần đề cao một cảnh giới sẽ tăng thêm một giáp, cũng là thọ nguyên sáu mươi năm. Tiên Thiên cấp tám tổng cộng sở hữu thọ nguyên sáu trăm hai mươi năm. Thế nhưng tinh phách của nàng so với Đan Thanh Dương đã tấn cấp Tiên Thiên cấp chín như Đan Thanh Dương còn no đủ hơn nhiều, cho dù sống thêm một nghìn năm cũng không thành vấn đề.

- Không phải chứ?

Trong lòng Dương Thiên Lôi khiếp sợ, nghìn năm a, đây là khái niệm gì?

- Sự thực chính là như vậy. Có hai loại khả năng, một là nàng đã dùng một loại tiên đan thánh dược cực kỳ trấn quý và hiếm thấy nào đó gia tăng thọ nguyên, một loại khả năng hiếm thấy hơn đó chính là tu luyện một loại công pháp có thể tăng cường tinh nguyên. Nói không chừng từ trên người nàng ngươi có thể học được chút gì đó hữu dụng. Vì vậy tốt nhất ngươi nên thu liễm bản tính sắc lang của mình.

Lăng Hi nói.



- Khụ khụ… Lăng Hi, ta thực sự rất sắc sao?

Dương Thiên Lôi rất quấn quit trong đầu hỏi lại.

- Ngươi nói xem? Quên đi, bản tính của ngươi đã như vậy, cứ việc tự nhiên đi vậy. Bất quá đối với nàng tốt nhất đừng nên suy nghĩ không đúng, dù sao nàng cũng là sư phụ của ngươi, hơn nữa là thái thượng trưởng lão danh môn chính phái.

Lăng Hi nhẹ giọng nói.

- Điều này ta biết, chỉ là ta đang trong thời kỳ thanh xuân nảy mần, đối mặt với mê hoặc chung quy không thể kìm được, hắc hắc… Đương nhiên, cũng chỉ là suy nghĩ trong lòng mà thôi. Ca chính là tiểu xử nam ngây thơ!

Dương Thiên Lôi nói.

- Đừng nhăng nhít giả bộ nữa, hiện tại ngươi đã bại lộ thực lực, nhất định phải nhanh chóng đề cao thực lực của chính mình. Bằng không sau này ngươi rất có thể không sống khá giả được như hiện tại!

Lăng Hi trầm giọng nói.

- Uh.

Dương Thiên Lôi lên tiếng, nhanh chóng kiểm kê hoàn tất đống quá tặng, phân loại và cất giữ trong Càn Khôn Giới, liên bước tới chiếc giường còn lưu lại mùi hương cơ thể nhàn nhạt của Tiêu Như Mộng, khoanh chân ngồi xuống, bài trừ tất cả tạp niệm, tiến vào trong trạng thái tu luyện.

Thành Thiên Châu, trong một gian phòng thật lớn tại khách sạn bình dân, lúc này người ngồi trên ghế thủ tịch chính là Thương Vô Song và các đệ tử của hắn đứng đôi diện, mấy người này vừa mới rời khỏi Trảm Không Kiếm Phái.

Thương Vô Song khởi động kết giới bao phủ toàn bộ gian phong, ánh mắt nhìn về phía ba gã đệ tử quỳ rạp dưới đất, trầm giọng hỏi:

- Nói đi, ba ngươi các ngươi rốt cuộc có chuyện gì xảy ra? Chuyện gì dĩ nhiên phải rời khỏi Trảm Không Kiếm Phái mới bẩm báo?

- Sư phụ!

Ba người đồng thời phủ phục trên mặt đất, thanh âm thống khổ kêu lên:

- Người nhất định phải báo thù cho Kế Tùng sư huynh và các vị sư huynh đệ!

- Hử? Các ngươi… Lẽ nào biết hung thủ là ai rồi?

Lông mày của Thương Vô Song hơi nhíu, trong ánh mắt bắn ra hai đạo tinh quang, hắn loáng thoáng biết được, tất nhiên có liên quan tới Trảm Không Kiếm Phái.

- Sư phụ, người nọ chính là đệ tử Trảm Không Kiếm Phái!

- Ai?

Thương Vô Song đứng bật dậy, khí tức quanh thân bùng phát mãnh liệt. Thương Kế Tùng chính là đệ tử thân truyền đắc ý nhất của hắn, những người khác cũng là người nổi bật trong các đệ tử môn hạ của hắn, lúc đó xong được tin tức, hắn hầu như muốn nổ tung, đáng tiếc tiêu hao hết lực chín trâu hai hổ vẫn không thể tra xét được tột cùng là người nào chém giết đệ tử của hắn.

- Dương Thiên Lôi! Chính là Dương Thiên Lôi quyết chiến ngày hôm nay!

- Quả nhiên là hắn!

Sắc mặt Thương Vô Song ngưng trọng, sau khi trầm ngâm một lát, nói:

- Các ngươi đứng lên đi.

- Thỉnh sư phụ báo thù cho chúng ta!

Ba người cùng kêu lên nói.

- Thù tất nhiên phải báo, trước kia sư phụ đã nói qua, vô luận là ai, hắn đều phải chết!

Thương Vô Song lạnh giọng nói:

- Bất quá muốn giết người này cần phải bàn bạc thật kỹ. Tuổi còn nhỏ đã tấn cấp Tiên Thiên, hơn nữa sở hữu thiên phú cho dù là Thương Huyền Phủ cũng không có người so sánh được. Trảm Không Kiếm Phái vô luận như thế nào cũng phải toàn lực giữ gìn hắn. Nếu như chỉ là sư phụ ta đứng ra nói, phân lượng còn thiếu rất nhiều. Đi, chúng ta lập tức trở về Thương Huyền Phủ! Trảm Không Kiếm Phái, hừ! Cho dù khơi mào chiến tranh hai phái, sư phụ cũng nhất định phải giết chết hắn, báo thù cho Kế Tùng!

Cùng lúc nhất thời, trong Tinh Diệu Khí Hội, Chung Khuê nhận được một phần tin tức mới nhất của Dương Thiên Lôi.

- Tấn cấp Tiên Thiên cấp một, chém giết đệ tử thiên tài Lôi Hoành của Trảm Không Kiếm Phái, đối mặt với bốn cao thủ Tiên Thiên cấp bốn vây công, trong vòng mấy phút đồng hồ giết chết toàn bộ, không thương tích, trở thành đệ tử thân truyền của Tiêu Như Mộng Thiên Mộng Phong, Trảm Không Kiếm Phái.

Thấy tin tức này, trong lòng Chung Khuê khiếp sợ dị thường, trước tiên liền truyền tin cho Vũ Văn Tinh Diệu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Huyền Thiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook