Chương 14
Tứ Xuyên
02/05/2017
- , Huyền ta vẫn còn hơn ngươi nhiều. Vì người mình yêu ta sẵn sàng quay đầu lại. Còn ngươi, ngươi nghĩ rằng lấy được sức mạnh ma thuật tối cao đó cô ấy sẽ yêu ngươi sao. Thật ngu ngốc. Xử Nữ nói trúng tim đen của Nam Huyền. Hắn hơi giật mình vì không ngờ rằng Xử Nữ biết tất cả mọi chuyện này hắn làm là vì cái gì. Cuối cùng khi lấy lại sự bình tĩnh Nam Huyền cười khẩy nói bằng giọng kiêu ngạo.
- Chỉ cần ta có được sức mạnh đó, dù cô ấy không muốn ta cũng sẽ ép cô ấy là của ta. Chỉ mình ta thôi.
- Ngu ngốc, ngươi nghĩ làm vậy cô ấy sẽ theo ngươi sao. Sao người có thể bỉ ổi vô liên sỉ như thế.
Bạch Dương cuối cùng cũng lên tiếng nói. Nam Huyền lần này sắc mặt tối sầm lại không thốt nên lời. Bạch Dương ơi là Bạch Dương, Nam Huyền làm việc này là vì ai. Không phải vì con nhóc tinh danh nhà cô hắn dám làm chuyện xấu đến mức đó không nà.
Bạch Dương định nói thêm gì đó nhưng lại bị Xử Nữ ngăn lại. Nói thêm câu nữa coi trừng cô bị bắt cóc luôn ấy chứ. Thiên Yết đứng liếc tên Nam Huyền, ánh mắt thù hận dâng trào trong cô một cách mãnh liệt. Chỉ cần một chút không bình tĩnh nữ thôi, cô có thể giết chết hắn rồi.
- Ngươi không cần khoa trương như vậy đâu, Nam Huyền.
Lúc này Thiên Bình mới cất tiếng nói. Những ngọn gió được cô thổi mạnh vào Nam Huyền càng lúc càng lớn. Nhưng cô đã vô tình đánh giá thấp độ vô sỉ của hắn quá rồi.
Nam Huyền vẫn đứng đấy cười nhếch môi. Trong khi đó Xà phu đang kêu cứu hắn, nhưng hắn chẳng thèm bận tâm. Dám làm trái ý hắn chỉ có một con đường chết, bất kể ai. Nam Huyền đưa tay phẩy một cái, tất cả ma thuật vừa được dùng biến mất. Kể cả những cành cây bị phong ấn của Kim Ngưu và ngọn lửa của Bạch Dương cũng biến mất.
Xà phu bị thiêu đến nỗi cháy bén nửa gương mặt thập thễnh bước lại chỗ Nam Huyền.
- Chủ nhân tôi… - Xà phu lên tiếng ngập ngừng nói.
- Im lặng. Cô vẫn không nghe lời ta làm trái ý ta. Chẳng phải ta đã nói tồi sao. Chỉ cần cô ngoan ngoãn làm việc cho ta, ta sẽ cho cô tất cả. Kể cả tình yêu của ta. – Nam Huyền từ từ nhẹ giọng lại, giọng nói có đầy sự quyến rũ.
- Ngài nói dối ta. Ngài chưa bao giờ yêu ta suốt 1000 năm nay. Ngài vẫn chỉ yêu duy nhất một người con gái đó. Ta thà để gương mặt này như vậy cũng không cần cái tình yêu giả dối của ngài dành cho ta. Ta chỉ muốn có được thật sự trái tim của ngài cơ. Nam Huyền, thực sự ngài có hiều không vậy.
Nam Huyền hơi giật mình, không ngờ rằng Xà phu có thể nói ra một câu như thế. Xà phu mà hắn quen biết rất lạnh lùng và ương ngược chưa bao giờ nói một câu thật lòng như thế.
- Xà phu, tuy ta không thể cho cô tình yêu thật sự của ta. Nhưng chỉ cần cô theo ta cái gì ta cũng có thể cho cô.
- Ta không cần. Ta phỉ nhổ những thứ ngài cho ta hiện tại, ngài biết không vậy.
Xà phu vẫn kiên quyết nói ra những câu nói kinh khủng như vậy. Nam Huyền sắc mặt tối xầm lại, có thể nói nhưng câu vô cùng kinh dị như vậy Xà
Phu cô không muốn sống nữa sao ( mặc dù ta là tác giả nên cũng cản thấy Xà phu ghê quá à, quên đi ta cũng ghét cô ta).
Lời Xà phu nói ngày càng kinh tởm hơn khiến Nam Huyền mặt mày tối như đêm 30 vậy.
- Haha, Xà phu bày tuy cô đâm ta một nhát dao. Ta có ghét cô đến mấy thì cũng không ngờ cô có thể nói một câu hay như thế.
Bạch Dương lên tiếng cười ha hả. Bảo Bình khẽ kéo tay cô lắc đầu nói im lặng đi. Tiếc thay kêu được Bạch Dương im lặng còn khó hơn lên trời. Cô vẫn cứ thế cười cho đến khi bị Thiên Yết cốc vài cái vào đầu đau biếng mới chịu thôi.
- Chỉ cần ta có được sức mạnh đó, dù cô ấy không muốn ta cũng sẽ ép cô ấy là của ta. Chỉ mình ta thôi.
- Ngu ngốc, ngươi nghĩ làm vậy cô ấy sẽ theo ngươi sao. Sao người có thể bỉ ổi vô liên sỉ như thế.
Bạch Dương cuối cùng cũng lên tiếng nói. Nam Huyền lần này sắc mặt tối sầm lại không thốt nên lời. Bạch Dương ơi là Bạch Dương, Nam Huyền làm việc này là vì ai. Không phải vì con nhóc tinh danh nhà cô hắn dám làm chuyện xấu đến mức đó không nà.
Bạch Dương định nói thêm gì đó nhưng lại bị Xử Nữ ngăn lại. Nói thêm câu nữa coi trừng cô bị bắt cóc luôn ấy chứ. Thiên Yết đứng liếc tên Nam Huyền, ánh mắt thù hận dâng trào trong cô một cách mãnh liệt. Chỉ cần một chút không bình tĩnh nữ thôi, cô có thể giết chết hắn rồi.
- Ngươi không cần khoa trương như vậy đâu, Nam Huyền.
Lúc này Thiên Bình mới cất tiếng nói. Những ngọn gió được cô thổi mạnh vào Nam Huyền càng lúc càng lớn. Nhưng cô đã vô tình đánh giá thấp độ vô sỉ của hắn quá rồi.
Nam Huyền vẫn đứng đấy cười nhếch môi. Trong khi đó Xà phu đang kêu cứu hắn, nhưng hắn chẳng thèm bận tâm. Dám làm trái ý hắn chỉ có một con đường chết, bất kể ai. Nam Huyền đưa tay phẩy một cái, tất cả ma thuật vừa được dùng biến mất. Kể cả những cành cây bị phong ấn của Kim Ngưu và ngọn lửa của Bạch Dương cũng biến mất.
Xà phu bị thiêu đến nỗi cháy bén nửa gương mặt thập thễnh bước lại chỗ Nam Huyền.
- Chủ nhân tôi… - Xà phu lên tiếng ngập ngừng nói.
- Im lặng. Cô vẫn không nghe lời ta làm trái ý ta. Chẳng phải ta đã nói tồi sao. Chỉ cần cô ngoan ngoãn làm việc cho ta, ta sẽ cho cô tất cả. Kể cả tình yêu của ta. – Nam Huyền từ từ nhẹ giọng lại, giọng nói có đầy sự quyến rũ.
- Ngài nói dối ta. Ngài chưa bao giờ yêu ta suốt 1000 năm nay. Ngài vẫn chỉ yêu duy nhất một người con gái đó. Ta thà để gương mặt này như vậy cũng không cần cái tình yêu giả dối của ngài dành cho ta. Ta chỉ muốn có được thật sự trái tim của ngài cơ. Nam Huyền, thực sự ngài có hiều không vậy.
Nam Huyền hơi giật mình, không ngờ rằng Xà phu có thể nói ra một câu như thế. Xà phu mà hắn quen biết rất lạnh lùng và ương ngược chưa bao giờ nói một câu thật lòng như thế.
- Xà phu, tuy ta không thể cho cô tình yêu thật sự của ta. Nhưng chỉ cần cô theo ta cái gì ta cũng có thể cho cô.
- Ta không cần. Ta phỉ nhổ những thứ ngài cho ta hiện tại, ngài biết không vậy.
Xà phu vẫn kiên quyết nói ra những câu nói kinh khủng như vậy. Nam Huyền sắc mặt tối xầm lại, có thể nói nhưng câu vô cùng kinh dị như vậy Xà
Phu cô không muốn sống nữa sao ( mặc dù ta là tác giả nên cũng cản thấy Xà phu ghê quá à, quên đi ta cũng ghét cô ta).
Lời Xà phu nói ngày càng kinh tởm hơn khiến Nam Huyền mặt mày tối như đêm 30 vậy.
- Haha, Xà phu bày tuy cô đâm ta một nhát dao. Ta có ghét cô đến mấy thì cũng không ngờ cô có thể nói một câu hay như thế.
Bạch Dương lên tiếng cười ha hả. Bảo Bình khẽ kéo tay cô lắc đầu nói im lặng đi. Tiếc thay kêu được Bạch Dương im lặng còn khó hơn lên trời. Cô vẫn cứ thế cười cho đến khi bị Thiên Yết cốc vài cái vào đầu đau biếng mới chịu thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.