Chương 22: Phía Sau Tấm Kính(1)
Băng Ngân
07/06/2016
"Sư phụ, trước khi ngài giết nó có thể cho đệ tử chơi đùa cùng nó ko?”
Hắn ngẫm nghĩ 1 lúc rồi cười ha hả, gật đầu đồng ý “Dĩ nhiên được. Ta đây là người mạnh nhất. Hahaaa.......”
Nó đã ngủ như vậy được 2 hôm rồi. Quả thực nó đã hoàn toàn kiệt sức để chìm vào giấc ngủ say. Nó dần mất đi ý thức, ko còn ý nghĩ sẽ tỉnh lại.
Yuhan đang cảm thấy có linh cẩm ko tốt. Anh lay nó, nó ko phản ứng. Gọi thế nào cũng ko thưa. Trông anh lúc này đang rối rắm hết sức. 1 Yuhan bình tĩnh giờ đã hoàn toàn mất kiên nhẫn. Mọi người đổ dồn vào phòng. Anh đang ôm nó, run lên vì tức giận.
"Gọi lần cuối có trả lời ko hả"
Anh yuhan à. Bình tĩnh đi"
"Làm trò gì vậy hả??!" Nó nhíu lông mày lại, đôi môi hồng mọng chúm chím như đang cong lên, đôi mắt lam nhạt, lạnh và vô hồn.
Anh buông nó ra, nhìn như ko tin vào mắt mình, gọi tên nó....thật dịu dàng "Yuka"
"Trong giấc mơ.....em đã nhìn thấy anh ấy"
"Anh aasy?!" cả bọn trợn mắt lên nhìn nhau rồi lại nhìn nó.
"Ken đâu rồi?" Kan ngó xung quanh tìm kiếm thằng bạn.
"Cậu ta mà nghe thấy thì sốc lắm. Tội" Kai lắc đầu ngán ngẩm.
"Yên tâm. Hắn ko muốn đối mặt nên ko có ở đây đâu" Kin thì thầm đáp lại.
"Yuka à...anh ấy mà....m nói....là ai thế?" Mizin nhìn nó đầy lo lắng.
"Vô Thường"
Tiếng sét nổ rầm rầm bên tai. Vô Thường.....chẳng phải đã chết rồi sao???
"Yuka.....m có nhìn nhầm ko? Vô Thường chết rồi mà!" Sari lên tiếng vẻ hoài nghi.
"Đúng vậy. Anh ấy đã chết được 5 năm rồi mà. Sao giờ lại...." Win nhíu mày.
"Chính vậy. Năm anh ấy tròn 20 tuổi anh ta chết, cho nên vào chính năm đó chị Tiểu Linh mới quyết định thống trị thiên hạ......để chờ thơi fcow báo thù." Sine ngẫm nghĩ lại chuyện của 5 năm về trước.
"Anh ấy đã nói gì?" Karin, mỗi người 1 câu và giờ karin mới lên tiếng. nó liếc nhìn 3 chàng trai đứng đằng sau, Kami ngay lập tức hiểu ý, liền đuổi bọn họ ra ngoài.
Mà đêm đen kịt, u tối..... Nó ko nhìn thấy gì, ko nghe thấy gì...mất cảm giác?..... Ko thể. Nhưng phía đằng xa kia 1 ánh sáng nhạt nhòa lóe lên và thiên thần xuất hiện. Thiên thần đó đi tới đâu quang cảnh hiện ra tới đó.
Róc rách, rì rào....Thác nước trong lành chảy xuống, ngôi nhà tranh trên đỉnh núi yên bình, vững trắc. Đẹp!!! Quả thực rất đẹp. Nhg mà người con trai được mệnh danh là đứa con của quỷ.....tại sao lại...mang hình dạng của 1 thiên sứ?!
"Tiểu Linh....đã lâu ko gặp nhỉ?!" anh cười. Đã bao lâu rồi ko thấy nụ cười trong sáng của anh. Vô Thường mang 2 bộ mặt với 2 tính cách trái ngược nhau. Vào buổi sáng có thể nở nụ cười của thiên sứ, đẹp vô hại. Nhg laijcos thể biến thành 1 con quỷ khát máu khi ánh trăng lên khỏi núi, chiếm ngự bầu trời.
Anh cười, nụ cười hồn nhiên, trong sáng. Khuôn mặt thanh tú cùng nụ cười trẻ con, đôi mắt hiền lành đso thật làm người ta ko thể ghét nổi. Ko ai có thể ngờ được. Dù có cảnh giác tới đâu cũng ko thể ngờ tới đằng sau vẻ thiên thần đó lại là con quỷ khát máu.
"Nhìn em tiều tụy quá, chi bằng.....từ bỏ cuộc sống hiện tại đó đi mà......ở lại đây với anh"
Nó vẫn ko nói, nhìn anh, như ko tin được vào mắt mình. Sợ rằng nó chỉ chuyển động 1 chút thôi anh cx sẽ biến mất.
"Nếu anh ko gọi.....có lẽ em đã nhận lời." Đôi mắt nó lạnh lùng vô hồn, nhìn xuyên quá khứ. Đi đến 1 điểm mà chỉ mình nó nhìn được. 1 thứ mà ngoài nó ra ko ai có thể thấy.
*Liếc* Ai cũng đoán biết là....thanh tâm trạng của anh Yuhan đang xuống dốc nhanh đến mức báo động đỏ. Mặt mày tối sầm lại, bàn tay co thành nắm đấm. Run lên 1 cách bất thường.
Chết rồi, quả bom hẹn giờ này sáp nổ.
"Thằng KHỐN. Định mang em gái cưng của t đi hả" Sine cười ẩn ý, thuận đá câu nói của Yuhan vừa kết thúc thì con bé cũng hét lên, tỏ vẻ hoảng hốt rồi chạy ra ngoài.
"Á Á Á Á........động đất, sóng thần....Yuhan nổi điên rồi. Di tản, di tản mau."
.......................ngàn chấm
Dừng hình 30s
Và người đầu tiên lên tiếng là Kan "Anh ta cứ điên điên khùng khùng như vậy sao"
Mái tóc nâu đen của Phàn Âm dựng ngược lên, nhìn ngang tàn và độc địa. Cặp lông mày trùng xuống, đôi môi hơi cong lên nửa miệng, nhg là tỏ ra đắc ý và ....phẫn nộ
"Sine còn đáng sợ hơn" Minzi ômmặt lắc đầu chán ngán.
"Chị 2, chị đang nghĩ gì vậy?"Moon lo lắng nhìn nó im lặng.
"Có phải là do tên Ken đó ko có mặt ở đây phải ko Đại Tỷ??!" Sun liếc con mắt, nghi ngờ.
Leo dời khỏi bức tường đằng sau lưng, đi ra ngoài "Ra đi, chị ấy cần nghỉ ngơi."
Cả bọn sau khi chui ra khỏi phòng đã gặp Ken cx vừa đi ra từ căn phòng đằng xa."Cô ấy tỉnh rồi. Tôi nghĩ là cậu nên vào gặp." Kami có lẽ là hiền nhất nhì trong cái nhóm này.
"Hừ....ko muốn thì cx ko cần phải vào đâu." Minzi hình như luôn có ác cảm với người khác như vậy. Cho đến khi cậu phát hiện ra mọi người đều nhìn chằm chằm vào người mình thì mới giật mình, đánh trống lảng "Sine em đi đâu rồi" và chạy xuống cầu thang xoắn.
"Hành động vừa rồi của Sin.....thực sự rất đáng ngờ." Sari nhăn mặt, có cảm giác khó chịu trong người. Suy nghĩ vẩn vơ điều gì đó mà ko thích chút nào.
"Tôi cx thấy. Chỉ là ko tiện nói ra. nay cậu nói vậy.........tôi cx nói luôn. Hành động đó......như thể....1 gián điệp." Kin thẳng thừng nói 1 câu xanh rờn.
