Quyển 2 - Chương 1: Vấn Thiên
NCT5022
23/04/2013
Ngày 20-7-2018 cuộc chiến giữa Diệp Khải Nguyên và Thiên Ma nổ ra
1 ngày sau, sa mạc Gobi lại chìm trong sự yên lặng, tịch mịch vốn có của nó
Ngày 30-8 -2018, 1 thành viên của hấp huyết quỷ tứ đại gia tộc bị 1 ma thần bí ẩn tấn công, ma thần này có mái tóc trắng xóa như bông tuyết, nhưng gương mặt lại bao phủ bởi 1 làn khí tức trông giống như 1 chiếc đầu lâu hắc ám. Người ta đoán rằng ma thần này chính là hóa thân của Lãnh diện tử thần.
Ngày 15 -10 -2019 thành viên cuối cùng của tứ đại gia tộc bị tiêu diệt, sau đó, những yếu nhân của nhân loại từng có quan hệ hợp tác với tứ đại gia tộc lần lượt bị ám sát
Ngày 30 – 5 – 2020 giáo chủ giáo hội chính thống giáo Roma bị ám sát, 250 thủ vệ của ông ta đều bị sát hại toàn bộ
Ngày 23-12-2020 giáo chủ Thái Cực giáo bị ám sát, tiếp theo sau đó là cái chết của nhiều tông sư chính phái khác cùng hàng ngàn môn hạ của họ
Ngày 21-7-2022 thống lĩnh quân đội Israel đang chiếm đóng tại Syria bị ám sát
Thủ phạm gây ra các vụ ám sát trên chính là ma thần tóc trắng – Lãnh diện tử thần
Lãnh diện tử thần vẫn giữ lối tấn công bá đạo của anh ta, điên cuồng chém giết đối thủ, mặc kệ thương tích của bản thân, sau mỗi lần sát hại yếu nhân, toàn thân anh ta đều ướt đẫm bởi máu tươi của chính anh ta và của đối thủ, bộ dạng đó trông thật khủng bố vô cùng. Bởi vậy, Lãnh diện tử thần còn được gọi bằng 1 tên gọi khác ở phương Đông: Bạch phát huyết ma
Sau khi giết chết tông sư của 48 môn phái khác nhau, Lãnh diện tử thần đột nhiên hoàn toàn biến mất, như là chưa từng tồn tại trên thế gian này
Những hành động của Lãnh diện tử thần đã dấy lên 1 làn sóng phẫn nộ trong giới tu luyện võ thuật, nhiều tu luyện giả vốn ẩn thân, nay đã xuất thế, quyết tâm tìm ra và diệt trừ ma thần này. Rất nhiều cường giả bí ẩn cũng xuất hiện, 1 trường hạo kiếp sóng gió lại nổi lên khắp địa cầu
Năm 2037, tại New York
Phố Halley chỉ là một khu phố bình thường, không sầm uất cho lắm, một cửa hiệu trông khá bình thường tọa lạc tại nơi này, nhưng lại chuyên bán một thứ hàng hóa không bình thường lắm, đó là cổ vật. Tên cửa hiệu này là Ancient Treasure
Mặc dù lượng khách ra vào không đông bằng những cửa hàng khác trong khu phố, nhưng doanh thu của Ancient Treasure vẫn rất ổn định
Chủ nhân của Ancient Treasure có cái tên gọi nghe rất thô kệch: Jack Lumberman, nhưng con người ông ta lại trông rất hào hoa, quý phái, ăn nói lại nhã nhặn lịch sự, mọi người đều quý mến
Jack có vợ là 1 phụ nữ phương Đông rất đẹp, vẻ đẹp dịu dàng thuần chất Á Đông. Họ lại có 1 đứa con trai năm nay vừa tròn 20 tuổi, dường như là kết tinh của tất cả tinh hoa từ 2 chủng tộc châu Âu và châu Á
Ai cũng phải công nhận ông ta thật là 1 người tốt số
Trong quán bar Rosen sang trọng, 1 thanh niên trẻ tuổi đang ngồi ưu tư trong góc, chai rượu trước mặt đã cạn gần hết. Người thanh niên này có mái tóc đen mượt, đôi mắt nâu, những đường nét trên khuôn mặt lại hao hao giống người phương Tây, nhưng không kém phần anh tuấn và nam tính. 1 mình ngồi nơi đây, chắc hẳn là chàng trai này đang có tâm sự
Ở bàn gần đó, 2 người đàn ông trung niên đang nhỏ to trao đổi.Trên mặt bàn là 1 vật gì đó khá dài, được bọc kín bằng 1 lớp vải nhung sang trọng
Một người nói
“Ông xem kỹ đi, đây chính là cổ vật Trung Hoa, thời đại nhà Tần, rất hiếm. Trải qua hàng ngàn năm, vẫn còn ở tình trạng tốt, chính là bảo vật có một không hai trên đời.”
Người đàn ông kia lần giở lớp vải, mân mê vật bên trong hồi lâu, ánh mắt ông ta lại ánh lên sự thích thú khó tả.
Mãi một lúc sau, ông ta lên tiếng
“Nhưng 25 triệu USD có phải là cái giá quá đắt không ?”
Có lẽ đó là một cổ vật, và dường như chủ nhân của cổ vật đó đang gạ bán nó cho một người giàu có với giá cắt cổ
Chủ nhân của cổ vật ôn tồn nói
“Thanh kiếm này chính là do 1 đại kiếm sư đúc thành, sau đó được 1 kiếm khách nổi tiếng sử dụng, là bảo vật có giá trị liên thành. Ông nhìn xem, nó vẫn còn sắc bén vô cùng, không như những thanh kiếm cổ rỉ sét vẫn trưng bày ở viện bảo tàng. Nếu như căn nhà của ông được trang trí bởi thanh kiếm này, ắt là tất cả khách đến chơi đều phải trầm trồ thán phục nhãn quang tinh tế của chủ nhà, chắc chắn danh tiếng của ông sẽ tăng thêm không ít đâu”
Một giọng nói trẻ tuổi trầm ấm chợt cất lên
“Theo tôi thì không phải đâu”
Vị khách hàng giàu có liền nhìn về hướng người vừa lên tiếng. Chàng thanh niên đã rời khỏi bàn, từ từ đi lại chỗ ông ta, cầm lấy thanh kiếm cổ đưa lên ngang mắt xem xét
Chàng trai rút thanh kiếm ra khỏi vỏ ngắm nghía hồi lâu rồi cười nói
“Đây đúng là cổ vật, chính xác là cổ vật Trung Hoa, nhưng không phải thời Tần. Chắc là triều đại Tống hay Minh gì đó. Ông hãy nhìn xem hoa văn khắc hình rồng này, rất tinh xảo, nhưng họa tiết đó lại không phải phong cách của nhà Tần. Phong cách thời Tần giản dị hơn thế này một chút. Ông có thể tìm các thư điển về họa tiết thời Tần để tham khảo lại. Thanh kiếm được làm bằng loại sắt rất tốt, kỹ thuật khai khoáng và luyện kim thời Tần không thể nào chế tạo được loại tinh thiết như vậy.”
Chủ nhân của cổ vật tức giận nói
“Cậu chỉ được cái ăn nói hồ đồ. Tuổi tác của cậu dường như chưa đến 30, kiến văn được bao nhiêu mà dám ăn nói linh tinh như thế. Cậu còn có bằng chứng gì khác không ?”
