Quyển 3 - Chương 12: Quyển 3 - Chương 12
Kagome027
24/02/2023
Một buổi chiều, theo thói quen, mèo rừng hẹn Đường Lệ ra ngoài vẽ tranh cho khuây khỏa, thế nhưng hôm đó hắn không đến như đã hẹn, bỏ nàng một mình bơ vơ trên đồi cả chiều. Thiếu người tình làm sao còn hứng vẽ, tiên nữ đành buồn tủi ôm đồ về hoàng thành. Ai ngờ dọc đường lại phát hiện mèo rừng của mình đang đi cùng một lão quan nhân lớn tuổi và một miêu nữ xinh đẹp. Định vòng lối khác thì bất chợt từ sau gốc cây, tia nắng nhỏ nghe loáng thoáng quan nhân kia nói.
- Ái nữ nhà tôi ngưỡng mộ ngài đã lâu, lệnh ái khi về bên ấy nhất định sẽ hết mực chu đáo hầu hạ ngài lẫn lệnh bà Đường Lệ. - Lời lão ta vừa thành khẩn vừa pha chút khúm núm van nài.
Tuy thế, mặc người ta hết lời cầu xin, linh miêu cứ lạnh lùng từ chối.
- Người được ta đón vào điện phủ đó chỉ mình Đường Lệ, không có người thứ hai.
- Con gái tôi đây chỉ xin làm thiếp thất nhỏ nhoi, nào đâu dám tranh với lệnh bà. - Quan nhân vẫn ngoan cố.
- Có muốn tranh cũng không tranh được đâu, con gái ông chẳng thể nào so được với "mặt trời" của ta. Ta càng không muốn dây dưa kẻ khác làm Đường Lệ buồn, cha con hai ngươi dẹp mộng đi là hơn.
Thấy cha mình dần đuối ý, miêu nữ bắt đầu giở giọng nỉ non.
- Xin ngài đừng tức giận với cha tôi, là lỗi do tôi hết, bởi tôi quá mê đắm ngài nên mới van xin cha đến nói chuyện. Tôi không xây mộng cao sang đâu, tôi nhất định làm chị em tốt với lệnh bà, không tranh giành, không lấn lướt.
Nghe tới đây, tia nắng nhỏ bắt đầu phát điên lên, rõ ràng linh miêu đã từ chối mà miêu nữ kia cứ mặt dày cầu xin, chẳng khác chi ném luôn thể diện lẫn khuôn phép đi. Sống chung với phu thê Dược Thần cả thời gian dài, Đường Lệ học được chẳng ít tuyệt chiêu đánh ghen từ chị dâu. Lúc ở Y Viện nàng thường xuyên chứng kiến mỗi khi mỹ nhân nào ngọt ngào với sư huynh một chút, chị dâu sẽ lập tức tuôn như suối bao lời mỉa mai đến lạnh xương sống, nặng hơn thì tình địch tha hồ nghe mắng chửi, chửi tới thủng cả lỗ tai. Vạn năm dài tiên nữ đã "học" được khá nhiều, giờ cũng tới lúc "hành" rồi.
Dù linh miêu đã nhất quyết hất tay nữ tử kia, tia nắng nhỏ vẫn đùng đùng bước ra khỏi thân cây, chưa cần nói câu nào, ánh mắt nàng lập tức lườm miêu nữ một cái sắc hơn dao cạo, sắc tới nỗi mèo rừng cũng dựng đứng hết hai tai. Khi biết chiêu dùng mắt phát huy tác dụng, nàng liền dùng bước tiếp theo - tiến tới choàng tay vào cánh tay người thương tựa đang khẳng định chủ quyền, đồng thời cất giọng nói đầy đanh thép.
- Ta thân côi cút, không cha mẹ, anh em, sống vậy đã quen nên giờ chẳng cần nhận chị nhận em đâu. Anh linh miêu sống cùng ta chưa một ngày than phiền ta không chu đáo, thêm cô vào chăm sóc cũng chỉ bằng thừa.
Tia nắng nhỏ ngày thường dịu dàng thế mà có nữ nhân khác muốn tranh nam nhân với mình liền biết giở giọng dữ dằn, khi ghen hạt nắng nhỏ vẫn hóa mặt trời rực lửa. Linh miêu mỉm cười khoác vai tiên nữ đi, còn không quên bỏ lại cho hai kẻ kia một câu.
- Hai ngươi làm Đường Lệ giận thì cái mạng cũng khó giữ đấy, nói gì đến chuyện đặt chân qua cửa nhà ta.
Lời nói ấy xoa dịu được tia nắng nhỏ mấy phần nhưng nàng cứ im lặng suốt cả chặng đường dài, về đến tận phủ vẫn chưa mở miệng. Đoán ra tiên nữ giận dỗi vì mình lỗi hẹn, linh miêu hết lời năn nỉ, năn nỉ tới rã cả lưỡi.
- Em đừng giận ta nữa, hôm nay ta thực sự bận công sự, lúc ra về hai cha con ấy mới đến làm phiền, rõ ràng ta đang trên đường lên đồi tìm em mà. Em ghen mãi thì ta cũng không biết giải thích sao.
- Ai thèm ghen, anh là gì của em mà em phải ghen, anh muốn rước ngàn thê thiếp qua cửa cũng đâu liên quan đến em.
