Chương 4:
Dịch Nhân Bắc
15/06/2024
Anh ấy vừa mừng rỡ vừa kinh ngạc xoa xoa vai rồi nhìn theo bóng lưng chàng trai với ánh mắt khó hiểu.
Tần Nhĩ được Lưu Sướng sắp xếp cho một chỗ ngồi.
Lão Hạ cứ nhìn chàng trai mấy lần.
Tần Nhĩ mỉm cười với anh ấy rồi nắm tay lại khẽ lau lau môi.
Hút một cái, dường như có thứ gì đó bị chàng trai hút vào miệng.
Tần Nhĩ: Không ngon, vị quá nhạt. Quan trọng nhất là số lượng quá ít, chỉ đủ nếm thử một miếng, căn bản không ăn no được.
Lão Hạ cuối cùng quyết định đến hỏi han cậu thanh niên. Thật trùng hợp, cậu vừa lướt qua người anh ấy thì cơn đau vai hành hạ lão Hạ mấy ngày nay đột nhiên biến mất.
Lão Hạ vừa bước được một bước, phía cầu thang đã vang lên tiếng dép lê lê bước lộp cộp.
Theo tiếng bước chân có phần nặng nề, một thân hình to lớn từ trên lầu bước xuống.
“Ông chủ, có một thanh niên đến tìm ông, nói là họ hàng của ông.” Lưu Sướng ngạc nhiên, vội vàng tiến đến chỗ ông chủ của mình rồi lại chỉ chỉ về phía Tần Nhĩ.
Ông chủ vốn không bao giờ dậy trước bảy giờ vậy mà hôm nay lại dậy sớm, chẳng lẽ đã nhận được tin có họ hàng đến trước?
Lão Hạ và người phụ bếp cũng vội vàng chào hỏi ông chủ, đồng thời tự giác đi về phía sau bếp. Tuy rằng chưa đến giờ làm việc nhưng ông chủ đã dậy rồi thì bọn họ cũng không tiện tiếp tục lảng vảng ở phía trước nữa.
Lão Hạ đi ngang qua chàng trai, nhỏ giọng hỏi: “Là cậu à?”
Chàng trai chớp chớp mắt.
Mặc dù chàng trai không nói gì nhưng trong lòng lão Hạ đã hiểu rõ. Trước đó anh ấy đã nghi ngờ vai mình không phải đau nhức cơ bắp thông thường, tình cờ là bốn ngày trước anh ấy đã đến một nơi...
“Ôi chao, đây không phải là tiểu Tần Nhĩ sao? Trông cháu vẫn giống hệt hồi nhỏ, gần như không thay đổi gì, chỉ là cao hơn thôi.” Ông chủ quán rượu niềm nở chào hỏi Tần Nhĩ.
Vị ông chủ này có thân hình béo tốt, bộ râu quai nón rậm rạp che gần hết khuôn mặt. Trên người mặc áo ba lỗ, phía dưới là quần đùi dài đến đầu gối, có thể là do thời tiết quá nóng, cũng có thể là do cơ địa, chiếc áo ba lỗ trên người ông chủ cả trước lẫn sau đều có vết mồ hôi ướt rõ rệt, cổ áo còn dính vết ố vàng do giặt không sạch.
Tần Nhĩ vừa nhìn thấy ông đã hiểu tại sao nơi này lại được gọi là quán rượu Hồng Hồ Tử, bởi vì râu của ông chủ có màu đỏ rực.
(Hồng Hồ Tử trong tiếng trung nghĩa là Râu Đỏ.)
Hồng Hồ Tử nhiệt tình vẫy tay với chàng trai, còn tiến đến dùng tay so chiều cao của cậu.
Tần Nhĩ cũng cười lớn mà vô cùng thân thiết gọi: “Bác hai khỏe, lâu rồi không gặp ạ.”
Hồng Hồ Tử nghẹn họng, bác hai cái gì mà bác hai, ông mới ba mươi tám tuổi! Ai bố trí cái thân phận rách việc này vậy? Não toàn nước à?
Ông lại nhìn kỹ chàng trai một chút, ôi chao, đến một con khỉ nhỏ nhìn có vẻ không chịu ở yên cho lắm.
“Đúng là lâu rồi không gặp, năm đó bác không biết cháu còn sống, nếu biết… thôi, chuyện cũ không nhắc lại nữa. Nghe anh họ cháu nói, cháu vừa tốt nghiệp nhưng vẫn chưa tìm được việc làm phải không? Đi đi đi, lên lầu nói chuyện với bác.” Hồng Hồ Tử đẩy Tần Nhĩ đi lên lầu.
Tần Nhĩ ngoan ngoãn dạ vâng, liên tục gọi “bác hai” vô cùng thân thiết.
Văn phòng ở trên lầu.
Tần Nhĩ ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế gấp trước bàn làm việc, hai tay đặt trên đầu gối. Trông cậu chẳng có vẻ gì là đang gặp người thân, mà giống như một nhân viên mới đến phỏng vấn xin việc hơn.
Hồng Hồ Tử đặt mông xuống chiếc ghế xoay phía sau bàn làm việc rồi lấy một điếu thuốc lá tự cuốn, châm lửa, hít một hơi thật sâu. Thiếu ngủ khiến ông cáu bẩn, chỉ có vị cay nồng của thuốc lá mới xoa dịu được.
Hút xong một hơi, Hồng Hồ Tử mới lấy từ trong ngăn bàn ra một chiếc hộp nhỏ ném cho Tần Nhĩ.
“Cậu kiểm tra đi.”
Tần Nhĩ cũng không hỏi nhiều, im lặng đưa ngón tay vào trong chiếc hộp nhỏ.
Cậu đã dùng thứ này không chỉ một lần, lần đầu tiên cậu còn hơi căng thẳng, sau đó xác định không cần động tay động chân gì, dù kiểm tra gen kiểu nào thì cậu vẫn là “Tần Nhĩ của Lam Tinh” nên cậu mặc kệ luôn.
“Tít tít. Kiểm tra gen thành công.” Giọng nói máy móc khô khan vang lên.
Tần Nhĩ đặt chiếc hộp nhỏ lên bàn làm việc.
Hồng Hồ Tử cầm lấy chiếc hộp nhỏ mà không thèm nhìn mà ném thẳng vào ngăn kéo.
Nhưng ông nhanh chóng cầm điện thoại lên, màn hình điện thoại hiển thị một số dữ liệu và kết quả vừa mới kiểm tra xong.
“Chúc mừng, xác nhận thân phận thành công.” Hồng Hồ Tử lặp lại một cách qua loa rồi gõ gõ màn hình, gửi một tệp tài liệu qua kênh bí mật.
Tần Nhĩ nhận được tài liệu, mở ra xem, cậu phát hiện lại là một bản cam kết khi vào làm.
“Ký vào đi, từ bây giờ cậu chính thức là nhân viên của bộ phận tôi. Không ký, cậu có thể đi và coi như chưa từng đến đây.” Hồng Hồ Tử thản nhiên nói.
Câu nói sau rõ ràng là giả, nhưng theo quy định ông phải nói như vậy.
Tần Nhĩ bỗng nhiên hiểu ra, thảo nào dọc đường cậu gặp nhiều nguy hiểm như vậy, thì ra là bởi vì cậu vẫn chưa chính thức vào làm. Bây giờ ký vào bản cam kết này mới coi như là được nơi thực tập chính thức tiếp nhận.
Tần Nhĩ được Lưu Sướng sắp xếp cho một chỗ ngồi.
Lão Hạ cứ nhìn chàng trai mấy lần.
Tần Nhĩ mỉm cười với anh ấy rồi nắm tay lại khẽ lau lau môi.
Hút một cái, dường như có thứ gì đó bị chàng trai hút vào miệng.
Tần Nhĩ: Không ngon, vị quá nhạt. Quan trọng nhất là số lượng quá ít, chỉ đủ nếm thử một miếng, căn bản không ăn no được.
Lão Hạ cuối cùng quyết định đến hỏi han cậu thanh niên. Thật trùng hợp, cậu vừa lướt qua người anh ấy thì cơn đau vai hành hạ lão Hạ mấy ngày nay đột nhiên biến mất.
Lão Hạ vừa bước được một bước, phía cầu thang đã vang lên tiếng dép lê lê bước lộp cộp.
Theo tiếng bước chân có phần nặng nề, một thân hình to lớn từ trên lầu bước xuống.
“Ông chủ, có một thanh niên đến tìm ông, nói là họ hàng của ông.” Lưu Sướng ngạc nhiên, vội vàng tiến đến chỗ ông chủ của mình rồi lại chỉ chỉ về phía Tần Nhĩ.
Ông chủ vốn không bao giờ dậy trước bảy giờ vậy mà hôm nay lại dậy sớm, chẳng lẽ đã nhận được tin có họ hàng đến trước?
Lão Hạ và người phụ bếp cũng vội vàng chào hỏi ông chủ, đồng thời tự giác đi về phía sau bếp. Tuy rằng chưa đến giờ làm việc nhưng ông chủ đã dậy rồi thì bọn họ cũng không tiện tiếp tục lảng vảng ở phía trước nữa.
Lão Hạ đi ngang qua chàng trai, nhỏ giọng hỏi: “Là cậu à?”
Chàng trai chớp chớp mắt.
Mặc dù chàng trai không nói gì nhưng trong lòng lão Hạ đã hiểu rõ. Trước đó anh ấy đã nghi ngờ vai mình không phải đau nhức cơ bắp thông thường, tình cờ là bốn ngày trước anh ấy đã đến một nơi...
