Huyết Hận

Quyển 2 - Chương 46: Không thể bị giết

NCT5022

25/09/2013



Lời Thiên Ma nói nào có thể xem thường.

Khải Nguyên tuy cũng muốn xem có chuyện gì sẽ xảy ra, nhưng lại nghĩ đến Nhã Ca và các nữ nhân của hắn, nghĩ đến đứa con sắp ra đời của hắn.Sự liều lĩnh của Khải Nguyên liền biến mất.Nhưng hiện tại không có phương tiện nào để rời khỏi đảo Ragas cả.Trong lòng Khải Nguyên nóng như lửa đốt.Gia đình vẫn là 1 sợi dây vô hình trói buộc hắn

Khải Nguyên ngồi trên bãi biển ưu tư nghĩ ngợi.Đang chìm trong suy tư thì từ lúc nào, 2 bàn tay mát lạnh đã từ phía sau bịt lấy cặp mắt hắn, rồi người đó ôm lấy Khải Nguyên vào lòng.2 cơ thể áp sát vào nhau, Khải Nguyên lập tức cảm nhận bộ ngực căng tràn sức sống quen thuộc.Không ai khác, chính là Milena

Khải Nguyên thả lỏng người, để Milena ôm ấp hắn 1 lúc rồi nói

“Hiện tại ta muốn rời khỏi hòn đảo này, nàng có biện pháp nào giúp ta không ?”

Milena ngần ngừ trong chốc lát rồi hỏi hắn

“Chàng có việc gì cấp bách phải không ?Đợi 1 ngày nữa không được sao ?”

Khải Nguyên nói

“Ta đã xem náo nhiệt đủ rồi, ta còn 1 số việc vẫn chưa an tâm, phải trở về thu xếp, ta cũng muốn nàng đi theo ta, nàng có cách nào cùng ta rời khỏi đây không ?”

Milena suy nghĩ 1 lúc rồi trả lời

“Dù sao việc của thiếp cũng đã làm xong rồi, phần còn lại thiếp có thể bàn giao cho người khác.Thôi được, để thiếp thu xếp mọi việc rồi khuya hôm nay sẽ đi cùng chàng.Khoảng 12 giờ đêm, chàng đến bãi biển phía tây, thiếp sẽ đợi chàng ở đó, sẽ có thuyền đưa chúng ta đi”

Rồi Milena lại hỏi

“Việc gì mà quan trọng đến như vậy, có phải là liên quan đến những nữ nhân khác của chàng không ?”

Khải Nguyên đành thú thật

“Trước đây, trong lúc ký ức của ta còn mơ hồ, ta đã đến với 1 nữ nhân khác.Hiện giờ cô ấy đang mang đứa con của ta, ta sao có thể yên tâm được”

Milena ánh mắt thoáng có vẻ u buồn, thở dài nói

“Chàng là 1 cường giả thì đương nhiên phải có nhiều nữ nhân bên cạnh.Thiếp cũng chuẩn bị tâm lý cho việc này rồi.Thiếp đã chấp nhận chàng thì cũng phải chấp nhận những nữ nhân khác của chàng.Miễn là chàng và họ không đối xử tệ với thiếp”

Khải Nguyên cảm thấy có lỗi, hắn ngập ngừng nói với Milena

“Ta thật không tốt … Là ta không phải với nàng … Ta xin lỗi … “

Milena không trách móc Khải Nguyên, chỉ dùng ánh mắt u uất đầy cảm xúc nhìn hắn 1 lúc lâu rồi sau đó chào tạm biệt hắn, bỏ đi.Khải Nguyên cũng ngồi lặng thinh trên bãi cát, rất lâu sau mới đứng dậy về phòng, bảo Thu Thủy chuẩn bị để tối nay lên đường

Ở trong phòng đến 8 giờ tối, tâm trạng của Khải Nguyên vẫn không khá lên chút nào.Trong lòng hắn còn rất nhiều ưu tư đè nặng.Khải Nguyên cảm giác hắn đã có lỗi với 1 người con gái nặng tình với mình, Khải Nguyên cũng thừa nhận là hắn đã yêu thích Milena, nhưng nếu đem cô ta về, hắn biết giải thích ra sao với những người vợ của hắn, và còn tập quán hút máu của ma cà rồng nữa, liệu hắn và Milena có thể sống yên ổn giữa những con người khác của nhân loại.Rất nhiều câu hỏi được đặt ra, nhưng không có 1 câu trả lời nào.Khải Nguyên cảm thấy không chịu nổi nữa, hắn quyết định dẫn Thu Thủy ra quầy bar uống vài ly cho quên đi những ưu tư đó.



Khải Nguyên mua 1 chai rượu rồi chợt nảy ra 1 ý kiến.Hắn ôm Thu Thủy, dùng khinh công nhảy lên nóc nhà, vừa uống, rượu vừa ngắm quang cảnh đảo Ragas về đêm.Ngọn gió biển mát lạnh nhẹ nhàng mơn man khắp người Khải Nguyên làm cho hắn có cảm giác rất sảng khoái, Thu Thủy không biết từ lúc nào lại ôm lấy hắn, vòng tay của người đẹp như làm dịu bớt nỗi ưu tư trong lòng hắn.Khải Nguyên và Thu Thủy ở bên nhau hàng giờ liền, trông họ thật là tình tứ lãng mạn

Khải Nguyên bất giác lại nhìn về hướng bãi biển.Hắn phát hiện thấy hàng trăm bóng người đang chậm chạp tiến về phía khách sạn.Hắn cũng thấy những bóng người khác đang từ dưới cát chui lên.Thật là kỳ lạ, những người này là ai ?Chắc chắn không phải những võ sĩ đang ở trên đảo Ragas rồi.Họ đã đến đây bằng cách nào, và mục đích của họ là gì ?Khải Nguyên liền bỏ chai rượu sang 1 bên, tập trung quan sát.Thu Thủy cũng phát giác sự có mặt của những người lạ đó, cô cũng lặng im cùng Khải Nguyên theo dõi họ

Đến khi những kẻ xâm nhập đến cách Khải Nguyên vài chục mét, hắn có thể nhìn rõ mặt họ.Những người này toàn thân mặc giáp sắt, thứ giáp sắt của các hiệp sĩ thời trung cổ, che hết hơn phân nửa gương mặt.Những người này 1 tay cầm kiếm, 1 tay cầm trường thương sáng lóa vung lên tấn công tất cả những sinh vật sống mà chúng gặp.Nhưng những võ sĩ đang có mặt ở đảo Ragas nào phải tay tầm thường, thế là 1 trận chiến ác liệt nổ ra.Từ bãi cát, càng lúc lại càng có nhiều giáp sĩ chui lên, quân số của chúng đã lên đến con số mấy ngàn người, gần như đứng chật cứng khắp cả hòn đảo

Nhưng những giáp sĩ tập kích này tựa hồ như không biết đau đớn là gì, hơn nữa lại mặc giáp sắt rất dày, quyền cước bình thường hoàn toàn không thể đả thương chúng.Mặc dù tốc độ di chuyển chậm, nhưng lực công kích của chúng khá cao, hơn nữa quân số lại rất đông, đối phó với bọn này thật không dễ dàng.Sự phân biệt đẳng cấp lập tức diễn ra, những võ sĩ công lực yếu nhanh chóng rơi vào thế bị động, những cao thủ thực sự vẫn chống trả quyết liệt, đánh ngã hết tên giáp sĩ này đến tên giáp sĩ khác, làm cho bọn giáp sĩ đó không tài nào tiến lại gần được.

Khá nhiều võ sĩ đã nhanh chân chạy vào nhà bếp lấy ra những con dao ngắn dài đủ loại làm vũ khí chiến đấu với bọn giáp sĩ.Mặc dù áo giáp của bọn này khá chắc chắn nhưng vẫn bị 1 số người đâm xuyên qua.Điều kỳ lạ là vết đâm chỉ chảy 1 ít máu rồi ngưng, sau đó bọn giáp sĩ bị đâm vẫn chiến đấu bình thường như không có gì xảy ra vậy.