Giọng điệu vậy lại nói không ghen thì ai tin đây, mèo rừng đặt tay lên vai tiên nữ.
- Ngàn nữ nhân khác chưa chắc đã khéo léo, đáng yêu bằng Đường Lệ. Nữ nhân trên đời vô kể nhưng mặt trời của ta chỉ có một mà thôi.
Linh miêu nói xong còn hôn lên má nàng một cái khiến tiên nữ đỏ mặt đẩy hắn ra.
- Anh làm gì thế, người ta thấy bây giờ.
Tối đấy hai người lại có một đêm ân ái ngọt ngào. Đến gần sáng, người bên gối trở dậy mặc quần áo vào, định bỏ đi, Đường Lệ nhỏm lên níu tay nói lời âu yếm muốn hắn ở đến sáng, còn căn dặn nếu sợ quá giờ họp chầu nàng sẽ gọi dậy cho. Nhưng mèo rừng vẫn cương quyết rời đi, chỉ kịp gửi nàng nụ hôn trên trán kèm lời hứa chiều hôm sau lại đến. Tiên nữ thất vọng trùm chăn ngủ tiếp, lòng chán chường nghĩ tể tướng một thần tộc quả bận rộn, ngủ với người tình còn chẳng được trọn đêm.
Thêm hai ba ngày trôi qua, tay không còn sưng đỏ, Đường Lệ quay lại với công việc làm tranh sơn mài, làm miệt mài đến toát mồ hôi, y phục dính đầy đủ loại màu sơn. Các tỳ nữ lo tia nắng nhỏ tái phát bệnh cũ nên cùng nhau nấu một loại canh thải độc dâng lên cho nàng. Nàng uống canh vừa thấy người thanh mát vừa sảng khoái cả đầu óc, trộm nghĩ người tình làm công sự cả ngày hẳn căng thẳng lắm, có bát canh thế này thì còn gì bằng. Nhưng đợi đến chiều thì canh nguội mất, Đường Lệ liền xuống bếp múc luôn bát to bỏ vào hộp để mang tới phủ tể tướng, nàng đi cũng không hề nói cho tỳ nữ biết, cuối cùng mới thêm sự việc bất ngờ xảy đến.
Đinh ninh người thương là tể tướng, Đường Lệ đem canh xăm xăm vào phủ, thậm chí cẩn thận nhờ cả lính gác báo nàng mang bát canh trừ độc sang mời Định Văn dùng. Tên lính nghe rồi bỗng tái xanh mặt nhưng vẫn không dám cãi nửa câu, cứ ba chân bốn cẳng chạy đi báo tin. Ngay sau khi lính canh thông báo xong, thì bên trong có lão linh miêu cứng tuổi luống cuống chạy xộc ra, chẳng nói chẳng rằng, cứ quỳ mọp dưới chân tia nắng nhỏ. Nhìn kỹ lại thì ra là lão quan nhân dạo trước dẫn ái nữ đến tỏ ý mai mối với người tình của nàng, tia nắng nhỏ thực tức muốn nổ con ngươi. Hôm đó cha con nhà này đã bị từ chối thẳng mặt, nay còn vác xác sang, cứ như thể đã vứt bỏ luôn cả liêm sĩ.
Đường Lệ đang định nói thẳng một lần rõ trắng đen nào hay lão ấy đã lập cập mở miệng thưa lên câu nói đầy chấn động.
- Tể tướng tôi biết mình đã phạm tội tày trời, đáng ra không nên mơ mộng cho con gái trèo cao, nhưng tôi thề chỉ nói chuyện ấy với ngài ta đúng hai lần, một lần sau khi họp chầu và một lần hôm trước lệnh bà chứng kiến. Từ dạo đó đến giờ cả nhà tôi đã không còn dám nuôi ý nghĩ xa vời, xin lệnh bà đừng ban chết.
Rành rành lời lão ta xác nhận bản thân là tể tướng, tiên nữ phút giây ngỡ ngàng tưởng chừng nghe sét đánh ngang tai.
- Ngài là Định Văn? - Nàng hỏi trong nghi hoặc.
- Tôi quả thực là Định Văn, thề không nửa chữ lừa dối lệnh bà.
Người ta nói như đinh đóng cột, thêm xung quanh chẳng ai bất ngờ hay phản đối càng khiến Đường Lệ thảng thốt không nói được câu nào. Hơn cả năm trời nàng vẫn nhầm, nhầm mà còn chẳng thèm kiểm tra, cứ chăm chăm cho rằng suy luận từ mình là đúng để giờ tổ trác.
Lúc hỏi lũ lính gác, tiên nữ mới hay lúc báo mang canh trừ độc tới, tên lính nghe nhầm thành nàng... canh độc sang, từ đó mới có cảnh tể tướng tưởng sắp chết đến nơi. Và nhờ vậy tia nắng nhỏ biết sự thật rằng mình có điều lầm lẫn. Tuy nhiên tể tướng sợ bị ban chết tức là người tình của Đường Lệ mang địa vị rất cao, cao tới độ có thể ban chết cho bất kỳ ai ngay lập tức. Thường chỉ những đại quan được tộc chủ cực kỳ tín nhiệm mới có quyền tiền trảm hậu tấu. Tể tướng quỳ trước nàng cũng đồng nghĩa nam nhân nàng thương mang chức vụ cao hơn lão ta. Rốt cuộc, Linh Miêu tộc còn chức tước nào cao hơn tể tướng đây.
Chiều tà, linh miêu đã hay tin người tình đến phủ tể tướng, lúc tới thăm nàng, hắn phì cười hỏi ngay.
- Ban sáng em đi dằn mặt tể tướng đúng không? Chả phải em đã biết chuyện này từ cả năm trước rồi sao, tối đó ta biết em ghen nên đã xin lỗi ngay. Ngỡ vậy là xong nào ngờ em chưa quên chuyện cũ, tình địch mới nói thêm dăm ba câu đã đùng đùng đánh ghen.
Qua câu nói ấy, tia nắng nhỏ hơi giật mình, hắn bảo từng rối rít xin lỗi vì tưởng nàng ghen tuông trong khi nàng lại nghĩ hắn hoang mang bởi bị nàng nhìn ra thân thế. Đường Lệ thật quá sơ sót, phán đoán rồi kết luận vội vàng, đáng ra nên hỏi thẳng vào vấn đề, nói lấp la lấp lửng để thành kẻ nói gà người hiểu vịt.
Nàng dò hỏi thêm.
- Anh và tể tướng trùng tên à?
Hắn bật cười đáp.
- Làm gì có, tên ta và tên tể tướng khác nhau xa lắm, ngay cả bộ chữ cũng không giống.
- Vậy anh lừa em, tại sao anh viết chữ Văn rồi bỏ trước cửa. Cả năm trời, em cứ tưởng anh tên Văn, rốt cuộc lại bị lừa.
- Ta không lừa em, ta chỉ viết thiếu thôi.
Không lừa mà là viết thiếu, thế khác chi lừa, Đường Lệ đùng đùng bỏ về phòng thì bị ôm lại, bao lời hứa hẹn lại rót vào tai, nào là chưa bao giờ lừa dối nàng, rằng hắn không hề vui chơi qua đường, chỉ vì có nỗi khổ riêng phải gánh trên vai, lại còn mạnh miệng bảo nếu nàng vẫn chưa tin thì cả thần tộc sẵn sàng làm chứng cho hắn.
Nhìn nam tử đang ôm chặt mình trong vòng tay, tia nắng nhỏ bứt rứt tự hỏi bản thân đang yêu ai. Người dân Linh Miêu tộc đều công nhận hắn chẳng phải người xấu, ai cũng ủng hộ nàng đến bên hắn, cả thế giới quanh nàng dường như đều biết rõ ràng về hắn, chỉ ngoại lệ nữ nhân đêm đêm chung chăn gối lại không có quyền biết. Đã mấy năm ròng nhẽ nào hắn còn muốn thử lòng nàng, còn chưa đủ niềm tin với người yêu thương.
Trong khoảng thời gian nghỉ ngơi giữa công đoạn làm tranh, Đường Lệ vẫn ra chợ xem có ai nhờ chữa bệnh chăng và nàng tình cờ gặp lại miêu lão ngày trước hay kể chuyện vui cho mọi người nghe. Lão mèo giờ trông khá giả hơn xưa khá nhiều, ăn vận sang trọng, phong thái đường hoàng, và dĩ nhiên chẳng phải vào khám bệnh mà chỉ tình cờ đi ngang rồi ghé hỏi chào người quen.
Thấy ông ta có vẻ đổi vận, tia nắng nhỏ hồ hởi nói.
- Bác khác xưa quá, như thể đào trúng kho vàng vậy.
Miêu lão cười khà khà đáp.
- Nói đào trúng kho vàng thì chưa hẳn mà cũng gần thế, nhờ ơn lệnh bà cả đấy, bởi vậy tôi mới đến tạ ơn. Nhờ lệnh bà giới thiệu tôi với ngài ấy, bảo tôi kể chuyện vui cả bàn luận hội họa, nay thân già đã được cất nhắc vào hoàng thành làm việc dạy vẽ cho con cái quan lại, có hỷ tiệc thì được gọi sang kể chuyện vui hầu các quan, do đó tôi mới đổi vận như hôm nay.
Nghe người ta khá giả sung túc, Đường Lệ cũng vui lây, nàng suy nghĩ một lát rồi hỏi.
- Là anh linh miêu của cháu đưa bác vào thành sao? Hẳn anh ấy nắm quyền cao chức trọng lắm, cháu bên anh ấy đã gần năm năm mà cái tên còn chưa được biết.
Phần vốn mang nặng ơn nghĩa, phần cũng thương tiên nữ muốn hiểu rõ thêm về người tình mà chẳng ai nói cho, miêu lão đành cho nàng biết. Tiếc thay điều này vốn cấm kỵ, thật khó nói thẳng thừng, ông chỉ đành nói bóng gió xa xăm.
- Lệnh bà thấy ngài ấy có tâm không?
- Dĩ nhiên rồi ạ! Anh ấy vừa có tâm với trọng trách vừa có tâm khi yêu thương cháu, nhưng... - Tiên nữ vô tư đáp.
Nhận ra nàng vẫn chưa hiểu vấn đề, miêu lão cố gằn giọng hỏi lại.
- Lệnh bà thấy ngài ấy có "tâm" không?
Tới lúc này Đường Lệ mới sực hiểu.
- Anh linh miêu tên Tâm (心) sao?
Tuy vậy lão mèo lắc đầu phủ nhận rồi nói tiếp vài câu mơ hồ.
- Lệnh bà có đồng tình rằng cái tâm mỗi người đều có con mắt khắp mười phương nhìn vào?
Giờ tia nắng nhỏ đã thông minh hơn, qua lời vu vơ liền biết được trong tên linh miêu của mình có từ chỉ con mắt. Mắt có thể diễn tả bằng chữ mục (目) hoặc chữ nhãn (眼), chẳng biết chữ nào đúng, nàng liền viết cả hai chữ ra giấy nhằm nhờ miêu lão chỉ cho rõ. Trông vào mảnh giấy, lão mèo không ngại ngần gõ ngón tay vào ngay chữ mục (目), thậm chí còn viết thêm vài chữ khác để gợi ý.
Hai từ miêu lão viết là thập (十) và nhất (一), tổng cộng ông ta đã hé lộ cho nàng bốn chữ: tâm (心), mục (目), thập (十), nhất (一). Trong lúc Đường Lệ còn đang phân vân xem rốt cuộc bốn chữ này có thể tạo nên cái tên nào chăng thì bất chợt có đoàn binh sĩ đi ngang quầy thuốc, với nàng những miêu binh đó không đáng ngại chi, nhưng miêu lão lại khác, vừa nhác thấy bóng binh lính, ông vội vàng chỉ tay vào mớ xích thược trên quầy thuốc rồi đứng lên toan bỏ chạy.
Bỗng dưng người ta lại chỉ vào đống thảo dược, chả giải bày lời nào đã muốn rời đi, tia nắng nhỏ không cam tâm, liền kéo tay áo miêu lão lại, cố hỏi cho bằng được vị thuốc này có liên quan chi tới linh miêu của nàng.
Lão miêu rùng mình, nói thật vội.
- Tôi muốn nói tới đây thôi, lệnh bà suy nghĩ chốc lát sẽ hiểu ngay. Tên của ngài ấy thuộc bộ tâm (心) và lệnh bà nhớ liên tưởng đến màu sắc một chút, ngài ấy liên quan đến màu đỏ.
Lão mèo nói xong, vội nhìn quanh quất rồi bỏ chạy thật nhanh như thể nếu để người thứ ba nghe thấy cuộc nói chuyện này, ông sẽ bị chém đầu ngay tức thời.
Vì miêu lão hướng vào mớ xích thược cốt nhắc về màu đỏ, chưa biết chừng vốn muốn nhắc tới chữ "xích", tiên nữ vội viết ra giấy chữ xích (赤) nhưng ghép cùng các chữ lão mèo gợi ý đều chẳng ra gì nghĩa gì rõ ràng, nên đoán chừng ắt đây vốn ám chỉ họ người nàng thương. Riêng các chữ khác, Đường Lệ viết một dọc chữ tâm (心), chữ nhất (一), chữ thập (十), viết luôn chữ mục (目) ra để ghép lại cùng nhau. Những từ có chứa chữ mục (目) và thuộc bộ tâm (心) có thể là chữ cụ (惧), chữ tưởng (想), chữ thận (慎),... Tuy nhiên có đủ cả chữ thập (十) và chữ nhất (一), ắt chỉ có chữ thận (慎) trong thận trọng.
Tia nắng nhỏ phen này cẩn thận hơn, chịu khó tìm tòi, thăm dò về tên họ vài quan lại thuộc hàng nhất phẩm trong tộc Linh Miêu, từ đó mới biết trong tộc có thái sư tên Ôn Thận, họ Xích, cả họ lẫn tên đọc thành Xích Ôn Thận. Họ Xích còn có tên Thận thêm vào thật quá đỗi hợp lý. Phải chăng nhân tình nàng tên Ôn Thận - một cái tên rất bình thường đến mức chả ai nghĩ đến việc có kẻ phải xấu hổ giấu đi, hay bởi từ Ôn Thận còn mang nghĩa chỉ tính tình hiền hào trong khi linh miêu lạnh lùng, lắm lúc còn cư xử hung dữ bởi vậy mới lo nói ra cái tên ý nghĩa ôn hòa sẽ bị nhân tình trêu ghẹo. Chắc mẩm đã đoán đúng, tia nắng nhỏ quyết trêu mèo rừng một tý cho thỏa.
Chiều đó, tiên nữ nấu một buổi ăn thịnh soạn đủ món ngon, bày vẽ đủ loại hoa lá lẫn mâm son đũa ngà để mời linh miêu. Trước mâm thức ăn trang trí cầu kỳ, ai cầm lòng cho đặng, mèo rừng lập tức ngồi xuống ăn ngay cho nóng. Đúng lúc hắn đang say sưa với đủ loại mỹ vị thì Đường Lệ nói ngang.
- Hôm nay có người nói cho em biết tên anh rồi.
Hắn nghe lời nói nhẹ tênh mà suýt đánh rơi luôn bát cơm trên tay.
- Ai nói cơ? Đã nói gì? - Hắn hốt hoảng đến trắng bệch cả mặt mày.
- Ai nói không quan trọng, quan trọng em đã biết tên anh. Tên anh nghe bình thường nhưng tên hơi khác tính người đấy.
- Em nói sao?
- Tên Ôn Thận đâu có gì lạ nhưng không hợp bản tính anh lắm. Thôi được rồi! Anh ăn nhiều một chút, chức trách thái sư nặng nề ăn nhiều vào mới đủ sức chứ.
Mèo rừng định nói gì đó nhưng chỉ lặng lẽ thở dài, gắp cho Đường Lệ miếng thức ăn rồi nhắc nàng ăn nhanh đi kẻo nguội. Tiên nữ hồ hởi ghé môi hôn lên má hắn một cái rồi ngoan ngoãn ăn cơm.
- Ái nữ nhà tôi ngưỡng mộ ngài đã lâu, lệnh ái khi về bên ấy nhất định sẽ hết mực chu đáo hầu hạ ngài lẫn lệnh bà Đường Lệ. - Lời lão ta vừa thành khẩn vừa pha chút khúm núm van nài.
Tuy thế, mặc người ta hết lời cầu xin, linh miêu cứ lạnh lùng từ chối.
- Người được ta đón vào điện phủ đó chỉ mình Đường Lệ, không có người thứ hai.
- Con gái tôi đây chỉ xin làm thiếp thất nhỏ nhoi, nào đâu dám tranh với lệnh bà. - Quan nhân vẫn ngoan cố.
- Có muốn tranh cũng không tranh được đâu, con gái ông chẳng thể nào so được với "mặt trời" của ta. Ta càng không muốn dây dưa kẻ khác làm Đường Lệ buồn, cha con hai ngươi dẹp mộng đi là hơn.
Thấy cha mình dần đuối ý, miêu nữ bắt đầu giở giọng nỉ non.
- Xin ngài đừng tức giận với cha tôi, là lỗi do tôi hết, bởi tôi quá mê đắm ngài nên mới van xin cha đến nói chuyện. Tôi không xây mộng cao sang đâu, tôi nhất định làm chị em tốt với lệnh bà, không tranh giành, không lấn lướt.
Nghe tới đây, tia nắng nhỏ bắt đầu phát điên lên, rõ ràng linh miêu đã từ chối mà miêu nữ kia cứ mặt dày cầu xin, chẳng khác chi ném luôn thể diện lẫn khuôn phép đi. Sống chung với phu thê Dược Thần cả thời gian dài, Đường Lệ học được chẳng ít tuyệt chiêu đánh ghen từ chị dâu. Lúc ở Y Viện nàng thường xuyên chứng kiến mỗi khi mỹ nhân nào ngọt ngào với sư huynh một chút, chị dâu sẽ lập tức tuôn như suối bao lời mỉa mai đến lạnh xương sống, nặng hơn thì tình địch tha hồ nghe mắng chửi, chửi tới thủng cả lỗ tai. Vạn năm dài tiên nữ đã "học" được khá nhiều, giờ cũng tới lúc "hành" rồi.
Dù linh miêu đã nhất quyết hất tay nữ tử kia, tia nắng nhỏ vẫn đùng đùng bước ra khỏi thân cây, chưa cần nói câu nào, ánh mắt nàng lập tức lườm miêu nữ một cái sắc hơn dao cạo, sắc tới nỗi mèo rừng cũng dựng đứng hết hai tai. Khi biết chiêu dùng mắt phát huy tác dụng, nàng liền dùng bước tiếp theo - tiến tới choàng tay vào cánh tay người thương tựa đang khẳng định chủ quyền, đồng thời cất giọng nói đầy đanh thép.
- Ta thân côi cút, không cha mẹ, anh em, sống vậy đã quen nên giờ chẳng cần nhận chị nhận em đâu. Anh linh miêu sống cùng ta chưa một ngày than phiền ta không chu đáo, thêm cô vào chăm sóc cũng chỉ bằng thừa.
Tia nắng nhỏ ngày thường dịu dàng thế mà có nữ nhân khác muốn tranh nam nhân với mình liền biết giở giọng dữ dằn, khi ghen hạt nắng nhỏ vẫn hóa mặt trời rực lửa. Linh miêu mỉm cười khoác vai tiên nữ đi, còn không quên bỏ lại cho hai kẻ kia một câu.
- Hai ngươi làm Đường Lệ giận thì cái mạng cũng khó giữ đấy, nói gì đến chuyện đặt chân qua cửa nhà ta.
Lời nói ấy xoa dịu được tia nắng nhỏ mấy phần nhưng nàng cứ im lặng suốt cả chặng đường dài, về đến tận phủ vẫn chưa mở miệng. Đoán ra tiên nữ giận dỗi vì mình lỗi hẹn, linh miêu hết lời năn nỉ, năn nỉ tới rã cả lưỡi.
- Em đừng giận ta nữa, hôm nay ta thực sự bận công sự, lúc ra về hai cha con ấy mới đến làm phiền, rõ ràng ta đang trên đường lên đồi tìm em mà. Em ghen mãi thì ta cũng không biết giải thích sao.
- Ai thèm ghen, anh là gì của em mà em phải ghen, anh muốn rước ngàn thê thiếp qua cửa cũng đâu liên quan đến em.
Giọng điệu vậy lại nói không ghen thì ai tin đây, mèo rừng đặt tay lên vai tiên nữ.
- Ngàn nữ nhân khác chưa chắc đã khéo léo, đáng yêu bằng Đường Lệ. Nữ nhân trên đời vô kể nhưng mặt trời của ta chỉ có một mà thôi.
Linh miêu nói xong còn hôn lên má nàng một cái khiến tiên nữ đỏ mặt đẩy hắn ra.
- Anh làm gì thế, người ta thấy bây giờ.
Tối đấy hai người lại có một đêm ân ái ngọt ngào. Đến gần sáng, người bên gối trở dậy mặc quần áo vào, định bỏ đi, Đường Lệ nhỏm lên níu tay nói lời âu yếm muốn hắn ở đến sáng, còn căn dặn nếu sợ quá giờ họp chầu nàng sẽ gọi dậy cho. Nhưng mèo rừng vẫn cương quyết rời đi, chỉ kịp gửi nàng nụ hôn trên trán kèm lời hứa chiều hôm sau lại đến. Tiên nữ thất vọng trùm chăn ngủ tiếp, lòng chán chường nghĩ tể tướng một thần tộc quả bận rộn, ngủ với người tình còn chẳng được trọn đêm.
Thêm hai ba ngày trôi qua, tay không còn sưng đỏ, Đường Lệ quay lại với công việc làm tranh sơn mài, làm miệt mài đến toát mồ hôi, y phục dính đầy đủ loại màu sơn. Các tỳ nữ lo tia nắng nhỏ tái phát bệnh cũ nên cùng nhau nấu một loại canh thải độc dâng lên cho nàng. Nàng uống canh vừa thấy người thanh mát vừa sảng khoái cả đầu óc, trộm nghĩ người tình làm công sự cả ngày hẳn căng thẳng lắm, có bát canh thế này thì còn gì bằng. Nhưng đợi đến chiều thì canh nguội mất, Đường Lệ liền xuống bếp múc luôn bát to bỏ vào hộp để mang tới phủ tể tướng, nàng đi cũng không hề nói cho tỳ nữ biết, cuối cùng mới thêm sự việc bất ngờ xảy đến.
Đinh ninh người thương là tể tướng, Đường Lệ đem canh xăm xăm vào phủ, thậm chí cẩn thận nhờ cả lính gác báo nàng mang bát canh trừ độc sang mời Định Văn dùng. Tên lính nghe rồi bỗng tái xanh mặt nhưng vẫn không dám cãi nửa câu, cứ ba chân bốn cẳng chạy đi báo tin. Ngay sau khi lính canh thông báo xong, thì bên trong có lão linh miêu cứng tuổi luống cuống chạy xộc ra, chẳng nói chẳng rằng, cứ quỳ mọp dưới chân tia nắng nhỏ. Nhìn kỹ lại thì ra là lão quan nhân dạo trước dẫn ái nữ đến tỏ ý mai mối với người tình của nàng, tia nắng nhỏ thực tức muốn nổ con ngươi. Hôm đó cha con nhà này đã bị từ chối thẳng mặt, nay còn vác xác sang, cứ như thể đã vứt bỏ luôn cả liêm sĩ.
Đường Lệ đang định nói thẳng một lần rõ trắng đen nào hay lão ấy đã lập cập mở miệng thưa lên câu nói đầy chấn động.
- Tể tướng tôi biết mình đã phạm tội tày trời, đáng ra không nên mơ mộng cho con gái trèo cao, nhưng tôi thề chỉ nói chuyện ấy với ngài ta đúng hai lần, một lần sau khi họp chầu và một lần hôm trước lệnh bà chứng kiến. Từ dạo đó đến giờ cả nhà tôi đã không còn dám nuôi ý nghĩ xa vời, xin lệnh bà đừng ban chết.
Rành rành lời lão ta xác nhận bản thân là tể tướng, tiên nữ phút giây ngỡ ngàng tưởng chừng nghe sét đánh ngang tai.
- Ngài là Định Văn? - Nàng hỏi trong nghi hoặc.
- Tôi quả thực là Định Văn, thề không nửa chữ lừa dối lệnh bà.
Người ta nói như đinh đóng cột, thêm xung quanh chẳng ai bất ngờ hay phản đối càng khiến Đường Lệ thảng thốt không nói được câu nào. Hơn cả năm trời nàng vẫn nhầm, nhầm mà còn chẳng thèm kiểm tra, cứ chăm chăm cho rằng suy luận từ mình là đúng để giờ tổ trác.
Lúc hỏi lũ lính gác, tiên nữ mới hay lúc báo mang canh trừ độc tới, tên lính nghe nhầm thành nàng... canh độc sang, từ đó mới có cảnh tể tướng tưởng sắp chết đến nơi. Và nhờ vậy tia nắng nhỏ biết sự thật rằng mình có điều lầm lẫn. Tuy nhiên tể tướng sợ bị ban chết tức là người tình của Đường Lệ mang địa vị rất cao, cao tới độ có thể ban chết cho bất kỳ ai ngay lập tức. Thường chỉ những đại quan được tộc chủ cực kỳ tín nhiệm mới có quyền tiền trảm hậu tấu. Tể tướng quỳ trước nàng cũng đồng nghĩa nam nhân nàng thương mang chức vụ cao hơn lão ta. Rốt cuộc, Linh Miêu tộc còn chức tước nào cao hơn tể tướng đây.
Chiều tà, linh miêu đã hay tin người tình đến phủ tể tướng, lúc tới thăm nàng, hắn phì cười hỏi ngay.
- Ban sáng em đi dằn mặt tể tướng đúng không? Chả phải em đã biết chuyện này từ cả năm trước rồi sao, tối đó ta biết em ghen nên đã xin lỗi ngay. Ngỡ vậy là xong nào ngờ em chưa quên chuyện cũ, tình địch mới nói thêm dăm ba câu đã đùng đùng đánh ghen.
Qua câu nói ấy, tia nắng nhỏ hơi giật mình, hắn bảo từng rối rít xin lỗi vì tưởng nàng ghen tuông trong khi nàng lại nghĩ hắn hoang mang bởi bị nàng nhìn ra thân thế. Đường Lệ thật quá sơ sót, phán đoán rồi kết luận vội vàng, đáng ra nên hỏi thẳng vào vấn đề, nói lấp la lấp lửng để thành kẻ nói gà người hiểu vịt.
Nàng dò hỏi thêm.
- Anh và tể tướng trùng tên à?
Hắn bật cười đáp.
- Làm gì có, tên ta và tên tể tướng khác nhau xa lắm, ngay cả bộ chữ cũng không giống.
- Vậy anh lừa em, tại sao anh viết chữ Văn rồi bỏ trước cửa. Cả năm trời, em cứ tưởng anh tên Văn, rốt cuộc lại bị lừa.
- Ta không lừa em, ta chỉ viết thiếu thôi.
Không lừa mà là viết thiếu, thế khác chi lừa, Đường Lệ đùng đùng bỏ về phòng thì bị ôm lại, bao lời hứa hẹn lại rót vào tai, nào là chưa bao giờ lừa dối nàng, rằng hắn không hề vui chơi qua đường, chỉ vì có nỗi khổ riêng phải gánh trên vai, lại còn mạnh miệng bảo nếu nàng vẫn chưa tin thì cả thần tộc sẵn sàng làm chứng cho hắn.
Nhìn nam tử đang ôm chặt mình trong vòng tay, tia nắng nhỏ bứt rứt tự hỏi bản thân đang yêu ai. Người dân Linh Miêu tộc đều công nhận hắn chẳng phải người xấu, ai cũng ủng hộ nàng đến bên hắn, cả thế giới quanh nàng dường như đều biết rõ ràng về hắn, chỉ ngoại lệ nữ nhân đêm đêm chung chăn gối lại không có quyền biết. Đã mấy năm ròng nhẽ nào hắn còn muốn thử lòng nàng, còn chưa đủ niềm tin với người yêu thương.
Trong khoảng thời gian nghỉ ngơi giữa công đoạn làm tranh, Đường Lệ vẫn ra chợ xem có ai nhờ chữa bệnh chăng và nàng tình cờ gặp lại miêu lão ngày trước hay kể chuyện vui cho mọi người nghe. Lão mèo giờ trông khá giả hơn xưa khá nhiều, ăn vận sang trọng, phong thái đường hoàng, và dĩ nhiên chẳng phải vào khám bệnh mà chỉ tình cờ đi ngang rồi ghé hỏi chào người quen.
Thấy ông ta có vẻ đổi vận, tia nắng nhỏ hồ hởi nói.
- Bác khác xưa quá, như thể đào trúng kho vàng vậy.
Miêu lão cười khà khà đáp.
- Nói đào trúng kho vàng thì chưa hẳn mà cũng gần thế, nhờ ơn lệnh bà cả đấy, bởi vậy tôi mới đến tạ ơn. Nhờ lệnh bà giới thiệu tôi với ngài ấy, bảo tôi kể chuyện vui cả bàn luận hội họa, nay thân già đã được cất nhắc vào hoàng thành làm việc dạy vẽ cho con cái quan lại, có hỷ tiệc thì được gọi sang kể chuyện vui hầu các quan, do đó tôi mới đổi vận như hôm nay.
Nghe người ta khá giả sung túc, Đường Lệ cũng vui lây, nàng suy nghĩ một lát rồi hỏi.
- Là anh linh miêu của cháu đưa bác vào thành sao? Hẳn anh ấy nắm quyền cao chức trọng lắm, cháu bên anh ấy đã gần năm năm mà cái tên còn chưa được biết.
Phần vốn mang nặng ơn nghĩa, phần cũng thương tiên nữ muốn hiểu rõ thêm về người tình mà chẳng ai nói cho, miêu lão đành cho nàng biết. Tiếc thay điều này vốn cấm kỵ, thật khó nói thẳng thừng, ông chỉ đành nói bóng gió xa xăm.
- Lệnh bà thấy ngài ấy có tâm không?
- Dĩ nhiên rồi ạ! Anh ấy vừa có tâm với trọng trách vừa có tâm khi yêu thương cháu, nhưng... - Tiên nữ vô tư đáp.
Nhận ra nàng vẫn chưa hiểu vấn đề, miêu lão cố gằn giọng hỏi lại.
- Lệnh bà thấy ngài ấy có "tâm" không?
Tới lúc này Đường Lệ mới sực hiểu.
- Anh linh miêu tên Tâm (心) sao?
Tuy vậy lão mèo lắc đầu phủ nhận rồi nói tiếp vài câu mơ hồ.
- Lệnh bà có đồng tình rằng cái tâm mỗi người đều có con mắt khắp mười phương nhìn vào?