Thanh niên nói
“Chắc chắn đây không phải vật tùy thân của 1 kiếm khách. Mà chỉ là 1 thứ đồ trang trí thông thường thôi. Nếu được sử dụng bởi 1 kiếm khách nổi tiếng, vì sao lưỡi kiếm lại nguyên vẹn đến như vậy “
Thanh niên lại cười, bất thần xuất thủ bẻ gãy mũi kiếm bỏ vào túi áo rồi nói
“Chúng ta đến phòng thí nghiệm, làm giám định phóng xạ vậy. Nếu như vật này thực sự là cổ vật đời Tần, tôi xin trả ông 50 triệu USD, còn nếu như không phải, tôi sẽ dùng 50 triệu đó thuê luật sư kiện ông ra tòa”
Chủ nhân cổ vật dường như bị nói trúng tim đen, vội vàng thu lấy hàng của mình về, lẩm bẩm chửi rủa
“Không nói nữa, không buôn bán gì cả. Xem ra hôm nay ta gặp xui, tự dưng lại xuất hiện thằng nhóc điên khùng này, thật mất hứng”
Nói xong, ông ta vội vã rời đi, chỉ vài phút đã đi mất.
Người khách hàng nở nụ cười nói với thanh niên
“Xem ra cậu rất am hiểu về cổ vật. Tuổi còn trẻ như vậy mà đã am tường rất sâu sắc, tôi rất phục cậu. Tôi có thể biết danh tính và số điện thoại liên lạc của cậu được không ?”
Chàng trai cười đáp
“Nếu có thời gian rảnh, xin ông quá bộ đến cửa hiệu Ancient Treasure ở khu phố Halley, ông sẽ gặp được tôi ở đó. Tôi tên là Lâm Vấn Thiên “
Người thanh niên nói thêm vài câu xã giao, sau đó gọi tính tiền rồi rời đi. Không ngờ chàng trai này lại chính là con của chủ cửa hiệu đồ cổ Jack Lumberman, nhưng anh ta lại có một cái tên phương Đông. Vì sao thanh niên này lại không theo họ của cha mình ?
Vấn Thiên đi qua vài con phố, bất giác quay đầu nhìn lại sau lưng rồi cười nhạt, cước bộ trở nên nhanh hơn, đi đến một ngõ hẻm khá vắng vẻ
Chỉ vài phút sau, khoảng 5,6 người xuất hiện trong con hẻm đó, trông bộ dạng của họ rõ là dân du côn, tay lăm lăm những cây gậy gỗ. Vấn Thiên chỉ cười, không nói gì, nhìn một lượt vào bọn du côn rồi khẽ hỏi
“Chúng ta có ân oán gì sao ?”
1 tên du côn lớn tiếng
“Ngươi đã phá hoại chuyện làm ăn của ông chủ, chúng ta phải dạy ngươi 1 bài học đích đáng”
Vấn Thiên nhún vai nói
“Để xem ai dạy dỗ ai nào “
Những tiếng đấm đá uỳnh uỵch liền phát ra, khoảng 20 phút sau, Vấn Thiên bình thản bước ra khỏi con hẻm, còn bọn du côn thì đang nằm bò lê bò càng, vẻ mặt nhăn nhó đau đớn
Vấn Thiên quay đầu nhìn bọn du côn một lần nữa rồi cười nhạt, tự nhủ
“Còn thua cả lũ lưu manh ở phố Halley “
Vấn Thiên đi bộ qua nhiều khu phố đông vui, nhộn nhịp, rồi rẽ vào khu phố Halley, từ từ tiến về phía cửa hiệu Ancient Treasure. Chàng vừa bước vào cửa, một người đàn ông trung niên ngồi ở quầy lập tức vui vẻ hỏi
“Hôm nay con làm bài như thế nào ? Sao lại về trễ như vậy ?”
Vấn Thiên nhăn mặt đáp
“Tệ lắm, chắc con lại thi rớt nữa rồi cha ơi”
Trung niên không trách cứ gì, lại dặn dò
“Con về nhà ăn tí gì rồi ngủ đi, chắc là hôm nay con đã uống không ít rồi”
Vấn Thiên gật đầu chào cha rồi đi ra khỏi cửa hiệu. Chừng nửa giờ đi bộ nữa, chàng đã về đến một căn hộ khá sang trọng, đưa tay lên bấm chuông cửa
Người mở cửa là một thiếu phụ Á Đông ngoài bốn mươi tuổi, nhưng da dẻ vẫn mịn màng, dáng dấp vẫn thon thả như thiếu nữ, khuôn mặt vẫn còn trẻ trung, tươi tắn. Dường như thời gian để lại rất ít dấu ấn trên khuôn mặt của thiếu phụ đó
Thiếu phụ nhìn Vấn Thiên, chau mày hỏi
“Con lại uống rượu nữa à ?”
