Chương 110: Nhắc nhở
Nhất Tiếu Tự Tâm
05/08/2023
Một câu nói của Tư Hạ như một mồi lửa kích động đến ngọn lửa giận trong người Trường Hạ, hắn bất mãn trước câu nói của đối phương:"Y là nghĩa phụ, là người thân cuối cùng của ta. Trường Hạ ta làm sao có thể hận người được!"
Đứng trước sự bất mãn của Trường Hạ dành cho bản thân mình, Tư Hạ lại mang vẻ mặt bình tĩnh như không có chuyện xảy ra. Hắn vươn tay ra chạm nhẹ vào bờ vai Trường Hạ, ánh mắt của Tư Hạ mang một ý tứ sâu xa khiến đối phương không thể nhìn ra được bản thân hắn đang muốn ám chỉ điều gì, Tư Hạ nói rằng:"Ta biết ngươi rất yêu y nhưng mọi chuyện đều có số mệnh sắp đặt. Lần này, Trường Hạ ngươi có thể nói với ta rằng bản thân ngươi yêu thương y, coi y là nghĩa phụ nhưng lần sau thì sẽ như thế nào? Ngươi có còn nói như thế không? Hay là nói hận y?"
"Trường Hạ, ngươi nên hiểu rằng quá khứ là quá khứ, hiện tại là hiện tại, còn tương lai thì tùy thuộc vào cách ngươi suy nghĩ, tùy vào cách bản thân ngươi đưa ra. Tương lai của ngươi có thể ở bên cạnh y hay không ta thật sự không biết! Ngươi có thể nói ra lời yêu thương cho y biết đó chính là tùy vào cách ngươi lựa chọn cho nên Trường Hạ ngươi còn rất nhiều thứ để học. Bản thân Tư Hạ ta chỉ đến đây để nhắc nhở ngươi để bản thân ngươi biết mình nên làm gì!"
Lời nói của Tư Hạ như một ánh sáng dẫn lối cho Trường Hạ thoát khỏi sự mờ mịt trong tình huống hiện tại. Người trước mặt hắn quả thật rất giống Trường Hạ hắn, từ dung mạo đến giọng nói nhưng đối phương lại khác hắn ở tính cách. Trường Hạ hắn chỉ là thiếu niên nông nổi mới lớn, thật sự vẫn còn nhiều thứ để học hỏi, còn đối phương thì lại khác. Người nọ biết điều chỉnh cảm xúc trước mọi tình huống có thể xảy ra, biết suy nghĩ thấu đáo.
Thế mà đối phương lại chính là kiếp trước của Trường Hạ hắn, thật sự mà nói thì ban đầu hắn vốn dĩ không hề tin rằng người này là kiếp trước của hắn nhưng thông qua lời nói lẫn hành động của đối phương nhường như tạo ra một cái cảm giác quen thuộc đến mức khiến bản thân hắn tin tưởng đối phương. Tin tưởng người nọ chính là kiếp trước của Trường Hạ hắn, chấp nhận rằng bản thân đã sai vì không tin tưởng vào sự thật này.
Mắt thấy Trường Hạ đang suy nghĩ lại lời nói của hắn, Tư Hạ cũng không còn chuyện gì để nói với đối phương. Hắn đến nơi này chỉ có mục đích duy nhất, nhắc nhở kiếp này của Tư Hạ hắn phải suy nghĩ cẩn thận và không đừng làm tổn thương đến Thẩm Thần. Bởi vì bản thân hắn đã nợ y quá nhiều, kiếp trước lẫn kiếp này đều nợ y một lời “xin lỗi” và một lời hứa.
“Mặc dù thời gian chúng ta gặp nhau rất ngắn ngủi, đợi khi ngươi hiểu được tất cả mọi thứ về những chuyện mà Tư Hạ ta đã nói với ngươi. Đến lúc đó, ta nhất định sẽ cho ngươi câu trả lời mà ngươi muốn biết, còn bây giờ thì... Ta phải rời đi rồi!”, Tư Hạ chậm rãi vươn tay chạm đầu Trường Hạ, đôi mắt hắn khẽ động mang sự dịu dàng nhẹ nhàng nhìn đối phương.
Cái cảm giác nhẹ nhàng dịu dàng từ trong đôi mắt đó của Tư Hạ khiến Trường Hạ cảm nhận được hơi ấm của một người huynh đệ ruột thịt đến quen thuộc. Có lẽ do trong người hắn mang một nửa hồn thức của đối phương mới cảm thấy được cái cảm giác đó.
Bàn tay còn lại của Tư Hạ vươn ra, ngón trỏ của hắn chạm vào viên đá trong lòng bàn tay Trường Hạ, khuôn mặt anh tuấn của Tư Hạ chợt xuất hiện nụ cười, hắn nói rằng:”Trường Hạ, ngươi phải giữ kỹ viên đá này. Đến một lúc nào đó ngươi thật sự cần đến ta thì hãy phá hủy nó, Tư Hạ ta nhất định sẽ đến bên ngươi và còn một chuyện muốn ngươi làm giúp.”
Trường Hạ tròn mắt ngẩng đầu nhìn Tư Hạ hỏi:"Ngươi nói đi, nếu được ta có thể giúp ngươi.", bàn tay xoa đầu của Tư Hạ chậm rãi rời khỏi đầu Trường Hạ chuyển hướng đến đôi vai của đối phương, hắn nói rằng:"Trường Hạ, nếu sau này y thật sự làm ra những chuyện có lỗi với ngươi thì đừng hận y, đừng trách móc y có được không? Ta biết ngươi sẽ nghĩ ta điên rồi mới nói ra những điều đó nhưng mà ngươi phải hứa với ta rằng không được làm tổn thương y."
Trường Hạ im lặng trầm mặc trước câu nói của Tư Hạ, quả thật khi đối phương nói ra nửa câu đầu hắn đã cảm thấy con người này thật sự rất điên mới nói ra những lời đó nhưng đến câu nửa sau của Tư Hạ lại đọc ra được lời nghĩ trong lòng Trường Hạ hắn. Lời của đối phương luôn mang một cảm giác vi diệu nào đó khiến hắn không thể diễn tả thành câu chỉ có thể khen ngợi người nọ trong lòng. Dòng suy nghĩ thu hồi, ánh mắt của Trường Hạ dời lên người Tư Hạ, hắn gật đầu nói:"Được, ngươi yên tâm. Ta hứa sẽ không hận y, không trách móc y."
Tai nghe thấy những lời cần nghe, Tư Hạ nhẹ lòng nở nụ cười nói:"Cảm ơn ngươi, Trường Hạ. Đến lúc ta phải đi rồi, ngươi cũng nên quay trở lại đi, đừng để y lo lắng cho ngươi. Hữu duyên ắt sẽ gặp lại nhau, tạm biệt Diệp Tử Quân.", lời đã nói ra hết, Tư Hạ ở trước mặt đối phương hóa thành những cánh hoa anh đào cùng làn gió nhẹ lướt qua người Trường Hạ rời đi.
Ánh mắt của Trường Hạ hướng nhìn những cánh hoa anh đào được làn gió đưa đi, khóe môi hắn nở nụ cười, viên đá nằm trong lòng bàn tay Trường Hạ được những ngón tay bao phủ. Giọng nói mang âm điệu nhẹ nhàng cất lên:"Cảm ơn và tạm biệt, Tư Hạ!". Sau đó, Trường Hạ nhắm mắt gieo người ngã xuống làn nước biển trong veo, bàn tay hắn nắm chặt viên đá dần dần chìm xuống biển sâu.
Một khung cảnh mờ nhạt dần dần rõ ràng hơn trong tầm mắt của Trường Hạ, hắn đang định ngồi dậy thì một bàn tay khác giữ vai Trường Hạ, hắn còn chưa kịp phản ứng thì đã bị đối phương nhanh tay nhấn người hắn nằm xuống giường. Khuôn mặt tuyệt mỹ xuất hiện trước mắt hắn nhưng trên khuôn mặt đó lại lộ ra sự khó chịu xen lẫn với cảm giác tức giận mờ nhạt trong đôi mắt của đối phương mà hắn nhìn thấy được, Trường Hạ nở nụ cười mang đầy sự vô tội cất lời: "Nghĩa phụ, người nhẹ tay một chút. A Hạ đau lắm."
