Quyển 2 - Chương 12: Quyển 2 - Chương 12
Kagome027
24/02/2023
Mấy vạn năm quen biết, chẳng ít lần Thiệu Hưng đã theo Tảo Triều về thăm song thân long nữ. Hắc long tướng quân thấy con gái đưa về một con rắn, càng tức điên hơn vạn phần trước kia. Dù Tảo Triều nhất quyết phủ nhận việc tư tình, nhưng lão tướng kinh nghiệm sống nhiều như sóng vỗ bờ, thêm nhìn ánh mắt đứa nhỏ mình hình hài lên, chẳng lẽ lão không hiểu con gái nghĩ gì. Năm tám vạn tuổi, nghịch nữ sống chết đòi lấy một con hươu sao côi cút, giờ ngỡ đã yên thì dẫn về một con mãng xà, lại còn là lục mãng xà. Con hươu sao kìa vì là đệ tử Dược Thần đời trước nên hắc long đại tướng chỉ bảo người đuổi đi, đến lượt con mãng xà này ắt chỉ có đường chết.
Tuy nhiên mãng xà nào phải loài ngu ngốc, đâu dễ để ai muốn đánh chết là đánh chết, võ công dẫu có thua hắc long thần tướng cả chục bậc nhưng với đầu óc tinh ranh, Thiệu Hưng chẳng thể nào đưa thân cho người khác đánh suông. Thấy lão Tài Vọng bắt đầu nóng giận muốn động thủ đuổi mình đi, hắn liền nói.
- Tôi là người của quân ngũ Tây Hải, tức là người của Tây Hải Long Vương nếu làm gì sai thì về đó Long Vương trách phạt, Trần tướng quân trên Thiên Cung chức cao vọng trọng nhưng đâu thể tùy tiện lạm quyền đánh binh sĩ của người khác. Không lẽ tướng quân muốn khắp thần giới biết đại tướng oai phong lại đi đả thương một binh sĩ nhỏ nhoi đến vấn an mình. Tôi đến phủ hắc long tướng quân cả thủy binh Tây Hải đều biết, giờ về mang thương tích hay mất mạng thì hắc long đại tướng sao tránh được liên quan. Hơn nữa, tôi được ái nữ nhà thần tướng mời tới, tức là khách, khách đến không tiếp đãi có thể tiễn về, thần tướng am tường lễ nghĩa sao lại đánh, còn mắng chửi khách, việc này đồn ra ngoài ắt hẳn không hay.
Nhận ra Thiệu Hưng miệng lưỡi không phải dạng tầm thường, lão hắc long đành chuyển sang phạt tội Tảo Triều, tuy nhiên làm thế cũng chẳng yên với con rắn ranh ma. Tài Vọng chưa kịp làm gì, hắn đã hỏi ngay.
- Tảo Triều đã làm gì có lỗi? Làm nên điều gì bất hiếu đến phải bị đánh? Con gái kết giao bằng hữu đâu phải tội nghiệt, hắc long thần tướng năm xưa bằng hữu bốn phương tám hướng nay ái nữ chỉ đưa một bằng hữu về thăm gia quyến sao lại trách mắng?
Lão liền đùng đùng quát rằng.
- Ta đánh vì đứa con gái này kết giao bằng hữu thân phận thấp hèn, đưa hạng cùng đinh mạt hạng qua cửa. Tội đấy nhất định phải răn dạy bằng đòn roi.
Ngỡ nghe thế Thiệu Hưng chịu thua, nào hay hắn tức thì đối đáp.
- So với Tảo Triều tôi không hề thấp hèn, đều là binh sĩ như nhau, ở cùng doanh trại, ăn cũng ngang mâm, địa vị như nhau thì có ai thấp hèn hơn ai.
Tựu trung, Trần long tướng nói gì hắn cũng đều có cách đối đáp khiến người ta chẳng biết đường ứng phó, đánh không được mắng chửi chả xong. Cả đời phụ thân của Tảo Triều chưa gặp kẻ địch nào dai dẳng thế này, đánh không ra đánh, tiếp chiêu không ra tiếp chiêu, mà tránh đòn cũng không ra tránh đòn.
Thấy tướng công sắp hết bình tĩnh nổi, còn mãng xà kia vẫn bình thản như không, Trần phu nhân đành đến nói nhỏ khuyên lão tướng đừng nổi nóng mà sinh bệnh, kẻo lại phải đến Y Viện phen nữa. Nghe thê tử nhắc, hắc long thần tướng sực nhớ lần trước bị bệnh nặng, đến Y Viện nhìn kẻ bắt mạch, bốc thuốc cứu cái mạng già thật chẳng biết giấu mặt đi đâu. Giờ thêm lần nữa tới Y Viện thì khác chi lão chuốc nhục vào người, thôi cũng đành kiềm chế bớt.
Núp sau lưng Thiệu Hưng, Tảo Triều cũng phải khúc khích cười thầm, phụ thân nàng sống trên đời trọng nhất là danh dự, thể diện, vì danh dự gia tộc sẵn sàng ép con phụ bạc nhân tình, hôm nay lục mãng xà lại dùng chiêu gậy ông đập lưng ông, đánh vào thể diện, làm lão tướng không thể ra tay với hắn. Ngày đầu gia nhập thủy binh Tảo Triều cũng bực mình với cách thưa chuyện của hắn y hệt phụ thân lúc này, nhưng dần dần tiếp xúc, ngẫm lại, thật sự hắn nói rất đúng lý lẽ, rồi đâm ra thích lúc nào chẳng hay.
.........................................
Sống trên đời ai cũng có bí mật, và Thiệu Hưng không hề ngoại lệ. Mãng xà đang giấu một bí mật về thời gian trải qua quá khứ tận cùng kinh hoàng tưởng chừng sắp bỏ mạng. Vạn năm hắn nằm sâu đáy nước, pháp lực gần như mất sạch, phải tu luyện lại từ điểm khởi đầu, bao công danh nửa đời xây đắp bị hủy tan nát trong nháy mắt. Nguyên nhân bởi hắn gây chuyện nhầm người, thời đó công danh sự nghiệp đang lên như diều gặp gió, thêm đường đi thuận lợi chưa va vấp gì, cứ chăm chăm ngoan cố như con ngựa bất kham chẳng màng muôn vàn chướng ngại, nên tâm hắn ít nhiều kiêu hãnh. Rồi cái gì đến phải đến, hắn bị tiểu nhân hãm hại tới thân tàn ma dại, bị đời dạy một lần trắng mắt. Qua bài học đắt giá, dần dà mãng xà học được cách nhìn người, hắn ta trở thành khôn ngoan, biết đâu là kẻ thâm sâu đáng sợ, đâu là người chỉ được cái miệng, chẳng cần lo lắng nhiều.
Hắn từng chạm mặt vài tên hung hăng, trịch thượng, điệu bộ lúc nào cũng khinh khỉnh, thêm cả to mồm, thế mà, ai sợ thì sợ cứ sợ, riêng Thiệu Hưng lại dửng dưng. Trong mắt hắn, bọn to mồm thường thuộc loại dựa hơi ai đó có chút quyền thế, y như cây tầm gửi bám thân cổ thụ rồi liền nghĩ mình cũng thành cổ thụ. Thứ đó phải nói là ngu ngốc nhiều hơn, đã là kẻ ngốc thì thường không cần sợ.
Đến lúc nghe về hắc long Trần Tài Vọng nổi danh kiêu hãnh, kiêu hãnh vì có nguyên nhân xác đáng, vì có tài năng thật sự chứ không phải hoàn toàn dựa dẫm danh thế gia tộc hay có bất kỳ ai chống lưng, mãng xà vẫn tràn trề tự tin suy đoán, hắc long tướng quân bề ngoài luôn ngẩng cao đầu, luôn tỏ vẻ bản thân là nhất, kết giao phải bằng vai phải lứa, làm gì cũng chú trọng môn đăng hộ đối, tưởng đâu lão cao sang từ ngàn đời nhưng chính điều đó đang lật tẩy lão ta. Người cao quý từ trong gốc rễ vốn đâu cần phô bày hay dùng bằng hữu xung quanh tô điểm mình, chỉ những kẻ đang nơm nớp lo sợ bản thân chưa xứng với danh xưng thế gian đặt cho, sợ ánh mắt người đời soi được điểm yếu từ lâu chôn giấu, mới tìm cách đắp vàng đắp bạc, đắp tiếng tăm lên nhằm che khuất những điều muôn đời xấu hổ. Những người này thường sống chết cùng hai từ "sĩ diện", sĩ diện luôn phải khư khư trên đầu, đến chết cũng không được bỏ xuống. Nếu lão hắc long đúng là dạng người ấy, Thiệu Hưng càng không cần sợ, Trần tướng quân sĩ diện thì chỉ việc đánh vào đúng sĩ diện, chả phải làm dữ hay chống đối, chỉ âm thầm cho những người xung quanh biết ái tình giữa hắn và Tảo Triều. Người trọng danh dự như lão hắc long dĩ nhiên chẳng dám làm dữ để ảnh hưởng đến danh tiết con gái, còn hắn cứ ngang nhiên ngồi làm ngư ông đắc lợi.
...........................................................
Rồi nhiều lần, nhiều ngày, nhiều tháng mãng xà cứ đến rồi đi. Chẳng có cách đuổi hẳn, mắng chửi cũng chỉ rước thêm bực mình, nên Tài Vọng quyết mặc kệ, hắn đến thì ngoảnh mặt làm ngơ cho xong. Bằng hữu nhà tướng quân lúc đầu còn ngạc nhiên vì sao nhà đại tướng Long tộc kiêu ngạo lại có rắn lục tầm thường, nhưng tiếp xúc lâu ngày mọi người mới cảm nhận mãng xà này thật chẳng tệ, tính hắn nhanh nhẹn hoạt bát, đối đáp khôn ngoan, nếu không ai đụng chạm gì hắn vẫn là kẻ biết kính trên nhường dưới. Vừa hay thời điểm này Thiệu Hưng mới được cất nhắc lên làm binh sĩ cho cấm vệ quân Thiên Cung, mọi người dần nhìn hắn bằng ánh mắt khác, xem ra chẳng phải thứ kém cỏi bất tài. Các chú bác của Tảo Triều lâu ngày mưa dầm thấm đất cũng nảy sinh cảm tình với mãng xà, riêng lão hắc long không nói không rằng, chỉ bớt mặt cau mày có đôi phần.
Vài ba người quen thấy Thiệu Hưng đeo đuổi long nữ đã quá lâu mà chẳng thấy song thân người ta đả động gì việc cưới hỏi liền tội nghiệp mà khuyên nhủ. Người thì bảo Tảo Triều thân tiểu thư cành vàng lá ngọc, mãng xà khó lòng với tới, bởi ngàn đời rắn chui dưới đất đừng vọng tưởng rồng bay trên trời, hắn nên biết thân biết phận đi tìm mối khác. Kẻ khác còn nhắc Trần long tướng đã tuyên bố sẽ gả ái nữ cho hoàng tử Quỷ tộc, Thiệu Hưng mãn đời cũng chỉ được làm bằng hữu với Tảo Triều thôi chứ sao thành lang quân nổi.
Nghe mấy lời khuyên đó, mãng xà cười thầm trong bụng vì hắn đang giữ một bí mật rằng thê tử cũ của hắn so với Tảo Triều còn cao quý hơn tận mấy bậc, với hắn yêu là chẳng phân biệt sang hèn, chẳng cần đắn đo giai cấp, chỉ cần chân thành là đủ. Riêng phần quyền thế, hắn chưa nói được, hắn muốn nhà Tảo Triều chấp nhận bản thân hắn ngay thời điểm cơ hàn chứ không phải chấp nhận khi con mãng xà này đã vinh hóa phú quý rợp trời.
Còn chuyện long nữ lấy hoàng tử, Thiệu Hưng càng không thèm lo. Người đó nếu muốn hỏi cưới Tảo Triều thì đã sang hỏi cưới từ lâu rồi, đằng này hắn quấn quýt nhân tình đã mấy vạn năm, ra vào phủ tướng quân như đi chợ mà chưa từng một ngày thấy người từ quỷ giới sang bàn hôn sự. Nói thẳng ra thì hắn sợ hắc long thần tướng xấu mặt chứ thật tình cái việc Tảo Triều thành vương phi có lẽ chỉ là Trần tướng quân ảo mộng thôi. Việc ảo mộng, rắn lục càng kinh nghiệm hơn, một ảo mộng xa vời từng khiến hắn mất sạch vợ con, mất cả tương lai. Thân phụ của Tảo Triều cũng đang mơ mộng như hắn ngày xưa, điều đấy vô tình khiến hắn đã lợi càng thêm lợi. Bởi khi ảo mộng tan vỡ, người ta thường sẽ sống thực tế hơn và luôn tìm cách bám víu vào những gì gần gũi chứ nào ai đã vỡ mộng còn đi với mây trời thêm phen nữa.
Với ý nghĩ đó, hắn thản nhiên gần gũi long nữ, mặc tiếng người đời khen chê. Để rồi bằng hữu lẫn thân quyến nhà Trần tướng quân đều thấy, thế là vài người quen thầm nhắc nhở Tài Vọng tính đường gả Tảo Triều cho Thiệu Hưng. Thứ nhất họ thấy rõ con mãng xà ấy khá lì lợm, cương quyết không chịu đầu hàng. Thứ hai ngày long nữ còn trẻ trung, long tướng từ chối hết bao đám mối mai vì ước vọng gả con về chốn cung vàng điện ngọc, nay những kẻ cầu hôn ngày xưa đều đã vợ con êm ấm, riêng long nữ vẫn vò võ ra vào một mình. Thân quyến cũng khuyên nếu giờ long tướng không chịu nắm lấy Thiệu Hưng khác chi để Tảo Triều thành gái già, tuổi xuân nữ nhân được bao lâu, nay long nữ ra phố còn bao nhiêu kẻ ngoái nhìn mà hoài vọng tưởng.
Những lời khuyên không sai mà long tướng vẫn chưa bỏ được giấc mơ kết thông gia với Quỷ tộc. Tài Vọng vì nuôi ý định ấy mà rất nhiều lần hỏi han Thiên Đế về hoàng tử Quỷ tộc nhưng vua thần giới vốn không có tính mang chuyện nhà người khác ra kể lể ngồi lê đôi mách nên ông luôn lắc đầu từ chối nhắc tới hoàng tử ấy. Ngay cả thị vệ Dương Thất, lão cũng đôi ba lần kéo ra hỏi riêng mấy lời, và đổi lại cũng chỉ là câu đáp rằng chẳng biết, chẳng rõ chuyện đấy.
Lão hắc long đương nhiên không ngu ngốc ngồi chờ thời mãi. Lợi dụng việc có người thân trong nhà làm việc chuyển thông tin liên lạc giữa thần giới và quỷ giới, Tài Vọng đã rất nhiều lần viết thư nhờ gửi đến thẳng tay hoàng tử Quỷ tộc, thư vừa nhắc chuyện bản thân lão còn giữ pháp khí của hoàng tử, vừa kể xa gần nhà lão có ái nữ xinh đẹp, tài hoa, lại rất ngưỡng mộ hoàng tử, và đang mong một lần được diện kiến. Thậm chí lão còn gửi tận mấy bức tranh họa chân dung Tảo Triều sang cho hoàng tử quỷ giới, với hy vọng người ta sẽ vì dung mạo con lão mà nổi lòng hiếu kỳ tìm tới. Thế nhưng số phận chẳng toại cho ước mong, bao lá thư gửi đi đều chìm vào hư vô dẫu người nhà một mực thề thốt rằng đã trao đến tận chốn đế thất Quỷ tộc.
Sau đó, Tài Vọng đánh liều mượn việc công sự để theo thiên binh sang quỷ giới, khổ nỗi tận mấy lần sang lão đều chẳng thấy hoàng tử mình muốn tìm. Khi dò la tin tức kỹ càng, hắc long tướng quân mới hay nam nhân đó tính ưa rong ruổi, thích săn bắn mạo hiểm, mỗi lần hoàng tử đi phiêu du thì nhanh nhất nửa năm, lâu nhất bốn năm mới về vương cung, đến mức Quỷ Đế còn chẳng biết con mình đã đi những đâu.
Những chuyến đi, những lần thăm dò toàn dìm Tài Vọng vào não nề thất vọng, cho tới một lần cuối hy vọng lại lóe lên cho hắc long tướng quân khi có người báo tin đế thất Quỷ tộc sang thần giới... Tiếc thay, niềm hy vọng mong manh bừng sáng rồi vụt tắt chẳng khác gì sao băng vì nhà người ta sang để giải quyết việc Tỉnh Vĩ mạo phạm vương tôn Thụy Du, chứ nào đả động tới nhà lão.
Tài Vọng ngày ấy cũng chạy ra nghe ngóng nhưng chạy đến nơi thì Quỷ Đế lẫn hoàng tử đã về tự khi nào rồi, và không một ai nhắc tới chuyện pháp khí. Mà hoàng tử đến Thiên Cung là đại hoàng tử, trong khi nam nhân lão hắc long mong chờ lại là con út của vua quỷ, kẻ chẳng hề lộ diện hôm đó.
Đến nước này, Tài Vọng thực đã thất vọng bảy phần. Do trong một lần say rượu đã lỡ tuyên bố sẽ gả Tảo Triều sang Quỷ tộc, nay rút lại thì ai xem ra gì, đành cắn răng chờ thêm vậy. Và cái chờ thêm đó càng lúc càng tuyệt vọng, tuyệt vọng đến lão lắm phen thở dài ngao ngán. Thư gửi như không gửi, tới tận nơi tìm chẳng gặp, người cũng hiển nhiên chưa lần nào quay lại đây để hỏi han việc pháp khí, món pháp khí ấy luôn nằm im trong nhà Tài Vọng tựa đang cười cợt ai đó ôm giấc mộng viển vông.
Đến tận chừng mấy trăm năm trước, Tài Vọng choáng váng mặt mày vì đón tin báo rằng hoàng tử Quỷ tộc đã nạp phi, là nữ nhân xinh đẹp, gia thế hiển hách, được Quỷ Đế đến tận nơi thăm dò, ưng ý chọn lựa đường hoàng. Tin ấy ngang bằng một đòn sấm sét đánh thẳng vào lòng kiêu hãnh nơi lão, còn kinh khủng hơn độc thủ từ bất kỳ kẻ thù nào. Bằng hữu thương xót đành nhắc rằng xưa nay hắc long tướng quân chỉ dựa vào món pháp khí để mong hoàng tử tìm tới chứ đâu có thỏa thuận gì để người ta bắt buộc phải cưới con gái lão, thậm chí hoàng tử còn chưa chắc đã biết đến Tảo Triều, mối hôn ước này có khác gì giấc mơ giữa ban ngày.