"Ko. Sẽ ko như thế đâu Mizin kháng cự quyết liệt.
"Phải đó. Sine theo bọn này từ nhỏ rồi. hơn nữa.........." Karin lo lắng nhìn Kin ko đồng tình quan điểm.
Trong lúc đó có 1 cơn bão đang hình thành cấp độ 1 sau lưng bọn nó.
"Suỵt....có gì xuống dưới nói tiếp." Anh Yuhan nói bằng 1 giọng hết sức nhẹ nhàng nhưng có hiệu lực tuyệt đối. Bọn nó ko kháng cự nửa lời.
Và trong lòng cả lũ nhất định có chung 1 suy nghĩ 'Hắn sẽ lại nổi điên lên như núi lửa phong trào'
Cốc...cốc....cốc...
Hắn gõ cửa phòng 3 lần vẫn biết nó sẽ ko lên tiếng. Nên mở!!!
Nó đang ngồi trước gương, vẫn mái tóc dài. Trên người vận 1 chiếc váy trắng mỏng vải lụa mềm mại tựa bàn tay của nó. Chiếc váy ngắn trên đầu gối để lộ đôi chân trần trắng của nó.
1 cô bé vẻ ngoài mảnh khảnh yếu ớt như vậy thật khó để có thể ngờ lại ẩn chứa sức mạnh đáng kinh ngạc như thế. hắn tiến lại gần nó. nhìn vào 1 'nó' khác trong gương. Đôi mắt đó là.......màu đỏ.
"Ko sợ??!" nó cất giọng nhẹ tênh.
"Sợ? Ko!!!"
"Khi con mắt chuyển dần sang màu đỏ có nghĩa là có 2 điều đang sắp xảy ra. "
"Là gì?"
"1 là......" nó đứng lên, quay lại, tiến gần sát hắn "1 ma cà rồng đang lên cơn thèm khát máu". Tay nó luồn qua cổ hắn, vòng về phía sau. "2 là.....thần Chết....nổi hứng muốn mang 1 sinh linh nhỏ bé theo hắn."
Giọng nói mềm mại, lôi cuốn đó như thôi miên kẻ khác. Nhg rõ ràng hắn ko phải người bình thường. Nên mặc dù có mềm yếu cx ko hề tâm thần phân liệt.
Hắn nâng cằm nó lên , cúi xuống và......dặt 1 nụ hôn vào môi nó. Toàn cơ thể nó như bị khống chế, đến 1 cử động nhỏ nhoi cx ko làm được. Tay hắn vuốt ve những lọn tóc mềm của nó, khẽ thì thầm vào tai nó "Tóm lại......là đều muốn cướp đi mạng sống của người khác chứ gì?"
Nhg mà nụ hôn đó đã trấn ấp được cái đang trỗi dậy trong nó. Đôi mắt nó rất nhanh lại nhạt màu đi, trở lại màu xanh vốn có và cái tính hờ hững dễ ghét đó.
Hắn nỏe nụ cười cay đắng, nói rất nhỏ, nhỏ thôi "Từ lần đầu tiên gặp em, trái tim tôi đã bị đánh cắp mất rồi.......có mang thêm sinh mạng này cũng đâu có sao."
Lần đầu?!
Là khi tụi nó gặp nhau từ 14 năm về trước? Hay là mấy tháng nay.
"Còn cái này......" là Kenzama bạc, thanh kiếm yêu thích của nó! Sao.......?
Khi kiếm của nó rút ngắn thành cây thập giá bạc viên kim cương nhỏ giữa chuôi gươm kiếm sẽ biến thành bạc thường. Nhưng giờ đây nó.....như 1 bông hoa pha-lê trong suốt. Nhánh hoa nở rộ như cành sen. Không lẽ nào....... Người phá giải được phong ấn sức mạnh và quyền lực của thanh kiếm này lại là....
Chỉ có 1, duy nhất 1..........Đó là.......CHÂN MỆNH THIÊN TỬ của nó. Ko lẽ hắn...là.....ko, sẽ ko có chuyện đó đâu. Nó sắp rời xa thế giới này rồi mà.