Giờ tia nắng nhỏ đã thông minh hơn, qua lời vu vơ liền biết được trong tên linh miêu của mình có từ chỉ con mắt. Mắt có thể diễn tả bằng chữ mục (目) hoặc chữ nhãn (眼), chẳng biết chữ nào đúng, nàng liền viết cả hai chữ ra giấy nhằm nhờ miêu lão chỉ cho rõ. Trông vào mảnh giấy, lão mèo không ngại ngần gõ ngón tay vào ngay chữ mục (目), thậm chí còn viết thêm vài chữ khác để gợi ý.
Hai từ miêu lão viết là thập (十) và nhất (一), tổng cộng ông ta đã hé lộ cho nàng bốn chữ: tâm (心), mục (目), thập (十), nhất (一). Trong lúc Đường Lệ còn đang phân vân xem rốt cuộc bốn chữ này có thể tạo nên cái tên nào chăng thì bất chợt có đoàn binh sĩ đi ngang quầy thuốc, với nàng những miêu binh đó không đáng ngại chi, nhưng miêu lão lại khác, vừa nhác thấy bóng binh lính, ông vội vàng chỉ tay vào mớ xích thược trên quầy thuốc rồi đứng lên toan bỏ chạy.
Bỗng dưng người ta lại chỉ vào đống thảo dược, chả giải bày lời nào đã muốn rời đi, tia nắng nhỏ không cam tâm, liền kéo tay áo miêu lão lại, cố hỏi cho bằng được vị thuốc này có liên quan chi tới linh miêu của nàng.
Lão miêu rùng mình, nói thật vội.
- Tôi muốn nói tới đây thôi, lệnh bà suy nghĩ chốc lát sẽ hiểu ngay. Tên của ngài ấy thuộc bộ tâm (心) và lệnh bà nhớ liên tưởng đến màu sắc một chút, ngài ấy liên quan đến màu đỏ.
Lão mèo nói xong, vội nhìn quanh quất rồi bỏ chạy thật nhanh như thể nếu để người thứ ba nghe thấy cuộc nói chuyện này, ông sẽ bị chém đầu ngay tức thời.
Vì miêu lão hướng vào mớ xích thược cốt nhắc về màu đỏ, chưa biết chừng vốn muốn nhắc tới chữ "xích", tiên nữ vội viết ra giấy chữ xích (赤) nhưng ghép cùng các chữ lão mèo gợi ý đều chẳng ra gì nghĩa gì rõ ràng, nên đoán chừng ắt đây vốn ám chỉ họ người nàng thương. Riêng các chữ khác, Đường Lệ viết một dọc chữ tâm (心), chữ nhất (一), chữ thập (十), viết luôn chữ mục (目) ra để ghép lại cùng nhau. Những từ có chứa chữ mục (目) và thuộc bộ tâm (心) có thể là chữ cụ (惧), chữ tưởng (想), chữ thận (慎),... Tuy nhiên có đủ cả chữ thập (十) và chữ nhất (一), ắt chỉ có chữ thận (慎) trong thận trọng.
Tia nắng nhỏ phen này cẩn thận hơn, chịu khó tìm tòi, thăm dò về tên họ vài quan lại thuộc hàng nhất phẩm trong tộc Linh Miêu, từ đó mới biết trong tộc có thái sư tên Ôn Thận, họ Xích, cả họ lẫn tên đọc thành Xích Ôn Thận. Họ Xích còn có tên Thận thêm vào thật quá đỗi hợp lý. Phải chăng nhân tình nàng tên Ôn Thận - một cái tên rất bình thường đến mức chả ai nghĩ đến việc có kẻ phải xấu hổ giấu đi, hay bởi từ Ôn Thận còn mang nghĩa chỉ tính tình hiền hào trong khi linh miêu lạnh lùng, lắm lúc còn cư xử hung dữ bởi vậy mới lo nói ra cái tên ý nghĩa ôn hòa sẽ bị nhân tình trêu ghẹo. Chắc mẩm đã đoán đúng, tia nắng nhỏ quyết trêu mèo rừng một tý cho thỏa.
Chiều đó, tiên nữ nấu một buổi ăn thịnh soạn đủ món ngon, bày vẽ đủ loại hoa lá lẫn mâm son đũa ngà để mời linh miêu. Trước mâm thức ăn trang trí cầu kỳ, ai cầm lòng cho đặng, mèo rừng lập tức ngồi xuống ăn ngay cho nóng. Đúng lúc hắn đang say sưa với đủ loại mỹ vị thì Đường Lệ nói ngang.
- Hôm nay có người nói cho em biết tên anh rồi.
Hắn nghe lời nói nhẹ tênh mà suýt đánh rơi luôn bát cơm trên tay.
- Ai nói cơ? Đã nói gì? - Hắn hốt hoảng đến trắng bệch cả mặt mày.
- Ai nói không quan trọng, quan trọng em đã biết tên anh. Tên anh nghe bình thường nhưng tên hơi khác tính người đấy.
- Em nói sao?
- Tên Ôn Thận đâu có gì lạ nhưng không hợp bản tính anh lắm. Thôi được rồi! Anh ăn nhiều một chút, chức trách thái sư nặng nề ăn nhiều vào mới đủ sức chứ.
Mèo rừng định nói gì đó nhưng chỉ lặng lẽ thở dài, gắp cho Đường Lệ miếng thức ăn rồi nhắc nàng ăn nhanh đi kẻo nguội. Tiên nữ hồ hởi ghé môi hôn lên má hắn một cái rồi ngoan ngoãn ăn cơm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.