Vấn Thiên ấp úng nói
“Vâng … Hôm nay con làm bài thi không tốt lắm … Con có đi uống một chút …”
Thiếu phụ lại hỏi
“Con lại đánh nhau nữa phải không ? Lúc mẹ dạy võ công cho con, đã dặn con không được tự tiện gây sự rồi mà, con không nhớ sao ? ”
Vấn Thiên chỉ im lặng, cúi đầu như hối lỗi
Thiếu phụ cằn nhằn thêm vài câu rồi giục Vấn Thiên thay đồ, đi ngủ. Khi Vấn Thiên đã vào phòng, thiếu phụ thở dài khẽ nói thầm
“Càng lúc càng giống cha của nó …”
Rất ít người có thể nhận ra, Jack Lumberman có khuôn mặt rất giống Max Deviance, còn vợ ông ta lại trông không khác gì Nguyệt Ảnh. Max và Nguyệt Ảnh đã trở thành một đôi vợ chồng rất hạnh phúc Hai người đã thay tên đổi họ, sống ẩn cư dưới một thân phận khác để tránh những rắc rối của quá khứ tìm đến
Tuy nhiên, do thân phận của Max vốn là tử hoạt nhân, cho nên anh ta và Nguyệt Ảnh không thể có con, Vấn Thiên chính là đứa con của Khải Nguyên và Milena, hắn đã giao đứa bé đó cho Nguyệt Ảnh chăm sóc, mười chín năm liền hoàn toàn không hề đến thăm con của mình. Có lẽ trong thâm tâm, Khải Nguyên không muốn con hắn dính líu vào những ân oán của hắn, cũng không muốn con hắn trở thành cường giả như hắn. Khải Nguyên đã đặt tên lại cho con mình là Vấn Thiên, như muốn diễn đạt nỗi đau trong lòng của hắn, một nỗi đau không thể gọi tên, không ai hiểu được và không ai có thể chia sẻ được
Vấn Thiên từ nhỏ đã tỏ ra rất thông minh, linh lợi, nhưng dường như không có hứng thú với việc học hành, thi cử cho lắm. Từ nhỏ chàng đã tỏ ra rất quan tâm đến võ học, cũng bộc lộ rõ sở thích phiêu lưu mạo hiểm, thích đối đầu vói những thử thách, khó khăn của mình. Nguyệt Ảnh cũng chỉ truyền lại cho Vấn Thiên một số tâm pháp võ công cơ bản để phòng thân, cô e ngại sau này Vấn Thiên sẽ tiếp tục đi vào con đường của cha mình, trở thành một cường giả cô độc và đau khổ.
