Quyển 4 - Chương 3: Quyển 4 - Chương 3
Kagome027
24/02/2023
Trời hừng sáng, hai tiểu tiên dẫn nhau đi tiếp, lộc nữ theo kinh nghiệm học được mà đi trước mở lối, sau vài khó khăn hai người rời khỏi hẻm núi bình an chỉ trong nửa ngày. Nam Khuê thở phào nhẹ nhõm, xem như thoát khỏi nguy hiểm, và để trả ơn hươu sao, mèo con đã dẫn đường cho người ta tới đồng hoa cải. Chẳng tốn bao nhiêu thời gian cả hai thuận lợi đến đồng hoa cải, đồng hoa muôn đời vẫn vàng rực mênh mông, đây chính là nơi song thân Nam Khuê gặp nhau lần đầu, nơi có kẻ mách mẫu hậu hắn rằng có hai vì sao đẹp nhất bầu trời đang nắm giữ duyên phận đời mình, nơi có tia nắng lạc đường soi sáng cả đồng hoa cải trong đêm mịt mù.
Lộc nữ nằm gối đầu lên những bông hoa vàng óng ả, lắng nghe tiếng côn trùng râm ran. Nam Khuê hỏi nàng đang chờ ai hay thứ gì, nàng lắc đầu chẳng đáp nên hắn cũng lặng thinh chờ đợi. Hươu nhỏ nằm hát vu vơ bài hát quen thuộc, hát chuyện duyên sắt son bền lâu, hát đôi lứa như cặp chim phượng – hoàng sánh duyên, mèo rừng lần này không ngăn nàng hát nữa, cứ thế thế ngồi nghe. Nàng hát thật hay, tiếng hát dịu dàng tựa gió, êm đềm tựa mây làm hồn ai say đắm, hình như trước giờ chỉ mỗi giọng hát nàng khiến được Nam Khuê im lìm thưởng thức từ đầu đến cuối. Từng câu từng chữ tựa tiếng chim hoàng véo von gọi chim phượng long đong đâu đó mau về xe kết tơ duyên, nhưng có lẽ nàng còn chưa biết chim phượng đời mình đang lưu lạc nơi nào nên cứ hát mãi.
Ngày qua rồi tới đêm trường, đến tận bình minh ló dạng, hươu sao nhỏ đứng dậy, bao u sầu, hụt hẫng hiện rõ trên khuôn mặt, có vẻ muốn tìm thứ nào đó nhưng không tìm ra mới thất vọng não nề. Chẳng tìm được điều cần tìm, lộc nữ đành cáo từ người bạn mới quen để về nhà.
Không hiểu sao vừa nghe người ta định rời đi mèo con đã vội níu lại.
- Còn lời hứa cùng giao đấu công bằng thì sao? Ta vẫn muốn biết cô thấy gì từ đao pháp của ta.
Quả thực đã trót hứa với người ta, hươu sao nhăn trán đắn đo lúc lâu rồi nghĩ phụ mẫu cho phép đi chơi tận mấy tháng, thời gian còn dài nếu về sớm chẳng phải phí lắm sao. Nếu không may mắn tìm thấy người tri kỷ thì cứ ở lại tìm người cùng mình trao đổi võ thuật, xưa nay toàn luyện võ cùng người quen, giờ thử một lần luyện tập cùng người lạ, biết đâu học hỏi được nhiều hơn. Vậy là lộc nữ gật đầu ưng thuận lưu tiếp tục lại phương nam.
Nam Khuê biết tính phụ hoàng rất đề phòng những thần tộc lạ từ sau khi ông bà nội qua đời, nên chẳng dám đưa bằng hữu về nhà, hắn chỉ đành để hươu tiên ở tạm hang động ngày trước Miêu Vương thường dùng làm nơi vẽ tranh. Nhưng từ ngày có tộc hậu kề bên, cái hang ấy dần bị tộc chủ cho vào quên lãng, chỉ thế tử linh miêu thỉnh thoảng ghé qua tránh mặt mấy nữ tử phiền nhiễu trong hoàng thành. Đinh ninh chốn vắng vẻ sẽ ít ai lui đến, Nam Khuê cứ thế quyết định cho lộc nữ ở tạm một thời gian.
……………………………....
Một buổi sáng...
- Thu Nữ! Ta đến rồi đây! - Tiếng mèo con văng vẳng gọi lộc nữ.
Hôm ngoài đồng hoa cải hươu sao nhỏ đã cho Nam Khuê biết tên mình là Thu Nữ nên hắn cứ gọi chẳng chút nghi ngờ. Chân mèo con đã lành lặn, nay thử đến ứng chiến công bằng cùng lộc nữ, hắn quả quyết sẽ không thua, nhẽ nào sức lực nam nhân khỏe mạnh lại thua mãi một nữ nhân được. Tới nơi, chợt thấy Thu Nữ đang soi mặt chải tóc bên dòng suối, linh miêu nhỏ đứng phía sau định cúi xuống vỗ vai một cái thì hươu tiên nhảy dựng lên.
- Chàng sau này đừng âm thầm tới sau lưng ta như thế nữa, dọa chết ta rồi.
Mèo con tưởng mình dọa người ta thật nên mới vội xin lỗi. Nhận ra trong lúc hoảng hốt Thu Nữ đã sơ ý đánh rơi cái lược trúc xuống suối, nhằm chuộc lỗi, hắn định lấy lên hộ nàng nhưng bị ngăn lại ngay.
- Chàng đi ra chỗ khác đi, ta chải đầu xong sẽ đến.
- Ta… ta chỉ định giúp cô nhặt cái lược lên thôi.
