Huyền Thiên

Chương 267: Trọng thương

Ô Sơn

17/03/2013

Sau một canh giờ, rốt cuộc Dương Thiên Lôi cũng đã nhập vào cảnh giới tâm lặng như nước. Chậm rãi mở mắt ra, trong lòng lại thầm cảm thấy kỳ quái, vừa rồi Tiêu Như Mộng rõ ràng nói rất nhanh sẽ quay về, tại sao đã lâu như thế mà còn chưa trở lại?

- Chắc sư phụ ra ngoài khá xa, quay về phải tốn một chút thời gian.

Dương Thiên Lôi nghĩ thầm, lại tiếp tục nhắm mắt, đem tâm thần nhập vào trong thể nội, cẩn thận cảm ngộ trạng thái lỏng của năng lượng đang vận hành trong kinh mạch, từng chút từng chút đánh vào chướng bích.

Mặc dù Dương Thiên Lôi biết một khi còn chưa có lĩnh ngộ ảo diệu của cảnh giới “Khí Hải Hạ Đan” của Lục cấp Tiên Thiên thì có làm như vậy cũng chỉ là phí công, nhưng hắn vẫn không ngừng trùng kích, tôi luyện pháp lực của mình. Chính vì hắn hiểu rõ, sau khi lĩnh ngộ được ảo diệu cảnh giới rồi, lấy thể chất biến thái của hắn, còn phải có pháp lực tràn trề mới có thể phá quan, đột phá chướng bích được.

Lại một canh giờ trôi qua, Dương Thiên Lôi hoàn thành ba mươi sáu chu thiên, toàn thân đã khôi phục đến trại thái điên phong.

Hắn lần nữa chậm rãi mở mắt, Tiêu Như Mộng vẫn còn chưa có trở về.

- Xảy ra chuyện gì? Hai canh giờ rồi… Sư phụ liệu có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn không?

Dương Thiên Lôi lúc này cũng có chút lo lắng rồi, hai canh giờ, với tu vi của Tiêu Như Mộng thì cũng đủ phi hành gần vạn lý, nói gì thì nói cũng phải quay lại rồi mới phải?

Dương Thiên Lôi vội vã lấy ra thêm một tờ Thông Tấn phù, rót niệm lực vào, trực tiếp bóp nát.

Đợi hơn mười phút đồng hồ, Dương Thiên Lôi vẫn không nhận được bất kỳ tin tức gì của Tiêu Như Mộng.

- Không lẽ thực sự xảy ra chuyện?

Dương Thiên Lôi cũng không thể nào ngồi yên được nữa, xoạt một tiếng liền biến mất khỏi gian phòng, nháy mắt đã ra đến đại sảnh khách sạn Bồng Lai.

- Tiên sinh, có thể giúp gì cho ngài?

Thấy bộ dáng lo lắng của Dương Thiên Lôi, nhân viên phục vụ vội vàng hỏi.

- Sư phụ ta có nói qua nàng đi lịch lãm ở hướng nào không?

Dương Thiên Lôi trực tiếp hỏi.

- Xin lỗi tiên sinh, sư phụ ngài không có nói qua. Đã xảy ra chuyện gì sao?

- Nàng nói sẽ về liền, vậy mà hai canh giờ rồi vẫn không có tin tức, ta vừa mới liên lạc với sư phụ thêm lần nữa, mà không thấy trả lời. Nếu sư phụ ta quay về, phiền ngươi nhắc nàng liên lạc với ta, ta ta ngoài tìm trước, cám ơn.

- Được, tiên sinh ngài có thể trực tiếp Ngự Kiếm Phi Hành từ khách sạn Bồng Lai chúng ta đến Hải Vực, không nên trì hoãn thêm chút nào nữa.

Nhân viên phục vụ nói.

- Đa tạ.

Dương Thiên Lôi đáp một tiếng, thân hình nhoáng lên một cái, lần nữa bước vào bên trong khách sạn Bồng Lai, trực tiếp vân khởi một đạo Kiếm quang, trong nháy mát liền bay lên trời.

Dương Thiên Lôi tiếp tục bóp nát một đạo Thông Tấn phù. Thân hình như tia chớp bay về phía vùng biển sâu, lại dưới tác dụng viễn vọng của niệm lực mà bay vòng quanh, ra sức tìm kiếm thân ảnh của bất kỳ Tu Luyện giả nào ở xung quanh đó. Cùng lúc này, Dương Thiên Lôi cũng đem tâm thần hoàn toàn dung nhập vào trên người Tiêu Như Mộng, ý đồ giống như lúc tìm kiếm Trương Tử Hàm vậy, để cảm ứng sự tồn tại của Tiêu Như Mộng.



Nhưng khiến cho Dương Thiên Lôi thất vọng là, mặc cho hắn cố gắng như thế nào, đều không thể cảm ứng được một chút khí tức nào của Tiêu Như Mộng.

Biển cả mênh mông, tìm đâu bây giờ? Đây đích thực là mò kim đáy biển. Trong phạm vi ngàn lý, Dương Thiên Lôi mặc dù có thể viễn vọng, nhưng có muốn như thế nào thì cũng không tìm ra được. Chính là vì đây là Hải Vực, nếu Tiêu Như Mộng lịch lãm ở Hải Vực, vậy thì không ở trên hoang đảo thì cũng là dưới tận biển sâu, muốn nhanh chóng tìm ra Tiêu Như Mộng căn bản là không thể.

Trong khi Dương Thiên Lôi đang hết đường xoay trở, một đạo Thông Tấn phù bỗng nhiên truyền đến một trận dao động.

- Hướng Đông Nam… Khoảng tám ngàn lý có một cái hoang đảo…

Giọng nói đứt quãng của Tiêu Như Mộng truyền vào trong đầu Dương Thiên Lôi, khiến cho hắn lòng như lửa đốt, giọng nói của Tiêu Như Mộng đã nói lên rất rõ, nàng đang bị trọng thương.

Không một chút do dự, toàn thân Dương Thiên Lôi như một tia chớp phóng vụt về hướng Đông Nam, thân hình nhất thời lại được một làn sương mù dày đặc vây quanh, phảng phất như hóa thành một đám mây trắng, che giấu thân thể của hắn hoàn toàn, lấy một tốc độ kinh người mà không ngừng bay đi, trong nháy mắt liền biến mất không còn một chút tung tích.

Rầm Rầm…

Lôi điện giăng giăng, so với trên đại lục còn nồng đậm hơn gấp mấy lần, trực tiếp oanh tạc trên người Dương Thiên Lôi, nhưng hắn vẫn không hề có chút khó chịu nào, Lưu Ly bình trong suốt được lấy ra, trong phút chốc đã thiêu đốt sạch sẽ trăm vạn viên Thuần Dương đan, cả người nhất thời giống như xé rách cả hư không vậy, lấy một tốc độ không thể tưởng tượng được mà phóng đi như lôi điện.

Đây tuyệt đối chính là một hành động điên cuồng, nhưng vì cảm ứng được Tiêu Như Mộng đang nguy cấp, Dương Thiên Lôi căn bản không quan tâm được nhiều như vậy. Bất kể như thế nào, hắn cũng tuyệt đối không để cho Tiêu Như Mộng có bất kỳ chuyện gì.

Tiêu Như Mộng có ân với hắn. Hơn nữa còn lại đại ân lấy ơn báo oán!

Một năm qua, nàng vì muốn thành toàn cho Dương Thiên Lôi mà bỏ ra rất nhiều, nhất là Huyền Hoàng kỳ hơn ba trăm năm. Dương Thiên Lôi sớm đã đem vị sư phụ mỹ nữ này trở thành một người thân tối quan trọng nhất của hắn.

Cho dù trong lòng hắn thường xuyên sinh ra những suy nghĩ hạ lưu với Tiêu Như Mộng, thậm chí còn có chút xấu xa, nhưng hắn tin tưởng đây chẳng qua cũng chỉ là do Hoóc-môn gây ra, sâu trong nội tâm của hắn, Tiêu Như Mộng vẫn chính là sư phụ của mình, một vị sư phụ vì mình mà hy sinh rất nhiều. Sự tồn tại của nàng không kém chút nào so với lão đầu biến thái Thanh Dương.

Dưới tốc độ kinh người, Hộ thể cương khí cường hãn của Dương Thiên Lôi cũng không cách nào chịu được, trực tiếp vỡ nát, năng lượng phong bạo khủng bố trong nháy mắt liền trực tiếp ảnh hưởng tới thân thể hắn, nhất thời toàn thân hắn như bị một ngọn lửa thiêu đốt, nhiệt độ trên nhuyễn giáp tăng lên kịch liệt, Dương Thiên Lôi nổi giận gầm lên một tiếng, đen năng lượng quanh thân vận chuyển tới cực hạn, kháng cự lại nhiệt lực kinh khủng cơ hồ như muốn đem hắn nung chảy, hai tay giống như vòng sắt vậy, xiết thật chặt Lưu Ly bình trong suốt, giờ khắc này, tinh thần của hắn ngưng tụ tới mức độ trước giờ chưa từng có, nhanh, hắn muốn nhanh hơn nữa, dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới hoang đảo cách đó ngàn lý.

Rắc… rắc… Ầm…

Dao động năng lượng cuồng bạo dẫn đến đạo đạo sấm sét, dưới sự tập kích của lôi điện cùng với nhiệt độ khủng bố, Dương Thiên Lôi thế mà quên mất đau đớn trên người.

Chương 267: Trọng thương. (Hạ)

Hai mắt lấp lánh từng đạo hồng quang của hồ quang màu lam, thị lực không những không có chút ảnh hưởng gì, ngược lại còn khiến cho Dương Thiên Lôi phải kinh ngạc, giờ này phút này, hắn căn bản không cần dùng Quang thuộc tính mà ngưng tụ thành kính viễn vọng nữa mà cũng có thể nhìn thấy được rất rất xa, tùy theo ý niệm của hắn mà tự động điều tiết khoảng cách nhìn.

Nửa canh giờ, chỉ dùng có nửa canh giờ, Dương Thiên Lôi đã Phi hành ra tới tận tám ngàn lý, cách đó không xa đã hiện ra hình dáng của một cái hoang đảo có phạm phi mấy chục cây số rồi.

Tới khi hắn thấy được tình cảnh trên hoang đảo lúc này thì không khỏi thất kinh, trên bầu trời chi chít đầy bóng dáng của Phi hành Yêu thú, hình dạng tương tự như Lôi Cưu, nhưng so với Lôi Cưu còn lớn hơn gấp mấy lần, khí tức trên người cường đại hơn thì không nói, thế mà mỗi một con đều có thực lực Nhị cấp Tiên Thiên trở lên nữa! Còn có một đám Tam, Tứ cấp Tiên Thiên đông nghịt nữa, mà ở phía trên cùng còn có một con Yêu thú có hình dáng cực lớn, đôi cánh khổng lồ của nó không hề nhúc nhích, nhưng thân thể lại có thể dừng lại giữa hư không, phảng phất như cùng hòa thành một thể với thiên địa vậy, hiển nhiên là con Yêu thú này đã đạt tới cảnh giới Ngũ cấp Tiên Thiên.

Thỉnh thoảng nó lại phóng ra mấy chục tia chớp phóng thẳng xuống mặt đất, sau khi phát ra từng tiếng rầm rầm cùng với những tiếng gầm rú, lại tiếp tục phóng ra hơn mấy chục tia chớp nữa.

- Sư phụ!

