Chương 11: Phong sát chi chiến
Xà Thôn Kình
26/09/2015
Một cổ khí tức tà ác từ từ từ trong người Dương Hoa tán ra. Huyền Huyền đạo nhân lúc này liền cảm nhận được cổ khí tức tà ác này trên người hắn. Dương Hoa lúc này sớm đã rời vào trạng thái nửa hôn mê. Bên ngoài cơ thể hắn không biết từ khi nào đã bị một tầng vụ khí màu hồng bao trùm xung quanh. Huyền Huyền đạo nhân thấy vậy kinh hãi.
“Không lẽ người này chính là ma vương của Ma môn? Nhưng khí tức tà ác trên người hắn hình như không phải là ma khí mà là một loại tà ác lực lượng nào đó chưa biết, ít nhất là mình từ trước tới giờ chưa hề thấy qua”
Đúng lúc này, từ người Dương Hoa tán phát ra bốn đạo quang mang kim, thanh, lục, hắc. Bốn đạo quang mang này xuất ra liền đánh vào lớp hồng sắc vụ khí. Chỉ trong nháy mắt, hồng vụ liền biến mất. Bốn đạo quang mang kia cũng chui trở vào trong người của Dương Hoa
“Trời đất, ta đang nằm mộng sao?”
Huyền Huyền đạo nhân không dám tin vào mắt của mình. Kim sắc chính là Phật lực của Mật tông, thanh sắc chính là chân nguyên lực của Đạo gia, lục sắc chính là yêu lực của Yêu môn, hắc sắc chính là ma lực của Ma môn. Bốn cổ lực lượng này vốn không bao giờ dung hòa với nhau nay lại cùng xuất hiện trên thân của một người. Cái làm người ta kinh hãi hơn chính là bốn cỗ lực lượng này cùng đồng thời phong bế lấy cổ tà ác chi lực không ai biết kia
“Đợi khi việc này kết thúc, ta nhất định phải dẫn hài tử này lên gặp các tiền bối sau hậu sơn để xem xem rốt cuộc hài tử này đã xảy ra chuyện gì”
Thật ra, Huyền Huyền đạo nhân suy đoán cũng chưa hoàn toàn đúng. Bốn đạo lực lượng trên người Dương Hoa không hề đơn giản như ông ta nghĩ
Khi Dương Hoa gần như muốn hôn mê, từ trong đan điền của hắn phát ra bốn đạo nhiệt lưu, Bốn đạo nhiệt lưu này trong nháy mắt đã tràn ngập khắp các bộ vị trong cơ thể rồi bắt đầu ra sức tranh đấu với lực lượng tà ác ban đầu. Một cơn đau mãnh liệt trỗi lên, Dương Hoa từ từ mất đi ý thức....
Huyền Huyền thở phào nhẹ nhõm, trên khuôn mặt lộ nét tiếu dung:
“Vô cực phong ấn - Khai”
Theo pháp quyết của Huyền Huyền đạo nhân, Huyền Thiên vô cực đại trận cuối cùng cũng được phát động. Chúng nhân cẩn thận di chuyển trận thế tới trung tâm Cửu âm địa sát. một đạo bạch quang từ trong trận mau chong tản ra bốn hướng. Chỉ trong nháy mắt, cả Lâm Hải đại học đều bị bạch sắc quang mang bao trùm. Đệ tử các phái lơ lửng giữa không trung, toàn thân đều bị bạch quang bao phủ, trên không thấy trời, dưới không thấy đất, tất cả đều chỉ là một màu trắng xóa.
Huyền Thiên vô cực đại trận này vốn là khắc tinh của tất cả lực lượng tà ác. Một khi đại trận đã được bố trí và phát động thì sau đó không cần người điều khiển mà nó tự mình tiến hành khu trục tà khí.
Đám đệ tử các phái lúc này đều thối lui, mau chóng đả tọa để lấy sức đối phó ma vương. Phiêu Diêu tiên tử đưa mắt nhìn Dương Hoa đang hôn mê, trong lòng bất giác trổi lên một cảm giác rất kỳ lạ. Nàng biết nam tử này là một người không đơn giản. Đáng tiếc là tu vi của nàng vẫn còn chưa đạt tới cảnh giới của Huyền Huyền chân nhân. Khi nãy lúc bố trận, nàng không hề dám phân tâm để xem chuyện gì xảy ra với Dương Hoa.
Màn đêm cuối cùng cũng phủ xuống. Bốn phía xung quanh Lâm Hải đại học, dân chúng sớm đã được sơ tán đi hết. Trấn thủ nơi đây là một đạo quân rất đặc biệt. Không một ai biết được lai lịch của bọn họ, càng không biết cấp trên bọn họ là ai, thậm chí ngay cả trong biên chế bí mật của quân ủy cũng không hề có tư liệu về đạo quân này. Mỗi khi xảy ra việc gì kỳ lạ mà khoa học không thể giải thích thì đạo quân này lại xuất hiện
Lí Văn nhìn bạch sắc quang mang trước mắt, trong lòng cảm thấy lo lắng:
“Long Viêm thúc thúc, các người thật không có cách nào tiến vào trong hay sao?Chẳng phải các người là quân đội dị năng mạnh nhất sao, sao lại không tiến vào trong được chứ”
“Văn nhi, con đừng quá lo lắng. Đạo bạch sắc quang mang này nhất định là do chánh đạo nhân sĩ phát ra. Ta đoán bọn họ không muốn Cửu âm địa sát tiết lộ ra ngoài nên mới tạo cấm chế như vậy. Vị đại ca kết bái của con sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. Hơn nữa đội trưởng cũng sớm đã đi Hiên Viên sơn mời Hiên Viên gia tộc ra mặt. Nếu không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì ông ta sẽ mau chóng tới đây thôi. Chứ đạo cấm chế này, với dị năng của chúng ta không thể nào mở ra được”
Người quân nhân trung niên nhẫn nại giải thích. Dư Phi và Trương Bằng lúc này đứng bên cạnh cũng lộ vẻ lo lắng không yên.
“Cái Cửu âm địa sát đáng chết, dám phá chuyện tốt của bổn tiểu thư. Xem ta phá ngươi như thế nào”
Hồ Phi Nhi tức giận lẩm bẩm chửi thầm. Đúng ra bây giờ nàng đang cùng hoàng tử trong lòng di tản bộ trong Đông hoa viên. Ai mà ngờ cuối cùng chuyện tốt lại bị Cửu âm địa sát phá mất. Nếu không phải sợ lộ mất thực lực thì Hồ Tiểu Mĩ đã sớm xông vào cấm chế rồi. Cửu âm địa sát mặc dù lợi hại nhưng dưới mắt của Yêu giới công chúa thì nó chẳng là cái quái gì hêt. Nên biết sát khí tại Yêu giới còn mạnh hơn âm sát nơi này gấp cả trăm lần. Từ khi chuyển thế giác tỉnh tới nay thì công lực của nàng đã khôi phục được hai thành rồi. Đương nhiên điều kiện tiên quyết là đừng có gặp ma vương từ Ma giới hạ giới. Mặc dù nói là liên minh nhưng trước lợi ích trước mắt thì không bao giờ có bằng hữu vĩnh viễn. Còn tiên phật lưỡng giới chắc cũng đã phái người xuống nhân gian rồi nhưng hai phe này thì nàng chẳng hề e ngại. Trước khi đi mẫu thân nàng đã căn dặn, nếu vạn nhất có cùng cao thủ tiên giới xung đột thì chỉ cần lấy ngọc bội mà mẫu thân đeo cho trước khi hạ giới thì tiên giới cao thủ sẽ ngưng tay. Hồ Phi Nhi đã nhiều lần hỏi lai lịch miếng ngọc bội nhưng đáng tiếc là mẫu thân không nói. Trực giác nữ nhân nói cho nàng biết ngọc bội này nhất định là có liên quan tới thân thế của mình. Nói cho cùng, một yêu nữ ra đời cả ngàn năm mà lại chẳng hề gặp mặt phụ thân. Nếu đổi lại là người khác thì không suy nghĩ loạn xạ mới là lạ!
Mà kể cũng lạ, vài ngày trước không hiểu sao mối liên hệ giữa nàng cùng mẫu thân đột nhiên đứt đoạn. Dù cho nàng làm mọi cách cũng không cách nào thiết lập được mối liên hệ với Thông Thiên kính. Mọi việc bây giờ chỉ còn trông cậy vào chính bản thân nàng. Còn ngũ hành yêu vương nữa, bọn họ chỉ chuyển thế sau nàng một chút nhưng không biết sao cho tới giờ vẫn chẳng có chút tin tức gì.
Chỉ đáng tiếc là Hồ Phi Nhi tới chậm một chút. Nếu không thì nàng đã phát hiện ra người mà nàng đang khổ công tìm kiếm chính là Dương Hoa. Chỉ có điều Dương Hoa lúc này chỉ là một người bình thường, không hề có pháp lực cường đại. Khí tức trong cơ thể Dương Hoa cũng không thể tùy ý phát ra ngoài.
“Các vị tiền bối, vị học sinh đang hôn mê là bằng hữu của ta, ta muốn được dẫn hắn ra khỏi đây”
Hồ Phi Nhi cuối cùng cũng chịu không nổi hạ xuống. Nàng biết với những người tu chân đang ở đây căn bản không thể nào nhìn ra chân tướng của nàng.
Chúng nhân ai cũng lấy làm kỳ quái. Bốn phía sớm đã bị Huyền Thiên vô cực đại trận cấm chế, vậy nữ tử này sao có thể tiến vào đây? Không lẽ nữ tử này phá trận tiến vào? Không thể nào. Tất cả mọi người ai nấy tức thì phủ nhận khả năng này. Huyền Thiên vô cực đại trận là đệ nhất đại trận tại tu chân giới. Chỉ với sức một người làm sao có thể vô thanh vô tức phá trận tiến vào được? Nữ nhân này nhất định ở trong Lâm Hải đại học trước khi bố trận.
Tất cả đều chuyển suy nghĩ của mình theo hướng đó
“Không lẽ người này chính là ma vương của Ma môn? Nhưng khí tức tà ác trên người hắn hình như không phải là ma khí mà là một loại tà ác lực lượng nào đó chưa biết, ít nhất là mình từ trước tới giờ chưa hề thấy qua”
Đúng lúc này, từ người Dương Hoa tán phát ra bốn đạo quang mang kim, thanh, lục, hắc. Bốn đạo quang mang này xuất ra liền đánh vào lớp hồng sắc vụ khí. Chỉ trong nháy mắt, hồng vụ liền biến mất. Bốn đạo quang mang kia cũng chui trở vào trong người của Dương Hoa
“Trời đất, ta đang nằm mộng sao?”
Huyền Huyền đạo nhân không dám tin vào mắt của mình. Kim sắc chính là Phật lực của Mật tông, thanh sắc chính là chân nguyên lực của Đạo gia, lục sắc chính là yêu lực của Yêu môn, hắc sắc chính là ma lực của Ma môn. Bốn cổ lực lượng này vốn không bao giờ dung hòa với nhau nay lại cùng xuất hiện trên thân của một người. Cái làm người ta kinh hãi hơn chính là bốn cỗ lực lượng này cùng đồng thời phong bế lấy cổ tà ác chi lực không ai biết kia
“Đợi khi việc này kết thúc, ta nhất định phải dẫn hài tử này lên gặp các tiền bối sau hậu sơn để xem xem rốt cuộc hài tử này đã xảy ra chuyện gì”
Thật ra, Huyền Huyền đạo nhân suy đoán cũng chưa hoàn toàn đúng. Bốn đạo lực lượng trên người Dương Hoa không hề đơn giản như ông ta nghĩ
Khi Dương Hoa gần như muốn hôn mê, từ trong đan điền của hắn phát ra bốn đạo nhiệt lưu, Bốn đạo nhiệt lưu này trong nháy mắt đã tràn ngập khắp các bộ vị trong cơ thể rồi bắt đầu ra sức tranh đấu với lực lượng tà ác ban đầu. Một cơn đau mãnh liệt trỗi lên, Dương Hoa từ từ mất đi ý thức....
Huyền Huyền thở phào nhẹ nhõm, trên khuôn mặt lộ nét tiếu dung:
“Vô cực phong ấn - Khai”
Theo pháp quyết của Huyền Huyền đạo nhân, Huyền Thiên vô cực đại trận cuối cùng cũng được phát động. Chúng nhân cẩn thận di chuyển trận thế tới trung tâm Cửu âm địa sát. một đạo bạch quang từ trong trận mau chong tản ra bốn hướng. Chỉ trong nháy mắt, cả Lâm Hải đại học đều bị bạch sắc quang mang bao trùm. Đệ tử các phái lơ lửng giữa không trung, toàn thân đều bị bạch quang bao phủ, trên không thấy trời, dưới không thấy đất, tất cả đều chỉ là một màu trắng xóa.
Huyền Thiên vô cực đại trận này vốn là khắc tinh của tất cả lực lượng tà ác. Một khi đại trận đã được bố trí và phát động thì sau đó không cần người điều khiển mà nó tự mình tiến hành khu trục tà khí.
Đám đệ tử các phái lúc này đều thối lui, mau chóng đả tọa để lấy sức đối phó ma vương. Phiêu Diêu tiên tử đưa mắt nhìn Dương Hoa đang hôn mê, trong lòng bất giác trổi lên một cảm giác rất kỳ lạ. Nàng biết nam tử này là một người không đơn giản. Đáng tiếc là tu vi của nàng vẫn còn chưa đạt tới cảnh giới của Huyền Huyền chân nhân. Khi nãy lúc bố trận, nàng không hề dám phân tâm để xem chuyện gì xảy ra với Dương Hoa.
Màn đêm cuối cùng cũng phủ xuống. Bốn phía xung quanh Lâm Hải đại học, dân chúng sớm đã được sơ tán đi hết. Trấn thủ nơi đây là một đạo quân rất đặc biệt. Không một ai biết được lai lịch của bọn họ, càng không biết cấp trên bọn họ là ai, thậm chí ngay cả trong biên chế bí mật của quân ủy cũng không hề có tư liệu về đạo quân này. Mỗi khi xảy ra việc gì kỳ lạ mà khoa học không thể giải thích thì đạo quân này lại xuất hiện
Lí Văn nhìn bạch sắc quang mang trước mắt, trong lòng cảm thấy lo lắng:
“Long Viêm thúc thúc, các người thật không có cách nào tiến vào trong hay sao?Chẳng phải các người là quân đội dị năng mạnh nhất sao, sao lại không tiến vào trong được chứ”
“Văn nhi, con đừng quá lo lắng. Đạo bạch sắc quang mang này nhất định là do chánh đạo nhân sĩ phát ra. Ta đoán bọn họ không muốn Cửu âm địa sát tiết lộ ra ngoài nên mới tạo cấm chế như vậy. Vị đại ca kết bái của con sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. Hơn nữa đội trưởng cũng sớm đã đi Hiên Viên sơn mời Hiên Viên gia tộc ra mặt. Nếu không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì ông ta sẽ mau chóng tới đây thôi. Chứ đạo cấm chế này, với dị năng của chúng ta không thể nào mở ra được”
Người quân nhân trung niên nhẫn nại giải thích. Dư Phi và Trương Bằng lúc này đứng bên cạnh cũng lộ vẻ lo lắng không yên.
“Cái Cửu âm địa sát đáng chết, dám phá chuyện tốt của bổn tiểu thư. Xem ta phá ngươi như thế nào”
Hồ Phi Nhi tức giận lẩm bẩm chửi thầm. Đúng ra bây giờ nàng đang cùng hoàng tử trong lòng di tản bộ trong Đông hoa viên. Ai mà ngờ cuối cùng chuyện tốt lại bị Cửu âm địa sát phá mất. Nếu không phải sợ lộ mất thực lực thì Hồ Tiểu Mĩ đã sớm xông vào cấm chế rồi. Cửu âm địa sát mặc dù lợi hại nhưng dưới mắt của Yêu giới công chúa thì nó chẳng là cái quái gì hêt. Nên biết sát khí tại Yêu giới còn mạnh hơn âm sát nơi này gấp cả trăm lần. Từ khi chuyển thế giác tỉnh tới nay thì công lực của nàng đã khôi phục được hai thành rồi. Đương nhiên điều kiện tiên quyết là đừng có gặp ma vương từ Ma giới hạ giới. Mặc dù nói là liên minh nhưng trước lợi ích trước mắt thì không bao giờ có bằng hữu vĩnh viễn. Còn tiên phật lưỡng giới chắc cũng đã phái người xuống nhân gian rồi nhưng hai phe này thì nàng chẳng hề e ngại. Trước khi đi mẫu thân nàng đã căn dặn, nếu vạn nhất có cùng cao thủ tiên giới xung đột thì chỉ cần lấy ngọc bội mà mẫu thân đeo cho trước khi hạ giới thì tiên giới cao thủ sẽ ngưng tay. Hồ Phi Nhi đã nhiều lần hỏi lai lịch miếng ngọc bội nhưng đáng tiếc là mẫu thân không nói. Trực giác nữ nhân nói cho nàng biết ngọc bội này nhất định là có liên quan tới thân thế của mình. Nói cho cùng, một yêu nữ ra đời cả ngàn năm mà lại chẳng hề gặp mặt phụ thân. Nếu đổi lại là người khác thì không suy nghĩ loạn xạ mới là lạ!
Mà kể cũng lạ, vài ngày trước không hiểu sao mối liên hệ giữa nàng cùng mẫu thân đột nhiên đứt đoạn. Dù cho nàng làm mọi cách cũng không cách nào thiết lập được mối liên hệ với Thông Thiên kính. Mọi việc bây giờ chỉ còn trông cậy vào chính bản thân nàng. Còn ngũ hành yêu vương nữa, bọn họ chỉ chuyển thế sau nàng một chút nhưng không biết sao cho tới giờ vẫn chẳng có chút tin tức gì.
Chỉ đáng tiếc là Hồ Phi Nhi tới chậm một chút. Nếu không thì nàng đã phát hiện ra người mà nàng đang khổ công tìm kiếm chính là Dương Hoa. Chỉ có điều Dương Hoa lúc này chỉ là một người bình thường, không hề có pháp lực cường đại. Khí tức trong cơ thể Dương Hoa cũng không thể tùy ý phát ra ngoài.
“Các vị tiền bối, vị học sinh đang hôn mê là bằng hữu của ta, ta muốn được dẫn hắn ra khỏi đây”
Hồ Phi Nhi cuối cùng cũng chịu không nổi hạ xuống. Nàng biết với những người tu chân đang ở đây căn bản không thể nào nhìn ra chân tướng của nàng.
Chúng nhân ai cũng lấy làm kỳ quái. Bốn phía sớm đã bị Huyền Thiên vô cực đại trận cấm chế, vậy nữ tử này sao có thể tiến vào đây? Không lẽ nữ tử này phá trận tiến vào? Không thể nào. Tất cả mọi người ai nấy tức thì phủ nhận khả năng này. Huyền Thiên vô cực đại trận là đệ nhất đại trận tại tu chân giới. Chỉ với sức một người làm sao có thể vô thanh vô tức phá trận tiến vào được? Nữ nhân này nhất định ở trong Lâm Hải đại học trước khi bố trận.
Tất cả đều chuyển suy nghĩ của mình theo hướng đó
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.