Chương 38: Tiên tử thất thân
Tuyết Nhạn
21/05/2013
Nhạc Nhạn Linh ngoảnh lại nhìn, liền nghe lòng trĩu xuống, đồng thời một luồng sức nóng từ nơi đan điền chảy mạnh xuống, kinh hoàng thét lên:
- Ô! Cô nương, sao thế này?
Chỉ thấy sắc mặt Thái Phụng Tiên Tử lúc này đã trở thành mầu xám trắng, vô số những sợi vàng như tơ nhện quấn đầy khắp người nàng.
Thái Phụng Tiên Tử dịu dàng đưa mắt nhìn Nhạc Nhạn Linh, gắng sức nói:
- Linh ca, không việc gì chứ? Tiểu muội… muốn được nhìn thấy Linh ca một lần cuối cùng.
Nhạc Nhạn Linh bước vội đến, ôm lấy Thái Phụng Tiên Tử vào lòng, có lẽ do bởi lòng quá khích động, chàng đã quên mất sự tỵ hiềm nam nữ, bồng Thái Phụng Tiên Tử đi về phía giường đá.
Thái Phụng Tiên Tử mặt đỏ ửng áp vào vai Nhạc Nhạn Linh, thỏ thẻ nói:
- Tiểu muội ở ngoài cứ lo cho sự an nguy của Linh ca, không sao vận khí đề kháng, cho nên mới để tơ độc quấn khắp người.
Nhạc Nhạn Linh bước nhanh đến bên giường đá, nhẹ nhàng đặt Thái Phụng Tiên Tử xuống, hít sâu một hơi chân khí, đè nén dục niệm lạ lùng trong người, cầm chặt thanh đoản kiếm trong tay đi về phía chiếc đầu quái xà, vừa đi vừa càu nhàu:
- Khi vào chẳng phải đã dặn cô nương vận khí kháng độc rồi còn gì? Sao lại cứ không chịu nghe lời thế này? Cô nương sao không thử nghĩ xem, lo thì có ích gì kia chứ?
Dứt lời, đã co chân ngồi xuống, bắt tay bửa đầu rắn ra.
Thái Phụng Tiên Tử chẳng chút tức giận về những lời phàn nàn của Nhạc Nhạn Linh, trái lại nàng còn cảm thấy lòng ngọt lịm, bởi vì sự phàn nàn của Nhạc Nhạn Linh chính là quan tâm cho nàng, nàng thầm nói:
“Linh ca, tiểu muội đâu phải không biết, nhưng biết làm sao hơn?”
Nhạc Nhạn Linh lúc này đã bửa đầu rắn ra, nhưng không tìm được báu vật có công năng khử độc kia, bất giác lo đến trán đẫm mồ hôi, thầm nhủ:
“Nếu không tìm được vật ấy thì chết mất!”
Đọan buột miệng nói:
- Cô nương biết báu vật kia ở chỗ nào không?
Thái Phụng Tiên Tử ngạc nhiên:
- Sao? Trong túi không có độc ư?
- À, ở trong túi độc ư?
Nhạc Nhạn Linh liền vung kiếm bổ vào túi độc.
Thái Phụng Tiên Tử gom hết sức lực nói:
- Tuyệt không được chạm tay vào độc dịch, hãy bỏ xà bửu vào trong nước rửa sạch trước đã!
Nhạc Nhạn Linh xé túi độc ra, quả thấy một vật tròn to cỡ quả trứng gà nằm trong chiếc túi có dung dịch mầu trắng sữa, biết đó chính là xà bửu, vội khều rơi vào trong nước, rửa một hồi thật sạch mới cầm lên, cảm thấy lạnh buốt hệt như hàn thiết.
Nhạc Nhạn Linh vội bước đến bên giường đá hỏi:
- Sử dụng như thế nào đây?
Thái Phụng Tiên Tử hối hả nói:
- Lên giường mau, đừng để cho độc dịch theo nước dính vào người.
Nhạc Nhạn Linh không rõ độc tố của quái xà độc hại đến mức nào, không dám xem thường, lại thấy rất nhiều côn trùng chết nổi đầy trên mặt nước, chàng vội vàng lên giường đá.
Lúc này, Nhạc Nhạn Linh cảm thấy dục niệm kỳ lạ trong mình càng thêm mãnh liệt, hết sức thấy làm lạ thầm nhủ:
“Mình làm sao thế này?”
Thái Phụng Tiên Tử thấy sắc mặt Nhạc Nhạn Linh lúc này đỏ bừng, theo sự hiểu biết của nàng đó là một hiện tượng khác lạ, bèn ngạc nhiên hỏi:
- Linh ca làm sao thế này?
Nhạc Nhạn Linh nghe lòng hết sức hổ thẹn, vội hít vào một hơi chân khí cố nén dục niệm trong lòng nói:
- Cô nương, chữa trị bằng cách nào đây?
Thái Phụng Tiên Tử đỏ mặt, ấp úng:
- Phải… phải…
Nhạc Nhạn Linh lúc này cảm thấy hết sức khó chịu, thấy vậy tức giận nói:
- Cô nương sao thế này? Nói mau đi chứ!
Thái Phụng Tiên Tử thoáng biến sắc mặt, tức tưởi rơi nước mắt, lúng búng nói:
- Phải đặt xà bửu lên trên vết thương!
Nhạc Nhạn Linh thấy nàng khóc, biết mình đã nói những lời quá đáng, bèn vội nói:
- Cô nương, xin hãy lượng thứ cho tại hạ… Vết thương ở chỗ nào vậy?
- Ở trên lưng ấy!
Nhạc Nhạn Linh lúc này lòng như dầu sôi, mặt càng đỏ hơn trước, chàng không dám nhìn vào gương mặt đẹp mê hồn của Thái Phụng Tiên Tử, nghe vậy liền như trút được gánh nặng, vội lật người nàng nằm úp xuống, tưởng như vậy là có thể xua tan dục niệm, chứ không biết đó không phải là do ngoại cảnh gây nên.
Nhạc Nhạn Linh đưa mắt nhìn chỉ thấy trên lưng Thái Phụng Tiên Tử nổi lên một khối u to cỡ trứng gà, vì nàng mặc áo đỏ nên không nhìn thấy vết máu, biết vết thương chính là ở đó.
Chàng thận trọng dùng tay khoét một lỗ nhỏ, khi nhìn kỹ, bất giấc kêu ồ lên, thì ra xung quanh vết thương đã trở thành mầu tím đen, to cớ nào thì chàng không thấy rõ, bởi lỗ rạch quá nhỏ.
Nhạc Nhạn Linh cầm lấy đoản kiếm lau sạch, nhẹ nhàng rách toác vết thương, liền thấy một giòng nước đen chảy ra tanh hôi khôn tả.
Nhạc Nhạn Linh vội đặt xà bửu lên vết thương.
Kỳ lại thay, dòng nước đen bị hạt bửu châu mầu sữa hút sạch.
Nhạc Nhạn Linh thở phào một hơi dài, nhưng dục niệm kỳ lạ trong người mỗi lúc một mãnh liệt, nếu không nhờ có quan niệm đạo đức vững vàng duy trì lý trí, e rằng chàng sớm không kiềm chế nổi dục niệm quái ác kia rồi.
Nhạc Nhạn Linh lúc này cảm thấy thời gian trôi qua chậm chạp khôn tả, mắt chàng đã giăng đầy tia máu, hai tay không ngớt run rẩy, mồ hôi to cỡ hạt đậu từ trên mặt chàng tuôn rơi lã chã.
Sau cùng, Thái Phụng Tiên Tử khẽ rên lên một tiếng, hai tay bắt đầu cử động được. Liền sau đó, nàng bắt đầu vận khí điều công, đẩy chất độc ra ngoài.
Viên bửu xà lúc này đã trở thành mầu đen, lát sau vết thương đã rỉ ra máu đỏ tươi, phần da mầu tím đen cũng đã trở lại hồng hào.
Nhạc Nhạn Linh thở hắt ra một hơi dài, uể oải nói:
- Cô nương đã khỏe rồi chứ?
Thái Phụng Tiên Tử không nhìn thấy sắc mặt Nhạc Nhạn Linh, nhưng cảm thấy như chàng đã thọ trọng thương, bất giác kinh hãi quay người ngồi bật dậy, viên xà châu trong tay Nhạc Nhạn Linh liền tức lăn xuống nước.
Thái Phụng Tiên Tử trông thấy gương mặt đỏ như lửa và đôi mắt giăng đầy tia máu của Nhạc Nhạn Linh, bất giấc kinh hãi la lên:
- Ồ! Linh ca sao thế này?
Nhạc Nhạn Linh chỉ cảm thấy gương mặt tươi hồng của nàng lúc này thật quyến rũ, mặc dù lý trí chơi vơi của chàng không ngừng cảnh cáo:
“Nhạc Nhạn Linh, nếu ngươi mà không kiềm chế được mình, một là sẽ chuốc lấy họa sát thân, hai là sẽ hủy hoại một người con gái trong trắng, ngươi tuyệt đối không được làm như vậy!”
Thế nhưng, chàng không sao kiềm chế được bản thân từng bước tiến đến gần Thái Phụng Tiên Tử.
Thái Phụng Tiên Tử công lực đã khôi phục, nàng thấy ánh mặt Nhạc Nhạn Linh hệt như dã thú, theo bản năng liền vận tụ công lực vào song chưởng, giọng run run nói:
- Linh ca… định làm gì vậy?
Nhạc Nhạn Linh lặng thinh vẫn tiếp tục tiến tới.
Chiếc giường đá chỉ dài chừng một trượng, Thái Phụng Tiên Tử chỉ lùi mấy bước là đã đến mép giường, bất giác mắt lóe sát cơ, quát to:
- Nhạc Nhạn Linh, ngươi lại bỉ ổi như vậy sao?
Tiếng quát như sấm rền, đinh tại nhức óc.
Nhạc Nhạn Linh chợt tỉnh tâm thần vội ngồi xuống xếp bằng, cúi đấu nói:
- Cô nương thương thế đã khỏi, hãy đi khỏi đây mau!
Dứt lời, chàng đã nhìn thấy bên cạnh chiếc rương gỗ có một viên châu đỏ, cạnh đó là một mảnh lục vàng vuông vức chừng ba tấc, trên viết:
“Sương đỏ của rắn mào gà tối dâm, kẻ nào trúng phải nếu không có dị tính phát tiết ắt sẽ chết vì tinh khô khí kiệt. Lão phu không muốn báu vật rơi vào tay người nên chân thành khuyến cáo, nếu các hạ cũng nghĩ như vậy thì hãy lấy hồng châu ra… Cửu Ưng Ma.”
Thái Phụng Tiên Tử thắc mắc hỏi:
- Còn Linh ca thì sao?
Nhạc Nhạn Linh vừa nghe tiếng nói mê hồn ấy, toàn thân lại rúng động, cơ hồ không kiềm chế được nữa, đứng bật dậy quát:
- Hãy đi khỏi đây mau!
Thái Phụng Tiên Tử giật mình:
- Tiểu muội không đi đâu cả.
Nhạc Nhạn Linh bỗng dịu giọng van xin:
- Cô nương hãy vì bản thân mình, tại hạ van cô nương hãy mau rời khỏi đây ngay!
Thái Phụng Tiên Tử mỗi lúc càng thêm thắc mắc, rồi thì nàng như hiểu ra điều gì đó, người bất giác thoáng run rẩy, giọng đau khổ nói:
- Trên đời không có chất độc nào là không chữa được! Linh ca cố chịu đựng được chăng?
- Cô nương hãy đi mau, tại hạ hiểu rõ hơn cô nương nhiều.
- Tại sao nhất quyết xua đuổi tiểu muội thế này?
Nhạc Nhạn Linh quát to:
- Cút mau.
Thái Phụng Tiên Tử vốn quen được nuông chiều, sao chịu nổi bị quát nạt thế này, liền phi thân ra cửa động, quay lại nói:
- Phụng nhi, chúng ta đi!
Thế nhưng mắt nàng vẫn không rời khỏi Nhạc Nhạn Linh đang ngồi cúi đầu yên lặng, dù lúc ấy chim phụng đã ra khỏi sơn động, song nàng vẫn không đành lòng bỏ đi.
Chỉ thấy Nhạc Nhạn Linh cầm lấy thanh đoản kiếm bên cạnh, bổ mạnh vào chiếc rương gỗ trên giường đá, bên trong liền lộ ra một chiếc áo đen to dài và sáng lấp lánh.
Thái Phụng Tiên Tử thầm cười khảy nhủ:
- Thì ra ngươi xua đuổi ta là vì sợ ta chia báu vật. Hừ! Thật là quá hẹp hòi nhỏ mọn.
Vừa định quay đi, bỗng nghe Nhạc Nhạn Linh lạnh lùng nói:
- Dù cho Nhạc mỗ độc chết ở đây cũng quyết không để cho ngươi được toại nguyện.
Đoạn ngước mắt lên lẩm nhẩm khấn vái:
“Phụ mẫu thân trên trời linh thiêng, xin hãy lượng thứ cho hài nhi đã không báo thù được cho hai vị lão nhân gia.”
Nói xong buông tiếng thở dài não ruột, rồi đột nhiên vung kiếm cứa vào cổ.
Thái Phụng Tiên Tử cả kinh thét:
- Linh ca, không được.
Đồng thời nhanh như chớp phi thân lao vào Nhạc Nhạn Linh vung chỉ điểm ra, keng một tiếng, thanh đoản kiếm trong tay Nhạc Nhạn Linh đã rơi xuống đất. Có lẽ bởi quá khích động, nàng bồng Nhạc Nhạn Linh lên.
Nhạc Nhạn Linh trước đó chỉ bằng vào một chút lý trí còn lại duy trì bản thân, giờ đoản kiếm đã bị đánh rơi, mũi lại ngửi hương thơm quyến rũ của thiếu nữ, chút lý trí mong manh kia liền tiêu tan, run giọng hỏi:
- Hiền muội, hiền muội…
Hai tay dang ra ôm chầm Thái Phụng Tiên Tử vào lòng.
Thái Phụng Tiên Tử bỗng hoảng kinh quát:
- Dừng tay ngay! Nhạc Nhạn Linh dừng tay ngay, có nghe không?
Nhạc Nhạn Linh tuy có nghe, nhưng lúc này chàng không còn tự kiềm chế được nữa, hai cánh tay như linh xà bò trên mình Thái Phụng Tiên Tử.
Thái Phụng Tiên Tử tấm thân băng thanh ngọc khiết, sợ hãi đến toàn thân run rẩy, bối rối kêu la không ngớt.
Nhưng sự thể không chút khởi sắc, theo độc tố phát tác, hành động của Nhạc Nhạn Linh mỗi lúc càng thêm đáng sợ.
Bỗng, Thái Phụng Tiên Tử sát cơ bừng dậy, tay phải đề tụ công lực, giọng sắc lạnh nói:
- Nhạc Nhạn Linh nếu ngươi còn không chịu buông tay thì chớ trách bổn cô nương đã không niệm tình cố nhân, giết chết ngươi ngay.
Dứt lời, tay phải đã đặt lên huyệt Ngọc Chẩm của Nhạc Nhạn Linh.
Nhạc Nhạn Linh lúc này đã như điên cuồng, đâu còn màng đến sự sống chết, đôi môi nóng rực hạ xuống, in lên môi Thái Phụng Tiên Tử.
Thái Phụng Tiên Tử không còn dằn được nữa, tay phải vừa định ấn xuống, bỗng lại uể oải dừng lại, nàng không sao hạ được sát thủ.
Nhạc Nhạn Linh bỗng buông nàng nằm xuống giường, bắt đầu động thủ cởi y phục của nàng.
Thái Phụng Tiên Tử nước mắt chảy dài lẩm bẩm:
“Oan gia, đúng là đã mắc nợ từ kiếp trước, hãy hủy hoại ta đi!”
Thế là giông tố đã nổi dậy trong thạch động.
Viên hồng châu trên giường đá bị chạm trúng, lăn ra đến mép giường, một luồng nước giá lạnh từ trong long châu phún ra, hệt như suối phun cao đến hơn trượng.
Thế nhưng hai người trên giường không hề hay biết.
Sau cùng, giông tố đã ngưng, giờ đây không còn một tiếng động, ngoại trừ dòng nước lạnh vẫn không ngừng từ trong viên hồng châu phún ra.
Gương mặt đỏ rực của Nhạc Nhạn Linh lúc này đã trở nên trắng bệch, hai mắt nhắm nghiền, nếu không phải ngực chàng hãy còn phập phồng, thật hệt như một người đã chết.
Thái Phụng Tiên Tử bắt đầu khóc thút thít, một là đau lòng vì tấm thân băng trinh đã mất, hai là mình đã phải chịu vô vàn khuất tất.
Lúc này, nàng biết bao cần sự an ủi vỗ về của Nhạc Nhạn Linh.
Song Nhạc Nhạn Linh chẳng chút phản ứng như thể hoàn toàn không hay biết gì, thậm chí người không hề nhúc nhích động đậy.
Thái Phụng Tiên Tử khóc một hồi bỗng cảm thấy kỳ lạ, bèn quay qua nhìn, cũng chẳng màng sửa lại y phục, vội ôm lấy Nhạc Nhạn Linh vào lòng, hớt hải nói:
- Linh ca, linh ca sao thế này?
Nhạc Nhạn Linh cố nhướng mày, song mí mắt như nặng ngàn cân, không sao mở ra được, đành uể oải nói:
- Hãy buông tại hạ xuống, tại hạ mệt quá!
Thái Phụng Tiên Tử đã nhận thấy có điều khác lạ, hành động vừa rồi của Nhạc Nhạn Linh quyết không phải là do tự ý, rõ ràng là chàng đã bị ngộ độc.
Thái Phụng Tiên Tử đã trao thân cho chàng, đâu dám chậm trễ, vội vận hành công lực một chu kỳ, sau đó đặt tay lên huyệt Bách Hội của Nhạc Nhạn Linh.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, Thái Phụng Tiên Tử vẫn chưa phát hiện giòng nước lạnh phún xuất kia, có lẽ trong lúc này ngay cả thạch động sụp xuống nàng cũng không hay biết.
Nhạc Nhạn Linh sắc mặt hồng hào dần, sau cùng hoàn toàn trở lại bình thường, nhưng thời gian đã phải mất đi mấy giờ.
Nhạc Nhạn Linh mở bừng mắt, liền sửng sốt kêu lên, đưa tay định xô Thái Phụng Tiên Tử ra.
Nhưng chàng vừa đưa tay lên bỗng trong đầu như nhớ ra gì đó, liền rụt tay về lẩm bẩm:
- Vừa rồi, vừa rồi… mình như đã làm điều gì thế nhỉ?
Bỗng, Nhạc Nhạn Linh bàng hoàng, hai tay vươn ra:
- Cô nương, vừa rồi tại hạ đã làm gì vậy?
Thái Phụng Tiên Tử đưa tay lau mồ hôi trên mặt, bẽn lẽn nói:
- Linh ca nhìn bộ dạng tiểu muội thế này, lẽ ra phải biết chứ?
Nhạc Nhạn Linh giờ đã hiểu hoàn toàn thờ thẫn nhìn Thái Phụng Tiên Tử nói:
- Có lẽ cô nương sẽ không bao giờ lượng thứ cho tại hạ.
Thái Phụng Tiên Tử cúi mặt thẹn thùng:
- Chỉ cần Linh ca đừng ruồng bỏ tiểu muội… tiểu muội nguyện sẽ mãi mãi theo bên Linh ca.
Nhạc Nhạn Linh gật đầu:
- Vâng, Nhạc Nhạn Linh này không bao giờ ruồng bỏ. Ô! Không thể được.
Thái Phụng Tiên Tử biến sắc mặt, mắt thoáng lộ vẻ sát cơ, gằn giọng:
- Vì sao không thể được?
Nhạc Nhạn Linh thở dài:
- Cô nương giết tại hạ cũng được.
- Nói mau, tại vì sao lại không thể được?
Nhạc Nhạn Linh ngước lên nhìn nóc động, giọng trĩu nặng:
- Sinh mạng của tại hạ chỉ còn không quá một tháng nữa!
Thái Phụng Tiên Tử sững sờ, hồi lâu mặt nàng bỗng lại lộ vẻ vui mừng nắm chặt tay Nhạc Nhạn Linh hỏi:
- Linh ca, chẳng phải là không yêu tiểu muội chứ?
- Cô nương đã là… ôi!
Thái Phụng Tiên Tử vẻ buồn rầu trên mặt đã tan biến, nũng nịu nói:
- Tiểu muội là gì? Nói mau đi.
- Muội đã là vợ của ngu ca, ngu ca sao không yêu muội kia chứ.
Thái Phụng Tiên Tử sà vào lòng Nhạc Nhạn Linh, áp mặt vào cổ chàng thỏ thẻ nói:
- Tiểu muội chính là muốn nghe câu nói ấy của Linh ca. Linh ca, từ nay tiểu muội sẽ nhất định nghe lời Linh ca, những gì Linh ca không thích, tiểu muội dứt khoát không làm, được không?
Nhạc Nhạn Linh nhẹ vuốt ve làn tóc rối của nàng, qua lời nói chàng đã biết nàng thực sự đổi thay, mặc dù chàng vẫn chưa hiểu sức mạnh nào đã khiến nàng như vậy.
Nhạc Nhạn Linh nghiêng nhẹ hôn lên má nàng, cười héo hắt nói:
- Ngu ca e rằng sẽ chẳng thể ở bên muội lâu được.
Thái Phụng Tiên Tử cười:
- Tiểu muội là Mai Ngọc Sương, trong Trung Nguyên chỉ một mình Linh ca là biết danh tánh tiểu muội thôi, bởi vì Linh ca chính là..
Bỗng bỏ dở câu nói, nghiêm túc nói:
- Tiểu muội biết có một loại thuốc chữa trị được bệnh của Linh ca, tuy Linh ca không muốn cầu xin nàng ta, nhưng chúng ta có thẻ cùng cưỡi chim phụng đến đó lấy trộm.
Nhạc Nhạn Linh lắc đầu:
- Vạn nhất bị nàng ta bắt gặp thì sao?
Thái Phụng Tiên Tử mắt lóe sát cơ, vừa định nói, chợt động tâm thầm nhủ:
“Có lẽ chàng không muốn mình giết người vô cớ, nếu mình nói là giết họ, hẳn là chàng sẽ giận.”
Nghĩ vậy bèn vội nói:
- Vậy thì chúng ta hãy cầu xin nàng ta, trên đời đâu ai nhẫn tâm đến mức thấy chết mà không cứu.
Nhạc Nhạn Linh nghe lòng nhẹ nhõm âu yếm vuốt má nàng nói:
- Sương muội đã thực sự thay đổi rồi!
Thái Phụng Tiên Tử thầm reo lên:
“May quá!”
Hai chân duỗi thẳng ra, bỗng sửng sốt la lên:
- Ôi chà, sao mà lại nhiều nước thế này?
Nhạc Nhạn Linh đưa mắt nhìn xuống, thấy nước trên mặt đất lúc này cao hơn trước rất nhiều và đang ồ ạt chảy ra ngoài, vội bồng Thái Phụng Tiên Tử đứng lên.
Bỗng, hai người đều đỏ mặt, vội quay người đi, sửa lại y phục.
Nhạc Nhạn Linh nhặt lấy thanh đoản kiếm dưới đất lên còn Thái Phụng Tiên Tử nhặt lấy viên xà châu.
Viên xà châu rơi trong nước, độc tố đã hoàn toàn tan đi trở lại trắng sạch như trước.
Nhạc Nhạn Linh nắm lấy tay Thái Phụng Tiên Tử, vừa định đi ra, lại nhặt lấy viên hồng châu nơi mép giường, rồi mới cùng nàng ra khỏi thạch động.
Vừa ra đến cửa động, hai người bất giác cùng bật lên một tiếng sửng sốt, chững bước đứng lại.
- Ô! Cô nương, sao thế này?
Chỉ thấy sắc mặt Thái Phụng Tiên Tử lúc này đã trở thành mầu xám trắng, vô số những sợi vàng như tơ nhện quấn đầy khắp người nàng.
Thái Phụng Tiên Tử dịu dàng đưa mắt nhìn Nhạc Nhạn Linh, gắng sức nói:
- Linh ca, không việc gì chứ? Tiểu muội… muốn được nhìn thấy Linh ca một lần cuối cùng.
Nhạc Nhạn Linh bước vội đến, ôm lấy Thái Phụng Tiên Tử vào lòng, có lẽ do bởi lòng quá khích động, chàng đã quên mất sự tỵ hiềm nam nữ, bồng Thái Phụng Tiên Tử đi về phía giường đá.
Thái Phụng Tiên Tử mặt đỏ ửng áp vào vai Nhạc Nhạn Linh, thỏ thẻ nói:
- Tiểu muội ở ngoài cứ lo cho sự an nguy của Linh ca, không sao vận khí đề kháng, cho nên mới để tơ độc quấn khắp người.
Nhạc Nhạn Linh bước nhanh đến bên giường đá, nhẹ nhàng đặt Thái Phụng Tiên Tử xuống, hít sâu một hơi chân khí, đè nén dục niệm lạ lùng trong người, cầm chặt thanh đoản kiếm trong tay đi về phía chiếc đầu quái xà, vừa đi vừa càu nhàu:
- Khi vào chẳng phải đã dặn cô nương vận khí kháng độc rồi còn gì? Sao lại cứ không chịu nghe lời thế này? Cô nương sao không thử nghĩ xem, lo thì có ích gì kia chứ?
Dứt lời, đã co chân ngồi xuống, bắt tay bửa đầu rắn ra.
Thái Phụng Tiên Tử chẳng chút tức giận về những lời phàn nàn của Nhạc Nhạn Linh, trái lại nàng còn cảm thấy lòng ngọt lịm, bởi vì sự phàn nàn của Nhạc Nhạn Linh chính là quan tâm cho nàng, nàng thầm nói:
“Linh ca, tiểu muội đâu phải không biết, nhưng biết làm sao hơn?”
Nhạc Nhạn Linh lúc này đã bửa đầu rắn ra, nhưng không tìm được báu vật có công năng khử độc kia, bất giác lo đến trán đẫm mồ hôi, thầm nhủ:
“Nếu không tìm được vật ấy thì chết mất!”
Đọan buột miệng nói:
- Cô nương biết báu vật kia ở chỗ nào không?
Thái Phụng Tiên Tử ngạc nhiên:
- Sao? Trong túi không có độc ư?
- À, ở trong túi độc ư?
Nhạc Nhạn Linh liền vung kiếm bổ vào túi độc.
Thái Phụng Tiên Tử gom hết sức lực nói:
- Tuyệt không được chạm tay vào độc dịch, hãy bỏ xà bửu vào trong nước rửa sạch trước đã!
Nhạc Nhạn Linh xé túi độc ra, quả thấy một vật tròn to cỡ quả trứng gà nằm trong chiếc túi có dung dịch mầu trắng sữa, biết đó chính là xà bửu, vội khều rơi vào trong nước, rửa một hồi thật sạch mới cầm lên, cảm thấy lạnh buốt hệt như hàn thiết.
Nhạc Nhạn Linh vội bước đến bên giường đá hỏi:
- Sử dụng như thế nào đây?
Thái Phụng Tiên Tử hối hả nói:
- Lên giường mau, đừng để cho độc dịch theo nước dính vào người.
Nhạc Nhạn Linh không rõ độc tố của quái xà độc hại đến mức nào, không dám xem thường, lại thấy rất nhiều côn trùng chết nổi đầy trên mặt nước, chàng vội vàng lên giường đá.
Lúc này, Nhạc Nhạn Linh cảm thấy dục niệm kỳ lạ trong mình càng thêm mãnh liệt, hết sức thấy làm lạ thầm nhủ:
“Mình làm sao thế này?”
Thái Phụng Tiên Tử thấy sắc mặt Nhạc Nhạn Linh lúc này đỏ bừng, theo sự hiểu biết của nàng đó là một hiện tượng khác lạ, bèn ngạc nhiên hỏi:
- Linh ca làm sao thế này?
Nhạc Nhạn Linh nghe lòng hết sức hổ thẹn, vội hít vào một hơi chân khí cố nén dục niệm trong lòng nói:
- Cô nương, chữa trị bằng cách nào đây?
Thái Phụng Tiên Tử đỏ mặt, ấp úng:
- Phải… phải…
Nhạc Nhạn Linh lúc này cảm thấy hết sức khó chịu, thấy vậy tức giận nói:
- Cô nương sao thế này? Nói mau đi chứ!
Thái Phụng Tiên Tử thoáng biến sắc mặt, tức tưởi rơi nước mắt, lúng búng nói:
- Phải đặt xà bửu lên trên vết thương!
Nhạc Nhạn Linh thấy nàng khóc, biết mình đã nói những lời quá đáng, bèn vội nói:
- Cô nương, xin hãy lượng thứ cho tại hạ… Vết thương ở chỗ nào vậy?
- Ở trên lưng ấy!
Nhạc Nhạn Linh lúc này lòng như dầu sôi, mặt càng đỏ hơn trước, chàng không dám nhìn vào gương mặt đẹp mê hồn của Thái Phụng Tiên Tử, nghe vậy liền như trút được gánh nặng, vội lật người nàng nằm úp xuống, tưởng như vậy là có thể xua tan dục niệm, chứ không biết đó không phải là do ngoại cảnh gây nên.
Nhạc Nhạn Linh đưa mắt nhìn chỉ thấy trên lưng Thái Phụng Tiên Tử nổi lên một khối u to cỡ trứng gà, vì nàng mặc áo đỏ nên không nhìn thấy vết máu, biết vết thương chính là ở đó.
Chàng thận trọng dùng tay khoét một lỗ nhỏ, khi nhìn kỹ, bất giấc kêu ồ lên, thì ra xung quanh vết thương đã trở thành mầu tím đen, to cớ nào thì chàng không thấy rõ, bởi lỗ rạch quá nhỏ.
Nhạc Nhạn Linh cầm lấy đoản kiếm lau sạch, nhẹ nhàng rách toác vết thương, liền thấy một giòng nước đen chảy ra tanh hôi khôn tả.
Nhạc Nhạn Linh vội đặt xà bửu lên vết thương.
Kỳ lại thay, dòng nước đen bị hạt bửu châu mầu sữa hút sạch.
Nhạc Nhạn Linh thở phào một hơi dài, nhưng dục niệm kỳ lạ trong người mỗi lúc một mãnh liệt, nếu không nhờ có quan niệm đạo đức vững vàng duy trì lý trí, e rằng chàng sớm không kiềm chế nổi dục niệm quái ác kia rồi.
Nhạc Nhạn Linh lúc này cảm thấy thời gian trôi qua chậm chạp khôn tả, mắt chàng đã giăng đầy tia máu, hai tay không ngớt run rẩy, mồ hôi to cỡ hạt đậu từ trên mặt chàng tuôn rơi lã chã.
Sau cùng, Thái Phụng Tiên Tử khẽ rên lên một tiếng, hai tay bắt đầu cử động được. Liền sau đó, nàng bắt đầu vận khí điều công, đẩy chất độc ra ngoài.
Viên bửu xà lúc này đã trở thành mầu đen, lát sau vết thương đã rỉ ra máu đỏ tươi, phần da mầu tím đen cũng đã trở lại hồng hào.
Nhạc Nhạn Linh thở hắt ra một hơi dài, uể oải nói:
- Cô nương đã khỏe rồi chứ?
Thái Phụng Tiên Tử không nhìn thấy sắc mặt Nhạc Nhạn Linh, nhưng cảm thấy như chàng đã thọ trọng thương, bất giác kinh hãi quay người ngồi bật dậy, viên xà châu trong tay Nhạc Nhạn Linh liền tức lăn xuống nước.
Thái Phụng Tiên Tử trông thấy gương mặt đỏ như lửa và đôi mắt giăng đầy tia máu của Nhạc Nhạn Linh, bất giấc kinh hãi la lên:
- Ồ! Linh ca sao thế này?
Nhạc Nhạn Linh chỉ cảm thấy gương mặt tươi hồng của nàng lúc này thật quyến rũ, mặc dù lý trí chơi vơi của chàng không ngừng cảnh cáo:
“Nhạc Nhạn Linh, nếu ngươi mà không kiềm chế được mình, một là sẽ chuốc lấy họa sát thân, hai là sẽ hủy hoại một người con gái trong trắng, ngươi tuyệt đối không được làm như vậy!”
Thế nhưng, chàng không sao kiềm chế được bản thân từng bước tiến đến gần Thái Phụng Tiên Tử.
Thái Phụng Tiên Tử công lực đã khôi phục, nàng thấy ánh mặt Nhạc Nhạn Linh hệt như dã thú, theo bản năng liền vận tụ công lực vào song chưởng, giọng run run nói:
- Linh ca… định làm gì vậy?
Nhạc Nhạn Linh lặng thinh vẫn tiếp tục tiến tới.
Chiếc giường đá chỉ dài chừng một trượng, Thái Phụng Tiên Tử chỉ lùi mấy bước là đã đến mép giường, bất giác mắt lóe sát cơ, quát to:
- Nhạc Nhạn Linh, ngươi lại bỉ ổi như vậy sao?
Tiếng quát như sấm rền, đinh tại nhức óc.
Nhạc Nhạn Linh chợt tỉnh tâm thần vội ngồi xuống xếp bằng, cúi đấu nói:
- Cô nương thương thế đã khỏi, hãy đi khỏi đây mau!
Dứt lời, chàng đã nhìn thấy bên cạnh chiếc rương gỗ có một viên châu đỏ, cạnh đó là một mảnh lục vàng vuông vức chừng ba tấc, trên viết:
“Sương đỏ của rắn mào gà tối dâm, kẻ nào trúng phải nếu không có dị tính phát tiết ắt sẽ chết vì tinh khô khí kiệt. Lão phu không muốn báu vật rơi vào tay người nên chân thành khuyến cáo, nếu các hạ cũng nghĩ như vậy thì hãy lấy hồng châu ra… Cửu Ưng Ma.”
Thái Phụng Tiên Tử thắc mắc hỏi:
- Còn Linh ca thì sao?
Nhạc Nhạn Linh vừa nghe tiếng nói mê hồn ấy, toàn thân lại rúng động, cơ hồ không kiềm chế được nữa, đứng bật dậy quát:
- Hãy đi khỏi đây mau!
Thái Phụng Tiên Tử giật mình:
- Tiểu muội không đi đâu cả.
Nhạc Nhạn Linh bỗng dịu giọng van xin:
- Cô nương hãy vì bản thân mình, tại hạ van cô nương hãy mau rời khỏi đây ngay!
Thái Phụng Tiên Tử mỗi lúc càng thêm thắc mắc, rồi thì nàng như hiểu ra điều gì đó, người bất giác thoáng run rẩy, giọng đau khổ nói:
- Trên đời không có chất độc nào là không chữa được! Linh ca cố chịu đựng được chăng?
- Cô nương hãy đi mau, tại hạ hiểu rõ hơn cô nương nhiều.
- Tại sao nhất quyết xua đuổi tiểu muội thế này?
Nhạc Nhạn Linh quát to:
- Cút mau.
Thái Phụng Tiên Tử vốn quen được nuông chiều, sao chịu nổi bị quát nạt thế này, liền phi thân ra cửa động, quay lại nói:
- Phụng nhi, chúng ta đi!
Thế nhưng mắt nàng vẫn không rời khỏi Nhạc Nhạn Linh đang ngồi cúi đầu yên lặng, dù lúc ấy chim phụng đã ra khỏi sơn động, song nàng vẫn không đành lòng bỏ đi.
Chỉ thấy Nhạc Nhạn Linh cầm lấy thanh đoản kiếm bên cạnh, bổ mạnh vào chiếc rương gỗ trên giường đá, bên trong liền lộ ra một chiếc áo đen to dài và sáng lấp lánh.
Thái Phụng Tiên Tử thầm cười khảy nhủ:
- Thì ra ngươi xua đuổi ta là vì sợ ta chia báu vật. Hừ! Thật là quá hẹp hòi nhỏ mọn.
Vừa định quay đi, bỗng nghe Nhạc Nhạn Linh lạnh lùng nói:
- Dù cho Nhạc mỗ độc chết ở đây cũng quyết không để cho ngươi được toại nguyện.
Đoạn ngước mắt lên lẩm nhẩm khấn vái:
“Phụ mẫu thân trên trời linh thiêng, xin hãy lượng thứ cho hài nhi đã không báo thù được cho hai vị lão nhân gia.”
Nói xong buông tiếng thở dài não ruột, rồi đột nhiên vung kiếm cứa vào cổ.
Thái Phụng Tiên Tử cả kinh thét:
- Linh ca, không được.
Đồng thời nhanh như chớp phi thân lao vào Nhạc Nhạn Linh vung chỉ điểm ra, keng một tiếng, thanh đoản kiếm trong tay Nhạc Nhạn Linh đã rơi xuống đất. Có lẽ bởi quá khích động, nàng bồng Nhạc Nhạn Linh lên.
Nhạc Nhạn Linh trước đó chỉ bằng vào một chút lý trí còn lại duy trì bản thân, giờ đoản kiếm đã bị đánh rơi, mũi lại ngửi hương thơm quyến rũ của thiếu nữ, chút lý trí mong manh kia liền tiêu tan, run giọng hỏi:
- Hiền muội, hiền muội…
Hai tay dang ra ôm chầm Thái Phụng Tiên Tử vào lòng.
Thái Phụng Tiên Tử bỗng hoảng kinh quát:
- Dừng tay ngay! Nhạc Nhạn Linh dừng tay ngay, có nghe không?
Nhạc Nhạn Linh tuy có nghe, nhưng lúc này chàng không còn tự kiềm chế được nữa, hai cánh tay như linh xà bò trên mình Thái Phụng Tiên Tử.
Thái Phụng Tiên Tử tấm thân băng thanh ngọc khiết, sợ hãi đến toàn thân run rẩy, bối rối kêu la không ngớt.
Nhưng sự thể không chút khởi sắc, theo độc tố phát tác, hành động của Nhạc Nhạn Linh mỗi lúc càng thêm đáng sợ.
Bỗng, Thái Phụng Tiên Tử sát cơ bừng dậy, tay phải đề tụ công lực, giọng sắc lạnh nói:
- Nhạc Nhạn Linh nếu ngươi còn không chịu buông tay thì chớ trách bổn cô nương đã không niệm tình cố nhân, giết chết ngươi ngay.
Dứt lời, tay phải đã đặt lên huyệt Ngọc Chẩm của Nhạc Nhạn Linh.
Nhạc Nhạn Linh lúc này đã như điên cuồng, đâu còn màng đến sự sống chết, đôi môi nóng rực hạ xuống, in lên môi Thái Phụng Tiên Tử.
Thái Phụng Tiên Tử không còn dằn được nữa, tay phải vừa định ấn xuống, bỗng lại uể oải dừng lại, nàng không sao hạ được sát thủ.
Nhạc Nhạn Linh bỗng buông nàng nằm xuống giường, bắt đầu động thủ cởi y phục của nàng.
Thái Phụng Tiên Tử nước mắt chảy dài lẩm bẩm:
“Oan gia, đúng là đã mắc nợ từ kiếp trước, hãy hủy hoại ta đi!”
Thế là giông tố đã nổi dậy trong thạch động.
Viên hồng châu trên giường đá bị chạm trúng, lăn ra đến mép giường, một luồng nước giá lạnh từ trong long châu phún ra, hệt như suối phun cao đến hơn trượng.
Thế nhưng hai người trên giường không hề hay biết.
Sau cùng, giông tố đã ngưng, giờ đây không còn một tiếng động, ngoại trừ dòng nước lạnh vẫn không ngừng từ trong viên hồng châu phún ra.
Gương mặt đỏ rực của Nhạc Nhạn Linh lúc này đã trở nên trắng bệch, hai mắt nhắm nghiền, nếu không phải ngực chàng hãy còn phập phồng, thật hệt như một người đã chết.
Thái Phụng Tiên Tử bắt đầu khóc thút thít, một là đau lòng vì tấm thân băng trinh đã mất, hai là mình đã phải chịu vô vàn khuất tất.
Lúc này, nàng biết bao cần sự an ủi vỗ về của Nhạc Nhạn Linh.
Song Nhạc Nhạn Linh chẳng chút phản ứng như thể hoàn toàn không hay biết gì, thậm chí người không hề nhúc nhích động đậy.
Thái Phụng Tiên Tử khóc một hồi bỗng cảm thấy kỳ lạ, bèn quay qua nhìn, cũng chẳng màng sửa lại y phục, vội ôm lấy Nhạc Nhạn Linh vào lòng, hớt hải nói:
- Linh ca, linh ca sao thế này?
Nhạc Nhạn Linh cố nhướng mày, song mí mắt như nặng ngàn cân, không sao mở ra được, đành uể oải nói:
- Hãy buông tại hạ xuống, tại hạ mệt quá!
Thái Phụng Tiên Tử đã nhận thấy có điều khác lạ, hành động vừa rồi của Nhạc Nhạn Linh quyết không phải là do tự ý, rõ ràng là chàng đã bị ngộ độc.
Thái Phụng Tiên Tử đã trao thân cho chàng, đâu dám chậm trễ, vội vận hành công lực một chu kỳ, sau đó đặt tay lên huyệt Bách Hội của Nhạc Nhạn Linh.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, Thái Phụng Tiên Tử vẫn chưa phát hiện giòng nước lạnh phún xuất kia, có lẽ trong lúc này ngay cả thạch động sụp xuống nàng cũng không hay biết.
Nhạc Nhạn Linh sắc mặt hồng hào dần, sau cùng hoàn toàn trở lại bình thường, nhưng thời gian đã phải mất đi mấy giờ.
Nhạc Nhạn Linh mở bừng mắt, liền sửng sốt kêu lên, đưa tay định xô Thái Phụng Tiên Tử ra.
Nhưng chàng vừa đưa tay lên bỗng trong đầu như nhớ ra gì đó, liền rụt tay về lẩm bẩm:
- Vừa rồi, vừa rồi… mình như đã làm điều gì thế nhỉ?
Bỗng, Nhạc Nhạn Linh bàng hoàng, hai tay vươn ra:
- Cô nương, vừa rồi tại hạ đã làm gì vậy?
Thái Phụng Tiên Tử đưa tay lau mồ hôi trên mặt, bẽn lẽn nói:
- Linh ca nhìn bộ dạng tiểu muội thế này, lẽ ra phải biết chứ?
Nhạc Nhạn Linh giờ đã hiểu hoàn toàn thờ thẫn nhìn Thái Phụng Tiên Tử nói:
- Có lẽ cô nương sẽ không bao giờ lượng thứ cho tại hạ.
Thái Phụng Tiên Tử cúi mặt thẹn thùng:
- Chỉ cần Linh ca đừng ruồng bỏ tiểu muội… tiểu muội nguyện sẽ mãi mãi theo bên Linh ca.
Nhạc Nhạn Linh gật đầu:
- Vâng, Nhạc Nhạn Linh này không bao giờ ruồng bỏ. Ô! Không thể được.
Thái Phụng Tiên Tử biến sắc mặt, mắt thoáng lộ vẻ sát cơ, gằn giọng:
- Vì sao không thể được?
Nhạc Nhạn Linh thở dài:
- Cô nương giết tại hạ cũng được.
- Nói mau, tại vì sao lại không thể được?
Nhạc Nhạn Linh ngước lên nhìn nóc động, giọng trĩu nặng:
- Sinh mạng của tại hạ chỉ còn không quá một tháng nữa!
Thái Phụng Tiên Tử sững sờ, hồi lâu mặt nàng bỗng lại lộ vẻ vui mừng nắm chặt tay Nhạc Nhạn Linh hỏi:
- Linh ca, chẳng phải là không yêu tiểu muội chứ?
- Cô nương đã là… ôi!
Thái Phụng Tiên Tử vẻ buồn rầu trên mặt đã tan biến, nũng nịu nói:
- Tiểu muội là gì? Nói mau đi.
- Muội đã là vợ của ngu ca, ngu ca sao không yêu muội kia chứ.
Thái Phụng Tiên Tử sà vào lòng Nhạc Nhạn Linh, áp mặt vào cổ chàng thỏ thẻ nói:
- Tiểu muội chính là muốn nghe câu nói ấy của Linh ca. Linh ca, từ nay tiểu muội sẽ nhất định nghe lời Linh ca, những gì Linh ca không thích, tiểu muội dứt khoát không làm, được không?
Nhạc Nhạn Linh nhẹ vuốt ve làn tóc rối của nàng, qua lời nói chàng đã biết nàng thực sự đổi thay, mặc dù chàng vẫn chưa hiểu sức mạnh nào đã khiến nàng như vậy.
Nhạc Nhạn Linh nghiêng nhẹ hôn lên má nàng, cười héo hắt nói:
- Ngu ca e rằng sẽ chẳng thể ở bên muội lâu được.
Thái Phụng Tiên Tử cười:
- Tiểu muội là Mai Ngọc Sương, trong Trung Nguyên chỉ một mình Linh ca là biết danh tánh tiểu muội thôi, bởi vì Linh ca chính là..
Bỗng bỏ dở câu nói, nghiêm túc nói:
- Tiểu muội biết có một loại thuốc chữa trị được bệnh của Linh ca, tuy Linh ca không muốn cầu xin nàng ta, nhưng chúng ta có thẻ cùng cưỡi chim phụng đến đó lấy trộm.
Nhạc Nhạn Linh lắc đầu:
- Vạn nhất bị nàng ta bắt gặp thì sao?
Thái Phụng Tiên Tử mắt lóe sát cơ, vừa định nói, chợt động tâm thầm nhủ:
“Có lẽ chàng không muốn mình giết người vô cớ, nếu mình nói là giết họ, hẳn là chàng sẽ giận.”
Nghĩ vậy bèn vội nói:
- Vậy thì chúng ta hãy cầu xin nàng ta, trên đời đâu ai nhẫn tâm đến mức thấy chết mà không cứu.
Nhạc Nhạn Linh nghe lòng nhẹ nhõm âu yếm vuốt má nàng nói:
- Sương muội đã thực sự thay đổi rồi!
Thái Phụng Tiên Tử thầm reo lên:
“May quá!”
Hai chân duỗi thẳng ra, bỗng sửng sốt la lên:
- Ôi chà, sao mà lại nhiều nước thế này?
Nhạc Nhạn Linh đưa mắt nhìn xuống, thấy nước trên mặt đất lúc này cao hơn trước rất nhiều và đang ồ ạt chảy ra ngoài, vội bồng Thái Phụng Tiên Tử đứng lên.
Bỗng, hai người đều đỏ mặt, vội quay người đi, sửa lại y phục.
Nhạc Nhạn Linh nhặt lấy thanh đoản kiếm dưới đất lên còn Thái Phụng Tiên Tử nhặt lấy viên xà châu.
Viên xà châu rơi trong nước, độc tố đã hoàn toàn tan đi trở lại trắng sạch như trước.
Nhạc Nhạn Linh nắm lấy tay Thái Phụng Tiên Tử, vừa định đi ra, lại nhặt lấy viên hồng châu nơi mép giường, rồi mới cùng nàng ra khỏi thạch động.
Vừa ra đến cửa động, hai người bất giác cùng bật lên một tiếng sửng sốt, chững bước đứng lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.