Ký ức của con người có thể lưu giữ những kỷ niệm tốt đẹp, cũng có thể lưu lại những chuyện bi thương, buồn thảm. Con người càng cố quên đi thì mới phát hiện ra rằng những bi thương đó đã ghi khắc sâu trong tận cùng ký ức, không thể nào xóa nhòa đi được
Khải Nguyên không bao giờ có thể quên được những ký ức đau thương đó, một cách vô thức hắn đã đặt tên cho con mình là Vấn Thiên, đúng như ý nghĩa của bốn câu
Vấn thiên bất ngữ
Vấn địa vô ngôn
Vấn nhân bất tức
Vấn kỷ tâm mê
Đau lòng hỏi trời, trời không nói, hỏi đất, đất lặng im, hỏi người, người chẳng đáp, hỏi lại chính mình thì tâm lại chìm trong u mê
Hơn một tuần sau, Vấn Thiên đang trông cửa hàng cho Max thì bỗng có một người đàn ông lạ mặt đến. Người đó mặc bộ vest đen, khuôn mặt lạnh lùng, trông không giống như những khách hàng thông thường khác
Vấn Thiên đã sớm đề phòng, nhưng vẫn tươi cười nói
“Xin chào quý khách, xin ông cứ xem hàng tự nhiên”
Miệng nói vậy nhưng tay chàng đã đặt sẵn lên chiếc gậy bóng chày giấu ở gầm bàn, dường như đã chuẩn bị sẵn sàng cho việc ẩu đả, nếu như việc này xày ra
Vị khách có vẻ như không quan tâm đến các mặt hàng, từ từ lấy trong người ra một phong thư đưa cho Vấn Thiên, nói
“Xin chúc mừng, anh đã trúng tuyển trong kì thi tuyển sinh vào học viện quân sự Marshall. Sáng ngày mai, lúc 8 giờ xin mời anh đến địa chỉ này để tiếp tục thi sát hạch lần thứ hai “
Nói xong, vị khách liền cáo từ, Vấn Thiên ngạc nhiên nghĩ thầm
“Mình đâu có dự thi vào học viện đó, không lẽ có gì nhẫm lẫn hay sao “
Chàng mở bức thư ra, đọc kỹ hồi lâu rồi cười thầm
“Đúng là tên của mình, ngày sinh và địa chỉ rất chính xác nữa. Xem ra sự việc này có chút ẩn tình, ngày mai mình phải đến đó xem sao “
Vấn Thiên cầm bức thư trên tay suy nghĩ hồi lâu, chàng nảy ra 1 ý định táo bạo, tự nhủ thầm
“Nếu thật sự mình có thể vào học ở học viện Marshall, thật là cơ duyên hiếm có, không thể bỏ qua được “
Một lúc sau, Max đến cửa hàng, Vấn Thiên đưa cho Max xem bức thư đó rồi hai cha con bàn bạc một hồi lâu
Max hỏi
“Con định theo học ở đó thật sao ?”
Vấn Thiên tự tin đáp
“Vâng, con cảm thấy học viện đó là 1 nơi có vẻ thú vị, chắc là con sẽ thu hoạch được nhiều từ đó. Đây cũng là 1 nơi danh giá, rất hợp với ý muốn của mẹ nữa”
Max lo âu hỏi
“Con có biết học viện quân sự Marshall là nơi như thế nào không ?”
Vấn Thiên gật đầu
“Con biết. Học viện quân sự Marshall được thành lập cách đây hơn 20 năm, hiện giờ đang là nơi có thư viện lưu trữ tư liệu phong phú nhất thế giới. Con sẽ cố gắng xâm nhập vào thư viện đó, hy vọng sẽ tìm ra được những tư liệu có giá trị.”
Max nhìn thẳng vào mắt Vấn Thiên, gặn hỏi
“Con định sẽ thu thập những tư liệu gì ở đó ?”
Vấn Thiên ung dung nói
“Ở đó, chắc chắn sẽ có không ít tài liệu về võ thuật, cũng có vô số những tài liệu nghiên cứu về khí hậu, địa chất của các nước và không ít hình chụp từ vệ tinh quân sự. Nếu lấy được số tư liệu đó, sau này cha con ta sẽ dễ dàng hơn trong việc tìm kiếm và khai quật các kho báu cổ đại “
Max có vẻ hơi kinh hãi, nói
“Việc này quả thật không đơn giản đâu. Con đã suy nghĩ kỹ chưa ?”
Vấn Thiên gật đầu
“Con tự tin rằng mình có thể làm được “
Max lại tranh cãi với Vấn Thiên một hồi. Cuối cùng, Max đành nhân nhượng, nói
“Nếu như con đã quyết ý, cha không cản. Con đã lớn rồi, phải tự biết bảo trọng lấy. Mọi việc ở nhà đã có cha lo liệu, con đừng bận tâm“
Trong thâm tâm, Max vẫn xem Vấn Thiên là thiếu chủ của mình, nên không hề từ chối bất cứ yêu cầu nào của chàng trai trẻ
Hôm sau, lúc 8 giờ sáng, Vấn Thiên đã đến điểm hẹn
Cuộc sát hạch thứ 2 diễn ra dưới hình thức phỏng vấn. Từng thí sinh một bước vào phòng phỏng vấn, sau đó từng người một lại đi ra với vẻ mặt hân hoan, hớn hở hoặc là tức tối, thất vọng
Đến lượt Vấn Thiên, chàng ung dung đẩy cửa bước vào phòng phỏng vấn, tự tiện ngồi xuống ghế
Một trong những người phỏng vấn cầm xấp hồ sơ lên hỏi
“Cậu là Lâm Vấn Thiên phải không ?”
Vấn Thiên gật đầu, cười rất tự nhiên
“Vâng, chính là tôi”
Người đó lại chỉ vào một căn phòng bên cạnh
“Xin mời cậu vào căn phòng này “
Rồi anh ta lại đọc lớn
“Người tiếp theo ….. “
Vấn Thiên bước vào căn phòng đã được chỉ, chàng trông thấy 1 người đàn ông trung niên trông khá quen mặt đang ngồi sau chiếc bàn giấy
Vấn Thiên lập tức hỏi
“Dường như tôi đã gặp tiên sinh từ trước, phải không ạ ? “
Người đàn ông đó cười đáp
“Đúng vậy. Tôi đã gặp cậu ở quán bar Rosen, suýt tí nữa tôi đã bị gạt mất 25 triệu USD, may mà gặp được cậu “
Ông ta bắt tay Vấn Thiên, tự giới thiệu
“Tôi là Martin Ba, hiệu trưởng học viện quân sự Marshall, hôm đó tôi nhận thấy cậu thực sự là 1 người rất có tiềm năng, là 1 nhân tài không nên bỏ lỡ, tôi muốn đào tạo cậu trở thành 1 đặc vụ ưu tú phục vụ cho quốc gia. Chẳng hay ý cậu như thế nào ?”
Vấn Thiên chỉ cười nói
“Tôi chỉ có chút kiến thức về khảo cổ, sao có thể trở thành 1 đặc vụ được ?”
Martin nói với giọng nghiêm túc
“Những phân tích của cậu rất thông minh sắc sảo, lý luận rất chặt chẽ, đó chính là những tố chất của 1 đặc vụ ưu tú. Còn nữa, cậu chỉ dùng 1 ít sức lực có thể bẻ gãy thanh kiếm đó, rõ ràng là tu vi võ thuật hơn người. Tôi cũng đã quan sát cậu hạ gục mấy tên côn đồ đó, thân thủ của cậu rất tốt. Tôi thật sự không muốn lãng phí 1 nhân tài như cậu “
Vấn Thiên nói
“Tôi sợ rằng tiên sinh đã quá chủ quan rồi. “
Martin lại thuyết phục
“Cũng có thể tôi nhầm, nhưng cậu hãy thử học ở học viện quân sự Marshall 1 thời gian xem sao, hoàn toàn không phải trả chi phí nào cả. Nếu như chúng tôi cảm thấy biểu hiện của cậu không tốt, sẽ trả cậu về nhà thôi mà. “
Xem ra chiêu “muốn ăn gắp bỏ cho người” của Vấn Thiên đã thành công, chàng lại bắt tay Martin 1 lần nữa, nói quả quyết
“Nếu vậy, hãy để tôi thử 1 lần xem sao. Hy vọng tôi sẽ trở thành 1 đặc vụ xuất sắc, được nhiều người ngưỡng mộ “
Martin gật đầu, dặn dò
“2 ngày nữa, lúc 9 giờ sáng, cậu hãy đến đây, sẽ có xe đưa cậu đến làm thủ tục nhập học ở học viện Marshall “
Vấn Thiên nói chuyện thêm với Martin 1 lúc rồi cáo biệt.
