Chương 4: Chấp nhận
Mỹ Ngọc 132
11/09/2017
“ Huhu … huhu! … An ca ca! … Lạc ca ca! … Hai người hãy trả lời tiểu Tấn đi mà … An ca ca! … Lạc ca ca … huhu … huhu …! “
Lê Việt An nằm bất động trên bãi cát dọc bờ sông, quần áo ướt sũng nước sông, cô cố gắng nhắm hai mắt thật chặt để ngăn những dòng nước mắt tràn ra nơi khóe mắt. Ba ngày hôm nay, kể từ khi biết được hai người bọn cô vẫn còn ở trong khu vực giáp với dòng sông Bạch Đằng, cô và Lý Yên Lạc ngày nào cũng chạy ra bờ sông rồi lao người ngụp lặn ở giữa dòng nước ngay lưu vực lòng sông với mong muốn tìm kiếm một vận may hay một lỗ hỏng thời gian bí ẩn nào đó để quay trở về … nhưng dường như vận may không đến với hai cô và cái lỗ hỏng thời gian kia thật tế không hề tồn tại… Ở bên cạnh cô cậu bé tên gọi Triệu Tấn vừa đưa tay quệt nước mắt vừa lấy tay hết lay người của cô lại quay sang lay người của Lý Yên Lạc sau đó lại tiếp tục khóc lóc kêu gào.
Lý Yên Lạc mềm lòng trước tình cảm và sự quan tâm của cậu bé, cô nhẹ nhàng mở mắt rồi đưa tay xoa đầu của Triệu Tấn, khẽ lên tiếng:
“ Tiểu Tấn ngoan! … Đệ đi về nhà với bà nội trước đi, bọn ta muốn ở lại đây thêm một lúc nữa! “
“ Đệ không về đâu! … Bà nội dặn đệ phải đi theo canh chừng hai người, không được để cho hai người đi tìm cái chết a! … Huhu … huhu … “
“ Bọn ta đâu có đi tìm cái chết … bọn ta chỉ muốn tìm đường về nhà thôi! “ – Lý Yên Lạc vừa đưa tay xoa đầu Triệu Tấn vừa nghiêm túc đính chính lại thông tin.
“ Ở dưới lòng sông làm gì có đường đi!!! “ – cậu bé Triệu Tấn nghiêng đầu suy nghĩ một lúc rồi vội vàng lên tiếng phản bác.
“ Uhm! … Vậy nên ta đã suy nghĩ nát óc cũng không thể giải thích làm sao bọn ta lại có thể trôi dạt đến được nơi này? … Ở dưới lòng sông làm gì có đường đi? … Cũng như thời gian làm sao có thể quay ngược được chứ? … Vậy mà … … “ – Lý Yên Lạc ngẩng mặt nhìn lên bầu trời dần nhạt nắng như báo hiệu hoàng hôn sắp đến, cô cong môi cười khẩy rồi lẩm nhẩm lên tiếng như đang tự nói chuyện với chính mình.
“ … Là do ông trời thương Tiểu Tấn mồ côi cha mẹ, thương bà bà tuổi già sức yếu nên mới cho bà cháu đệ gặp được hai người đó! … “ – Triệu Tấn nắm chặt lấy cánh tay của Lý Yên Lạc chân thành lên tiếng, trong đôi mắt sáng long lanh những giọt sương.
“ Lạc ca ca! Người làm ca ca của tiểu Tấn đi?! … Nhà của đệ tuy nghèo nhưng đệ hứa sẽ chăm chỉ trồng rau, câu cá … đệ sẽ vâng lời bà nội, vâng lời Lạc ca ca và An ca ca nữa! “
“ Được! Vậy bây giờ đệ về nhà giúp bà nội nấu cơm chiều, ta và An ca ca sẽ ngồi đây nói chuyện với nhau một lúc. Bọn ta sẽ về trước bữa cơm chiều có được không? “ – Lý Yên Lạc chống khủy tay xuống đất lấy thế trở người ngồi dậy, cô mỉm cười, đưa tay xoa đầu Triệu Tấn rồi lên tiếng đề nghị.
“ Vâng ạ! … Đệ chạy về phụ nội nấu cơm! … Hai người nhất định phải về nhà ăn cơm đúng giờ nha! “ – cậu bé Triệu Tấn lập tức gật đầu đồng ý rồi vội vàng đứng dậy chạy thật nhanh về phía ngôi làng nhỏ của mình.
Lý Yên Lạc đưa mắt nhìn theo dáng người gầy nhom, làn da bị nắng gió nhuộm thành màu vàng rơm của Triệu Tấn cho đến khi cậu bé khuất dạng mới xoay đầu lại nhìn Lê Việt An. Ngay khi Triệu Tấn xoay người chạy đi, Lê Việt An đã trở người ngồi dậy. Xét về sức chịu đựng lẫn tinh thần lạc quan, cô tự nhận cô không được như Lý Yên Lạc. Từ nhỏ cho đến lớn, mỗi khi hai bên gia đình của cả hai cô họp mặt, nhìn cô và Lý Yên Lạc chơi đùa cùng nhau, hai ông và ba mẹ của cả hai cô đều lắc đầu tiếc nuối vì Lý Yên Lạc thông minh, nghịch ngợm lại không phải là con trai, còn cô thì ngược lại, từ nhỏ cô đã mềm mại nữ tính và sống thiên về tình cảm; vậy nên khi đối mặt với sự thật nghịch lý lẫn phi lý như thế này, cô vẫn khó có thể chấp nhận được.
“ Lạc! Tụi mình thử thêm một lần nữa được không? “ – Lê Việt An đưa mắt nhìn Lý Yên Lạc thành khẩn lên tiếng nài nỉ.
“ Ok! Nhưng với một điều kiện … “ – Lý Yên Lạc xoay đầu nhìn Lê Việt An nghiêm túc lên tiếng.
“ Điều kiện gì? “ – Lê Việt An khẽ chau mày, vẻ mặt hoài nghi lên tiếng hỏi tiếp.
“ Ba ngày nay chúng ta lặn xuống lòng sông hơn cả chục lần nhưng không tìm thấy bất kỳ điều gì khác thường … nếu ông trời đã muốn chúng ta bị mắc kẹt lại ở nơi này, chúng ta dù có lặn đến hụt hơi chết chìm thì cũng không thể về trở về nhà. Mình và cậu sẽ lặn xuống lòng sông một lần nữa, nếu như lần này chúng ta cũng vẫn không có được cơ hội để trở về, thì cậu phải hứa với mình, phải gom hết tất cả dũng khí và bản lĩnh để đương đầu với sự thật này có được không? “ – Lý Yên Lạc đưa hai bàn tay nắm chặt lấy hai vai của Lê Việt An nghiêm túc đề nghị.
“ … Mình không kiên cường, không bản lĩnh cũng không lạc quan như cậu nghĩ đâu nhưng mình muốn biết, ông trời có phải nhất định bắt chúng ta ở lại nơi này hay không??? “ – Lý Yên Lạc ngẩng đầu nhìn lên vòm trời đang chầm chậm chuyển sang màu hồng tím tuyệt đẹp nói to.
Vừa nói dứt lời, Lý Yên Lạc nắm chặt lấy cánh tay của Lê Việt An, cả hai cô chạy xuống mép sông, đi ra đến nơi mực nước sông ngang đến ngực rồi lao người bơi thật nhanh ra lòng sông.
Lê Việt An rướn người bơi thật nhanh lên trước Lý Yên Lạc, cô muốn tái hiện lại giống hệt như hoàn cảnh trước khi cô bị hụt hơi nhưng dòng nước sông Bạch Đằng giống như những cơn sóng lớn ngoài biển liên tục nhấp nhô làm cho cô không tài nào lặn sâu xuống lòng sông được, những sóng nước cứ nâng người cô lên cao giống hệt như cô đang bơi lội trên mặt biển. Lê Việt An cứ sải tay rẽ nước bơi mãi bơi mãi cho đến lúc cô thật sự mệt mỏi đành phải chuyển sang tư thế thả nổi, ngoi đầu lên mặt nước để hít thở dưỡng khí.