“Ôi chao, đây không phải là tiểu Tần Nhĩ sao? Trông cháu vẫn giống hệt hồi nhỏ, gần như không thay đổi gì, chỉ là cao hơn thôi.” Ông chủ quán rượu niềm nở chào hỏi Tần Nhĩ.
Vị ông chủ này có thân hình béo tốt, bộ râu quai nón rậm rạp che gần hết khuôn mặt. Trên người mặc áo ba lỗ, phía dưới là quần đùi dài đến đầu gối, có thể là do thời tiết quá nóng, cũng có thể là do cơ địa, chiếc áo ba lỗ trên người ông chủ cả trước lẫn sau đều có vết mồ hôi ướt rõ rệt, cổ áo còn dính vết ố vàng do giặt không sạch.
Tần Nhĩ vừa nhìn thấy ông đã hiểu tại sao nơi này lại được gọi là quán rượu Hồng Hồ Tử, bởi vì râu của ông chủ có màu đỏ rực.
(Hồng Hồ Tử trong tiếng trung nghĩa là Râu Đỏ.)
Hồng Hồ Tử nhiệt tình vẫy tay với chàng trai, còn tiến đến dùng tay so chiều cao của cậu.
Tần Nhĩ cũng cười lớn mà vô cùng thân thiết gọi: “Bác hai khỏe, lâu rồi không gặp ạ.”
Hồng Hồ Tử nghẹn họng, bác hai cái gì mà bác hai, ông mới ba mươi tám tuổi! Ai bố trí cái thân phận rách việc này vậy? Não toàn nước à?
Ông lại nhìn kỹ chàng trai một chút, ôi chao, đến một con khỉ nhỏ nhìn có vẻ không chịu ở yên cho lắm.
“Đúng là lâu rồi không gặp, năm đó bác không biết cháu còn sống, nếu biết… thôi, chuyện cũ không nhắc lại nữa. Nghe anh họ cháu nói, cháu vừa tốt nghiệp nhưng vẫn chưa tìm được việc làm phải không? Đi đi đi, lên lầu nói chuyện với bác.” Hồng Hồ Tử đẩy Tần Nhĩ đi lên lầu.
Tần Nhĩ ngoan ngoãn dạ vâng, liên tục gọi “bác hai” vô cùng thân thiết.
Văn phòng ở trên lầu.
Tần Nhĩ ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế gấp trước bàn làm việc, hai tay đặt trên đầu gối. Trông cậu chẳng có vẻ gì là đang gặp người thân, mà giống như một nhân viên mới đến phỏng vấn xin việc hơn.
Hồng Hồ Tử đặt mông xuống chiếc ghế xoay phía sau bàn làm việc rồi lấy một điếu thuốc lá tự cuốn, châm lửa, hít một hơi thật sâu. Thiếu ngủ khiến ông cáu bẩn, chỉ có vị cay nồng của thuốc lá mới xoa dịu được.
Hút xong một hơi, Hồng Hồ Tử mới lấy từ trong ngăn bàn ra một chiếc hộp nhỏ ném cho Tần Nhĩ.
“Cậu kiểm tra đi.”
Tần Nhĩ cũng không hỏi nhiều, im lặng đưa ngón tay vào trong chiếc hộp nhỏ.
Cậu đã dùng thứ này không chỉ một lần, lần đầu tiên cậu còn hơi căng thẳng, sau đó xác định không cần động tay động chân gì, dù kiểm tra gen kiểu nào thì cậu vẫn là “Tần Nhĩ của Lam Tinh” nên cậu mặc kệ luôn.
“Tít tít. Kiểm tra gen thành công.” Giọng nói máy móc khô khan vang lên.
Tần Nhĩ đặt chiếc hộp nhỏ lên bàn làm việc.
Hồng Hồ Tử cầm lấy chiếc hộp nhỏ mà không thèm nhìn mà ném thẳng vào ngăn kéo.
Nhưng ông nhanh chóng cầm điện thoại lên, màn hình điện thoại hiển thị một số dữ liệu và kết quả vừa mới kiểm tra xong.
“Chúc mừng, xác nhận thân phận thành công.” Hồng Hồ Tử lặp lại một cách qua loa rồi gõ gõ màn hình, gửi một tệp tài liệu qua kênh bí mật.
Tần Nhĩ nhận được tài liệu, mở ra xem, cậu phát hiện lại là một bản cam kết khi vào làm.
“Ký vào đi, từ bây giờ cậu chính thức là nhân viên của bộ phận tôi. Không ký, cậu có thể đi và coi như chưa từng đến đây.” Hồng Hồ Tử thản nhiên nói.
Câu nói sau rõ ràng là giả, nhưng theo quy định ông phải nói như vậy.
Tần Nhĩ bỗng nhiên hiểu ra, thảo nào dọc đường cậu gặp nhiều nguy hiểm như vậy, thì ra là bởi vì cậu vẫn chưa chính thức vào làm. Bây giờ ký vào bản cam kết này mới coi như là được nơi thực tập chính thức tiếp nhận.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.