Chương 12: Phước lớn mạng lớn
Su Cam
25/08/2023
Vừa dứt lời Giản Trung Khúc đã quay đầu mà lao về phía đám người đó, không
kịp để Triệu Huyền Vi tiêu hoá thông tin mà hắn vừa nói... Nhật ký sao?
Nhật ký mà Tưởng Mộng đưa cho hắn... Chuyện này là sao đây?
Bịch...
"Xương cốt mày cũng cứng đó thằng chó..."
"Ha... Là do tụi mày kém cõi thôi." Giản Trung Khúc nhếch miệng cười, lau đi máu trên khoé môi mình.
Triệu Huyền Vi nhìn đám người đang quay vây Giản Trung Khúc mà liên tục giáng gậy vào người hắn, hắn phun ra một ngụm máu tươi mà nằm dài trên đất...
"Khôngggggg...." Cô hét lên đau đớn mà từ trên xe lăn đứng bật dậy... Vì chân còn yếu nên cô không trụ vững mà ngã sấp trên mặt đường.
"Đừng đánh anh ấy nữa mà... Xin các người đó... Hức... đừng đánh anh ấy nữa." Triệu Huyền Vi đã khóc nấc lên từng tiếng, cố gắng bò về phía Giản Trung Khúc mà cầu xin bọn họ... Nhưng đám người đó vẫn như ác ma từ địa ngục bò dậy liên tục đấm đá vào người hắn.
Triệu Huyền Vi tận mắt nhìn thấy tên đầu đỏ lúc nãy cầm gậy sắt của hắn giơ lên cao giáng một đòn chí mạng vào gáy Giản Trung Khúc độc ác hét lên:
"Cho mày đấm tao này... Mày tỉnh lại đấm nữa đi... Haha..."
"Aaaaaa......" Nhìn hắn toàn thân đầy máu nằm rệu rã trên mặt đường, Triệu Huyền Vi đã không còn bình tĩnh nổi nữa mà hét lên trong vô thức...
Từ phía sau ánh đèn xe dồn dập chiếu sáng vào nơi này, một đám người mặc cảnh phục lao về phía bọn họ...
"Các người đã bị bao vây... Dừng tay lại ngay."
Cả đám người đó hoảng hồn đến cứng người, tên đại ca cao giọng quát:
"Má nó... Cảnh sát tới... Tản ra mà chạy."
Bọn chúng chạy rồi Triệu Huyền Vi vẫn chẳng quan tâm nổi tình hình xung quanh, cô khó khăn mà lê thân thể mình đến bên cạnh Giản Trung Khúc...
Cô nâng mặt hắn lên, trên đầu hắn chảy xuống rất nhiều máu, hắn đã bất tỉnh thật rồi, dù cô lay người hắn thế nào hắn vẫn không tỉnh lại. Triệu Huyền Vi bất lực mà khóc lớn:
"Trung Khúc, anh đừng bỏ em mà..."
"Anh tỉnh lại đi... Chỉ cần anh không sao em sẽ đồng ý ở bên cạnh mà... Em cũng yêu anh... Rất yêu anh..."
***
Triệu Huyền Vi ngồi bần thần trước cửa phòng cấp cứu, cô không thể ngăn bản thân mình nhớ lại cảnh tượng đáng sợ khi nãy, cô cứ ngồi như vậy, nước mắt cô rơi xuống như mưa, từng tiếng nấc nghẹn ngào vang lên giữa hành lang lạnh lẽo của bệnh viện.
Rất lâu sau đó Trác Nhất Thành cũng chạy đến, anh vừa nghe Triệu Huyền Vi gọi điện báo tin đã vứt hết công việc lại cho thư ký mà chạy đến đây... Thằng bạn trời hành của anh... Vừa thả nó ra một chốc nó lại có chuyện.
Anh vừa đến liếc nhìn phòng cấp cứu một cái, rồi nhìn Triệu Huyền Vi khóc đến tê tâm liệt phế trước mặt mà lo lắng hỏi:
"Vi Vi... Nói anh nghe đã có chuyện gì vậy?"
Triệu Huyền Vi ngước mắt nhìn Trác Nhất Thành, cảm xúc cô như vở oà mà nức nở kể lại mọi chuyện.
"..."
"Anh Nhất Thành anh phải tìm ra bọn chúng, phải bắt bọn chúng... Hức... Trung Khúc..."