Khải Nguyên nhìn thấy Độc Cô Phong đang tung 1 đám mây trùng độc về phía bọn giáp sĩ.Trùng độc theo kẽ hở của bộ giáp chui vào thân thể chúng, nhưng chỉ vài giây sau bọn trùng độc này lại hoảng loạn bò ra, Độc Cô Phong cũng tái mặt, hét lớn lên

“Chúng không phải là người !”

Tiếng hét ấy làm các võ sĩ khác kinh động 1 lúc, nhưng họ lập tức trấn tĩnh, tiếp tục chiến đấu với biển người giáp sĩ càng lúc càng tiến sát gần.1 số võ sĩ chậm chân không lui kịp hoặc đang bị mắc kẹt ở những ngõ cụt liền bị biển người giáp sĩ đó nuốt chửng, hàng chục tên giáp sĩ đè lên người họ, thương và kiếm trong tay chúng liền đâm nát họ ra như tương

Khải Nguyên nãy giờ ngồi quan chiến cũng thấy ngứa ngáy tay chân, hắn liền thi triển chiêu Hủy thiên, hàng chục quang cầu cực mạnh như mưa sao băng từ trên trời rơi xuống giữa đám giáp sĩ.Những tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, bọn giáp sĩ ngã rạp xuống, có nhiều tên bị sức công phá của vụ nổ xé tan thành những mảnh vụn.Khải Nguyên lại thi triển Hủy thiên 1 lần nữa, chỉ chốc lát đã hạ gục hơn phân nửa số lượng giáp sĩ

Nhưng dị biến lại xảy ra, những giáp sĩ bị ngã lập tức đứng dậy như chưa có việc gì xảy ra.Kinh dị hơn nữa, mảnh vụn thi thể của những giáp sĩ bị nổ tan xác liền mọc ra nhiều xúc tu, tự bò đến lắp ghép lại thành hình dạng con người như cũ.Áo giáp của chúng đã vỡ tan, Khải Nguyên nhìn thấy những khuôn mặt trắng bệch vô hồn.Máu vẫn còn rỉ từ những vết thương của chúng, nhưng bọn chúng vẫn tiếp tục di chuyển bình thường.Những xúc tu quái dị đó như muôn vàn sợi chỉ khâu, nhanh chóng làm liền lại các vết thương, phút chốc bọn giáp sĩ đã hoàn toàn lành lặn

Khải Nguyên đứng trên nóc nhà chỉ còn biết há hốc mồm kêu to

“Cái quái gì thế này !”

Bọn giáp sĩ như hiểu được Khải Nguyên chính là nhân vật nguy hiểm đối với chúng, hàng trăm tên liền chuyển hướng, cố gắng leo lên nóc nhà nơi Khải Nguyên đang đứng.Khải Nguyên sợ hãi liền ôm Thu Thủy dùng khinh công nhảy lên 1 nóc nhà khác.Hắn cố gắng tránh né hy vọng Milena sẽ đến trợ lực, giúp hắn thoát ra khỏi hòn đảo địa ngục này.Bọn giáp sĩ cũng rất khôn ngoan, chỉ phút chốc đã chia nhau ra leo lên tất cả những nóc nhà còn lại.Khải Nguyên nhìn thấy thế cũng tái mặt hẳn.

Bỗng từ trên bầu trời, hàng chục hỏa cầu như những ngôi sao băng rực cháy lao thẳng vào những giáp sĩ tụ tập bên dưới chỗ Khải Nguyên đứng.Bọn chúng liền bốc cháy, vùng vẫy 1 lúc rồi ngã xuống trở thành đống than, áo giáp sắt cũng bị nung đỏ, thật là dễ sợ.Một người phi thân đến bên cạnh Khải Nguyên, chính là Kỳ Lân tiên sinh

