Chương 261: Vu gia yến hội
Ô Sơn
17/03/2013
Vu Nhân Kiệt đang ngồi tại vị trí thủ tòa, bên phải hắn là một nam nhân phong thần tuấn lãng, tràn ngập khí tức nho nhã, vẻ ngoài giống hệt Vu Thanh Nhã và Vu Tiểu Ức, người này hẳn là phụ thân của hai người bọn họ - Vu Hoài Trọng
Dựa vào khí tức nhan nhạt tán ra từ hắn, Duơng Thiên Lôi liền biết đây chính là một cao thủ, một cao thủ đã bước vào Thần đạo.
Bên trái Vu Nhân Kiệt là một mỹ phụ với vẻ mặt điềm tĩnh nhu hòa, chỉ có điều tóc mai bà đã loáng thoáng sợi bạc, hiển nhiên đây cũng là một cao thủ, tuy nhiên Dương Thiên Lôi cảm thấy khí tức của bà chỉ mạnh hơn Vu Thanh Nhã một chút thôi, hiển nhiên chỉ mới dừng ở Tiên Thiên cấp tám đỉnh phong.
Mỹ phụ này chính là mẫu thân của Vu Thanh Nhã, tên gọi: Sở Yên.
Khi Vu Thanh Nhã ngồi kề Sở Yên, chỗ Dương Thiên Lôi đối diện với Vu Thanh Nhã và cạnh Vu Hoài Trọng, đông thời Vu Tiểu Ức ngồi sau Dương Thiên Lôi
Mà mé dưới Vu Thanh Nhã là đại tỷ, nhị tỷ đến tận thất tỷ của Vu Tiểu Ức, dĩ nhiên là vị trí chỗ ngồi được sắp xếp theo tu vi, càng cao thì càng ngồi lên phía trước.
Ngồi dưới Vu Tiểu Ức là bảy người tỷ phu, cũng lần lượt theo tu vi mà an bài. Dù tu vi của Vu Tiểu Ức không khá lắm nhưng là truyền nhân độc nhất của Vu gia nên đương nhiên có tư cách ngồi trên. Điều đó chẳng cần bàn cãi.
Thế nhưng lần này, vị trí của Vu Tiểu Ức lại bị Dương Thiên Lôi ngồi mất.
Được an bài như vậy, thật ra Dương Thiên Lôi vừa thấy hổ thẹn lại vừa cảm kích.
Theo lý mà nói, hắn hẳn được an bài tại vị trí dành cho khách. Nhưng khi đến, Vu Trung Kiệt lại cho hắn ngồi bên cạnh Vu Tiểu Ức
Vu Tiểu Ức chẳng nhưng không hề phản đối mà còn tỏ ra vô cùng cao hứng.
Ngược lại, Vu Thanh Nhã dường như nộ khí không tiêu, thỉnh thoảng trừng mắt nhìn Dương Thiên Lôi và Vu Tiểu Ức.
Chiêm ngưỡng dáng vẻ Vu Thanh Nhã dưới trang phục nữ nhi quyến rũ, Dương Thiên Lôi chảy nước dãi ròng ròng, chỉ có điều chẳng dám thất thố, không hề liếc ngang liếc dọc, ra bộ ta đây là chính nhân quân tử.
Đâu còn cách nào khác, hắn giờ như ngọn đèn rực rỡ giữa bóng đêm, từ Sở Yên rồi đám đại tỷ, nhị tỷ cho đến thất tỷ của Vu Tiểu Ức, tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt về hắn, vừa ngắm nghía vừa cười cười cứ như đang nhìn một món bảo vật vậy, ngay cả cường giả Thần đạo Vu Hoài Trọng bên cạnh thỉnh thoải cũng quay sang dò xét.
Dù hắn mặt dày vô cùng, tự nhận mỉnh anh tuấn đến mức thiên địa bất dung nhưng vẫn không chịu được áp lực lớn đến vậy, cho dù chưa đến nổi biểu hiện ra ngoài, trong lòng thực ra có chút không được thoải mái cho lắm.
May mà, Vu Tiểu Ức cũng không để mồm miệng rảnh rỗi, liên hồi giới thiệu từng người cho hắn, kia là ai, tên là gì. Khiến cho Dương Thiên Lôi không đến nỗi ngơ người, nên tâm trạng dễ chịu hơn một chút.
Rốt cục yến hội đã đến lúc khai cuộc, Vu Nhân Kiệt đưa Dương Thiên Lôi ra trước mặt mọi người rồi long trọng giới thiệu, đồng thời cũng công khai biểu lộ cảm tạ Dương Thiên Lôi vì đã cứu mạng Vu Tiểu Ức.
Dương Thiên Lôi hiểu Vu Nhân Kiệt muốn tạo cho hắn một địa vị thật nổi bật trong Vu Gia Bảo, nhưng vẫn thật khó thích ứng.
May thay, giới thiệu xong xuôi, Vu Nhân Kiệt liền lui về tuyên bố bắt đầu yến hội.
Thoáng chốc, không khí náo nhiệt hẳn lên, Dương Thiên Lôi không thể tưởng tượng nổi lại nhiều lễ vật đến vậy, mà lại lễ trọng nữa chứ, kinh ngạc là một chuyện, trong bụng hắn lại như mở cờ, hoan hỉ vô cùng.
Thuần Dương Đan ư? Pháp khí chăng?
Mục quang của Vu Trung Kiệt chăm chú dõi theo, hơn nữa còn cố ý nói rõ, ai dám xuất thủ đây chứ?
Cứ mỗi người tới mời rượu Dương Thiên Lôi thì lại tặng chẳng những là linh khí hạ phẩm, đan dược, mà còn có cả đan dược cực phẩm có giá trị liên thành hoặc là thiên linh địa vật ngàn năm cực kì quý hiếm.
Sau một canh giờ, dù Dương Thiên Lôi như mở cờ trong bụng nhưng một mực vẫn biểu hiện khí độ thản nhiên, tỏ ra bản thân dường như chẳng mấy quan tâm, miệng luôn giữ nụ cười thật nhẹ nhàng, lâu đến nỗi căng cứng cả cơ mặt. Hắn nhận tất cả lễ vật của ba trăm lẻ tám vị trưởng lão. Đồng thời cạn hết ba trăm lẻ tám chén rượu ản chứa năng lượng hùng hậu của thiên địa.
Hắn chỉ biết rằng, ở địa cầu, đạo lý thường tình là người ta mời luyện thì phải uống cạn thì mới tỏ được lòng thành, cho nên ai đến mời rượu tặng lễ, hắn đều không ngần ngại cạn chén, không bỏ sót giọt nào. Thế nhưng, nào ngờ, tại đại lục Thiên Huyền, trong rượu luôn ẩn chứa năng lượng hùng hậu, uống được bao nhiêu là tùy thân thể của mỗi người, chứ không phải muốn uống bao nhiêu cũng được, nếu uống quá độ chẳng còn là say rượu thường tình nữa mà là sẽ bị bạo thể mà chết.
Khi mới uống được khoảng mười chén, mọi người còn không để tâm lắm, dù sao Dương Thiên Lôi cũng cường hãn hơn người, mọi người trong Vu Gia Bảo sớm đã biết về trận chiến đêm qua. Tuy hắn chỉ mới là Tiên Thiên cấp năm những chẳng ai dám xem thường.
Nhưng mà cứ thế số người mời rượu ngày càng nhiều, hắn vẫn cứ cạn hết ly. Lúc này mọi người quả thực ngạc nhiên. Trăm chén, ngay đến cả cường giả Tiên Thiên cấp chín cũng khó lòng chịu được. Điều lạ là khí tức và biểu hiện của Dương Thiên Lôi từ đầu chí cuối đều chẳng hề thay đổi, điều duy nhất có thể nhìn thấy là bụng hắn phình ra một chút, đến một độ nào đó là xẹp về như cũ.
- Đại ca, huynh không sao chứ?
Vu Tiểu Ức với bộ dạng như thấy quỷ hỏi đi hỏi lại, không biết bao lần.
Dương Thiên Lôi cũng đều tỏ bộ dạng tương tự mà truyền âm hỏi lại:
- Lẽ nào ca mất bình tĩnh. Chỉ là trong lòng ca đang cao hứng quá, há há, nhiều lễ vật thật…
Vu Tiểu Ức chỉ còn biết câm nín.
Vu Thanh Nhã vốn muốn ngăn lại nhưng thầm nghĩ, giờ có sự hiện diện của gia gia, nàng đâu cần phải quan tâm làm gì bèn không lên tiếng nữa.
Ngay cả khi Sở Yên muốn khuyên can thì cũng bị Vu Nhân Kiệt cản lại.
Cứ như vậy, mọi người đều tròn mắt mà ngó Dương Thiên Lôi từng chén từng chén cạn sạch. Vu Tiểu Ức phụ trách việc rót rượu, sợ đại ca mình gặp chuyện không hay, định rót vơi một chút thì Dương Thiên Lôi đã cất tiếng đầy vẻ hào sảng:
- Rót đầy vào nào.
Ba trăm linh tám chén, Vu Tiểu Ức, Vu Thanh Nhã đều đếm chính xác. Ba trăm linh tám lễ vật, Dương Thiên Lôi nhớ rõ ràng, không hề nhầm lẫn.
Sau khi không còn ai mời rượu nữa, Dương Thiên Lôi mới bình ổn trở về chỗ ngồi, đến lúc này chàng ta mới phát hiện giờ mọi người đang dùng ánh mắt quái dị để nhìn mình.
- Ái chà… Chẳng lẽ biểu hiện của ca chưa được điềm tĩnh lắm chăng? Nên bọn họ mới ca như thể một kẻ tham tiền tham của thế kia?
Dương Thiên Lôi thầm nhủ.
Dựa vào khí tức nhan nhạt tán ra từ hắn, Duơng Thiên Lôi liền biết đây chính là một cao thủ, một cao thủ đã bước vào Thần đạo.
Bên trái Vu Nhân Kiệt là một mỹ phụ với vẻ mặt điềm tĩnh nhu hòa, chỉ có điều tóc mai bà đã loáng thoáng sợi bạc, hiển nhiên đây cũng là một cao thủ, tuy nhiên Dương Thiên Lôi cảm thấy khí tức của bà chỉ mạnh hơn Vu Thanh Nhã một chút thôi, hiển nhiên chỉ mới dừng ở Tiên Thiên cấp tám đỉnh phong.
Mỹ phụ này chính là mẫu thân của Vu Thanh Nhã, tên gọi: Sở Yên.
Khi Vu Thanh Nhã ngồi kề Sở Yên, chỗ Dương Thiên Lôi đối diện với Vu Thanh Nhã và cạnh Vu Hoài Trọng, đông thời Vu Tiểu Ức ngồi sau Dương Thiên Lôi
Mà mé dưới Vu Thanh Nhã là đại tỷ, nhị tỷ đến tận thất tỷ của Vu Tiểu Ức, dĩ nhiên là vị trí chỗ ngồi được sắp xếp theo tu vi, càng cao thì càng ngồi lên phía trước.
Ngồi dưới Vu Tiểu Ức là bảy người tỷ phu, cũng lần lượt theo tu vi mà an bài. Dù tu vi của Vu Tiểu Ức không khá lắm nhưng là truyền nhân độc nhất của Vu gia nên đương nhiên có tư cách ngồi trên. Điều đó chẳng cần bàn cãi.