- Ta tự nhặt được, chàng tránh xa bờ suối ra.
Hắn càng cố chồm người tới, Thu Nữ càng cố đẩy hắn ra thể như mặt nước ấy đang ẩn chứa bí mật nào lớn lắm. Người ta cương quyết thế hắn cũng không muốn tò mò thêm, liền rời đi còn miệng vẫn lầm bầm câu nói ám chỉ chuyện nữ nhân phiền phức.
Lộc nữ chờ người đi khuất mới nhặt lược lên, vừa ngồi tết tóc nàng vừa nhớ về thời xa xăm khi chưa học võ nghệ, cũng vì chiếc lược rơi mà suýt nữa…
Mèo con ngồi chưa nóng chỗ đã thấy Thu Nữ bước đến, nàng gõ gõ thần phiến trên tay như thể đoán chắc cây quạt nhỏ này sẽ dễ dàng khống chế được thanh đao bén ngót của Nam Khuê.
Thế tử rút đao ra khỏi vỏ, tự tin cảnh báo.
- Ta lành lặn hết thương tích rồi, cô cẩn thận một chút nhé, có gì chớ khóc lóc ta ức hiếp nữ nhân đấy.
Thu Nữ không thèm đáp, chỉ lui chân đứng thế thủ, quạt trên tay đã xòe ra sẵn, tỏ ý bảo mèo con tấn công đi. Nam Khuê dự tính nếu chém thẳng vào mặt thần phiến sẽ khiến hươu sao phải thoái lui nên hắn đánh phủ đầu trước, vung đao từ trên bổ xuống. Nhưng ai ngờ Thu Nữ nhanh hơn, nàng xếp thần phiến lại như mũi dao, chỉ một đòn lách người tránh chiêu rồi đâm thẳng cán quạt vào cạnh bàn tay mèo con. Hắn chưa kịp hoàn hồn lại bị đập quạt ngay yết hầu, đau đến muốn trào nước mắt. Như chẳng định chừa đường sống cho đối phương, hươu tiên kết hợp một lượt chiêu móc chân lẫn đâm cán quạt, Nam Khuê mất đà ngã nhào, hai mắt hoa hết cả lên vì đau.
- Đấu lại với ta lần nữa. – Mèo nhỏ vẫn chưa cam tâm.
Hắn đòi đấu lại, Thu Nữ sẵn sàng chiều. Đoán chắc lộc nữ sẽ tấn công bàn tay mình, Nam Khuê chuyển thế không chém từ trên nữa mà đâm phía dưới. Nhưng nào có khác, lần này hươu nhỏ chẳng cần đập cán quạt lên tay hắn mà đập thẳng vào mặt, cú đập chới với chưa qua lại lãnh thêm đòn thần phiến lên cổ, cuối cùng là đòn chém trước bằng cạnh bàn tay. Kết quả, thế tử vẫn nằm bẹp.
Lộc nữ kéo hắn dậy và hỏi.
- Chàng còn muốn đấu tiếp không?
- Đấu tiếp, ta không tin mình thua một nữ nhân.
Mèo nhỏ phủi phủi quần áo hai ba cái, tính toán thầm nàng ta thường dùng ba chiêu để hạ hắn, chiêu cuối luôn khiến đối thủ ngã nhào, giờ nếu chặn được từ chiêu thứ hai biết đâu có khả năng phản đòn. Bởi thế phen này Nam Khuê không chém trên hay chém dưới nữa mà chém ngang xem lộc nữ đỡ lưỡi đao kề cổ đường nào. Tuy vậy, cách này dường như càng dễ cho Thu Nữ ứng phó. Nàng chỉ cần cúi nhẹ đầu, bàn tay chộp tay thế tử vặn ngược, đuôi quạt đâm thẳng sau cổ hắn. Trong hai chiêu, lộc nữ xử lý đối phương gọn gàng, mèo con lại lần nữa phải đo đất, cả người ê ẩm, không bỏ cuộc không được.
- Rốt cuộc cây quạt nhỏ đó còn bao nhiêu cách áp chế ta nữa? - Nam Khuê nén đau để hỏi.
- Ta học được mười hai cách, trong từng cách còn thiên biến vạn hóa, ta mới dùng cách cơ bản thôi.
Mèo còn nằm thở hơi lên chẳng biết Thu Nữ nói thật hay nói đùa, nếu chỉ mới dùng cách cơ bản đã đánh gục hắn tuyệt đối thì khác chi chứng minh hắn ta là kẻ vô dụng.
Hươu sao động viên một hai câu.
- Chàng không hẳn dở đâu, có thể do tâm chưa tịnh thôi, tâm không tịnh, công phu đều thành công cốc. Phần thứ hai do xuất chiêu chưa dứt khoát, cứ chần chừ chẳng mấy chốc đối phương cũng đoán được chiêu thức. Thân thủ chàng rất nhanh nhưng nhiêu đó chỉ đủ áp chế kẻ tay ngang. Nếu gặp cao thủ, trong khi chàng còn chần chừ chưa biết dùng chiêu gì người ta đã đánh chàng tơi tả. Suy nghĩ chậm thì cách dụng chiêu nhanh cũng vô dụng.
