Chương 11: Thú cưng
Nhĩ Nhã
29/08/2016
Triển Dực cùng Khải nghe xong, đều cảm thấy có chút kì lạ — Nếu là búp
bê mô phỏng, vậy sao có thể giết người? Búp bê là khuôn mẫu cho con
người đặt ra, cho nên phải hoàn toàn phục tùng mới đúng.
“Tít tít…”
Đang lúc nghi hoặc, trên lầu truyền đến tiếng đồng hồ báo thức, sau đó là một giọng nữ sinh dễ nghe vang lên, “Cưng ơi, dậy đi.”
“Cưng ơi, dậy đi.”
…
“Cưng ơi, dậy đi.”
Mỗi lần cách nhau 15 giây, ngữ điệu giống nhau, cùng loại với máy ghi âm.
Triển Dực theo thói quen đặt ngón tay bên miệng, đây là động tác lúc hắn suy nghĩ, theo Bạch Vũ quan sát mà nói, hắn cảm thấy động tác này là đáng yêu nhất.
Khải nghiêng mình nhìn cầu thang, xoay đầu nhìn Triển Dực, ý bảo — Lên xem thử không?
Triển Dực gật đầu, nghiêng người bước lên cầu thang.
Bạch Vũ ở dưới lầu, đút hai tay vào túi, lắc lư bước ra giữa giáo đường, giống như hoàn toàn không quan tâm tới con búp bê ở tầng hai.
Triển Dực với Khải chỉ mới bước tới nửa cầu thang, tiếng cười kia lại truyền tới, mà thanh âm gọi thức dậy cũng dần nhỏ lại.
Bạch Vũ bước tới một cái bàn, ngồi lên trên, mở miệng dùng giọng nói vô cùng dễ nghe, “Baby, wake up.”
Hắn vừa dứt lời, phía tây bắc trên dãy hành lang lầu hai, bỗng nhiên xuất hiện một thân ảnh màu trắng. Mặc đầm, nhìn kỹ thì giống như đồ ngủ, mái tóc đen dài chỉnh tề, một nữ sinh vô cùng dễ thương. Cô ghé vào lan can nhìn Bạch Vũ, đôi mắt màu đen trong suốt, tinh tế, sáng bóng như thủy tinh, có vẻ không thực.
Khải nhíu mày, là búp bê mô phỏng, nhưng trong trí nhớ của hắn, búp bê mô phỏng chỉ cho người ta cảm giác như khúc gỗ, làm sao có thể tự nhiên như thế này?
Triển Dực cũng nhìn chằm chằm, búp bê này có thể là người mà Bạch Vũ nói lúc nãy… Rất giống con búp bê bị bắn trên cây cầu, nhưng có gì đó khác khác.
Lúc này, búp bê kia đột nhiên thả mình nhảy xuống từ lầu hai. Chiếc đầm trắng tung bay, lúc đáp xuống mặt đất, hai tay nhẹ nhàng giữ đầm lại, lộ ra hai chân trắng nõn, cười hì hì nhìn Bạch Vũ.
Bạch Vũ gác chân ngồi trên bàn, nâng cằm nhìn búp bê.
Búp bê thả tay ra, dáng đứng nhu thuận, nhìn Bạch Vũ, “Cùng chơi đi?”
Bạch Vũ suy nghĩ một chút, lắc đầu, “Tôi thích con ở trên cầu hơn.”
Sắc mặt búp bê hơi trầm xuống, “Tôi kém nó ở chỗ nào?”
Bạch Vũ suy nghĩ, “Làm người thì cô không bằng, làm búp bê thì vượt hơi xa rồi.”
Trong câu nói của Bạch Vũ, làm Triển Dực cảm thấy nó giống như mang theo hàm ý khác, người này là người hay búp bê? Tại sao không cảm nhận được hơi thở?
“Mấy anh thiệt xấu.” Lúc nói chuyện, bộ dáng của búp bê có vẻ rất xinh, nhưng mà không biết tại sao, diện mạo rõ ràng rất dễ thương, giọng nói cũng rất đáng yêu, thế mà khi nghe lại thấy có gì đó không được tự nhiên.
“Tôi cho các anh xem vài thứ, có được không?” Búp bê giống như cho vật quý, đưa tay ra sau lưng, đột nhiên rút ra một cây súng săn.
Khải theo bản năng đẩy Triển Dực đi, nhưng búp bê lại chỉa súng vào Bạch Vũ, không chút do bắn một phát.
Bạch Vũ ngáp một cái, không hề nhúc nhích, viên đạn sượt qua mái tóc màu trắng của hắn, để lại một lổ thủng rất lớn trên tường.
Búp bê không ngờ tới mình lại bắn hụt, chuẩn bị bắn phát thứ hai, Triển Dực giơ súng lên, bắn ba phát về phía búp bê.
“Cạch” một tiếng, cây súng trong tay búp bê rơi xuống đất, cô trúng ba phát đạn, nhưng không hề nổ tung thành bột phấn, ngược lại còn chảy máu.
Triển Dực chau mày, liếc Bạch Vũ, “Cô ta không phải búp bê?”
Bạch Vũ nhịn cười chỉ Triển Dực, “Sao dễ dụ vậy, tôi nói gì cũng tin…”
Nói còn chưa dứt, búp bê lại rút ra cây súng lục, nhưng còn chưa kịp nổ súng, Triển Dực đã bắn rớt súng trong tay cô.
Bạch Vũ lập tức vỗ tay, “Đẹp trai quá, đẹp trai quá đi, tư thế bắn súng đẹp quá trời quá đất luôn vậy hà!”
Triển Dực không rảnh để ý tới hắn, bởi vì búp bê kia đã nhảy lên lầu hai, chui vào trong bóng tối.
Cô ta bị thương, máu chảy xuống mặt đất, Khải nhíu mày, nhìn Triển Dực, “Là máu nhân tạo.”
Chảy máu nghĩa là không phải búp bê, vậy chỉ còn lại người hoặc huyết tộc. Nhưng vô luận là người hay huyết tộc, máu trong cơ thể không thể nào là máu nhân tạo!
Lúc này, một loạt đạn được bắn từ lầu hai xuống, tiếng súng liên tiếp vang lên trong giáo đường, Triển Dực giẫm lên lan can leo lên lầu hai, vọt ra sau một cây cột. Xung quanh tối đen như mực, nhưng Triển Dực có thị lực hơn người, nhìn được lầu hai không hề lộn xộn, chính là giống như một phòng ngủ, trên mặt đất có rất nhiều sách rơi rớt, góc tường có một chiếc TV đang mở.
Trong TV có một người đàn ông đang nằm, một người khác nửa quỳ bên cạnh hắn, ôn nhu nói gì đó. Tuy rằng đã tắt tiếng, nhưng Triển Dực có thể đọc khẩu hình miệng, người đó nói — Cưng ơi, dậy đi.
Chính là thanh âm mà lúc nãy bọn họ nghe thấy.
Triển Dực nhìn hình ảnh trong TV không ngừng lặp lại, phát hiện người quỳ bên cạnh người đàn ông kia giống y như đúc con búp bê bị bắn lúc nãy, so với con nổ súng bậy bạ cũng có chút tương tự.
Triển Dực đang suy nghĩ, nhưng đúng lúc này, hắn cảm thấy bên cạnh xuất hiện một người. Đảo mắt, cổ tay bị nắm lấy, tay của đối phương lạnh lẽo, xúc cảm giống như nước đá, mềm mềm làm người ta ghê tởm.
Khuôn mặt trắng bệnh của cô gái hiện ra trước mặt, đôi mắt thủy tinh nhìn chằm chằm Triển Dực, “Anh là người? Sao lại xinh đẹp như vậy?”
Triển Dực cùng cô gái nhìn nhau 3 giây, bình tĩnh trả lời, “Quá khen.” Nói xong, phản thủ nắm lấy tay đối phương.
Cùng lúc đó, Khải chạy tới, đá văng búp bê sang một bên.
Nháy mắt, huyết quang xuất hiện, một vệt máu dài chảy ra. Triển Dực nhíu mày nhìn cánh tay mình đang cầm… Nó giống như túi nước vậy, không có xương, không có thịt, chỉ có máu, là máu nhân tạo, có thể ngửi thấy mùi của chất bảo quản.
Búp bê không còn nguyên vẹn đứng lên bỏ chạy.
Khải cau mày nhìn vệt máu trên mặt đất, hỏi Triển Dực, “Rốt cuộc là thứ gì?”
Triển Dực thu súng, rút dao ra, đuổi theo, “Lột da nhìn sẽ biết.”
Khải đi theo Triển Dực, nhìn xuống dưới lầu, lại không thấy Bạch Vũ đâu. Hắn đang buồn bực, chợt nghe một tiếng huýt sáo không to không nhỏ vang lên. Khải ngẩng đầu… Nhìn thấy trên đỉnh cây thánh giá, Bạch Vũ đang ngồi chồm hổm ở đó, nhìn ra ngoài cửa sổ, cũng không biết hắn leo lên trên đó từ bao giờ.
“Anh đang làm gì vậy?” Khải hỏi.
Bạch Vũ xoay đầu, nhếch khóe miệng, thần bí nói, “Nói với Dực Dực cứ mạnh tay vào, tôi sẽ canh thời gian xuất hiện.”
Khải không hiểu lắm, nhưng cũng không để ý nhiều, chạy theo Triển Dực lên lầu.
Trên đỉnh là tháp chuông, bốn vách tường thông gió chỉ có lan can, đỉnh đầu là chiếc chuông rất lớn, dưới đất đầy tro bụi đỏ, xương khô được tro phủ lên… Khó trách vừa rồi khi rung chuông, lại có rất nhiều tro màu đỏ rơi xuống.
Búp bê kia đứng dưới chuông lớn, một tay cầm dây thừng đung đưa, chuông lớn phát ra tiếng kêu. Thấy Triển Dực đuổi tới, búp bê lập tức bỏ chạy, nhưng động tác của Triển Dực nhanh hơn, chặn đường lại. Lúc này, chỗ vết thương đột nhiên vươn ra một cánh tay, giống như châm đâm thẳng tới đôi mắt của Triển Dực.
Triển Dực tựa hồ đã sớm có chuẩn bị, né sang một bên, đâm dao từ trên xuống xé búp bê ra, một cước đá người bên trong chỉ bằng 1/3 kích cỡ đi.
Người kia bay rất xa, đụng phải lan can, liền đỡ lan can đứng dậy, mở miệng rít gào.
Triển Dực một phen lột được da, dưới chân rớt ra hai con mắt thủy tinh tròn vo… Lại nhìn con quái vật kia, đôi mắt đỏ như máu, quỷ khí dày đặc, nhìn chằm chằm Triển Dực.
“Quỷ đỏ!” Khải kinh hãi, thì ra là quỷ đỏ đã biến dị trốn bên trong lớp da người, nạp máu duy trì sinh mạng, quả thực là đủ biến thái, khó trách dụng cụ giám thị không thể dò ra, còn cố ý dùng mắt thủy tinh nữa chứ, đây quả thật là một phương pháp rất thông minh.
“Thật hiếm thấy.” Triển Dực giẫm lên sợi dây thừng, rút súng ra, không nhanh không chậm nạp đạn, “Đúng là quỷ đỏ bị biến dị.”
Quỷ đỏ kia dựa vào lan can, liếc mắt nhìn xuống dưới, kinh hoàng trên mặt liền đổi sang nét cười quỷ dị.
Lúc này, Triển Dực cùng Khải nghe được vài thanh âm kì lạ, dưới lầu hình như có thứ gì đó náo động, còn có thanh âm gầm nhẹ. Khải bước tới lan can nhìn xuống, kinh ngạc không thôi, “Dực!”
Triển Dực cũng bước tới nhìn xuống, chỉ thấy khu rừng cách đó không xa, có không ít người lục tục chạy tới. Cảm giác của những người này không khác gì con búp bê giả lúc nãy, Bạch Vũ hình dung rất chính xác — Làm người thì không bằng, làm búp bê thì vượt hơi xa!
“Xem ra đụng phải ổ rồi.” Khải nhắc nhở Triển Dực, “Có muốn kêu viện trợ không?”
“Đã quá muộn.” Quỷ đỏ kia cười khanh khách, “Bây giờ có kêu viện trợ cũng đã quá muộn.”
Khải lại nhìn dưới lầu, phát hiện những con ‘búp bê’ kia đã bắt đầu leo lên đây.
“Biết gì không?” Quỷ đỏ kia cười đến thật đắc ý, “Thì ra những khu bị ô nhiễm thế này, rất tốt cho quỷ đỏ, có thể giúp tụi ta bảo trì thanh tỉnh!”
Triển Dực hơi kinh ngạc, chẳng lẽ trong môi trường ô nhiễm có thành phần giúp quỷ đỏ biến dị?
“Nếu không chạy, sẽ không còn kịp đâu.” Quỷ đỏ nhắc nhở Triển Dực.
Triển Dực vẫn như cũ, không có biểu tình gì, hỏi hắn, “Da trên người làm bằng cái gì?”
“Tất nhiên là con người!” Quỷ đỏ cười xấu xa, “Ta rất thích da của ngươi, lát nữa giết xong, ta sẽ lột da ngươi nhé.”
“Nói như vậy tất cả đều đã từng giết người, đúng không?” Triển Dực thu súng.
Khải cùng quỷ đỏ đều bị hành động của hắn làm cho sửng sốt.
Quỷ đỏ hồ nghi nhìn hắn, “Thế nào? Tính bỏ cuộc hay muốn giảng hòa?”
Mặt Triển Dực không chút thay đổi, “Quỷ đỏ đã từng giết người, có thể trực tiếp bắn chết, không cần giữ.”
Quỷ đỏ nhăn mày lại, Khải cũng có chút buồn bực, Triển Dực định một lần giải quyết hết đống quỷ đỏ này? Đương nhiên hắn tin tưởng năng lực của Triển Dực, nhưng cái này có chút mạo hiểm.
Lúc này, có một con đã leo tới lan can bên cạnh Triển Dực. Hắn đang muốn trèo lên, Triển Dực vươn chân đá hắn xuống, không nhẹ không nặng gọi, “Bạch Vũ.”
Triển Dực vừa dứt lời, một tiếng “Xoảng” đột nhiên vang lên thật lớn, toàn bộ thủy tinh trong giáo đường đều vỡ nát, thân ảnh màu trắng nhảy ra, vừa lúc bắt được quỷ đỏ mà Triển Dực đá xuống.
Thân ảnh màu trắng mang quỷ đỏ cùng nhau rơi xuống, hắn nhấn đầu quỷ đỏ vào sâu trong lòng đất, tro tàn xung quanh một lần nữa nhuộm đỏ.
Bạch Vũ ngẩng mặt lên, duỗi thẳng hai tay nhìn Triển Dực, “Hớ nì, gọi anh hả?”
Triển Dực dựa vào lan can, thấp giọng nói, “Vận động chút đi.”
Khóe miệng Bạch Vũ nhếch lên, tao nhã đặt một tay lên ngực, hành lễ với Triển Dực, “Rất sẵn lòng.”
Nói xong, Bạch Vũ búng tay một cái, gọi quỷ đỏ xung quanh, “Tới chỗ ta nè, động vật cấp thấp!”
“Hắn là ai… A!” Quỷ đỏ đứng bên lan can nhíu mày nhìn Bạch Vũ bên dưới, không hề đề phòng Triển Dực đã tới bên cạnh, một phen túm cổ, ném xuống đất, giẫm một chân lên, rút súng ra chỉa vào đầu hắn, “Người kia ở đâu?”
“Hả… Người nào?” Quỷ đỏ có chút bối rối.
“Đừng giả ngu.” Thanh âm Triển Dực trầm thấp.
Quỷ đỏ giương miệng, lúc đầu là do dự có nên nói hay không, nhưng rất nhanh, trên mặt lập tức xuất hiện vẻ kinh ngạc.
Quỷ đỏ há mồm trợn mắt nhìn bên lan can, bởi vì Bạch Vũ lúc nãy còn ở dưới, bây giờ đã bay lên, gió thổi tà áo hắn bay bay giữa trời đầy tro tàn.
Khải đứng bên lan can, nhìn một đống hỗn độn phía dưới, chỉ trong nháy mắt, tất cả quỷ đỏ đã bị một phương thức vô cùng đơn giản xử quyết.
Tro tàn xung quanh giáo đường toàn bộ nhuộm đỏ, mà Bạch Vũ đang bay bay bên cạnh lan can, trên người lại không hề dính một vết máu!
Bạch Vũ dễ dàng nhảy vào tháp chuông, bước qua người Khải. Tuy rằng chỉ đi ngang, nhưng không khí tựa hồ như ngưng tụ. Khải có thể cảm thụ rõ ràng mình đang trong trạng thái nào — Đó là sợ hãi!
Khải bước tới bên cạnh Triển Dực, híp mắt nhìn chằm chằm quỷ đỏ trên mặt đất.
Quỷ đỏ bị đá tới lan can, xoay mặt nhìn xuống, sau đó hoảng sợ nhìn Bạch Vũ, “Ngươi… ngươi là ai?”
Bạch Vũ ngẩng mặt lên suy nghĩ, sau đó ôm lấy cánh tay Triển Dực, gác cằm lên vai hắn, cười hì hì nói, “Thú cưng!”
“Tít tít…”
Đang lúc nghi hoặc, trên lầu truyền đến tiếng đồng hồ báo thức, sau đó là một giọng nữ sinh dễ nghe vang lên, “Cưng ơi, dậy đi.”
“Cưng ơi, dậy đi.”
…
“Cưng ơi, dậy đi.”
Mỗi lần cách nhau 15 giây, ngữ điệu giống nhau, cùng loại với máy ghi âm.
Triển Dực theo thói quen đặt ngón tay bên miệng, đây là động tác lúc hắn suy nghĩ, theo Bạch Vũ quan sát mà nói, hắn cảm thấy động tác này là đáng yêu nhất.
Khải nghiêng mình nhìn cầu thang, xoay đầu nhìn Triển Dực, ý bảo — Lên xem thử không?
Triển Dực gật đầu, nghiêng người bước lên cầu thang.
Bạch Vũ ở dưới lầu, đút hai tay vào túi, lắc lư bước ra giữa giáo đường, giống như hoàn toàn không quan tâm tới con búp bê ở tầng hai.
Triển Dực với Khải chỉ mới bước tới nửa cầu thang, tiếng cười kia lại truyền tới, mà thanh âm gọi thức dậy cũng dần nhỏ lại.
Bạch Vũ bước tới một cái bàn, ngồi lên trên, mở miệng dùng giọng nói vô cùng dễ nghe, “Baby, wake up.”
Hắn vừa dứt lời, phía tây bắc trên dãy hành lang lầu hai, bỗng nhiên xuất hiện một thân ảnh màu trắng. Mặc đầm, nhìn kỹ thì giống như đồ ngủ, mái tóc đen dài chỉnh tề, một nữ sinh vô cùng dễ thương. Cô ghé vào lan can nhìn Bạch Vũ, đôi mắt màu đen trong suốt, tinh tế, sáng bóng như thủy tinh, có vẻ không thực.
Khải nhíu mày, là búp bê mô phỏng, nhưng trong trí nhớ của hắn, búp bê mô phỏng chỉ cho người ta cảm giác như khúc gỗ, làm sao có thể tự nhiên như thế này?
Triển Dực cũng nhìn chằm chằm, búp bê này có thể là người mà Bạch Vũ nói lúc nãy… Rất giống con búp bê bị bắn trên cây cầu, nhưng có gì đó khác khác.
Lúc này, búp bê kia đột nhiên thả mình nhảy xuống từ lầu hai. Chiếc đầm trắng tung bay, lúc đáp xuống mặt đất, hai tay nhẹ nhàng giữ đầm lại, lộ ra hai chân trắng nõn, cười hì hì nhìn Bạch Vũ.
Bạch Vũ gác chân ngồi trên bàn, nâng cằm nhìn búp bê.
Búp bê thả tay ra, dáng đứng nhu thuận, nhìn Bạch Vũ, “Cùng chơi đi?”
Bạch Vũ suy nghĩ một chút, lắc đầu, “Tôi thích con ở trên cầu hơn.”
Sắc mặt búp bê hơi trầm xuống, “Tôi kém nó ở chỗ nào?”
Bạch Vũ suy nghĩ, “Làm người thì cô không bằng, làm búp bê thì vượt hơi xa rồi.”
Trong câu nói của Bạch Vũ, làm Triển Dực cảm thấy nó giống như mang theo hàm ý khác, người này là người hay búp bê? Tại sao không cảm nhận được hơi thở?
“Mấy anh thiệt xấu.” Lúc nói chuyện, bộ dáng của búp bê có vẻ rất xinh, nhưng mà không biết tại sao, diện mạo rõ ràng rất dễ thương, giọng nói cũng rất đáng yêu, thế mà khi nghe lại thấy có gì đó không được tự nhiên.
“Tôi cho các anh xem vài thứ, có được không?” Búp bê giống như cho vật quý, đưa tay ra sau lưng, đột nhiên rút ra một cây súng săn.
Khải theo bản năng đẩy Triển Dực đi, nhưng búp bê lại chỉa súng vào Bạch Vũ, không chút do bắn một phát.
Bạch Vũ ngáp một cái, không hề nhúc nhích, viên đạn sượt qua mái tóc màu trắng của hắn, để lại một lổ thủng rất lớn trên tường.
Búp bê không ngờ tới mình lại bắn hụt, chuẩn bị bắn phát thứ hai, Triển Dực giơ súng lên, bắn ba phát về phía búp bê.
“Cạch” một tiếng, cây súng trong tay búp bê rơi xuống đất, cô trúng ba phát đạn, nhưng không hề nổ tung thành bột phấn, ngược lại còn chảy máu.
Triển Dực chau mày, liếc Bạch Vũ, “Cô ta không phải búp bê?”
Bạch Vũ nhịn cười chỉ Triển Dực, “Sao dễ dụ vậy, tôi nói gì cũng tin…”
Nói còn chưa dứt, búp bê lại rút ra cây súng lục, nhưng còn chưa kịp nổ súng, Triển Dực đã bắn rớt súng trong tay cô.
Bạch Vũ lập tức vỗ tay, “Đẹp trai quá, đẹp trai quá đi, tư thế bắn súng đẹp quá trời quá đất luôn vậy hà!”
Triển Dực không rảnh để ý tới hắn, bởi vì búp bê kia đã nhảy lên lầu hai, chui vào trong bóng tối.
Cô ta bị thương, máu chảy xuống mặt đất, Khải nhíu mày, nhìn Triển Dực, “Là máu nhân tạo.”
Chảy máu nghĩa là không phải búp bê, vậy chỉ còn lại người hoặc huyết tộc. Nhưng vô luận là người hay huyết tộc, máu trong cơ thể không thể nào là máu nhân tạo!
Lúc này, một loạt đạn được bắn từ lầu hai xuống, tiếng súng liên tiếp vang lên trong giáo đường, Triển Dực giẫm lên lan can leo lên lầu hai, vọt ra sau một cây cột. Xung quanh tối đen như mực, nhưng Triển Dực có thị lực hơn người, nhìn được lầu hai không hề lộn xộn, chính là giống như một phòng ngủ, trên mặt đất có rất nhiều sách rơi rớt, góc tường có một chiếc TV đang mở.
Trong TV có một người đàn ông đang nằm, một người khác nửa quỳ bên cạnh hắn, ôn nhu nói gì đó. Tuy rằng đã tắt tiếng, nhưng Triển Dực có thể đọc khẩu hình miệng, người đó nói — Cưng ơi, dậy đi.
Chính là thanh âm mà lúc nãy bọn họ nghe thấy.
Triển Dực nhìn hình ảnh trong TV không ngừng lặp lại, phát hiện người quỳ bên cạnh người đàn ông kia giống y như đúc con búp bê bị bắn lúc nãy, so với con nổ súng bậy bạ cũng có chút tương tự.
Triển Dực đang suy nghĩ, nhưng đúng lúc này, hắn cảm thấy bên cạnh xuất hiện một người. Đảo mắt, cổ tay bị nắm lấy, tay của đối phương lạnh lẽo, xúc cảm giống như nước đá, mềm mềm làm người ta ghê tởm.
Khuôn mặt trắng bệnh của cô gái hiện ra trước mặt, đôi mắt thủy tinh nhìn chằm chằm Triển Dực, “Anh là người? Sao lại xinh đẹp như vậy?”
Triển Dực cùng cô gái nhìn nhau 3 giây, bình tĩnh trả lời, “Quá khen.” Nói xong, phản thủ nắm lấy tay đối phương.
Cùng lúc đó, Khải chạy tới, đá văng búp bê sang một bên.
Nháy mắt, huyết quang xuất hiện, một vệt máu dài chảy ra. Triển Dực nhíu mày nhìn cánh tay mình đang cầm… Nó giống như túi nước vậy, không có xương, không có thịt, chỉ có máu, là máu nhân tạo, có thể ngửi thấy mùi của chất bảo quản.
Búp bê không còn nguyên vẹn đứng lên bỏ chạy.
Khải cau mày nhìn vệt máu trên mặt đất, hỏi Triển Dực, “Rốt cuộc là thứ gì?”
Triển Dực thu súng, rút dao ra, đuổi theo, “Lột da nhìn sẽ biết.”
Khải đi theo Triển Dực, nhìn xuống dưới lầu, lại không thấy Bạch Vũ đâu. Hắn đang buồn bực, chợt nghe một tiếng huýt sáo không to không nhỏ vang lên. Khải ngẩng đầu… Nhìn thấy trên đỉnh cây thánh giá, Bạch Vũ đang ngồi chồm hổm ở đó, nhìn ra ngoài cửa sổ, cũng không biết hắn leo lên trên đó từ bao giờ.
“Anh đang làm gì vậy?” Khải hỏi.
Bạch Vũ xoay đầu, nhếch khóe miệng, thần bí nói, “Nói với Dực Dực cứ mạnh tay vào, tôi sẽ canh thời gian xuất hiện.”
Khải không hiểu lắm, nhưng cũng không để ý nhiều, chạy theo Triển Dực lên lầu.
Trên đỉnh là tháp chuông, bốn vách tường thông gió chỉ có lan can, đỉnh đầu là chiếc chuông rất lớn, dưới đất đầy tro bụi đỏ, xương khô được tro phủ lên… Khó trách vừa rồi khi rung chuông, lại có rất nhiều tro màu đỏ rơi xuống.
Búp bê kia đứng dưới chuông lớn, một tay cầm dây thừng đung đưa, chuông lớn phát ra tiếng kêu. Thấy Triển Dực đuổi tới, búp bê lập tức bỏ chạy, nhưng động tác của Triển Dực nhanh hơn, chặn đường lại. Lúc này, chỗ vết thương đột nhiên vươn ra một cánh tay, giống như châm đâm thẳng tới đôi mắt của Triển Dực.
Triển Dực tựa hồ đã sớm có chuẩn bị, né sang một bên, đâm dao từ trên xuống xé búp bê ra, một cước đá người bên trong chỉ bằng 1/3 kích cỡ đi.
Người kia bay rất xa, đụng phải lan can, liền đỡ lan can đứng dậy, mở miệng rít gào.
Triển Dực một phen lột được da, dưới chân rớt ra hai con mắt thủy tinh tròn vo… Lại nhìn con quái vật kia, đôi mắt đỏ như máu, quỷ khí dày đặc, nhìn chằm chằm Triển Dực.
“Quỷ đỏ!” Khải kinh hãi, thì ra là quỷ đỏ đã biến dị trốn bên trong lớp da người, nạp máu duy trì sinh mạng, quả thực là đủ biến thái, khó trách dụng cụ giám thị không thể dò ra, còn cố ý dùng mắt thủy tinh nữa chứ, đây quả thật là một phương pháp rất thông minh.
“Thật hiếm thấy.” Triển Dực giẫm lên sợi dây thừng, rút súng ra, không nhanh không chậm nạp đạn, “Đúng là quỷ đỏ bị biến dị.”
Quỷ đỏ kia dựa vào lan can, liếc mắt nhìn xuống dưới, kinh hoàng trên mặt liền đổi sang nét cười quỷ dị.
Lúc này, Triển Dực cùng Khải nghe được vài thanh âm kì lạ, dưới lầu hình như có thứ gì đó náo động, còn có thanh âm gầm nhẹ. Khải bước tới lan can nhìn xuống, kinh ngạc không thôi, “Dực!”
Triển Dực cũng bước tới nhìn xuống, chỉ thấy khu rừng cách đó không xa, có không ít người lục tục chạy tới. Cảm giác của những người này không khác gì con búp bê giả lúc nãy, Bạch Vũ hình dung rất chính xác — Làm người thì không bằng, làm búp bê thì vượt hơi xa!
“Xem ra đụng phải ổ rồi.” Khải nhắc nhở Triển Dực, “Có muốn kêu viện trợ không?”
“Đã quá muộn.” Quỷ đỏ kia cười khanh khách, “Bây giờ có kêu viện trợ cũng đã quá muộn.”
Khải lại nhìn dưới lầu, phát hiện những con ‘búp bê’ kia đã bắt đầu leo lên đây.
“Biết gì không?” Quỷ đỏ kia cười đến thật đắc ý, “Thì ra những khu bị ô nhiễm thế này, rất tốt cho quỷ đỏ, có thể giúp tụi ta bảo trì thanh tỉnh!”
Triển Dực hơi kinh ngạc, chẳng lẽ trong môi trường ô nhiễm có thành phần giúp quỷ đỏ biến dị?
“Nếu không chạy, sẽ không còn kịp đâu.” Quỷ đỏ nhắc nhở Triển Dực.
Triển Dực vẫn như cũ, không có biểu tình gì, hỏi hắn, “Da trên người làm bằng cái gì?”
“Tất nhiên là con người!” Quỷ đỏ cười xấu xa, “Ta rất thích da của ngươi, lát nữa giết xong, ta sẽ lột da ngươi nhé.”
“Nói như vậy tất cả đều đã từng giết người, đúng không?” Triển Dực thu súng.
Khải cùng quỷ đỏ đều bị hành động của hắn làm cho sửng sốt.
Quỷ đỏ hồ nghi nhìn hắn, “Thế nào? Tính bỏ cuộc hay muốn giảng hòa?”
Mặt Triển Dực không chút thay đổi, “Quỷ đỏ đã từng giết người, có thể trực tiếp bắn chết, không cần giữ.”
Quỷ đỏ nhăn mày lại, Khải cũng có chút buồn bực, Triển Dực định một lần giải quyết hết đống quỷ đỏ này? Đương nhiên hắn tin tưởng năng lực của Triển Dực, nhưng cái này có chút mạo hiểm.
Lúc này, có một con đã leo tới lan can bên cạnh Triển Dực. Hắn đang muốn trèo lên, Triển Dực vươn chân đá hắn xuống, không nhẹ không nặng gọi, “Bạch Vũ.”
Triển Dực vừa dứt lời, một tiếng “Xoảng” đột nhiên vang lên thật lớn, toàn bộ thủy tinh trong giáo đường đều vỡ nát, thân ảnh màu trắng nhảy ra, vừa lúc bắt được quỷ đỏ mà Triển Dực đá xuống.
Thân ảnh màu trắng mang quỷ đỏ cùng nhau rơi xuống, hắn nhấn đầu quỷ đỏ vào sâu trong lòng đất, tro tàn xung quanh một lần nữa nhuộm đỏ.
Bạch Vũ ngẩng mặt lên, duỗi thẳng hai tay nhìn Triển Dực, “Hớ nì, gọi anh hả?”
Triển Dực dựa vào lan can, thấp giọng nói, “Vận động chút đi.”
Khóe miệng Bạch Vũ nhếch lên, tao nhã đặt một tay lên ngực, hành lễ với Triển Dực, “Rất sẵn lòng.”
Nói xong, Bạch Vũ búng tay một cái, gọi quỷ đỏ xung quanh, “Tới chỗ ta nè, động vật cấp thấp!”
“Hắn là ai… A!” Quỷ đỏ đứng bên lan can nhíu mày nhìn Bạch Vũ bên dưới, không hề đề phòng Triển Dực đã tới bên cạnh, một phen túm cổ, ném xuống đất, giẫm một chân lên, rút súng ra chỉa vào đầu hắn, “Người kia ở đâu?”
“Hả… Người nào?” Quỷ đỏ có chút bối rối.
“Đừng giả ngu.” Thanh âm Triển Dực trầm thấp.
Quỷ đỏ giương miệng, lúc đầu là do dự có nên nói hay không, nhưng rất nhanh, trên mặt lập tức xuất hiện vẻ kinh ngạc.
Quỷ đỏ há mồm trợn mắt nhìn bên lan can, bởi vì Bạch Vũ lúc nãy còn ở dưới, bây giờ đã bay lên, gió thổi tà áo hắn bay bay giữa trời đầy tro tàn.
Khải đứng bên lan can, nhìn một đống hỗn độn phía dưới, chỉ trong nháy mắt, tất cả quỷ đỏ đã bị một phương thức vô cùng đơn giản xử quyết.
Tro tàn xung quanh giáo đường toàn bộ nhuộm đỏ, mà Bạch Vũ đang bay bay bên cạnh lan can, trên người lại không hề dính một vết máu!
Bạch Vũ dễ dàng nhảy vào tháp chuông, bước qua người Khải. Tuy rằng chỉ đi ngang, nhưng không khí tựa hồ như ngưng tụ. Khải có thể cảm thụ rõ ràng mình đang trong trạng thái nào — Đó là sợ hãi!
Khải bước tới bên cạnh Triển Dực, híp mắt nhìn chằm chằm quỷ đỏ trên mặt đất.
Quỷ đỏ bị đá tới lan can, xoay mặt nhìn xuống, sau đó hoảng sợ nhìn Bạch Vũ, “Ngươi… ngươi là ai?”
Bạch Vũ ngẩng mặt lên suy nghĩ, sau đó ôm lấy cánh tay Triển Dực, gác cằm lên vai hắn, cười hì hì nói, “Thú cưng!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.