Chương 24: Bắn súng
Mẫn Nhi
14/07/2021
Sau khi buổi họp kết thúc, mọi người liên tục rời đi.
Chỉ còn lại tứ đại thiên tài của Khu 7.
Không khí như bị chững lại.
"Khụ... khụ..." Lúc này, Bạch Tử Hàn bỗng nhiên hắng giọng khiến cả ba người kia đều tập trung ánh nhìn lên người anh.
Bạch Tử Hàn có chút không tự nhiên vừa nhìn đồng hồ vừa mở miệng: "Chị, bây giờ em có việc bận phải đi trước. Khoảng bảy giờ em sẽ đến đón chị đi chợ đen."
Dứt lời không đợi ba người phản ứng liền túm lấy tay Cố Tử Hàn kéo đi "Đi!".
"Đi đâu?" Hơi khó hiểu nhìn chằm chằm vào cánh tay đang nắm chặt tay mình.
"Đến rồi sẽ biết! Hơn nữa, em muốn ở đây làm kì đà cản mũi à?" Bạch Tư Hàn vừa nói vừa tỏ vẻ thần bí, đồng thời khi nói chuyện ánh mắt cũng hướng về hai người đang 'liếc mắt đưa tình' ở trong văn phòng.
Nghe anh nói, ánh mắt Cố Tư Dạ cũng thoáng liếc về phía nọ, sau đó ngoan ngoãn đi theo Bạch Tư Hàn.
Vào thang máy, Bạch Tử Hàn ấn vào nút B2.
Nhìn động tác của anh, Cố Tư Dạ đứng một bên hơi nhíu mày, "Chúng ta xuống sân tập bắn làm gì?"
Bạch Tử Hàn không trả lời ngay chỉ hỏi một câu: "Em có mang theo súng không?"
"...Không..." Cố Tư Dạ đút tay vào túi lục lục rồi lại lục.
Bạch Tử Hàn trừng mắt, "Em được cấp súng làm gì hả? Khi ra ngoài cũng không mang theo súng để phòng thân."
Cố Tư Dạ không biết tại sao Bạch Tử Hàn lại vô duyên vô cớ lớn tiếng với mình, trong lòng cảm thấy hơi giận, dù anh có là tiến sĩ tâm lý học đi nữa thì vẫn không có kinh nghiệm trong tình yêu. Từ lúc nhỏ cho đến lớn, người anh quan tâm, người anh để ý và là mối tình đầu của anh chỉ duy nhất một người đó chính là Bạch Tử Hàn. Hơn nữa, lúc nào Bạch Tử Hàn cũng cưng chiều anh, cũng chăm sóc anh vì thế hiện tại tính tình đại thiếu gia của anh trỗi dậy, thờ ơ nói.
"Em là văn chức, không có nhiệm vụ phải đi bắt người, cũng chẳng phải ngày ngày đối diện với hung thủ. Hơn nữa, không phải còn có anh sao..."
Càng nói giọng của anh càng nhỏ, lúc sau thì im hẳn, đôi mắt ai oán nhìn về phía Bạch Tư Hàn như đang lên án.
"Được rồi! Không phải anh chỉ lo lắng cho sự an toàn của em thôi sao! Đúng là anh luôn ở bên cạnh em nhưng không phải lúc nào anh cũng có thể kịp thời bảo vệ em, em mang súng bên người thì anh sẽ yên tâm hơn. Được không?"
Bị người yêu nhà mình trách móc, Bạch Tử Hàn chỉ biết lắc đầu, bất lực không phản biện nổi một câu. Lúc nào cũng vậy, chỉ cần đối diện với cái nhìn của Cố Tư Dạ là hệ thống từ ngữ trong đầu anh đều bị vô hiệu hóa, chưa mang vũ khí lên chiến trường đã buông bỏ.
Bạch Tư Hàn nhẹ nhàng xoa đầu Cố Tư Dạ, cười cười. Thế nhưng cái người nào đó vẫn không chịu hết giận, kiên quyết quay đầu tỏ ý không muốn nói chuyện.
...
Cửa thang máy mở ra, hai người bước ra thang máy, Cố Tư Dạ với vẻ mặt khó chịu bị Bạch Tư Hàn ôm cứng ngắc trong ngực, mạnh mẽ kéo vào sân tập bắn của Cục cảnh sát.
Đứng ở vị trí bắn, đeo tai nghe, cầm lấy súng, Cố Tư Dạ hung tợn nhìn chằm chằm bia tập bắn, chẳng nói chẳng rằng phang cả băng đạn về phía trước.
'Rầm'.
Tiếng động bất ngờ vang lên khiến Bạch Tử Hàn đang đứng quay lưng về phía Cố Tư Dạ giật mình, cánh tay đang nạp đạn cũng run lên suýt chút nữa làm rơi cả súng. Anh nhanh chóng xoay người lại, chỉ thấy tấm bia cách 200m đã oanh liệt hy sinh, ngã thẳng trên mặt đất.
Thật ra Bạch Tử Hàn không biết vừa rồi anh đã vô tình chạm vào nỗi đau của Cố Tư Dạ.
Nói sao nhỉ, đại thiếu nhà họ Cố là thiên tài trong thiên tài. Từ nhỏ đã thông minh hơn người, học cái gì cũng nhanh. Trong khi mọi người phải trầy da tróc vảy để ôn bài thì anh đã vượt qua bạn cùng lớp mà trở thành con nhà người ta trong mắt cha mẹ phụ huynh khiến ai ai cũng phải ghen tỵ. Cố Tư Dạ rất thích cùng người khác thảo luận những vấn đề liên quan đến học thuật, liên quan đến chuyên môn của mình. Anh có thể nhốt mình cả ngày ở thư viện để tìm tư liệu về dự án, cũng có thể tìm kiếm thú vui từ những quyển sách dày cộm. Chỉ là, không ai là hoàn hảo, con người được người người ngưỡng mộ đó lại rất ghét thể thao. Thời còn đi học, môn thể dục của Cố Tư Dạ chỉ có thể nói là tạm qua chứ không đạt loại giỏi như Bạch Tử Hàn. Lúc thi Đại học Quân đội, Cố Tư Dạ suýt nữa là rớt môn bắn súng khiến ba Cố nghe tin mà cười rớt cả quai hàm. Nhưng chuyện này Bạch Tử Hàn lại không biết vì lúc đó anh vẫn còn đang tham gia không quân. Mà đối với Cố Tư Hàm đó là chuyện không thể chấp nhận được nên anh càng muốn dấu chuyện này đi không cho ai biết. Nào ngờ lúc này...
Bạch Tử Hàn âm thầm nuốt một ngụm nước bọt, ấn nút trên bàn, tấm bia tự động chạy đến trước mặt hai người, vừa thấy liền hít một hơi thật sâu, không thể tin được quay đầu nhìn vẻ mặt đen thui của Cố Tư Dạ, rồi lại nhìn về tấm bia. Bắn sáu phát, bia chỉ thủng ba lỗ lần lượt là một điểm, ba điểm và hai điểm...
"Lúc ấy làm thế nào mà em qua được cuộc thi bắn hả?" Trong giây phút nhất thời, Bạch Tư Hàn lỡ miệng nói ra câu hỏi trong lòng mình.
Nghe lời này, sắc mặt Cố Tư Dạ càng âm trầm hơn, môi mím chặt, hai tay che tai lại tỏ vẻ không nghe, không nói.
Vì thái độ này của Cố Tư Dạ mà Bạch Tử Hàn bực đến nỗi mặt cũng đỏ lên nhưng lại không thể quát mắng như những người khác. Nếu đây là đội viên của anh chắc chắn đã bị chỉnh cho chết đi sống lại rồi, nhưng... nhưng đây là người yêu của mình. Bạch Tử Hàn âm thầm tự nói với lòng 'Nhịn! Nhịn, phải nhịn!'.
Qua một hồi tự trấn tĩnh bản thân, Bạch Tư Hàn mới nói: "Khi còn nhỏ không phải anh từng cùng em luyện bắn sao? Lúc đó bắn rất chính xác mà!"
"Cho nên mới bắn trúng chứ sao." Cố Tư Dạ lẩm bẩm trong miệng.
Bạch Tử Hàn cảm thấy tâm tình của mình lúc này chỉ có một chữ 'giận'. Bất đắc dĩ xoay người Cố Tư Dạ lại, một tay vuốt ve mặt người đối diện, một tay nắm chặt không buông tay Cố Tư Dạ, nhẹ nhàng nói.
"Em nói em cảm thấy rất bất an, anh cũng vậy! Chúng ta đã trải qua biết bao vụ án, đụng phải rất nhiều hung thủ biến thái nhưng chưa lần nào em nói với anh em bất an cả. Dạ, từ trước đến giờ em đều không tin cái gọi là thần linh, cái gọi là cảm giác nhưng cảm giác của anh lại luôn luôn đúng, cho dù.. cho dù có lệch cũng sẽ lệch rất ít. Ngay từ khi bước vào hiện trường, lòng anh đã hiện lên cảm giác rất khó chịu. Trong một tháng, dưới con mắt của cả tổ chuyên án mà hung thủ vẫn có thể ung dung ra tay sát hại nạn nhân thậm chí hắn còn cố ý khiêu khích chúng ta nên anh cảm thấy rất lo lắng. Anh có thể đảm bảo sự an toàn cho em nhưng anh vẫn không thể bỏ qua cái gọi là 'bất trắc'. Anh không muốn em bị thương chút nào, dù chỉ là một chút. Bởi em bị thương thì trái tim anh cũng đau, rất đau!"
Bạch Tư Hàn nắm tay Cố Tư Dạ đặt lên ngực mình, ánh mắt thâm tình nói từng chữ từng chữ.
Cảm nhận được nhịp đập trái tim của anh, cảm nhận được tình cảm của anh, cơn giận trong lòng Cố Tư Dạ không biết tự tiêu tan từ lúc nào, ngượng ngùng tránh thoát khỏi ánh nhìn như lửa cháy kia, mở miệng.
"Em biết, nhưng thuật bắn súng của em vốn đã không tốt. Sau này ra nước ngoài cũng không luyện nữa."
"Dạ, nhiệm vụ của chúng ta rất nguy hiểm. Em là văn chức nhưng em không ở hậu phương tiếp viện mà trực tiếp lên tiền tuyến với mọi người. Một khi cầm súng không chính xác không chỉ không thể cứu được người khác mà ngay cả an toàn của bản thân cũng không thể bảo đảm. " Thấy Cố Tư Dạ đã dịu xuống, Bạch Tử Hàn tiếp tục phân tích.
Cố Tư Dạ cũng biết mình đuối lý, nhỏ giọng thì thầm: "Cho nên mới không mang theo chứ bộ..."
Thở dài một hơi, Bạch Tử Hàn mới nhấn nút cho tấm bia trở về vị trí cũ, lấy súng trên tay Cố Tư Dạ đặt lên bàn, sau đó thoáng cúi đầu, không biết từ đâu lấy ra một cái hộp nhỏ hình chữ nhật.
"Thử dùng cái này đi."
Chỉ còn lại tứ đại thiên tài của Khu 7.
Không khí như bị chững lại.
"Khụ... khụ..." Lúc này, Bạch Tử Hàn bỗng nhiên hắng giọng khiến cả ba người kia đều tập trung ánh nhìn lên người anh.
Bạch Tử Hàn có chút không tự nhiên vừa nhìn đồng hồ vừa mở miệng: "Chị, bây giờ em có việc bận phải đi trước. Khoảng bảy giờ em sẽ đến đón chị đi chợ đen."
Dứt lời không đợi ba người phản ứng liền túm lấy tay Cố Tử Hàn kéo đi "Đi!".
"Đi đâu?" Hơi khó hiểu nhìn chằm chằm vào cánh tay đang nắm chặt tay mình.
"Đến rồi sẽ biết! Hơn nữa, em muốn ở đây làm kì đà cản mũi à?" Bạch Tư Hàn vừa nói vừa tỏ vẻ thần bí, đồng thời khi nói chuyện ánh mắt cũng hướng về hai người đang 'liếc mắt đưa tình' ở trong văn phòng.
Nghe anh nói, ánh mắt Cố Tư Dạ cũng thoáng liếc về phía nọ, sau đó ngoan ngoãn đi theo Bạch Tư Hàn.
Vào thang máy, Bạch Tử Hàn ấn vào nút B2.
Nhìn động tác của anh, Cố Tư Dạ đứng một bên hơi nhíu mày, "Chúng ta xuống sân tập bắn làm gì?"
Bạch Tử Hàn không trả lời ngay chỉ hỏi một câu: "Em có mang theo súng không?"
"...Không..." Cố Tư Dạ đút tay vào túi lục lục rồi lại lục.
Bạch Tử Hàn trừng mắt, "Em được cấp súng làm gì hả? Khi ra ngoài cũng không mang theo súng để phòng thân."
Cố Tư Dạ không biết tại sao Bạch Tử Hàn lại vô duyên vô cớ lớn tiếng với mình, trong lòng cảm thấy hơi giận, dù anh có là tiến sĩ tâm lý học đi nữa thì vẫn không có kinh nghiệm trong tình yêu. Từ lúc nhỏ cho đến lớn, người anh quan tâm, người anh để ý và là mối tình đầu của anh chỉ duy nhất một người đó chính là Bạch Tử Hàn. Hơn nữa, lúc nào Bạch Tử Hàn cũng cưng chiều anh, cũng chăm sóc anh vì thế hiện tại tính tình đại thiếu gia của anh trỗi dậy, thờ ơ nói.
"Em là văn chức, không có nhiệm vụ phải đi bắt người, cũng chẳng phải ngày ngày đối diện với hung thủ. Hơn nữa, không phải còn có anh sao..."
Càng nói giọng của anh càng nhỏ, lúc sau thì im hẳn, đôi mắt ai oán nhìn về phía Bạch Tư Hàn như đang lên án.
"Được rồi! Không phải anh chỉ lo lắng cho sự an toàn của em thôi sao! Đúng là anh luôn ở bên cạnh em nhưng không phải lúc nào anh cũng có thể kịp thời bảo vệ em, em mang súng bên người thì anh sẽ yên tâm hơn. Được không?"
Bị người yêu nhà mình trách móc, Bạch Tử Hàn chỉ biết lắc đầu, bất lực không phản biện nổi một câu. Lúc nào cũng vậy, chỉ cần đối diện với cái nhìn của Cố Tư Dạ là hệ thống từ ngữ trong đầu anh đều bị vô hiệu hóa, chưa mang vũ khí lên chiến trường đã buông bỏ.
Bạch Tư Hàn nhẹ nhàng xoa đầu Cố Tư Dạ, cười cười. Thế nhưng cái người nào đó vẫn không chịu hết giận, kiên quyết quay đầu tỏ ý không muốn nói chuyện.
...
Cửa thang máy mở ra, hai người bước ra thang máy, Cố Tư Dạ với vẻ mặt khó chịu bị Bạch Tư Hàn ôm cứng ngắc trong ngực, mạnh mẽ kéo vào sân tập bắn của Cục cảnh sát.
Đứng ở vị trí bắn, đeo tai nghe, cầm lấy súng, Cố Tư Dạ hung tợn nhìn chằm chằm bia tập bắn, chẳng nói chẳng rằng phang cả băng đạn về phía trước.
'Rầm'.
Tiếng động bất ngờ vang lên khiến Bạch Tử Hàn đang đứng quay lưng về phía Cố Tư Dạ giật mình, cánh tay đang nạp đạn cũng run lên suýt chút nữa làm rơi cả súng. Anh nhanh chóng xoay người lại, chỉ thấy tấm bia cách 200m đã oanh liệt hy sinh, ngã thẳng trên mặt đất.
Thật ra Bạch Tử Hàn không biết vừa rồi anh đã vô tình chạm vào nỗi đau của Cố Tư Dạ.
Nói sao nhỉ, đại thiếu nhà họ Cố là thiên tài trong thiên tài. Từ nhỏ đã thông minh hơn người, học cái gì cũng nhanh. Trong khi mọi người phải trầy da tróc vảy để ôn bài thì anh đã vượt qua bạn cùng lớp mà trở thành con nhà người ta trong mắt cha mẹ phụ huynh khiến ai ai cũng phải ghen tỵ. Cố Tư Dạ rất thích cùng người khác thảo luận những vấn đề liên quan đến học thuật, liên quan đến chuyên môn của mình. Anh có thể nhốt mình cả ngày ở thư viện để tìm tư liệu về dự án, cũng có thể tìm kiếm thú vui từ những quyển sách dày cộm. Chỉ là, không ai là hoàn hảo, con người được người người ngưỡng mộ đó lại rất ghét thể thao. Thời còn đi học, môn thể dục của Cố Tư Dạ chỉ có thể nói là tạm qua chứ không đạt loại giỏi như Bạch Tử Hàn. Lúc thi Đại học Quân đội, Cố Tư Dạ suýt nữa là rớt môn bắn súng khiến ba Cố nghe tin mà cười rớt cả quai hàm. Nhưng chuyện này Bạch Tử Hàn lại không biết vì lúc đó anh vẫn còn đang tham gia không quân. Mà đối với Cố Tư Hàm đó là chuyện không thể chấp nhận được nên anh càng muốn dấu chuyện này đi không cho ai biết. Nào ngờ lúc này...
Bạch Tử Hàn âm thầm nuốt một ngụm nước bọt, ấn nút trên bàn, tấm bia tự động chạy đến trước mặt hai người, vừa thấy liền hít một hơi thật sâu, không thể tin được quay đầu nhìn vẻ mặt đen thui của Cố Tư Dạ, rồi lại nhìn về tấm bia. Bắn sáu phát, bia chỉ thủng ba lỗ lần lượt là một điểm, ba điểm và hai điểm...
"Lúc ấy làm thế nào mà em qua được cuộc thi bắn hả?" Trong giây phút nhất thời, Bạch Tư Hàn lỡ miệng nói ra câu hỏi trong lòng mình.
Nghe lời này, sắc mặt Cố Tư Dạ càng âm trầm hơn, môi mím chặt, hai tay che tai lại tỏ vẻ không nghe, không nói.
Vì thái độ này của Cố Tư Dạ mà Bạch Tử Hàn bực đến nỗi mặt cũng đỏ lên nhưng lại không thể quát mắng như những người khác. Nếu đây là đội viên của anh chắc chắn đã bị chỉnh cho chết đi sống lại rồi, nhưng... nhưng đây là người yêu của mình. Bạch Tử Hàn âm thầm tự nói với lòng 'Nhịn! Nhịn, phải nhịn!'.
Qua một hồi tự trấn tĩnh bản thân, Bạch Tư Hàn mới nói: "Khi còn nhỏ không phải anh từng cùng em luyện bắn sao? Lúc đó bắn rất chính xác mà!"
"Cho nên mới bắn trúng chứ sao." Cố Tư Dạ lẩm bẩm trong miệng.
Bạch Tử Hàn cảm thấy tâm tình của mình lúc này chỉ có một chữ 'giận'. Bất đắc dĩ xoay người Cố Tư Dạ lại, một tay vuốt ve mặt người đối diện, một tay nắm chặt không buông tay Cố Tư Dạ, nhẹ nhàng nói.
"Em nói em cảm thấy rất bất an, anh cũng vậy! Chúng ta đã trải qua biết bao vụ án, đụng phải rất nhiều hung thủ biến thái nhưng chưa lần nào em nói với anh em bất an cả. Dạ, từ trước đến giờ em đều không tin cái gọi là thần linh, cái gọi là cảm giác nhưng cảm giác của anh lại luôn luôn đúng, cho dù.. cho dù có lệch cũng sẽ lệch rất ít. Ngay từ khi bước vào hiện trường, lòng anh đã hiện lên cảm giác rất khó chịu. Trong một tháng, dưới con mắt của cả tổ chuyên án mà hung thủ vẫn có thể ung dung ra tay sát hại nạn nhân thậm chí hắn còn cố ý khiêu khích chúng ta nên anh cảm thấy rất lo lắng. Anh có thể đảm bảo sự an toàn cho em nhưng anh vẫn không thể bỏ qua cái gọi là 'bất trắc'. Anh không muốn em bị thương chút nào, dù chỉ là một chút. Bởi em bị thương thì trái tim anh cũng đau, rất đau!"
Bạch Tư Hàn nắm tay Cố Tư Dạ đặt lên ngực mình, ánh mắt thâm tình nói từng chữ từng chữ.
Cảm nhận được nhịp đập trái tim của anh, cảm nhận được tình cảm của anh, cơn giận trong lòng Cố Tư Dạ không biết tự tiêu tan từ lúc nào, ngượng ngùng tránh thoát khỏi ánh nhìn như lửa cháy kia, mở miệng.
"Em biết, nhưng thuật bắn súng của em vốn đã không tốt. Sau này ra nước ngoài cũng không luyện nữa."
"Dạ, nhiệm vụ của chúng ta rất nguy hiểm. Em là văn chức nhưng em không ở hậu phương tiếp viện mà trực tiếp lên tiền tuyến với mọi người. Một khi cầm súng không chính xác không chỉ không thể cứu được người khác mà ngay cả an toàn của bản thân cũng không thể bảo đảm. " Thấy Cố Tư Dạ đã dịu xuống, Bạch Tử Hàn tiếp tục phân tích.
Cố Tư Dạ cũng biết mình đuối lý, nhỏ giọng thì thầm: "Cho nên mới không mang theo chứ bộ..."
Thở dài một hơi, Bạch Tử Hàn mới nhấn nút cho tấm bia trở về vị trí cũ, lấy súng trên tay Cố Tư Dạ đặt lên bàn, sau đó thoáng cúi đầu, không biết từ đâu lấy ra một cái hộp nhỏ hình chữ nhật.
"Thử dùng cái này đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.