Lê Việt An đưa bàn tay gạt đi những dòng nước chảy dài theo khuôn mặt, dáo dác nhìn xung quanh tìm kiếm Lý Yên Lạc, cô chưa kịp gọi tên thì đã nhìn thấy Lý Yên Lạc ngoi lên khỏi mặt nước, khoảng cách giữa cô và Lý Yên Lạc cũng khá gần nhau nên cô vội nghiêng người nương theo dòng nước tiến sát đến gần bên cạnh Lý Yên Lạc.
Lý Yên Lạc đưa tay vuốt mặt để gạt bớt nước đọng trên khuôn mặt rồi đưa mắt nhìn Lê Việt An như muốn lên tiếng hỏi điều gì đó, nhưng cô chưa kịp mở lời thì lại nhìn thấy ở phía chân trời dần dần hiện ra một chiếc cầu vồng thật lớn bắt ngang qua dòng sông Bạch Đằng rộng lớn vào buổi hoàng hôn tuyệt đẹp, nhìn từ hướng của hai cô, chiếc cầu vồng kia giống như một cánh cửa bảy màu lung linh tuyệt mỹ ngăn cách giữa hai chiều của thời gian.
“ Ông ơi! … Ba mẹ ơi! … Hai đứa con nhất định sẽ sống thật tốt! “ – Lý Yên Lạc gào lên thật to trong nước mắt.
“ Mọi người cũng phải sống thật tốt nhaaaaaaaa! “ – Lê Việt An nức nở gắng sức nói thật to.
Lý Yên Lạc và Lê Việt An ôm nhau khóc rồi ngước mắt nhìn về chiếc cầu vồng rực rỡ mãi cho đến khi chiếc cầu vồng tuyệt đẹp kia biến mất mang theo những tia nắng cuối cùng.
Lê Việt An nằm bất động trên bãi cát dọc bờ sông, quần áo ướt sũng nước sông, cô cố gắng nhắm hai mắt thật chặt để ngăn những dòng nước mắt tràn ra nơi khóe mắt. Ba ngày hôm nay, kể từ khi biết được hai người bọn cô vẫn còn ở trong khu vực giáp với dòng sông Bạch Đằng, cô và Lý Yên Lạc ngày nào cũng chạy ra bờ sông rồi lao người ngụp lặn ở giữa dòng nước ngay lưu vực lòng sông với mong muốn tìm kiếm một vận may hay một lỗ hỏng thời gian bí ẩn nào đó để quay trở về … nhưng dường như vận may không đến với hai cô và cái lỗ hỏng thời gian kia thật tế không hề tồn tại… Ở bên cạnh cô cậu bé tên gọi Triệu Tấn vừa đưa tay quệt nước mắt vừa lấy tay hết lay người của cô lại quay sang lay người của Lý Yên Lạc sau đó lại tiếp tục khóc lóc kêu gào.
Lý Yên Lạc mềm lòng trước tình cảm và sự quan tâm của cậu bé, cô nhẹ nhàng mở mắt rồi đưa tay xoa đầu của Triệu Tấn, khẽ lên tiếng:
“ Tiểu Tấn ngoan! … Đệ đi về nhà với bà nội trước đi, bọn ta muốn ở lại đây thêm một lúc nữa! “
“ Đệ không về đâu! … Bà nội dặn đệ phải đi theo canh chừng hai người, không được để cho hai người đi tìm cái chết a! … Huhu … huhu … “
“ Bọn ta đâu có đi tìm cái chết … bọn ta chỉ muốn tìm đường về nhà thôi! “ – Lý Yên Lạc vừa đưa tay xoa đầu Triệu Tấn vừa nghiêm túc đính chính lại thông tin.