Lão bà hầu tiên dạy võ cho Thu Nữ vốn một đời nữ tướng tung hoành biên ải, người đó chỉ cần mỗi thần phiến cũng thừa sức làm núi sông chấn động. Bà từng kể rất nhiều, kể rằng võ nghệ nằm trong ý, chiêu thức ở trong tâm, luyện tập nhuần nhuyễn tâm và ý tự dưng hóa võ nghệ. Bước đầu truyền dạy võ công cho nàng, bà dạy nàng tịnh tâm trước, tiết chế chính mình mới tiết chế được chiêu thức. Thời tuổi trẻ bà từng một lần không bình được tâm mình mà phải đánh đổi tận mấy trăm năm sống trong mơ hồ, nay nhận học trò, bà chẳng muốn học trò dẫm vào vết chân bản thân từng đi qua nên luôn dạy Thu Nữ tịnh tâm. Tâm bất động mới bình tĩnh thi triển võ công hoặc phản đòn được, tâm lặng như nước chiêu võ cũng tự nhiên trôi chảy, trái lại tâm dao động, công phu nào cũng hóa rối bời. Tâm vững sẽ thấy những gì đối phương không thấy, sẽ đọc rõ đối thủ nghĩ chi. Chỉ một cử động nhỏ, một cái nhếch mép, nhíu mày trong vô thức từ kẻ đối diện, nếu mình tĩnh tâm quan sát sẽ dễ dàng đoán hắn định làm gì, trái ngược tâm mình cứng tựa đá tảng, đối phương tài nào mà đoán được đường đi nước bước.
Lời dạy từ người kinh nghiệm đầy mình quả không sai, Thu Nữ nhanh chóng nắm thóp Nam Khuê, tuy nhiên chả hoàn toàn do nàng giỏi mà do mèo nhỏ vụng về tự bán đứng mình. Hắn ta cho rằng hạ thủ nhanh là thắng, nhưng cái dao động trong ánh mắt, cánh tay hắn trước lúc ra chiêu đã tố cáo hết cùng nàng.
Lộc nữ mách cho thế tử.
- Chàng thử bắt đầu tập tấn xem.
- Tức là ta phải luyện võ từ đầu? – Mèo nhỏ ngỡ ngàng.
Thu Nữ lắc đầu đáp.
- Không hẳn, giờ chàng tập tấn trên những thớ đá trơn trượt, đầy rêu, kiên nhẫn đứng vững ở điều kiện khó khăn mới rèn luyện được. Đứng đủ lâu, mưa nắng gì cũng đừng ngã nghiêng, ai nói gì, ai làm gì cũng đừng di chuyển, từ từ tâm chàng sẽ vững.
Nam Khuê thử nghe lời lộc nữ, tìm hòn đá thật nhiều rêu để luyện tấn. Hắn vừa đặt một chân lên tảng đá đã loạng choạng suýt té nhào nếu hươu sao không kịp thời đỡ lại. Phải loay hoay khá lâu, nhờ cả Thu Nữ giúp một tay, hắn mới đứng tấn đàng hoàng được. Nhưng vẫn chỉ là khởi đầu, giai đoạn tiếp theo còn phải đứng không dịch chuyển bất kể chuyện chi diễn ra, giữ thăng bằng trong điều kiện ấy càng chẳng thể mạnh chân, cần biết cách tấn nhẹ mà vẫn vững chải, luyện theo phương pháp này quả cần cực kỳ kiên định.
Lộc nữ để hắn đứng đó, phần mình, nàng hát vu vơ bài hát quen thuộc, trước khi hát còn nhắc nhở Nam Khuê.
- Ta hát gì mặc ta, chàng chớ xuôi tâm tưởng theo đấy.
Nghe thế, mèo con cũng chỉ nhếch nhẹ môi, dù gì lúc ở hoàng cung hắn đã nghe giai nhân hát đến nhàm tai rồi, giờ thêm nghe tiếng hát câu ca thì như đang ở nhà thôi.
Thế là Thu Nữ cất chất giọng trong trẻo giữa rừng cây, tiếng hát mơ màng ru thảm lá vàng, ru cả hoa cỏ nghiêng nghiêng theo gió trời. Bài hát về chim phượng và chim hoàng, về duyên sắt cầm đôi lứa, bài hát đã nghe tận mấy ngày liền nhưng đến tận thời điểm này thế tử vẫn không thể phủ nhận từng mạch máu trong mình đang vô thức rạo rực, tâm trí tự dưng hóa thành mây trời nương tiếng ca mà lơ lửng giữa hư vô.
Lúc hát tới câu hẹn ước, duyên sắt son bền lâu, lộc nữ bất chợt ngước lên nhìn Nam Khuê, môi nàng trao hắn nụ cười thật nhẹ nhàng. Ánh mắt mèo nhỏ chạm phải nụ cười bỗng dao động thấy rõ, tay chân cũng dần luống cuống, hắn vội nhắm tịt mắt. Đứng tấn trên đá trơn trượt mà nhắm mắt thì sao giữ thăng bằng, cuối cùng Thu Nữ lại phải đến đỡ hắn dậy từ mặt đất đầy bùn.
Nàng nhắc nhỏ.
- Chàng động tâm đúng không, tâm bất định nên đứng chẳng vững, ta từng được dạy rất nhiều lần, học võ phải biết công nhẹ như lá, thủ vững như đá mà tấn còn chưa vững thì sao thủ nổi.
Hươu sao nói đúng, Nam Khuê động tâm, động tâm vì một nụ cười. Hắn thực chẳng hiểu được chính mình, tự dưng xao lòng vì nụ cười ấy, nàng ta đâu có đẹp, thế mà hắn cứ phát sinh cảm xúc kỳ quái, cái cảm xúc chưa một lần hiện hữu khi bên cạnh những mỹ nhân trong tộc.
Thu Nữ lại ngoái đầu gửi hắn thêm một nụ cười cùng câu nói.
- Chàng đứng lên tập tiếp đi, bước đầu thường khó khăn, dần dần sẽ quen.
