Huyền Thiên

Chương 461: Tuyệt học Kỷ gia

Ô Sơn

17/03/2013

- Sao có thể? Tực lực của Mạnh Phàm Quang...

Kỷ Tiêu Lam nhìn Mạnh Phàm Quang trên lôi đài, lại nhìn một chút biểu lộ tự tin của Mạnh Phàm Huy, lông mày nhíu lại thật sâu, Trần Thiến cũng không ngoại lệ.

Dương Thiên Lôi cũng nhìn thấy sự dị thường của Trần Thiến và Kỷ Tiêu Lam, trực tiếp truyền âm cho Trần Thiến, hỏi:

- Làm sao vậy?

- Mạnh Phàm Quang sao lại mạnh như thế được? ! Thực lực của hắn có lẽ phải tương đương với Triệu Nguyên mới đúng...

- Ngươi cũng không nắm chắc sao?

Dương Thiên Lôi khẽ nhíu mày.

- Không có... Mạnh Phàm Quang cũng mạnh như thế, vậy Long Vi Vi và Mạnh Phàm Huy chẳng phải sẽ càng mạnh hơn nữa? Chẳng lẽ bọn hắn vẫn một mực ẩn dấu thực lực sao?

Trần Thiến tràn đầy khiếp sợ và không thể tưởng tượng nổi, nói ra.

Biểu lộ của Kỷ Tiêu Lam và mọi người cũng trở nên dị thường không chịu nổi.

- Tiểu tử, tới khiêu chiến lão tử đi?

Đúng lúc này, Mạnh Phàm Quang lại kêu gào với Dương Thiên Lôi nói, tên này vậy mà lại không tiến vào thời không pháp tắc tu luyện, đủ để cho thấy hắn tự tin tới cỡ nào.

Dương Thiên Lôi lạnh lùng trừng mắt liếc Mạnh Phàm Quang, nhưng không có tiến lên, mà nhìn về phía Kỷ Tiêu Lam, truyền âm hỏi:

- Kỷ huynh, không có nắm chắc sao?

- Dương huynh đệ, xem ra lần này chúng ta nhất định phải thua. Thật không nghĩ tới bọn hắn vậy mà lại che dấu sâu như vậy... Thực lực của Mạnh Phàm Quang, sợ là ngay cả Trần Thiến cũng không thể chiến thắng. Mà ta... Nhiều nhất chỉ có thể thắng Mạnh Phàm Quang mà thôi, có thể thắng Long Vi Vi được hay không, cũng không dám khẳng định!

Kỷ Tiêu Lam tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng giờ khắc này, lại không thể không thừa nhận.

Nghe được lời của Kỷ Tiêu Lam..., Dương Thiên Lôi nhíu mày, tựa hồ đang suy tư gì đấy, sau một lát, Dương Thiên Lôi bỗng nhiên thả Phong Linh Nhi và Trần Thiến ra, đi tới bên người Kỷ Tiêu Lam, một đạo bạch quang không thể phát giác hiện lên, thần sắc của Kỷ Tiêu Lam khẽ giật mình.

- Kỷ huynh, nếu đã vậy, để ta lên thử xem, bất quá, ngươi phải chiến thắng hai người Mạnh Phàm Quang và Long Vi Vi! Mạnh Phàm Huy thì để cho ta khiêu chiến! Bộ nhuyễn giáp này có được thời không pháp tắc một ngày bằng ba năm, nghĩ đến dù cho có trọng thương, cũng có thể khiến ngươi khôi phục đến trạng thái đỉnh phong! Bất quá, phải nhớ bày ra bộ dạng suy yếu, để cho đối thủ buông lỏng cảnh giác!

- Dương huynh đệ... ý của ngươi là... Ngươi có thể chiến thắng Mạnh Phàm Huy?

- Không dám cam đoan, nhưng có thể sẽ làm được. Bất quá, điều kiện tiên quyết là, ngươi phải chiến thắng Mạnh Phàm Quang vàLong Vi Vi, nếu không chúng ta vẫn không có hy vọng.

Dương Thiên Lôi ánh mắt kiên định nói.