“ Ở dưới lòng sông làm gì có đường đi!!! “ – cậu bé Triệu Tấn nghiêng đầu suy nghĩ một lúc rồi vội vàng lên tiếng phản bác.
“ Uhm! … Vậy nên ta đã suy nghĩ nát óc cũng không thể giải thích làm sao bọn ta lại có thể trôi dạt đến được nơi này? … Ở dưới lòng sông làm gì có đường đi? … Cũng như thời gian làm sao có thể quay ngược được chứ? … Vậy mà … … “ – Lý Yên Lạc ngẩng mặt nhìn lên bầu trời dần nhạt nắng như báo hiệu hoàng hôn sắp đến, cô cong môi cười khẩy rồi lẩm nhẩm lên tiếng như đang tự nói chuyện với chính mình.
“ … Là do ông trời thương Tiểu Tấn mồ côi cha mẹ, thương bà bà tuổi già sức yếu nên mới cho bà cháu đệ gặp được hai người đó! … “ – Triệu Tấn nắm chặt lấy cánh tay của Lý Yên Lạc chân thành lên tiếng, trong đôi mắt sáng long lanh những giọt sương.
“ Lạc ca ca! Người làm ca ca của tiểu Tấn đi?! … Nhà của đệ tuy nghèo nhưng đệ hứa sẽ chăm chỉ trồng rau, câu cá … đệ sẽ vâng lời bà nội, vâng lời Lạc ca ca và An ca ca nữa! “
“ Được! Vậy bây giờ đệ về nhà giúp bà nội nấu cơm chiều, ta và An ca ca sẽ ngồi đây nói chuyện với nhau một lúc. Bọn ta sẽ về trước bữa cơm chiều có được không? “ – Lý Yên Lạc chống khủy tay xuống đất lấy thế trở người ngồi dậy, cô mỉm cười, đưa tay xoa đầu Triệu Tấn rồi lên tiếng đề nghị.
“ Vâng ạ! … Đệ chạy về phụ nội nấu cơm! … Hai người nhất định phải về nhà ăn cơm đúng giờ nha! “ – cậu bé Triệu Tấn lập tức gật đầu đồng ý rồi vội vàng đứng dậy chạy thật nhanh về phía ngôi làng nhỏ của mình.
Lý Yên Lạc đưa mắt nhìn theo dáng người gầy nhom, làn da bị nắng gió nhuộm thành màu vàng rơm của Triệu Tấn cho đến khi cậu bé khuất dạng mới xoay đầu lại nhìn Lê Việt An. Ngay khi Triệu Tấn xoay người chạy đi, Lê Việt An đã trở người ngồi dậy. Xét về sức chịu đựng lẫn tinh thần lạc quan, cô tự nhận cô không được như Lý Yên Lạc. Từ nhỏ cho đến lớn, mỗi khi hai bên gia đình của cả hai cô họp mặt, nhìn cô và Lý Yên Lạc chơi đùa cùng nhau, hai ông và ba mẹ của cả hai cô đều lắc đầu tiếc nuối vì Lý Yên Lạc thông minh, nghịch ngợm lại không phải là con trai, còn cô thì ngược lại, từ nhỏ cô đã mềm mại nữ tính và sống thiên về tình cảm; vậy nên khi đối mặt với sự thật nghịch lý lẫn phi lý như thế này, cô vẫn khó có thể chấp nhận được.
“ Lạc! Tụi mình thử thêm một lần nữa được không? “ – Lê Việt An đưa mắt nhìn Lý Yên Lạc thành khẩn lên tiếng nài nỉ.
“ Ok! Nhưng với một điều kiện … “ – Lý Yên Lạc xoay đầu nhìn Lê Việt An nghiêm túc lên tiếng.
“ Điều kiện gì? “ – Lê Việt An khẽ chau mày, vẻ mặt hoài nghi lên tiếng hỏi tiếp.
