Chương 35: Mỹ vị của tình yêu
Tiểu Mạc Tử
17/11/2014
Một trận mưa hôn cuồng nhiệt ập tới, cả hai cùng triền miên, bất chợt hắn thanh tỉnh, vội vươn người lên nhìn lấy nàng.
Tự nhiên nàng cảm thấy trống rỗng, liền nhìn lấy hắn, hắn thở dài, vuốt tóc nàng “Nguyệt nhi, mau lớn lên nhé, ta sợ chờ không nổi”
Khi nói Hoàng Bá Thuần mang theo vài phần ái ngại có, bối rối có, nàng dù có xấu hổ, nhưng vẫn không quên nở nụ cười, nhìn nàng cười ghẹo hắn thì hắn bực tức liền nhéo má nàng, nàng hướng tới hắn gật đầu “Ân”
Ôm nàng ngồi dậy, nàng vội nói “Tỳ bà kia…có thể để ở chỗ chàng chứ?”
“Nàng không thích?” hắn hơi bất ngờ hỏi nàng.
“Không phải, mà là cây tỳ bà đó thật sự là rất nguy hiểm, muội không muốn cho kẻ khác biết được thân phận của muội, muội…” nói tới đây, ta vội nhìn lại sắc mặt của hắn, sợ hắn giận lẫy bóp chết ta. (Oầy)
Cả người Hoàng Bá Thuần run lên liên hồi, hắn phải dùng tới nội công để điều chế lại cơ thể mình, rồi hỏi “Nàng không muốn công khai quan hệ của chúng ta sao?” lòng hắn run run lên, hắn không thể tin nổi nàng đang nói những gì.
Cắn chặt môi, lúc sau ta nói “Hãy cho muội thời gian, được chứ”
Mắt khẽ cúi xuống như đang suy nghĩ, trong đầu hắn đang thầm đấu tranh, nàng đã chấp nhận hắn là điều mãn nguyện rồi, hắn còn đòi gì nữa chứ, nhưng là “Ta chỉ không muốn nàng thiệt thòi thôi, nàng có hiểu không?”
Nàng là thân nữ nhi, hắn thân là một đại trượng phu phải yêu lén lén lút lút ư? Đương nhiên hắn không muốn nàng chịu thiệt, miệng lưỡi của thế gian khác rất cay nghiệt, nếu để mọi người phát hiện, người bị phỉ báng là nàng, hắn không muốn nàng phải chịu thiệt.
Ta gật đầu, nói “Cảm tạ tâm ý của chàng, muội hiểu, nhưng là…ta…cái kia…”
Hắn thở dài, rời bỏ nàng, bước ra khỏi phòng, giờ đây phòng lớn cô quặn thì ra không có hắn căn phòng liền lạnh lẽo.
Không hiểu vì sao nước mắt của nàng cứ rớt xuống, nhịn không được nàng liền ngã khụy xuống mặt đất lạnh lẽo mà khóc.
Hắn ghét bỏ nàng rồi ư?
Nàng khóc rất thảm thiết trong mặt đất, bước trở lại thì Hoàng Bá Thuần tròn mắt ra, vội đi tới đỡ nàng “Nguyệt nhi, nàng làm sao vậy?”
Khóc đến thật nhập tâm khiến thính giác của nàng kém đi, bất chợt có một bàn tay ấm ấp nâng nàng dậy, đảo người liền ngồi ngay ngắn trên đùi của nam nhân kia, mà cái nam nhân này chẳng phải chán ghét nàng rồi sao?
Hoàng Bá Thuần chậm rãi hôn đi những giọt nước mắt trên mặt của nàng, điều này khiến nàng có chút xấu hổ, ái ngại hỏi “Chẳng phải chàng ghét muội sao?”
Nhăn mày, hắn thở dài, tự gõ vào trán mình “Cũng tại ta không tốt chưa giải thích cho nàng nghe liền bỏ ra ngoài” để nàng hiểu lầm hắn.
Khẽ hít mũi, ta bĩu môi nhìn hắn, bất chợt hắn cầm tay ta xỏ một sợi dây bạch ngọc tuyệt đẹp vào cổ tay ta, tới đây hắn tự đeo cho mình một ban chỉ [1] cùng màu, hướng tới ta nói “Ngốc tử, ta sợ nàng hối hận không kịp chứ làm sao dám ghét nàng, chẳng qua ta chỉ ra ngoài lấy chút đồ thôi, nàng liền nghĩ quẩn”
Ta cụp mắt xuống, mặt nóng bừng lên, nhìn lấy sợi lắc tay màu bạch ngọc tinh xảo có một sợi dây nối liền ngón tay với cổ tay, thậm chí ban chỉ trên ngón tay có màu lục, khắc chữ ‘Tình’ rất đặc biệt.
“Thích không?” hắn thấy nàng chú tâm nhìn sợi lắc tay thì trong lòng hắn dâng lên một trận vui sướng, hỏi
Ta gật đầu, nói “Ân, thích, nhưng…cái này….đây là…”
“Đây là một trong bốn bảo vật của Bạch Ngọc gia, nói còn có tên gọi Bạch Ngọc Liền Tâm, truyền thuyết kể rằng khi xưa Bạch Ngọc lão thái tổ rất chung tình với thái tổ mẫu, liền vượt qua trăm ngàn sương gió thu thập ngọc quý, dù cả tâm huyết đời mình để chế tạo thành”
“Đây cũng là đính vật tình yêu mà ta dành cho nàng và cũng là vật di vật của mẫu thân huynh” nói tới đây hắn liền ôm trầm lấy nàng, thành tâm nói, ngay cả Tuyết hắn cũng chưa từng nói qua bí mật này, vì đây là sợi dây mà mẫu thân hắn để lại, hắn xem như trân bảo mà cất giữ.
“Ách, thứ quý giá như vậy, vả lại là di vật của….” chưa kịp nói nàng liền bị hắn ‘cưỡng hôn’, buông nàng ra hắn nói “Không nhưng nhị gì cả”
Mày nhướn lên, ta liền thở dài, hắn thấy hành động này rất kỳ lạ liền hỏi “Chuyện gì khiến nàng buồn phiền?” như thế nào mà nàng thay đổi sắc mặt nhanh như vậy?
Ta lắc đầu, tỏ vẻ bi ai “Muội nghĩ sau này ngày tháng của muội thực khổ”
Hắn sửng ra, mắt trái giật liên hồi, không nghĩ tới nàng sẽ nói ra câu này, dù hắn không phải là quan nhất phẩm hay là vương tôn quyền quý, nhưng hắn chính là một đại thương nhân nha, vả lại hắn yêu thương nàng như thế, làm sao có thể để nàng sống khổ?
Nhìn sắc mặt không thể tin nổi của hắn thì nàng cực lực nhịn cười, liếc xéo hắn, nàng nói tiếp “Vì tình lang của muội thật bá đạo”
Khóe môi hắn cứng ngắt, giật giật, liền trừng mắt nhìn nàng, còn nàng thì cũng gan dạ nhìn hắn, cả hai liền cười ồ lên, nựng nhẹ má nàng “Nàng thật ma lanh, nhưng yên tâm, tình lang này sẽ không bao giờ để nàng thiệt thòi” nói tới đây hắn liền ‘phì’ cười lên “Bất quá chúng ta cùng làm đôi gian phu dâm phụ”
Mày đẹp vô thức nhướn lên, nhoẻn môi cười, bẹo lấy má của hắn, nói “Chàng thật khéo nịnh”
Dựa đầu vào ngực nàng, hắn làm nũng “Thế ta ngoan như vậy, có được thưởng không?”
Nhịn không được, ta liền cười khanh khách lên “Thiên a, nguyên lai chàng xấu xa như vậy”
Nói tới đây, bất chợt nàng liền xụ mặt, hắn muốn nói gì thêm nhưng khi thấy sắc mặt nàng, hắn liền giải thích “Nguyệt nhi, đừng nhớ về Tuyết nữa, được không?”
Ta không khẳng định “Muội sẽ cố”
Hắn liền nắm chặt tay mình thành một nắm đấm, thở dài “Nguyệt nhi, trăm ngàn lần là do lỗi của ta, nhưng mà nàng nên cho ta một cơ hội, tin tưởng ta”
Ôm chặt lấy hắn, ta nói “Ân” tình yêu phải tin tưởng vào nhau, mặc dù ta rất ghen tỵ nhưng mà ta….ta….
Thượng thế, hắn cũng ôm lấy nàng, cả hai cùng chìm vào không khí tĩnh lặng, bình an và ngọt ngào, bất chợt nàng hỏi “Mẫu thân chàng…nàng ta…”
“Mẫu thân ta rơi xuống Đoạn Tình nhai, đã hơn 10 năm….” Ta biết ta quấy, ta muốn hiểu thêm về hắn, nhưng không ngờ lại khơi dậy lên đoạn kí ức không vui của hắn, nên ta liền phủ lên bạc môi của hắn một cách thật nồng nhiệt
Hắn biết nàng lo lắng cho hắn, hắn không ngờ chuyện đã qua 10 năm rồi khi nhắc lại hắn liền xúc động.
Nhưng nàng lại chủ động như thế chẳng lẽ hắn lại ngu ngốc bỏ qua, liền cố gắng tận hưởng, nương theo nàng, chiều nàng, dạy dỗ nàng thật tận tình.
Ta cảm thấy hết hơi, liền đẩy hắn ra, nói “Chàng thực xấu”
Chớp chớp mắt một cách vô tội nói “Là nàng chủ động trước mà”, hắn lại hướng tới tai nàng, thổi khí nóng “Vả lại nàng thực ngọt” mặt nàng đỏ như củ ấu
Không thể tin nổi hắn là một kẻ mặt dày đã đành, so với lưu manh còn vô lại hơn gấp bội, hai tay nàng nắm chặt lại tựa như tức giận, thì hắn lại nhích lại gần “Tiểu dã miêu, nàng thật mẫn cảm” khẽ hôn nhẹ cổ mịm màng của nàng, tựa như quyến rũ nàng
Khẽ thở thật nhẹ, khuôn mặt đỏ hơn lỗ đít khỉ, ngay cả cổ cũng vì lời nói của hắn mà ửng đỏ lên, nàng đánh vào bả vai hắn “Chàng, lưu manh”
Cầm chặt tay nàng, hắn nói “Được, ta lưu manh” rồi nở ra nụ cười hại dân hại nước vốn có của mình, ta liền phồng môi trừng mắt nhìn lấy hắn.
Hắn lại nở một nụ cười thập phần chói lóa giết người không đền mạng với nàng, khẽ thở mạnh, ta mất cả sức lực, liền dựa dẫm vào người hắn ta nhắm mắt trông ra vẻ thật hưởng thụ, nhẹ nhàng nói “Thuần, ta không muốn về nhà, ta muốn về lại ngôi nhà gỗ phía sau núi”
Nàng đã chấp nhận hắn, lại không thể mặt dày về đối diện với gia đình, chỗ có thể lưu nàng chính là ngôi nhà sau núi.
Hắn liền trầm ngâm, đôi mắt khẽ đảo liên như đang suy nghĩ, hắn thở dài “Hảo” dẫu sao cô nam quả phụ không nên ở chung với nhau, nàng không thích, hắn liền tôn trọng nàng.
Ban chỉ [1] là nhẫn
Tự nhiên nàng cảm thấy trống rỗng, liền nhìn lấy hắn, hắn thở dài, vuốt tóc nàng “Nguyệt nhi, mau lớn lên nhé, ta sợ chờ không nổi”
Khi nói Hoàng Bá Thuần mang theo vài phần ái ngại có, bối rối có, nàng dù có xấu hổ, nhưng vẫn không quên nở nụ cười, nhìn nàng cười ghẹo hắn thì hắn bực tức liền nhéo má nàng, nàng hướng tới hắn gật đầu “Ân”
Ôm nàng ngồi dậy, nàng vội nói “Tỳ bà kia…có thể để ở chỗ chàng chứ?”
“Nàng không thích?” hắn hơi bất ngờ hỏi nàng.
“Không phải, mà là cây tỳ bà đó thật sự là rất nguy hiểm, muội không muốn cho kẻ khác biết được thân phận của muội, muội…” nói tới đây, ta vội nhìn lại sắc mặt của hắn, sợ hắn giận lẫy bóp chết ta. (Oầy)
Cả người Hoàng Bá Thuần run lên liên hồi, hắn phải dùng tới nội công để điều chế lại cơ thể mình, rồi hỏi “Nàng không muốn công khai quan hệ của chúng ta sao?” lòng hắn run run lên, hắn không thể tin nổi nàng đang nói những gì.
Cắn chặt môi, lúc sau ta nói “Hãy cho muội thời gian, được chứ”
Mắt khẽ cúi xuống như đang suy nghĩ, trong đầu hắn đang thầm đấu tranh, nàng đã chấp nhận hắn là điều mãn nguyện rồi, hắn còn đòi gì nữa chứ, nhưng là “Ta chỉ không muốn nàng thiệt thòi thôi, nàng có hiểu không?”
Nàng là thân nữ nhi, hắn thân là một đại trượng phu phải yêu lén lén lút lút ư? Đương nhiên hắn không muốn nàng chịu thiệt, miệng lưỡi của thế gian khác rất cay nghiệt, nếu để mọi người phát hiện, người bị phỉ báng là nàng, hắn không muốn nàng phải chịu thiệt.
