Chương 68: Đại Hội Y Học Cổ Truyền
Đường Hạo Nhiên
18/01/2023
Đại hội Y thuật cổ truyền lần này không giống như những lần trước, ngay cả nhà họ Vương của anh ta cũng chưa chắc tiếp nối được vinh quang của gia tộc, đoạt được danh hiệu đệ nhất thế gia Đông y, nếu như có thể mời được vị bác sĩ thần bí kia, vậy thì nhà họ Vương sẽ nắm chắc hơn vài phần.
Cuộc thảo luận của hai người vô cùng thú vị, nhưng nếu như bọn họ biết được vị bác sĩ thần bí có y thuật cao minh mà bọn họ nhắc tới chính là Đường Hạo Nhiên, không biết bọn họ sẽ cảm thấy thế nào?
********
Bên trong xe, Ninh Đình Trung vỗ tay lái, vẻ mặt vô cùng hưng phấn nói:
- Đường thiếu! Thật sự là quá hả giận.
- Vừa rồi cậu không biết cái tên họ Đinh kia bộ dáng tức cười đến mức nào đâu, ngày thường cái tên này lúc nào cũng ỷ vào tên tuổi của nhà họ Vương để tác oai tác quái.
- Bây giờ ngay cả Vương Tấn Lợi cũng đã tự nhận không bằng cậu, tôi chống mắt lên xem sau này tên đó còn dám kiêu căng như vậy hay không.
Đường Hạo Nhiên lại lắc lắc đầu, nói: “Vương Tấn Lợi không đáng nhắc tới! Nếu là ông nội Vương Trọng Khang của anh ta thì tôi còn kính trọng ba phần…Còn Vương Tấn Lợi tầm thường kia, tôi chưa từng đặt trong mắt.”
Với trình độ hiện giờ của anh về y thuật cổ truyền, cùng với một cơ thể chân khí thần kỳ, Đường Hạo Nhiên hoàn toàn có đủ tự tin để nói như vậy.
Chỉ là trong lòng anh cũng có một lo lắng sâu xa, cảnh tượng Vương Tấn Lợi kê đơn bột nhân sâm cho người phụ nữ kia cứ như hiện ra trước mắt, cả một thế hệ truyền nhân của thế gia Đông y cũng đã sa sút thành hạng mặt người dạ thú như vậy, tiền đồ tương lai của y thuật cổ truyền cũng có thể đoán trước!
“Khó trách ông nội tôi tình nguyện một lòng nghiên cứu y thuật chứ không tiếp quản nhà họ Đường, xem ra đối với việc này ông sớm đã có dự tính.” Đường Hạo Nhiên nhìn bầu trời bên ngoài cửa sổ xe, ánh mắt dần dần trở nên sắc bén.
Ông nội! Việc ông không hoàn thành được, cứ để cháu hoàn thành cho ông.
Chiếc xe chạy trong nội thành, sau đó dừng lại trước một khách sạn xa hoa! Đường Hạo Nhiên và Ninh Đình Trung lần lượt xuống xe, đi bộ về phía khách sạn.
Ninh Đình Trung dường như nghĩ đến điều gì đó, nói: “Đường Hạo Nhiên, con người cha tôi tương đối cứng nhắc, có đôi khi nói chuyện sẽ có chút khó nghe! Đến lúc đó mong cậu sẽ không so đo với ông ấy.”
Đường Hạo Nhiên gật gật đầu, chỉ cần không quá đáng, anh sẽ giữ mặt mũi cho Ninh Đình Trung mà không so đo với Ninh Xuân Nam.
Dưới sự hướng dẫn của người phục vụ, hai người đi đến bên ngoài một gian phòng bao….Ninh Đình Trung dẫn theo Đường Hạo Nhiên đẩy cửa đi vào.
Gian phòng thập phần to lớn xa hoa, trước cửa sổ sát đất có một người đàn ông cao lớn đang đứng! Người đàn ông mặc một bộ tây trang chỉnh tề, chắp hai tay sau lưng, dường như đang ngắm nhìn cảnh đẹp bên ngoài khách sạn.
Mà Lê Nhược Nam ngày thường lúc nào cũng kiêu ngạo và ương ngạnh bây giờ lại ngoan ngoãn ngồi trên ghế dựa nói chuyện với một người phụ nữ xinh đẹp.
Tuy rằng quần áo trên người phụ nữ này không tính là đắt đỏ, nhưng quanh thân lại lộ ra khí chất bất phàm! Hơn nữa còn được bảo dưỡng rất tốt, khiến bộ dáng của bà cũng chỉ như ngoài ba mươi.
“Đình Trung! Con đến rồi.” Người phụ nữ xinh đẹp sau khi nhìn thấy Ninh Đình Trung, lập tức vẫy vẫy tay.
“Mẹ.” Ninh Đình Trung đi đến bên cạnh người phụ nữ xinh đẹp, lúc đang chuẩn bị ngồi xuống, thì người đàn ông vẫn luôn đứng trước cửa sổ sát đất bỗng lạnh lùng nói: “Anh còn có mặt mũi ngồi xuống?”
Vừa nói, người đàn ông trung niên đã xoay người, có vẻ trên dưới năm mươi tuổi, giữa mày có vài phần giống với Ninh Đình Trung, nhưng lại tràn ngập một loại khí thế uy nghiêm của bậc bề trên.
Người này chính là gia chủ của nhà họ Ninh, cha của Ninh Đình Trung - Ninh Xuân Nam.
“Cha, cha làm sao vậy? Lần này con đâu có làm sai chuyện gì?” Ninh Đình Trung khó hiểu hỏi.
Anh ta đương nhiên biết cha mình rất nghiêm khắc, nhưng sự chất vấn vô lý giống như hôm nay vẫn khiến anh ta cảm thấy không thể hiểu nổi! Chỉ cảm thấy vô cùng oan ức.
“Hừ!” Ninh Xuân Nam lạnh lùng liếc nhìn Đường Hạo Nhiên đang đứng cạnh Ninh Đình Trung một cái, sau đó nói tiếp: “Anh còn dám nói không làm chuyện gì sai? Vậy tôi hỏi anh, Long Tiên Hương kia làm thế nào mà anh lấy được?”
Ninh Đình Trung nói: “Cha! Không phải con đã nói với cha rồi sao?! Là Đường thiếu bán cho con.”
“Ha ha!” Vẻ mặt Ninh Xuân Nam càng thêm nghiêm khắc, nói:
- Nếu không phải em họ của anh nói cho tôi biết, có lẽ tôi cũng không biết được chuyện ẩn giấu trong đó.
- Chỉ vì một khối Long Tiên Hương, mà anh dám đồng thời đắc tội cả nhà họ Lý và thần y nhà họ Vương, có phải anh muốn đem sự nghiệp của cái nhà họ Ninh này phá cho tan nát thì anh mới vừa lòng phải không!
Ninh Đình Trung bừng tỉnh đại ngộ, hung hăng trừng mắt liếc nhìn Lê Nhược Nam một cái…Nhưng cô ta lúc này có mẹ Ninh chống lưng, đối với ánh mắt uy hiếp của anh ta không thèm để ý chút nào.
Ngược lại còn khiêu khích nhìn Đường Hạo Nhiên bên cạnh anh ta, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh.
“Cha, sự việc không như cha nghĩ đâu?” Ninh Đình Trung vội vàng giải thích.
Cuộc thảo luận của hai người vô cùng thú vị, nhưng nếu như bọn họ biết được vị bác sĩ thần bí có y thuật cao minh mà bọn họ nhắc tới chính là Đường Hạo Nhiên, không biết bọn họ sẽ cảm thấy thế nào?
********
Bên trong xe, Ninh Đình Trung vỗ tay lái, vẻ mặt vô cùng hưng phấn nói:
- Đường thiếu! Thật sự là quá hả giận.
- Vừa rồi cậu không biết cái tên họ Đinh kia bộ dáng tức cười đến mức nào đâu, ngày thường cái tên này lúc nào cũng ỷ vào tên tuổi của nhà họ Vương để tác oai tác quái.
- Bây giờ ngay cả Vương Tấn Lợi cũng đã tự nhận không bằng cậu, tôi chống mắt lên xem sau này tên đó còn dám kiêu căng như vậy hay không.
Đường Hạo Nhiên lại lắc lắc đầu, nói: “Vương Tấn Lợi không đáng nhắc tới! Nếu là ông nội Vương Trọng Khang của anh ta thì tôi còn kính trọng ba phần…Còn Vương Tấn Lợi tầm thường kia, tôi chưa từng đặt trong mắt.”
Với trình độ hiện giờ của anh về y thuật cổ truyền, cùng với một cơ thể chân khí thần kỳ, Đường Hạo Nhiên hoàn toàn có đủ tự tin để nói như vậy.
Chỉ là trong lòng anh cũng có một lo lắng sâu xa, cảnh tượng Vương Tấn Lợi kê đơn bột nhân sâm cho người phụ nữ kia cứ như hiện ra trước mắt, cả một thế hệ truyền nhân của thế gia Đông y cũng đã sa sút thành hạng mặt người dạ thú như vậy, tiền đồ tương lai của y thuật cổ truyền cũng có thể đoán trước!
“Khó trách ông nội tôi tình nguyện một lòng nghiên cứu y thuật chứ không tiếp quản nhà họ Đường, xem ra đối với việc này ông sớm đã có dự tính.” Đường Hạo Nhiên nhìn bầu trời bên ngoài cửa sổ xe, ánh mắt dần dần trở nên sắc bén.
Ông nội! Việc ông không hoàn thành được, cứ để cháu hoàn thành cho ông.
Chiếc xe chạy trong nội thành, sau đó dừng lại trước một khách sạn xa hoa! Đường Hạo Nhiên và Ninh Đình Trung lần lượt xuống xe, đi bộ về phía khách sạn.
Ninh Đình Trung dường như nghĩ đến điều gì đó, nói: “Đường Hạo Nhiên, con người cha tôi tương đối cứng nhắc, có đôi khi nói chuyện sẽ có chút khó nghe! Đến lúc đó mong cậu sẽ không so đo với ông ấy.”
Đường Hạo Nhiên gật gật đầu, chỉ cần không quá đáng, anh sẽ giữ mặt mũi cho Ninh Đình Trung mà không so đo với Ninh Xuân Nam.
Dưới sự hướng dẫn của người phục vụ, hai người đi đến bên ngoài một gian phòng bao….Ninh Đình Trung dẫn theo Đường Hạo Nhiên đẩy cửa đi vào.
Gian phòng thập phần to lớn xa hoa, trước cửa sổ sát đất có một người đàn ông cao lớn đang đứng! Người đàn ông mặc một bộ tây trang chỉnh tề, chắp hai tay sau lưng, dường như đang ngắm nhìn cảnh đẹp bên ngoài khách sạn.
Mà Lê Nhược Nam ngày thường lúc nào cũng kiêu ngạo và ương ngạnh bây giờ lại ngoan ngoãn ngồi trên ghế dựa nói chuyện với một người phụ nữ xinh đẹp.
Tuy rằng quần áo trên người phụ nữ này không tính là đắt đỏ, nhưng quanh thân lại lộ ra khí chất bất phàm! Hơn nữa còn được bảo dưỡng rất tốt, khiến bộ dáng của bà cũng chỉ như ngoài ba mươi.
“Đình Trung! Con đến rồi.” Người phụ nữ xinh đẹp sau khi nhìn thấy Ninh Đình Trung, lập tức vẫy vẫy tay.
“Mẹ.” Ninh Đình Trung đi đến bên cạnh người phụ nữ xinh đẹp, lúc đang chuẩn bị ngồi xuống, thì người đàn ông vẫn luôn đứng trước cửa sổ sát đất bỗng lạnh lùng nói: “Anh còn có mặt mũi ngồi xuống?”
Vừa nói, người đàn ông trung niên đã xoay người, có vẻ trên dưới năm mươi tuổi, giữa mày có vài phần giống với Ninh Đình Trung, nhưng lại tràn ngập một loại khí thế uy nghiêm của bậc bề trên.
Người này chính là gia chủ của nhà họ Ninh, cha của Ninh Đình Trung - Ninh Xuân Nam.
“Cha, cha làm sao vậy? Lần này con đâu có làm sai chuyện gì?” Ninh Đình Trung khó hiểu hỏi.
Anh ta đương nhiên biết cha mình rất nghiêm khắc, nhưng sự chất vấn vô lý giống như hôm nay vẫn khiến anh ta cảm thấy không thể hiểu nổi! Chỉ cảm thấy vô cùng oan ức.
“Hừ!” Ninh Xuân Nam lạnh lùng liếc nhìn Đường Hạo Nhiên đang đứng cạnh Ninh Đình Trung một cái, sau đó nói tiếp: “Anh còn dám nói không làm chuyện gì sai? Vậy tôi hỏi anh, Long Tiên Hương kia làm thế nào mà anh lấy được?”
Ninh Đình Trung nói: “Cha! Không phải con đã nói với cha rồi sao?! Là Đường thiếu bán cho con.”
“Ha ha!” Vẻ mặt Ninh Xuân Nam càng thêm nghiêm khắc, nói:
- Nếu không phải em họ của anh nói cho tôi biết, có lẽ tôi cũng không biết được chuyện ẩn giấu trong đó.
- Chỉ vì một khối Long Tiên Hương, mà anh dám đồng thời đắc tội cả nhà họ Lý và thần y nhà họ Vương, có phải anh muốn đem sự nghiệp của cái nhà họ Ninh này phá cho tan nát thì anh mới vừa lòng phải không!
Ninh Đình Trung bừng tỉnh đại ngộ, hung hăng trừng mắt liếc nhìn Lê Nhược Nam một cái…Nhưng cô ta lúc này có mẹ Ninh chống lưng, đối với ánh mắt uy hiếp của anh ta không thèm để ý chút nào.
Ngược lại còn khiêu khích nhìn Đường Hạo Nhiên bên cạnh anh ta, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh.
“Cha, sự việc không như cha nghĩ đâu?” Ninh Đình Trung vội vàng giải thích.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.