Hắn ngẫm nghĩ 1 lúc rồi cười ha hả, gật đầu đồng ý “Dĩ nhiên được. Ta đây là người mạnh nhất. Hahaaa.......”
Nó đã ngủ như vậy được 2 hôm rồi. Quả thực nó đã hoàn toàn kiệt sức để chìm vào giấc ngủ say. Nó dần mất đi ý thức, ko còn ý nghĩ sẽ tỉnh lại.
Yuhan đang cảm thấy có linh cẩm ko tốt. Anh lay nó, nó ko phản ứng. Gọi thế nào cũng ko thưa. Trông anh lúc này đang rối rắm hết sức. 1 Yuhan bình tĩnh giờ đã hoàn toàn mất kiên nhẫn. Mọi người đổ dồn vào phòng. Anh đang ôm nó, run lên vì tức giận.
"Gọi lần cuối có trả lời ko hả"
Anh yuhan à. Bình tĩnh đi"
"Làm trò gì vậy hả??!" Nó nhíu lông mày lại, đôi môi hồng mọng chúm chím như đang cong lên, đôi mắt lam nhạt, lạnh và vô hồn.
Anh buông nó ra, nhìn như ko tin vào mắt mình, gọi tên nó....thật dịu dàng "Yuka"
"Trong giấc mơ.....em đã nhìn thấy anh ấy"
"Anh aasy?!" cả bọn trợn mắt lên nhìn nhau rồi lại nhìn nó.
"Ken đâu rồi?" Kan ngó xung quanh tìm kiếm thằng bạn.
"Cậu ta mà nghe thấy thì sốc lắm. Tội" Kai lắc đầu ngán ngẩm.
"Yên tâm. Hắn ko muốn đối mặt nên ko có ở đây đâu" Kin thì thầm đáp lại.
"Yuka à...anh ấy mà....m nói....là ai thế?" Mizin nhìn nó đầy lo lắng.
"Vô Thường"
Tiếng sét nổ rầm rầm bên tai. Vô Thường.....chẳng phải đã chết rồi sao???
"Yuka.....m có nhìn nhầm ko? Vô Thường chết rồi mà!" Sari lên tiếng vẻ hoài nghi.
"Đúng vậy. Anh ấy đã chết được 5 năm rồi mà. Sao giờ lại...." Win nhíu mày.
"Chính vậy. Năm anh ấy tròn 20 tuổi anh ta chết, cho nên vào chính năm đó chị Tiểu Linh mới quyết định thống trị thiên hạ......để chờ thơi fcow báo thù." Sine ngẫm nghĩ lại chuyện của 5 năm về trước.
"Anh ấy đã nói gì?" Karin, mỗi người 1 câu và giờ karin mới lên tiếng. nó liếc nhìn 3 chàng trai đứng đằng sau, Kami ngay lập tức hiểu ý, liền đuổi bọn họ ra ngoài.
Mà đêm đen kịt, u tối..... Nó ko nhìn thấy gì, ko nghe thấy gì...mất cảm giác?..... Ko thể. Nhưng phía đằng xa kia 1 ánh sáng nhạt nhòa lóe lên và thiên thần xuất hiện. Thiên thần đó đi tới đâu quang cảnh hiện ra tới đó.
Róc rách, rì rào....Thác nước trong lành chảy xuống, ngôi nhà tranh trên đỉnh núi yên bình, vững trắc. Đẹp!!! Quả thực rất đẹp. Nhg mà người con trai được mệnh danh là đứa con của quỷ.....tại sao lại...mang hình dạng của 1 thiên sứ?!
"Tiểu Linh....đã lâu ko gặp nhỉ?!" anh cười. Đã bao lâu rồi ko thấy nụ cười trong sáng của anh. Vô Thường mang 2 bộ mặt với 2 tính cách trái ngược nhau. Vào buổi sáng có thể nở nụ cười của thiên sứ, đẹp vô hại. Nhg laijcos thể biến thành 1 con quỷ khát máu khi ánh trăng lên khỏi núi, chiếm ngự bầu trời.
