Chương 4: Liên Hôn
Kỳ Anh Phó
22/05/2021
Sau sự kiện ấy, cả thành gần như đều đồn nàng ỷ có thiên phú hiếp đáp một lão già. Haha, Thanh Lạc cười chết trong khuê phòng khi nghe nô tỳ thân cận kể lại các tin đồn về nàng, chỉ sau một buổi sáng cả Viên Lan thành đã cho ra các phiên bản truyện về nàng nha, hơn hết đám côn trùng đã báo lại cho nàng, một đoàn người thái giám đang đến, hình như là còn cầm theo cả thánh chỉ.
"Đích nữ Tướng Quân phủ ra tiếp chỉ!!" - giọng thái giám vang lên the thé.
Thanh Lạc nàng đã chờ sẵn, nô tỳ bên cạnh đỡ nàng ra tiếp chỉ. Thay vì quỳ xuống hẳng, nàng chỉ cuối đầu rồi từ từ quỳ một chân xuống.
"Đại tiểu thư phủ Thừa Tướng xinh đẹp, giỏi giang, là thiên tài hiếm có. Hoàng Thượng cho lập hôn ước giữa nàng và Đế Tôn lên 17 tuổi tiến hành hôn lễ."
"Tiếp chỉ!'' - nàng cao giọng, tuy có chút tức giận vì bị lập hôn với nam nhân không rõ lai lịch kia, nhưng nàng cũng không coi trọng cái hôn ước này cho lắm. Một khi nàng trở nên mạnh mẽ có tiếng cả đại lục, đừng nói đến cái hôn ước đó cho dù là hoàng đế cũng chẳng cần phải sợ. Trước hết còn 5 năm, nàng nhất định phải nhanh nhất lập ra thế lực cho riêng mình, hơn hết là đẩy nhanh thực lực lên đỉnh cao. Đối với người thường 5 năm là quá ngắn để từ Nhân giai cấp 1 đến Địa giai cấp 1 thôi cũng là bất khả thi rồi, nhưng nàng là ai? Một Đại thần thú thì bấy nhiêu đây chưa nhằm nhò gì cả, chỉ cần 5 năm này nàng chăm chỉ tu luyện chắc chắn việc thăng lên Thiên giai cấp 1 cũng là việc có khả năng.
Các thái giám đã đi, nàng đương nhiên định đứng dậy, nhưng một lực đạo từ đằng sau làm nàng nhanh chóng nhảy ra vị trí khác. Nữ nhân trước mặt chỉ thua nàng một chút về nhan sắc, trên khuôn mặt hiện rõ ác ý, nếu nàng nhớ không lầm đây là tam tiểu thư, đứa con của một trong ba thiếp thất của Tướng quân. Nàng ta vốn được nuông chiều từ nhỏ nên sớm đã hư hỏng thành cái dạng làm mất mặt phủ Tướng quân phủ, nhưng vì nàng ta cầm kì thi họa đều tinh thông nên lão phu nhân vẫn chưa đuổi nàng ta khỏi phủ.
Doãn Thác Liên chỉ tay về phía cô, giọng điệu hóng hách hết sức gợi đòn.
"Cái loại như ngươi mà cũng được lập hôn ước với Đế Tôn sao?! Ngài ấy sao có thể có hôn thê đến cầm kì thi họa cũng không tinh thông cơ chứ!"
"Bổn tiểu thư niệm tình ngươi còn nhỏ không động thủ, nhưng ta khuyên ngươi nên biết thân biết phận, quản chặt cái miệng mình lại. Tốt nhất là lượn đi trước khi ta nổi giận." - Nàng tuy không phải quát tháo nhưng vẫn khiến nàng ta ngậm miệng lại gần như đã biết sợ, cơ mà nàng mừng sớm rồi.
"Ngươi là cái gì?! Còn dám đánh ta tin ta mách với phụ thân không hả?"
"Hay cho cái miệng nhỏ của ngươi, còn muốn uy hiếp ta? Ta lại muốn biết, giữa một đích nữ và một thứ nữ phụ thân sẽ chọn ai, huống hồ ngươi là một đứa chỉ suốt ngày phá phách làm mất mặt phủ Tướng quân, một chút cầm nghệ đó của ngươi là gì?" - Nàng khí thế bức người nhìn chằm chằm vào Doãn Thác Liên, làm nàng ta không khỏi run sợ, hơn nữa lời nàng nói rất hợp lí, người khác nhìn qua liền biết phụ thân các nàng sẽ chọn ai.
"Ngươi ngươi..."
"Đừng có mở miệng ra là 'ngươi' này 'ngươi' nọ, dù có cách nhau 2 tuổi thì ta vẫn lớn hơn ngươi, nếu không ta sẽ đem ngươi cho tổ mẫu chỉnh đốn. Nhớ rõ." - Giọng điệu cảnh cáo.
Nàng quay đi, cước bộ không ngừng gia tăng đơn giản vì chính nàng rất ghét phiền phức, nhưng không có nghĩa là nàng sợ. Đừng ép nàng, nàng sẽ không đụng đến dù chỉ một cọng tóc. Đại thần thú nàng trước giờ nước sông không phạm nước giếng, chỉ cần không đụng chạm đến nàng nàng sẽ không tự nhiên gây chuyện.
Nàng không tin con nhóc hỗn xược đó sẽ dùng thủ đoạn bỉ ổi để trả thù nàng, nàng hiểu rõ vị tam muội này hơn ai hết, đích thực là một đứa trẻ trong nóng ngoài lạnh, bị người xung quanh lợi dụng mà không hề hay biết, ngược lại còn xem bọn chúng là người thân, có chút đáng thương a. Con nhóc đó trước giờ thích quang minh chính đại đi trả thù người khác, sẽ không dùng đến thủ đoạn đê hèn để trả thù, vì đơn giản nàng ta rất coi thường chúng, Lần này không phải nàng ta ghen tuông gì với Thanh Lạc, chỉ là rất ngứa mắt khi thấy người khác được ban cho một cái hôn ước tốt như vậy, bản tính trẻ con của nàng ta nổi dậy làm chuyện ngu ngốc với vị đại tỷ kia, không ngờ lại gặp người lợi hại, không nhhững không thắng mà còn thua một cách thảm hại. Nhưng không hiểu sao, tự nhiên nàng ta rất ngưỡng mộ Thanh Lạc, ngưỡng mộ cái khí chất bức người đó của nàng.
"Đích nữ Tướng Quân phủ ra tiếp chỉ!!" - giọng thái giám vang lên the thé.
Thanh Lạc nàng đã chờ sẵn, nô tỳ bên cạnh đỡ nàng ra tiếp chỉ. Thay vì quỳ xuống hẳng, nàng chỉ cuối đầu rồi từ từ quỳ một chân xuống.
"Đại tiểu thư phủ Thừa Tướng xinh đẹp, giỏi giang, là thiên tài hiếm có. Hoàng Thượng cho lập hôn ước giữa nàng và Đế Tôn lên 17 tuổi tiến hành hôn lễ."
"Tiếp chỉ!'' - nàng cao giọng, tuy có chút tức giận vì bị lập hôn với nam nhân không rõ lai lịch kia, nhưng nàng cũng không coi trọng cái hôn ước này cho lắm. Một khi nàng trở nên mạnh mẽ có tiếng cả đại lục, đừng nói đến cái hôn ước đó cho dù là hoàng đế cũng chẳng cần phải sợ. Trước hết còn 5 năm, nàng nhất định phải nhanh nhất lập ra thế lực cho riêng mình, hơn hết là đẩy nhanh thực lực lên đỉnh cao. Đối với người thường 5 năm là quá ngắn để từ Nhân giai cấp 1 đến Địa giai cấp 1 thôi cũng là bất khả thi rồi, nhưng nàng là ai? Một Đại thần thú thì bấy nhiêu đây chưa nhằm nhò gì cả, chỉ cần 5 năm này nàng chăm chỉ tu luyện chắc chắn việc thăng lên Thiên giai cấp 1 cũng là việc có khả năng.
Các thái giám đã đi, nàng đương nhiên định đứng dậy, nhưng một lực đạo từ đằng sau làm nàng nhanh chóng nhảy ra vị trí khác. Nữ nhân trước mặt chỉ thua nàng một chút về nhan sắc, trên khuôn mặt hiện rõ ác ý, nếu nàng nhớ không lầm đây là tam tiểu thư, đứa con của một trong ba thiếp thất của Tướng quân. Nàng ta vốn được nuông chiều từ nhỏ nên sớm đã hư hỏng thành cái dạng làm mất mặt phủ Tướng quân phủ, nhưng vì nàng ta cầm kì thi họa đều tinh thông nên lão phu nhân vẫn chưa đuổi nàng ta khỏi phủ.
Doãn Thác Liên chỉ tay về phía cô, giọng điệu hóng hách hết sức gợi đòn.
"Cái loại như ngươi mà cũng được lập hôn ước với Đế Tôn sao?! Ngài ấy sao có thể có hôn thê đến cầm kì thi họa cũng không tinh thông cơ chứ!"
"Bổn tiểu thư niệm tình ngươi còn nhỏ không động thủ, nhưng ta khuyên ngươi nên biết thân biết phận, quản chặt cái miệng mình lại. Tốt nhất là lượn đi trước khi ta nổi giận." - Nàng tuy không phải quát tháo nhưng vẫn khiến nàng ta ngậm miệng lại gần như đã biết sợ, cơ mà nàng mừng sớm rồi.
"Ngươi là cái gì?! Còn dám đánh ta tin ta mách với phụ thân không hả?"
"Hay cho cái miệng nhỏ của ngươi, còn muốn uy hiếp ta? Ta lại muốn biết, giữa một đích nữ và một thứ nữ phụ thân sẽ chọn ai, huống hồ ngươi là một đứa chỉ suốt ngày phá phách làm mất mặt phủ Tướng quân, một chút cầm nghệ đó của ngươi là gì?" - Nàng khí thế bức người nhìn chằm chằm vào Doãn Thác Liên, làm nàng ta không khỏi run sợ, hơn nữa lời nàng nói rất hợp lí, người khác nhìn qua liền biết phụ thân các nàng sẽ chọn ai.
"Ngươi ngươi..."
"Đừng có mở miệng ra là 'ngươi' này 'ngươi' nọ, dù có cách nhau 2 tuổi thì ta vẫn lớn hơn ngươi, nếu không ta sẽ đem ngươi cho tổ mẫu chỉnh đốn. Nhớ rõ." - Giọng điệu cảnh cáo.
Nàng quay đi, cước bộ không ngừng gia tăng đơn giản vì chính nàng rất ghét phiền phức, nhưng không có nghĩa là nàng sợ. Đừng ép nàng, nàng sẽ không đụng đến dù chỉ một cọng tóc. Đại thần thú nàng trước giờ nước sông không phạm nước giếng, chỉ cần không đụng chạm đến nàng nàng sẽ không tự nhiên gây chuyện.
Nàng không tin con nhóc hỗn xược đó sẽ dùng thủ đoạn bỉ ổi để trả thù nàng, nàng hiểu rõ vị tam muội này hơn ai hết, đích thực là một đứa trẻ trong nóng ngoài lạnh, bị người xung quanh lợi dụng mà không hề hay biết, ngược lại còn xem bọn chúng là người thân, có chút đáng thương a. Con nhóc đó trước giờ thích quang minh chính đại đi trả thù người khác, sẽ không dùng đến thủ đoạn đê hèn để trả thù, vì đơn giản nàng ta rất coi thường chúng, Lần này không phải nàng ta ghen tuông gì với Thanh Lạc, chỉ là rất ngứa mắt khi thấy người khác được ban cho một cái hôn ước tốt như vậy, bản tính trẻ con của nàng ta nổi dậy làm chuyện ngu ngốc với vị đại tỷ kia, không ngờ lại gặp người lợi hại, không nhhững không thắng mà còn thua một cách thảm hại. Nhưng không hiểu sao, tự nhiên nàng ta rất ngưỡng mộ Thanh Lạc, ngưỡng mộ cái khí chất bức người đó của nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.