Chương 5: Chương 5: Thảm án trong rừng
Ta Là Lão Thất
16/09/2018
Mấy ngày sau, vì suốt ngày phải quẩn quanh trong sơn trang khiến cho một cô gái hiếu động như Kim Ngân cảm thấy tù túng, nàng bực bội, mày hoa nhăn nhó, ủ dột chỉ chực gắt gỏng với bất kì ai làm phật ý nàng.
Lúc đó có một người nhẹ nhàng đi tới đưa hai tay bịt mắt nàng, Kim Ngân vùng vằng:
“Đại ca, huynh không thấy tiểu muội đang buồn muốn chết đây hay sao mà mà còn chọc giận muội.”
“Thì huynh thấy muội buồn nên mới bày trò cho muội vui đây này!...” Minh Thiên ha hả cười nói.
“Muội chán lắm rồi, không được ra ngoài chơi thì làm sao mà muội vui được chứ. Đại ca à, đại ca đã hứa là đưa muội đi chơi đây này!”
“Ta có hứa là đưa muội đi chơi nhưng đâu có nói là hôm nay đâu!” Minh Thiên cười ngắt lời Kim Ngân. Cô gái mím môi vẻ mặt tức giận:
“Đại ca lừa muội… muội…. muội không chơi với đại ca nữa!” Nói rồi nàng quay người đi, Minh Thiên vội đuổi theo:
“Ngân nhi, muội giận ta đấy à…”
“Huynh đừng có đi theo muội…”
“Ngân nhi à, muội biết là chúng ta không thể rời khỏi sơn trang mà. Đại ca cũng muốn đi chơi lắm nhưng…”
“Nhưng… nhưng… nhưng lúc nào huynh cũng nhưng. Muội không cần huynh đi cùng nữa, muội sẽ tự đi một mình.”
Nói rồi nàng nhằm hướng cổng sơn trang đi thẳng. Minh Thiên vội níu tay nàng lại:
“Muội đừng có làm bừa, nếu gia gia bắt được sẽ không tha cho muội đâu.”
“Nếu đại ca sợ thì đừng đi!” Kim Ngân càng là quyết chí đi ra, càng là vùng vằng hướng phía trước đi tới.
“Muội muội đi một mình sẽ nguy hiểm lắm a. Hay… Được rồi huynh sẽ đi cùng muội." Minh Thiên càng là lắc đầu thở dài thua cuộc, hắn càng là hiểu hắn cái tiểu muội muội này tính cách, một khi đã quyết chí thì khó mà thay đổi.
“Huynh không sợ gia gia nữa a?" Kim Ngân giễu cợt.
“Ai nói ta sợ chứ. Đi thôi!” Minh Thiên bộ dáng không phục lên tiếng phản bác.
Thật ra trong lòng Minh Thiên cảm thấy vô cùng bất nhẫn, Vân gia trang oai chấn một vùng như vậy mà lại phải sợ mấy câu nói nhăng nói cuội của một kẻ nào đó để rồi làm con rùa rụt cổ suốt ngày ru rú trong gia trang. Nếu quả thật kẻ đó có bản lãnh thì ra đây thi tài cao thấp, thắng làm vua thua làm giặc, đó là chân lý từ muôn đời nay, dẫu lúc đó chàng có thua thật thì cũng vẫn oai phong còn hơn là cứ sống trong phập phồng lo sợ.
Lần này chàng trốn ra ngoài không ngoài mục đích dụ kẻ địch xuất hiện, xem hắn có tài cán gì mà thân mẫu chàng phải sợ. Hai huynh muội dắt nhau lẻn khỏi sơn trang ra thành vui chơi đến gần tối mới chịu về.
Lúc đến đầu cánh rừng dẫn tới Vân gia trang thì nghe có tiếng binh khí chạm nhau leng keng, tiếng chưởng phong rít vù vù, trong không khí ẩm ướt sặc mùi tử khí. Không nén nổi tò mò hai anh em dùng khinh công ảo diệu lướt tới nơi hỗn chiến.