Chuyện ấy sớm muộn rồi cũng lọt vào tai rắn lục, Thiệu Hưng mừng thầm trong bụng, Trần long tướng sụp đổ rồi chắc chắn sẽ đi lại con đường hắn đi ngày xưa. Mãng xà vì từng sụp đổ hy vọng mà phải bấu víu lại từ bậc thấp nhất, gia nhập vào vị trí thấp nhất trong quân ngũ Tây Hải, chịu bao nhiêu uất ức chờ tới ngày rũ bùn ngoi lên. Nay Tảo Triều không gả được, tin đồn hắn là nhân tình của long nữ cả Thiên Cung ai ai cũng biết, nên hắn chỉ cần nhẫn nhịn thêm thời gian ngắn nữa, đợi khi long tướng sụp đổ hết hy vọng, hắn sẽ là cái bậc duy nhất để lão bám vào, trừ phi lão ta muốn Tảo Triều ở vậy đến già.
Đúng thật Trần long tướng đâu muốn giữ mãi con gái để thiên hạ cười nhạo, trước kia lão khoe khoang hết làng trên xóm dưới ái nữ tài giỏi xuất chúng, giờ không ai rước đi khác nào chuốc nhục vào người. Lão cũng xa gần hỏi han về Lục Thiệu Hưng, về sự nghiệp, đường quan lộ của hắn. Thỉnh thoảng lão còn âm thầm bảo mấy con trai ra thử võ công hắn ta. Nấp một góc quan sát, lão không nói gì chỉ lặng lẽ gật đầu.
Tuy có nhiều dấu hiệu khả quan, Tảo Triều vẫn biết phụ thân không phản đối nhưng cũng sẽ khó lòng chấp nhận, lại nhớ đến việc mẫu thân dùng sinh mạng bắt mình cắt tơ duyên, lòng chả khỏi bất an. Thiệu Hưng đã loáng thoáng nghe về việc nương tử của hắc long thần tướng từng dùng sinh mạng uy hiếp con gái. Dù không biết rõ nguyên nhân là gì, Thiệu Hưng vẫn bình tĩnh khuyên Tảo Triều.
- Nếu mẹ em lấy sinh mạng uy hiếp thì người lo sợ nhất chẳng phải Trần đại tướng sao, nếu em một mực cãi lời, vợ lại mất mạng chính là long tướng mất cả chì lẫn chài rồi. Ngày đó có lẽ em khá cứng đầu đối phó song thân nhỉ, cha mẹ nào thấy con cái ngang ngạnh chẳng nóng giận, nếu biết lúc nào mềm mỏng lúc nào cương quyết kết quả đã khác. Nay đừng quyết liệt chống đối, ẩn nhẫn chờ thời thôi, sống trên đời phải biết chữ "nhẫn", kẻ thắng chưa chắc là kẻ mạnh nhưng chắc chắn sẽ là kẻ ở lại đến sau cùng. Em biết chữ nhẫn viết ra sao mà, chữ nhẫn (忍) phía dưới là chữ tâm (心), phía trên có một chữ đao (刀), chữ "nhẫn" nếu đứng không vững thì lưỡi đao sẽ cắt đứt trái tim. Cha mẹ em lòng cứng như đá nên ngày xưa em mới phải chịu thua. Nhưng đừng quên đá sẽ bị nước bào mòn vì nước mềm mại chảy uốn lượn dựa vào địa hình qua từng khe đá nhỏ hẹp, bởi thế ngỡ vô hại mà đá bị nước bào mòn lúc nào không hay. Tuy vậy nguy hiểm nhất vẫn là gió, gió lúc cần mạnh mẽ sẽ mạnh mẽ, lúc nhẹ nhàng sẽ nhẹ nhàng, không sát thương như đao kiếm, không hữu hình như nước, thoát ẩn thoát hiện muốn đề phòng cũng bất khả. Thời gian dù lâu nhưng không bỏ cuộc mỗi ngày một chút, chẳng phải bao nhiêu đá vạn vạn tuổi trên núi cao kia đã bị gió bào mòn đấy sao. Gió chính là dựa vào chữ "nhẫn" để thành công.
- Ngươi đừng nói lời vô ích nữa, cha ta là tướng quân nhẽ nào không biết đến chữ "nhẫn", nếu nói đến nhẫn ngươi không bì được với cha ta đâu.
- Cha em cũng "nhẫn" đấy, kiên nhẫn chờ đợi hoàng tử Quỷ tộc quay lại, tiếc thay chữ "nhẫn" đó đi chung với chữ "kiêu". Chữ "kiêu" (驕) trong kiêu ngạo vốn có bộ mã (馬), em biết tại sao không? Vì chữ ấy ám chỉ con ngựa tốt, ngựa hay nhưng không biết trước sau, cứ băng băng chạy tới thành con ngựa bất kham. Người đời cũng thế, kiêu căng tự phụ như ngựa bất kham, rốt cuộc...
Nhân tình nói chẳng sai nhưng thẳng thừng nói về Trần long tướng như thế, Tảo Triều đương nhiên ít nhiều không vui. Nàng liền hỏi ngược.
- Ngươi im được chưa? Nói như thế chẳng nhẽ con mãng xà ngươi hay lắm sao? Ngươi là nước hay là gió? Ngươi "nhẫn" được tới đâu, chẳng lẽ ngươi chưa bao giờ kiêu ngạo.
- Dĩ nhiên ta đã từng kiêu ngạo và bị cuộc đời cho một đòn chí mạng. Mà ta không phải nước cũng không phải gió, ta là... lang quân của Tảo Triều. Ha Ha!
Nàng nghe hắn nói mà suýt tức chết, đúng thực con rắn này chẳng nghiêm túc được bao lâu. Tuy vậy, lời người ta nói đâu vô lý, lúc trước song thân hỏi việc định tình với cố nhân đúng là Tảo Triều rất cứng đầu, lớn tiếng cãi phụ mẫu còn ngang nhiên thách thức. Hôm dẫn Thiệu Hưng về, dù lên tiếng phủ nhận việc có ái tình mà cách nói từ nàng cũng ương bướng, ngang ngược nên cha mới định động thủ. Nếu đổi có con gái như thế chắc bản thân nàng cũng tức chết. Thiệu Hưng lúc mới đến đây, ban đầu quả có mâu thuẫn với lão hắc long, có chút cợt nhã nhưng lời nói không xúc phạm, vẫn biết trên dưới. Thời gian dài, thân quyến trong gia tộc đã dần cảm mến hắn, riêng song thân nàng thì chẳng biết thế nào. Đúng là gió bào mòn đá nhẹ nhàng không hay không biết, thời gian lâu đến chả đếm nổi, long nữ chờ phụ mẫu đồng ý đến bao giờ đây.
Tuy nhiên mãng xà nào phải loài ngu ngốc, đâu dễ để ai muốn đánh chết là đánh chết, võ công dẫu có thua hắc long thần tướng cả chục bậc nhưng với đầu óc tinh ranh, Thiệu Hưng chẳng thể nào đưa thân cho người khác đánh suông. Thấy lão Tài Vọng bắt đầu nóng giận muốn động thủ đuổi mình đi, hắn liền nói.
- Tôi là người của quân ngũ Tây Hải, tức là người của Tây Hải Long Vương nếu làm gì sai thì về đó Long Vương trách phạt, Trần tướng quân trên Thiên Cung chức cao vọng trọng nhưng đâu thể tùy tiện lạm quyền đánh binh sĩ của người khác. Không lẽ tướng quân muốn khắp thần giới biết đại tướng oai phong lại đi đả thương một binh sĩ nhỏ nhoi đến vấn an mình. Tôi đến phủ hắc long tướng quân cả thủy binh Tây Hải đều biết, giờ về mang thương tích hay mất mạng thì hắc long đại tướng sao tránh được liên quan. Hơn nữa, tôi được ái nữ nhà thần tướng mời tới, tức là khách, khách đến không tiếp đãi có thể tiễn về, thần tướng am tường lễ nghĩa sao lại đánh, còn mắng chửi khách, việc này đồn ra ngoài ắt hẳn không hay.
Nhận ra Thiệu Hưng miệng lưỡi không phải dạng tầm thường, lão hắc long đành chuyển sang phạt tội Tảo Triều, tuy nhiên làm thế cũng chẳng yên với con rắn ranh ma. Tài Vọng chưa kịp làm gì, hắn đã hỏi ngay.
- Tảo Triều đã làm gì có lỗi? Làm nên điều gì bất hiếu đến phải bị đánh? Con gái kết giao bằng hữu đâu phải tội nghiệt, hắc long thần tướng năm xưa bằng hữu bốn phương tám hướng nay ái nữ chỉ đưa một bằng hữu về thăm gia quyến sao lại trách mắng?
Lão liền đùng đùng quát rằng.
- Ta đánh vì đứa con gái này kết giao bằng hữu thân phận thấp hèn, đưa hạng cùng đinh mạt hạng qua cửa. Tội đấy nhất định phải răn dạy bằng đòn roi.
Ngỡ nghe thế Thiệu Hưng chịu thua, nào hay hắn tức thì đối đáp.
- So với Tảo Triều tôi không hề thấp hèn, đều là binh sĩ như nhau, ở cùng doanh trại, ăn cũng ngang mâm, địa vị như nhau thì có ai thấp hèn hơn ai.
Tựu trung, Trần long tướng nói gì hắn cũng đều có cách đối đáp khiến người ta chẳng biết đường ứng phó, đánh không được mắng chửi chả xong. Cả đời phụ thân của Tảo Triều chưa gặp kẻ địch nào dai dẳng thế này, đánh không ra đánh, tiếp chiêu không ra tiếp chiêu, mà tránh đòn cũng không ra tránh đòn.
Thấy tướng công sắp hết bình tĩnh nổi, còn mãng xà kia vẫn bình thản như không, Trần phu nhân đành đến nói nhỏ khuyên lão tướng đừng nổi nóng mà sinh bệnh, kẻo lại phải đến Y Viện phen nữa. Nghe thê tử nhắc, hắc long thần tướng sực nhớ lần trước bị bệnh nặng, đến Y Viện nhìn kẻ bắt mạch, bốc thuốc cứu cái mạng già thật chẳng biết giấu mặt đi đâu. Giờ thêm lần nữa tới Y Viện thì khác chi lão chuốc nhục vào người, thôi cũng đành kiềm chế bớt.
Núp sau lưng Thiệu Hưng, Tảo Triều cũng phải khúc khích cười thầm, phụ thân nàng sống trên đời trọng nhất là danh dự, thể diện, vì danh dự gia tộc sẵn sàng ép con phụ bạc nhân tình, hôm nay lục mãng xà lại dùng chiêu gậy ông đập lưng ông, đánh vào thể diện, làm lão tướng không thể ra tay với hắn. Ngày đầu gia nhập thủy binh Tảo Triều cũng bực mình với cách thưa chuyện của hắn y hệt phụ thân lúc này, nhưng dần dần tiếp xúc, ngẫm lại, thật sự hắn nói rất đúng lý lẽ, rồi đâm ra thích lúc nào chẳng hay.
.........................................
Sống trên đời ai cũng có bí mật, và Thiệu Hưng không hề ngoại lệ. Mãng xà đang giấu một bí mật về thời gian trải qua quá khứ tận cùng kinh hoàng tưởng chừng sắp bỏ mạng. Vạn năm hắn nằm sâu đáy nước, pháp lực gần như mất sạch, phải tu luyện lại từ điểm khởi đầu, bao công danh nửa đời xây đắp bị hủy tan nát trong nháy mắt. Nguyên nhân bởi hắn gây chuyện nhầm người, thời đó công danh sự nghiệp đang lên như diều gặp gió, thêm đường đi thuận lợi chưa va vấp gì, cứ chăm chăm ngoan cố như con ngựa bất kham chẳng màng muôn vàn chướng ngại, nên tâm hắn ít nhiều kiêu hãnh. Rồi cái gì đến phải đến, hắn bị tiểu nhân hãm hại tới thân tàn ma dại, bị đời dạy một lần trắng mắt. Qua bài học đắt giá, dần dà mãng xà học được cách nhìn người, hắn ta trở thành khôn ngoan, biết đâu là kẻ thâm sâu đáng sợ, đâu là người chỉ được cái miệng, chẳng cần lo lắng nhiều.