Ông ta nói

“Không thể giết chúng bằng cách thông thường.Chỉ có cách thiêu đốt chúng ra tro mới giết được bọn này thôi.Ngươi có thể tạo ra hỏa diễm quanh thân, sao không thử dùng ngọn lửa đó đốt cháy chúng xem sao”

Khải Nguyên như tỉnh mộng liền vận công tạo thành hỏa diễm bao bọc toàn thân rồi nhảy từ trên nóc nhà xuống, song quyền vung lên đấm xuyên qua người 2 tên giáp sĩ.Ngọn lửa trên quyền đầu liền bốc cháy, lập tức thiêu đốt thân thể 2 giáp sĩ này, Khải Nguyên lại đánh văng chúng ra, mặc cho chúng tự bốc cháy thành than, tiếp tục tấn công 2 giáp sĩ khác.Thu Thủy cũng nhảy xuống đến bên cạnh hắn, giúp hắn đánh ngã 1 số tên giáp sĩ.

Hàng trăm giáp sĩ đồng loạt nhảy ập vào Kỳ Lân tiên sinh, chỉ chớp mắt ông ta đã chìm dưới biển người đó.Khải Nguyên cũng thấy lo sợ, nhưng 1 quầng lửa lớn lập tức bốc lên, thiêu rụi toàn bộ số giáp sĩ liều lĩnh đó.Kỳ Lân tiên sinh bước ra từ đống lửa, quanh người hỏa diễm rực cháy, sáng gấp bội phần hỏa diễm của Khải Nguyên.Dường như ông ta đã dùng hết thực lực của mình

Kỳ Lân tiên sinh đứng đâu lưng lại cùng Khải Nguyên chiến đấu.2 người họ như những con rồng lửa, đi đến đâu là thiêu cháy lũ giáp sĩ đến đó.Nhưng bọn giáp sĩ quá đông, 1 lúc sau Kỳ Lân tiên sinh và Khải Nguyên hơi thở càng lúc càng nặng nhọc hơn, rõ ràng họ đã tiêu hao sức lực quá nhiều

Kỳ Lân tiên sinh nói khẽ

“Phương pháp này tuy có hiệu quả nhưng cực kỳ hao tổn công lực, không lâu nữa chúng ta sẽ không duy trì nổi đâu.Không thể để bọn chúng giết chúng ta.”



Khải Nguyên thở phì phò nói

“Chúng ta không giết chúng nữa, tìm cách chạy khỏi hòn đảo này thì tốt hơn.Hy vọng chúng không biết bơi”

Kỳ Lân tiên sinh gật đầu nói

“Trong người ta có mấy trái lựu đạn khói, có thể tạm thời che mắt chúng.Trong lúc chúng không nhìn thấy, ta và ngươi mau chóng đến bãi biển phía tây.Ở nhà kho gần đó ta thấy có mấy chiếc canô, hy vọng có thể dùng được”

Nói rồi ông ta lấy trong áo ra 4 quả lựu đạn hình trụ, màu đen có sơn vạch xanh, ném ra ngay dưới chân Khải Nguyên.Từ những quả lựu đạn đó, khói xám tuôn ra mù mịt, phút chốc đã bao trùm lấy tất cả.Khải Nguyên nhanh chóng ôm Thu Thủy phi thân đi theo Kỳ Lân tiên sinh.Chỉ vài phút di chuyển với tốc độ nhanh nhất, họ đã bỏ xa bọn giáp sĩ vẫn còn đứng ngẩn người trong làn khói, không xác định được mục tiêu

Khải Nguyên và Kỳ Lân tiên sinh đến nhà kho, vung tay đập nát cánh cửa bị khóa.Trước mắt họ hiện ra 2 chiếc canô, 2 người cả mừng bèn dùng tất cả sức lực của họ nhanh chóng kéo lê canô ra biển.Thu Thủy cũng theo sát họ.Canô vừa đến sát mép nước thì một bóng người không biết từ đâu phóng ra chặn đường Khải Nguyên và Kỳ Lân tiên sinh.Đó cũng là 1 giáp sĩ, nhưng tên này mặc 1 bộ giáp sơn màu đen, sau lưng có sơn 1 ký hiệu kỳ lạ, khác hẳn với những giáp sĩ ban nãy

Kỳ Lân tiên sinh nhắc nhở

“Tên này chắc là thủ lĩnh của đám giáp sĩ đó.Xem ra không dễ hạ đâu.Chúng ta cứ để canô ở đây, phải dụ hắn ra xa 1 chút hãy hạ thủ, không thôi lại làm hỏng canô thì hết đường thoát”

Khải Nguyên lại gần Thu Thủy, thì thầm dặn dò

“Cô ở đây trông chừng canô nhé, nếu có ai muốn lấy canô cứ thẳng tay hạ sát.Có gì không ổn lập tức la lớn lên cho ta biết”

Thu Thủy gật đầu, Khải Nguyên và Kỳ Lân tiên sinh liền bỏ canô, quay đầu chạy thật nhanh.Giáp sĩ nọ cũng liền đuổi theo sát gót, quả là tốc độ đáng nể.Khi đã cách canô chừng 300 mét, Kỳ Lân tiên sinh ra hiệu cho Khải Nguyên rồi 2 người cùng quay lại tấn công giáp sĩ.Quyền đầu của Khải Nguyên đánh thẳng vào ngực giáp sĩ hất tung hắn ra.Giáp sĩ vừa đứng dậy thì 2 tay của Kỳ Lân tiên sinh cũng vẽ ra 1 đồ hình rực lửa trong không khí.Từ đồ hình đó 1 quầng lửa dài bay ra, hình dáng như 1 con sói, con sói lửa đó lập tức phóng như bay đến giáp sĩ.

1 tiếng nổ vang lên, trời đất như rung chuyển, quanh giáp sĩ ngọn lửa bốc cao đến tận mây, nhấn chìm hẳn tên này.Vài phút sau ngọn lửa từ từ tắt, chỗ giáp sĩ đứng đã biến thành 1 hố bom đường kính cả chục mét.Trong hố bom không thấy gì, dường như giáp sĩ đã bị thiêu đốt thành tro bụi.

Khải Nguyên cười ha hả

“Con sói lửa của ông thật lợi hại”

Kỳ Lân tiên sinh nhăn mặt

“Đó là hỏa kỳ lân, ngươi nhìn sao lại thành sói vậy …”

Rồi 2 người lại nhìn nhau cười ồ lên đắc ý.Khải Nguyên đang vui mừng thì lại nghe tiếng Thu Thủy la thất thanh

“Coi chừng sau lưng !”

Phía sau lưng Kỳ Lân tiên sinh, tên giáp sĩ nhanh chóng phóng từ dưới cát lên, xỉa 2 ngón tay bọc sắt của hắn vào mắt ông ta.Kỳ Lân tiên sinh thét lên đau đớn, cặp nhãn cầu của ông ta đã bị móc ra, từ 2 hốc mắt máu tuôn chảy như suối.Ông ta đau đớn lăn lộn trên cát.Động tác của giáp sĩ cực nhanh, Khải Nguyên không sao ứng cứu kịp.1 đòn đắc thủ, giáp sĩ lại không truy kích mà dừng lại, bỏ cặp nhãn cầu trong tay vào 1 chiếc túi đen đeo bên hông.

Khải Nguyên vận công lực, quyền đầu rực lửa đánh thẳng vào đầu giáp sĩ.Nhưng tên này lại không tránh né.Quyền đầu đánh nát chiếc mũ của giáp sĩ, khuôn mặt giáp sĩ liền lộ ra, tay Khải Nguyên cũng nắm lấy khuôn mặt đó, hỏa diễm bừng cháy nhưng không sao thiêu đốt được khuôn mặt này.

Giáp sĩ vung chân đá văng Khải Nguyên ra, cất giọng lạnh lùng nói

“Ta không giống bọn chúng, ta vốn là 1 chiến binh hoàn mỹ, ngươi dùng cách đó không được đâu, không ai có thể giết được ta”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Huyết Hận

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook