Chương 2: Boy văn chương
Su Cam
22/08/2023
Triệu Huyền Vi lẳng lặng nhìn Giản Trung Khúc, mới đầu cô còn cảm thấy sợ hãi khi nghe thấy giọng anh nhưng khi người đàn ông này ngồi trước mặt cô,
cảm xúc đó đã hoàn toàn tan biến... Người cô yêu đã không còn là anh
trong trí nhớ của cô nữa...
Giản Trung Khúc mặc một chiếc áo măng tô màu đen dài đến đầu gối, mái tóc húi cua phối hợp với gương mặt lạnh tanh như tảng băng trước mặt khiến cô không thể nào hình dung được những năm qua anh đã sống thế nào, nhìn anh có chỗ nào giống bác sĩ đâu, nói không ngoa thì Triệu Huyền Vi thấy anh giống mấy tên giang hồ có học thức mà lúc học đại học vẫn hay theo đuổi cô, chúng bám rất dai nhưng bị Giản Trung Khúc trừng một cái đều bị doạ cho chạy mất.
Lúc trước Giản Trung Khúc tuy tính tình có chút lập dị, là một bác sĩ anh vẫn luôn giữ vẻ mặt ấm áp, hoà nhã với bệnh nhân nhưng ám ảnh trong quá khứ đã làm trái tim anh có phần sắc lạnh... Cuộc đời anh được Triệu Huyền Vi sưởi ấm mà trở nên rực rỡ, tươi sáng... Nhưng hôm nay gặp lại anh đến chiếc mặt nạ nho nhã, ấm áp ấy cũng chẳng thèm mang nữa, đối diện với cô có phải chính là Giản Trung Khúc thật sự mà cô chưa từng được nhìn thấy hay không?
Triệu Huyền Vi cố gắng giữ bình tĩnh, ổn định nhịp đập trái tim mình mà nhẹ giọng nói:
"Em khoẻ... Còn anh thì sao?"
Giản Trung Khúc trầm mặc lắc đầu, giọng anh hơi trầm khàn mà trả lời cô:
"Anh không khoẻ... Cứ nghĩ đến em thì liền vì nhớ em mà tương tư thành bệnh."
Bùm...
Triệu Huyền Vi giống như bị nổ súng trong đầu, cô nghi ngờ đây có phải là thả thính trong truyền thuyết không? Thính của Giản Trung Khúc... Ôi mẹ ơi... Triệu Huyền Vi muốn chửi thề luôn rồi nhưng cô vẫn giả vờ gượng cười, lãng sang chuyện khác mà nói tiếp:
"Anh... Dạo này công việc ở bệnh viện vẫn ổn chứ?" "Anh cắt tóc như vậy... Bệnh nhân nhìn thấy sẽ không bị anh doạ chạy mất đúng không?"
Giản Trung Khúc khẽ cười, mà thân mật nhéo má cô một cái:
"Bộ anh để tóc này xấu lắm hay sao mà em lo bệnh nhân bị anh doạ chạy mất."
Triệu Huyền Vi ngại ngùng nhìn anh, đúng là không có xấu, thậm chí cô còn thấy anh có phần nam tính, cuốn hút hơn cả ngày xưa nữa.
Cô lắc đầu, ngượng nghịu trả lời anh:
"Không phải... Chỉ là nhìn anh hơi hung dữ..."
Giản Trung Khúc vẫn giữ nguyên cái vẻ mặt cười cười ấy mà nắm lấy tay cô áp lên má mình, không biết xấu hổ mà nói:
"Anh có hung dữ với ai... Cũng không hung dữ với em."
Bùm...
Thêm một phát súng nữa... Tên này rốt cuộc 5 năm qua học mấy cái văn chương dở hơi này ở đâu vậy? Nói câu nào là giết cô câu đấy... Không tìm được đường lui cho mình luôn.
Giờ phút này Triệu Huyền Vi chỉ biết cười trừ thôi, cô không dám nói gì nữa vì nói ra câu nào là anh lại đớp câu đó rồi rải cả rổ hoa hồng cho cô... Cô không dám nhận, ngượng ngùng vô cùng.
Giản Trung Khúc nhìn hai má đỏ hồng lên vì xấu hổ của Triệu Huyền Vi mà thầm cảm khái khả năng tiếp thu và thực hành của mình... Không uổng công 5 năm qua từ khi còn trong tù đến khi ra tù anh đều tu luyện mấy cuốn tiểu thuyết thanh xuân vườn trường mà trước đó cô đã viết...
Giản Trung Khúc thật sự muốn hỏi Triệu Huyền Vi em có cảm thấy mấy câu anh nói quen không? Do chính em tự viết ra đó... Nhưng mà chắc cô gái nhỏ này bị tấn công nhiều quá mà bận xấu hổ không biết mình đang bị "gậy ông đập lưng ông".
Trong lúc hai người còn đang kẻ khóc trong lòng, người cười trong tim thì một cậu nhóc tầm năm tuổi đã chạy đến đẩy Giản Trung Khúc ra, chống nạnh mà đanh giọng lên tiếng:
"Chú là ai mà dám ức hiếp mẹ Vi của cháu?"
"..."
Tiểu Hiên từ xa đã nhìn thấy mẹ Vi của nhóc đang bị một người đàn ông lạ mặt giữ chặt, người đàn ông đó thì cười cười nhìn rất gian manh, còn mẹ Vi của nhóc thì cứ cúi gằm mặt mà né tránh.
Tiểu Hiên từ nhỏ đã được mẹ dạy, cậu là người đàn ông duy nhất trong nhà phải luôn mạnh mẽ trở thành chỗ dựa cho hai người mẹ của cậu, dù người đàn ông này nhìn mạnh hơn cậu, lớn hơn cậu, cao hơn cậu... Không sao, Tiểu Hiên chấp hết...
Giản Trung Khúc bị một thằng nhóc đẩy ra anh vẫn không có cảm giác gì cho đến khi nghe thằng nhóc gọi cô là "mẹ Vi" thì anh giống như bị dội nước lạnh lên đầu... Cô có con sao? Không... Sao mà có được, anh điều tra kĩ lắm mà... Với lại thời gian có chút không thích hợp cho lắm. Thằng nhóc này nhìn kiểu gì cũng bốn năm tuổi, nếu con của anh và cô còn sống thì anh sẽ chắc chắn đây là con anh... Nhưng báo cáo sảy thai của cô là do anh cầm nên đứa bé này... Không thể nào?
Giản Trung Khúc nhìn chằm chằm tiểu Hiên, cái mặt này, con mắt, cái mũi này, cái nết này... Không lệch đi đâu được... Đầu anh bắt đầu nhảy số, ngờ vực nhìn Triệu Huyền Vi mà tò mò hỏi:
"Sản phẩm của Trác Nhất Thành?"
Giản Trung Khúc mặc một chiếc áo măng tô màu đen dài đến đầu gối, mái tóc húi cua phối hợp với gương mặt lạnh tanh như tảng băng trước mặt khiến cô không thể nào hình dung được những năm qua anh đã sống thế nào, nhìn anh có chỗ nào giống bác sĩ đâu, nói không ngoa thì Triệu Huyền Vi thấy anh giống mấy tên giang hồ có học thức mà lúc học đại học vẫn hay theo đuổi cô, chúng bám rất dai nhưng bị Giản Trung Khúc trừng một cái đều bị doạ cho chạy mất.
Lúc trước Giản Trung Khúc tuy tính tình có chút lập dị, là một bác sĩ anh vẫn luôn giữ vẻ mặt ấm áp, hoà nhã với bệnh nhân nhưng ám ảnh trong quá khứ đã làm trái tim anh có phần sắc lạnh... Cuộc đời anh được Triệu Huyền Vi sưởi ấm mà trở nên rực rỡ, tươi sáng... Nhưng hôm nay gặp lại anh đến chiếc mặt nạ nho nhã, ấm áp ấy cũng chẳng thèm mang nữa, đối diện với cô có phải chính là Giản Trung Khúc thật sự mà cô chưa từng được nhìn thấy hay không?
Triệu Huyền Vi cố gắng giữ bình tĩnh, ổn định nhịp đập trái tim mình mà nhẹ giọng nói:
"Em khoẻ... Còn anh thì sao?"
Giản Trung Khúc trầm mặc lắc đầu, giọng anh hơi trầm khàn mà trả lời cô:
"Anh không khoẻ... Cứ nghĩ đến em thì liền vì nhớ em mà tương tư thành bệnh."
Bùm...
Triệu Huyền Vi giống như bị nổ súng trong đầu, cô nghi ngờ đây có phải là thả thính trong truyền thuyết không? Thính của Giản Trung Khúc... Ôi mẹ ơi... Triệu Huyền Vi muốn chửi thề luôn rồi nhưng cô vẫn giả vờ gượng cười, lãng sang chuyện khác mà nói tiếp:
"Anh... Dạo này công việc ở bệnh viện vẫn ổn chứ?" "Anh cắt tóc như vậy... Bệnh nhân nhìn thấy sẽ không bị anh doạ chạy mất đúng không?"
Giản Trung Khúc khẽ cười, mà thân mật nhéo má cô một cái:
"Bộ anh để tóc này xấu lắm hay sao mà em lo bệnh nhân bị anh doạ chạy mất."
Triệu Huyền Vi ngại ngùng nhìn anh, đúng là không có xấu, thậm chí cô còn thấy anh có phần nam tính, cuốn hút hơn cả ngày xưa nữa.
Cô lắc đầu, ngượng nghịu trả lời anh:
"Không phải... Chỉ là nhìn anh hơi hung dữ..."
Giản Trung Khúc vẫn giữ nguyên cái vẻ mặt cười cười ấy mà nắm lấy tay cô áp lên má mình, không biết xấu hổ mà nói:
"Anh có hung dữ với ai... Cũng không hung dữ với em."
Bùm...
Thêm một phát súng nữa... Tên này rốt cuộc 5 năm qua học mấy cái văn chương dở hơi này ở đâu vậy? Nói câu nào là giết cô câu đấy... Không tìm được đường lui cho mình luôn.
Giờ phút này Triệu Huyền Vi chỉ biết cười trừ thôi, cô không dám nói gì nữa vì nói ra câu nào là anh lại đớp câu đó rồi rải cả rổ hoa hồng cho cô... Cô không dám nhận, ngượng ngùng vô cùng.
Giản Trung Khúc nhìn hai má đỏ hồng lên vì xấu hổ của Triệu Huyền Vi mà thầm cảm khái khả năng tiếp thu và thực hành của mình... Không uổng công 5 năm qua từ khi còn trong tù đến khi ra tù anh đều tu luyện mấy cuốn tiểu thuyết thanh xuân vườn trường mà trước đó cô đã viết...
Giản Trung Khúc thật sự muốn hỏi Triệu Huyền Vi em có cảm thấy mấy câu anh nói quen không? Do chính em tự viết ra đó... Nhưng mà chắc cô gái nhỏ này bị tấn công nhiều quá mà bận xấu hổ không biết mình đang bị "gậy ông đập lưng ông".
Trong lúc hai người còn đang kẻ khóc trong lòng, người cười trong tim thì một cậu nhóc tầm năm tuổi đã chạy đến đẩy Giản Trung Khúc ra, chống nạnh mà đanh giọng lên tiếng:
"Chú là ai mà dám ức hiếp mẹ Vi của cháu?"
"..."
Tiểu Hiên từ xa đã nhìn thấy mẹ Vi của nhóc đang bị một người đàn ông lạ mặt giữ chặt, người đàn ông đó thì cười cười nhìn rất gian manh, còn mẹ Vi của nhóc thì cứ cúi gằm mặt mà né tránh.
Tiểu Hiên từ nhỏ đã được mẹ dạy, cậu là người đàn ông duy nhất trong nhà phải luôn mạnh mẽ trở thành chỗ dựa cho hai người mẹ của cậu, dù người đàn ông này nhìn mạnh hơn cậu, lớn hơn cậu, cao hơn cậu... Không sao, Tiểu Hiên chấp hết...
Giản Trung Khúc bị một thằng nhóc đẩy ra anh vẫn không có cảm giác gì cho đến khi nghe thằng nhóc gọi cô là "mẹ Vi" thì anh giống như bị dội nước lạnh lên đầu... Cô có con sao? Không... Sao mà có được, anh điều tra kĩ lắm mà... Với lại thời gian có chút không thích hợp cho lắm. Thằng nhóc này nhìn kiểu gì cũng bốn năm tuổi, nếu con của anh và cô còn sống thì anh sẽ chắc chắn đây là con anh... Nhưng báo cáo sảy thai của cô là do anh cầm nên đứa bé này... Không thể nào?
Giản Trung Khúc nhìn chằm chằm tiểu Hiên, cái mặt này, con mắt, cái mũi này, cái nết này... Không lệch đi đâu được... Đầu anh bắt đầu nhảy số, ngờ vực nhìn Triệu Huyền Vi mà tò mò hỏi:
"Sản phẩm của Trác Nhất Thành?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.