Hắn từng chạm mặt vài tên hung hăng, trịch thượng, điệu bộ lúc nào cũng khinh khỉnh, thêm cả to mồm, thế mà, ai sợ thì sợ cứ sợ, riêng Thiệu Hưng lại dửng dưng. Trong mắt hắn, bọn to mồm thường thuộc loại dựa hơi ai đó có chút quyền thế, y như cây tầm gửi bám thân cổ thụ rồi liền nghĩ mình cũng thành cổ thụ. Thứ đó phải nói là ngu ngốc nhiều hơn, đã là kẻ ngốc thì thường không cần sợ.
Đến lúc nghe về hắc long Trần Tài Vọng nổi danh kiêu hãnh, kiêu hãnh vì có nguyên nhân xác đáng, vì có tài năng thật sự chứ không phải hoàn toàn dựa dẫm danh thế gia tộc hay có bất kỳ ai chống lưng, mãng xà vẫn tràn trề tự tin suy đoán, hắc long tướng quân bề ngoài luôn ngẩng cao đầu, luôn tỏ vẻ bản thân là nhất, kết giao phải bằng vai phải lứa, làm gì cũng chú trọng môn đăng hộ đối, tưởng đâu lão cao sang từ ngàn đời nhưng chính điều đó đang lật tẩy lão ta. Người cao quý từ trong gốc rễ vốn đâu cần phô bày hay dùng bằng hữu xung quanh tô điểm mình, chỉ những kẻ đang nơm nớp lo sợ bản thân chưa xứng với danh xưng thế gian đặt cho, sợ ánh mắt người đời soi được điểm yếu từ lâu chôn giấu, mới tìm cách đắp vàng đắp bạc, đắp tiếng tăm lên nhằm che khuất những điều muôn đời xấu hổ. Những người này thường sống chết cùng hai từ "sĩ diện", sĩ diện luôn phải khư khư trên đầu, đến chết cũng không được bỏ xuống. Nếu lão hắc long đúng là dạng người ấy, Thiệu Hưng càng không cần sợ, Trần tướng quân sĩ diện thì chỉ việc đánh vào đúng sĩ diện, chả phải làm dữ hay chống đối, chỉ âm thầm cho những người xung quanh biết ái tình giữa hắn và Tảo Triều. Người trọng danh dự như lão hắc long dĩ nhiên chẳng dám làm dữ để ảnh hưởng đến danh tiết con gái, còn hắn cứ ngang nhiên ngồi làm ngư ông đắc lợi.
...........................................................
Rồi nhiều lần, nhiều ngày, nhiều tháng mãng xà cứ đến rồi đi. Chẳng có cách đuổi hẳn, mắng chửi cũng chỉ rước thêm bực mình, nên Tài Vọng quyết mặc kệ, hắn đến thì ngoảnh mặt làm ngơ cho xong. Bằng hữu nhà tướng quân lúc đầu còn ngạc nhiên vì sao nhà đại tướng Long tộc kiêu ngạo lại có rắn lục tầm thường, nhưng tiếp xúc lâu ngày mọi người mới cảm nhận mãng xà này thật chẳng tệ, tính hắn nhanh nhẹn hoạt bát, đối đáp khôn ngoan, nếu không ai đụng chạm gì hắn vẫn là kẻ biết kính trên nhường dưới. Vừa hay thời điểm này Thiệu Hưng mới được cất nhắc lên làm binh sĩ cho cấm vệ quân Thiên Cung, mọi người dần nhìn hắn bằng ánh mắt khác, xem ra chẳng phải thứ kém cỏi bất tài. Các chú bác của Tảo Triều lâu ngày mưa dầm thấm đất cũng nảy sinh cảm tình với mãng xà, riêng lão hắc long không nói không rằng, chỉ bớt mặt cau mày có đôi phần.
Vài ba người quen thấy Thiệu Hưng đeo đuổi long nữ đã quá lâu mà chẳng thấy song thân người ta đả động gì việc cưới hỏi liền tội nghiệp mà khuyên nhủ. Người thì bảo Tảo Triều thân tiểu thư cành vàng lá ngọc, mãng xà khó lòng với tới, bởi ngàn đời rắn chui dưới đất đừng vọng tưởng rồng bay trên trời, hắn nên biết thân biết phận đi tìm mối khác. Kẻ khác còn nhắc Trần long tướng đã tuyên bố sẽ gả ái nữ cho hoàng tử Quỷ tộc, Thiệu Hưng mãn đời cũng chỉ được làm bằng hữu với Tảo Triều thôi chứ sao thành lang quân nổi.
Nghe mấy lời khuyên đó, mãng xà cười thầm trong bụng vì hắn đang giữ một bí mật rằng thê tử cũ của hắn so với Tảo Triều còn cao quý hơn tận mấy bậc, với hắn yêu là chẳng phân biệt sang hèn, chẳng cần đắn đo giai cấp, chỉ cần chân thành là đủ. Riêng phần quyền thế, hắn chưa nói được, hắn muốn nhà Tảo Triều chấp nhận bản thân hắn ngay thời điểm cơ hàn chứ không phải chấp nhận khi con mãng xà này đã vinh hóa phú quý rợp trời.
Còn chuyện long nữ lấy hoàng tử, Thiệu Hưng càng không thèm lo. Người đó nếu muốn hỏi cưới Tảo Triều thì đã sang hỏi cưới từ lâu rồi, đằng này hắn quấn quýt nhân tình đã mấy vạn năm, ra vào phủ tướng quân như đi chợ mà chưa từng một ngày thấy người từ quỷ giới sang bàn hôn sự. Nói thẳng ra thì hắn sợ hắc long thần tướng xấu mặt chứ thật tình cái việc Tảo Triều thành vương phi có lẽ chỉ là Trần tướng quân ảo mộng thôi. Việc ảo mộng, rắn lục càng kinh nghiệm hơn, một ảo mộng xa vời từng khiến hắn mất sạch vợ con, mất cả tương lai. Thân phụ của Tảo Triều cũng đang mơ mộng như hắn ngày xưa, điều đấy vô tình khiến hắn đã lợi càng thêm lợi. Bởi khi ảo mộng tan vỡ, người ta thường sẽ sống thực tế hơn và luôn tìm cách bám víu vào những gì gần gũi chứ nào ai đã vỡ mộng còn đi với mây trời thêm phen nữa.