Trác Nhất Thành đỏ mắt nhìn cô, đám người này đúng là không coi luật pháp ra gì, giữa đường phố mà vây đánh người khác dã man như vậy... Lại còn động tới anh em của anh, không cần Triệu Huyền Vi nói anh nhất định cũng sẽ không tha cho bọn chúng.
Nhìn Triệu Huyền Vi như vậy anh cũng rất đau lòng, anh nhìn cô lớn lên từng ngày, từ lâu đã xem cô như em gái mình, mà đúng là em gái anh thật... Em vợ...
Anh nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt cô mà nhẹ giọng nói:
"Đừng khóc nữa... Nếu nó tỉnh lại thấy em như vậy nó sẽ mắng anh chết đó..."
Trong lúc hai người còn đang kẻ bất lực an ủi, người đau lòng khóc lớn thì Triệu Huyền Thanh đã hớt hải chạy vào bệnh viện, cô không kịp nhìn người đàn ông trước mặt Triệu Huyền Vi là ai mà phũ phàng đẩy anh ra, nắm chặt vai cô lo lắng hỏi:
"Vi Vi em có sao không? Em làm chị lo muốn chết..."
Triệu Huyền Vi lắc đầu, chỉ vào phòng bệnh mà nghẹn ngào nói:
"Em không sao... Nhưng mà Trung Khúc anh ấy bị thương rất nặng... Đều tại em... Chị ơi..." Triệu Huyền Vi ôm lấy chị mình mà bật khóc nức nở.
Triệu Huyền Thanh nghe cô kể sơ trong điện thoại cũng lờ mờ biết được là cô bị mấy tên lưu manh trêu chọc, Giản Trung Khúc vì cứu cô mà bị mấy tên đó trả thù đánh đến nỗi giờ còn đang nằm trong phòng cấp cứu... Mặc dù hơi ghét hắn nhưng cô không thể không cảm kích hắn vì chuyện này.
"Vi Vi... Hắn phước lớn mạng lớn không sao đâu mà." Triệu Huyền Thanh nhẹ giọng vuốt lưng cô mà an ủi.
Nhưng mà giọng nói bất mãn vang lên sau lưng làm cô đờ cả người:
"Nó phước lớn mạng lớn chứ ông đây bị em đẩy muốn bay mất ba hồn bảy vía rồi đây này."
Bịch...
"Xương cốt mày cũng cứng đó thằng chó..."
"Ha... Là do tụi mày kém cõi thôi." Giản Trung Khúc nhếch miệng cười, lau đi máu trên khoé môi mình.
Triệu Huyền Vi nhìn đám người đang quay vây Giản Trung Khúc mà liên tục giáng gậy vào người hắn, hắn phun ra một ngụm máu tươi mà nằm dài trên đất...
"Khôngggggg...." Cô hét lên đau đớn mà từ trên xe lăn đứng bật dậy... Vì chân còn yếu nên cô không trụ vững mà ngã sấp trên mặt đường.
"Đừng đánh anh ấy nữa mà... Xin các người đó... Hức... đừng đánh anh ấy nữa." Triệu Huyền Vi đã khóc nấc lên từng tiếng, cố gắng bò về phía Giản Trung Khúc mà cầu xin bọn họ... Nhưng đám người đó vẫn như ác ma từ địa ngục bò dậy liên tục đấm đá vào người hắn.
Triệu Huyền Vi tận mắt nhìn thấy tên đầu đỏ lúc nãy cầm gậy sắt của hắn giơ lên cao giáng một đòn chí mạng vào gáy Giản Trung Khúc độc ác hét lên:
"Cho mày đấm tao này... Mày tỉnh lại đấm nữa đi... Haha..."
"Aaaaaa......" Nhìn hắn toàn thân đầy máu nằm rệu rã trên mặt đường, Triệu Huyền Vi đã không còn bình tĩnh nổi nữa mà hét lên trong vô thức...
Từ phía sau ánh đèn xe dồn dập chiếu sáng vào nơi này, một đám người mặc cảnh phục lao về phía bọn họ...
"Các người đã bị bao vây... Dừng tay lại ngay."
Cả đám người đó hoảng hồn đến cứng người, tên đại ca cao giọng quát:
"Má nó... Cảnh sát tới... Tản ra mà chạy."
Bọn chúng chạy rồi Triệu Huyền Vi vẫn chẳng quan tâm nổi tình hình xung quanh, cô khó khăn mà lê thân thể mình đến bên cạnh Giản Trung Khúc...
Cô nâng mặt hắn lên, trên đầu hắn chảy xuống rất nhiều máu, hắn đã bất tỉnh thật rồi, dù cô lay người hắn thế nào hắn vẫn không tỉnh lại. Triệu Huyền Vi bất lực mà khóc lớn:
"Trung Khúc, anh đừng bỏ em mà..."
"Anh tỉnh lại đi... Chỉ cần anh không sao em sẽ đồng ý ở bên cạnh mà... Em cũng yêu anh... Rất yêu anh..."
***
Triệu Huyền Vi ngồi bần thần trước cửa phòng cấp cứu, cô không thể ngăn bản thân mình nhớ lại cảnh tượng đáng sợ khi nãy, cô cứ ngồi như vậy, nước mắt cô rơi xuống như mưa, từng tiếng nấc nghẹn ngào vang lên giữa hành lang lạnh lẽo của bệnh viện.
Rất lâu sau đó Trác Nhất Thành cũng chạy đến, anh vừa nghe Triệu Huyền Vi gọi điện báo tin đã vứt hết công việc lại cho thư ký mà chạy đến đây... Thằng bạn trời hành của anh... Vừa thả nó ra một chốc nó lại có chuyện.
Anh vừa đến liếc nhìn phòng cấp cứu một cái, rồi nhìn Triệu Huyền Vi khóc đến tê tâm liệt phế trước mặt mà lo lắng hỏi:
"Vi Vi... Nói anh nghe đã có chuyện gì vậy?"
Triệu Huyền Vi ngước mắt nhìn Trác Nhất Thành, cảm xúc cô như vở oà mà nức nở kể lại mọi chuyện.
"..."
"Anh Nhất Thành anh phải tìm ra bọn chúng, phải bắt bọn chúng... Hức... Trung Khúc..."
Trác Nhất Thành đỏ mắt nhìn cô, đám người này đúng là không coi luật pháp ra gì, giữa đường phố mà vây đánh người khác dã man như vậy... Lại còn động tới anh em của anh, không cần Triệu Huyền Vi nói anh nhất định cũng sẽ không tha cho bọn chúng.
Nhìn Triệu Huyền Vi như vậy anh cũng rất đau lòng, anh nhìn cô lớn lên từng ngày, từ lâu đã xem cô như em gái mình, mà đúng là em gái anh thật... Em vợ...
Anh nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt cô mà nhẹ giọng nói:
"Đừng khóc nữa... Nếu nó tỉnh lại thấy em như vậy nó sẽ mắng anh chết đó..."
Trong lúc hai người còn đang kẻ bất lực an ủi, người đau lòng khóc lớn thì Triệu Huyền Thanh đã hớt hải chạy vào bệnh viện, cô không kịp nhìn người đàn ông trước mặt Triệu Huyền Vi là ai mà phũ phàng đẩy anh ra, nắm chặt vai cô lo lắng hỏi:
"Vi Vi em có sao không? Em làm chị lo muốn chết..."
Triệu Huyền Vi lắc đầu, chỉ vào phòng bệnh mà nghẹn ngào nói:
"Em không sao... Nhưng mà Trung Khúc anh ấy bị thương rất nặng... Đều tại em... Chị ơi..." Triệu Huyền Vi ôm lấy chị mình mà bật khóc nức nở.
Triệu Huyền Thanh nghe cô kể sơ trong điện thoại cũng lờ mờ biết được là cô bị mấy tên lưu manh trêu chọc, Giản Trung Khúc vì cứu cô mà bị mấy tên đó trả thù đánh đến nỗi giờ còn đang nằm trong phòng cấp cứu... Mặc dù hơi ghét hắn nhưng cô không thể không cảm kích hắn vì chuyện này.
"Vi Vi... Hắn phước lớn mạng lớn không sao đâu mà." Triệu Huyền Thanh nhẹ giọng vuốt lưng cô mà an ủi.
Nhưng mà giọng nói bất mãn vang lên sau lưng làm cô đờ cả người:
"Nó phước lớn mạng lớn chứ ông đây bị em đẩy muốn bay mất ba hồn bảy vía rồi đây này."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.