Anh cười, nụ cười hồn nhiên, trong sáng. Khuôn mặt thanh tú cùng nụ cười trẻ con, đôi mắt hiền lành đso thật làm người ta ko thể ghét nổi. Ko ai có thể ngờ được. Dù có cảnh giác tới đâu cũng ko thể ngờ tới đằng sau vẻ thiên thần đó lại là con quỷ khát máu.
"Nhìn em tiều tụy quá, chi bằng.....từ bỏ cuộc sống hiện tại đó đi mà......ở lại đây với anh"
Nó vẫn ko nói, nhìn anh, như ko tin được vào mắt mình. Sợ rằng nó chỉ chuyển động 1 chút thôi anh cx sẽ biến mất.
"Nếu anh ko gọi.....có lẽ em đã nhận lời." Đôi mắt nó lạnh lùng vô hồn, nhìn xuyên quá khứ. Đi đến 1 điểm mà chỉ mình nó nhìn được. 1 thứ mà ngoài nó ra ko ai có thể thấy.
*Liếc* Ai cũng đoán biết là....thanh tâm trạng của anh Yuhan đang xuống dốc nhanh đến mức báo động đỏ. Mặt mày tối sầm lại, bàn tay co thành nắm đấm. Run lên 1 cách bất thường.
Chết rồi, quả bom hẹn giờ này sáp nổ.
"Thằng KHỐN. Định mang em gái cưng của t đi hả" Sine cười ẩn ý, thuận đá câu nói của Yuhan vừa kết thúc thì con bé cũng hét lên, tỏ vẻ hoảng hốt rồi chạy ra ngoài.
"Á Á Á Á........động đất, sóng thần....Yuhan nổi điên rồi. Di tản, di tản mau."
.......................ngàn chấm
Dừng hình 30s
Và người đầu tiên lên tiếng là Kan "Anh ta cứ điên điên khùng khùng như vậy sao"
Mái tóc nâu đen của Phàn Âm dựng ngược lên, nhìn ngang tàn và độc địa. Cặp lông mày trùng xuống, đôi môi hơi cong lên nửa miệng, nhg là tỏ ra đắc ý và ....phẫn nộ
"Sine còn đáng sợ hơn" Minzi ômmặt lắc đầu chán ngán.
"Chị 2, chị đang nghĩ gì vậy?"Moon lo lắng nhìn nó im lặng.
"Có phải là do tên Ken đó ko có mặt ở đây phải ko Đại Tỷ??!" Sun liếc con mắt, nghi ngờ.
Leo dời khỏi bức tường đằng sau lưng, đi ra ngoài "Ra đi, chị ấy cần nghỉ ngơi."
Cả bọn sau khi chui ra khỏi phòng đã gặp Ken cx vừa đi ra từ căn phòng đằng xa."Cô ấy tỉnh rồi. Tôi nghĩ là cậu nên vào gặp." Kami có lẽ là hiền nhất nhì trong cái nhóm này.
"Hừ....ko muốn thì cx ko cần phải vào đâu." Minzi hình như luôn có ác cảm với người khác như vậy. Cho đến khi cậu phát hiện ra mọi người đều nhìn chằm chằm vào người mình thì mới giật mình, đánh trống lảng "Sine em đi đâu rồi" và chạy xuống cầu thang xoắn.
"Hành động vừa rồi của Sin.....thực sự rất đáng ngờ." Sari nhăn mặt, có cảm giác khó chịu trong người. Suy nghĩ vẩn vơ điều gì đó mà ko thích chút nào.
"Tôi cx thấy. Chỉ là ko tiện nói ra. nay cậu nói vậy.........tôi cx nói luôn. Hành động đó......như thể....1 gián điệp." Kin thẳng thừng nói 1 câu xanh rờn.
"Ko. Sẽ ko như thế đâu Mizin kháng cự quyết liệt.
"Phải đó. Sine theo bọn này từ nhỏ rồi. hơn nữa.........." Karin lo lắng nhìn Kin ko đồng tình quan điểm.
Trong lúc đó có 1 cơn bão đang hình thành cấp độ 1 sau lưng bọn nó.
"Suỵt....có gì xuống dưới nói tiếp." Anh Yuhan nói bằng 1 giọng hết sức nhẹ nhàng nhưng có hiệu lực tuyệt đối. Bọn nó ko kháng cự nửa lời.
Và trong lòng cả lũ nhất định có chung 1 suy nghĩ 'Hắn sẽ lại nổi điên lên như núi lửa phong trào'
Cốc...cốc....cốc...
Hắn gõ cửa phòng 3 lần vẫn biết nó sẽ ko lên tiếng. Nên mở!!!
Nó đang ngồi trước gương, vẫn mái tóc dài. Trên người vận 1 chiếc váy trắng mỏng vải lụa mềm mại tựa bàn tay của nó. Chiếc váy ngắn trên đầu gối để lộ đôi chân trần trắng của nó.
1 cô bé vẻ ngoài mảnh khảnh yếu ớt như vậy thật khó để có thể ngờ lại ẩn chứa sức mạnh đáng kinh ngạc như thế. hắn tiến lại gần nó. nhìn vào 1 'nó' khác trong gương. Đôi mắt đó là.......màu đỏ.
"Ko sợ??!" nó cất giọng nhẹ tênh.
"Sợ? Ko!!!"
"Khi con mắt chuyển dần sang màu đỏ có nghĩa là có 2 điều đang sắp xảy ra. "
"Là gì?"
"1 là......" nó đứng lên, quay lại, tiến gần sát hắn "1 ma cà rồng đang lên cơn thèm khát máu". Tay nó luồn qua cổ hắn, vòng về phía sau. "2 là.....thần Chết....nổi hứng muốn mang 1 sinh linh nhỏ bé theo hắn."
Giọng nói mềm mại, lôi cuốn đó như thôi miên kẻ khác. Nhg rõ ràng hắn ko phải người bình thường. Nên mặc dù có mềm yếu cx ko hề tâm thần phân liệt.
Hắn nâng cằm nó lên , cúi xuống và......dặt 1 nụ hôn vào môi nó. Toàn cơ thể nó như bị khống chế, đến 1 cử động nhỏ nhoi cx ko làm được. Tay hắn vuốt ve những lọn tóc mềm của nó, khẽ thì thầm vào tai nó "Tóm lại......là đều muốn cướp đi mạng sống của người khác chứ gì?"
Nhg mà nụ hôn đó đã trấn ấp được cái đang trỗi dậy trong nó. Đôi mắt nó rất nhanh lại nhạt màu đi, trở lại màu xanh vốn có và cái tính hờ hững dễ ghét đó.
Hắn nỏe nụ cười cay đắng, nói rất nhỏ, nhỏ thôi "Từ lần đầu tiên gặp em, trái tim tôi đã bị đánh cắp mất rồi.......có mang thêm sinh mạng này cũng đâu có sao."
Lần đầu?!
Là khi tụi nó gặp nhau từ 14 năm về trước? Hay là mấy tháng nay.
"Còn cái này......" là Kenzama bạc, thanh kiếm yêu thích của nó! Sao.......?
Khi kiếm của nó rút ngắn thành cây thập giá bạc viên kim cương nhỏ giữa chuôi gươm kiếm sẽ biến thành bạc thường. Nhưng giờ đây nó.....như 1 bông hoa pha-lê trong suốt. Nhánh hoa nở rộ như cành sen. Không lẽ nào....... Người phá giải được phong ấn sức mạnh và quyền lực của thanh kiếm này lại là....
Chỉ có 1, duy nhất 1..........Đó là.......CHÂN MỆNH THIÊN TỬ của nó. Ko lẽ hắn...là.....ko, sẽ ko có chuyện đó đâu. Nó sắp rời xa thế giới này rồi mà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.