Hắn nhìn nàng như bị thôi miên rồi vô thức leo lên tảng đá tiếp tục đứng tấn. Cái đầu vẫn chưa chịu yên, hắn nhớ cha hay kể lần đầu gặp mẹ hắn cũng là cảm giác y như bị thôi miên, cũng vô thức mơ màng. Nhưng mẹ hắn là tuyệt thế mỹ nhân, cha hắn xao xuyến đâu có gì bất thường, đằng này Thu Nữ cách cái khoản xinh xắn còn xa lắm, nói chi tới mỹ nhân. Có lần, Nam Khuê hỏi cha phải chăng vì mẹ hắn là người đẹp nhất, đẹp hơn hết thảy miêu nữ trong tộc nên mới khiến trái tim ông rung động. Lúc nghe câu hỏi ấy, Miêu Vương đã mỉm cười trả lời con trai ngây thơ rằng trái tim ông rung động trước mẹ hắn vì khi bà ấy tỏa sáng, tỏa sáng theo cách riêng biệt, Miêu Hậu hóa thân từ một hạt nắng nhưng ông thấy đó là mặt trời, mặt trời mọc giữa đêm, mọc cả trong lòng ông. Miêu Vương còn dạy sau này sẽ đến lúc thế tử gặp đúng mặt trời, gặp đúng nữ nhân luôn như tỏa sáng trong tim mình, gặp rồi suốt đời chẳng muốn rời xa.
Nhớ những lời cha dạy, mèo nhỏ hơi nghi ngờ, nhẽ nào Thu Nữ là mặt trời trong lòng hắn, không thể, nữ tử phiền phức lắm, hắn vốn ghét nữ nhân, sao có thể rung động dễ dàng như thế. Lại nghĩ vu vơ, lại động tâm, mèo nhỏ thêm phen trượt rêu ngã nhào trong tiếng ai kia cười khúc khích.
Mèo con hỏi lộc nữ.
- Lão bà hầu tiên của cô còn nhiều cách luyện võ khác nữa không? Ta mới tấn một chút đã ngã ba lần, chẳng biết những phần sau sẽ quái đản nhường nào.
Hươu sao chỉ cười chứ chẳng đáp bởi cách đứng tấn này do… ông nội nàng dạy, chính ông ta nói về võ công huyền diệu, công nhẹ như lá, thủ vững như đá. Tâm ông y hệt cách ông luyện võ, luôn bất biến, ông có thể cực đoan, có thể tàn ác nhưng tuyệt đối không dễ xao động, lần duy nhất ông ấy xao động là khi gặp mặt bà nội nàng. Giá như cái tâm bất biến ấy hướng thiện chắc ông nội nàng sẽ khác lắm, tuy nhiên trong hoàn cảnh đó ai hướng thiện cho nổi, ông nhất tâm hướng về tàn bạo cũng đương nhiên, ít ra dù ác ông nội vẫn rất thương nàng. Nói về việc võ nghệ của nhà nội nàng thì còn nhiều lắm, bác hai bên nội dùng đại đao cán dài, thanh đao nặng trịch mà người đó múa uyển chuyển vô cùng, lúc xuyên thẳng pháp khí đối thủ, lúc lại đổi hướng dụ địch rồi chỉ cần một đường đẩy nhẹ là có kẻ buông tay bỏ cuộc. Nàng từng thử học dùng đao cán dài, nhờ đó đã biết được đánh võ không phải chỉ dồn sức ra đánh, cần biết cả mượn sức đối thủ để phản đòn. Dường như Nam Khuê chưa nhận ra những khi lộc nữ gạt chân hay vặn tay hắn đều toàn mượn sức, hắn dùng lực càng mạnh, bị phản đòn càng đau.
Từ đó ngày nào Nam Khuê cũng tìm đến luyện võ công cùng Thu Nữ, cả hai luyện tấn, luyện võ trên những tảng đá trơn như bôi mỡ. Mỗi lần mèo nhỏ thi triển võ nghệ, lộc nữ luôn nhắc hắn tuyệt đối phải tập trung và đừng động tâm. Mỗi khi xuất chiêu thường nàng ít khi khoan nhượng, thế tử chỉ hơi xao động một chút đã đủ bị đả thương. Trái ngược với hắn, Thu Nữ bản lĩnh và cương quyết hơn nhiều, nàng nhìn thấu hắn qua từng di chuyển, từng thế võ, hươu sao nhỏ không dựa vào thân thủ áp sát đối phương mà giống long thần lùi bước rình mồi, Nam Khuê có nhanh thế nào trước đối thủ không thèm động đâu khác gió thoảng qua cánh rừng đang đứng yên đôi lúc chỉ khẽ nghiêng mình tránh cơn gió lạc, vì thế lần nào bảo đao cũng bị thần phiến nhỏ nhắn áp đảo. Chỉ duy một lần, nàng phải thoái lui khi thấy bóng mình dạ lên trong lưỡi đao. Lần đó Nam Khuê vung pháp khí lên, thần đao sáng loáng phản chiếu hình bóng hươu sao rõ từng đường nét. Nữ tiên tử đang trên đà lao tới bỗng giật mình thoái lui, còn vội lấy tay che kín mặt. Thế tử linh miêu thoáng ngạc nhiên nghĩ cớ sao nữ nhân này sợ hình ảnh phản chiếu của mình đến vậy, dù không xinh đẹp nhưng đâu cần làm quá, hơn nữa dung mạo đó hắn đã thấy cả tháng rồi, nàng ta cần gì xấu hổ nữa.
Tuy nhiên đó là lần đầu và cũng là lần cuối, có lẽ nàng chỉ hơi bất ngờ do quên mất chuyện lưỡi đao cũng phản chiếu được hình bóng mình, sau này biết rồi liền bình tĩnh ứng chiến. Nhưng mèo con vẫn hoài ôm thắc mắc về Thu Nữ, hắn nhớ nàng cứ lo sợ kẻ khác nhìn thấy mình qua các vật soi được bóng mình, lần nào chải tóc cũng không cho ai tới gần, đi qua sông hồ cũng cố tránh để tránh dạ bóng xuống mặt nước. Nam Khuê chợt thương cho nữ tử tài hoa lại thiếu nhan sắc đến nỗi hoảng hốt chính bản thân.
Lộc nữ nằm gối đầu lên những bông hoa vàng óng ả, lắng nghe tiếng côn trùng râm ran. Nam Khuê hỏi nàng đang chờ ai hay thứ gì, nàng lắc đầu chẳng đáp nên hắn cũng lặng thinh chờ đợi. Hươu nhỏ nằm hát vu vơ bài hát quen thuộc, hát chuyện duyên sắt son bền lâu, hát đôi lứa như cặp chim phượng – hoàng sánh duyên, mèo rừng lần này không ngăn nàng hát nữa, cứ thế thế ngồi nghe. Nàng hát thật hay, tiếng hát dịu dàng tựa gió, êm đềm tựa mây làm hồn ai say đắm, hình như trước giờ chỉ mỗi giọng hát nàng khiến được Nam Khuê im lìm thưởng thức từ đầu đến cuối. Từng câu từng chữ tựa tiếng chim hoàng véo von gọi chim phượng long đong đâu đó mau về xe kết tơ duyên, nhưng có lẽ nàng còn chưa biết chim phượng đời mình đang lưu lạc nơi nào nên cứ hát mãi.
Ngày qua rồi tới đêm trường, đến tận bình minh ló dạng, hươu sao nhỏ đứng dậy, bao u sầu, hụt hẫng hiện rõ trên khuôn mặt, có vẻ muốn tìm thứ nào đó nhưng không tìm ra mới thất vọng não nề. Chẳng tìm được điều cần tìm, lộc nữ đành cáo từ người bạn mới quen để về nhà.
Không hiểu sao vừa nghe người ta định rời đi mèo con đã vội níu lại.
- Còn lời hứa cùng giao đấu công bằng thì sao? Ta vẫn muốn biết cô thấy gì từ đao pháp của ta.
Quả thực đã trót hứa với người ta, hươu sao nhăn trán đắn đo lúc lâu rồi nghĩ phụ mẫu cho phép đi chơi tận mấy tháng, thời gian còn dài nếu về sớm chẳng phải phí lắm sao. Nếu không may mắn tìm thấy người tri kỷ thì cứ ở lại tìm người cùng mình trao đổi võ thuật, xưa nay toàn luyện võ cùng người quen, giờ thử một lần luyện tập cùng người lạ, biết đâu học hỏi được nhiều hơn. Vậy là lộc nữ gật đầu ưng thuận lưu tiếp tục lại phương nam.
Nam Khuê biết tính phụ hoàng rất đề phòng những thần tộc lạ từ sau khi ông bà nội qua đời, nên chẳng dám đưa bằng hữu về nhà, hắn chỉ đành để hươu tiên ở tạm hang động ngày trước Miêu Vương thường dùng làm nơi vẽ tranh. Nhưng từ ngày có tộc hậu kề bên, cái hang ấy dần bị tộc chủ cho vào quên lãng, chỉ thế tử linh miêu thỉnh thoảng ghé qua tránh mặt mấy nữ tử phiền nhiễu trong hoàng thành. Đinh ninh chốn vắng vẻ sẽ ít ai lui đến, Nam Khuê cứ thế quyết định cho lộc nữ ở tạm một thời gian.
……………………………....
Một buổi sáng...
- Thu Nữ! Ta đến rồi đây! - Tiếng mèo con văng vẳng gọi lộc nữ.
Hôm ngoài đồng hoa cải hươu sao nhỏ đã cho Nam Khuê biết tên mình là Thu Nữ nên hắn cứ gọi chẳng chút nghi ngờ. Chân mèo con đã lành lặn, nay thử đến ứng chiến công bằng cùng lộc nữ, hắn quả quyết sẽ không thua, nhẽ nào sức lực nam nhân khỏe mạnh lại thua mãi một nữ nhân được. Tới nơi, chợt thấy Thu Nữ đang soi mặt chải tóc bên dòng suối, linh miêu nhỏ đứng phía sau định cúi xuống vỗ vai một cái thì hươu tiên nhảy dựng lên.
- Chàng sau này đừng âm thầm tới sau lưng ta như thế nữa, dọa chết ta rồi.
Mèo con tưởng mình dọa người ta thật nên mới vội xin lỗi. Nhận ra trong lúc hoảng hốt Thu Nữ đã sơ ý đánh rơi cái lược trúc xuống suối, nhằm chuộc lỗi, hắn định lấy lên hộ nàng nhưng bị ngăn lại ngay.
- Chàng đi ra chỗ khác đi, ta chải đầu xong sẽ đến.
- Ta… ta chỉ định giúp cô nhặt cái lược lên thôi.
- Ta tự nhặt được, chàng tránh xa bờ suối ra.
Hắn càng cố chồm người tới, Thu Nữ càng cố đẩy hắn ra thể như mặt nước ấy đang ẩn chứa bí mật nào lớn lắm. Người ta cương quyết thế hắn cũng không muốn tò mò thêm, liền rời đi còn miệng vẫn lầm bầm câu nói ám chỉ chuyện nữ nhân phiền phức.
Lộc nữ chờ người đi khuất mới nhặt lược lên, vừa ngồi tết tóc nàng vừa nhớ về thời xa xăm khi chưa học võ nghệ, cũng vì chiếc lược rơi mà suýt nữa…
Mèo con ngồi chưa nóng chỗ đã thấy Thu Nữ bước đến, nàng gõ gõ thần phiến trên tay như thể đoán chắc cây quạt nhỏ này sẽ dễ dàng khống chế được thanh đao bén ngót của Nam Khuê.
Thế tử rút đao ra khỏi vỏ, tự tin cảnh báo.
- Ta lành lặn hết thương tích rồi, cô cẩn thận một chút nhé, có gì chớ khóc lóc ta ức hiếp nữ nhân đấy.
Thu Nữ không thèm đáp, chỉ lui chân đứng thế thủ, quạt trên tay đã xòe ra sẵn, tỏ ý bảo mèo con tấn công đi. Nam Khuê dự tính nếu chém thẳng vào mặt thần phiến sẽ khiến hươu sao phải thoái lui nên hắn đánh phủ đầu trước, vung đao từ trên bổ xuống. Nhưng ai ngờ Thu Nữ nhanh hơn, nàng xếp thần phiến lại như mũi dao, chỉ một đòn lách người tránh chiêu rồi đâm thẳng cán quạt vào cạnh bàn tay mèo con. Hắn chưa kịp hoàn hồn lại bị đập quạt ngay yết hầu, đau đến muốn trào nước mắt. Như chẳng định chừa đường sống cho đối phương, hươu tiên kết hợp một lượt chiêu móc chân lẫn đâm cán quạt, Nam Khuê mất đà ngã nhào, hai mắt hoa hết cả lên vì đau.
- Đấu lại với ta lần nữa. – Mèo nhỏ vẫn chưa cam tâm.
Hắn đòi đấu lại, Thu Nữ sẵn sàng chiều. Đoán chắc lộc nữ sẽ tấn công bàn tay mình, Nam Khuê chuyển thế không chém từ trên nữa mà đâm phía dưới. Nhưng nào có khác, lần này hươu nhỏ chẳng cần đập cán quạt lên tay hắn mà đập thẳng vào mặt, cú đập chới với chưa qua lại lãnh thêm đòn thần phiến lên cổ, cuối cùng là đòn chém trước bằng cạnh bàn tay. Kết quả, thế tử vẫn nằm bẹp.
Lộc nữ kéo hắn dậy và hỏi.
- Chàng còn muốn đấu tiếp không?
- Đấu tiếp, ta không tin mình thua một nữ nhân.
Mèo nhỏ phủi phủi quần áo hai ba cái, tính toán thầm nàng ta thường dùng ba chiêu để hạ hắn, chiêu cuối luôn khiến đối thủ ngã nhào, giờ nếu chặn được từ chiêu thứ hai biết đâu có khả năng phản đòn. Bởi thế phen này Nam Khuê không chém trên hay chém dưới nữa mà chém ngang xem lộc nữ đỡ lưỡi đao kề cổ đường nào. Tuy vậy, cách này dường như càng dễ cho Thu Nữ ứng phó. Nàng chỉ cần cúi nhẹ đầu, bàn tay chộp tay thế tử vặn ngược, đuôi quạt đâm thẳng sau cổ hắn. Trong hai chiêu, lộc nữ xử lý đối phương gọn gàng, mèo con lại lần nữa phải đo đất, cả người ê ẩm, không bỏ cuộc không được.
- Rốt cuộc cây quạt nhỏ đó còn bao nhiêu cách áp chế ta nữa? - Nam Khuê nén đau để hỏi.
- Ta học được mười hai cách, trong từng cách còn thiên biến vạn hóa, ta mới dùng cách cơ bản thôi.
Mèo còn nằm thở hơi lên chẳng biết Thu Nữ nói thật hay nói đùa, nếu chỉ mới dùng cách cơ bản đã đánh gục hắn tuyệt đối thì khác chi chứng minh hắn ta là kẻ vô dụng.
Hươu sao động viên một hai câu.
- Chàng không hẳn dở đâu, có thể do tâm chưa tịnh thôi, tâm không tịnh, công phu đều thành công cốc. Phần thứ hai do xuất chiêu chưa dứt khoát, cứ chần chừ chẳng mấy chốc đối phương cũng đoán được chiêu thức. Thân thủ chàng rất nhanh nhưng nhiêu đó chỉ đủ áp chế kẻ tay ngang. Nếu gặp cao thủ, trong khi chàng còn chần chừ chưa biết dùng chiêu gì người ta đã đánh chàng tơi tả. Suy nghĩ chậm thì cách dụng chiêu nhanh cũng vô dụng.
Lão bà hầu tiên dạy võ cho Thu Nữ vốn một đời nữ tướng tung hoành biên ải, người đó chỉ cần mỗi thần phiến cũng thừa sức làm núi sông chấn động. Bà từng kể rất nhiều, kể rằng võ nghệ nằm trong ý, chiêu thức ở trong tâm, luyện tập nhuần nhuyễn tâm và ý tự dưng hóa võ nghệ. Bước đầu truyền dạy võ công cho nàng, bà dạy nàng tịnh tâm trước, tiết chế chính mình mới tiết chế được chiêu thức. Thời tuổi trẻ bà từng một lần không bình được tâm mình mà phải đánh đổi tận mấy trăm năm sống trong mơ hồ, nay nhận học trò, bà chẳng muốn học trò dẫm vào vết chân bản thân từng đi qua nên luôn dạy Thu Nữ tịnh tâm. Tâm bất động mới bình tĩnh thi triển võ công hoặc phản đòn được, tâm lặng như nước chiêu võ cũng tự nhiên trôi chảy, trái lại tâm dao động, công phu nào cũng hóa rối bời. Tâm vững sẽ thấy những gì đối phương không thấy, sẽ đọc rõ đối thủ nghĩ chi. Chỉ một cử động nhỏ, một cái nhếch mép, nhíu mày trong vô thức từ kẻ đối diện, nếu mình tĩnh tâm quan sát sẽ dễ dàng đoán hắn định làm gì, trái ngược tâm mình cứng tựa đá tảng, đối phương tài nào mà đoán được đường đi nước bước.
Lời dạy từ người kinh nghiệm đầy mình quả không sai, Thu Nữ nhanh chóng nắm thóp Nam Khuê, tuy nhiên chả hoàn toàn do nàng giỏi mà do mèo nhỏ vụng về tự bán đứng mình. Hắn ta cho rằng hạ thủ nhanh là thắng, nhưng cái dao động trong ánh mắt, cánh tay hắn trước lúc ra chiêu đã tố cáo hết cùng nàng.
Lộc nữ mách cho thế tử.
- Chàng thử bắt đầu tập tấn xem.
- Tức là ta phải luyện võ từ đầu? – Mèo nhỏ ngỡ ngàng.
Thu Nữ lắc đầu đáp.
- Không hẳn, giờ chàng tập tấn trên những thớ đá trơn trượt, đầy rêu, kiên nhẫn đứng vững ở điều kiện khó khăn mới rèn luyện được. Đứng đủ lâu, mưa nắng gì cũng đừng ngã nghiêng, ai nói gì, ai làm gì cũng đừng di chuyển, từ từ tâm chàng sẽ vững.
Nam Khuê thử nghe lời lộc nữ, tìm hòn đá thật nhiều rêu để luyện tấn. Hắn vừa đặt một chân lên tảng đá đã loạng choạng suýt té nhào nếu hươu sao không kịp thời đỡ lại. Phải loay hoay khá lâu, nhờ cả Thu Nữ giúp một tay, hắn mới đứng tấn đàng hoàng được. Nhưng vẫn chỉ là khởi đầu, giai đoạn tiếp theo còn phải đứng không dịch chuyển bất kể chuyện chi diễn ra, giữ thăng bằng trong điều kiện ấy càng chẳng thể mạnh chân, cần biết cách tấn nhẹ mà vẫn vững chải, luyện theo phương pháp này quả cần cực kỳ kiên định.
Lộc nữ để hắn đứng đó, phần mình, nàng hát vu vơ bài hát quen thuộc, trước khi hát còn nhắc nhở Nam Khuê.
- Ta hát gì mặc ta, chàng chớ xuôi tâm tưởng theo đấy.
Nghe thế, mèo con cũng chỉ nhếch nhẹ môi, dù gì lúc ở hoàng cung hắn đã nghe giai nhân hát đến nhàm tai rồi, giờ thêm nghe tiếng hát câu ca thì như đang ở nhà thôi.
Thế là Thu Nữ cất chất giọng trong trẻo giữa rừng cây, tiếng hát mơ màng ru thảm lá vàng, ru cả hoa cỏ nghiêng nghiêng theo gió trời. Bài hát về chim phượng và chim hoàng, về duyên sắt cầm đôi lứa, bài hát đã nghe tận mấy ngày liền nhưng đến tận thời điểm này thế tử vẫn không thể phủ nhận từng mạch máu trong mình đang vô thức rạo rực, tâm trí tự dưng hóa thành mây trời nương tiếng ca mà lơ lửng giữa hư vô.
Lúc hát tới câu hẹn ước, duyên sắt son bền lâu, lộc nữ bất chợt ngước lên nhìn Nam Khuê, môi nàng trao hắn nụ cười thật nhẹ nhàng. Ánh mắt mèo nhỏ chạm phải nụ cười bỗng dao động thấy rõ, tay chân cũng dần luống cuống, hắn vội nhắm tịt mắt. Đứng tấn trên đá trơn trượt mà nhắm mắt thì sao giữ thăng bằng, cuối cùng Thu Nữ lại phải đến đỡ hắn dậy từ mặt đất đầy bùn.
Nàng nhắc nhỏ.
- Chàng động tâm đúng không, tâm bất định nên đứng chẳng vững, ta từng được dạy rất nhiều lần, học võ phải biết công nhẹ như lá, thủ vững như đá mà tấn còn chưa vững thì sao thủ nổi.
Hươu sao nói đúng, Nam Khuê động tâm, động tâm vì một nụ cười. Hắn thực chẳng hiểu được chính mình, tự dưng xao lòng vì nụ cười ấy, nàng ta đâu có đẹp, thế mà hắn cứ phát sinh cảm xúc kỳ quái, cái cảm xúc chưa một lần hiện hữu khi bên cạnh những mỹ nhân trong tộc.
Thu Nữ lại ngoái đầu gửi hắn thêm một nụ cười cùng câu nói.
- Chàng đứng lên tập tiếp đi, bước đầu thường khó khăn, dần dần sẽ quen.
Hắn nhìn nàng như bị thôi miên rồi vô thức leo lên tảng đá tiếp tục đứng tấn. Cái đầu vẫn chưa chịu yên, hắn nhớ cha hay kể lần đầu gặp mẹ hắn cũng là cảm giác y như bị thôi miên, cũng vô thức mơ màng. Nhưng mẹ hắn là tuyệt thế mỹ nhân, cha hắn xao xuyến đâu có gì bất thường, đằng này Thu Nữ cách cái khoản xinh xắn còn xa lắm, nói chi tới mỹ nhân. Có lần, Nam Khuê hỏi cha phải chăng vì mẹ hắn là người đẹp nhất, đẹp hơn hết thảy miêu nữ trong tộc nên mới khiến trái tim ông rung động. Lúc nghe câu hỏi ấy, Miêu Vương đã mỉm cười trả lời con trai ngây thơ rằng trái tim ông rung động trước mẹ hắn vì khi bà ấy tỏa sáng, tỏa sáng theo cách riêng biệt, Miêu Hậu hóa thân từ một hạt nắng nhưng ông thấy đó là mặt trời, mặt trời mọc giữa đêm, mọc cả trong lòng ông. Miêu Vương còn dạy sau này sẽ đến lúc thế tử gặp đúng mặt trời, gặp đúng nữ nhân luôn như tỏa sáng trong tim mình, gặp rồi suốt đời chẳng muốn rời xa.
Nhớ những lời cha dạy, mèo nhỏ hơi nghi ngờ, nhẽ nào Thu Nữ là mặt trời trong lòng hắn, không thể, nữ tử phiền phức lắm, hắn vốn ghét nữ nhân, sao có thể rung động dễ dàng như thế. Lại nghĩ vu vơ, lại động tâm, mèo nhỏ thêm phen trượt rêu ngã nhào trong tiếng ai kia cười khúc khích.
Mèo con hỏi lộc nữ.
- Lão bà hầu tiên của cô còn nhiều cách luyện võ khác nữa không? Ta mới tấn một chút đã ngã ba lần, chẳng biết những phần sau sẽ quái đản nhường nào.
Hươu sao chỉ cười chứ chẳng đáp bởi cách đứng tấn này do… ông nội nàng dạy, chính ông ta nói về võ công huyền diệu, công nhẹ như lá, thủ vững như đá. Tâm ông y hệt cách ông luyện võ, luôn bất biến, ông có thể cực đoan, có thể tàn ác nhưng tuyệt đối không dễ xao động, lần duy nhất ông ấy xao động là khi gặp mặt bà nội nàng. Giá như cái tâm bất biến ấy hướng thiện chắc ông nội nàng sẽ khác lắm, tuy nhiên trong hoàn cảnh đó ai hướng thiện cho nổi, ông nhất tâm hướng về tàn bạo cũng đương nhiên, ít ra dù ác ông nội vẫn rất thương nàng. Nói về việc võ nghệ của nhà nội nàng thì còn nhiều lắm, bác hai bên nội dùng đại đao cán dài, thanh đao nặng trịch mà người đó múa uyển chuyển vô cùng, lúc xuyên thẳng pháp khí đối thủ, lúc lại đổi hướng dụ địch rồi chỉ cần một đường đẩy nhẹ là có kẻ buông tay bỏ cuộc. Nàng từng thử học dùng đao cán dài, nhờ đó đã biết được đánh võ không phải chỉ dồn sức ra đánh, cần biết cả mượn sức đối thủ để phản đòn. Dường như Nam Khuê chưa nhận ra những khi lộc nữ gạt chân hay vặn tay hắn đều toàn mượn sức, hắn dùng lực càng mạnh, bị phản đòn càng đau.
Từ đó ngày nào Nam Khuê cũng tìm đến luyện võ công cùng Thu Nữ, cả hai luyện tấn, luyện võ trên những tảng đá trơn như bôi mỡ. Mỗi lần mèo nhỏ thi triển võ nghệ, lộc nữ luôn nhắc hắn tuyệt đối phải tập trung và đừng động tâm. Mỗi khi xuất chiêu thường nàng ít khi khoan nhượng, thế tử chỉ hơi xao động một chút đã đủ bị đả thương. Trái ngược với hắn, Thu Nữ bản lĩnh và cương quyết hơn nhiều, nàng nhìn thấu hắn qua từng di chuyển, từng thế võ, hươu sao nhỏ không dựa vào thân thủ áp sát đối phương mà giống long thần lùi bước rình mồi, Nam Khuê có nhanh thế nào trước đối thủ không thèm động đâu khác gió thoảng qua cánh rừng đang đứng yên đôi lúc chỉ khẽ nghiêng mình tránh cơn gió lạc, vì thế lần nào bảo đao cũng bị thần phiến nhỏ nhắn áp đảo. Chỉ duy một lần, nàng phải thoái lui khi thấy bóng mình dạ lên trong lưỡi đao. Lần đó Nam Khuê vung pháp khí lên, thần đao sáng loáng phản chiếu hình bóng hươu sao rõ từng đường nét. Nữ tiên tử đang trên đà lao tới bỗng giật mình thoái lui, còn vội lấy tay che kín mặt. Thế tử linh miêu thoáng ngạc nhiên nghĩ cớ sao nữ nhân này sợ hình ảnh phản chiếu của mình đến vậy, dù không xinh đẹp nhưng đâu cần làm quá, hơn nữa dung mạo đó hắn đã thấy cả tháng rồi, nàng ta cần gì xấu hổ nữa.
Tuy nhiên đó là lần đầu và cũng là lần cuối, có lẽ nàng chỉ hơi bất ngờ do quên mất chuyện lưỡi đao cũng phản chiếu được hình bóng mình, sau này biết rồi liền bình tĩnh ứng chiến. Nhưng mèo con vẫn hoài ôm thắc mắc về Thu Nữ, hắn nhớ nàng cứ lo sợ kẻ khác nhìn thấy mình qua các vật soi được bóng mình, lần nào chải tóc cũng không cho ai tới gần, đi qua sông hồ cũng cố tránh để tránh dạ bóng xuống mặt nước. Nam Khuê chợt thương cho nữ tử tài hoa lại thiếu nhan sắc đến nỗi hoảng hốt chính bản thân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.