Dương Thiên Lôi nhận định, đám Yêu thú này là đang chiến đấu không còn nghi ngờ gì nữa, mà đối thủ của bọn chúng, chín mươi chín phần trăm chính là sư phụ mỹ nữ Tiêu Như Mộng.



Dương Thiên Lôi quát to một tiếng, nhất thời như một tiếng sấm rền vang chín tầng trời, nổ ầm ầm giữa hư không, khí thế cùng với uy áp tràn trề trong phút chốc đã quét ngang qua phạm vi mấy ngàn thước, cả người bắn ra một ngôi sao băng, phóng thẳng về phía hoang đảo.

Người còn chưa tới, ngàn vạn đạo kiếm quang mang theo năng lượng hủy thiên diệt địa đã không chút do dự mà đồng loạt chém về đám Yêu thú giữa bầu trời, một chiêu như thiên la rung trời lở đất từ giữa hư không ép thẳng xuống.

- Sư phụ!

Dương Thiên Lôi vừa thấy một người đang đứng bên trong một cái hố ăn vào trong núi, khóe miệng rỉ máu tươi, nhuyễn giáp trên người cũng đẫm máu, ngay cả dưới chân nàng cũng là một vũng máu còn đọng lại, nhất thời trong đầu như nổ ong lên một cái.

Người đang khổ sở kháng cự lại này không phải Tiêu Như Mộng thì còn là ai được?

- Rầm! Rầm! Rầm!

Sau những tiếng nổ mạnh, Dương Thiên Lôi trong nháy mắt đã giết chết vô số Phi hành Yêu thú, nhất thời con Yêu thú khổng lồ kia gầm lên một tiếng rõ to, thoáng cái, đám Phi hành Yêu thú đông như kiến cỏ trên trời đã bỏ chạy tứ tán.

Dương Thiên Lôi không kịp đuổi theo, trực tiếp hóa thành một đạo ánh sáng bay về phía Tiêu Như Mộng.

Ánh mắt Tiêu Như Mộng hiện lên nét vui mừng, bằng vào một tia hy vọng mà ráng chống đỡ đến bây giờ, rốt cuộc hai mắt cũng tối sầm, liền té xuống mặt đất.

Dương Thiên Lôi người còn chưa đến, niệm lực tràn đầy tức khắc đã động, liền giữ vững được thân thể Tiêu Như Mộng.

- Sư phụ!

Giọng nói của Dương Thiên Lôi tràn đầy vẻ sợ hãi, vừa tới trước mặt Tiêu Như Mộng đã trực tiếp ôm lấy Tiêu Như Mộng đang hôn mê. Lại không do dự một chút nào, rót thẳng Mộc thuộc tính tinh thuần vào trong cơ thể Tiêu Như Mộng, thuận tiện xem xét kinh mạch một chút, kiểm tra thân thể trọng thương của nàng, đồng thơi lấy ra lọ đan dược mà trước khi đi Nhân Kiệt đã giao cho hắn, dốc ra mấy viên, đưa vào trong miệng Tiêu Như Mộng, thúc đẩy niệm lực, đem đan dược dẫn tới đan điền Tiêu Như Mộng.

Khiến cho Dương Thiên Lôi kinh hãi là, pháp lực trong người Tiêu Như Mộng cơ hồ hoàn toàn tiêu hao hết, trong kinh mạch lại tràn đầy một cổ năng lượng âm hàn, đang nhanh chóng hủy diệt thân thể nàng.

- Rốt cuộc sư phụ gặp phải cái gì?

Tâm niệm trong đầu Dương Thiên Lôi xoay chuyển thật nhanh, hắn có thể khẳng định, dù cho Tiêu Như Mộng có phải chiến đấu một hồi kinh khủng như thế, cũng sẽ không trọng thương nghiêm trọng tới như vậy, khiến ngay cả năng lực Ngự Kiếm Phi Hành cũng không có. Cũng sẽ không bị một đám Yêu thú có cấp bậc cao nhất cũng chỉ là Ngũ cấp Tiên Thiên bao vây ở chỗ này.

Nhìn Tiêu Như Mộng khắp người đầy vết máu đen, đang gục trong lồng ngực mình, Dương Thiên Lôi lòng đầy đau thương, hắn hận không thể lấy thân mình thế vào chỗ nàng. Nhưng hắn cũng hiểu được đây cũng không phải lúc bi thương, vội vàng thu lại tinh thần, niệm lực tràn đầy cùng với năng lượng kỳ dị không có bất kỳ thuộc tính trong thoáng chốc đã từ lòng bàn tay Dương Thiên Lôi tiến vào trong cơ thể Tiêu Như Mộng.

Thứ năng lượng âm hàn này cực kỳ ác độc, Dương Thiên Lôi vừa mới ngưng tụ năng lượng thuộc tính Mộc căn bản không thể khiến nó dao động một chút nào. Nhưng Dương Thiên Lôi tin tưởng vào năng lượng kỳ dị trong đan điền của hắn, chắc rằng có thể cắn nuốt thứ năng lượng kia.

Quả nhiên, năng lượng kỳ dị vừa mới bao vây, trong khoảnh khắc, thứ năng lượng âm hàn kia cơ hồ không có bất kỳ chút dư âm phản kháng nào, liền đã bị Dương Thiên Lôi thanh trừ sạch sẽ.

Sau đó, Dương Thiên Lôi chậm rãi đem tâm thần dung nhập vào trong đan điền Tiêu Như Mộng, trực tiếp luyện hóa đan dược chữa thương nàng mới được nuốt vào, thôi động dược lực. Đồng thời còn chậm rãi xử lý kinh mạch và lục phủ ngũ tạng đang trọng thương của Tiêu Như Mộng.

Mất đến nửa canh giờ, Dương Thiên Lôi mới thở ra một hơi dài, tảng đá lớn trong lòng rốt cuộc cũng đã được thả xuống. Hắn biết Tiêu Như Mộng đã không còn nguy hiểm tới tính mạng. Nhẹ nhàng ôm thân thể mềm mại của Tiêu Như Mộng vào trong ngực, Dương Thiên Lôi trực tiếp đào một cái hang động bên sườn núi, lót một tấm thảm xong xuôi đâu đó, lại thúc đẩy niệm lực, nhấc Tiêu Như Mộng trôi nổi giữa không trung, chậm rãi đặt nàng xuống đây.

Trong mắt Dương Thiên Lôi hiện đầy vẻ xót xa, nhìn chăm chú vào vết thương kinh khủng sau lưng Tiêu Như Mộng, nhuyễn giáp thượng phẩm linh khí của nàng cũng đã bị xé rách một vệt dài, hiển nhiên vũng máu trên mặt đất lúc nãy, chính là từ sau lưng nàng chảy ra.

Vết thương lớn này dài chừng hơn muồi centimet, máu thịt đầm đìa, may là cũng không sâu lắm, không đụng tới trái tim, Dương Thiên Lôi cũng không dám nghĩ tới nếu như không có nhuyễn giáp ngăn trở một chút, sẽ thành hậu quả gì nữa.

Hít vào một hơi thật sâu, Dương Thiên Lôi lần nữa lấy ra một lọ thuốc khác mà Nhân Kiệt giao cho để chữa ngoại thương, cẩn cẩn thận thận mà cởi bỏ nhuyễn giáp của Tiêu Như Mộng, Dương Thiên Lôi thấy lưng Tiêu Như Mộng lúc này tựa hồ như bị máu tươi nhuộm đỏ, liền đem đan dược nghiền thành bột mịn, sau đó Dương Thiên Lôi lại rắc một chút lên trên vết thương của Tiêu Như Mộng, lấy tay nhẹ nhàng đè lên vết thương một lát, chỉ chốc lát sau dược lực liền phát huy tác dụng, vết thương rất nhanh đã khép miệng lại với nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Huyền Thiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook