Chương 1: Huyết Quỷ Đại Thần Thú xuyên thời không
Kỳ Anh Phó
19/05/2021
"Đại nha đầu đâu?"
Giọng nói khản đặc của một lão bà vang lên đầy giận dữ, các nha hoàn hoảng sợ đến tay chân cứng đờ. Một nha hoàn run cầm cập bước lên mấy bước, hành lễ liền nói:
"Thưa lão phu nhân, đại tiểu thư vẫn còn đang say giấc..."
"Kêu đại nha đầu tỉnh lại cho ta!"
"Nô tỳ tuân mệnh, các ngươi còn không mau đi!"
Nha hoàn vừa kêu liền chạy và khuê phòng, vội vàng gọi đại tiểu thư dậy, nàng bị tiếng ồn làm tỉnh đầu óc quay mòng mòng, chưa ổn định lại đã bị lôi dậy thay y phục, rửa mặt, trang điểm, nàng thắc mắc hỏi:
"Chuyện gì đang xảy ra?"
"Nô tỳ nghe theo mệnh lệnh của lão phu nhân gọi người dậy, còn chuyện khác nô tỳ không biết..."
Một dòng chảy ký ức từ từ rót vào đầu nàng, hình ảnh một lão bà hiện lên trong đầu nàng, hóa ra là vậy, nàng đã xuyên thời không, nhập và cơ thể của nữ nhân này. Được, thực thú vị, Huyết Quỷ Đại Thần Thú như nàng đã bị chuyển linh hồn vào cơ thể của người phàm này, chỉ sợ rất khó sống đây.
Để cho các nô tỳ hầu hạ, nàng tự nhìn mình trong gương, dung mạo tuyệt sắc ngũ quan thực tinh xảo, nếu so với nàng lúc trước tuy vẫn còn kém nhưng đối với phàm nhân đã rất đẹp rồi a. Miết miết mi tâm, nàng nhớ ra lí do lão phu nhân đến tìm mình. Không phải vì vụ y phục của nhị muội hay sao? Ha, thực quá nực cười, kẻ trốn trong tối nếu không phải vì muốn châm ngòi li gián thì là gì?! Nguyên chủ và nhị muội này rất thân nhau, hơn hết nhị muội rất được lòng lão phu nhân nên nguyên chủ cũng được hưởng lây, chắc kẻ kia là đang đố kị muốn tính kế nàng làm lão phu nhân ngứa mắt nàng, càng làm khoản cách giữa nàng và nhị tiểu thư càng xa. Thực là một mũi tên trúng hai đích, tính toán thực chuẩn.
"Trang điểm cho ta nhạt một chút, chọn y phục lộng lẫy thế làm gì?!"
Nàng ra lệnh, đám nô tỳ này sao lại trang điểm cho nàng lộng lẫy như vậy? Còn chọn cả y phục bắt mắc? Haha, quả là dễ đoán, đến cả kẻ ngốc còn hiểu ấy chứ, là càng muốn lão phu nhân ngứa mắt nàng hơn. Đám nô tỳ tuy có chút chần chừ nhưng không dám để lão phu nhân chờ, liền đổi một y phục nhẹ nhàng hơn, trang điểm cho nàng cũng không quá cầu kì, son môi nhạt màu mận, vẽ đuôi mắt là đã hoàn thành. Nàng được nha hoàn thân cận đỡ, ra dáng một đại tiểu thư cao quý.
"Tổ mẫu cho gọi nữ nhi?"
"Lão nương cho gọi ngươi là có chuyện muốn hỏi, là ngươi cho người đưa y phục cho nhị muội của ngươi?"
"Vâng."
"Ngươi có nhớ là đưa cho nô tỳ nà không?"
"Là Hổ Phách ạ."
"Kêu nô tỳ Hổ Phách đó lên cho ta!"
Hạ nhân ngay lập tức mang Hổ Phách đến, trên khóe miệng cô ta còn dính một chút mở gà bóng loáng, lão phu nhân khó chịu ra mặt.
"Kẻ nô tỳ to gan! Đến đồ ăn của chủ tử cũng dám ăn vụng! Lão nương gọi ngươi đến đây là muốn hỏi, rốt cuộc ngươi đã làm gì với y phục của nhị tiểu thư?"
"Nô tỳ... Nô tỳ chỉ phụng mệnh đại tiểu thư mang đến cho nhị tiểu thư!"
"Đại nha đầu, y phục cn đưa có màu gì, hoa văn gì?"
"Dạ, y phục nữ nhi đưa màu nguyệt sắc, thêu hình chim nhạn và mây trắng. Nếu tổ mẫu không tin nữ nhi có thể tự mình lấy cho người xem..."
"Để nô tỳ lấy!"
"Hổ Phách to gan! Chủ tử nói chuyện có chỗ cho ngươi xen vào!"
Mặc kệ Hổ Phách, cô rất nhanh về khuê phòng theo kí ức của nguyên chủ lấy dưới gầm giường một bộ y phục tuyệt đẹp giống y như y phục cô miêu tả. Nàng quay lại, trên tay cầm một bộ y phục. Lão phu nhân ngạc nhiên tột độ:
"Đó không phải y phục nhị nha đầu được nhận!"
"Làm sao có thể, nữ nhi đã xếp gọn gàng đưa cho Hổ Phách mang đi, hơn nữa lúc đó còn có cả Đại phu nhân mà!"
"Lần này không cần làm phiền đại phu nhân, thôi được rồi. Ta tin đại nha đầu, còn tiện tỳ kia lôi đi phạt 40 trượng vì tội ăn cắp đồ của chủ tử, thêm 10 trượng vì tội ăn vụng đồ ăn chủ tử, xong thì bán ra khỏi phủ, đã nghe rõ chưa?"
"Dạ rõ."
"Lão phu nhân tha mạng! Nô tỳ biết lỗi rồi!!!"
Dù là như thế nào, Hổ Phách vẫn bị phạt trượng đến giờ tỵ thì phạt trượng đã xong, sau khi bán cho bọn buôn người nghe nói cô ta liền được một thanh lâu mua lại, thực đáng thương.
Nàng chỉ đơn giản chơi trong hoa viên cùng nhị tiểu thư, tuy không cùng mẹ nhưng cô đối với nàng là thương yêu thực lòng, nàng tự nhiên ghi nhớ nhị muội này trong đầu, một nha đầu thông minh tốt bụng như vậy, nàng sẽ tìm một mối hôn sự tốt cho cô, hơn hết, tốt nhất là đừng ai đụng vào nhị muội này, nếu không sợ là kẻ đó sẽ không được toàn thây.
Giọng nói khản đặc của một lão bà vang lên đầy giận dữ, các nha hoàn hoảng sợ đến tay chân cứng đờ. Một nha hoàn run cầm cập bước lên mấy bước, hành lễ liền nói:
"Thưa lão phu nhân, đại tiểu thư vẫn còn đang say giấc..."
"Kêu đại nha đầu tỉnh lại cho ta!"
"Nô tỳ tuân mệnh, các ngươi còn không mau đi!"
Nha hoàn vừa kêu liền chạy và khuê phòng, vội vàng gọi đại tiểu thư dậy, nàng bị tiếng ồn làm tỉnh đầu óc quay mòng mòng, chưa ổn định lại đã bị lôi dậy thay y phục, rửa mặt, trang điểm, nàng thắc mắc hỏi:
"Chuyện gì đang xảy ra?"
"Nô tỳ nghe theo mệnh lệnh của lão phu nhân gọi người dậy, còn chuyện khác nô tỳ không biết..."
Một dòng chảy ký ức từ từ rót vào đầu nàng, hình ảnh một lão bà hiện lên trong đầu nàng, hóa ra là vậy, nàng đã xuyên thời không, nhập và cơ thể của nữ nhân này. Được, thực thú vị, Huyết Quỷ Đại Thần Thú như nàng đã bị chuyển linh hồn vào cơ thể của người phàm này, chỉ sợ rất khó sống đây.
Để cho các nô tỳ hầu hạ, nàng tự nhìn mình trong gương, dung mạo tuyệt sắc ngũ quan thực tinh xảo, nếu so với nàng lúc trước tuy vẫn còn kém nhưng đối với phàm nhân đã rất đẹp rồi a. Miết miết mi tâm, nàng nhớ ra lí do lão phu nhân đến tìm mình. Không phải vì vụ y phục của nhị muội hay sao? Ha, thực quá nực cười, kẻ trốn trong tối nếu không phải vì muốn châm ngòi li gián thì là gì?! Nguyên chủ và nhị muội này rất thân nhau, hơn hết nhị muội rất được lòng lão phu nhân nên nguyên chủ cũng được hưởng lây, chắc kẻ kia là đang đố kị muốn tính kế nàng làm lão phu nhân ngứa mắt nàng, càng làm khoản cách giữa nàng và nhị tiểu thư càng xa. Thực là một mũi tên trúng hai đích, tính toán thực chuẩn.
"Trang điểm cho ta nhạt một chút, chọn y phục lộng lẫy thế làm gì?!"
Nàng ra lệnh, đám nô tỳ này sao lại trang điểm cho nàng lộng lẫy như vậy? Còn chọn cả y phục bắt mắc? Haha, quả là dễ đoán, đến cả kẻ ngốc còn hiểu ấy chứ, là càng muốn lão phu nhân ngứa mắt nàng hơn. Đám nô tỳ tuy có chút chần chừ nhưng không dám để lão phu nhân chờ, liền đổi một y phục nhẹ nhàng hơn, trang điểm cho nàng cũng không quá cầu kì, son môi nhạt màu mận, vẽ đuôi mắt là đã hoàn thành. Nàng được nha hoàn thân cận đỡ, ra dáng một đại tiểu thư cao quý.
"Tổ mẫu cho gọi nữ nhi?"
"Lão nương cho gọi ngươi là có chuyện muốn hỏi, là ngươi cho người đưa y phục cho nhị muội của ngươi?"
"Vâng."
"Ngươi có nhớ là đưa cho nô tỳ nà không?"
"Là Hổ Phách ạ."
"Kêu nô tỳ Hổ Phách đó lên cho ta!"
Hạ nhân ngay lập tức mang Hổ Phách đến, trên khóe miệng cô ta còn dính một chút mở gà bóng loáng, lão phu nhân khó chịu ra mặt.
"Kẻ nô tỳ to gan! Đến đồ ăn của chủ tử cũng dám ăn vụng! Lão nương gọi ngươi đến đây là muốn hỏi, rốt cuộc ngươi đã làm gì với y phục của nhị tiểu thư?"
"Nô tỳ... Nô tỳ chỉ phụng mệnh đại tiểu thư mang đến cho nhị tiểu thư!"
"Đại nha đầu, y phục cn đưa có màu gì, hoa văn gì?"
"Dạ, y phục nữ nhi đưa màu nguyệt sắc, thêu hình chim nhạn và mây trắng. Nếu tổ mẫu không tin nữ nhi có thể tự mình lấy cho người xem..."
"Để nô tỳ lấy!"
"Hổ Phách to gan! Chủ tử nói chuyện có chỗ cho ngươi xen vào!"
Mặc kệ Hổ Phách, cô rất nhanh về khuê phòng theo kí ức của nguyên chủ lấy dưới gầm giường một bộ y phục tuyệt đẹp giống y như y phục cô miêu tả. Nàng quay lại, trên tay cầm một bộ y phục. Lão phu nhân ngạc nhiên tột độ:
"Đó không phải y phục nhị nha đầu được nhận!"
"Làm sao có thể, nữ nhi đã xếp gọn gàng đưa cho Hổ Phách mang đi, hơn nữa lúc đó còn có cả Đại phu nhân mà!"
"Lần này không cần làm phiền đại phu nhân, thôi được rồi. Ta tin đại nha đầu, còn tiện tỳ kia lôi đi phạt 40 trượng vì tội ăn cắp đồ của chủ tử, thêm 10 trượng vì tội ăn vụng đồ ăn chủ tử, xong thì bán ra khỏi phủ, đã nghe rõ chưa?"
"Dạ rõ."
"Lão phu nhân tha mạng! Nô tỳ biết lỗi rồi!!!"
Dù là như thế nào, Hổ Phách vẫn bị phạt trượng đến giờ tỵ thì phạt trượng đã xong, sau khi bán cho bọn buôn người nghe nói cô ta liền được một thanh lâu mua lại, thực đáng thương.
Nàng chỉ đơn giản chơi trong hoa viên cùng nhị tiểu thư, tuy không cùng mẹ nhưng cô đối với nàng là thương yêu thực lòng, nàng tự nhiên ghi nhớ nhị muội này trong đầu, một nha đầu thông minh tốt bụng như vậy, nàng sẽ tìm một mối hôn sự tốt cho cô, hơn hết, tốt nhất là đừng ai đụng vào nhị muội này, nếu không sợ là kẻ đó sẽ không được toàn thây.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.