"Con còn biết bản thân đau sao? Ta vốn tưởng con không biết từ 'đau' là gì! Tử Quân, con mau nói cho ta biết. Ngày hôm đó, con rốt cuộc đã làm cái gì mà kích động đến Tâm Cốt độc đang ngủ say trong người?", ánh mắt hiện rõ sự tức giận và tra hỏi của Thẩm Thần khiến Trường Hạ nhất thời bị thái độ của y dọa sợ. Hắn cố gắng tỏ ra vẻ vô tội không biết gì trước sự tức giận của Thẩm Thần nhưng sự vô tội đó của Trường Hạ lại không ảnh hưởng gì đến y, ngược lại càng khiến Thẩm Thần y khó chịu hơn.
Trường Hạ biết bản thân có tỏ ra cảm xúc nào thì người trước mặt cũng chẳng dịu đi cơn tức giận trong người nhưng nếu Trường Hạ hắn nói ra sự thật và tình cảm bất chính của bản thân cho y thì sẽ như thế nào? Khỏi nói cũng biết kết quả, lửa giận trong người y không dịu đi bớt ngược lại còn bốc hỏa hơn sau khi hắn nói ra tình cảm bất chính của bản thân dành cho một người mang danh là nghĩa phụ như y.
Trường Hạ nghĩ đến đó liền cảm thấy rùng mình, bản thân hắn không dám tưởng tượng nổi cảnh y tức giận đến đỉnh điểm, chỉ sợ Trường Hạ hắn khóc lóc làm nũng ba ngày ba đêm cũng không thể khiến nghĩa phụ nuôi giận. Hắn lập tức thu hồi cái suy nghĩ đó lại, ánh mắt của hắn dời sang khuôn mặt tuấn tú đang tức giận của Thẩm Thần, Trường Hạ bày ra vẻ mặt buồn bã tủi thân trầm giọng nói:"Con xin lỗi người, là bản thân A Hạ không biết điều chỉnh cảm xúc. Tất cả vì con nên mới khiến người lo lắng nhưng mà… A Hạ thật sự rất sợ nghĩa phụ người rời bỏ con. Nghĩa phụ, A Hạ xin lỗi người rất nhiều."
Đứng trước sự bất mãn của Trường Hạ dành cho bản thân mình, Tư Hạ lại mang vẻ mặt bình tĩnh như không có chuyện xảy ra. Hắn vươn tay ra chạm nhẹ vào bờ vai Trường Hạ, ánh mắt của Tư Hạ mang một ý tứ sâu xa khiến đối phương không thể nhìn ra được bản thân hắn đang muốn ám chỉ điều gì, Tư Hạ nói rằng:"Ta biết ngươi rất yêu y nhưng mọi chuyện đều có số mệnh sắp đặt. Lần này, Trường Hạ ngươi có thể nói với ta rằng bản thân ngươi yêu thương y, coi y là nghĩa phụ nhưng lần sau thì sẽ như thế nào? Ngươi có còn nói như thế không? Hay là nói hận y?"
"Trường Hạ, ngươi nên hiểu rằng quá khứ là quá khứ, hiện tại là hiện tại, còn tương lai thì tùy thuộc vào cách ngươi suy nghĩ, tùy vào cách bản thân ngươi đưa ra. Tương lai của ngươi có thể ở bên cạnh y hay không ta thật sự không biết! Ngươi có thể nói ra lời yêu thương cho y biết đó chính là tùy vào cách ngươi lựa chọn cho nên Trường Hạ ngươi còn rất nhiều thứ để học. Bản thân Tư Hạ ta chỉ đến đây để nhắc nhở ngươi để bản thân ngươi biết mình nên làm gì!"
Lời nói của Tư Hạ như một ánh sáng dẫn lối cho Trường Hạ thoát khỏi sự mờ mịt trong tình huống hiện tại. Người trước mặt hắn quả thật rất giống Trường Hạ hắn, từ dung mạo đến giọng nói nhưng đối phương lại khác hắn ở tính cách. Trường Hạ hắn chỉ là thiếu niên nông nổi mới lớn, thật sự vẫn còn nhiều thứ để học hỏi, còn đối phương thì lại khác. Người nọ biết điều chỉnh cảm xúc trước mọi tình huống có thể xảy ra, biết suy nghĩ thấu đáo.
Thế mà đối phương lại chính là kiếp trước của Trường Hạ hắn, thật sự mà nói thì ban đầu hắn vốn dĩ không hề tin rằng người này là kiếp trước của hắn nhưng thông qua lời nói lẫn hành động của đối phương nhường như tạo ra một cái cảm giác quen thuộc đến mức khiến bản thân hắn tin tưởng đối phương. Tin tưởng người nọ chính là kiếp trước của Trường Hạ hắn, chấp nhận rằng bản thân đã sai vì không tin tưởng vào sự thật này.
Mắt thấy Trường Hạ đang suy nghĩ lại lời nói của hắn, Tư Hạ cũng không còn chuyện gì để nói với đối phương. Hắn đến nơi này chỉ có mục đích duy nhất, nhắc nhở kiếp này của Tư Hạ hắn phải suy nghĩ cẩn thận và không đừng làm tổn thương đến Thẩm Thần. Bởi vì bản thân hắn đã nợ y quá nhiều, kiếp trước lẫn kiếp này đều nợ y một lời “xin lỗi” và một lời hứa.
“Mặc dù thời gian chúng ta gặp nhau rất ngắn ngủi, đợi khi ngươi hiểu được tất cả mọi thứ về những chuyện mà Tư Hạ ta đã nói với ngươi. Đến lúc đó, ta nhất định sẽ cho ngươi câu trả lời mà ngươi muốn biết, còn bây giờ thì... Ta phải rời đi rồi!”, Tư Hạ chậm rãi vươn tay chạm đầu Trường Hạ, đôi mắt hắn khẽ động mang sự dịu dàng nhẹ nhàng nhìn đối phương.
Cái cảm giác nhẹ nhàng dịu dàng từ trong đôi mắt đó của Tư Hạ khiến Trường Hạ cảm nhận được hơi ấm của một người huynh đệ ruột thịt đến quen thuộc. Có lẽ do trong người hắn mang một nửa hồn thức của đối phương mới cảm thấy được cái cảm giác đó.
Bàn tay còn lại của Tư Hạ vươn ra, ngón trỏ của hắn chạm vào viên đá trong lòng bàn tay Trường Hạ, khuôn mặt anh tuấn của Tư Hạ chợt xuất hiện nụ cười, hắn nói rằng:”Trường Hạ, ngươi phải giữ kỹ viên đá này. Đến một lúc nào đó ngươi thật sự cần đến ta thì hãy phá hủy nó, Tư Hạ ta nhất định sẽ đến bên ngươi và còn một chuyện muốn ngươi làm giúp.”
Trường Hạ tròn mắt ngẩng đầu nhìn Tư Hạ hỏi:"Ngươi nói đi, nếu được ta có thể giúp ngươi.", bàn tay xoa đầu của Tư Hạ chậm rãi rời khỏi đầu Trường Hạ chuyển hướng đến đôi vai của đối phương, hắn nói rằng:"Trường Hạ, nếu sau này y thật sự làm ra những chuyện có lỗi với ngươi thì đừng hận y, đừng trách móc y có được không? Ta biết ngươi sẽ nghĩ ta điên rồi mới nói ra những điều đó nhưng mà ngươi phải hứa với ta rằng không được làm tổn thương y."
Trường Hạ im lặng trầm mặc trước câu nói của Tư Hạ, quả thật khi đối phương nói ra nửa câu đầu hắn đã cảm thấy con người này thật sự rất điên mới nói ra những lời đó nhưng đến câu nửa sau của Tư Hạ lại đọc ra được lời nghĩ trong lòng Trường Hạ hắn. Lời của đối phương luôn mang một cảm giác vi diệu nào đó khiến hắn không thể diễn tả thành câu chỉ có thể khen ngợi người nọ trong lòng. Dòng suy nghĩ thu hồi, ánh mắt của Trường Hạ dời lên người Tư Hạ, hắn gật đầu nói:"Được, ngươi yên tâm. Ta hứa sẽ không hận y, không trách móc y."
Tai nghe thấy những lời cần nghe, Tư Hạ nhẹ lòng nở nụ cười nói:"Cảm ơn ngươi, Trường Hạ. Đến lúc ta phải đi rồi, ngươi cũng nên quay trở lại đi, đừng để y lo lắng cho ngươi. Hữu duyên ắt sẽ gặp lại nhau, tạm biệt Diệp Tử Quân.", lời đã nói ra hết, Tư Hạ ở trước mặt đối phương hóa thành những cánh hoa anh đào cùng làn gió nhẹ lướt qua người Trường Hạ rời đi.
Ánh mắt của Trường Hạ hướng nhìn những cánh hoa anh đào được làn gió đưa đi, khóe môi hắn nở nụ cười, viên đá nằm trong lòng bàn tay Trường Hạ được những ngón tay bao phủ. Giọng nói mang âm điệu nhẹ nhàng cất lên:"Cảm ơn và tạm biệt, Tư Hạ!". Sau đó, Trường Hạ nhắm mắt gieo người ngã xuống làn nước biển trong veo, bàn tay hắn nắm chặt viên đá dần dần chìm xuống biển sâu.
Một khung cảnh mờ nhạt dần dần rõ ràng hơn trong tầm mắt của Trường Hạ, hắn đang định ngồi dậy thì một bàn tay khác giữ vai Trường Hạ, hắn còn chưa kịp phản ứng thì đã bị đối phương nhanh tay nhấn người hắn nằm xuống giường. Khuôn mặt tuyệt mỹ xuất hiện trước mắt hắn nhưng trên khuôn mặt đó lại lộ ra sự khó chịu xen lẫn với cảm giác tức giận mờ nhạt trong đôi mắt của đối phương mà hắn nhìn thấy được, Trường Hạ nở nụ cười mang đầy sự vô tội cất lời: "Nghĩa phụ, người nhẹ tay một chút. A Hạ đau lắm."
"Con còn biết bản thân đau sao? Ta vốn tưởng con không biết từ 'đau' là gì! Tử Quân, con mau nói cho ta biết. Ngày hôm đó, con rốt cuộc đã làm cái gì mà kích động đến Tâm Cốt độc đang ngủ say trong người?", ánh mắt hiện rõ sự tức giận và tra hỏi của Thẩm Thần khiến Trường Hạ nhất thời bị thái độ của y dọa sợ. Hắn cố gắng tỏ ra vẻ vô tội không biết gì trước sự tức giận của Thẩm Thần nhưng sự vô tội đó của Trường Hạ lại không ảnh hưởng gì đến y, ngược lại càng khiến Thẩm Thần y khó chịu hơn.
Trường Hạ biết bản thân có tỏ ra cảm xúc nào thì người trước mặt cũng chẳng dịu đi cơn tức giận trong người nhưng nếu Trường Hạ hắn nói ra sự thật và tình cảm bất chính của bản thân cho y thì sẽ như thế nào? Khỏi nói cũng biết kết quả, lửa giận trong người y không dịu đi bớt ngược lại còn bốc hỏa hơn sau khi hắn nói ra tình cảm bất chính của bản thân dành cho một người mang danh là nghĩa phụ như y.
Trường Hạ nghĩ đến đó liền cảm thấy rùng mình, bản thân hắn không dám tưởng tượng nổi cảnh y tức giận đến đỉnh điểm, chỉ sợ Trường Hạ hắn khóc lóc làm nũng ba ngày ba đêm cũng không thể khiến nghĩa phụ nuôi giận. Hắn lập tức thu hồi cái suy nghĩ đó lại, ánh mắt của hắn dời sang khuôn mặt tuấn tú đang tức giận của Thẩm Thần, Trường Hạ bày ra vẻ mặt buồn bã tủi thân trầm giọng nói:"Con xin lỗi người, là bản thân A Hạ không biết điều chỉnh cảm xúc. Tất cả vì con nên mới khiến người lo lắng nhưng mà… A Hạ thật sự rất sợ nghĩa phụ người rời bỏ con. Nghĩa phụ, A Hạ xin lỗi người rất nhiều."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.