2 hôm sau, lúc trời vẫn chưa sáng hẳn, Vấn Thiên vội vã thu xếp hành lý, để lại cho cha mẹ 1 bức thư rồi lẳng lặng lên đường
Hôm đó, Max không đến cửa hàng mà lại ở nhà cùng Nguyệt Ảnh
2 người trầm tư hồi lâu, sau đó, Max lên tiếng trước
“Em đã thấy nó sửa soạn chuẩn bị rời khỏi, sao em không giữ nó lại ?”
Nguyệt Ảnh thở dài nói
“Em biết, đứa trẻ này rất kiên cường, hôm nay cho dù em có ngăn cản không cho nó ra đi, cũng không thể giữ nổi nó sau này”
Max gật đầu nói
“Anh biết, chúng ta không thể giữ chân nó ở bên chúng ta mãi được “
Nguyệt Ảnh có vẻ hơi buồn, nói
“Em cũng biết là như vậy. Chúng ta đã làm những điều tốt nhất có thể, giờ đây nó đã trưởng thành rồi, vận mệnh của nó là do nó tự quyết định. Em không muốn cưỡng ép, hãy cứ để nó lựa chọn con đường mà theo nó là phù hợp nhất ”
Nguyệt Ảnh ngưng 1 lúc, rồi nói bằng giọng bực tức
“Em thật sự không thể hiểu nổi con người ấy. Gần 20 năm, không đến thăm con mình được lấy 1 lần, thật là 1 người tệ bạc, vô tình, vô trách nhiệm. Năm đó, anh ta lại vô cớ thảm sát hàng ngàn người như vậy, giờ đây, tất cả những người tu luyện võ thuật cả chính đạo lẫn tà đạo đều xem anh ta như 1 kẻ thù nguy hiểm, 1 ma đầu không thể dung tha. Không lẽ chỉ có chém giết mới mang lại cho anh ta cảm giác đang tồn tại hay sao “
Max có vẻ không đồng ý
“Hẳn là chủ nhân có những lý do riêng, chỉ là anh ấy không nói cho chúng ta biết thôi. Dường như, sau cái chết của nữ nhân đó, chủ nhân thật sự đã thay đổi rất nhiều … “
Nguyệt Ảnh bất giác thốt lên
“Cô độc, lạnh lùng, tàn nhẫn và vô cảm. Em hoàn toàn không muốn Vấn Thiên biết được sự thật về cha nó. Nếu biết được sự thật đó, không biết phản ứng của nó sẽ như thế nào nữa … “
Max bỗng nhớ ra một việc, liền nói
“ Gần đây thanh kiếm đó bỗng dưng rung động một cách kỳ lạ, hàng đêm lại tỏa sáng đỏ rực, chắc là chủ nhân cũng sắp trở về rồi “
Nguyệt Ảnh hừ nhẹ 1 tiếng, nói
“ Nhắc đến thanh kiếm đó, em lại cảm thấy ghê sợ anh ta hơn nữa. Không ngờ anh ta lại có thể ra cho em 1 mệnh lệnh như vậy … “
Max nói
“ Mặc dù có nửa dòng máu của hấp huyết quỷ, nhưng hung tính của Vấn Thiên chưa hề bộc phát lần nào, nó cũng không khát máu như những hấp huyết quỷ khác. Quả thật là kỳ lạ, gia tộc anh nghiên cứu về hấp huyết quỷ hàng trăm năm, cũng chưa hề biết đến trường hợp hy hữu này”
Nguyệt Ảnh nhìn Max, ánh mắt như ẩn hiện nhiều cảm xúc, cô nói khẽ
“Anh thử nghĩ xem, liệu Vấn Thiên có đi vào vết xe đổ của cha nó hay không ?”
Max lắc đầu
“Con đường đó chưa hẳn đã là sai lầm … “
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.