Với ý nghĩ đó, hắn thản nhiên gần gũi long nữ, mặc tiếng người đời khen chê. Để rồi bằng hữu lẫn thân quyến nhà Trần tướng quân đều thấy, thế là vài người quen thầm nhắc nhở Tài Vọng tính đường gả Tảo Triều cho Thiệu Hưng. Thứ nhất họ thấy rõ con mãng xà ấy khá lì lợm, cương quyết không chịu đầu hàng. Thứ hai ngày long nữ còn trẻ trung, long tướng từ chối hết bao đám mối mai vì ước vọng gả con về chốn cung vàng điện ngọc, nay những kẻ cầu hôn ngày xưa đều đã vợ con êm ấm, riêng long nữ vẫn vò võ ra vào một mình. Thân quyến cũng khuyên nếu giờ long tướng không chịu nắm lấy Thiệu Hưng khác chi để Tảo Triều thành gái già, tuổi xuân nữ nhân được bao lâu, nay long nữ ra phố còn bao nhiêu kẻ ngoái nhìn mà hoài vọng tưởng.
Những lời khuyên không sai mà long tướng vẫn chưa bỏ được giấc mơ kết thông gia với Quỷ tộc. Tài Vọng vì nuôi ý định ấy mà rất nhiều lần hỏi han Thiên Đế về hoàng tử Quỷ tộc nhưng vua thần giới vốn không có tính mang chuyện nhà người khác ra kể lể ngồi lê đôi mách nên ông luôn lắc đầu từ chối nhắc tới hoàng tử ấy. Ngay cả thị vệ Dương Thất, lão cũng đôi ba lần kéo ra hỏi riêng mấy lời, và đổi lại cũng chỉ là câu đáp rằng chẳng biết, chẳng rõ chuyện đấy.
Lão hắc long đương nhiên không ngu ngốc ngồi chờ thời mãi. Lợi dụng việc có người thân trong nhà làm việc chuyển thông tin liên lạc giữa thần giới và quỷ giới, Tài Vọng đã rất nhiều lần viết thư nhờ gửi đến thẳng tay hoàng tử Quỷ tộc, thư vừa nhắc chuyện bản thân lão còn giữ pháp khí của hoàng tử, vừa kể xa gần nhà lão có ái nữ xinh đẹp, tài hoa, lại rất ngưỡng mộ hoàng tử, và đang mong một lần được diện kiến. Thậm chí lão còn gửi tận mấy bức tranh họa chân dung Tảo Triều sang cho hoàng tử quỷ giới, với hy vọng người ta sẽ vì dung mạo con lão mà nổi lòng hiếu kỳ tìm tới. Thế nhưng số phận chẳng toại cho ước mong, bao lá thư gửi đi đều chìm vào hư vô dẫu người nhà một mực thề thốt rằng đã trao đến tận chốn đế thất Quỷ tộc.
Sau đó, Tài Vọng đánh liều mượn việc công sự để theo thiên binh sang quỷ giới, khổ nỗi tận mấy lần sang lão đều chẳng thấy hoàng tử mình muốn tìm. Khi dò la tin tức kỹ càng, hắc long tướng quân mới hay nam nhân đó tính ưa rong ruổi, thích săn bắn mạo hiểm, mỗi lần hoàng tử đi phiêu du thì nhanh nhất nửa năm, lâu nhất bốn năm mới về vương cung, đến mức Quỷ Đế còn chẳng biết con mình đã đi những đâu.
Những chuyến đi, những lần thăm dò toàn dìm Tài Vọng vào não nề thất vọng, cho tới một lần cuối hy vọng lại lóe lên cho hắc long tướng quân khi có người báo tin đế thất Quỷ tộc sang thần giới... Tiếc thay, niềm hy vọng mong manh bừng sáng rồi vụt tắt chẳng khác gì sao băng vì nhà người ta sang để giải quyết việc Tỉnh Vĩ mạo phạm vương tôn Thụy Du, chứ nào đả động tới nhà lão.
Tài Vọng ngày ấy cũng chạy ra nghe ngóng nhưng chạy đến nơi thì Quỷ Đế lẫn hoàng tử đã về tự khi nào rồi, và không một ai nhắc tới chuyện pháp khí. Mà hoàng tử đến Thiên Cung là đại hoàng tử, trong khi nam nhân lão hắc long mong chờ lại là con út của vua quỷ, kẻ chẳng hề lộ diện hôm đó.
Đến nước này, Tài Vọng thực đã thất vọng bảy phần. Do trong một lần say rượu đã lỡ tuyên bố sẽ gả Tảo Triều sang Quỷ tộc, nay rút lại thì ai xem ra gì, đành cắn răng chờ thêm vậy. Và cái chờ thêm đó càng lúc càng tuyệt vọng, tuyệt vọng đến lão lắm phen thở dài ngao ngán. Thư gửi như không gửi, tới tận nơi tìm chẳng gặp, người cũng hiển nhiên chưa lần nào quay lại đây để hỏi han việc pháp khí, món pháp khí ấy luôn nằm im trong nhà Tài Vọng tựa đang cười cợt ai đó ôm giấc mộng viển vông.
Đến tận chừng mấy trăm năm trước, Tài Vọng choáng váng mặt mày vì đón tin báo rằng hoàng tử Quỷ tộc đã nạp phi, là nữ nhân xinh đẹp, gia thế hiển hách, được Quỷ Đế đến tận nơi thăm dò, ưng ý chọn lựa đường hoàng. Tin ấy ngang bằng một đòn sấm sét đánh thẳng vào lòng kiêu hãnh nơi lão, còn kinh khủng hơn độc thủ từ bất kỳ kẻ thù nào. Bằng hữu thương xót đành nhắc rằng xưa nay hắc long tướng quân chỉ dựa vào món pháp khí để mong hoàng tử tìm tới chứ đâu có thỏa thuận gì để người ta bắt buộc phải cưới con gái lão, thậm chí hoàng tử còn chưa chắc đã biết đến Tảo Triều, mối hôn ước này có khác gì giấc mơ giữa ban ngày.
Chuyện ấy sớm muộn rồi cũng lọt vào tai rắn lục, Thiệu Hưng mừng thầm trong bụng, Trần long tướng sụp đổ rồi chắc chắn sẽ đi lại con đường hắn đi ngày xưa. Mãng xà vì từng sụp đổ hy vọng mà phải bấu víu lại từ bậc thấp nhất, gia nhập vào vị trí thấp nhất trong quân ngũ Tây Hải, chịu bao nhiêu uất ức chờ tới ngày rũ bùn ngoi lên. Nay Tảo Triều không gả được, tin đồn hắn là nhân tình của long nữ cả Thiên Cung ai ai cũng biết, nên hắn chỉ cần nhẫn nhịn thêm thời gian ngắn nữa, đợi khi long tướng sụp đổ hết hy vọng, hắn sẽ là cái bậc duy nhất để lão bám vào, trừ phi lão ta muốn Tảo Triều ở vậy đến già.
Đúng thật Trần long tướng đâu muốn giữ mãi con gái để thiên hạ cười nhạo, trước kia lão khoe khoang hết làng trên xóm dưới ái nữ tài giỏi xuất chúng, giờ không ai rước đi khác nào chuốc nhục vào người. Lão cũng xa gần hỏi han về Lục Thiệu Hưng, về sự nghiệp, đường quan lộ của hắn. Thỉnh thoảng lão còn âm thầm bảo mấy con trai ra thử võ công hắn ta. Nấp một góc quan sát, lão không nói gì chỉ lặng lẽ gật đầu.
Tuy có nhiều dấu hiệu khả quan, Tảo Triều vẫn biết phụ thân không phản đối nhưng cũng sẽ khó lòng chấp nhận, lại nhớ đến việc mẫu thân dùng sinh mạng bắt mình cắt tơ duyên, lòng chả khỏi bất an. Thiệu Hưng đã loáng thoáng nghe về việc nương tử của hắc long thần tướng từng dùng sinh mạng uy hiếp con gái. Dù không biết rõ nguyên nhân là gì, Thiệu Hưng vẫn bình tĩnh khuyên Tảo Triều.
- Nếu mẹ em lấy sinh mạng uy hiếp thì người lo sợ nhất chẳng phải Trần đại tướng sao, nếu em một mực cãi lời, vợ lại mất mạng chính là long tướng mất cả chì lẫn chài rồi. Ngày đó có lẽ em khá cứng đầu đối phó song thân nhỉ, cha mẹ nào thấy con cái ngang ngạnh chẳng nóng giận, nếu biết lúc nào mềm mỏng lúc nào cương quyết kết quả đã khác. Nay đừng quyết liệt chống đối, ẩn nhẫn chờ thời thôi, sống trên đời phải biết chữ "nhẫn", kẻ thắng chưa chắc là kẻ mạnh nhưng chắc chắn sẽ là kẻ ở lại đến sau cùng. Em biết chữ nhẫn viết ra sao mà, chữ nhẫn (忍) phía dưới là chữ tâm (心), phía trên có một chữ đao (刀), chữ "nhẫn" nếu đứng không vững thì lưỡi đao sẽ cắt đứt trái tim. Cha mẹ em lòng cứng như đá nên ngày xưa em mới phải chịu thua. Nhưng đừng quên đá sẽ bị nước bào mòn vì nước mềm mại chảy uốn lượn dựa vào địa hình qua từng khe đá nhỏ hẹp, bởi thế ngỡ vô hại mà đá bị nước bào mòn lúc nào không hay. Tuy vậy nguy hiểm nhất vẫn là gió, gió lúc cần mạnh mẽ sẽ mạnh mẽ, lúc nhẹ nhàng sẽ nhẹ nhàng, không sát thương như đao kiếm, không hữu hình như nước, thoát ẩn thoát hiện muốn đề phòng cũng bất khả. Thời gian dù lâu nhưng không bỏ cuộc mỗi ngày một chút, chẳng phải bao nhiêu đá vạn vạn tuổi trên núi cao kia đã bị gió bào mòn đấy sao. Gió chính là dựa vào chữ "nhẫn" để thành công.
- Ngươi đừng nói lời vô ích nữa, cha ta là tướng quân nhẽ nào không biết đến chữ "nhẫn", nếu nói đến nhẫn ngươi không bì được với cha ta đâu.
- Cha em cũng "nhẫn" đấy, kiên nhẫn chờ đợi hoàng tử Quỷ tộc quay lại, tiếc thay chữ "nhẫn" đó đi chung với chữ "kiêu". Chữ "kiêu" (驕) trong kiêu ngạo vốn có bộ mã (馬), em biết tại sao không? Vì chữ ấy ám chỉ con ngựa tốt, ngựa hay nhưng không biết trước sau, cứ băng băng chạy tới thành con ngựa bất kham. Người đời cũng thế, kiêu căng tự phụ như ngựa bất kham, rốt cuộc...
Nhân tình nói chẳng sai nhưng thẳng thừng nói về Trần long tướng như thế, Tảo Triều đương nhiên ít nhiều không vui. Nàng liền hỏi ngược.
- Ngươi im được chưa? Nói như thế chẳng nhẽ con mãng xà ngươi hay lắm sao? Ngươi là nước hay là gió? Ngươi "nhẫn" được tới đâu, chẳng lẽ ngươi chưa bao giờ kiêu ngạo.
- Dĩ nhiên ta đã từng kiêu ngạo và bị cuộc đời cho một đòn chí mạng. Mà ta không phải nước cũng không phải gió, ta là... lang quân của Tảo Triều. Ha Ha!
Nàng nghe hắn nói mà suýt tức chết, đúng thực con rắn này chẳng nghiêm túc được bao lâu. Tuy vậy, lời người ta nói đâu vô lý, lúc trước song thân hỏi việc định tình với cố nhân đúng là Tảo Triều rất cứng đầu, lớn tiếng cãi phụ mẫu còn ngang nhiên thách thức. Hôm dẫn Thiệu Hưng về, dù lên tiếng phủ nhận việc có ái tình mà cách nói từ nàng cũng ương bướng, ngang ngược nên cha mới định động thủ. Nếu đổi có con gái như thế chắc bản thân nàng cũng tức chết. Thiệu Hưng lúc mới đến đây, ban đầu quả có mâu thuẫn với lão hắc long, có chút cợt nhã nhưng lời nói không xúc phạm, vẫn biết trên dưới. Thời gian dài, thân quyến trong gia tộc đã dần cảm mến hắn, riêng song thân nàng thì chẳng biết thế nào. Đúng là gió bào mòn đá nhẹ nhàng không hay không biết, thời gian lâu đến chả đếm nổi, long nữ chờ phụ mẫu đồng ý đến bao giờ đây.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.