Núp trong một lùm cây, Minh Thiên nhìn thấy rõ một cảnh tượng hãi hùng xảy ra trước mắt: trên mặt đất xác người nằm la liệt, máu tươi nhuộm đỏ cả một vùng đất, một hắc y xú nữ tay cầm một loại binh khí kì lạ đang quần thảo với bảy, tám hán tử.
Khuôn mặt ả ta trông vô cùng dị dạng: da đen ngẳm, trên mặt chằng chịt vết sẹo, mắt ánh lên nhưng tia tử quang khiến ai nhìn vào phải rùng mình, sởn gáy. Chỉ cần một cái liếc mắt của ả là có người ngã xuống hộc máu tươi ra miệng, thủ đoạn giết người cực kì tàn ác nhưng khuôn mặt lạnh lùng của ả chẳng mảy may rúng động.
Lại có thêm hai người nữa ngã xuống, ba hán tử còn lại quay nhìn một thiếu nữ xinh đẹp đang sợ hãi núp phía sau, giục:
“Tiểu sư muội hãy mau chạy đi, nhất định không được để vật đó rơi vào tay ma nữ…”
“Tam sư huynh, muội sẽ liều chết với ả để trả thù cho các sư huynh.”
Nói rồi như được tiếp thêm sức mạnh, thiếu nữ cầm lấy thanh gươm lao vào vòng chiến với một tiếng thét lanh lảnh: “Ma nữ hãy nạp mạng!”
Hắc y xú nữ quay lại quét ánh mắt độc địa vào thiếu nữ, gương mặt lạnh lùng bỗng nhếch lên một nụ cười khinh bỉ. Bên trong lại có thêm hai hán tử nữa ngã xuống, tổng cộng trên mặt đất đã có gần hai mươi xác chết. Như chưa thỏa lòng, hắc y xú nữ quyết chí giết cho kì hết những người còn sống sót.
Chứng kiến cảnh đó, Minh Thiên không khỏi sợ hãi, từ trước tới giờ chàng chưa nhìn thấy cảnh đầu rơi máu chảy nhiều như thế này. Các huynh đệ trong gia trang nếu có luyện võ cùng nhau thì chỉ cần thủ thắng là dừng lại tuyệt không làm bị thương đối thủ, đó cũng là quy định mà phụ thân chàng đặt ra khi tổ chức các cuộc thi đấu. Vậy mà chỉ trong một đêm chàng phải chứng kiến cảnh lạm sát thương tâm như thế, máu nghĩa hiệp nổi lên chàng vọt ra đứng giữa thanh y thiếu nữ và hắc y xú nữ thét:
“Ma nữ chớ có lộng hành…”
Hành động nhanh lẹ của Minh Thiên khiến Kim Ngân không kịp ngăn cản đành vọt ra đứng cạnh huynh mình để trợ uy.
Hắc y xú nữ liếc nhìn hai người rồi không hiểu sao ả vụt lên một tràng cười ghê rợn lạnh lẽo khiến Minh Thiên và Kim Ngân thoáng rùng mình. Tràng cười vừa dứt xú nữ lạnh lùng nói:
“Các ngươi là đồng bọn của chúng?…” Nói rồi ả chỉ những thây ma dưới đất.
“Không phải! Nhưng bọn ta không thể làm ngơ cho ngươi mặc sức sát hại người vô tội được…” Minh Thiên đáp.
“Ha ha ha… Hóa ra các ngươi chỉ là gặp chuyện bất bình muốn rút đao tương trợ sao?”
“Đúng thế!”
“Vậy thì tốt nhất các ngươi nên rời khỏi nơi đây ngay lập tức, nếu không…”
“Nếu không thì sao?” Kim Ngân khiêu khích.
“Nếu không ta buộc lòng phải tiễn các ngươi đi đoàn tụ với bọn chúng!”
Minh Thiên nhìn kĩ lại hắc y xú nữ thì thấy cô ta trạc tuổi Kim Ngân, vậy mà đôi mắt hiện lên đầy vẻ thù hằn, sát khí ngút trời càng làm khuôn mặt xấu xí của cô ta trở nên quái gở.
Chàng không ngờ một tiểu cô nương lại có thủ đoạn giết ngừơi quá ư là tàn độc. Chàng ngầm vận công lực thét mấy lời thị uy:
“Ha ha, dựa vào bản lĩnh của ngươi mà muốn đưa ta đi gặp Diêm Vương ư? Thật ra thì ta cũng muốn xuống dưới đó đoàn tụ với các vị anh hùng đây, để cùng nhau nghĩ kế giết chết ngươi nhưng thiết nghĩ chưa cần. Một mình bản thiếu gia cũng dư sức đối phó với vài chục ma nữ chứ một mình ngươi e là làm bẩn thanh danh ta…”
Kim Ngân nghe anh nói cũng bật cười ha hả:
“Lại còn có bản tiểu thư ở đây, xem ra phen này người phải đi trình diện Diêm Vương trước là ngươi đó, mà ngươi đã nghe câu "ma cũ bắt nạt ma mới chưa", ngươi mà xuống dưới đó là không yên thân với các vị anh hùng đây đâu này.”
“Chớ có nhiều lời, nếu các ngươi đã không bỏ cuộc thì ta cũng không còn cách nào khác là tiễn các ngươi một đoạn. Hừ… Hôm nay bổn cô nương đã ra tay lạm sát mấy chục mạng người rồi, giờ có giết thêm hai kẻ không biết tự lượng sức nữa chắc cũng chẳng sao.”
Nói rồi lắc mình phóng tới chỗ Minh Thiên đứng, tả chưởng phớt nhẹ hất Minh Thiên qua một bên, hữu chưởng chộp lấy thanh y thiếu nữ, thân pháp kì ảo đó khiến cho Minh Thiên chẳng kịp trở tay.
Nhưng không hổ là con trai của trang chủ Vân gia trang, sau một phút bàng hoàng chàng đã kịp trấn tĩnh huy động ba thành công lực lên hai chưởng đồng loạt phóng vào mạn sườn hắc y xú nữ. Nhưng quái lạ thay, luồng chưởng phong ào ào như vũ bão của Minh Thiên phóng tới mà hắc y xú nữ chẳng thèm né tránh.
Đợi khi luồng chưởng lực áp sát người ả ta liền buông thanh y thiếu nữ ra, dùng khinh công bốc lên trên không trung. Chưởng lực của Minh Thiên cứ thế nhắm thẳng vào thanh y thiếu nữ mà xô tới, thoáng hoảng hốt Minh Thiên vội thu hồi chưởng lực
Lúc đó có một người nhẹ nhàng đi tới đưa hai tay bịt mắt nàng, Kim Ngân vùng vằng:
“Đại ca, huynh không thấy tiểu muội đang buồn muốn chết đây hay sao mà mà còn chọc giận muội.”
“Thì huynh thấy muội buồn nên mới bày trò cho muội vui đây này!...” Minh Thiên ha hả cười nói.
“Muội chán lắm rồi, không được ra ngoài chơi thì làm sao mà muội vui được chứ. Đại ca à, đại ca đã hứa là đưa muội đi chơi đây này!”
“Ta có hứa là đưa muội đi chơi nhưng đâu có nói là hôm nay đâu!” Minh Thiên cười ngắt lời Kim Ngân. Cô gái mím môi vẻ mặt tức giận:
“Đại ca lừa muội… muội…. muội không chơi với đại ca nữa!” Nói rồi nàng quay người đi, Minh Thiên vội đuổi theo:
“Ngân nhi, muội giận ta đấy à…”
“Huynh đừng có đi theo muội…”
“Ngân nhi à, muội biết là chúng ta không thể rời khỏi sơn trang mà. Đại ca cũng muốn đi chơi lắm nhưng…”
“Nhưng… nhưng… nhưng lúc nào huynh cũng nhưng. Muội không cần huynh đi cùng nữa, muội sẽ tự đi một mình.”
Nói rồi nàng nhằm hướng cổng sơn trang đi thẳng. Minh Thiên vội níu tay nàng lại:
“Muội đừng có làm bừa, nếu gia gia bắt được sẽ không tha cho muội đâu.”
“Nếu đại ca sợ thì đừng đi!” Kim Ngân càng là quyết chí đi ra, càng là vùng vằng hướng phía trước đi tới.
“Muội muội đi một mình sẽ nguy hiểm lắm a. Hay… Được rồi huynh sẽ đi cùng muội." Minh Thiên càng là lắc đầu thở dài thua cuộc, hắn càng là hiểu hắn cái tiểu muội muội này tính cách, một khi đã quyết chí thì khó mà thay đổi.
“Huynh không sợ gia gia nữa a?" Kim Ngân giễu cợt.
“Ai nói ta sợ chứ. Đi thôi!” Minh Thiên bộ dáng không phục lên tiếng phản bác.
Thật ra trong lòng Minh Thiên cảm thấy vô cùng bất nhẫn, Vân gia trang oai chấn một vùng như vậy mà lại phải sợ mấy câu nói nhăng nói cuội của một kẻ nào đó để rồi làm con rùa rụt cổ suốt ngày ru rú trong gia trang. Nếu quả thật kẻ đó có bản lãnh thì ra đây thi tài cao thấp, thắng làm vua thua làm giặc, đó là chân lý từ muôn đời nay, dẫu lúc đó chàng có thua thật thì cũng vẫn oai phong còn hơn là cứ sống trong phập phồng lo sợ.
Lần này chàng trốn ra ngoài không ngoài mục đích dụ kẻ địch xuất hiện, xem hắn có tài cán gì mà thân mẫu chàng phải sợ. Hai huynh muội dắt nhau lẻn khỏi sơn trang ra thành vui chơi đến gần tối mới chịu về.
Lúc đến đầu cánh rừng dẫn tới Vân gia trang thì nghe có tiếng binh khí chạm nhau leng keng, tiếng chưởng phong rít vù vù, trong không khí ẩm ướt sặc mùi tử khí. Không nén nổi tò mò hai anh em dùng khinh công ảo diệu lướt tới nơi hỗn chiến.
Núp trong một lùm cây, Minh Thiên nhìn thấy rõ một cảnh tượng hãi hùng xảy ra trước mắt: trên mặt đất xác người nằm la liệt, máu tươi nhuộm đỏ cả một vùng đất, một hắc y xú nữ tay cầm một loại binh khí kì lạ đang quần thảo với bảy, tám hán tử.
Khuôn mặt ả ta trông vô cùng dị dạng: da đen ngẳm, trên mặt chằng chịt vết sẹo, mắt ánh lên nhưng tia tử quang khiến ai nhìn vào phải rùng mình, sởn gáy. Chỉ cần một cái liếc mắt của ả là có người ngã xuống hộc máu tươi ra miệng, thủ đoạn giết người cực kì tàn ác nhưng khuôn mặt lạnh lùng của ả chẳng mảy may rúng động.
Lại có thêm hai người nữa ngã xuống, ba hán tử còn lại quay nhìn một thiếu nữ xinh đẹp đang sợ hãi núp phía sau, giục:
“Tiểu sư muội hãy mau chạy đi, nhất định không được để vật đó rơi vào tay ma nữ…”
“Tam sư huynh, muội sẽ liều chết với ả để trả thù cho các sư huynh.”
Nói rồi như được tiếp thêm sức mạnh, thiếu nữ cầm lấy thanh gươm lao vào vòng chiến với một tiếng thét lanh lảnh: “Ma nữ hãy nạp mạng!”
Hắc y xú nữ quay lại quét ánh mắt độc địa vào thiếu nữ, gương mặt lạnh lùng bỗng nhếch lên một nụ cười khinh bỉ. Bên trong lại có thêm hai hán tử nữa ngã xuống, tổng cộng trên mặt đất đã có gần hai mươi xác chết. Như chưa thỏa lòng, hắc y xú nữ quyết chí giết cho kì hết những người còn sống sót.
Chứng kiến cảnh đó, Minh Thiên không khỏi sợ hãi, từ trước tới giờ chàng chưa nhìn thấy cảnh đầu rơi máu chảy nhiều như thế này. Các huynh đệ trong gia trang nếu có luyện võ cùng nhau thì chỉ cần thủ thắng là dừng lại tuyệt không làm bị thương đối thủ, đó cũng là quy định mà phụ thân chàng đặt ra khi tổ chức các cuộc thi đấu. Vậy mà chỉ trong một đêm chàng phải chứng kiến cảnh lạm sát thương tâm như thế, máu nghĩa hiệp nổi lên chàng vọt ra đứng giữa thanh y thiếu nữ và hắc y xú nữ thét:
“Ma nữ chớ có lộng hành…”
Hành động nhanh lẹ của Minh Thiên khiến Kim Ngân không kịp ngăn cản đành vọt ra đứng cạnh huynh mình để trợ uy.
Hắc y xú nữ liếc nhìn hai người rồi không hiểu sao ả vụt lên một tràng cười ghê rợn lạnh lẽo khiến Minh Thiên và Kim Ngân thoáng rùng mình. Tràng cười vừa dứt xú nữ lạnh lùng nói:
“Các ngươi là đồng bọn của chúng?…” Nói rồi ả chỉ những thây ma dưới đất.
“Không phải! Nhưng bọn ta không thể làm ngơ cho ngươi mặc sức sát hại người vô tội được…” Minh Thiên đáp.
“Ha ha ha… Hóa ra các ngươi chỉ là gặp chuyện bất bình muốn rút đao tương trợ sao?”
“Đúng thế!”
“Vậy thì tốt nhất các ngươi nên rời khỏi nơi đây ngay lập tức, nếu không…”
“Nếu không thì sao?” Kim Ngân khiêu khích.
“Nếu không ta buộc lòng phải tiễn các ngươi đi đoàn tụ với bọn chúng!”
Minh Thiên nhìn kĩ lại hắc y xú nữ thì thấy cô ta trạc tuổi Kim Ngân, vậy mà đôi mắt hiện lên đầy vẻ thù hằn, sát khí ngút trời càng làm khuôn mặt xấu xí của cô ta trở nên quái gở.
Chàng không ngờ một tiểu cô nương lại có thủ đoạn giết ngừơi quá ư là tàn độc. Chàng ngầm vận công lực thét mấy lời thị uy:
“Ha ha, dựa vào bản lĩnh của ngươi mà muốn đưa ta đi gặp Diêm Vương ư? Thật ra thì ta cũng muốn xuống dưới đó đoàn tụ với các vị anh hùng đây, để cùng nhau nghĩ kế giết chết ngươi nhưng thiết nghĩ chưa cần. Một mình bản thiếu gia cũng dư sức đối phó với vài chục ma nữ chứ một mình ngươi e là làm bẩn thanh danh ta…”
Kim Ngân nghe anh nói cũng bật cười ha hả:
“Lại còn có bản tiểu thư ở đây, xem ra phen này người phải đi trình diện Diêm Vương trước là ngươi đó, mà ngươi đã nghe câu "ma cũ bắt nạt ma mới chưa", ngươi mà xuống dưới đó là không yên thân với các vị anh hùng đây đâu này.”
“Chớ có nhiều lời, nếu các ngươi đã không bỏ cuộc thì ta cũng không còn cách nào khác là tiễn các ngươi một đoạn. Hừ… Hôm nay bổn cô nương đã ra tay lạm sát mấy chục mạng người rồi, giờ có giết thêm hai kẻ không biết tự lượng sức nữa chắc cũng chẳng sao.”
Nói rồi lắc mình phóng tới chỗ Minh Thiên đứng, tả chưởng phớt nhẹ hất Minh Thiên qua một bên, hữu chưởng chộp lấy thanh y thiếu nữ, thân pháp kì ảo đó khiến cho Minh Thiên chẳng kịp trở tay.
Nhưng không hổ là con trai của trang chủ Vân gia trang, sau một phút bàng hoàng chàng đã kịp trấn tĩnh huy động ba thành công lực lên hai chưởng đồng loạt phóng vào mạn sườn hắc y xú nữ. Nhưng quái lạ thay, luồng chưởng phong ào ào như vũ bão của Minh Thiên phóng tới mà hắc y xú nữ chẳng thèm né tránh.
Đợi khi luồng chưởng lực áp sát người ả ta liền buông thanh y thiếu nữ ra, dùng khinh công bốc lên trên không trung. Chưởng lực của Minh Thiên cứ thế nhắm thẳng vào thanh y thiếu nữ mà xô tới, thoáng hoảng hốt Minh Thiên vội thu hồi chưởng lực
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.