Thế nhưng lần này, vị trí của Vu Tiểu Ức lại bị Dương Thiên Lôi ngồi mất.
Được an bài như vậy, thật ra Dương Thiên Lôi vừa thấy hổ thẹn lại vừa cảm kích.
Theo lý mà nói, hắn hẳn được an bài tại vị trí dành cho khách. Nhưng khi đến, Vu Trung Kiệt lại cho hắn ngồi bên cạnh Vu Tiểu Ức
Vu Tiểu Ức chẳng nhưng không hề phản đối mà còn tỏ ra vô cùng cao hứng.
Ngược lại, Vu Thanh Nhã dường như nộ khí không tiêu, thỉnh thoảng trừng mắt nhìn Dương Thiên Lôi và Vu Tiểu Ức.
Chiêm ngưỡng dáng vẻ Vu Thanh Nhã dưới trang phục nữ nhi quyến rũ, Dương Thiên Lôi chảy nước dãi ròng ròng, chỉ có điều chẳng dám thất thố, không hề liếc ngang liếc dọc, ra bộ ta đây là chính nhân quân tử.
Đâu còn cách nào khác, hắn giờ như ngọn đèn rực rỡ giữa bóng đêm, từ Sở Yên rồi đám đại tỷ, nhị tỷ cho đến thất tỷ của Vu Tiểu Ức, tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt về hắn, vừa ngắm nghía vừa cười cười cứ như đang nhìn một món bảo vật vậy, ngay cả cường giả Thần đạo Vu Hoài Trọng bên cạnh thỉnh thoải cũng quay sang dò xét.
Dù hắn mặt dày vô cùng, tự nhận mỉnh anh tuấn đến mức thiên địa bất dung nhưng vẫn không chịu được áp lực lớn đến vậy, cho dù chưa đến nổi biểu hiện ra ngoài, trong lòng thực ra có chút không được thoải mái cho lắm.
May mà, Vu Tiểu Ức cũng không để mồm miệng rảnh rỗi, liên hồi giới thiệu từng người cho hắn, kia là ai, tên là gì. Khiến cho Dương Thiên Lôi không đến nỗi ngơ người, nên tâm trạng dễ chịu hơn một chút.
Rốt cục yến hội đã đến lúc khai cuộc, Vu Nhân Kiệt đưa Dương Thiên Lôi ra trước mặt mọi người rồi long trọng giới thiệu, đồng thời cũng công khai biểu lộ cảm tạ Dương Thiên Lôi vì đã cứu mạng Vu Tiểu Ức.
Dương Thiên Lôi hiểu Vu Nhân Kiệt muốn tạo cho hắn một địa vị thật nổi bật trong Vu Gia Bảo, nhưng vẫn thật khó thích ứng.
May thay, giới thiệu xong xuôi, Vu Nhân Kiệt liền lui về tuyên bố bắt đầu yến hội.
Thoáng chốc, không khí náo nhiệt hẳn lên, Dương Thiên Lôi không thể tưởng tượng nổi lại nhiều lễ vật đến vậy, mà lại lễ trọng nữa chứ, kinh ngạc là một chuyện, trong bụng hắn lại như mở cờ, hoan hỉ vô cùng.
Thuần Dương Đan ư? Pháp khí chăng?
Mục quang của Vu Trung Kiệt chăm chú dõi theo, hơn nữa còn cố ý nói rõ, ai dám xuất thủ đây chứ?
Cứ mỗi người tới mời rượu Dương Thiên Lôi thì lại tặng chẳng những là linh khí hạ phẩm, đan dược, mà còn có cả đan dược cực phẩm có giá trị liên thành hoặc là thiên linh địa vật ngàn năm cực kì quý hiếm.