Ta gật đầu, nói “Cảm tạ tâm ý của chàng, muội hiểu, nhưng là…ta…cái kia…”
Hắn thở dài, rời bỏ nàng, bước ra khỏi phòng, giờ đây phòng lớn cô quặn thì ra không có hắn căn phòng liền lạnh lẽo.
Không hiểu vì sao nước mắt của nàng cứ rớt xuống, nhịn không được nàng liền ngã khụy xuống mặt đất lạnh lẽo mà khóc.
Hắn ghét bỏ nàng rồi ư?
Nàng khóc rất thảm thiết trong mặt đất, bước trở lại thì Hoàng Bá Thuần tròn mắt ra, vội đi tới đỡ nàng “Nguyệt nhi, nàng làm sao vậy?”
Khóc đến thật nhập tâm khiến thính giác của nàng kém đi, bất chợt có một bàn tay ấm ấp nâng nàng dậy, đảo người liền ngồi ngay ngắn trên đùi của nam nhân kia, mà cái nam nhân này chẳng phải chán ghét nàng rồi sao?
Hoàng Bá Thuần chậm rãi hôn đi những giọt nước mắt trên mặt của nàng, điều này khiến nàng có chút xấu hổ, ái ngại hỏi “Chẳng phải chàng ghét muội sao?”
Nhăn mày, hắn thở dài, tự gõ vào trán mình “Cũng tại ta không tốt chưa giải thích cho nàng nghe liền bỏ ra ngoài” để nàng hiểu lầm hắn.
Khẽ hít mũi, ta bĩu môi nhìn hắn, bất chợt hắn cầm tay ta xỏ một sợi dây bạch ngọc tuyệt đẹp vào cổ tay ta, tới đây hắn tự đeo cho mình một ban chỉ [1] cùng màu, hướng tới ta nói “Ngốc tử, ta sợ nàng hối hận không kịp chứ làm sao dám ghét nàng, chẳng qua ta chỉ ra ngoài lấy chút đồ thôi, nàng liền nghĩ quẩn”
Ta cụp mắt xuống, mặt nóng bừng lên, nhìn lấy sợi lắc tay màu bạch ngọc tinh xảo có một sợi dây nối liền ngón tay với cổ tay, thậm chí ban chỉ trên ngón tay có màu lục, khắc chữ ‘Tình’ rất đặc biệt.
“Thích không?” hắn thấy nàng chú tâm nhìn sợi lắc tay thì trong lòng hắn dâng lên một trận vui sướng, hỏi
Ta gật đầu, nói “Ân, thích, nhưng…cái này….đây là…”
“Đây là một trong bốn bảo vật của Bạch Ngọc gia, nói còn có tên gọi Bạch Ngọc Liền Tâm, truyền thuyết kể rằng khi xưa Bạch Ngọc lão thái tổ rất chung tình với thái tổ mẫu, liền vượt qua trăm ngàn sương gió thu thập ngọc quý, dù cả tâm huyết đời mình để chế tạo thành”
“Đây cũng là đính vật tình yêu mà ta dành cho nàng và cũng là vật di vật của mẫu thân huynh” nói tới đây hắn liền ôm trầm lấy nàng, thành tâm nói, ngay cả Tuyết hắn cũng chưa từng nói qua bí mật này, vì đây là sợi dây mà mẫu thân hắn để lại, hắn xem như trân bảo mà cất giữ.
“Ách, thứ quý giá như vậy, vả lại là di vật của….” chưa kịp nói nàng liền bị hắn ‘cưỡng hôn’, buông nàng ra hắn nói “Không nhưng nhị gì cả”
Mày nhướn lên, ta liền thở dài, hắn thấy hành động này rất kỳ lạ liền hỏi “Chuyện gì khiến nàng buồn phiền?” như thế nào mà nàng thay đổi sắc mặt nhanh như vậy?
Ta lắc đầu, tỏ vẻ bi ai “Muội nghĩ sau này ngày tháng của muội thực khổ”
Hắn sửng ra, mắt trái giật liên hồi, không nghĩ tới nàng sẽ nói ra câu này, dù hắn không phải là quan nhất phẩm hay là vương tôn quyền quý, nhưng hắn chính là một đại thương nhân nha, vả lại hắn yêu thương nàng như thế, làm sao có thể để nàng sống khổ?
Nhìn sắc mặt không thể tin nổi của hắn thì nàng cực lực nhịn cười, liếc xéo hắn, nàng nói tiếp “Vì tình lang của muội thật bá đạo”
Khóe môi hắn cứng ngắt, giật giật, liền trừng mắt nhìn nàng, còn nàng thì cũng gan dạ nhìn hắn, cả hai liền cười ồ lên, nựng nhẹ má nàng “Nàng thật ma lanh, nhưng yên tâm, tình lang này sẽ không bao giờ để nàng thiệt thòi” nói tới đây hắn liền ‘phì’ cười lên “Bất quá chúng ta cùng làm đôi gian phu dâm phụ”
Mày đẹp vô thức nhướn lên, nhoẻn môi cười, bẹo lấy má của hắn, nói “Chàng thật khéo nịnh”
Dựa đầu vào ngực nàng, hắn làm nũng “Thế ta ngoan như vậy, có được thưởng không?”
Nhịn không được, ta liền cười khanh khách lên “Thiên a, nguyên lai chàng xấu xa như vậy”
Nói tới đây, bất chợt nàng liền xụ mặt, hắn muốn nói gì thêm nhưng khi thấy sắc mặt nàng, hắn liền giải thích “Nguyệt nhi, đừng nhớ về Tuyết nữa, được không?”
Ta không khẳng định “Muội sẽ cố”
Hắn liền nắm chặt tay mình thành một nắm đấm, thở dài “Nguyệt nhi, trăm ngàn lần là do lỗi của ta, nhưng mà nàng nên cho ta một cơ hội, tin tưởng ta”
Ôm chặt lấy hắn, ta nói “Ân” tình yêu phải tin tưởng vào nhau, mặc dù ta rất ghen tỵ nhưng mà ta….ta….
Thượng thế, hắn cũng ôm lấy nàng, cả hai cùng chìm vào không khí tĩnh lặng, bình an và ngọt ngào, bất chợt nàng hỏi “Mẫu thân chàng…nàng ta…”
“Mẫu thân ta rơi xuống Đoạn Tình nhai, đã hơn 10 năm….” Ta biết ta quấy, ta muốn hiểu thêm về hắn, nhưng không ngờ lại khơi dậy lên đoạn kí ức không vui của hắn, nên ta liền phủ lên bạc môi của hắn một cách thật nồng nhiệt
Hắn biết nàng lo lắng cho hắn, hắn không ngờ chuyện đã qua 10 năm rồi khi nhắc lại hắn liền xúc động.
Nhưng nàng lại chủ động như thế chẳng lẽ hắn lại ngu ngốc bỏ qua, liền cố gắng tận hưởng, nương theo nàng, chiều nàng, dạy dỗ nàng thật tận tình.
Ta cảm thấy hết hơi, liền đẩy hắn ra, nói “Chàng thực xấu”
Chớp chớp mắt một cách vô tội nói “Là nàng chủ động trước mà”, hắn lại hướng tới tai nàng, thổi khí nóng “Vả lại nàng thực ngọt” mặt nàng đỏ như củ ấu
Không thể tin nổi hắn là một kẻ mặt dày đã đành, so với lưu manh còn vô lại hơn gấp bội, hai tay nàng nắm chặt lại tựa như tức giận, thì hắn lại nhích lại gần “Tiểu dã miêu, nàng thật mẫn cảm” khẽ hôn nhẹ cổ mịm màng của nàng, tựa như quyến rũ nàng
Khẽ thở thật nhẹ, khuôn mặt đỏ hơn lỗ đít khỉ, ngay cả cổ cũng vì lời nói của hắn mà ửng đỏ lên, nàng đánh vào bả vai hắn “Chàng, lưu manh”
Cầm chặt tay nàng, hắn nói “Được, ta lưu manh” rồi nở ra nụ cười hại dân hại nước vốn có của mình, ta liền phồng môi trừng mắt nhìn lấy hắn.
Hắn lại nở một nụ cười thập phần chói lóa giết người không đền mạng với nàng, khẽ thở mạnh, ta mất cả sức lực, liền dựa dẫm vào người hắn ta nhắm mắt trông ra vẻ thật hưởng thụ, nhẹ nhàng nói “Thuần, ta không muốn về nhà, ta muốn về lại ngôi nhà gỗ phía sau núi”
Nàng đã chấp nhận hắn, lại không thể mặt dày về đối diện với gia đình, chỗ có thể lưu nàng chính là ngôi nhà sau núi.
Hắn liền trầm ngâm, đôi mắt khẽ đảo liên như đang suy nghĩ, hắn thở dài “Hảo” dẫu sao cô nam quả phụ không nên ở chung với nhau, nàng không thích, hắn liền tôn trọng nàng.
Ban chỉ [1] là nhẫn
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.