Chương 20: Lời chứa huyền cơ
Tuyết Nhạn
21/05/2013
Lan Nhân lão nhân mỉm cười :
- Ngươi muốn hỏi lão áo đỏ kia tại sao lại đi cùng lão phu phải chứ gì?
Nhạc Nhạn Linh gật đầu :
- Vâng!
Lan Nhân lão nhân thở dài :
- Tính ngươi vốn lương thiện, lão ta hành động tuy tàn bạo, nhưng đó hoàn toàn là do hoàn cảnh tạo nên, thân thế của y cũng rất đáng tội nghiệp.
- Tiền bối muốn nói lão ta giết người là phải ư?
Để lão phu kể cho ngươi nghe về thân thế của y, có thể ngươi sẽ không còn thiên kiến với y nữa... Ngay từ thưở bé y đã gặp biến cố trọng đại, phụ thân bị hãm hại chết dưới tay thân bằng hương đảng, vì mưu đoạt sản nghiệp gia đình y, người ta đã đuổi mẫu thân y ra khỏi nhà, phải đi ăn xin khắp đầu đường góc phố chịu đựng biết bao sự khinh khi chế nhạo của người đời, lúc ấy y mới mười ba tuổi, tâm hồn bé bỏng ấy đã thụ hưởng thế nào, hẳn ngươi cũng có thể cảm nhận được, do đó mầm thù hận đã nảy nở.
Năm mười bốn tuổi, trong một đêm mưa to gió lớn, mẫu thân y đã bị cưỡng hiếp rồi giết đi thế là mầm thù hận đã nhanh chóng được tăng trưởng.
Vì báo thân thù, y đã phiêu bạt hơn ba mươi năm dài, song chung quy vẫn không học được chút võ công ra hồn nào mà ba lần báo thù suýt bị mất mạng. Trong cơn tuyệt vọng, y đã bỏ ra đi tận biên thùy và từ đó y biệt vô âm tín.
Lan Nhân lão nhân buông tiếng thở dài thật mạnh, nghiêm mặt nói tiếp :
- Ngờ đâu y thất tung năm mươi năm sau, trên giang hồ bỗng nhiên dậy sóng kinh hồn, chỉ trong một đêm, hơn hai trăm nam nữ trong thôn trang nơi y cư trú trước kia thảy đều phơi xác ngoài đường phố, không một người nào thoát nạn, và những kẻ trước kia đã hà hiếp y cũng lần lượt táng mạng. Thế là trên giang hồ một đồn mười, mười đồn trăm, đã đặt cho y một biệt hiệu là Thanh Long Ác Ma, lũ lượt kéo nhau vây đánh y. Nhưng bấy giờ, võ công y cao tuyệt, những kẻ tham dự vào cuộc vây đánh y thảy đều một đi không trở về. Kể từ đó y đặt chân đi đến đâu là nơi đó hệt như gặp bệnh dịch, mọi người đều kinh hoàng tránh xa, và y cũng trở thành một biểu tượng cực ác trên giang hồ.
- Về sau thế nào?
- Y đã bị người giáng phục.
- Chính tiền bối phải không?
Lan Nhân lão nhân gật đầu :
- Phải, hai người đã giao đấu trên Quân Sơn suốt ba ngày ba đêm.
- Cuối cùng lão tiền bối đã thắng chứ gì?
- Không.
Nhạc Nhạn Linh ngạc nhiên :
- Vậy thì lão tiền bối đã giáng phục ông ta bằng cách nào?
Lan Nhân lão nhân mỉm cười :
- Đánh cuộc!
Nhạc Nhạn Linh đến đây đã hiểu hoàn toàn, Lan Nhân lão nhân trí lực cao hơn lão ta, đương nhiên là thắng cuộc nhiều hơn.
Lan Nhân lão nhân đưa mắt nhìn ra sông, nói tiếp :
- Kể từ đó y tự đổi tên là Giáng Long Tiên, cam kết với lão phu mỗi lần thua cuộc là phải tự giam mình năm năm trong Lan Nhân cốc, còn như mỗi lần thắng là có thể đại khai sát giới một lần.
Ngay khi ấy bỗng nghe tiếng nước ào ào vang dội, Lan Nhân lão nhân mặt liền căng thẳng, quay người hướng ra sông.
Chỉ thấy Giáng Long Tiên bợ trên tay một quả cây trong trắng như ngọc và to cỡ trứng gà, đang đạp sóng lướt nhanh vào bờ, theo sau là một con quái vật mình to cỡ thùng nước và đầu có một chiếc sừng, chẳng phải rồng mà cũng chẳng phải rắn.
Lan Nhân lão nhân thấy vậy liền quát to, tung mình lên cao mười mấy trượng và lao ra sông, lăng không vung chưởng với chiêu “Lực Bình Ngũ Nhạc” bổ thẳng vào quái vật.
Chưởng xuất không hề có gió, nhưng lại có một luồng sức mạnh vô hình, đánh cho con quái vật văng bay xa mười mấy trượng.
Lúc này Giáng Long Tiên đã vào đến bờ, phóng nhanh đến trước mặt Nhạc Nhạn Linh hối hả nói :
- Hãy mau ăn vào, kẻo trễ sẽ mất hiệu nghiệm.
Nhạc Nhạn Linh lúc này đã không còn ác cảm với lão, bèn nói :
- Ơn đức này tại hạ không muốn báo đáp bằng lời!
Đoạn đưa tay đón lấy Thủy Long quả ăn vào.
Giáng Long Tiên ngạc nhiên hỏi :
- Ngươi nói vậy là sao?
Nhạc Nhạn Linh giọng hàm súc :
- Bởi vì kiếp này tại hạ không thể nào báo đáp được nữa!
Giáng Long Tiên ánh mắt rừng rực đảo nhìn trên mặt Nhạc Nhạn Linh vẻ như chiêm ngẫm điều gì đó :
- Tiểu tử, ngươi thật anh tuấn, sau khi ăn vào Thủy Long quả này, chẳng những công lực tăng tiến vượt bậc mà người cũng sẽ đẹp hơn, thật xứng đáng, thật xứng đáng!
Nhạc Nhạn Linh cười thiểu não :
- E rằng lão tiền bối đã uổng công tài bồi.
Dứt lời từ từ nhắm mắt lại.
Bỗng nghe Lan Nhân lão nhân quát to :
- Nghiệt chướng, chạy đâu cho thoát!
Giáng Long Tiên ngoảnh lại nhìn, chỉ thấy trên sông sóng cao cuồn cuộn hết sức khủng khiếp, Lan Nhân lão nhân lướt đi trong sóng dữ, cảnh tượng cực kỳ hung hiểm.
Giáng Long Tiên tuy biết rõ Lan Nhân lão nhân nắm chắc phần thắng nhưng vì không yên tâm liền vận đề chân khí định ra tay hỗ trợ.
Ngay khi ấy, bỗng thấy ánh bạc lóe lên rồi biến mất vào trong nước, liền sau đó sóng to cũng dần dần lắng dịu.
Lan Nhân lão nhân và Giáng Long Tiên thấy vậy đều sững sờ, bỗng nghe một giọng lanh lảnh vang lên từ trên không nói :
- Hai vị đi đi thôi!
Lan Nhân lão nhân cao giọng hỏi :
- Vị cao nhân nào xin hãy cho biết danh tánh.
“Dao trì sinh Ngọc nữ, hải ngoại đến Kỳ phụng.”
Lan Nhân lão nhân thoáng xịu mặt thầm nhủ :
- “Xem ra chốn giang hồ khó thể bình yên được rồi!”
Giáng Long Tiên cười :
- Có lẽ ngươi không thể nào thực hiện được tư tưởng xuất thế kia nữa rồi! Thế nào? Lão nghĩ mấy con bé con võ công cao tuyệt kia một khi tranh giành thiên hạ, e rằng sẽ còn loạn hơn lão phu khi xưa gấp nhiều lần. Thế nào? Theo lão phu thì khỏi trở về Lan Nhân cốc nữa.
Trong khi nói, hai người đã lên đến bờ.
Lan Nhân lão nhân ngẫm nghĩ một hồi nói :
- Lão phu có một biện pháp, chẳng biết ngươi có bằng lòng hay không?
Thủy Long quả công hiệu quả là to lớn, trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, thương thế của Nhạc Nhạn Linh đã khỏi hẳn, lúc này chàng đã đứng lên, sắc mặt còn hồng hào tươi tắn hơn trước nhiều.
Giáng Long Tiên nhướng mày nói :
- Có gì cứ nói thẳng ra, đừng quanh co dài dòng nữa có được không?
- Hai ta tuổi đều đã hơn trăm, chả lẽ còn đi tranh hơn thua với bọn trẻ hay sao?
Giáng Long Tiên mắt bỗng lóe sát cơ buông tiếng cười vang :
- Ha ha... lão phu hiểu ý ngươi rồi.
Lan Nhân lão nhân quét mắt nhìn về phía phải :
- Người đồng ý hay không ?
Giáng Long Tiên quét mắt nhìn Nhạc Nhạn Linh :
- Trước kia có thể là không đồng ý nhưng bây giờ thì đồng ý rồi!
Lan Nhân lão nhân quay sang Nhạc Nhạn Linh, nghiêm giọng nói :
- Nhạc Nhạn Linh, ngươi có biết chốn giang hồ hiện nay đang đứng trước một trận giông tố khủng khiếp hay không ?
Nhạc Nhạn Linh động tâm thầm nhủ :
- “Chả lẽ ông ấy muốn ám chỉ mình ư?”
Đoạn bèn nói :
- Vạn bối có biết phần nào!
- Ngươi định giải cứu bằng cách nào?
Nhạc Nhạn Linh thầm nhủ :
- “Việc riêng của bản thân Nhạc mỗ còn không giải quyết được, đâu còn thời gian mà bận tâm đến vấn đề ấy nữa chứ?”
Đoạn bèn nói :
- E rằng vãn bối đành chịu bó tay!
Lan Nhân lão nhân trầm giọng :
- Nhưng chỉ có ngươi tận lực mới cứu vãn được!
- Xin tiền bối tha thứ cho Nhạc Nhạn Linh này chẳng phải không tận lực mà là có nỗi khổ bất đắc dĩ.
- Lão phu đã biết ngươi uống Thôi Tâm đơn, nhưng vẫn có thuốc chữa.
Nhạc Nhạn Linh nghe vậy, lòng lại dậy niềm hy vọng, buột miệng hỏi :
- Ai có thuốc ấy?
- Dao Trì Long Nữ.
Nhạc Nhạn Linh kiên quyết lắc đầu :
- Vãn bối không muốn sống nữa!
Giáng Long Tiên vừa thấy sắc mặt Nhạc Nhạn Linh, biết ngay là chàng có thành kiến sâu nặng về Dao Trì Long Nữ bèn nói :
- Ngươi quả đúng cũng có chút bản sắc anh hùng.
Nhạc Nhạn Linh thoáng đỏ mặt. Đúng vậy, chàng rất căm hận người con gái đẹp như thiên tiên nhưng lại không biết phải trái kia, vội lái sang chuyện khác.
- Hai vị tiền bối giờ định đi đâu?
Lan Nhân lão nhân trầm giọng :
- Nhạc Nhạn Linh, ngươi đành lòng bỏ mặc sinh linh thiên hạ bị thảm sát thật ư?
Nhạc Nhạn Linh thoáng biến sắc mặt :
- Vãn bối chỉ là một kẻ mạt học hậu tiến trên giang hồ, tiền bối hà tất quyết chọn một kẻ vô dụng thế này?
Lan Nhân lão nhân nghiêm giọng :
- Bởi vì gánh nặng này chỉ có ngươi mới gánh nổi thôi!
Nhạc Nhạn Linh ngơ ngác :
- Vãn bối không hiểu!
- Bởi những người lãnh đạo thảy đều thảy đều là nữ nhân.
- Đó thì can gì đến vãn bối.
- Sau này ngươi sẽ rõ, nếu ngươi có thiện tâm thì hãy làm theo lời lão phu.
Nhạc Nhạn Linh chầm chậm ngẩng lên. Vâng, chàng quả có tấm lòng phục vụ mọi người, nhưng thời gian quá eo hẹp, và hơn nữa chàng không muốn gặp lại Dao Trì Long Nữ, do đó chàng không thể bằng lòng được.
Lan Nhân lão nhân thấy vậy thất vọng thở dài nói :
- Có thể là ngươi có nỗi khổ tâm bất đắc dĩ thật. Thôi! Có lẽ đó là số trời, sức người chẳng thể cứu vãn, chúng ta đi thôi.
Đoạn liền cất bước đi về phía cửa cốc.
Bỗng, Nhạc Nhạn Linh cất tiếng nói :
- Lão tiền bối, vãn bối bằng lòng.
Tiếng nói chàng run run, chứng tỏ rằng khó nhọc lắm chàng mới thốt ra được.
Giáng Long Tiên quay người lại cười nói :
- Kể từ nay Huyết chưởng Cửu Thức sẽ lại tái hiện giang hồ, khi nhàn rỗi, lão phu nghĩ đến bọn người tự xưng anh hùng lần lượt gục ngã dưới Huyết chưởng cũng cảm thấy thú vị. Lão già, ngươi không nghĩ đến điều đó chứ gì?
Nhạc Nhạn Linh kinh ngạc buột miệng hỏi :
- Huyết chưởng có đến cửu thức ư?
Giáng Long Tiên cười :
- Thế nào, ngươi có kinh ngạc không ?
Lan Nhân lão nhân tiếp lời :
- Vấn đề ấy thư thả hẵng nói, chúng ta đi thôi.
Đoạn quay sang Giáng Long Tiên nói :
- Trên đường ngươi không được xuất thủ sát hại người nữa đấy.
Giáng Long Tiên nhướng mày :
- Lão phu đã thắng một cuộc còn chưa dùng đến kia mà.
- Khi nãy ngươi đã giết một người rồi!
- Làm gì có!
Lan Nhân lão nhân tung mình sang phải chừng hai mươi trượng, từ trong bụi cỏ xách ra một tử thi nói :
- Người này do ai giết đấy?
Giáng Long Tiên xịu mặt :
- Không ngờ lại bị ngươi phát hiện nữa!
- Khi nãy lúc ngươi cười to, trong mắt bỗng hiện sát cơ là lão phu đã biết rồi.
Giáng Long Tiên đành lại nói :
- Hãy lấy nến ra đi!
Lan Nhân lão nhân từ trong lòng lấy ra một đoạn nến ngắn chừng một phân, sau đó lấy hỏa tập thắp cháy nến.
Lập tức Giáng Long Tiên cất tiếng hú dài ghê rợn, bóng người thấp thoáng đã biến mất trong bóng đêm mịt mùng.
Lan Nhân lão nhân buông tiếng thở dài trĩu nặng, trong khi ấy Nhạc Nhạn Linh ngơ ngác chẳng hiểu gì cả.
Đoạn nến một phân chỉ chốc lát lửa đã yếu dần sắp tắt.
Ngay khi lửa nến vụt tắt, bỗng bóng người thấp thoáng, Giáng Long Tiên đã trở về chỗ cũ.
Lan Nhân lão nhân lắc đầu thở dài nói :
- Ngay cả một chút thời gian ngươi cũng không bỏ dở.
Giáng Long Tiên cười :
- Tất cả mười lăm tên.
- Đều chết cả rồi ư?
- Không khi nào có kẻ sống sót dưới tay lão phu.
Nhạc Nhạn Linh kinh hãi thầm nhủ :
- “Trong khoảng thời gian ngắn ngủi thế này mà lão đã hạ sát mười lăm người, kể nếu không có võ công cao thâm, không bao giờ dám đến đây tranh đoạt bảo vật, vậy mà lại bị giết chết một cách im lìm thế này, võ công lão này cao thâm đến dường nào? Chả lẽ những người ấy cũng đến đây vì Thủy Long quả, quả cây này quý báu đến vậy ư?”
Chỉ nghe Lan Nhân lão nhân nói :
- Chúng ta đi thôi.
Nhạc Nhạn Linh vẻ ái ngại :
- Đến Dao Trì trên Trường Bạch sơn ư?
Lan Nhân lão nhân gật đầu :
- Đi nào!
Đoạn dẫn bước đi trước, Nhạc Nhạn Linh theo sau, cuối cùng là Giáng Long Tiên.
Ba người thân pháp đều nhanh khôn tả, thoáng chốc đã khuất dạng nơi cửa cốc.
Ba người đi khỏi rất lâu sau, trong sơn cốc mới xuất hiện mười mấy bóng người, họ quét mắt nhìn những tử thi trên mặt đất, thầm mừng cho mình đã thoát nạn, sau đó vội phóng đi ra ngoài cửa cốc.
- Ngươi muốn hỏi lão áo đỏ kia tại sao lại đi cùng lão phu phải chứ gì?
Nhạc Nhạn Linh gật đầu :
- Vâng!
Lan Nhân lão nhân thở dài :
- Tính ngươi vốn lương thiện, lão ta hành động tuy tàn bạo, nhưng đó hoàn toàn là do hoàn cảnh tạo nên, thân thế của y cũng rất đáng tội nghiệp.
- Tiền bối muốn nói lão ta giết người là phải ư?
Để lão phu kể cho ngươi nghe về thân thế của y, có thể ngươi sẽ không còn thiên kiến với y nữa... Ngay từ thưở bé y đã gặp biến cố trọng đại, phụ thân bị hãm hại chết dưới tay thân bằng hương đảng, vì mưu đoạt sản nghiệp gia đình y, người ta đã đuổi mẫu thân y ra khỏi nhà, phải đi ăn xin khắp đầu đường góc phố chịu đựng biết bao sự khinh khi chế nhạo của người đời, lúc ấy y mới mười ba tuổi, tâm hồn bé bỏng ấy đã thụ hưởng thế nào, hẳn ngươi cũng có thể cảm nhận được, do đó mầm thù hận đã nảy nở.
Năm mười bốn tuổi, trong một đêm mưa to gió lớn, mẫu thân y đã bị cưỡng hiếp rồi giết đi thế là mầm thù hận đã nhanh chóng được tăng trưởng.
Vì báo thân thù, y đã phiêu bạt hơn ba mươi năm dài, song chung quy vẫn không học được chút võ công ra hồn nào mà ba lần báo thù suýt bị mất mạng. Trong cơn tuyệt vọng, y đã bỏ ra đi tận biên thùy và từ đó y biệt vô âm tín.
Lan Nhân lão nhân buông tiếng thở dài thật mạnh, nghiêm mặt nói tiếp :
- Ngờ đâu y thất tung năm mươi năm sau, trên giang hồ bỗng nhiên dậy sóng kinh hồn, chỉ trong một đêm, hơn hai trăm nam nữ trong thôn trang nơi y cư trú trước kia thảy đều phơi xác ngoài đường phố, không một người nào thoát nạn, và những kẻ trước kia đã hà hiếp y cũng lần lượt táng mạng. Thế là trên giang hồ một đồn mười, mười đồn trăm, đã đặt cho y một biệt hiệu là Thanh Long Ác Ma, lũ lượt kéo nhau vây đánh y. Nhưng bấy giờ, võ công y cao tuyệt, những kẻ tham dự vào cuộc vây đánh y thảy đều một đi không trở về. Kể từ đó y đặt chân đi đến đâu là nơi đó hệt như gặp bệnh dịch, mọi người đều kinh hoàng tránh xa, và y cũng trở thành một biểu tượng cực ác trên giang hồ.
- Về sau thế nào?
- Y đã bị người giáng phục.
- Chính tiền bối phải không?
Lan Nhân lão nhân gật đầu :
- Phải, hai người đã giao đấu trên Quân Sơn suốt ba ngày ba đêm.
- Cuối cùng lão tiền bối đã thắng chứ gì?
- Không.
Nhạc Nhạn Linh ngạc nhiên :
- Vậy thì lão tiền bối đã giáng phục ông ta bằng cách nào?
Lan Nhân lão nhân mỉm cười :
- Đánh cuộc!
Nhạc Nhạn Linh đến đây đã hiểu hoàn toàn, Lan Nhân lão nhân trí lực cao hơn lão ta, đương nhiên là thắng cuộc nhiều hơn.
Lan Nhân lão nhân đưa mắt nhìn ra sông, nói tiếp :
- Kể từ đó y tự đổi tên là Giáng Long Tiên, cam kết với lão phu mỗi lần thua cuộc là phải tự giam mình năm năm trong Lan Nhân cốc, còn như mỗi lần thắng là có thể đại khai sát giới một lần.
Ngay khi ấy bỗng nghe tiếng nước ào ào vang dội, Lan Nhân lão nhân mặt liền căng thẳng, quay người hướng ra sông.
Chỉ thấy Giáng Long Tiên bợ trên tay một quả cây trong trắng như ngọc và to cỡ trứng gà, đang đạp sóng lướt nhanh vào bờ, theo sau là một con quái vật mình to cỡ thùng nước và đầu có một chiếc sừng, chẳng phải rồng mà cũng chẳng phải rắn.
Lan Nhân lão nhân thấy vậy liền quát to, tung mình lên cao mười mấy trượng và lao ra sông, lăng không vung chưởng với chiêu “Lực Bình Ngũ Nhạc” bổ thẳng vào quái vật.
Chưởng xuất không hề có gió, nhưng lại có một luồng sức mạnh vô hình, đánh cho con quái vật văng bay xa mười mấy trượng.
Lúc này Giáng Long Tiên đã vào đến bờ, phóng nhanh đến trước mặt Nhạc Nhạn Linh hối hả nói :
- Hãy mau ăn vào, kẻo trễ sẽ mất hiệu nghiệm.
Nhạc Nhạn Linh lúc này đã không còn ác cảm với lão, bèn nói :
- Ơn đức này tại hạ không muốn báo đáp bằng lời!
Đoạn đưa tay đón lấy Thủy Long quả ăn vào.
Giáng Long Tiên ngạc nhiên hỏi :
- Ngươi nói vậy là sao?
Nhạc Nhạn Linh giọng hàm súc :
- Bởi vì kiếp này tại hạ không thể nào báo đáp được nữa!
Giáng Long Tiên ánh mắt rừng rực đảo nhìn trên mặt Nhạc Nhạn Linh vẻ như chiêm ngẫm điều gì đó :
- Tiểu tử, ngươi thật anh tuấn, sau khi ăn vào Thủy Long quả này, chẳng những công lực tăng tiến vượt bậc mà người cũng sẽ đẹp hơn, thật xứng đáng, thật xứng đáng!
Nhạc Nhạn Linh cười thiểu não :
- E rằng lão tiền bối đã uổng công tài bồi.
Dứt lời từ từ nhắm mắt lại.
Bỗng nghe Lan Nhân lão nhân quát to :
- Nghiệt chướng, chạy đâu cho thoát!
Giáng Long Tiên ngoảnh lại nhìn, chỉ thấy trên sông sóng cao cuồn cuộn hết sức khủng khiếp, Lan Nhân lão nhân lướt đi trong sóng dữ, cảnh tượng cực kỳ hung hiểm.
Giáng Long Tiên tuy biết rõ Lan Nhân lão nhân nắm chắc phần thắng nhưng vì không yên tâm liền vận đề chân khí định ra tay hỗ trợ.
Ngay khi ấy, bỗng thấy ánh bạc lóe lên rồi biến mất vào trong nước, liền sau đó sóng to cũng dần dần lắng dịu.
Lan Nhân lão nhân và Giáng Long Tiên thấy vậy đều sững sờ, bỗng nghe một giọng lanh lảnh vang lên từ trên không nói :
- Hai vị đi đi thôi!
Lan Nhân lão nhân cao giọng hỏi :
- Vị cao nhân nào xin hãy cho biết danh tánh.
“Dao trì sinh Ngọc nữ, hải ngoại đến Kỳ phụng.”
Lan Nhân lão nhân thoáng xịu mặt thầm nhủ :
- “Xem ra chốn giang hồ khó thể bình yên được rồi!”
Giáng Long Tiên cười :
- Có lẽ ngươi không thể nào thực hiện được tư tưởng xuất thế kia nữa rồi! Thế nào? Lão nghĩ mấy con bé con võ công cao tuyệt kia một khi tranh giành thiên hạ, e rằng sẽ còn loạn hơn lão phu khi xưa gấp nhiều lần. Thế nào? Theo lão phu thì khỏi trở về Lan Nhân cốc nữa.
Trong khi nói, hai người đã lên đến bờ.
Lan Nhân lão nhân ngẫm nghĩ một hồi nói :
- Lão phu có một biện pháp, chẳng biết ngươi có bằng lòng hay không?
Thủy Long quả công hiệu quả là to lớn, trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, thương thế của Nhạc Nhạn Linh đã khỏi hẳn, lúc này chàng đã đứng lên, sắc mặt còn hồng hào tươi tắn hơn trước nhiều.
Giáng Long Tiên nhướng mày nói :
- Có gì cứ nói thẳng ra, đừng quanh co dài dòng nữa có được không?
- Hai ta tuổi đều đã hơn trăm, chả lẽ còn đi tranh hơn thua với bọn trẻ hay sao?
Giáng Long Tiên mắt bỗng lóe sát cơ buông tiếng cười vang :
- Ha ha... lão phu hiểu ý ngươi rồi.
Lan Nhân lão nhân quét mắt nhìn về phía phải :
- Người đồng ý hay không ?
Giáng Long Tiên quét mắt nhìn Nhạc Nhạn Linh :
- Trước kia có thể là không đồng ý nhưng bây giờ thì đồng ý rồi!
Lan Nhân lão nhân quay sang Nhạc Nhạn Linh, nghiêm giọng nói :
- Nhạc Nhạn Linh, ngươi có biết chốn giang hồ hiện nay đang đứng trước một trận giông tố khủng khiếp hay không ?
Nhạc Nhạn Linh động tâm thầm nhủ :
- “Chả lẽ ông ấy muốn ám chỉ mình ư?”
Đoạn bèn nói :
- Vạn bối có biết phần nào!
- Ngươi định giải cứu bằng cách nào?
Nhạc Nhạn Linh thầm nhủ :
- “Việc riêng của bản thân Nhạc mỗ còn không giải quyết được, đâu còn thời gian mà bận tâm đến vấn đề ấy nữa chứ?”
Đoạn bèn nói :
- E rằng vãn bối đành chịu bó tay!
Lan Nhân lão nhân trầm giọng :
- Nhưng chỉ có ngươi tận lực mới cứu vãn được!
- Xin tiền bối tha thứ cho Nhạc Nhạn Linh này chẳng phải không tận lực mà là có nỗi khổ bất đắc dĩ.
- Lão phu đã biết ngươi uống Thôi Tâm đơn, nhưng vẫn có thuốc chữa.
Nhạc Nhạn Linh nghe vậy, lòng lại dậy niềm hy vọng, buột miệng hỏi :
- Ai có thuốc ấy?
- Dao Trì Long Nữ.
Nhạc Nhạn Linh kiên quyết lắc đầu :
- Vãn bối không muốn sống nữa!
Giáng Long Tiên vừa thấy sắc mặt Nhạc Nhạn Linh, biết ngay là chàng có thành kiến sâu nặng về Dao Trì Long Nữ bèn nói :
- Ngươi quả đúng cũng có chút bản sắc anh hùng.
Nhạc Nhạn Linh thoáng đỏ mặt. Đúng vậy, chàng rất căm hận người con gái đẹp như thiên tiên nhưng lại không biết phải trái kia, vội lái sang chuyện khác.
- Hai vị tiền bối giờ định đi đâu?
Lan Nhân lão nhân trầm giọng :
- Nhạc Nhạn Linh, ngươi đành lòng bỏ mặc sinh linh thiên hạ bị thảm sát thật ư?
Nhạc Nhạn Linh thoáng biến sắc mặt :
- Vãn bối chỉ là một kẻ mạt học hậu tiến trên giang hồ, tiền bối hà tất quyết chọn một kẻ vô dụng thế này?
Lan Nhân lão nhân nghiêm giọng :
- Bởi vì gánh nặng này chỉ có ngươi mới gánh nổi thôi!
Nhạc Nhạn Linh ngơ ngác :
- Vãn bối không hiểu!
- Bởi những người lãnh đạo thảy đều thảy đều là nữ nhân.
- Đó thì can gì đến vãn bối.
- Sau này ngươi sẽ rõ, nếu ngươi có thiện tâm thì hãy làm theo lời lão phu.
Nhạc Nhạn Linh chầm chậm ngẩng lên. Vâng, chàng quả có tấm lòng phục vụ mọi người, nhưng thời gian quá eo hẹp, và hơn nữa chàng không muốn gặp lại Dao Trì Long Nữ, do đó chàng không thể bằng lòng được.
Lan Nhân lão nhân thấy vậy thất vọng thở dài nói :
- Có thể là ngươi có nỗi khổ tâm bất đắc dĩ thật. Thôi! Có lẽ đó là số trời, sức người chẳng thể cứu vãn, chúng ta đi thôi.
Đoạn liền cất bước đi về phía cửa cốc.
Bỗng, Nhạc Nhạn Linh cất tiếng nói :
- Lão tiền bối, vãn bối bằng lòng.
Tiếng nói chàng run run, chứng tỏ rằng khó nhọc lắm chàng mới thốt ra được.
Giáng Long Tiên quay người lại cười nói :
- Kể từ nay Huyết chưởng Cửu Thức sẽ lại tái hiện giang hồ, khi nhàn rỗi, lão phu nghĩ đến bọn người tự xưng anh hùng lần lượt gục ngã dưới Huyết chưởng cũng cảm thấy thú vị. Lão già, ngươi không nghĩ đến điều đó chứ gì?
Nhạc Nhạn Linh kinh ngạc buột miệng hỏi :
- Huyết chưởng có đến cửu thức ư?
Giáng Long Tiên cười :
- Thế nào, ngươi có kinh ngạc không ?
Lan Nhân lão nhân tiếp lời :
- Vấn đề ấy thư thả hẵng nói, chúng ta đi thôi.
Đoạn quay sang Giáng Long Tiên nói :
- Trên đường ngươi không được xuất thủ sát hại người nữa đấy.
Giáng Long Tiên nhướng mày :
- Lão phu đã thắng một cuộc còn chưa dùng đến kia mà.
- Khi nãy ngươi đã giết một người rồi!
- Làm gì có!
Lan Nhân lão nhân tung mình sang phải chừng hai mươi trượng, từ trong bụi cỏ xách ra một tử thi nói :
- Người này do ai giết đấy?
Giáng Long Tiên xịu mặt :
- Không ngờ lại bị ngươi phát hiện nữa!
- Khi nãy lúc ngươi cười to, trong mắt bỗng hiện sát cơ là lão phu đã biết rồi.
Giáng Long Tiên đành lại nói :
- Hãy lấy nến ra đi!
Lan Nhân lão nhân từ trong lòng lấy ra một đoạn nến ngắn chừng một phân, sau đó lấy hỏa tập thắp cháy nến.
Lập tức Giáng Long Tiên cất tiếng hú dài ghê rợn, bóng người thấp thoáng đã biến mất trong bóng đêm mịt mùng.
Lan Nhân lão nhân buông tiếng thở dài trĩu nặng, trong khi ấy Nhạc Nhạn Linh ngơ ngác chẳng hiểu gì cả.
Đoạn nến một phân chỉ chốc lát lửa đã yếu dần sắp tắt.
Ngay khi lửa nến vụt tắt, bỗng bóng người thấp thoáng, Giáng Long Tiên đã trở về chỗ cũ.
Lan Nhân lão nhân lắc đầu thở dài nói :
- Ngay cả một chút thời gian ngươi cũng không bỏ dở.
Giáng Long Tiên cười :
- Tất cả mười lăm tên.
- Đều chết cả rồi ư?
- Không khi nào có kẻ sống sót dưới tay lão phu.
Nhạc Nhạn Linh kinh hãi thầm nhủ :
- “Trong khoảng thời gian ngắn ngủi thế này mà lão đã hạ sát mười lăm người, kể nếu không có võ công cao thâm, không bao giờ dám đến đây tranh đoạt bảo vật, vậy mà lại bị giết chết một cách im lìm thế này, võ công lão này cao thâm đến dường nào? Chả lẽ những người ấy cũng đến đây vì Thủy Long quả, quả cây này quý báu đến vậy ư?”
Chỉ nghe Lan Nhân lão nhân nói :
- Chúng ta đi thôi.
Nhạc Nhạn Linh vẻ ái ngại :
- Đến Dao Trì trên Trường Bạch sơn ư?
Lan Nhân lão nhân gật đầu :
- Đi nào!
Đoạn dẫn bước đi trước, Nhạc Nhạn Linh theo sau, cuối cùng là Giáng Long Tiên.
Ba người thân pháp đều nhanh khôn tả, thoáng chốc đã khuất dạng nơi cửa cốc.
Ba người đi khỏi rất lâu sau, trong sơn cốc mới xuất hiện mười mấy bóng người, họ quét mắt nhìn những tử thi trên mặt đất, thầm mừng cho mình đã thoát nạn, sau đó vội phóng đi ra ngoài cửa cốc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.