Sau một canh giờ, dù Dương Thiên Lôi như mở cờ trong bụng nhưng một mực vẫn biểu hiện khí độ thản nhiên, tỏ ra bản thân dường như chẳng mấy quan tâm, miệng luôn giữ nụ cười thật nhẹ nhàng, lâu đến nỗi căng cứng cả cơ mặt. Hắn nhận tất cả lễ vật của ba trăm lẻ tám vị trưởng lão. Đồng thời cạn hết ba trăm lẻ tám chén rượu ản chứa năng lượng hùng hậu của thiên địa.
Hắn chỉ biết rằng, ở địa cầu, đạo lý thường tình là người ta mời luyện thì phải uống cạn thì mới tỏ được lòng thành, cho nên ai đến mời rượu tặng lễ, hắn đều không ngần ngại cạn chén, không bỏ sót giọt nào. Thế nhưng, nào ngờ, tại đại lục Thiên Huyền, trong rượu luôn ẩn chứa năng lượng hùng hậu, uống được bao nhiêu là tùy thân thể của mỗi người, chứ không phải muốn uống bao nhiêu cũng được, nếu uống quá độ chẳng còn là say rượu thường tình nữa mà là sẽ bị bạo thể mà chết.
Khi mới uống được khoảng mười chén, mọi người còn không để tâm lắm, dù sao Dương Thiên Lôi cũng cường hãn hơn người, mọi người trong Vu Gia Bảo sớm đã biết về trận chiến đêm qua. Tuy hắn chỉ mới là Tiên Thiên cấp năm những chẳng ai dám xem thường.
Nhưng mà cứ thế số người mời rượu ngày càng nhiều, hắn vẫn cứ cạn hết ly. Lúc này mọi người quả thực ngạc nhiên. Trăm chén, ngay đến cả cường giả Tiên Thiên cấp chín cũng khó lòng chịu được. Điều lạ là khí tức và biểu hiện của Dương Thiên Lôi từ đầu chí cuối đều chẳng hề thay đổi, điều duy nhất có thể nhìn thấy là bụng hắn phình ra một chút, đến một độ nào đó là xẹp về như cũ.
- Đại ca, huynh không sao chứ?
Vu Tiểu Ức với bộ dạng như thấy quỷ hỏi đi hỏi lại, không biết bao lần.
Dương Thiên Lôi cũng đều tỏ bộ dạng tương tự mà truyền âm hỏi lại:
- Lẽ nào ca mất bình tĩnh. Chỉ là trong lòng ca đang cao hứng quá, há há, nhiều lễ vật thật…
Vu Tiểu Ức chỉ còn biết câm nín.
Vu Thanh Nhã vốn muốn ngăn lại nhưng thầm nghĩ, giờ có sự hiện diện của gia gia, nàng đâu cần phải quan tâm làm gì bèn không lên tiếng nữa.
Ngay cả khi Sở Yên muốn khuyên can thì cũng bị Vu Nhân Kiệt cản lại.
Cứ như vậy, mọi người đều tròn mắt mà ngó Dương Thiên Lôi từng chén từng chén cạn sạch. Vu Tiểu Ức phụ trách việc rót rượu, sợ đại ca mình gặp chuyện không hay, định rót vơi một chút thì Dương Thiên Lôi đã cất tiếng đầy vẻ hào sảng:
- Rót đầy vào nào.
Ba trăm linh tám chén, Vu Tiểu Ức, Vu Thanh Nhã đều đếm chính xác. Ba trăm linh tám lễ vật, Dương Thiên Lôi nhớ rõ ràng, không hề nhầm lẫn.
Sau khi không còn ai mời rượu nữa, Dương Thiên Lôi mới bình ổn trở về chỗ ngồi, đến lúc này chàng ta mới phát hiện giờ mọi người đang dùng ánh mắt quái dị để nhìn mình.
- Ái chà… Chẳng lẽ biểu hiện của ca chưa được điềm tĩnh lắm chăng? Nên bọn họ mới ca như thể một kẻ tham tiền tham của thế kia?
Dương Thiên Lôi thầm nhủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.