Chương 114: Trúc Cơ Thiên (thượng)
Ô Sơn
16/03/2013
Thân thể hắn khi thì co thành một đoàn, trọn vẹn thu nhỏ lại chỉ bằng một phần ba người bình thường, khi thì kéo dài ra, cánh tay, chân, cái cổ, thậm chí đầu đều lớn gấp ba lần bình thường.
Một dòng máu đỏ sậm từ lỗ chân lông hắn chảy ra, trong sát na liền bị thân hình đang nóng hầm hập như lửa làm cho bốc hơi không còn dấu vết.
Cơ bắp, gân mạch, màng da, xương cốt, nội tạng bất kỳ bộ vị nào cũng đều xảy ra biến hóa kinh người, hoàn thành rèn luyện Tinh Giả cấp năm.
Cơ bắp trở nên càng thêm rắn chắc, sung mãn, linh mẫn.
Gân mạch trở nên càng thêm mềm dẻo, mười phần co giãn, co duỗi tự nhiên.
Màng da trở nên càng thêm cứng cỏi, nối liền toàn thân thành một thế. Dưới màng da hình thành một tầng cách biệt cứng rắn đến cực điểm.
Xương cốt trở nên cứng rắn như sắt, mỗi một khối xương đều tiếp xúc không còn khe hở, kết hợp một cách hoàn mỹ, đạt tới cảnh giới xương cốt tinh kỳ chân chính.
Lục phủ ngũ tạng trở nên càng thêm hưng phấn, sức sống tràn trề, mỗi một hơi thở đều giống như tiếng chuông sáng sớm, tràn đầy cảm giác mạnh mẽ, bá đá, và hùng hồn.
Cảm ứng được biến hóa trong cơ thể Dương Thiên Lôi, cho dù đã từng là cường giả Thần Đạo như Lăng Hi cũng cảm thấy khiếp sợ tột đỉnh.
Công pháp luyện thể mạnh mẽ như vậy, một khi tấn cấp Tiên Thiên, trúc cơ thành công, sẽ sản sinh ra lực lượng kinh người thế nào đây? Mặc dù là đã từng được vinh danh là thiên tài như Lăng Hi cũng không dám tưởng tượng.
Hơn nữa, với hiểu biết uyên thâm của nàng vậy mà chưa từng nghe nói qua thế gian lại có công pháp luyện thể cho Hậu Thiên cường hãn đến như vậy.
Không biết qua bao lâu, Dương Thiên Lôi rốt cuộc thở phào một hơi, thân thể ngừng biến hóa, chậm rãi mở mắt. Hai đạo tinh quang giống như thực thể bất chợt lóe lên, trên mặt tràn ngập kinh ngạc cùng vui sướng.
Dương Thiên Lôi có thể khẳng định 100%, tuy rằng hắn vẫn là Tinh Giả cấp năm như trước, nhưng thực lực tuyệt đối đề thăng không chỉ một cấp bậc.
Trong lúc đó, hô hấp toàn thân như toát lên một cỗ lực lượng bạo tạc, so với trước kia, đã tăng lên không chỉ mấy lần.
- Dương Thiên Lôi!
- Ồ, Lăng Hi?
Dương Thiên Lôi trực tiếp bị Lăng Hi triệu hoán tới trong đầu. Nàng nhìn tựa hồ như có chút nóng ruột và kích động, cảm giác hơi kỳ quái, không rõ đã xảy ra chuyện gì.
- Vừa rồi ngươi tu luyện công pháp gì vậy?
Lăng Hi hỏi.
- "Huyền Thiên Chân Kinh". Huyền Thiên Trúc Cơ Thiên tựa hồ là một loại công pháp cực mạnh. Ta cảm thấy thực lực của mình có tăng trưởng rất lớn.
Dương Thiên Lôi còn chưa trả lời, Lăng Hi đã cảm ứng được suy nghĩ của hắn. Lần thứ hai gấp gáp hỏi:
- Ai dạy ngươi?
- Ai dạy ta?
Dương Thiên Lôi vốn tưởng rằng hẳn là Âu Dương Minh, nhưng nghĩ tới những hình ảnh kỳ dị kia, hắn lại lâm vào trầm tư. Trong đầu nhất thời hiện ra những trải nghiệm kỳ dị vừa rồi.
Không cần hắn nói, Lăng Hi đã hoàn toàn cảm ứng được, vẻ mặt càng thêm khiếp sợ nhìn Dương Thiên Lôi.
- "Huyền Thiên Chân Kinh", đại đạo pháp tắc, thì ra là "Huyền Thiên Chân Kinh" ẩn chứa hàng ngàn hàng vạn đại đạo pháp tắc!
Lăng Hi thì thào lẩm bẩm. Nàng thân là cường giả thần đạo vậy mà cũng giống như thấy được chuyện gì không thể tưởng tượng, trên khuôn mặt tuyệt mỹ tràn ngập vẻ khiếp sợ.
- Cái gì đại đạo pháp tắc? Lăng Hi, nàng nói cái gì vậy?
Dương Thiên Lôi nhịn không được hỏi.
- Ngoại trừ Trúc Cơ Thiên, còn các phần khác đâu?
- Các phần khác…
Dương Thiên Lôi khẽ nhíu mày.
- Thì ra ngươi chỉ có thể xem đến Trúc Cơ Thiên. Được rồi, Thiên Lôi, tuy rằng ta không rõ ràng lắm chuyện gì đã xảy ra, nhưng có thể khẳng định, Trúc Cơ Thiên trong "Huyền Thiên Chân Kinh" này tuyệt đối là một loại công pháp luyện thể vô thượng, vượt xa bất luận công pháp Hậu Thiên nào mà ta đã gặp. Ngươi chỉ cần gia tăng tu luyện, thành tựu đạt được tuyệt đối sẽ vượt xa tưởng tượng của bất kỳ kẻ nào.
Lăng Hi nghiêm túc nói.
- Lợi hại như vậy sao? Trong nội tâm của ta tựa hồ còn một vài thứ, nhưng không thể nào lĩnh ngộ được. Có phải là bộ phận khác của "Huyền Thiên Chân Kinh" hay không?
- Chắc là đúng! Ngươi mau tu luyện đi. Cơ hội khó có được. Nơi đây linh khí thiên địa nồng đậm, có thể phục dụng toàn bộ ba viên Bách Thảo đan trên người ngươi. Thân thể hiện tại của ngươi đủ sức thừa nhận gấp mười lần. Mau mau tu luyện đi!
Thanh âm Lăng Hi còn chưa dứt, nội tâm Dương Thiên Lôi đã trở về hiện thực. Trong một khoảng không gian trắng xóa, căn bản không nhìn thấy bất cứ đệ tử nào khác, tuy nhiên, Dương Thiên Lôi lại cảm ứng được rất rõ ràng, hắn vẫn còn đang ở trong đạo trường.
Lúc này, toàn thân hắn tràn ngập tinh thần lực, hiển nhiên đã tới trạng thái bão hòa rồi. Trong đầu Dương Thiên Lôi nháy mắt hiện ra những tinh kỹ hệ thổ hai ngày qua học được từ Đan Thanh Dương, liền bắt đầu điên cuồng tu luyện.
Khi sức cùng lực kiệt, Dương Thiên Lôi quay sang tu luyện Trúc Cơ Thiên trong "Huyền Thiên Chân Kinh", tới khi khôi phục, lại tiếp tục tu luyện tinh kỹ. Lặp đi lặp lại mấy lần, Dương Thiên Lôi càng lúc càng thuần thục các loại tinh kỹ, thời gian thi triển cũng càng ngày càng ngắn. Chỉ là Trúc Cơ Thiên trong "Huyền Thiên Chân Kinh" dường như cũng không thể rèn luyện đến cốt tủy , chỉ đành cố gằng rèn luyện cơ bắp, gân mạch, màng da , xương cốt và nội tạng mà thôi.
- Lẽ nào chỉ có tâm pháp tu luyện với cấp bậc tương ứng? Khi tu luyện đến cảnh giới đỉnh phong, mới có thể rèn luyện Trúc Cơ Thiên trong "Huyền Thiên Chân Kinh" thêm lần nữa.
Phàm là rèn luyện Trúc Cơ Thiên trong "Huyền Thiên Chân Kinh", Dương Thiên Lôi đều luyện đến cảnh giới đỉnh phong. Mà cốt tủy khi Dương Thiên Lôi vừa mới bắt đầu rèn luyện vẫn như trước không hề có thay đổi. Huyết mạch quanh thân sau khi rèn luyện cốt tủy cũng không hề có chút thay đổi nào.
Khi phát hiện ra điểm ấy, Dương Thiên Lôi liền bắt đầu tu luyện “Phạt tủy kinh”.
Ý niệm khẽ động, lượng linh khí thiên địa dồi dào bắt đầu hội tụ trong cơ thể Dương Thiên Lôi với tốc độ kinh khủng. Bản thân hắn dường như ở vào trạng thái sung mãn, nhất thời càm thấy một tia tinh thần lực vậy mà trực tiếp dung nhập vào trong xương cốt, khai mở toàn bộ văn tự hướng dẫn rèn luyện cốt tủy toàn thân, không hề có chút dấu hiệu bị cơ bắp, gân mạch, màng da và nội tạng hấp thu. Hiệu suất này so với tu luyện bình thường là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.
Dưới tình huống thông thường, vô luận là rèn luyện bộ vị nào, những bộ vị đã từng được rèn luyện qua trong cơ thể, chỉ cần chưa đạt đến trạng thái cực hạn đều sẽ tự động rèn luyện theo để đạt được tầng mới. Mà hiện tại, đã không còn quá trình này nữa, không lãng phí chút tinh lực nào, trực tiếp bắt đầu rèn luyện cốt tủy.
