Chương 9: Làm ơn mắc oán
Mỹ Ngọc 132
18/09/2017
Trà quán Hưng Thịnh
là một trong bốn trà quán nổi tiếng trong thành Nam Hoa, quán trà này
nổi tiếng đến như vậy một phần vì quán có vị trí đắc địa, trà và bánh
của quán rất thơm ngon, chất lượng phục vụ khá ổn nhưng quan trọng nhất
chính là ông chủ Đinh Ứng của trà quán Hưng Thịnh là một người rất sành
sỏi trong lĩnh vực kinh doanh buôn bán.
“ Lý công tử, Lê công tử, hai loại trà hồng hoa và cúc hoa do các ngài làm ra rất thơm ngon, ta cảm thấy rất vừa ý! Hôm nay, ta hẹn hai vị đến đây là muốn bàn với hai vị một việc … “
“ Có việc gì xin ông chủ Đinh cứ lên tiếng ạ! “ – Lý Yên Lạc mỉm cười, xởi lởi lên tiếng nói.
“ Ta muốn cùng hai vị ký kết một giao dịch, ta sẽ thu mua tất cả số trà hồng hoa và cúc hoa của hai vị với giá thành cao hơn mức giá mà các vị đưa ra nhưng đổi lại, ta muốn các vị cam kết một điều kiện đó là ngoài trà quán Hưng Thịnh của ta ra trong thành Nam Hoa sẽ không có bất cứ quán trà nào khác bán hai loại trà hoa này của các vị … Khi gần hết hàng, ta sẽ cho gia nhân đến thông báo cho hai vị số lượng trà cần cung cấp cho đợt hàng lần sau … không biết ý của hai vị như thế nào? “ – Đinh Ứng vuốt râu, chậm rãi lên tiếng.
Lý Yên Lạc im lặng lắng nghe những lời Đinh Ứng vừa nói, cô khẽ chớp mắt suy nghĩ rồi mới thong thả lên tiếng đáp lời:
“ Không giấu gì ông chủ Đinh, nhà của tại hạ chỉ trồng vài luống hoa hồng, dăm ba luống hoa cúc, nên không thể làm ra được số lượng lớn trà hoa. Chúng tôi chỉ có thể cam đoan sẽ giao cho ông chủ Đinh loại trà hoa chất lượng nhất mà thôi! “
Đinh Ứng vuốt râu, vẻ mặt đăm chiêu suy nghĩ...
“ Đã buôn bán chắc hẳn không tránh khỏi cạnh tranh, hồng hoa và cúc hoa lại rất dễ tìm, để đảm bảo chất lượng trà hoa của mình, chúng tôi sẽ đích thân hướng dẫn ngài cách thức pha chế hai loại trà này để trà hoa do quý quán bán ra không chỉ thơm ngon mà còn đẹp mắt, đây cũng xem như là thành ý của chúng tôi vì đã được ông chủ Đinh ưu ái và tin tưởng hợp tác! “ – Lê Việt An đưa mắt nhìn ông chủ Đinh sau đó chậm rãi tiếp lời Lý Yên Lạc.
“ Tốt lắm ... tốt lắm! Cứ quyết định như vậy đi! “ – Đinh Ứng vuốt râu, hài lòng gật đầu tán thành.
Sau khi bàn xong việc làm ăn buôn bán với Đinh Ứng, Lý Yên Lạc cùng Lê Việt An thong thả đi bộ về nhà. Đi được một quãng khá xa, Lê Việt An mới đưa cánh tay khoác vai Lý Yên Lạc, vui vẻ lên tiếng nói:
“ Chiêu lấy ngắn nuôi dài của cậu quả thật rất lợi hại nha! “
“ Mình là ai kia chứ?! Mình là cháu nội của Lý Hoài Nam! Ông nội mình lăn lộn trên thương trường mấy chục năm chứ ít gì?! Ông chủ Đinh kia muốn sử dụng chiêu độc quyền sử dụng trà hoa hồng và hoa cúc của tụi mình để phát triển việc khuyếch trương việc buôn bán của ổng, nếu chỉ vì một ít lợi nhuận trước mắt thì sau này chúng ta sẽ khó lòng phát triển việc kinh doanh trà hoa! “ – Lý Yên Lạc mỉm cười một cách tự hào, đáp lời.
“ Mình cũng thấy như vậy, thực khách ban đầu sẽ cảm thấy hai loại trà này mới lạ và khác biệt nên chắc sẽ nhiệt tình ủng hộ ... nhưng sau một thời gian họ sẽ cảm thấy nhàm chán. Nếu như chúng ta giới hạn số lượng trà hoa cung cấp sẽ tránh được tình trạng bão hòa, uống quen rồi thấy tầm thường của thực khách! “ – Lê Việt An tủm tỉm mỉm cười, phân tích.
“ Chính xác là như vậy đó! ... Mình và cậu đều được hai ông truyền thụ bí kíp lăn lộn trên thương trường như nhau mà! “ – Lý Yên Lạc gật gù tán thưởng.
“ Nè! Mấy câu hỏi bàn môn tà đạo lúc nãy cậu học được ở đâu vậy hả? “ – Lê Việt An đưa mắt lườm Lý Yên Lạc, khẽ nghiến răng lên tiếng hỏi.
“ Cái gì mà bàn môn tà đạo chứ??? Đó là những cậu đố đặc sắc mà mình đã dày công sưu tầm á!!! “ – Lý Yên Lạc lập tức phản bác.
Lê Việt An và Lý Yên Lạc vừa đi vừa trò chuyện chẳng mấy chốc đã đi đến gần khu vực cổng thành Nam Hoa, chỉ cần ra khỏi thành rồi đi thêm ba trăm mét nữa là hai cô đã có thể về đến nhà rồi ...
“ Ui da! “ – Lê Việt An bất ngờ bị một cậu bé đâm sầm vào người làm cô đau đến mức phải đưa tay ôm ngang bụng, vô thức bước lùi về sau mấy bước.
“ Cậu bé ... cậu bé! Cậu có bị làm sao không? “ – Lê Việt An vừa nhăn mặt vì cơn đau vừa nghe giọng nói hốt hoảng của Lý Yên Lạc vang lên.
Lê Việt An cố gắng nén cơn đau, vội vàng bước đến chỗ Lý Yên Lạc. Lý Yên Lạc đang nửa quỳ nửa ngồi trên mặt đất, hai tay đỡ lấy một cậu bé khoảng chín, mười tuổi đang ra sức giãy giụa, một bàn tay của cậu bé ôm chặt lấy chiếc cổ của mình, bàn tay còn lại thì bấu vào lồng ngực như đang muốn nôn ra một thứ gì đó mà không được, sắc mặt càng lúc càng tím tái. Những người dân hiếu kỳ cũng bắt đầu kéo đến đứng xung quanh hai cô càng lúc càng đông, họ đứng chỉ trỏ, xầm xì bàn tán.
“ Lạc, mau giúp mình đỡ cậu bé đứng dậy! “ – Lê Việt An vừa nói vừa khom người cúi xuống giúp Lý Yên Lạc đỡ cậu bé kia đứng lên, sau đó cô lập tức bước đến đứng ở phía sau lưng của cậu bé rồi vòng hai tay ra trước ôm lấy ngực cậu ta, tay phải nắm lại, tay trái nắm lấy tay phải, hai ngón tay cái chạm vào thực quản của cậu bé kia rồi mím môi ấn mạnh giúp cậu bé nôn ra được vật đang mắc nghẹn trong cổ họng. Lê Việt An không ngừng ấn mạnh vào vị trí thực quản của cậu bé nhưng cậu bé vẫn không thể nôn ra được.
“ Lạc! Cậu giúp mình mở khoang miệng rồi dùng hai ngón tay ấn vào lưỡi của cậu bé ấy nhanh lên! “ – Lê Việt An nói lớn.
“ Uhm! “ – Lý Yên Lạc lập tức làm theo chỉ dẫn của Lê Việt An. Cậu bé kia gần như đã muốn ngất liệm đi, cái miệng nhỏ cũng vì thế mà ngậm chặt lại. Lý Yên Lạc không còn cách nào khác đành phải dùng bàn tay phải ấn thật mạnh vào hai bên má của cậu bé để mở khoang miệng của cậu ra ....
“ Các ngươi làm gì con của ta vậy hả??? “ – một người đàn ông lực lưỡng bỗng nhiên hét to rồi giơ cao nắm đấm lao về phía Lý Yên Lạc.
Lý Yên Lạc đang trong tư thế nửa ngồi nửa quỳ, cô nghiêng đầu tránh được cú đấm, tay phải nhanh như chớp vung tay bắt lấy bàn tay đang giơ cao nắm đấm của gã đàn ông hung hãn rồi ấn thật mạnh vào khớp tay của hắn ta còn bàn tay trái lại tung ra một nắm đấm vào ngay bụng của hắn. Gã đàn ông hung hãn kia hét to một tiếng vì đau, loạng choạng lui về sau một quãng cách Lý Yên Lạc khá xa.
“ Đại huynh, huynh hiểu lầm rồi! “ – Lý Yên Lạc vội vàng giải thích.
“ Lạc! Đổi vị trí cho mình! ... Nhanh lên! Không kịp mất! “
Lý Yên Lạc vội gật đầu rồi nhanh chóng hoán đổi vị trí với Lê Việt An. Cô cố gắng nhớ lại những động tác mà Lê Việt An đã làm rồi bắt chước làm lại cho thật giống.
“ Đúng rồi! Giữ tay ở vị trí đó rồi ấn thật mạnh vào! “ – Lê Việt An vừa ấn mạnh vào khớp xương hàm của cậu bé vừa hướng dẫn cho Lý Yên Lạc.
“ Mau buông con ta ra! ... Ta sẽ liều mạng với các người! “ – gã đàn ông lực lưỡng hai mắt đỏ ngầu vì tức giận, hắn ta chạy đến giật lấy một chiếc đòn gánh trên tay một người đàn ông đang đứng gần đó, hắn hét lên thật to rồi cầm đòn gánh lao thẳng về phía Lê Việt An.
“ Lạc! Không được ngừng lại! “ – Lê Việt An xoay người đứng bật dậy, cô không kịp quay lại nhìn Lý Yên Lạc mà chỉ nói thật to rồi xoay người tung một cú đá vào ngay chính giữa chiếc đòn gánh bằng gỗ gã đàn ông hung hãn đang cầm trên tay làm nó gãy làm đôi. Lê Việt An đưa tay nắm chặt lấy cổ áo của hắn ta rồi gạt chân làm hắn mất thế ngã xuống đất sau đó không chút chần chừ vung bàn tay phải đánh thật mạnh vào sau gáy của hắn làm cho hắn nhắm mắt bất tỉnh.
Lê Việt An vội xoay người bước đến trước mặt cậu bé rồi ngồi xuống, một lần nữa mở khoang miệng của cậu bé ra rồi dùng ngón tay trỏ đưa vào sâu trong cuống họng của cậu bé ...
“ Ọe! “ – cậu bé cong người nôn ra một quả mơ non ngào đường to bằng đồng xu, lớp mạch nha vàng óng gần như còn nguyên vẹn.
Lý Yên Lạc vội ngồi bệt xuống đất để cậu bé duỗi thẳng người tựa đầu vào lồng ngực của cô, cô dùng tay áo chậm những giọt mồ hôi trên trán giúp cậu ta rồi mới dám hít thở thật sâu; còn Lê Việt An dùng tay lần lượt mở hai mí mặt của cậu bé để kiểm tra rồi lại bắt mạch cho cậu bé, khi đã hoàn toàn chắc chắn cậu bé đã qua cơn nguy kịch cô mới ngồi bệt xuống đất chậm rãi điều hòa lại nhịp thở của chính mình.
“ Lý công tử, Lê công tử, hai loại trà hồng hoa và cúc hoa do các ngài làm ra rất thơm ngon, ta cảm thấy rất vừa ý! Hôm nay, ta hẹn hai vị đến đây là muốn bàn với hai vị một việc … “
“ Có việc gì xin ông chủ Đinh cứ lên tiếng ạ! “ – Lý Yên Lạc mỉm cười, xởi lởi lên tiếng nói.
“ Ta muốn cùng hai vị ký kết một giao dịch, ta sẽ thu mua tất cả số trà hồng hoa và cúc hoa của hai vị với giá thành cao hơn mức giá mà các vị đưa ra nhưng đổi lại, ta muốn các vị cam kết một điều kiện đó là ngoài trà quán Hưng Thịnh của ta ra trong thành Nam Hoa sẽ không có bất cứ quán trà nào khác bán hai loại trà hoa này của các vị … Khi gần hết hàng, ta sẽ cho gia nhân đến thông báo cho hai vị số lượng trà cần cung cấp cho đợt hàng lần sau … không biết ý của hai vị như thế nào? “ – Đinh Ứng vuốt râu, chậm rãi lên tiếng.
Lý Yên Lạc im lặng lắng nghe những lời Đinh Ứng vừa nói, cô khẽ chớp mắt suy nghĩ rồi mới thong thả lên tiếng đáp lời:
“ Không giấu gì ông chủ Đinh, nhà của tại hạ chỉ trồng vài luống hoa hồng, dăm ba luống hoa cúc, nên không thể làm ra được số lượng lớn trà hoa. Chúng tôi chỉ có thể cam đoan sẽ giao cho ông chủ Đinh loại trà hoa chất lượng nhất mà thôi! “
Đinh Ứng vuốt râu, vẻ mặt đăm chiêu suy nghĩ...
“ Đã buôn bán chắc hẳn không tránh khỏi cạnh tranh, hồng hoa và cúc hoa lại rất dễ tìm, để đảm bảo chất lượng trà hoa của mình, chúng tôi sẽ đích thân hướng dẫn ngài cách thức pha chế hai loại trà này để trà hoa do quý quán bán ra không chỉ thơm ngon mà còn đẹp mắt, đây cũng xem như là thành ý của chúng tôi vì đã được ông chủ Đinh ưu ái và tin tưởng hợp tác! “ – Lê Việt An đưa mắt nhìn ông chủ Đinh sau đó chậm rãi tiếp lời Lý Yên Lạc.
“ Tốt lắm ... tốt lắm! Cứ quyết định như vậy đi! “ – Đinh Ứng vuốt râu, hài lòng gật đầu tán thành.
Sau khi bàn xong việc làm ăn buôn bán với Đinh Ứng, Lý Yên Lạc cùng Lê Việt An thong thả đi bộ về nhà. Đi được một quãng khá xa, Lê Việt An mới đưa cánh tay khoác vai Lý Yên Lạc, vui vẻ lên tiếng nói:
“ Chiêu lấy ngắn nuôi dài của cậu quả thật rất lợi hại nha! “
“ Mình là ai kia chứ?! Mình là cháu nội của Lý Hoài Nam! Ông nội mình lăn lộn trên thương trường mấy chục năm chứ ít gì?! Ông chủ Đinh kia muốn sử dụng chiêu độc quyền sử dụng trà hoa hồng và hoa cúc của tụi mình để phát triển việc khuyếch trương việc buôn bán của ổng, nếu chỉ vì một ít lợi nhuận trước mắt thì sau này chúng ta sẽ khó lòng phát triển việc kinh doanh trà hoa! “ – Lý Yên Lạc mỉm cười một cách tự hào, đáp lời.
“ Mình cũng thấy như vậy, thực khách ban đầu sẽ cảm thấy hai loại trà này mới lạ và khác biệt nên chắc sẽ nhiệt tình ủng hộ ... nhưng sau một thời gian họ sẽ cảm thấy nhàm chán. Nếu như chúng ta giới hạn số lượng trà hoa cung cấp sẽ tránh được tình trạng bão hòa, uống quen rồi thấy tầm thường của thực khách! “ – Lê Việt An tủm tỉm mỉm cười, phân tích.
“ Chính xác là như vậy đó! ... Mình và cậu đều được hai ông truyền thụ bí kíp lăn lộn trên thương trường như nhau mà! “ – Lý Yên Lạc gật gù tán thưởng.
“ Nè! Mấy câu hỏi bàn môn tà đạo lúc nãy cậu học được ở đâu vậy hả? “ – Lê Việt An đưa mắt lườm Lý Yên Lạc, khẽ nghiến răng lên tiếng hỏi.
“ Cái gì mà bàn môn tà đạo chứ??? Đó là những cậu đố đặc sắc mà mình đã dày công sưu tầm á!!! “ – Lý Yên Lạc lập tức phản bác.
Lê Việt An và Lý Yên Lạc vừa đi vừa trò chuyện chẳng mấy chốc đã đi đến gần khu vực cổng thành Nam Hoa, chỉ cần ra khỏi thành rồi đi thêm ba trăm mét nữa là hai cô đã có thể về đến nhà rồi ...
“ Ui da! “ – Lê Việt An bất ngờ bị một cậu bé đâm sầm vào người làm cô đau đến mức phải đưa tay ôm ngang bụng, vô thức bước lùi về sau mấy bước.
“ Cậu bé ... cậu bé! Cậu có bị làm sao không? “ – Lê Việt An vừa nhăn mặt vì cơn đau vừa nghe giọng nói hốt hoảng của Lý Yên Lạc vang lên.
Lê Việt An cố gắng nén cơn đau, vội vàng bước đến chỗ Lý Yên Lạc. Lý Yên Lạc đang nửa quỳ nửa ngồi trên mặt đất, hai tay đỡ lấy một cậu bé khoảng chín, mười tuổi đang ra sức giãy giụa, một bàn tay của cậu bé ôm chặt lấy chiếc cổ của mình, bàn tay còn lại thì bấu vào lồng ngực như đang muốn nôn ra một thứ gì đó mà không được, sắc mặt càng lúc càng tím tái. Những người dân hiếu kỳ cũng bắt đầu kéo đến đứng xung quanh hai cô càng lúc càng đông, họ đứng chỉ trỏ, xầm xì bàn tán.
“ Lạc, mau giúp mình đỡ cậu bé đứng dậy! “ – Lê Việt An vừa nói vừa khom người cúi xuống giúp Lý Yên Lạc đỡ cậu bé kia đứng lên, sau đó cô lập tức bước đến đứng ở phía sau lưng của cậu bé rồi vòng hai tay ra trước ôm lấy ngực cậu ta, tay phải nắm lại, tay trái nắm lấy tay phải, hai ngón tay cái chạm vào thực quản của cậu bé kia rồi mím môi ấn mạnh giúp cậu bé nôn ra được vật đang mắc nghẹn trong cổ họng. Lê Việt An không ngừng ấn mạnh vào vị trí thực quản của cậu bé nhưng cậu bé vẫn không thể nôn ra được.
“ Lạc! Cậu giúp mình mở khoang miệng rồi dùng hai ngón tay ấn vào lưỡi của cậu bé ấy nhanh lên! “ – Lê Việt An nói lớn.
“ Uhm! “ – Lý Yên Lạc lập tức làm theo chỉ dẫn của Lê Việt An. Cậu bé kia gần như đã muốn ngất liệm đi, cái miệng nhỏ cũng vì thế mà ngậm chặt lại. Lý Yên Lạc không còn cách nào khác đành phải dùng bàn tay phải ấn thật mạnh vào hai bên má của cậu bé để mở khoang miệng của cậu ra ....
“ Các ngươi làm gì con của ta vậy hả??? “ – một người đàn ông lực lưỡng bỗng nhiên hét to rồi giơ cao nắm đấm lao về phía Lý Yên Lạc.
Lý Yên Lạc đang trong tư thế nửa ngồi nửa quỳ, cô nghiêng đầu tránh được cú đấm, tay phải nhanh như chớp vung tay bắt lấy bàn tay đang giơ cao nắm đấm của gã đàn ông hung hãn rồi ấn thật mạnh vào khớp tay của hắn ta còn bàn tay trái lại tung ra một nắm đấm vào ngay bụng của hắn. Gã đàn ông hung hãn kia hét to một tiếng vì đau, loạng choạng lui về sau một quãng cách Lý Yên Lạc khá xa.
“ Đại huynh, huynh hiểu lầm rồi! “ – Lý Yên Lạc vội vàng giải thích.
“ Lạc! Đổi vị trí cho mình! ... Nhanh lên! Không kịp mất! “
Lý Yên Lạc vội gật đầu rồi nhanh chóng hoán đổi vị trí với Lê Việt An. Cô cố gắng nhớ lại những động tác mà Lê Việt An đã làm rồi bắt chước làm lại cho thật giống.
“ Đúng rồi! Giữ tay ở vị trí đó rồi ấn thật mạnh vào! “ – Lê Việt An vừa ấn mạnh vào khớp xương hàm của cậu bé vừa hướng dẫn cho Lý Yên Lạc.
“ Mau buông con ta ra! ... Ta sẽ liều mạng với các người! “ – gã đàn ông lực lưỡng hai mắt đỏ ngầu vì tức giận, hắn ta chạy đến giật lấy một chiếc đòn gánh trên tay một người đàn ông đang đứng gần đó, hắn hét lên thật to rồi cầm đòn gánh lao thẳng về phía Lê Việt An.
“ Lạc! Không được ngừng lại! “ – Lê Việt An xoay người đứng bật dậy, cô không kịp quay lại nhìn Lý Yên Lạc mà chỉ nói thật to rồi xoay người tung một cú đá vào ngay chính giữa chiếc đòn gánh bằng gỗ gã đàn ông hung hãn đang cầm trên tay làm nó gãy làm đôi. Lê Việt An đưa tay nắm chặt lấy cổ áo của hắn ta rồi gạt chân làm hắn mất thế ngã xuống đất sau đó không chút chần chừ vung bàn tay phải đánh thật mạnh vào sau gáy của hắn làm cho hắn nhắm mắt bất tỉnh.
Lê Việt An vội xoay người bước đến trước mặt cậu bé rồi ngồi xuống, một lần nữa mở khoang miệng của cậu bé ra rồi dùng ngón tay trỏ đưa vào sâu trong cuống họng của cậu bé ...
“ Ọe! “ – cậu bé cong người nôn ra một quả mơ non ngào đường to bằng đồng xu, lớp mạch nha vàng óng gần như còn nguyên vẹn.
Lý Yên Lạc vội ngồi bệt xuống đất để cậu bé duỗi thẳng người tựa đầu vào lồng ngực của cô, cô dùng tay áo chậm những giọt mồ hôi trên trán giúp cậu ta rồi mới dám hít thở thật sâu; còn Lê Việt An dùng tay lần lượt mở hai mí mặt của cậu bé để kiểm tra rồi lại bắt mạch cho cậu bé, khi đã hoàn toàn chắc chắn cậu bé đã qua cơn nguy kịch cô mới ngồi bệt xuống đất chậm rãi điều hòa lại nhịp thở của chính mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.