“ Ba ngày nay chúng ta lặn xuống lòng sông hơn cả chục lần nhưng không tìm thấy bất kỳ điều gì khác thường … nếu ông trời đã muốn chúng ta bị mắc kẹt lại ở nơi này, chúng ta dù có lặn đến hụt hơi chết chìm thì cũng không thể về trở về nhà. Mình và cậu sẽ lặn xuống lòng sông một lần nữa, nếu như lần này chúng ta cũng vẫn không có được cơ hội để trở về, thì cậu phải hứa với mình, phải gom hết tất cả dũng khí và bản lĩnh để đương đầu với sự thật này có được không? “ – Lý Yên Lạc đưa hai bàn tay nắm chặt lấy hai vai của Lê Việt An nghiêm túc đề nghị.
“ … Mình không kiên cường, không bản lĩnh cũng không lạc quan như cậu nghĩ đâu nhưng mình muốn biết, ông trời có phải nhất định bắt chúng ta ở lại nơi này hay không??? “ – Lý Yên Lạc ngẩng đầu nhìn lên vòm trời đang chầm chậm chuyển sang màu hồng tím tuyệt đẹp nói to.
Vừa nói dứt lời, Lý Yên Lạc nắm chặt lấy cánh tay của Lê Việt An, cả hai cô chạy xuống mép sông, đi ra đến nơi mực nước sông ngang đến ngực rồi lao người bơi thật nhanh ra lòng sông.
Lê Việt An rướn người bơi thật nhanh lên trước Lý Yên Lạc, cô muốn tái hiện lại giống hệt như hoàn cảnh trước khi cô bị hụt hơi nhưng dòng nước sông Bạch Đằng giống như những cơn sóng lớn ngoài biển liên tục nhấp nhô làm cho cô không tài nào lặn sâu xuống lòng sông được, những sóng nước cứ nâng người cô lên cao giống hệt như cô đang bơi lội trên mặt biển. Lê Việt An cứ sải tay rẽ nước bơi mãi bơi mãi cho đến lúc cô thật sự mệt mỏi đành phải chuyển sang tư thế thả nổi, ngoi đầu lên mặt nước để hít thở dưỡng khí.
Lê Việt An đưa bàn tay gạt đi những dòng nước chảy dài theo khuôn mặt, dáo dác nhìn xung quanh tìm kiếm Lý Yên Lạc, cô chưa kịp gọi tên thì đã nhìn thấy Lý Yên Lạc ngoi lên khỏi mặt nước, khoảng cách giữa cô và Lý Yên Lạc cũng khá gần nhau nên cô vội nghiêng người nương theo dòng nước tiến sát đến gần bên cạnh Lý Yên Lạc.
Lý Yên Lạc đưa tay vuốt mặt để gạt bớt nước đọng trên khuôn mặt rồi đưa mắt nhìn Lê Việt An như muốn lên tiếng hỏi điều gì đó, nhưng cô chưa kịp mở lời thì lại nhìn thấy ở phía chân trời dần dần hiện ra một chiếc cầu vồng thật lớn bắt ngang qua dòng sông Bạch Đằng rộng lớn vào buổi hoàng hôn tuyệt đẹp, nhìn từ hướng của hai cô, chiếc cầu vồng kia giống như một cánh cửa bảy màu lung linh tuyệt mỹ ngăn cách giữa hai chiều của thời gian.
“ Ông ơi! … Ba mẹ ơi! … Hai đứa con nhất định sẽ sống thật tốt! “ – Lý Yên Lạc gào lên thật to trong nước mắt.
“ Mọi người cũng phải sống thật tốt nhaaaaaaaa! “ – Lê Việt An nức nở gắng sức nói thật to.
Lý Yên Lạc và Lê Việt An ôm nhau khóc rồi ngước mắt nhìn về chiếc cầu vồng rực rỡ mãi cho đến khi chiếc cầu vồng tuyệt đẹp kia biến mất mang theo những tia nắng cuối cùng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.