Đỉnh núi Thiên Minh Phong, dưới đình đài ẩn mình trong sương mù, Âu Dương Minh cùng tám vị Thái Thượng trưởng lão khác cùng hội tụ một chỗ, biểu tình mang theo một tia trầm trọng. Ánh mắt của mỗi người đều nhìn về phía đỉnh núi tối cao nhất của Trảm Không Kiếm Phái, Thiên Tịch Phong.
Lúc này, toàn bộ Thiên Tịch Phong đều tản mát ra từng đạo kim quang. Linh khí thiên địa trong phạm vi ngàn dặm điên cuồng hội tụ về đó. Uy áp mạnh mẽ bao trùm lên toàn Trảm Không Kiếm Phái.
- Đại thế đã thành. Từ nay về sau, chúng ta cũng vô pháp ước thúc người này. “Long hổ giao thái” giống như, ai…
Âu Dương Minh bất đắc dĩ thở dài một tiếng, trong mắt hiện lên một tia đố kỵ, buồn bã lắc đầu.
"Long hổ giao thái", tám người ở đây đều là cao thủ Tiên Thiên cấp tám, cảnh giới “Nê Hoàn Thượng Đan”, bọn họ rất rõ ràng nó có ý nghĩa gì.
Chỉ có tu luyện Nê Hoàn Thượng Đan đạt đến cảnh giới viên mãn, tấn cấp Tiên Thiên cấp chín “Pha Đan Thành Anh” mới gặp phải tràng cảnh này.
Một khi long hổ giao hối, hình thành nên giống Long hổ, ba loại Kim Đan hạ đan, trung đan, thượng đan được rèn luyện viên mãn, tiến nhập trạng thái ba đan cùng tồn tại. Hạ đan chủ khí, Trung đan chủ tinh, thượng đan chủ tuần. Khi Tinh – Khí – Thần viên mãn sẽ đề thăng lên Tiên Thiên cấp chín, Phá Đan Thành Anh”,
Trở thành Thái Thượng trưởng lão siêu việt nhất của Trảm Không Kiếm Phái.
- Âu Dương huynh, nên làm thế nào cho phải đây? Người này hiển nhiên đang đột phá, một khi tấn cấp thành công…
Trần Phi Dương cau mày, có chút lo lắng hỏi.
- Hi vọng duy nhất chính là trưởng giáo chí tôn trở về. Đáng tiếc, trưởng giáo chí tôn vào đời độ kiếp đã tròn sáu mươi năm. Người tu đạo, khó phá giải nhất chính là tình kiếp. Sáu mươi năm nói dễ vậy sao? Ai…
Âu Dương Minh tiếp tục thở dài, vẻ lo lắng trong mắt càng đậm.
- Lẽ nào thực sự không có bất cứ biện pháp gì sao? Người này một khi tấn cấp Tiên Thiên cấp chín, rất có thể…
Tiêu Như Mộng nói đến đây, vẻ mặt vậy mà trở nên trắng bệch, tựa hồ nghĩ đến chuyện tình bi thương nào đó, không thể nói tiếp được nữa. Nàng một thân tu vi Tiên Thiên cấp tám mà còn sợ hãi như vậy, đến tột cùng là nguyên nhân gì?
- Sớm biết sẽ có ngày hôm này, lúc đầu chúng ta nên bóp chết người này là xong. Cho dù trưởng giáo chí tôn trở về, chỉ cần đưa ra chứng cứ phạm tội của hắn, chúng ta nhiều nhất cũng chỉ bị trưởng giáo chí tôn nghiêm phạt một chút mà thôi.
Vân Bạc Thiên trầm giọng nói.
- Chứng cứ phạm tội? Ngươi đi đâu tìm chứng cứ phạm tội? Hắn tu luyện chính là đạo chém giết. Hắn khiêu chiến không phải dựa theo quy củ của môn phái sao? Hơn nữa, đỉnh đầu người này ánh sáng chói lọi kéo dài tới tận chân trời, hiển nhiên là người có được đại vận khí. Ngay cả trưởng giáo chí tôn e rằng cũng không thể bóp chết hắn, cùng không muốn bóp chết, hơn nữa rất có thể còn coi là trọng điểm bồi dưỡng.
- Lẽ nào không có bất cứ phương pháp gì sao? Phái ta bởi vì người này mà trong vòng gần ba mươi năm, nhân tài bắt đầu tàn lụi. Các đệ tử thiên tài hầu như đều bị hắn chém giết. Trong kỳ thi đấu “Nhân tài mới giao lưu”, nhiều lần tới cuối cùng lại để cho người này muốn làm gì thì làm. Phái ta sợ sẽ khó giữ được vị trí một trong tám đại môn phái, cho nên mới tới các môn phái nhị lưu và các đại đế quốc tuyển nhận đệ tử. Mặc dù cũng có nhiều nhân vật thiên tài, nhưng đối với đại môn phái như chúng ta mà nói, cũng chỉ như muối bỏ biển, không thấm vào đâu.
- Cái này ngược lại cũng không đến mức đó. Môn phái chúng ta ngàn năm đạo cơ, thực lực đến tột cùng mạnh bao nhiêu cũng không phải chúng ta có thể đo lường. Các ngươi hắn biết rõ, tuy chúng ta là Thái Thượng trưởng lão, trong mắt các đệ tử là nhân vật cao cao tại thượng, nhưng cũng chỉ là trong hàng đệ tử tầm thường mà thôi. Chúng ta là căn cơ, nhưng chân chính phát triển môn phái lại là “Thủy nguyên tinh”, thậm chí là các đệ tử ở tinh vực khác.
Âu Dương Minh nói.
- Kỳ thực…
Đan Thanh Dương ở giữa đám người nãy giờ vẫn không nói chuyện, tâm trạng thoạt nhìn thoải mái nhất, bỗng nhiên lên tiếng:
- Thật ra ta nghĩ, mọi người không cần phải lo lắng, ngược lại hẳn nên coi là may mắn.
- Mời chỉ giáo?
Ánh mắt mọi người nhất thời tập trung trên người Đan Thanh Dương.
- Ta biết, các vị đối với người này có thành kiến rất sâu. Nguyên nhân ta cũng rất rõ ràng, đơn giản chính là hắn đã từng chém giết môn sinh đắc ý của các vị mà thôi.
- Hừ, Đan lão đầu. Ngươi nói nghe thật dễ dàng. Nếu như người này chém giết các đệ tử mới nhận của ngươi, ngươi ngược lại thấy may mắn hay là không may mắn.
- Hắn dám!
Đan Thanh Dương nhất thời phùng râu trợn mắt. Bất quá thấy ánh mắt khinh bỉ của mọi người, liền đỏ mặt nói tiếp:
- Các ngươi đừng như vậy. Ta chỉ là đứng ở lập trường trung gian nói một chút mà thôi. Đệ tử của ta, tuy rằng kỳ tài ngút trời nhưng căn bản không uy hiếp đến lợi ích của người này. Người này tuy rằng dã tâm khá lớn, không từ thủ đoạn, tàn nhẫn độc ác, nhưng cũng chỉ là nhằm vào những nhân vật có thể uy hiếp đến hắn mà thôi. Mục đích của hắn đơn giản là vị trí chưởng giáo chí tôn.
- Hừ! Chúng ta đương nhiên biết. Lẽ nào hắn lên làm chưởng giáo lại là may mắn của chúng ta hay sao?
Mọi người lần thứ hai trừng mắt xem thường nhìn Đan Thanh Dương.
- Lên làm chưởng giáo, nói dễ vậy sao? Đừng quên, Đại Tuyết Băng, Trần Phù Sinh, Tử Sai Hận và Phong Linh Nhi, bốn người này có ai không phải là người đại vận khí? Hơn nữa tu vi bốn người ba mươi năm trước đã đạt đến Nê Hoàn Thượng Đan, bắt đầu ngao du thiên hạ, tìm kiếm cơ duyên. Một khi trở về chính là long tranh hổ đấu. Người này sợ là ba phần thắng cũng không có. Hơn nữa, với dã tâm của hắn, lần này đột phá đến cảnh giới “Phá Đan Thành Anh”, tất nhiên sẽ tập trung mục tiêu lên bốn người, rời khỏi phái ta để du lãm Thủy nguyên tinh, tìm kiếm cơ duyên. Đây chính là cơ hội của chúng ta. Người này trong vòng ba mươi năm đã tấn cấp từ Tiên Thiên cấp một đến Tiên Thiên cấp chín. Chúng ta cũng có thể trong khoảng thời gian hắn rời đi này, toàn lực bồi dưỡng ra mấy thiên tài.
Đan Thanh Dương nói.
Mọi người nghe Đan Thanh Dương nói xong, biểu tình trên mặt dần dần trầm tĩnh lại, lộ ra một tia trầm tư. Hiển nhiên bọn họ đã bị thuyết pháp của Đan Thanh Dương hấp dẫn.
- Hơn nữa, người này một khi rời đi, toàn bộ Trảm Không Kiếm Phái còn không phải do tám lão già chúng ta định đoạt sao? Chỉ cần các ngươi toàn lực chống đỡ, giúp đỡ tiền tài, cung cấp cho ta thiên địa linh dược, ta liền có thể cung cấp một lượng lớn đan dược, giúp Âu Dương huynh có thời gian dài khởi động “Huyền Hoàng Kỳ”, xoay chuyển càn khôn, thay đổi thời không để mấy đệ tử mà chúng ta trọng điểm bồi dưỡng có thể tiến nhập vào đó tu luyện, tất nhiên tiến triển cực nhanh. Tới lúc đó, hươu chết về tay ai còn chưa biết đâu.
Dương Thiên Lôi hưng phấn nói.
Một dòng máu đỏ sậm từ lỗ chân lông hắn chảy ra, trong sát na liền bị thân hình đang nóng hầm hập như lửa làm cho bốc hơi không còn dấu vết.
Cơ bắp, gân mạch, màng da, xương cốt, nội tạng bất kỳ bộ vị nào cũng đều xảy ra biến hóa kinh người, hoàn thành rèn luyện Tinh Giả cấp năm.
Cơ bắp trở nên càng thêm rắn chắc, sung mãn, linh mẫn.
Gân mạch trở nên càng thêm mềm dẻo, mười phần co giãn, co duỗi tự nhiên.
Màng da trở nên càng thêm cứng cỏi, nối liền toàn thân thành một thế. Dưới màng da hình thành một tầng cách biệt cứng rắn đến cực điểm.
Xương cốt trở nên cứng rắn như sắt, mỗi một khối xương đều tiếp xúc không còn khe hở, kết hợp một cách hoàn mỹ, đạt tới cảnh giới xương cốt tinh kỳ chân chính.
Lục phủ ngũ tạng trở nên càng thêm hưng phấn, sức sống tràn trề, mỗi một hơi thở đều giống như tiếng chuông sáng sớm, tràn đầy cảm giác mạnh mẽ, bá đá, và hùng hồn.
Cảm ứng được biến hóa trong cơ thể Dương Thiên Lôi, cho dù đã từng là cường giả Thần Đạo như Lăng Hi cũng cảm thấy khiếp sợ tột đỉnh.
Công pháp luyện thể mạnh mẽ như vậy, một khi tấn cấp Tiên Thiên, trúc cơ thành công, sẽ sản sinh ra lực lượng kinh người thế nào đây? Mặc dù là đã từng được vinh danh là thiên tài như Lăng Hi cũng không dám tưởng tượng.
Hơn nữa, với hiểu biết uyên thâm của nàng vậy mà chưa từng nghe nói qua thế gian lại có công pháp luyện thể cho Hậu Thiên cường hãn đến như vậy.
Không biết qua bao lâu, Dương Thiên Lôi rốt cuộc thở phào một hơi, thân thể ngừng biến hóa, chậm rãi mở mắt. Hai đạo tinh quang giống như thực thể bất chợt lóe lên, trên mặt tràn ngập kinh ngạc cùng vui sướng.
Dương Thiên Lôi có thể khẳng định 100%, tuy rằng hắn vẫn là Tinh Giả cấp năm như trước, nhưng thực lực tuyệt đối đề thăng không chỉ một cấp bậc.
Trong lúc đó, hô hấp toàn thân như toát lên một cỗ lực lượng bạo tạc, so với trước kia, đã tăng lên không chỉ mấy lần.
- Dương Thiên Lôi!
- Ồ, Lăng Hi?
Dương Thiên Lôi trực tiếp bị Lăng Hi triệu hoán tới trong đầu. Nàng nhìn tựa hồ như có chút nóng ruột và kích động, cảm giác hơi kỳ quái, không rõ đã xảy ra chuyện gì.
- Vừa rồi ngươi tu luyện công pháp gì vậy?
Lăng Hi hỏi.
- "Huyền Thiên Chân Kinh". Huyền Thiên Trúc Cơ Thiên tựa hồ là một loại công pháp cực mạnh. Ta cảm thấy thực lực của mình có tăng trưởng rất lớn.
Dương Thiên Lôi còn chưa trả lời, Lăng Hi đã cảm ứng được suy nghĩ của hắn. Lần thứ hai gấp gáp hỏi:
- Ai dạy ngươi?
- Ai dạy ta?
Dương Thiên Lôi vốn tưởng rằng hẳn là Âu Dương Minh, nhưng nghĩ tới những hình ảnh kỳ dị kia, hắn lại lâm vào trầm tư. Trong đầu nhất thời hiện ra những trải nghiệm kỳ dị vừa rồi.
Không cần hắn nói, Lăng Hi đã hoàn toàn cảm ứng được, vẻ mặt càng thêm khiếp sợ nhìn Dương Thiên Lôi.
- "Huyền Thiên Chân Kinh", đại đạo pháp tắc, thì ra là "Huyền Thiên Chân Kinh" ẩn chứa hàng ngàn hàng vạn đại đạo pháp tắc!
Lăng Hi thì thào lẩm bẩm. Nàng thân là cường giả thần đạo vậy mà cũng giống như thấy được chuyện gì không thể tưởng tượng, trên khuôn mặt tuyệt mỹ tràn ngập vẻ khiếp sợ.
- Cái gì đại đạo pháp tắc? Lăng Hi, nàng nói cái gì vậy?
Dương Thiên Lôi nhịn không được hỏi.
- Ngoại trừ Trúc Cơ Thiên, còn các phần khác đâu?
- Các phần khác…
Dương Thiên Lôi khẽ nhíu mày.
- Thì ra ngươi chỉ có thể xem đến Trúc Cơ Thiên. Được rồi, Thiên Lôi, tuy rằng ta không rõ ràng lắm chuyện gì đã xảy ra, nhưng có thể khẳng định, Trúc Cơ Thiên trong "Huyền Thiên Chân Kinh" này tuyệt đối là một loại công pháp luyện thể vô thượng, vượt xa bất luận công pháp Hậu Thiên nào mà ta đã gặp. Ngươi chỉ cần gia tăng tu luyện, thành tựu đạt được tuyệt đối sẽ vượt xa tưởng tượng của bất kỳ kẻ nào.
Lăng Hi nghiêm túc nói.
- Lợi hại như vậy sao? Trong nội tâm của ta tựa hồ còn một vài thứ, nhưng không thể nào lĩnh ngộ được. Có phải là bộ phận khác của "Huyền Thiên Chân Kinh" hay không?
- Chắc là đúng! Ngươi mau tu luyện đi. Cơ hội khó có được. Nơi đây linh khí thiên địa nồng đậm, có thể phục dụng toàn bộ ba viên Bách Thảo đan trên người ngươi. Thân thể hiện tại của ngươi đủ sức thừa nhận gấp mười lần. Mau mau tu luyện đi!
Thanh âm Lăng Hi còn chưa dứt, nội tâm Dương Thiên Lôi đã trở về hiện thực. Trong một khoảng không gian trắng xóa, căn bản không nhìn thấy bất cứ đệ tử nào khác, tuy nhiên, Dương Thiên Lôi lại cảm ứng được rất rõ ràng, hắn vẫn còn đang ở trong đạo trường.
Lúc này, toàn thân hắn tràn ngập tinh thần lực, hiển nhiên đã tới trạng thái bão hòa rồi. Trong đầu Dương Thiên Lôi nháy mắt hiện ra những tinh kỹ hệ thổ hai ngày qua học được từ Đan Thanh Dương, liền bắt đầu điên cuồng tu luyện.
Khi sức cùng lực kiệt, Dương Thiên Lôi quay sang tu luyện Trúc Cơ Thiên trong "Huyền Thiên Chân Kinh", tới khi khôi phục, lại tiếp tục tu luyện tinh kỹ. Lặp đi lặp lại mấy lần, Dương Thiên Lôi càng lúc càng thuần thục các loại tinh kỹ, thời gian thi triển cũng càng ngày càng ngắn. Chỉ là Trúc Cơ Thiên trong "Huyền Thiên Chân Kinh" dường như cũng không thể rèn luyện đến cốt tủy , chỉ đành cố gằng rèn luyện cơ bắp, gân mạch, màng da , xương cốt và nội tạng mà thôi.
- Lẽ nào chỉ có tâm pháp tu luyện với cấp bậc tương ứng? Khi tu luyện đến cảnh giới đỉnh phong, mới có thể rèn luyện Trúc Cơ Thiên trong "Huyền Thiên Chân Kinh" thêm lần nữa.
Phàm là rèn luyện Trúc Cơ Thiên trong "Huyền Thiên Chân Kinh", Dương Thiên Lôi đều luyện đến cảnh giới đỉnh phong. Mà cốt tủy khi Dương Thiên Lôi vừa mới bắt đầu rèn luyện vẫn như trước không hề có thay đổi. Huyết mạch quanh thân sau khi rèn luyện cốt tủy cũng không hề có chút thay đổi nào.
Khi phát hiện ra điểm ấy, Dương Thiên Lôi liền bắt đầu tu luyện “Phạt tủy kinh”.
Ý niệm khẽ động, lượng linh khí thiên địa dồi dào bắt đầu hội tụ trong cơ thể Dương Thiên Lôi với tốc độ kinh khủng. Bản thân hắn dường như ở vào trạng thái sung mãn, nhất thời càm thấy một tia tinh thần lực vậy mà trực tiếp dung nhập vào trong xương cốt, khai mở toàn bộ văn tự hướng dẫn rèn luyện cốt tủy toàn thân, không hề có chút dấu hiệu bị cơ bắp, gân mạch, màng da và nội tạng hấp thu. Hiệu suất này so với tu luyện bình thường là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.
Dưới tình huống thông thường, vô luận là rèn luyện bộ vị nào, những bộ vị đã từng được rèn luyện qua trong cơ thể, chỉ cần chưa đạt đến trạng thái cực hạn đều sẽ tự động rèn luyện theo để đạt được tầng mới. Mà hiện tại, đã không còn quá trình này nữa, không lãng phí chút tinh lực nào, trực tiếp bắt đầu rèn luyện cốt tủy.
Đỉnh núi Thiên Minh Phong, dưới đình đài ẩn mình trong sương mù, Âu Dương Minh cùng tám vị Thái Thượng trưởng lão khác cùng hội tụ một chỗ, biểu tình mang theo một tia trầm trọng. Ánh mắt của mỗi người đều nhìn về phía đỉnh núi tối cao nhất của Trảm Không Kiếm Phái, Thiên Tịch Phong.
Lúc này, toàn bộ Thiên Tịch Phong đều tản mát ra từng đạo kim quang. Linh khí thiên địa trong phạm vi ngàn dặm điên cuồng hội tụ về đó. Uy áp mạnh mẽ bao trùm lên toàn Trảm Không Kiếm Phái.
- Đại thế đã thành. Từ nay về sau, chúng ta cũng vô pháp ước thúc người này. “Long hổ giao thái” giống như, ai…
Âu Dương Minh bất đắc dĩ thở dài một tiếng, trong mắt hiện lên một tia đố kỵ, buồn bã lắc đầu.
"Long hổ giao thái", tám người ở đây đều là cao thủ Tiên Thiên cấp tám, cảnh giới “Nê Hoàn Thượng Đan”, bọn họ rất rõ ràng nó có ý nghĩa gì.
Chỉ có tu luyện Nê Hoàn Thượng Đan đạt đến cảnh giới viên mãn, tấn cấp Tiên Thiên cấp chín “Pha Đan Thành Anh” mới gặp phải tràng cảnh này.
Một khi long hổ giao hối, hình thành nên giống Long hổ, ba loại Kim Đan hạ đan, trung đan, thượng đan được rèn luyện viên mãn, tiến nhập trạng thái ba đan cùng tồn tại. Hạ đan chủ khí, Trung đan chủ tinh, thượng đan chủ tuần. Khi Tinh – Khí – Thần viên mãn sẽ đề thăng lên Tiên Thiên cấp chín, Phá Đan Thành Anh”,
Trở thành Thái Thượng trưởng lão siêu việt nhất của Trảm Không Kiếm Phái.
- Âu Dương huynh, nên làm thế nào cho phải đây? Người này hiển nhiên đang đột phá, một khi tấn cấp thành công…
Trần Phi Dương cau mày, có chút lo lắng hỏi.
- Hi vọng duy nhất chính là trưởng giáo chí tôn trở về. Đáng tiếc, trưởng giáo chí tôn vào đời độ kiếp đã tròn sáu mươi năm. Người tu đạo, khó phá giải nhất chính là tình kiếp. Sáu mươi năm nói dễ vậy sao? Ai…
Âu Dương Minh tiếp tục thở dài, vẻ lo lắng trong mắt càng đậm.
- Lẽ nào thực sự không có bất cứ biện pháp gì sao? Người này một khi tấn cấp Tiên Thiên cấp chín, rất có thể…
Tiêu Như Mộng nói đến đây, vẻ mặt vậy mà trở nên trắng bệch, tựa hồ nghĩ đến chuyện tình bi thương nào đó, không thể nói tiếp được nữa. Nàng một thân tu vi Tiên Thiên cấp tám mà còn sợ hãi như vậy, đến tột cùng là nguyên nhân gì?
- Sớm biết sẽ có ngày hôm này, lúc đầu chúng ta nên bóp chết người này là xong. Cho dù trưởng giáo chí tôn trở về, chỉ cần đưa ra chứng cứ phạm tội của hắn, chúng ta nhiều nhất cũng chỉ bị trưởng giáo chí tôn nghiêm phạt một chút mà thôi.
Vân Bạc Thiên trầm giọng nói.
- Chứng cứ phạm tội? Ngươi đi đâu tìm chứng cứ phạm tội? Hắn tu luyện chính là đạo chém giết. Hắn khiêu chiến không phải dựa theo quy củ của môn phái sao? Hơn nữa, đỉnh đầu người này ánh sáng chói lọi kéo dài tới tận chân trời, hiển nhiên là người có được đại vận khí. Ngay cả trưởng giáo chí tôn e rằng cũng không thể bóp chết hắn, cùng không muốn bóp chết, hơn nữa rất có thể còn coi là trọng điểm bồi dưỡng.
- Lẽ nào không có bất cứ phương pháp gì sao? Phái ta bởi vì người này mà trong vòng gần ba mươi năm, nhân tài bắt đầu tàn lụi. Các đệ tử thiên tài hầu như đều bị hắn chém giết. Trong kỳ thi đấu “Nhân tài mới giao lưu”, nhiều lần tới cuối cùng lại để cho người này muốn làm gì thì làm. Phái ta sợ sẽ khó giữ được vị trí một trong tám đại môn phái, cho nên mới tới các môn phái nhị lưu và các đại đế quốc tuyển nhận đệ tử. Mặc dù cũng có nhiều nhân vật thiên tài, nhưng đối với đại môn phái như chúng ta mà nói, cũng chỉ như muối bỏ biển, không thấm vào đâu.
- Cái này ngược lại cũng không đến mức đó. Môn phái chúng ta ngàn năm đạo cơ, thực lực đến tột cùng mạnh bao nhiêu cũng không phải chúng ta có thể đo lường. Các ngươi hắn biết rõ, tuy chúng ta là Thái Thượng trưởng lão, trong mắt các đệ tử là nhân vật cao cao tại thượng, nhưng cũng chỉ là trong hàng đệ tử tầm thường mà thôi. Chúng ta là căn cơ, nhưng chân chính phát triển môn phái lại là “Thủy nguyên tinh”, thậm chí là các đệ tử ở tinh vực khác.
Âu Dương Minh nói.
- Kỳ thực…
Đan Thanh Dương ở giữa đám người nãy giờ vẫn không nói chuyện, tâm trạng thoạt nhìn thoải mái nhất, bỗng nhiên lên tiếng:
- Thật ra ta nghĩ, mọi người không cần phải lo lắng, ngược lại hẳn nên coi là may mắn.
- Mời chỉ giáo?
Ánh mắt mọi người nhất thời tập trung trên người Đan Thanh Dương.
- Ta biết, các vị đối với người này có thành kiến rất sâu. Nguyên nhân ta cũng rất rõ ràng, đơn giản chính là hắn đã từng chém giết môn sinh đắc ý của các vị mà thôi.
- Hừ, Đan lão đầu. Ngươi nói nghe thật dễ dàng. Nếu như người này chém giết các đệ tử mới nhận của ngươi, ngươi ngược lại thấy may mắn hay là không may mắn.
- Hắn dám!
Đan Thanh Dương nhất thời phùng râu trợn mắt. Bất quá thấy ánh mắt khinh bỉ của mọi người, liền đỏ mặt nói tiếp:
- Các ngươi đừng như vậy. Ta chỉ là đứng ở lập trường trung gian nói một chút mà thôi. Đệ tử của ta, tuy rằng kỳ tài ngút trời nhưng căn bản không uy hiếp đến lợi ích của người này. Người này tuy rằng dã tâm khá lớn, không từ thủ đoạn, tàn nhẫn độc ác, nhưng cũng chỉ là nhằm vào những nhân vật có thể uy hiếp đến hắn mà thôi. Mục đích của hắn đơn giản là vị trí chưởng giáo chí tôn.
- Hừ! Chúng ta đương nhiên biết. Lẽ nào hắn lên làm chưởng giáo lại là may mắn của chúng ta hay sao?
Mọi người lần thứ hai trừng mắt xem thường nhìn Đan Thanh Dương.
- Lên làm chưởng giáo, nói dễ vậy sao? Đừng quên, Đại Tuyết Băng, Trần Phù Sinh, Tử Sai Hận và Phong Linh Nhi, bốn người này có ai không phải là người đại vận khí? Hơn nữa tu vi bốn người ba mươi năm trước đã đạt đến Nê Hoàn Thượng Đan, bắt đầu ngao du thiên hạ, tìm kiếm cơ duyên. Một khi trở về chính là long tranh hổ đấu. Người này sợ là ba phần thắng cũng không có. Hơn nữa, với dã tâm của hắn, lần này đột phá đến cảnh giới “Phá Đan Thành Anh”, tất nhiên sẽ tập trung mục tiêu lên bốn người, rời khỏi phái ta để du lãm Thủy nguyên tinh, tìm kiếm cơ duyên. Đây chính là cơ hội của chúng ta. Người này trong vòng ba mươi năm đã tấn cấp từ Tiên Thiên cấp một đến Tiên Thiên cấp chín. Chúng ta cũng có thể trong khoảng thời gian hắn rời đi này, toàn lực bồi dưỡng ra mấy thiên tài.
Đan Thanh Dương nói.
Mọi người nghe Đan Thanh Dương nói xong, biểu tình trên mặt dần dần trầm tĩnh lại, lộ ra một tia trầm tư. Hiển nhiên bọn họ đã bị thuyết pháp của Đan Thanh Dương hấp dẫn.
- Hơn nữa, người này một khi rời đi, toàn bộ Trảm Không Kiếm Phái còn không phải do tám lão già chúng ta định đoạt sao? Chỉ cần các ngươi toàn lực chống đỡ, giúp đỡ tiền tài, cung cấp cho ta thiên địa linh dược, ta liền có thể cung cấp một lượng lớn đan dược, giúp Âu Dương huynh có thời gian dài khởi động “Huyền Hoàng Kỳ”, xoay chuyển càn khôn, thay đổi thời không để mấy đệ tử mà chúng ta trọng điểm bồi dưỡng có thể tiến nhập vào đó tu luyện, tất nhiên tiến triển cực nhanh. Tới lúc đó, hươu chết về tay ai còn chưa biết đâu.
Dương Thiên Lôi hưng phấn nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.