- Tốt! Vậy thì giao cho ngươi. Vô luận thế nào, ta cũng sẽ chống đỡ hai cuộc chiến đấu này.

Quanh thân Kỷ Tiêu Lam đột nhiên tản mát ra chiến ý cường đại, trầm giọng nói. Hắn đương nhiên hiểu rõ ý tứ của Dương Thiên Lôi, chỉ cần hắn có thể chiến thắng hai người Mạnh Phàm Quang và Long Vi Vi hai người, Mạnh Phàm Huy kia liền phải lên lôi đài khiêu chiến hắn, nếu không thực lực của Kỷ Tiêu Lam mặc dù trọng thương, nhưng có được thời không pháp tắc biến thái Dương Thiên Lôi vừa mới cho hắn, hắn tuyệt đối có lòng tin giành được mười tràng thắng lợi, trở thành người thắng lợi cuối cùng nhất của trận đấu.

Nhưng là, nếu như Kỷ Tiêu Lam chỉ có thể chiến thắng Mạnh Phàm Quang thì Trần Thiến có xuất hiện cũng chỉ thất bại, không cách nào cải biến kết cục, Dương Thiên Lôi xuất hiện cũng chỉ có thể đánh bại Long Vi Vi. Mạnh Phàm Huy hoàn toàn có thể bỏ qua Dương Thiên Lôi, để cho hắn đạt được mười tràng thắng lợi. Bởi vì, Dương Thiên Lôi cũng không phải là thành viên trong mười hai người được chỉ định lần này, hắn thua của hắn không có bất cứ quan hệ nào với thắng thua của hai bên cả.

Cho nên, thắng lợi cuối cùng vẫn thuộc về Mạnh gia và Long gia.

- Trần Thiến, ngươi xuất chiến cuối cùng. . .



Kỷ Tiêu Lam truyền âm nói với Trần Thiến, cũng không nói ra lời vừa rồi của Dương Thiên Lôi, Trần Thiến có chút kinh ngạc liếc nhìn Dương Thiên Lôi, nhưng lại kiên định gật gật đầu.

Sau khi Mạnh Phàm Quang lại nhẹ nhõm thắng được hai trận, thân phận tạp của Kỷ Tiêu Lam đột nhiên bay ra, hóa thành một đạo lưu quang. Răng rắc một tiếng liền đâm vào lỗ khảm!

- Kỷ Tiêu Lam?

Lúc Mạnh Phàm Huy, Long Vi Vi cùng với Khương Nhất Lang trông thấy người xuất hiện dĩ nhiên là Kỷ Tiêu Lam, cũng hơi kinh hãi. Bởi vì theo bọn hắn thấy thì vô luận thế nào cũng chỉ có thể là Dương Thiên Lôi hoặc là Trần Thiến xuất hiện mới đúng. Dù sao, Kỷ Tiêu Lam phải là người cạnh tranh ngôi vị tổng quán quân với Mạnh Phàm Hu, sao lại xuất chiến vào thời điểm này?

- Khương huynh đệ, đây là chuyện gì? Chẳng lẽ. . . Trần Thiến che giấu thực lực? . .

Mạnh Phàm Huy nhịn không được hỏi.

ánh mắt của Khương Nhất Lang dừng lại trên người Trần Thiến đứng cạnh Dương Thiên Lôi, lông mày nhíu chặt lại, hiển nhiên cũng đang tự hỏi vấn đề này. Sau một lát, trong mắt hắn hiện lên một tia khiếp sợ, nói:

- Không phải Trần Thiến! Là hắn!

- Là hắn?

- Dương Thiên Lôi! Tuyệt đối là hắn! Hắn muốn làm gì?

Khương Nhất Lang vẫn thủy chung chú ý tới động tĩnh của bọn người Kỷ Tiêu Lam, đương nhiên thấy được Dương Thiên Lôi và Kỷ Tiêu Lam trao đổi ánh mắt, mà lúc này thần sắc trên mặt Trần Thiến hiển nhiên không phải là bộ dạng che dấu thực lực, bởi vì, dù là vào lúc này, trên mặt Trần Thiến vẫn mang theo một vòng lo lắng. Bởi vì, Trần Thiến không cách nào xác định, Kỷ Tiêu Lam có thể thắng liên tiếp hai trận được hay không, càng không cách nào xác định, Dương Thiên Lôi có thể chiến thắng Mạnh Phàm Huy không. Hai điều kiện, chỉ cần bất cứ một cái nào không được thành lập, vậy thì thắng lợi cuối cùng nhất sẽ thuộc về địch nhất!

Trong óc Khương Nhất Lang nhanh chóng tính toán. ánh mắt vẫn không nhúc nhích mà nhìn chằm chằm vào Dương Thiên Lôi và Trần Thiến. Nhưng dù là hắn cũng không cách nào nghĩ đến mục tiêu của Dương Thiên Lôi đã định trên người Mạnh Phàm Huy. Dù sao, sự cường đại của Mạnh Phàm Huy là không thể nào nghi ngờ, Dương Thiên Lôi dù có che dấu thực lực nhiều hơn nữa, Khương Nhất Lang cũng không cho rằng Dương Thiên Lôi có dũng khí khiêu chiến Mạnh Phàm Huy, chẳng lẽ Kỷ Tiêu Lam muốn bằng sức một người, khiến chiến ba người Mạnh Phàm Quang, Long Vi Vi và Mạnh Phàm Huy sao?

Đúng lúc này, Dương Thiên Lôi bỗng nhiên vỗ nhẹ nhẹ bả vai Trần Thiến, ôn nhu nói:

- Tiểu Thiến, đừng suy nghĩ nhiều, loại chiến đấu cấp bậc này, ta cũng không muốn ngươi bị bọn hắn khi dễ. Nhất định phải thua, chúng ta cũng không cần phản kháng nữa, thật không nghĩ đến bọn hắn lại ẩn dấu thực lực nhiều như vậy, aizz, Kỷ huynh đã không cam lòng thì cứ để hắn thống khoái chiến một hồi đi, có thể giáo huấn được người nào hay người đó, cũng không khiến người trong thiên hạ chê cười hắn. . . Bảo bối, nghe lời a. . . . .

- ân. Ta nghe lời ngươi. Chỉ là... Cứ như vậy thua, ta, ta rất khổ sở. . .

Trần Thiến thần sắc xoắn xuýt nói, bất quá ánh mắt nhìn Dương Thiên Lôi lại hàm tình mạch mạch. . .

Tiếng nói của hai người rất nhỏ, nhỏ đến không thể nhỏ hơn nữa

Nhưng Khương Nhất Lang lại nghe được rành mạch, nhìn Dương Thiên Lôi và Trần Thiến ôm nhau, ánh mắt lại thâm tình tràn ngập quan tâm, gia hỏa được xưng là Kẻ đa mưu này, bỗng nhiên hiện lên một tia kinh hỉ, nội tâm thầm nghĩ: Thì ra là thế"

Đúng lúc này. Khương Nhất Lang đã hoàn toàn yên tâm nghi kị trong lòng. Trên mặt dào dạt ra một cổ tự tin, mỉm cười nói:

- Chúng ta thắng. Bọn hắn đã bỏ đi rồi, chẳng qua là đang vùng vẫy giãy chết thôi!

Thần niệm của Dương Thiên Lôi cũng đang thủy chung lưu ý Mạnh Phàm Huy và Khương Nhất Lang nhìn như vô cùng âm hiểm, đúng lúc này trong hai tròng mắt lại hiện lên vẻ mỉm cười không thể phát giác. Tình huống hắn lo lắng, có lẽ sẽ không xảy ra.

Bởi vì, phương án mà Dương Thiên Lôi thương định với hai người Kỷ Tiêu Lam, Trần Thiến tồn tại một lỗ thủng rất lớn. Nếu như đối phương nhìn thấu điểm sơ hở này thì dù thực lực của Dương Thiên Lôi có mạnh hơn nữa, thì thắng lợi lần này cũng sẽ thuộc về đối phương.

Thử nghĩ một chút, nếu như Mạnh Phàm Quang chiến bại, người lên sân khấu không phải là Long Vi Vi mà là Mạnh Phàm Huy thì sẽ là kết quả gì?

Mạnh Phàm Huy tất nhiên có thể chiến thắng Kỷ Tiêu Lam, nhưng ai có thể thắng hắn? Trần Thiến căn bản không có thực lực đó, chỉ có Dương Thiên Lôi lên sân khấu, mới có thể ngăn cản đối phương thắng liền mười tràng. Nhưng Dương Thiên Lôi lên sân khấu, dù có đánh bại Mạnh Phàm Huy, thì người ta vẫn còn có Long Vi Vi chưa xuất hiện. Long Vi Vi làm gì phải để ý đến Dương Thiên Lôi? Cứ để cho hắn giành được mười tràng thắng lợi rồi tự động xuống đài, khi đó. Long Vi Vi lại lên đài, ai có thể kháng cự? Trần Thiến đi lên, cũng không thể nào ngăn cản sự thắng lợi của đối phương được!

Kỷ Tiêu Lam, người mạnh nhất của tam đại gia tộc, lúc trọng tài vừa ra lệnh một tiếng, liền trực tiếp triển lộ ra thực lực chân chính!

Pháp lực vô cùng bàng bạc, thần niệm cường hãn kinh người, cùng với tuyệt học chiêu bài của Kỷ gia - Bất Tử Thần Công rốt cục cũng xuất hiện trước mắt mọi người!

Kỷ Tiêu Lam phong thần tuấn lãng, da thịt cả người vậy mà biến thành màu vàng, giống như là kim nhân được đúc từ hoàng kim. Vậy mà tản ra đạo đạo kim mang mãnh liệt!



Rõ ràng là Bất Tử Thần Công tầng thứ ba, Bách luyện Kim Thân!

Bất Tử Thần Công, cảnh giới cao nhất, chính là Nhục Thân Bất Diệt, dù lục phủ ngũ tạng có bị chấn thành bột phấn, chỉ cần thần niệm vẫn còn, liền có thể tụ lại chân thân một lần nữa. Đây là chỗ đáng sợ chính thức của Kỷ gia, cũng là vốn để Kỷ gia đặt chân ở Vô Cực Tinh Vực

- Bành bành bành. . .

Trong chốc lát, trăm ngàn đạo quyền ảnh cực lớn màu vàng, một trọng tiếp một trọng, một quyền mạnh hơn một quyền mà đánh về phía Mạnh Phàm Quang!

Mạnh Phàm Quang tuy rằng cuồng vọng tự đại, cũng tràn ngập chiến ý cường đại, đó là vì hắn cho rằng Dương Thiên Lôi hoặc là Trần Thiến sẽ lên sân khấu, nhưng lại không nghĩ đến lên sân khấu lại là người cường đại nhất của đối phương - Kỷ Tiêu Lam!

Loại tình huống hoàn toàn bất ngờ này, trực tiếp khiến cho lòng tin cường đại của Mạnh Phàm Quang nhân phải đả kích cực lớn. Bởi vì, lúc này tuy rằng thực lực của hắn tăng vọt, nhưng cũng không có nghĩa là có thể chiến thắng Kỷ Tiêu Lam. Bởi vì hắn rất rõ sự cường đại và thiên phú của Kỷ Tiêu Lam, ngoại trừ đại ca hắn Mạnh Phàm Huy ra, bên phía bọn hắn, dù là Long Vi Vi thực lực đã tăng vọt có lên sân khấu, cũng mơ tưởng giành được thắng lợi!

Loại sợ hãi từ sâu trong nội tâm này, khiến cho hắn ngay từ đầu đã lâm vào trạng thái bị động, nhưng huyết mạch Viễn Cổ Bỉ Mông khiến hắn cắn răng, liều chết chống cự lấy, dù có bại, hắn cũng phải oanh oanh liệt liệt chiến một trận!

Đây có thể là cuộc chiến đấu cuối cùng của hắn, cho dù thế nào thì hắn cũng phải phát huy ra thực lực cường hãn nhất của bản thân!

- NGAO!

Mạnh Phàm Quang phát ra một tiếng gầm rú như dã thú, giống như là đang nổi giận, phát huy lực lượng thân thể biến thái đến cực hạn, cùng lúc đó, nắm đấm cực lớn ngưng tụ thành từng đạo đại khai đại hợp, thần thông tràn ngập cuồng dã và khí tức bưu hãn, dùng công đối công, va chạm với Kỷ Tiêu Lam!

Thời gian trôi qua từng phút giây, cuộc chiến của hai người trở nên càng ngày càng kịch liệt, càng ngày càng khủng bố, mà sau khi Dương Thiên Lôi tại yên lòng, cũng sáp nhập toàn bộ tâm thần vào trong chiến đấu của hai ngường, cảm ứng thần thông pháp thuật của từng người.

Nhưng đúng lúc này, ở chỗ sâu trong óc Dương Thiên Lôi bỗng nhiên truyền đến một hồi chấn động!

Dương Thiên Lôi cả kinh, vô luận thế nào hắn cũng không tưởng tượng được, vào đúng lúc này lại truyền đến loại chấn động quen thuộc này, bởi vì chấn động quen thuộc này, đúng là ấn ký của mẹ hắn - Kỷ Nhạ Yên lưu lại trong cơ thể hắn.

- Mẹ?

Dương Thiên Lôi cưỡng chết tâm thần kích động, tận lực bảo trì cho thần sắc tự nhiên, trong đầu nói ra.

- Thiên Lôi, tuyệt học mẹ lưu lại trong đầu ngươi, đã tu luyện chưa?

Thanh âm phiêu miểu của Kỷ Nhạ Yên rõ ràng vang lên trong óc Dương Thiên Lôi.

- Tu luyện rồi, đã sớm nắm giữ. Mẹ, Tử Hàm các nàng, có khỏe không?

Dương Thiên Lôi không thể chờ được nữa mà hỏi, tuy rằng mới tách ra với chúng nữ không bao lâu, nhưng không hề nghi ngờ, chúng nữ vẫn là lo lắng lớn nhất trong lòng hắn. Hắn quả thật háo sắc, nhưng là đối với nữ nhân của mình, hắn không hề có mới nới cũ, trái lại, từng người các nàng, đều thường xuyên hiện ra trong đầu của hắn, tuy rằng nhiều là trành cảnh không dành cho trẻ con, nhưng hơn nữa là sự tưởng niệm phát ra từ nội tâm với chúng nữa.

- Các nàng rất tốt, ngươi không cần phải lo lắng. Hiện giờ mẹ tìm ngươi là có chuyện muốn nói.

- Nha. . . Mẹ, ngươi hẳn là muốn nói chuyện của bọn Kỷ Tiêu Lam sao?

Dương Thiên Lôi nói.

Ngay từ đầu lúc gặp được bọn người Kỷ Tiêu Lam, Dương Thiên Lôi đã mơ hồ đoán được, mẹ của hắn sở dĩ hữu ý vô ý để hắn đến Hỗn Loạn Tinh Vực tuyệt không chỉ đơn giản là để cho hắn lịch luyện. Mà lúc này, mẫu thân bỗng nhiên xuất hiện, lại càng khẳng định điều đó.

- "ân. Bất quá biểu hiện của người vẫn khiến mẹ ngoài ý muốn, mẹ thật không ngờ ngươi sẽ đi đến được bước này, mặc dù là. . .

Kỷ Nhạ Yên nói đến chỗ này bỗng nhiên ngừng lại, trực tiếp chuyển chủ đề, nói:

Thiên Lôi, chiến đấu tiếp theo, hãy thi triển ra tuyệt học mà mẹ truyền cho ngươi đi, đó là Tuyệt học Kỷ gia! Nếu như bọn người Kỷ Tiêu Lam có hỏi, thì ngươi cứ nói là được một vị cao nhân truyền thụ, không cần nói là mẹ, cũng không được nhắc tới mẹ, biết không?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Huyền Thiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook